Khi cột Quỷ Thần thả ra đợt thứ tư, một chuỗi sự kiện kỳ lạ diễn ra tại Bờ Biển Cực Bắc.
Những đám mây đen trào dâng dọc bầu trời, nhưng biển vẫn tĩnh.
Chớp lóe lên, ấy nhưng lại không phát ra âm thanh nào.
Tiếng sóng vang lên, nhưng nước lại không di chuyển.
Vùng biển trước Bờ Biển Cực Bắc phẳng như mặt gương. Chắc chắn đây không phải là hiện tượng tự nhiên. Thậm chí dù nhiệt độ có bất chợt biến động rồi khiến nó đóng băng cũng không thể nào mang đến trạng thái như thế được. Biển tĩnh đến tận đường chân trời. Nó đã hoàn toàn quên mất việc nhấp nhô. Thêm nữa, nó đang dần dần, chậm rãi, nhuộm lên mình những tông sắc không đồng đều của màu đỏ và đen.
Để thí nghiệm, một người lính ném một chiếc vỏ sò vào nó. Tiếng thịch lớn vang vọng lên, và chiếc vỏ dội ngược lại. Không chỉ vẻ bề ngoài; biển đã cứng lại cả về mặt vật chất. Thay đổi xảy ra trong âm thầm khiến nó càng đáng quan ngại hơn nữa.
"Đ-đây là..."
"Hừm, trông nó gần giống như nhân tạo vậy. Nếu phải so nó với thứ gì đó... Thì tôi nghĩ nó trông như thể tất cả những thợ làm kính tại thủ đô loài người đã cùng đến đây, chế tác nên một tấm kính khổng lồ để duy trì kỹ năng vậy. Quy mô khá là ấn tượng, chưa kể đến sự âm u, nhưng..."
Nói thế, Valisisa khịt mũi. Cô đúng―việc biển cả có vẻ bị phủ trong tấm kính màu mang sắc đỏ-và-đen quả thật là kỳ lạ, nhưng ít nhiều gì thì vẫn có thể hiểu được nó. Cuối cùng, vùng biển đông cứng đến hút tầm mắt. Khi đó, nó chuyển đến giai đoạn hai của sự biến hóa.
Vô vàn bóng đen quằn quại tại đường chân trời.
Các thú nhân nhận ra một âm thanh kỳ lạ, họ vểnh tai lên để tìm hiểu xem nó là gì.
Thứ họ đón nhận được cho việc làm đó là cơn run rẩy lạnh giá chạy dọc xuống sống lưng mình. Lẹp, bẹp, lẹp, bẹp, lẹp, bẹp. Âm thanh ướt át của thịt và mỡ dính lên thứ gì đó cứng cáp, rồi tách rời, rồi lại dính vào lại đang dần tiến gần hơn.
Hầu hết những tên thuộc hạ từ đợt trước đều có cánh, và chúng đã bay đến đây. Tuy nhiên, có vẻ như đợt thứ tư sẽ tiến đến bằng cách bò trườn với cơ thể nhớp nháp của chúng. Cơ mà cuộc tiến quân của chúng lại mang theo mình thứ sức sống kinh hoàng. Sự mâu thuẫn khiến cho người ta thấy như thể chính thời gian và không gian đã bị vặn xoắn lại. Bỗng dưng, những tiếng hét dữ dội tàn phá lấy bầu không khí. Những thú nhân đang nghe lấy tiếng bước chân đều đồng loạt che tai mình lại.
Họ có thể nghe thấy những tiếng hét. Những tiếng hét hạnh phúc.
Họ có thể nghe thấy những tiếng cười. Những tiếng cười hiền dịu.
Họ có thể nghe thấy những tiếng gọi. Những tiếng gọi tĩnh lặng.
Họ có thể nghe thấy những tiếng van xin. Lũ thuộc hạ đang cầu xin được chết.
Những giọng nói màu mỡ cảm xúc, nhưng nội dung thật sự thì lại trống rỗng. Chúng nghe có nghĩa, nhưng lại vỡ nát, và những mảnh vỡ thì không chút mạch lạc. Tất cả đều lủng củng và lộn xộn. Đó chính là lý do khiến cho chúng trở nên kinh khủng đến rợn người như thế.
Khi chúng cất ra những làn sóng âm thanh đầy khó chịu, những sự kinh dị cuối cùng cũng lộ ra bản chất thật của mình.
Ngay giây phút đó, mọi chiến sĩ trừ các thánh nhân đều mất đi ý chí chiến đấu.
Chúng trông như con người. Chúng cũng trông như thú nhân và á nhân. Nhưng đồng thời, chúng lại hoàn toàn khác với bất kỳ ai trong số họ.
Những thứ đó có các bộ phận cơ thể của cả ba chủng loài. Theo một lẽ, cơ thể chúng chỉ làm từ "những bộ phận" mà thôi. Không hề có sự phân định rạch ròi giữa đầu và cơ thể. Tay, chân, tai, tim, phổi và ruột chúng đều rối bời và quấn lấy lẫn nhau khi chúng tiến lên. Nếu ai đó lấy cơ thể của từng thành viên của mỗi chủng loài, xả bừa xác họ, rồi may vá những mảnh vụn lại với nhau theo cách báng bổ thần thánh nhất có thể, trong khi đảm bảo rằng nội tạng và bộ phận sinh dục được lộ ra ngoài, thì đó hẳn sẽ là thứ trông như những thứ kia.
Việc chúng tồn tại đã mạo phạm lên cái nhân phẩm của người sống.
Những binh lính bị nỗi kinh sợ chiếm hữu. Nỗi tuyệt vọng sợ bị những thứ đó bắt giữ―hay tệ hơn là bị biến thành chúng―lấp đầy bãi biển. Vài người cất lên tiếng rên rỉ. Vài người ói mửa, vài người khác đại tiện ra quần.
"A... Aaa... Aaa..."
"Những ai bị nỗi sợ bắt giữ thì lui về mau! Quân đội của tôi không có chỗ cho những kẻ đã bại trận trước khi chạm trán với kẻ thù!"
Valisisa rống lên mệnh lệnh lạnh lùng. Khi nghe thấy lời mắng gắt gỏng của cô, các thú nhân rút vũ khí ra và giơ chúng lên tư thế sẵn sàng. Song, họ không thể ngăn tai và đuôi mình lộ rõ nỗi khiếp sợ ra ngoài.
Bất chấp thế, họ lấy lại lý trí, và cất lên những tiếng hét hùng hồn để nâng tinh thần mình lên.
"Đến đây đánh bọn ta đi, lũ quái vật dị hợm!"
Những thứ kia đáp lại bằng tiếng cười. (Và chúng cũng hò hét.)
Những thứ kia hát lên bài ca. (Và chúng cũng lặng im).
Những thứ kia cất lên lời cầu nguyện. (Và chúng cũng giễu cợt.)
Những thứ kia khóc lóc vang vọng. (Và chúng cũng cười rộn rã).
Những thứ kia đáp lại bằng tiếng cư——(――cũng――.)
Những thứ kia――――――――― (―――――?)
Những――――――――――――――――― (―――――――――――――――!)
"Câm ngay đi."
Ngay thời khắc ấy, một giọng nói bơ phờ vang lên bầu không gian. Người nói ra nó ban nãy không có mặt ở đây.
Những rung động trong không khí đã hóa thành tiếng gầm, nhưng giọng nói đó đã thổi phăng chúng đi.
"Hở?"
"Ối, cẩn thận nào."
Một trong những người lính càu nhàu trong bàng hoàng. Đồng thời, một con người chạm chân xuống mặt biển với vẻ điềm tĩnh hoàn toàn không phù hợp với tình hình. Khi bộ trang phục đen tung bay trong làn gió ám mùi gỉ sét, chàng trai mảnh khảnh ngẩng đầu lên. Những hình dạng tởm lợm của lũ thuộc hạ không khiến cậu mảy may sợ hãi. Trông cậu thật thư thả, bản thân chính điều đó thật đáng rùng rợn. Một sự bất an khác bao trùm không gian. Nhưng chàng trai không quan tâm đến những phản ứng mà mình đang nhận được. Thay vào đó, cậu giơ tay lên.
Rồi uy nghi búng tay.
"Tái hiện Đồng bằng Xiên: Đóng cọc."
Những màu sắc mới khiêu vũ trên làn nước. Những cánh hoa lam và lông vũ đen đổ xuống như mưa từ bầu trời một cách tráng lệ.
Ngay sau đó, bản đồng ca của tiếng thụp vang lên. Vùng biển nhuốm sắc đỏ-và-đen đã bị xẻ toạc, vô vàn cọc sắt bắn lên từ bên dưới những con sóng. Những mũi nhọn rọc qua vùng biển bị đông cứng như thể chúng là những tảng băng trôi.
Nước biển trong vắt thông thường ùa ra từ những khe nứt. Rồi nó va mình với lượng lớn máu để rồi vội ngả sang tông đỏ thẫm. Dẫu sao, lũ thuộc hạ bò trườn trên bề mặt của nó cũng đã bị những chiếc cọc xiên lấy rồi.
Cách mà chúng bị giơ lên không trung hệt như những con thú rừng bị xiên thịt.
Lũ sinh vật báng bổ ấy quằn quại kỳ quặc, những phần cơ thể hỗn tạp cựa quậy khi chúng làm thế. Song, những cọc sắt không cho chúng bất kỳ lối thoát nào. Ánh nắng chiều soi rọi lên những chiếc cọc, những con sóng đập lên chúng, nhưng chúng vẫn đứng đó kiên định và bất di bất dịch.
Trong khoảnh khắc đó, những cọc sắt tựa như vô vàn tấm bia mộ lấp lánh.
Người đã triệu hồi lên chúng―người vừa trở về từ Cây Thế Giới―là Kaito Sena.
"...Ô. Tôi nghĩ ta có thể đâm chúng như bình thường đấy. Sủa mà chẳng cắn, hử?"
Cậu thong thả gật đầu. Cậu quay về những người lính rồi nhún vai. Cử chỉ cho thấy cậu mong họ sẽ xác nhận rằng lũ thuộc hạ này đáng thất vọng đến nhường nào, nhưng cậu chẳng nhận lại được phản hồi nào như thế cả. Cậu chớp mắt vài lần khi ngó lấy cơ thể cứng đờ của họ.
Rồi cậu chắp hai bàn tay vào nhau, lớn tiếng gọi họ.
"Này, xin lỗi nhé, nhưng tôi cần thánh nhân bắt đầu bắn. Đợt thứ tư vẫn đang tấn công. Vũ khí thường là đủ để đánh chúng rồi. Tôi sẽ chém hạ và xiên cọc nhiều tên nhất có thể, nhưng tôi sẽ để các anh lo liệu những tên thoát được. Những phần nội tạng lộ ra ngoài có vẻ là điểm yếu, nhưng năng lượng thực chất phát ra từ một nhãn cầu nằm bên trong chúng, nên dè chừng nó nhé."
"Mọi người nghe thấy cậu ấy rồi đấy. Nếu có thể tiêu diệt được chúng thì cứ làm. Chúng ta tề tựu và chờ đợi."
La Christoph trang nghiêm giơ hai tay lên như thể chưa có điều gì xảy ra. Vẻ mặt anh thậm chí còn không có lấy một vết tích của sự bối rối nằm trên nó. Anh chỉ điềm đạm chờ đợi tất cả điềm tĩnh lại. Theo chỉ đạo của anh, các thánh nhân bắt đầu cùng nhau tụng kinh. Cơ thể họ khoác lên thứ ánh sáng thuần khiết.
Một chút sự lúng túng vẫn còn vương lại trong những người lính, nhưng họ đứng vào đội hình.
Sau khi đảm bảo tất cả đã lắng xuống, Kaito gật đầu với vẻ mặt mềm mỏng. Song, nó nhanh chóng nhòa đi. Cuồng Vương quay lại với lũ kẻ thù thịt thà của mình. Khi giơ tay lên lần nữa, máu rỉ ra từ khóe môi cậu.
Rồi Cuồng Vương lẩm bẩm như Nhục hình Công chúa đã từng.
"La (hỡi các ngươi, lũ sinh thành từ cái chết, hãy quay về chốn cũ đi)."
Và rồi cậu búng tay một cách vang dội.
"Địch giờ đây đã di chuyển khác đi. Tôi muốn đi kiểm tra và xem xét vài nơi; cô có phiền không nếu tôi rời đi?"
"Cậu đã tự mình đồ sát cả nghìn thứ đó, rồi đưa ra câu hỏi đó như kiểu đó là chuyện vặt ấy à? Cậu được phép. Đi đi."
"Cô biết không, tôi thật thích sự ngắn ngủi của những cuộc trò chuyện này giữa chúng ta đó. Đúng là phao cứu sinh mà."
Kaito gật đầu với Valisisa, rồi đặt quả cầu kính ngập máu của mình xuống nền cát.
Khi vòng dịch chuyển tự bện lên chính nó, cậu nhìn bao quát lấy Bờ Biển Cực Bắc.
Đợt thứ tư đã hoàn toàn bị dọn sạch.
Một số mảnh đỏ-và-đen bị tan vỡ bởi những chiếc cọc đã bị đánh vào bờ cát. Xác lũ thuộc hạ rải rác quanh họ như những con sứa mắc cạn. Một lính cứu thương dùng móc bắt lấy một trong số chúng, rồi chật vật lôi nó vào. Thông qua việc phân tích đống xác, họ có thể có khả năng tìm được thuốc giải cho thứ độc mà bọn chúng đã phun ra. Một thú nhân đầu sói đến và nhút nhát hỗ trợ họ lôi cái xác nặng nề vào.
Ở nơi nào đó khác, những người phục vụ khoác trang phục đỏ và những chiến binh không bị thương đang nỗ lực vận chuyển những thánh nhân vừa ngã xuống và những người bị thương. Mặt khác, những thánh nhân khỏe mạnh vừa quay về từ chiến trận đang tập hợp lại với nhau và đưa ra báo cáo.
Họ đã trở nên khá lão luyện trong việc thay người. Các binh lính và thánh nhân thậm chí còn bắt đầu đan xen những khả năng tốt nhất của họ vào với nhau. Có lẽ vì đã thành công trong việc chống lại lũ địch kinh hoàng mà giờ đây mặt các người lính đều tràn đầy vẻ tự tin.
Dù thấy mọi việc đã thay đổi theo hướng tốt hơn, Kaito vẫn cau mày. Những suy nghĩ của cậu vùn vụt với vẻ cảnh giác.
Những thứ đó trông ghê chết đi được, nhưng cơ thể của lũ thuộc hạ từ đợt thứ tư vẫn nằm trong lề lối của thế giới này. Nhưng tầm đợt thứ sáu hay thứ bảy thì chúng sẽ vượt qua sự ràng buộc đó. Những binh lính thông thường sẽ không thể nào chống lại chúng được, chưa kể đến chuyện đưa ra phản ứng thích hợp.
Dù biết thế, Kaito vẫn đẩy cái thực tại đầy bất an đó vào sâu trong lòng mình.
Làm nhụt chí binh lính vào lúc này sẽ không mang lại ích lợi gì cả. Từ giờ trở đi lũ thuộc hạ sẽ ngày càng trở nên hãi hùng hơn. Họ sẽ nhanh chóng mất đi ý chí chiến đấu. Kaito cần họ giữ lòng quyết tâm cao nhất có thể khi đợt thứ năm ập đến. Vì mục đích đó, cậu không nói gì cả khi thứ ánh sáng xanh lam nuốt chửng lấy mình.
Ngay khoảnh khắc sau khi bị bức tường hình trụ bao bọc lấy, ý thức cậu bị cắt đứt.
Cơn đau dừng lại, rồi quay trở về. Kaito chết vì sốc.
Sau khi tự động hồi sinh, cậu chậm rãi mở mắt ra.
Thứ đầu tiên cậu thấy là ánh sáng dịu nhẹ của hoàng hôn.
"...Có vẻ bầu trời quang đãng ở đây."
Sau khi phát ra tiếng lẩm bẩm nhỏ nhẹ, cậu ngó sang bên cạnh. Cậu đang đứng trên một chiếc cầu dài, trải rộng qua vùng sa mạc vàng nóng rực. Hay đúng hơn, thứ kiến trúc đá này không phải là một chiếc cầu. Nó là một trong những bức tường phân chia lãnh thổ á nhân.
Ở quốc gia á nhân, nơi mà người ta sinh sống phụ thuộc vào độ thuần huyết của họ, cư dân không được phép tự do di chuyển bên trong biên giới. Kaito đang đứng trên bức tường bao bọc khu thứ hai―hay chính xác hơn là cậu đang đứng trong một lối đi được thiết kế cho lính gác và những thợ sửa chữa.
Nhưng hiện thời, nó là nhà cho một dãy đại bác oai vệ.
Âm thanh và rung động mà những làn đạn pháo gây nên làm rung chuyển cảnh quang quanh Kaito theo từng quãng đều đặn.
"Sẵn sàng, nhắm, bắắắắắắắắắắn!"
Theo lệnh, lửa đồng loạt bùng ra từ cả hàng pháo nhỏ ở phía trước. Lũ thuộc hạ trông như dực long bị dính đạn cất lên tiếng hét tỏ vẻ khó chịu. Thương tổn mà chúng hứng chịu nằm ở mức tối thiểu. Tuy nhiên, các á nhân không màng đến chuyện đó, họ kéo dây thừng được nối với cỗ pháo có bánh xe để kéo chúng về. Rồi khi họ lên đạn và thuốc súng, hàng thứ hai bắt đầu bắn.
"Sẵn sàng, nhắm, bắắắắắắắắắắn!"
GHI-AAAAAAaaaaaAAAAAAAAAA!
Xương chúng gãy nát sau đợt bắn tiếp theo, vài tên thuộc hạ rơi khỏi không trung. Trong lúc đó, nhiều đạn pháo nữa đang được kéo lên nhờ ròng rọc. Bất kỳ thương tổn nào mà những khẩu pháo hứng chịu đều được sửa chữa trên đỉnh bức tường. Nhờ vào độ hiệu quả của các đội vận chuyển và sửa chữa, những đợt dội pháo được duy trì trong khoảng thời gian khó có thể được coi là khả thi.
Đó là một kỹ thuật đầy ấn tượng, thứ tận dụng hết mọi lợi thế từ khả năng sản xuất thuốc súng và kim loại hàng loạt của quốc gia.
"Như trước đó, hử? Chu choa, họ có thể cầm cự lâu đến mức điên rồ thật."
Nhẹ nhõm vì thấy họ đang chiến đấu cật lực thế nào, Kaito nhìn quanh. Người mà cậu tìm kiếm đang đứng hơi xa so với những pháo binh. Kaito cất cao giọng và vẫy tay với ông.
"Aguina! Aguina Elephabred!"
"Hửm? Ồ, là Ngài Kaito Sena đang đi kiểm tra à? Và Aguina là được rồi. Tôi biết rõ tên họ của bọn tôi khiến người nước ngoài khó phát âm đến cỡ nào mà. Nếu cố quá thì ngài sẽ cắn lưỡi mình đấy."
Á nhân đeo kính với đầu thằn lằn đáp lại sau lớp áo choàng thô kệch chống cát.
Á nhân đã đồng thuận với thú nhân, và thế là họ cũng đã đứng dưới quyền Cuồng Vương. Nhưng khi xét đến cách mà người lính á nhân tại Cây Thế Giới đối xử với cậu, rõ ràng là không phải ai cũng cùng nhìn về một hướng. Tùy vào mệnh lệnh cậu đưa ra, họ sẽ không chủ động ngáng đường cậu, nhưng họ cũng sẽ không luôn hợp tác.
Hẳn họ lo về những thay đổi trong thời gian dài sau này và không muốn được người ta biết đến rằng chính họ đã là đồng minh với Cuồng Vương.
Á nhân coi trọng sự thuần huyết hơn hết thảy mọi thứ khác.
Khu thứ ba đã hứng chịu thương tổn trầm trọng, nhưng Kaito đã ngăn nó lan ra khu thứ nhất và khu thứ hai; kể từ khi đó, ước tính của họ về sức mạnh chiến đấu của cậu đã leo dốc. Không như cách mà mọi nơi khác đối đãi cậu, họ chào đón Kaito một cách rộng mở tại nơi tiền tuyến chiến trường.
Nói cách khác, điều đó diễn ra nhờ vào sự linh hoạt và trơ trẽn của phía á nhân.
Những âm thanh đinh tai của pháo nổ tiếp tục vang lên. Kaito chạy đến Aguina để đảm bảo ông có thể nghe thấy cậu.
Cậu bịt một tai lại và nói to hơn.
"Lũ thuộc hạ của đợt thứ tư khác với bọn trước kia! Các ông ổn chứ? Có vẻ pháo không nổ liên tục như lần trước khi tôi đến đây. Tấn công từ phe địch giảm xuống hay sao à?"
"Ồ, ngài đưa ra giả thuyết mà thậm chí không cần kiểm tra. Có lẽ tốt nhất ngài nên nhìn xuống."
"...Xuống?"
"Xuống."
Aguina gật đầu. Phần tay áo dài kêu lên loạt xoạt khi ông chỉ một móng vuốt sắc bén xuống dưới.
Kaito ngoan ngoãn bước tới mép tường và quỳ xuống. Nheo mắt, cậu nhìn xuống mặt đất xa xăm.
"...Ồ, mình nghĩ trước sau gì chúng cũng đến đây."
Một phần cát bị nhuộm trong sắc đen và đỏ đầy gớm ghiếc. Lũ thuộc hạ đã xuất hiện lên từ đó và đang dùng đống nội tạng ẩm ướt như giác hút để bò lên tường. Nhưng trước khi chúng kịp leo lên tới đỉnh thì những binh lính á nhân với vải quấn quanh miệng đã xông đến chúng. Những lớp vảy trang trí cho bộ giáp của họ kêu lên leng keng khi họ nghiêng những chiếc lọ hăng hắc. Thứ dịch nhầy màu đen đổ ra khỏi chúng.
Sau khi khiến lũ thuộc hạ ngập trong thứ dịch kia, nhóm lính thứ hai ném những ngọn đuốc về phía chúng.
Lửa bùng lên, và lũ thuộc hạ bất tỉnh. Đó là một chiến lược phòng thủ đơn giản và tàn nhẫn.
Kaito nói với giọng nửa sốc, nửa ấn tượng.
"Trời ạ. Các ông nhanh nhẹn...và chuẩn xác thật. Bộ dạng lũ thuộc hạ không khiến các ông kinh hãi sao?"
"Ha-ha, không hề. Con cái của Sa Nữ Vương như chúng tôi đây chẳng có điểm chung nào với lũ quái vật tởm lợm và tạp nham kia cả. Và thế thì có gì mà phải kinh hãi cơ chứ? Chúng tôi chỉ cần đối đầu với chúng theo cách mà chúng tôi đối đầu với lũ dã thú tại sa mạc là được. Nhưng cũng nhờ chính quan tại Bờ Biển Cực Bắc đã bào mỏng hàng ngũ chúng mà chúng tôi mới có thể làm được vậy. Nếu chúng đông hơn thì chúng tôi đã bị áp đảo rồi. Tôi cảm ơn ngài."
Aguina đặt tay lên ngực mình. Giọng ông đầy lòng ca thán.
Vẫn quỳ gối, Kaito ngó mặt lên nhìn Aguina. Chàng trai khẽ trợn mắt vì sốc.
"Uầy, ngạc nhiên thật. Tôi chưa từng nghĩ có ngày ông sẽ thật sự cảm ơn tôi vì chuyện gì đó."
"Hửm? Hồi ngài giải cứu những người sống sót tại khu thứ ba khỏi tình trạng nguy kịch, rồi giữ thương tổn tại khu thứ hai và thứ ba ở mức tối thiểu, chắc chắn là tôi đã cảm ơn ngài ít nhất là vài lần đấy."
"Hơ...có lẽ ông có nói thế. Dù gì thì lúc đó chúng ta cũng điên cuồng bận rộn mà."
"Trời ạ, đúng là thế. Thật kinh khủng, lúc đó... Tôi phải thú nhận với ngài, nói thật, ký ức về việc liệu tôi đã bày tỏ lòng cảm kích đàng hoàng hay chưa khá là mờ nhạt."
"Vậy này, vì ông có vẻ cảm kích những điều mà các chủng loài khác đang làm, vậy ông có thể giảm cái sự ám ảnh với độ thuần huyết xuống một chút được không thế?"
"Ha-ha-ha, e là tôi phải nói rằng tôi thấy sự hài hước của ngài khá là nhạt đấy. Không như Tam Lâm Vương, Sa Nữ Vương của bọn tôi đã chìm vào giấc ngủ từ lâu lắm rồi. Các chủng loài khác không thể thấu hiểu nỗi đau khổ về sự giảm hụt dân số liên tục của bọn tôi được."
Aguina đáp lại lời gợi ý từ Kaito với nụ cười tỉnh bơ. Có vẻ như ông không có ý định thay đổi cách mình suy nghĩ.
Kaito buông tiếng thở dài. Cậu nghi ngờ rằng sự kiên quyết này từ phía á nhân sẽ dẫn đến xung đột vào một ngày nào đó. Nhưng hiện tại, cậu không có thời gian để lo về việc liệu xung đột giữa các chủng loài có khả năng sôi sục lên hay không.
Hẳn là có vài thứ mình chỉ có thể nói ra vào lúc này, nhưng...chắc chịu thôi vậy.
Vẫn trong tư thế ngồi, cậu ngó ra quang cảnh xung quanh. Cát tung lên và rơi xuống không đồng đều, phủ bóng một cách thật tráng lệ. Hồi còn ở căn phòng bé tí ti kia, cậu chưa từng mơ đến một ngày mình lại có thể nhìn thấy được thứ gì đó như thế này. Cậu khắc ghi hình ảnh này vào mắt.
Khi đó, Kaito cũng kiểm tra xem liệu còn lũ thuộc hạ nào trong tầm mắt mà số lượng của chúng nhiều hơn mức cậu nghĩ các á nhân có thể tự lo liệu được hay không. Sau khi quả quyết rằng số lượng quanh đây không phải là mối đe dọa lớn, cậu gật đầu.
"Có vẻ như không có vấn đề gì khẩn cấp tại đây cả, nên tôi đi đây. Hẳn chúng ta sẽ có khoảng nghỉ dài hơn trước khi đợt thứ năm tấn công. Nó sẽ không ập đến trước trưa mai. Nếu chuyện gì bất ngờ xảy ra trước thời điểm đó thì liên lạc với tôi."
"Tôi hiểu rồi. Nếu có chuyện xảy ra, chúng tôi sẽ gửi lời đến ngài ngay lập tức."
"Được đấy. Chắc phải dọn dẹp một chút đã, rồi tôi mới lên đường."
"... 'Dọn dẹp' sao?"
Vẫn ngồi, Kaito nghiêng người về trước.
Không nói lời nào, cậu đâm đầu thẳng xuống không trung. Bộ quân phục phấp phới khi cậu sà xuống.
Giờ đây đang chúi ngược đầu, Kaito ngó lên đỉnh bờ tường.
Mắt Aguina trố to, lưng ông được thắp lên bởi ánh nắng tàn dư của mặt trời đang lặn. Kaito mỉm cười với ông, rồi nhìn lên bề mặt bờ tường. Bất chợt, lũ sinh vật gớm ghiếc kia lọt vào tầm mắt cậu. Bọn thuộc hạ mới xuất hiện đang bò lên những cái xác bị cháy thành than của đồng đội chúng và cố leo lên tường. Khi cậu rơi xuống độ cao ngang với chúng, Kaito búng tay.
"La (bừng cháy)."
Lửa bùng lên từ bên trong đống thịt tởm lợm kia. Một chốc sau, không còn sót lại một thứ gì của chúng ngoài tro tàn.
Rồi chúng bị phân tán đi bởi làn gió sa mạc khô khốc. Khi rơi vào giữa đống bụi tro mịn, Kaito lôi quả cầu kính ra khỏi túi và dùng ngón tay búng nó lên. Quả cầu đỏ rơi xuống biển cát như một giọt máu.
Ngay lập tức sau đó, vòng dịch chuyển đã tự bện nên mình giữa hư không.
Ánh sáng nhẹ nhàng tản ra từ quả cầu, như một đóa hồng xanh lam nở rộ. Kaito rơi vào nơi tâm đóa hoa, và những cánh hoa ánh sáng khép chặt lại.
Và thế là Kaito bắt đầu dịch chuyển.
"...Ngài ấy là gì thế, loại quái vật nào đó à?"
Ngay trước khi ý thức nhòa đi, cậu nghe rõ lời lẩm bẩm ấy từ ai đó.
Song, cậu không có thời gian để đáp lại ngay trước khi bóng tối chiếm lấy mình.
༒༒༒
Cậu không cảm kích việc mình bị gọi là quái vật chút nào, nhưng ít nhiều thì đó cũng là một nhận định hợp lý.
Kaito Sena biết rõ điều đó.
Sức mạnh to lớn đi kèm với trách nhiệm. Và đồng thời nó cũng đại diện cho thứ gì đó bị xa lánh. Sợ hãi, ghê tởm, khinh miệt, phân biệt đối xử, thù địch, né tránh―những hình thái của sự nổi loạn thật đa dạng. Ấy nhưng đôi lúc, thứ sức mạnh đó cũng đạt được lời ngợi ca.
Người ta thù hằn thứ mà mình không thể hiểu, và tôn thờ những người gần với lý tưởng của họ.
Khi xét về con người, bất kỳ thứ gì khác đi quá xa với bản thân họ thì chúng hẳn phải là thánh thần hoặc quái vật.
Vậy nên, sự tôn kính và khinh khi là hai mặt của cùng một đồng xu. Những vị thánh thần thông thường của tôn giáo là một chuyện, nhưng bất kỳ ai được thánh thần hóa quá nhanh cũng sẽ bị gièm pha, rồi bị coi là quái vật, rồi bị giết chết. Nổi loạn và ngợi ca đều là những thứ vô lý ngang hàng nhau. Tuy nhiên, cái bản chất mâu thuẫn đấy mà con người ta có, chính nó lại xứng đáng nhận được tình yêu.
Những kẻ bất lực sợ những kẻ có quyền lực và nhìn đến họ với vẻ thù địch, nhưng cũng đồng thời tôn kính họ và tìm kiếm sự giúp đỡ từ họ. Mặt khác, nếu họ thấy mình mắc nợ ai đó, kẻ mà họ từng coi là thứ quái vật, thì họ vẫn sẽ dang rộng tay và bảo vệ lấy người ấy. Họ có thể giết chóc vì sự công tâm mà bản thân cho là đúng, nhưng chỉ một suy nghĩ cũng đủ để họ vứt bỏ mạng mình để bảo vệ lấy người khác.
Con người là thế. Và không chỉ con người, hai chủng loài có trí tuệ kia cũng vậy.
Cơ bản thì bầy con chiên là lũ ngu dốt. Và đó là cách mà mọi sự vận hành.
Vì nếu không là thế thì họ sẽ không thể nào sống chung với sự mâu thuẫn kia được.
Ngu dốt là tội lỗi. Nhưng lại có thứ bình yên chỉ có thể tồn tại trong nó.
Còn về bản thân Kaito, cậu đang đặt chân ở cả hai phía của cái lằn ranh mong manh nằm giữa thánh thần và quái vật.
Hiện thời, cậu đã tuyên bố rằng mình sẽ bảo vệ lấy những kẻ sống. Nhưng thực thể được biết đến với cái tên Kaito Sena lại nhanh chóng trở thành thứ hắc ám nhất trong tất cả. Còn về thế giới, cậu giờ đây là một nguyên tố xa lạ, và nguồn cội mà cậu xuất thân không hề liên quan gì đến việc đó. Đà thu thập năng lượng của cậu đang tăng lên. Cậu tựa như một món vũ khí tự cường hóa lấy bản thân nó.
Thậm chí cậu có thể trở nên nguy hiểm hơn cả Nhục hình Công chúa, kẻ tội đồ vô song.
Nếu cậu đối đầu với thế giới, điều gì sẽ xảy ra? Chắc chắn, không một ai quên đi sự nguy hiểm tiềm tàng trong khả năng đó cả.
Dù cho cậu đang cứu lấy họ, nhưng chắc chắn họ đang nghĩ rằng, Rồi sẽ đến ngày mà chúng ta cần phải giết hắn.
Nhưng không sao.
Đó là quyết định mà Kaito Sena đã đưa ra.
Mọi chủng loài đã lệ thuộc vào cậu, nhưng sau nụ cười của họ, nỗi sợ hãi và cơn khát máu đang dần dấy lên. Tuy nhiên, quá trình đó cũng là điều cần thiết cho thứ mà cậu hình dung sẽ xảy ra sau này. Đó là lý do mà cậu không để tâm, dẫu họ có tẩy chay cậu tới mức nào đi chăng nữa.
Không sao. Nó có một mục đích. Nhưng mà...
...hơi đơn độc.
Thứ cảm xúc đó cũng xuất phát từ tận đáy lòng. Khi cảm thấy nó, cậu nghĩ:
Đây là điều mà cô cảm thấy sao, Elisabeth?
Sau khi bị phỉ báng và bị dội bom bởi sự chỉ trích, cô đã tự kết án bản thân phải chết trong đơn độc.
Cô không phải là người có thể yêu lấy sự cô độc. Đó là lý do vì sao―
❋❋❋
Đó là lý do vì sao Kaito phải―
"Ha-ha, ta tự mình đến gặp cậu, vậy mà da cậu lại xanh xao đến thế à, kẻ kế vị yêu dấu của ta?"
Chờ nào, giọng người ta có thể nghe phiền nhiễu đến mức đó được à?
Kaito mở bừng mắt ra. Mọi nghĩ ngợi đầy suy tư trong tâm trí cậu ban nãy đã tan biến mà không sót lại chút dấu vết nào. Cậu không thể nhớ được nó là về chuyện gì. Tuy nhiên, cậu chớp mắt vài lần nữa.
Cậu lắc đầu để lau đi cơn chóng mặt. Rồi nhìn lên kẻ đã nhẫn tâm phá vỡ sự yên bình hậu hồi sinh của cậu.
Gã đàn ông cao ráo ấy đứng trước cái phông nền xanh tươi rói của cây cối. Hắn đang mặc một chiếc áo choàng đen và sơ-mi quý tộc cùng chiếc cà vạt. Mái tóc đen bóng của hắn phủ xuống vai, và đôi mắt đỏ thẫm như hồng ngọc đóng vai trò tôn lên vẻ đẹp song tính. Hắn là chủ thể đầu tiên của Đế Vương, cựu thủ lĩnh của mười bốn ác quỷ, cha nuôi của Elisabeth―người đã thiêu hắn tới chết.
Vlad Le Fanu.
Một nụ cười nở lên trên khuôn mặt trẻ con của gã đàn ông. Kaito cất lên lời nhận định bực dọc theo phản xạ.
"Ai đó đang vui vẻ ha."
"Và ồ, rất vui chứ! Dù gì thì ta cũng là đứa trẻ thừa kế lấy món đồ chơi mới một cách lịch thiệp thôi mà! Và dù là vậy, cậu vẫn sẽ hài lòng khi nghe rằng nhờ vào óc phán xét và năng lực vượt trội này đây, mà ta đã trung thành thực hiện xong mọi mệnh lệnh cậu đưa ra rồi! Ôi chao, ta nghĩ sẽ chỉ hợp lý nếu cậu cho phép mình thấy hạnh phúc khi xét đến công sức của ta đó... Song, đúng là dường như cậu vừa chết đi lần nữa. Đứng dậy nổi không?"
Vlad lịch sự đưa bàn tay đeo găng trắng ra, và Kaito nắm lấy nó.
Chỉ mới đây thôi, hành động đó là việc bất khả thi. Dù sao, cơ thể thật của Vlad Le Fanu cũng đã chết. Thứ còn sót lại chỉ là bản sao của linh hồn hắn. Nhưng giờ đây hắn không chỉ là một bóng ma.
Sau khi giúp Kaito đứng dậy, Vlad nói với giọng hồ hởi thật lòng.
"Được tự do di chuyển tùy ý mình thật sự dấy động lên những cảm xúc trong ta. Thật vậy, được sống đúng là một điều tuyệt vời."
Và thế là Vlad Le Fanu gật đầu, một nụ cười nở rộ trên mặt hắn.
Gã đàn ông từng bị thiêu đốt đến tận xương tủy giờ đây lại có được da thịt một lần nữa.