Một đoàn binh trịnh trọng băng qua những ngọn núi sâu quanh lâu đài Elisabeth, trông chúng như các khách mời nơi tang lễ. Trên đường đi, chúng đốn ngã cây và xé bật gốc rễ. Những tên tùy tùng làm từ thịt được trói buộc với nhau bằng kẽm gai vung rìu không chút mỏi mệt, dọn đường cho bà chủ của chúng.
Những cái cây đã mất hàng thế kỷ để sinh trưởng, thế mà giờ đây lại bị chặt đốn không chút thương xót bởi những bàn tay ô uế.
Mỗi khi cây rên rỉ và chuẩn bị đổ xuống, thì một gã đàn ông lơ lửng trong không khí mặc phục trang suông màu đen cùng một chiếc mặt nạ hình đầu quạ thổi lửa ra từ miệng rồi đốt chúng thành tro bụi.
Hành vi hùng vĩ của hắn ta không có chút lễ độ nào. Song, hành động ác quỷ bỏ công ra dọn đường trông có phần giống với một buổi biểu diễn đường phố.
Tên ác quỷ-- Đại Hầu tước-- có một chiếc kim hình bộ não lấp lánh trên cần cổ, và hắn ngoan ngoãn phục vụ bà chủ của mình. Dưới chân hắn, Hầu tước hổn hển khi bị vận chuyển trong một chiếc lồng chim. Mỗi lần tên tùy tùng đẩy chiếc lồng nằm ngang tới trước, Hầu tước lăn lộn bên trong và cất lên tiếng thét đinh tai khi da bên dưới băng gạc của hắn bị trầy xước.
Dẫm đạp qua đống tro tàn đen kịt mang màu sắc kỳ lạ, chúng tiến về phía trước.
Xa ở đằng sau, những tên thuộc hạ đen cùm cổ đang bê trên vai một chiếc kiệu lộng lẫy.
Trên đỉnh chiếc kiệu vàng và một chiếc ngai sang trọng cùng một tấm da sói trắng, ngồi trên ngai là một người phụ nữ hiểm ác và xinh đẹp. Trong khi ả khoe đôi chân dài bên dưới bộ váy phồng đỏ rực ra, Đại Vương phe phẩy chiếc quạt lông quạ mà ả ta yêu thích. Thi thoảng ả ta lại cất lên tiếng ngáp khi duyên dáng ngồi kiệu.
Cách mà đội quân nghìn binh tiến công trông sống động đến lạ kỳ.
U ám như một cơn ác mộng, song hào nhoáng như một đoàn diễu hành, chúng tiến lên đỉnh núi nơi tòa lâu đài cư ngụ.
Cuối cùng chúng cũng ra khỏi rừng cây. Một ngọn đồi trọc trải dài ra từ nơi cây cối kết thúc. Đích đến của chúng-- tòa lâu đài trông như pháo đài trông ra mọi hướng của rừng cây-- đứng trên một mặt đá trơ trụi.
Mục tiêu của đoàn binh là khóa được cổng lâu đài và lấy đầu chủ của nó, Elisabeth. Tuy nhiên, đoàn binh bị bao vây bởi một sự nhiễu loạn không lường trước, bọn thuộc hạ đảo người khi dừng chân.
Một cô dâu đứng trước chúng.
Một cô dâu xinh đẹp trong như thể cô vừa bị mang đi khỏi sảnh cưới.
Bóng hình trắng như tuyết của cô trông thật lố bịch, lạ thường và lạc lõng đến vô lý.
"... Giờ thì đó là gì đây?"
Đại Vương vô thức cau mày vì sự kỳ dị này. Nhưng dù ả có nhìn đi nhìn lại bao lần nữa, thì bóng người kia vẫn đứng đó. Cô gái mặc bộ váy cô dâu đáng yêu đang đứng trước chúng như một lính gác cổng.
Mái tóc bạc của cô phủ một tấm mạn thêu hoa văn tinh xảo. Đôi má xinh đẹp, nhợt nhạt của cô đánh khối nhẹ. Bộ váy đơn giản nhưng yêu kiều và được làm hoàn toàn từ vải trắng, phần vai lộ ra được tô điểm bởi những đóa hoa quyến rũ. Cô mang một đôi găng lụa dài phủ kín phần cẳng tay thanh mảnh và thanh nhã. Váy cô làm từ nhiều lớp ren, gọn gàng che phủ đến tận mắt cá chân cô.
Cô đứng trên ngọn đồi trọc như thể đang chờ đợi chàng rể của mình.
Việc cô đứng ngay trước nghìn quân binh như thế trông thật ngớ ngẩn. Tuy nhiên, thứ mà những ngón tay xinh xắn đang nắm lấy--thay vì là một bó hoa cưới-- chứng tỏ đó là đúng là nơi cô cần ở, không phải nơi sảnh cưới mà chính là chiến trường.
Cô dâu đang cầm một thanh phủ thương đặc thù, trông gần giống như một thanh rìu hành quyết.
Tay cầm màu đen nhám của nó được gắn tua rua làm từ đuôi động vật, và lưỡi đao khổng lồ, tàn bạo kia gợi lên hình ảnh hàm một con thú ăn thịt.
Nhíu mày với sự ngớ ngẩn của cô gái-- vì có thể gọi một cô dâu đứng trên chiến trường trong khi cầm một thanh rìu hành quyết là gì khác cơ chứ?-- Đại Vương bị thúc đẩy bởi tò mò. Ả tiến lên trước đoàn quân, kiệu và những kẻ khác.
Như thể để chào ả, đôi mắt đang nhắm của cô dâu nhẹ nhàng mở ra.
Cô dán đôi mắt lục bảo lên hiện thân của cái chết đang đứng trước mặt mình, Đại Vương.
Nhận ra ngọn ý chí bùng cháy trong mắt cô, Đại Vương đóng quạt.
"Ta hiểu rồi. Ta cho là đây không chỉ là một trò đùa hay sự ngẫu hứng vô nghĩa."
Lẩm bẩm nhẹ nhàng, Đại Vương kết luận người mặc quần áo kỳ dị trước mặt ả đích thực là kẻ thù.
Ả biết là cô gái trong bộ váy cưới kia hợp để đứng trên chiến trường hơn cả những kỵ sĩ vận giáp. Không ngừng lại, ả gọi cô dâu kia-- Hina-- bằng một giọng thắc mắc.
"A, ta nhớ ngươi rồi. Ngươi là con bé búp bê máy, kẻ rất yêu quý thằng nhóc tình nhân yếu đuối kia, đúng chứ? Ngươi đang chơi trò gì thế? Dù có vẻ ngươi không nhầm nơi đây với sảnh cưới, nhưng ngươi trông thiếu chú rể rồi. Ngươi đến đây để chết một mình à?"
"Chính xác. Ta đến đây để chết."
Không có một chút do dự, Hina thẳng thừng đáp lại lời Đại Vương. Ả ta cau mày. Ả cong môi bên dưới bóng chiếc quạt lông quạ và hỏi Hina.
"Ngươi đến để chết sao? Theo lệnh Elisabeth à? Thật thảm hại làm sao, con chó con à, khi mà bị dùng làm con tốt thí. Còn trang phục của ngươi là sao đấy? Nó đại diện cho sự hối hận vẫn còn bám víu à?"
"Đừng có mà đưa ra phỏng đoán vô căn cứ. Chủ nhân Kaito đã tốt đến nỗi thực hiện ước muốn cuối cùng của ta và chuẩn bị bộ váy này. Nó đại diện cho ý chí và cảm xúc của ta dành cho ngài ấy. Chủ nhân Kaito là người ra lệnh cho ta đứng đây, vì ngài ấy là người ta yêu và là chủ nhân duy nhất của ta."
"Vì thằng nhóc tình nhân đó sao?!"
Mắt Đại Vương mở to mắt. Sau một lúc, nụ cười chế nhạo hiện trên mặt ả. Ả lắc đầu và nói bằng giọng như thể đang an ủi một con mèo.
"Đúng thật là đáng thương. Ta chia buồn với ngươi, cưng ạ. Đừng có mà nhầm lẫn, ngươi đang bị dùng làm con tốt thí đấy. Nếu nó bảo ngươi ở đây để bảo vệ Elisabeth, thì cũng như nó bảo ngươi chết vì một ả đàn bà khác rồi. Và cũng là phụ nữ, ta không thể không đồng cảm với ngươi được."
Đại Vương thương xót cho Hina, giọng ả ta đầy lòng thương cảm chân thành. Tuy nhiên, khóe miệng ả ta nhếch lên quỷ quyệt. Ả thì thầm với Hina khi mang vẻ mặt thật sự khó chịu.
"Nói ta nghe, bé con. Elisabeth có thể từ chối đầu hàng, nhưng ngươi có hứng thú làm thuộc hạ cho ta không? Dù ngươi không có giá trị như Elisabeth, ngươi vẫn là một mẫu vật hiếm hoi, một con búp bê do Vlad tạo nên. Ta sẽ đánh bóng bánh răng cho ngươi mỗi ngày, ngươi sẽ không bao giờ sợ bị rỉ sét cả. Ngươi không cần phải bị hao mòn và hỏng hóc chỉ vì một tên đàn ông như thế."
"Đừng có mà móc mỉa chồng ta."
Lời chối từ của cô vang lên đanh thép. Một bên mày của Đại Vương giần giật.
Hina vung thanh phủ thương xuống trước mặt. Nó cắt qua không khí và tạo nên một cơn lốc. Chĩa lưỡi đao đến Đại Vương, Hina nói nhỏ.
"Người đàn ông tốt bụng đó đã bảo ta chết. Ngươi không hiểu được ý nghĩa của việc đó sao?"
"Ta e là có. Ngươi bị vứt sang một bên và bị ra lệnh đi chết. Ngươi muốn nói gì nào?"
"Sau khi đau buồn thì người đàn ông ấy đã quyết định dựa dẫm và tin tưởng giao cho ta mệnh lệnh quan trọng. Và ta hiểu. Nó xuất phát từ tình yêu và niềm tin. Yêu ta từ tận đáy lòng, ngài ấy đã yêu cầu ta chiến đấu bên cạnh mình. Cuối cùng thì ngài ấy cũng bao gồm ta vào trong suy nghĩ và chiến thuật của mình. Người đàn ông tốt bụng và hèn nhát đó tin tưởng ta hết lòng như thế, thân tình nghĩ về như thế... ngươi có biết điều đó hạnh phúc đến nhường nào không?"
Cô nắm chặt cán rìu. Nước mắt không vương chút đau buồn dần ứa lên trong đôi mắt lục bảo. Đại Vương cười khinh bỉ và lắc đầu mạnh hơn nữa. Khi nói, giọng ả ta đầy khó chịu.
"Và thế là đủ để ngươi tự nguyện chết. Đối diện với cả nghìn quân binh, ngươi định ném bỏ đi cả mạng sống mình."
"Đúng vậy, và cùng sự biết ơn chân thành nhất."
"Thật... ngạc nhiên. Ngươi... ngươi không tỉnh táo chút nào!"
Khi nhìn vào đôi mắt rực lửa của Hina, Đại Vương quên mất bản thân và hét lên. Đôi môi đỏ quyến rũ của ả ta mở ra, vẻ mặt ả ta bị cơn sốc xâm chiếm. Ả nhìn lên trời rồi kinh ngạc mà nói.
"Ngươi điên rồi."
"Rất điên đấy. Ngươi không biết sao, Đại Vương, tình yêu chính là sự điên loạn! Từ ngày mà ta gặp được Chủ nhân Kaito, tình yêu dành cho ngài ấy đã bắt đầu khiến ta điên cuồng rồi!"
Hina lớn tiếng cất lên lời tuyên bố. Cô vung rìu lần nữa, lần này là vung ngang. Không khí bị xé toạc, một làn gió mạnh làm chao đảo bọn lính. Tà váy cưới yêu kiều xoay.
Bộ váy trắng như tuyết, màn tấm mạn che rung rinh lên khi cô cất tiếng hét.
"Bọn ác quỷ kia, đến đây với ta nào! Ta là Hina! Ta là người tình vĩnh hằng, là bạn đời trung thành, là chiến binh, là vũ khí, là nơi trút xả tình yêu, là búp bê tình dục của Chủ nhân Kaito-- và là vợ của ngài ấy!"
Khi nghe màn giới thiệu lớn tiếng của cô, Đại Vương đóng quạt rồi âm thầm chĩa nó ra trước mặt.
"Được thôi-- nếu ngươi nói thế, thì ta sẽ đập nát cơ thể của ngươi."
Ngay sau đó, một bầy thuộc hạ và tùy tùng ùa đến chỗ nàng dâu.
Vô vàn tiếng bước chân làm rung chuyển mặt đất, Hina sẵn sàng lưỡi rìu và hạ thấp người. Khi kẻ địch đến chỗ mình, cô đạp mạnh xuống đất rồi đâm thẳng vào hàng ngũ chúng. Cô vung rìu sang ngang, cắt gục chúng ngay vùng bụng. Bọn tùy tùng đạp lên đống lòng ruột, rút gươm khỏi vỏ sau lưng và tiến công. Trận chiến đã bắt đầu. Song, Đại Vương nhanh chóng mất hứng thú.
Giữa cơn náo loạn, ả ngả lưng vào lại chiếc ngai.
"Hừm... không biết chuyện đó là thế nào."
Đại Vương cất lên tiếng ngáp khi bơ phờ lẩm bẩm. Dù sao, màn diễn dũng cảm của nàng dâu cũng không thể nào kéo dài được. Thậm chí máy móc còn không hoạt động mãi được. Dựa theo số lính mà cô phải đối mặt, trận chiến sẽ nhanh chóng kết thúc. Đại Vương nhún vai rồi ra lệnh thuộc hạ rót rượu.
Ả uống từ chiếc cốc vàng đầy rượu, đoan trang chờ thời gian trôi qua.
Một lượng lớn đầu bay lên trước mắt ả, cùng theo hàng suối máu. Nhưng ả chả mảy may quan tâm đến vài tá lính. Ả đưa ánh mắt ủ rũ khắp trận chiến đang diễn ra trước mắt.
"Con bé đang cố hết mình, nhỉ...?"
Máu phun trào, đầu bay khắp nơi, những thân mình bị chặt lìa rơi xuống đất. Váy nàng dâu phấp phới. Đồng loạt, bọn thuộc hạ và tùy tùng cùng ập lên cô như một làn sóng. Cô phá tan đội hình và đẩy lùi chúng lại.
Dù có bao lâu trôi qua, tiếng lưỡi đao cắt vào da thịt chưa bao giờ dừng lại.
Cảm thấy điều gì đó không đúng, mặt Đại Vương cứng lại.
Có gì đó là lạ, nhỉ?
Điều gì đó bất khả thi đang diễn ra.
Trước khi ả kịp nhận ra, cả núi xác đã chồng chất lên trước mắt Đại Vương. Lượng lớn xác đã ngã xuống, nội tạng chất thành đống trên chúng. Một tiếng hét nữa vang lên. Đầu một tên thuộc hạ khác bay đi. Chiếc rìu lớn tiếng vù vù qua không trung, giũ bỏ máu khi nó trên đường bay.
Mắt Đại Vương trố lên. Chiếc cốc rơi ra khỏi tay ả. Thấy người đang đứng trên núi xác, giọng ả rỉ ra.
"Đây là trò đùa à... con n--"
Đứng tại đó là một Valkyrie (1), một sinh vật chống lại mọi lý lẽ trên đời.
Bộ váy cưới của cô thẫm đỏ, cô dâu đang sẵn sàng thanh rìu hành quyết trong tay.
Tấm mạn ngập trong sắc đỏ, như thể nó vừa chìm trong một cơn mưa máu. Nàng dâu đẫm máu đâm mạnh vào ngực một tên thuộc hạ đang tiến tới bằng cán rìu, rồi quay sang bên cạnh, né đòn tấn công của một tên tùy tùng, thanh thoát như một vũ công, nhảy khỏi mặt đất lần nữa rồi lộn nhào ra sau. Tấm mạn tạo nên một đường cong nhẹ nhàng trong không khí.
Khi đáp, cô vung lưỡi đao lên và xẻ đôi một tên địch làm hai.
Thấy những chuyển động kinh hãi của cô, Đại Vương vô thức nắm chặt chiếc quạt lông quạ.
Cây rìu đó... Đó là một trong những thiết bị tra tấn của Elisabeth à? Không, không phải. Vậy nó là gì cơ chứ?
Độ sắc bén của chiếc rìu hành quyết màu đen Hina đang cầm vượt qua cả mọi lý lẽ. Nó hệt như thiết bị tra tấn của Elisabeth. Nhưng Elisabeth lẽ ra đang hôn mê rồi, nó không thể nào có đủ khả năng để tạo ra vũ khí và đưa cho con búp bê máy được. Đại Vương bối rối.
Thứ mà ả còn kinh nhạc ở là cử động của Hina. Cách mà cô di chuyển để giết kẻ thù đã vượt ra quá xa cõi đáng tuyên dương mà tiến đến việc trở nên đáng ghê sợ.
Phòng thủ của Hina không có lấy một chỗ hở. Cô giữ quan sát mọi phía, ép cơ thể gắng sức đến mức mà mạch máu trong não người thường khi này hẳn đã nổ tung rồi. Tốc độ mà cô đáp trả vô số đòn tấn công thông thường sẽ là việc không thể nghĩ đến nổi.
Với những cử động đầy hiệu quả, cô cắt đầu kẻ thù, xé toang lồng ngực chúng, và thi thoảng lại dùng xác chúng làm khiên đỡ khi giết chóc mọi thứ trên đường đi. Thứ duy nhất có thể cảm thấy được từ cử động của cô chính là lòng quyết tâm giết địch tuyệt đối.
Đó là khi mà Đại Vương nhớ ra một điều.
"Này, Vlad. Bọn búp bê của ngươi được chế tác rất tốt, nhưng không phải chúng hơi vô vị sao?"
Những lời mà ả từng nói với Vlad thoáng lại qua tai. Búp bê máy của hắn thường hoạt động công suất cao, nhưng lại bị giới hạn về mặt cảm xúc. Chúng thiếu lòng đam mê, và cử động chúng thường rơi vào cùng một khuôn mẫu. Vì thế, chúng không thể được dùng cho mục đích gì hơn ngoài làm con tốt thí.
Đôi lúc, lòng quyết tâm, sự bốc đồng và những cảm xúc mạnh mẽ-- cả tiêu cực và tích cực-- có thể ban cho người ta lượng sức mạnh lạ thường. Đại Vương nhớ về một gã, dù chỉ là người thường, nhưng hắn đã có thể hạ gục năm tên thuộc hạ khi bảo vệ con mình. Nếu ả cho rằng búp bê máy, thứ mà có khả năng vượt xa loài người sở hữu được cảm xúc tương đồng-- hay thậm chí là mạnh mẽ hơn...
Liệu tình yêu... có thể mang đến s--?
Thứ được sinh ra không chỉ nên bị xem là thứ tầm thường như một cô dâu.
Cô là một con quái vật.
"Ta có thể làm chuyện này cả ngàyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyy!"
Khi rống lên, Hina dùng chân như điểm tựa để xoay vào và đồng thời hạ gục vài tên thuộc hạ nữa. Ruột bay ra khỏi bụng chúng bắn lên mặt cô. Khi thô bạo phun ra mẩu thịt đã văng vào miệng mình, cô giữ chặt thanh rìu hành quyết và đâm thủng phổi tên thuộc hạ vừa chạy đến. Vẫn giữ nguyên thế đứng, cô chạy vụt tới trước. Cô đâm xuyên kẻ địch, đập vụn xương chúng, rồi đá chúng sang một bên khi hét lên.
"Muốn gửi đến bao nhiêu thì cứ gửi đi! Tình yêu của ta là bất bại!"
Đại Vương rùng mình trước âm sắc hung hăng của giọng cô.
Dù đang kẹt trong tình thế vô cùng tuyệt vọng, nàng dâu vẫn thực sự định chiến thắng.
Vì người cô yêu, chỉ vì chú rể của mình mà thôi, cô định giết hết từng tên trong nghìn quân địch.
Sao có thể thế được? Sao mà ta lại thấy sợ hãi thế này?
Nhận ra điều đó khiến cho Đại Vương tràn đầy nhục nhã.
Ngay khi đó, ả thấy như có thể nghe thấy tiếng cười của Vlad văng vẳng bên tai. Hắn ta là loại người thích thú tận hưởng những biến triển kỳ dị thế này. Song, Đại Vương thì hoàn toàn không. Ả ta là người đàn bà chỉ yêu bản thân mình mà thôi. Ả không yêu gì những sự kiện không lường trước được như thế này.
Ta nguyền rủa ngươi, Vlad! Đây là lỗi của ngươi vì tạo ra thứ phiền nhiễu đến thế!
Đại Vương đứng dậy. Vẫn còn vài tên thuộc hạ và tùy tùng, nhưng ả không thể để chúng lo liệu việc này được. Ả cam chịu đóng chiếc quạt lông quạ lại và vung nó xuống như thể ra lệnh hành quyết.
Trên đỉnh kiệu, ả ra lệnh cho hai kẻ mà mình đã dự bị.
"Hầu tước, Đại Hầu tước-- lên đi."
Một người mang bóng hình đen chậm rãi gật đầu. Khi đó, chiếc lồng chim lăn dưới đất mở ra, và Hầu tước ngã ra. Hắn hét lên đinh tai.
"Ta nguyền rủa ngươi, con đĩ, con điếm- iếm- iếm, ồ đúng, thưa Đại Vương Bệ hạ, ngay lập tức đâyyyyyyyyyyyyyyy!"
Đại Vương nghiến răng. Dù cho Hầu tước đang bị ả kiểm soát chặt chẽ, hắn vẫn ít nhiều dùng được khả năng điều khiển tâm trí. Nhưng nếu nới lỏng cương dù chỉ một tí, khả năng hắn ngay lập tức phản lại ả là rất cao.
Dù gì, ta không nghĩ là kiểm soát tâm trí sẽ có tác dụng với một búp bê máy.
Sau khi rút ra kết luận, Đại Vương vẫn giữ nguyên thuật tẩy não khi cho hai bọn chúng tấn công nàng dâu.
Đại Hầu tước nhảy cao lên trời, bay qua khỏi hàng ngũ bọn thuộc hạ và tùy tùng. Hắn mở to chiếc mỏ quạ và phun ra lửa đen, đốt cả cấp dưới của mình.
"--- Hây da!"
Thoáng chốc, Hina giơ thanh rìu hành quyết cao lên không trung hết cỡ rồi đập nó xuống đất. Nơi nào mà cơn chấn động đi qua, mặt đất lại dấy lên tại đó, tung xác quân địch lên cao. Đống xác tạo thành một hàng rào và đón trực diện ngọn lửa cuồn cuộn. Trong một khắc, đống tro cháy đen chắn lấy tầm nhìn của Đại Hầu tước. Chẻ dọc nó làm hai, nàng dâu bắn người về trước.
Bên dưới tấm mạn thẫm máu, đôi mắt cô ánh lên sự hoang dã. Với một tiếng thét dữ dội, cô nhắm đòn chém chéo vào Đại Hầu tước.
"Giờ ta xử được ngươi--!"
"Đúng, nếu kẻ thù chỉ là Đại Hầu tước, thì ngươi đã có thể chém dính."
Đại Vương ngọt ngào nói. Khi đó, một bóng đen xuất hiện dưới Hina.
Hầu tước, kẻ đã bò dưới đất trong đau đớn, đập tay chân xuống đất. Hắn nhảy lên không như một con dế, bằng sức mạnh cùng độ cao mà không con người nào có thể đạt được.
Hina đang giơ cao rìu, và hắn đâm vào phần bụng không phòng thủ của cô như một viên đạn.
Cô nhận nó trực tiếp, và cơ thể cô gập lại.
"---Aaa---!"
Hina bay ra xa và đâm xuống đất. Khi lăn lộn, cô cố đứng lên. Nhưng Hầu tước đã hạ cánh và đang chạy ngang bên cô. Hắn với ra dừng cô lại, và khi đã bắt được, hắn bẻ gãy hai tay cô.
Bánh răng và dầu rơi ra khỏi làn da trắng xinh đẹp của Hina.
"Aa, aaa, aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!"
Cô đã được tạo nên quá tinh xảo, và việc cô có thể cảm thấy đau đớn giờ đây đã phản tác dụng.
Cơ thể cô liên tục co giật, đôi mắt lục bảo trợn ngược. Đại Hầu tước lơ lửng xuống cạnh cô. Ngay khi hắn kịp thổi ra lửa, Đại Vương gọi ra từ phía sau.
"Dừng tay. Ta đã thấy thích đứa nhóc đó. Ta chưa từng thấy búp bê máy nào của Vlad làm được như thế cả. Ta muốn nó... nhưng đồng thời, không có gì là quá cẩn thận. Đốt mỗi tay chân nó thôi."
Đại Hầu tước gật đầu và bắn ra một ngọn lửa có kiểm soát. Hắn cẩn thận đốt đi tay chân xinh đẹp của Hina thành tro bụi. Nơi bàn tay cô đã từng hiện hữu giờ đây chỉ còn lại thanh rìu hành quyết.
Nghiến răng và cố hết sức để nén tiếng thét, Hina cay độc chằm chằm nhìn Đại Hầu tước. Sự thù địch cháy lên trong đôi mắt lục bảo của cô không hề hoen đi. Tuy nhiên, cô thực sự không có chân để mà đứng lên.
Đại Vương nhìn cô, rồi sự nhẫn nại quay về nụ cười của ả.
"Ta thấy là ngươi đã bình tĩnh lại rồi. Ngươi đúng là một đứa cố chấp, nhưng không ai có thể gọi ngươi là nhàm chán cả, bé búp bê máy ạ."
"..."
"Khi mà ta đã giết được Elisabeth, ta sẽ làm gì với ngươi đây? Đầu tiên ta sẽ nghiên cứu kỹ, chi tiết máy móc trong trong ngươi. Rồi sau khi kiểm tra xong, có lẽ ta sẽ để ngươi cụt tay cụt chân mà treo lên tường thôi. Miệng và âm hộ ngươi vẫn hoạt động tốt, ta chắc rằng những kẻ đến nơi ta sẽ rất thỏa mãn với ngươi."
Một nụ cười yêu kiều hiện lên trên mặt Đại Vương, và ả che miệng bằng chiếc quạt khi nói lời dơ bẩn. Khi đó, Hina khịt mũi và cười ả ta.
"Ha, đồ bẩn thỉu. Ngươi chả khác gì bọn người đến thăm Vlad. Giờ ta sẽ nói rõ cho ngươi một lần nữa. Trở thành vợ của người đàn ông đó... khiến ta hạnh phúc từ tận đáy lòng."
"Trời ah, ngươi vẫn cố nói những lời cuối trong tình trạng đó cơ. Đáng yêu thật."
Đại Vương hào hùng nói. Khi đó, Hina phun ra thứ gì đó.
Nó là một chiếc nanh thú nhỏ, và nó nằm kẹt chặt vào một lỗ hổng trên cán phủ thương.
Ngay sau đó, Hina nhảy lên, chỉ bằng thân người vô chi của mình. Tấm mạn cưới đã sống sót qua ngọn lửa, giờ đây phấp phới, bánh răng dần rơi ra khỏi cô. Khi đó, cán rìu xoay từ điểm mà chiếc nanh đã cắm vào.
Lưỡi đao cong gãy ra và bay lên không trung.
Hina cắn lấy rồi vung nó chỉ bằng lực hàm.
"Hả?"
Và thế là cô cắt ngọt qua cổ Hầu tước.
Đầu hắn xoay vòng trên không rồi rơi xuống đất với tiếng thụp. Mắt hắn nhìn qua lại, như thể cố để hiểu một câu đùa tệ hại. Hắn có vẻ vẫn chưa nắm được tình hình.
Nhưng sau một chốc, miệng Hầu tước thõng xuống, và hắn ngừng cử động hoàn toàn. Đầu và cơ thể hắn vụn nát, rồi hóa thành lông vũ đen.
"... Ôi... ôi?"
Không theo kịp, Đại Vương cất lên một âm thanh ngu ngốc khác thường. Song, cùng lúc đó, phần lý trí của ả chuẩn xác phân tích tình hình.
Hẳn là do bị tẩy não.
Sự ràng buộc chặt chẽ mà ả áp đặt lên hai bọn chúng đã phản tác dụng. Vì chúng chỉ nhận được lệnh "đốt mỗi tay chân nó thôi," Hầu tước không thể kịp phản ứng lại đòn tấn công của Hina. Dẫu thế...
"Một búp bê máy... giết được... ác quỷ sao?"
Đại Vương lẩm bẩm, bàng hoàng. Thực tại đã rời quá xa khỏi những gì mà ả dự tính.
Đúng là Hầu tước đã suy yếu. Nhưng đây vẫn là một chuyện bực mình không thể chấp nhận được, như thể một con thỏ giết chết một con sư tử hay người hầu giết chết vua. Nó là điều mà người như ả-- kẻ đứng trên những kẻ khác-- không thể chấp nhận được.
Đại Vương dồn lực vào bàn tay đang nắm lấy chiếc quạt lông quạ. Chiếc quạt yêu thích của ả ta kêu lên răng răng rồi to tiếng gãy ra. Cuối cùng cũng từ bỏ vẻ kiều diễm, mạch máu trên trán co đập khi ả ta hét lên, "Giết nó! Giết nó, giết nó, giết nó đi! Con bé đó không được phép sống sót nữa! Đốt nó tan thành hư không đi! Đừng để lại chút tro bụi nào!"
Nghe thấy tiếng tru đậm đặc cơn khát máu, Đại Hầu tước gật đầu sâu. Hắn mở miệng chiếc mặt nạ đầu quạ. Nhìn thấy ngọn lửa địa ngục cuộn xoáy trong mỏ hắn, Hina cúi đầu và âm thầm lẩm bẩm.
"Chủ nhân Kaito... Dù cái chết có chia lìa hai ta, em vẫn sẽ luôn thuộc về ngài. Em cũng có một linh hồn mà... và nó sẽ chờ đợi ngài."
Một ngọn lửa bắn ra, ngọn lửa lớn nhất từ trước đến nay. Sự chết chóc đen kịt dữ dội ập lên Hina.
Khi đó, nụ cười đầy tình yêu và quý mến tỏa ra trên mặt cô.
"Xin ngài đừng sớm theo em nhé."
❖❖❖
Ngay lúc đó, nàng dâu thì thầm như lời nguyện cầu, cô chuẩn bị bị thiêu chết.
Từ phía xa, từ trên lâu đài, chàng rể đã chứng kiến hết tất cả mọi thứ.
Một nghìn sợi xích đang ghim vào cơ thể. Cậu lơ lửng trong không trung hệt như một con mồi sa trong lưới nhện.
Một phép chú đặc biệt đã được vẽ ra tại phần đất dưới chân. Kaito đã dựa theo thiết bị tra tấn của Elisabeth và tạo nên nó nhờ sự hỗ trợ của Đế Vương. Phép chú sẽ chuyển hết mọi đau đớn mà lưỡi đao nhận được vào những sợi xích rồi truyền thẳng vào cơ thể Kaito.
Ác quỷ không thích nỗi đau đớn của bọn thuộc hạ và tùy tùng.
Để đưa nó cho Đế vương dưới dạng "nỗi đau của loài người," Kaito phải tự mình trải nghiệm lại toàn bộ mọi sự thống khổ đã được thu thập.
Chàng trai trẻ-- người vừa trải nghiệm lại cái chết khủng khiếp của hàng trăm sinh mạng, người mà thần kinh vừa bị đốt thành tro bụi, người vừa chết đi hàng trăm lần và cũng được hồi sinh lại nhiều lần như thế-- thầm thì.
"Tôi đi được chưa? Cứ đà này thì vợ của tôi chết mất."
"Ồ phải rồi-- thế này là đủ dùng rồi, tên điên ạ."
Ngay sau đó, ngọn lửa đen cố bao trùm lên Hina bị nuốt chửng bởi bóng tối.
Tất cả những người ở đó đều mở to mắt. Cùng lúc đó, lông vũ đen và cánh hoa lam nhẹ nhành rơi xuống từ bầu trời. Chúng nhảy múa trên chiến trường như thể ăn mừng cho điều gì đó.
Màu xinh đẹp và sắc tội lỗi hội tụ trên mặt đất đẫm máu.
"Cái... gì--?"
Mắt Đại Vương trông như đĩa ăn khi chúng nhìn người mà ả không bao giờ ngờ đến.
Một kẻ điên đẫm trong máu đã xuất hiện.
Phần vải đen được ma thuật tạo thành-- thứ tô điểm cho cậu-- đang tung bay trong gió. Bộ trang phục mảnh mai khiến người ta liên tưởng đến một bộ quân phục được trang trí bởi vải đỏ như máu và nửa tản ra thành một chiếc áo khoác dài. Phần tà áo phe phẩy.
Nhân vật mặc nó trông từa tựa như Vlad, nhưng cậu giống một sĩ quan quân đội hơn là một nhà quý tộc. Bước lên lông vũ đen và cánh hoa xanh, cậu nói.
"Xin lỗi đã để em đợi, Hina."
Kaito lẩm bẩm nhỏ nhẹ bằng một giọng không phù hợp với tình hình hiện tại chút nào.
Rồi chú rể đứng bên cô dâu của mình.