Loài người đang bị nuốt chửng, gia súc đang bị ăn thịt, và nhà cửa đang bị nhai dần đi.
Cả thủ đô đang bị ăn tươi nuốt sống.
Không có cách nào khác để miêu tả sự tàn khốc giản đơn của sự kiện đang diễn ra.
Vào một buổi chiều quang tạnh, đột nhiên một tảng thịt bùng nổ ra từ sự tĩnh lặng và u ám của khu giao thương. Nó đã nhanh chóng tăng trưởng, đè bẹp vô số nhà cửa và nuốt trọng cả một toán người đi đường. Dù sự bành trướng của khối thịt thối rữa đã dần chậm lại, nó vẫn tiếp tục băng qua thủ đô, nơi trước khi thảm họa này xảy ra đã chứa ba phần mười dân số nhân loại và là trung tâm của thương mại và chính trị.
Những ai chỉ vừa suýt soát thoát được đợt tăng trưởng đầu tiên đã điên cuồng tìm nơi trú ẩn. Nhưng những ai rơi lại phía sau nhanh chóng bị nuốt chửng bởi đợt mô nhấp nhô tiếp theo.
Những người già đã cố đánh tảng thịt bằng gậy, nhưng những nỗ lực đó thật vô nghĩa, và họ bị nuốt dần từ mắt cá chân đang run rẩy lên đầu. Một con chó bị trói ngay hiên nhà sủa lên khi nó bị đè nát dưới những nếp thịt mềm đang tiến công. Những người bệnh quá nặng để có thể di chuyển nổi đều bị nhấn chìm, cả giường và mọi thứ khác.
Và để thêm phần xui xẻo cho họ, khối thịt kia còn sống.
Nói cách khác, tất cả những ai bị nó nuốt lấy sẽ đồng hóa hoặc biến dạng.
Đa số nạn nhân vẫn còn sống khi họ hợp thể với tảng thịt đang quằn quại kia.
Bề mặt thịt của nó được trang trí bởi mặt người, thú, cá và sâu bọ-- bất kỳ sinh vật nào đã bị bắt lấy-- như một bức tượng kinh tởm. Những tiếng hét đinh tai rỉ ra từ những khuôn mặt nạn nhân.
Ôôôôôôôôôôôôôôôôô... Ôôôôôôôôôôôôôôôôô... Ôôôôôôôôôôôôôôôôô...
Giọng vô cùng cay đắng hướng tới những người còn sống sót vang lên.
Những người đã thoát khỏi việc bị đồng hóa nhanh chóng gặp số phận bi ai không kém. Cơ thể họ bị móp méo tàn bạo, chỉ kết thúc khi họ bị nhả ra dưới hình dạng thuộc hạ, hiện ra từ cơ thể chính để săn mồi, bị nuốt chửng, rồi lại bị gửi đi lần nữa, mỗi lần như thế lại bị dung hợp và phân nhỏ ra.
Những kẻ đã từng là con người giờ đây đang săn lùng những kẻ vẫn còn là con người.
Tất cả mọi cư dân trong thành phố bị buộc phải nhận ra được sự vô vọng cùng cực của tình hình.
Đó dù sao cũng là việc mà ác quỷ làm. Loài người bất lực không có cách nào chống trả lại được.
Dẫu thế, để tồn tại, tất cả đều cố hết sức để tẩu thoát.
Một trận chiến tuyệt vọng dấy lên tại một góc thủ đô. Vài cư dân đã thoát ra một con đường lớn, nhưng lũ thuộc hạ đã bắt kịp một nhóm hầu hết là trẻ em. Một tên thuộc hạ trông như một con bọ vung cánh tay như lưỡi liềm và chặt lìa nhiều cẳng chân của bọn trẻ. Những đứa bị thương không thể bỏ chạy nữa bị chúng nhẫn tâm kéo đi đến chỗ tảng thịt đang đợi chờ. Những tiếng hét vô vọng vang lên. Song, một tiếng lẩm bẩm điềm đạm đến lạ thường cắt qua âm thanh trên đường phố.
❖❖❖
"Tái hiện Đồng bằng Xiên: Đóng cọc."
Giọng nói mạnh mẽ và yêu kiều.
Đâm, đâm, đâm, đâm, đâm, đâm, đâm, đâm, đâm, đâm, đâm, đâm, đâm, đâm, đâm, đâm!
Tiếp nối giọng nói là một đám mây bụi cùng âm thanh đủ lớn để nhấn chìm cả tiếng rống rợn người. Hàng trăm cọc sắt ghim lấy bọn thuộc hạ, tạo nên một cơn mưa máu xối lên mặt đường.
Run rẩy vì diễn biến không ngờ đến, người dân e dè nhìn lên.
"... Cô ấy... là Thánh Nữ sao?" ai đó kinh ngạc lẩm bẩm.
Một người cô gái trẻ đứng trước họ.
Cô xinh đẹp và mặc một bộ đầm nịt khiêu dâm. Sự xuất hiện của cô hệt như đấng cứu thế - hay có lẽ một vị bạo chúa - đã xuất hiện, mái tóc đen bóng cùng tà váy mặt trong nhuộm đỏ phấp phới trong làn gió.
Ngực cô được che bởi những sợi nịt da mỏng manh nhưng gần như trần trụi. Bộ trang phục gợi dục của cô khác xa với quần áo của Thánh Nữ Chịu Khổ trong tín ngưỡng của người dân. Tuy nhiên, vẻ đẹp và quyền quý của người xuất hiện trong địa ngục đó khiến cho người ta không thể nghĩ gì khác ngoài coi cô là một nhân vật linh thiêng.
Nhưng khi nghe những lời van xin từ người dân, người phụ nữ cau mày.
"Bọn ngươi nghĩ bọn ngươi gọi ai là thánh nhân hả? Giữ mồm giữ miệng lại đi nếu bọn ngươi có định gọi ta bằng cái tên đáng kinh tởm như thế!"
Người phụ nữ vẫy tay như thể đang xua đi một lũ chó.
Rồi cô bình thản đánh ánh nhìn khỏi nhóm người. Khi quay sang để đối đầu một toán thuộc hạ đang ập đến, cô khó chịu tặc lưỡi.
"Chậc, nữa à? Cơ thể bị bẻ cong và méo mó trái ý mình... Bọn ngươi đúng là lũ sinh vật đáng thương hại. Ta sẽ ban cho các ngươi cái chết nhanh gọn, không gì hơn."
Cô ngẩng mặt lên trời rồi duỗi bàn tay nhợt nhạt ra. Bóng tối xoáy cuộn với cánh hoa đỏ thẫm được vật chất hóa trên đầu ngón tay cô. Không chút do dự, cô đưa tay vào giữa lốc xoáy.
Rồi rút ra một thanh trường kiếm từ đó.
"Hành hình Kiếm Frankenthal!"
Bằng giọng vang vọng, cô gọi tên thanh kiếm. Khi đó, những cổ ngữ được khắc trên lưỡi kiếm đỏ như máu ánh lên.
Ý nghĩa của chúng dội lên trong tâm trí mọi kẻ đang nhìn.
Ngươi có quyền tùy ý hành động. Nhưng hãy nguyện cầu Chúa sẽ cứu rỗi ngươi. Vì mọi sự từ khởi đầu, diễn tiến đến kết thúc đều nằm trong tay Người.
"Đinh Tiễn!"
Thụp, thụp, thụp, thụp, thụp!
Khi người phụ nữ vung kiếm xuống, bóng tối và cánh hoa xoáy ra, và những chiếc đinh gỉ sét xuất hiện ngay sau đó, đắm mình vào trong da thịt lũ thuộc hạ. Xích đan bện như mãng xà, luồn lách qua những khe hở trong cơn lốc để chặt chém bất kỳ kẻ nào trốn thoát.
Người dân hò la mừng rỡ. Nhưng người phụ nữ quay sang, hét với họ bằng giọng lạnh giá.
"Sao lại dừng lại, bọn ngu độn kia? Nghĩa vụ của lũ yếu đuối là chạy trốn. Nên bỏ chạy đi. Đừng có quay sang ta. Đừng có dựa dẫm vào ta. Đừng có tôn trọng ta - bọn ngươi nghĩ ta là ai hả?"
Với một tay đặt lên hông và đôi mắt đỏ lấp lánh, người phụ nữ buông lời giới thiệu đầy kiêu kỳ.
"Ta là Nhục hình Công chúa, Elisabeth Le Fanu. Một con sói kiêu hãnh và một con lợn nái thấp hèn."
Thủ đô là nơi thông tin tề tựu, và không ít người dân có học thức. Câu chuyện của Nhục hình Công chúa được biết đến rộng rãi, và người dân há hốc trước lời tuyên bố của cô. Một sự tĩnh lặng trầm mặc phủ lên đám đông.
Ai đó e dè mở miệng nhưng bị cắt ngang.
Ga-ga-ga-ga-ga-ga-ga-ga-ga-gaa!
Một tiếng thét xé tai kỳ lạ xẻ toạc bầu trời. Những tên thuộc hạ mới bắt đầu xà xuống từ trời cao.
Những con quạ khổng lồ, ghê tởm - cơ thể chúng đầy nhãn cầu - quắp người dân đi từ phía sau bằng những móng vuốt méo mó của chúng. Những tiếng hét ghê sợ vang lên rồi im bặt ngay sau đó.
"-- La (khiêu vũ)."
Một giọng điềm tĩnh vang lên, một lưỡi đao nhảy múa qua không trung. Bọn thuộc hạ bị xẻ làm hai, lòng ruột chúng ào xuống mặt đất. Những người thoát được số phận rợn người trong gang tấc ngỡ ngàng cất cao giọng.
"... Ch- chuyện gì vừa, ai...? Cái--?"
Một người phụ nữ vừa được cứu khỏi lũ quạ nhìn xuống đôi bàn tay đẫm máu và không cất nên lời.
Người duy nhất tại đó có thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra là Nhục hình Công chúa. Bị dồn dập bởi sự bối rối, người dân bắt đầu cuống cuồng bỏ chạy bằng chân lẫn tay.
Âm thanh bốt chiến đấu gõ xuống đất vang vọng lên. Nhóm người đứng sững lại.
Một chàng trai trẻ xuất hiện trước mặt họ. Vạt áo của cậu - thứ được tô điểm bởi chỉ đỏ - tung bay khi cất bước.
Chàng trai đó thanh mảnh, tay trái đã hóa thành tay thú. Mái tóc nâu bạc màu được được buộc lại, và nó trùng với màu mắt cậu ta. Chàng trai trông bình thản đến lạ thường.
Cậu quay sang đám đông, tất cả đều đang mang vẻ mặt khiếp sợ. Song, cậu không quan tâm đến phản ứng của họ, thay vào đó dùng ánh nhìn nghiêm nghị của mình xác nhận rằng không còn đòn tấn công nào ập đến nữa.
Ngay khi hoàn tất, cậu hít nhẹ hơi rồi gãi đầu, thoải mái ra mặt.
"Phù, có vẻ hiệu quả rồi... Nhưng chết tiệt thật, vẫn không cảm thấy ổn định chút nào. Sao mà mình khá hơn được đây?"
Khi lèm bèm, cậu vẫy tay vòng quanh như nhạc trưởng vẫy gậy. Lưỡi đao đã xẻ đôi lũ thuộc hạ bay và đi theo hướng mà tay cậu chỉ đến. Nhục hình Công chúa giật tà áo cậu một cái.
"Ngươi đang khiến không ít người kinh hoàng đấy."
Mắt chàng trai trẻ mở to, rồi cậu xoay gót, ngại ngùng. Nhìn vẻ mặt của nhóm người, cậu cất giọng bối rối.
"Chờ đã, thật sao? Tôi có làm gì mờ ám à?"
"Từ 'mờ ám' khó mà diễn tả nổi. Khi nãy ngươi khiến người ta tưởng như kẻ phản diện vừa xuất hiện đấy."
"Saaaaao...? Ưm, tôi nghĩ mình không thể hoàn toàn chối bỏ bản thân là kẻ phản diện được, nhưng mọi người ơi, tôi không phải là kẻ thù đâu..."
Nghe thấy điều đó, nhóm người cuối cùng cũng bớt cảnh giác một chút. Họ đưa những cái nhìn chất vấn về phía Elisabeth, như thể để hỏi rằng cô có quen cậu hay không. Cô gật đầu rồi trả lời.
"An tâm đi. Dù tay hắn có trông mờ ám như thế nhưng tên này là người hầu của ta. Tên hắn là Kaito, hay Sena, hay có lẽ là Kaito Sena." (1)
"Cảm ơn cô rất nhiều vì màn giới thiệu nửa vời đấy. Nhưng chuyện đó không quan trọng; đừng quan tâm đến bọn tôi."
Khi vẫy cánh tay thú, chàng trai - Kaito Sena - đứng cạnh bên Elisabeth, Nhục hình Công chúa. Hai bọn họ nhìn về nơi tảng thịt đang nằm.
Một đợt thuộc hạ mới đang tiến thẳng đến họ.
Kaito giơ tay phải lên, và Elisabeth gõ gót giày.
"Tôi cần mọi người chạy đi."
Kaito búng tay trước khi nhẹ nhàng lẩm bẩm.
"Từ đây Nhục hình Công chúa và kẻ ký kết với Đế vương có thể lo liệu được."
Rồi cả hai bắt đầu tàn sát lũ thuộc hạ.
༒༒༒
Bởi đôi tay của người cha tàn bạo, mười bảy năm và ba tháng cuộc đời của Kaito Sena đã kết thúc.
Cái chết của cậu vô nghĩa như cái chết của một con giun, cái chết đáng thương hại nhất, khó coi nhất, nhẫn tâm nhất và tàn độc nhất. Song, sau khi chết, Kaito đã được triệu hồi đến một thế giới khác và nhận được sinh mạng thứ hai.
Người triệu hồi cậu là Elisabeth Le Fanu, Nhục hình Công chúa, kẻ tội đồ kinh khủng với số phận sẽ bị tử hình sau khi giết hết mười bốn ác quỷ và những kẻ ký kết với bọn chúng theo lệnh Giáo hội.
Giữa trận chiến chống lại ác quỷ, Elisabeth đã rơi vào bẫy của Đại Vương. Để cứu cô, Kaito đã ký kết với Đế vương, ác quỷ mang thứ hạng cao nhất, và vì thế cậu đã có được khả năng dùng phép thuật. Sau khi chiến đấu cùng nàng búp bê máy tên Hina, người là người hầu và vợ của cậu, Kaito đã thành công phục hồi lại sức khỏe cho Elisabeth. Nhưng sau khi họ hoàn tất việc loại bỏ Đại Vương, Giáo hội thông báo cho họ một khủng hoảng mới.
Thủ đô đang bị tấn công, và khoảng một phần ba cư dân đã giết, bao gồm cả Godd Deos, một trong những giáo sĩ cấp cao thuộc Giáo hội. Thành phố - nơi then cho sự sinh tồn của nhân loại - đã gần như bị phá hủy hoàn toàn, và theo tiến độ này, nó sẽ thất thủ cùng mọi thánh quân.
Khi họ nhận được bức thư, Kaito ngay lập tức bắt tay vào làm purin.
Sau khi làm đường tan trong sữa, cậu thêm trứng vào trước khi khuấy, rồi cẩn thận lọc qua rây để không tạo nên bọt khí. Rồi cậu đổ mọi thứ vào thố đất và bật lửa, nấu nó đến nhiệt độ thích hợp.
Lúc đó, điều cậu cần làm để hoàn tất chỉ là đặt vào tủ lạnh tinh linh để làm mát nó.
"Ừ, như thường lệ, có nguyên liệu bên cạnh đúng là phao cứu sinh mà."
Khi cậu đợi purin mát lại, Kaito lẩm bẩm với bản thân.
Ở thế giới này, đường, trứng tươi và sữa đều khó mà có được nếu không thông qua các thương hội lớn, vì họ là những người giữ vững dây chuyền cung cấp và sở hữu tinh linh băng. Nhưng với sự giúp đỡ từ Đồ tể, dù ông ấy đã do dự đến nhường nào, thì họ cũng giữ được kho của lâu đài Elisabeth luôn luôn đầy đủ. Nếu không nhờ thế, thì Kaito sẽ khó mà tái tạo được purin tại thế giới này.
Hở? Chờ nào, nếu mình không thể làm purin, thì có nghĩa là mọi kinh nghiệm và kiến thức từ thế giới cũ của mình đều vô dụng cả sao? Hừm, mình đoán là việc quen với đau đớn cũng hữu dụng.
Nghiêng đầu sang một bên, Kaito cầm phần quai lành lạnh của thố đất. Hết sức cẩn thận không dồn quá nhiều sức vào cánh tay thú, cậu nhanh chân băng qua hành lang.
Cậu chạy lên cầu thang xoắn, rồi mở cửa phòng ăn. Bên trong là một chiếc chân khắc chạm vuốt bấu lấy ngọc đặt cạnh bàn ăn, thứ đang phủ một chiếc khăn bàn trang nghiêm.
Ngồi ngay bàn là Elisabeth, bắt chéo đôi chân yêu kiều. Có vẻ đã nhận ra sự hiện diện của Kaito, cô ngẩng mặt lên và bày tỏ vẻ mặt chán chường. Rồi ánh mắt cô chạm đến thố đất.
Ngay sau đó, đôi mắt lấp lánh lên mạnh mẽ đến nỗi như thể có đôi tai mèo đang mọc ra từ đầu cô.
"Ô hô, xong rồi sao!"
"Ừ, tôi làm xong rồi."
Nói thế, Kaito giơ chiếc thố lên. Trong chớp mắt, Elisabeth cầm lấy chiếc muỗng và chờ đợi. Phản ứng của cô vẫn ngây thơ như thường lệ. Tuy nhiên, không lâu trước đó Kaito đã sợ là mình không thể thấy lại cảnh này nữa. Thầm thở phào nhẹ nhõm, Kaito đặt chiếc thố xuống trước mặt Elisabeth và mở nắp.
Cùng tiếng "ta-đaa," một hình thù khổng lồ màu vàng đang lúc lắc hiện ra.
Elisabeth hít mùi hương vào và hài lòng.
"He he, ngươi đây rồi. Ngươi dinh dính trông dễ chịu làm sao."
"Đây, purin như tôi hứa. Cô ăn đi."
"Ồ, phải rồi. Ơ, đừng lo về chuyện đó."
Kaito lảnh mắt khỏi Elisabeth. Cô nghiêng đầu sang một bên, tự hỏi chuyện gì đang xảy ra.
Nó xảy ra ngay trước khi Kaito ký kết với Đế vương. Khi cô bị hôn mê vì Hiến tế đã chặn lại dòng chảy năng lượng trong mình, cậu đã đến gặp cô và thì thầm:
"Hẳn cô sẽ cáu lắm. Nhưng tôi đã quyết rồi, Elisabeth. Gặp lại cô sau. Khi cô thức dậy, tôi sẽ làm vài cái purin cho."
Cô đã không đáp lại. Cậu đã suýt vuốt ve má cô, nhưng chợt dừng, nắm tay lại rồi rời khỏi phòng ngủ.
Rồi cậu ký kết hợp đồng với Đế vương.
Elisabeth không biết về lúc riêng tư đấy. Và Kaito không nghĩ có lý do để nói cho cô biết.
Nhìn Kaito nói không chú tâm, Elisabeth làm vẻ mặt khó hiểu rồi quay lại với chiếc purin. Cô múc ra một muỗng đầy lúc lắc, dinh dính rồi đưa vào miệng mình.
"Aa... kết cấu thật hoàn hảo... nó dinh dính nhưng lại mượt mà... và lúc lắc nữa chứ... đúng là một món ngon. A-ha-ha."
Thố đất có thể chứa được khá nhiều purin. Nhưng Elisabeth ăn sạch nó trong một chốc. Sau khi xử lý xong thố thức ăn, cô thở ra tiếng thỏa mãn.
"A! Nó thật tuyệt hảo. Với thứ này và việc kích hoạt Hina, thành tựu đáng khen mà ngươi có tổng cộng là hai."
Elisabeth gần như rừ rừ lên vì vui lòng, tỏa ra năng lượng hệt như một con mèo đang tắm nắng. Kaito tưởng như mình có thể thấy đôi tai mèo đang vẫy tới vẫy lui trên đầu cô.
Trong một lúc, Elisabeth dùng muỗng cạo đáy thố. Nhưng rồi cô ngừng lại.
Sau đó với một tiếng gõ mạnh, cô đặt chiếc muỗng bạc về lại bàn ăn.
Khoanh tay, vẻ mặt cô bỗng chốc cứng lại.
"Giờ thì thời gian nghỉ ngơi của chúng ta đã hết. Tình hình không chỉ kinh khủng, mà nó còn nguy kịch nữa."
Nhìn cô từ bên cạnh, Kaito có thể thấy ánh ngây thơ trong mắt cô đã tan biến. Biểu cảm lạnh lùng giờ đây của cô trông hệt như một người lính kiên cường. Cô nắm chặt tay.
Bàn cờ vua ma thuật xuất hiện ra trước mặt, cùng với những quân cờ trắng và đen.
Elisabeth loại bỏ quân cờ hình dáng như quân tượng.
Godd Deos, một trong những giáo sĩ cấp cao của Giáo hội đã bị ác quỷ giết chết. Hơn nữa, những kẻ độc ác chịu trách nhiệm cho án mạng vẫn đang tự do và tiến hành tàn phá.
Kaito nắm chặt tay và trầm giọng nói.
"Vậy cô thật sự định đi à...? Cô định chiến đấu với kẻ thù đã hủy diệt một phần ba thủ đô à?"
"Đương nhiên rồi. Giáo hội đã ra lệnh cho ta giết hết mười bốn ác quỷ. Quan trọng hơn, chính ta đã quyết định thế. Sống đời tàn bạo và kiêu ngạo như một con sói, ta sẽ chết như một con lợn nái thấp hèn. Con lợn nái bị mọi tạo vật chối bỏ... Và ta không có ý định xoay chuyển số phận đó."
Elisabeth đưa lời đáp đanh thép cho câu hỏi của Kaito. Giọng cô lạnh giá, nói rõ không ai có thể làm suy suyển quyết định của mình. Nghe điều đó, Kaito từ bỏ những lời mình định nói ra. Cậu tiếp tục nhìn khi cô loại bỏ thêm những quân cờ khác.
"Còn lại ba ác quỷ nữa: Phó Vương, Đại Phó vương và Đức Vua. Thông thường, ba bọn chúng sẽ không có đủ sức mạnh để tấn công thủ đô. Chuyện quái gì đã xảy ra chứ...? Ừm, ta cũng có nghi ngờ của riêng mình. Nhưng dù linh cảm của ta có đúng hay không, thì Địa ngục vẫn đang chờ đợi phía trước."
"Làm rõ chuyện này nhé, tôi sẽ đi cùng cô."
"Làm gì tùy ngươi. Hay đúng hơn là ta muốn nói thế, nhưng lần này, ta đã bao gồm ngươi ngay từ đầu rồi. Tên đần. Dù ngươi không có ý xấu, nhưng ta không thể để kẻ ký kết với Đế vương một mình được... Nghe này, Kaito. Dù ta có mắc nợ ngươi, nhưng tội lỗi ngươi tạo nên thông thường sẽ dẫn đến tử hình đấy."
"Ừ, tôi biết."
"Ngươi chẳng biết gì cả.và dù có đi nữa, thì ngươi không thật sự hiểu. Những kẻ ôm lấy bóng tối sẽ không thể trở lại làm con người được... và ngươi đã bước qua lằn ranh đó rồi."
Rồi Elisabeth cất tiếng thở dài. Sau khi nhìn lại Kaito - cụ thể là cánh tay trái của cậu, thú đã hóa thành tay thú - cô lắc đầu.
"Tên đần độn."
Kaito không trả lời. Trong một lúc, sự tĩnh lặng bao trùm lên họ. Nhưng sau một hơi thở dài nữa, Elisabeth đứng lên mạnh đến nổi đủ khiến chiếc ghế văng đi.
Duỗi lưng như một con mèo, cô tuyên bố.
"Dù sao thì đã đến lúc chúng ta đi! Dù cho chúng ta có chắp nối những lời vô nghĩa nào đi nữa, thì sự thật vẫn còn đó, chúng ta không còn lựa chọn nào khác ngoài chiến đấu... Tuy nhiên, còn một mối quan ngại nữa."
"Ừ, chúng ta phải tính xem nên làm gì với Hina."
Họ nhìn nhau và gật đầu.
Mái tóc đen của Elisabeth phấp phới khi cô bước đi. Kaito theo ngay sau.
Hai người họ âm thầm bước qua dãy hành lang khi nắng rọi xuống những hình thù u ám qua hàng kính bắt nắng. Elisabeth mở cửa phòng ngủ ra, chính căn phòng mà cô đã nằm hôn mê vài tiếng trước.
Khi này, Hina đang nằm tại đó.
Cô đang nằm trên giường, bao quanh bởi những đóa hồng màu xanh lam.
Kaito đã tạo những đóa hoa theo lời đề xuất của Elisabeth để hỗ trợ việc tổ chức lại động cơ trong Hina. Hina chìm vào giấc ngủ sâu, đắm mình trong phép thuật nhè nhẹ mà những cánh hồng lam đang nhả ra.
"Hina..."
Kaito không chút do dự nhanh chân quỳ xuống bên cạnh giường, rồi nhẹ nhàng vuốt ve trán cô. Không có chút phản hồi. Cho đến khi máy móc lộn xộn trong cô được sắp xếp lại, thì cô sẽ không thể tỉnh giấc.
Elisabeth nắm lấy bàn tay nhợt nhạt của Hina, rồi gật đầu sau khi nhanh chóng xác nhận rằng năng lượng và âm thanh máy móc đều hoạt động tốt.
"Động cơ của con bé đang được sắp xếp lại đúng cách. Nhưng vẫn còn lâu đến khi quá trình này hoàn tất."
"Vậy vấn đề là chúng ta sẽ làm gì với em ấy cho đến lúc đó."
"Mm, đúng rồi. Trong khi việc sắp xếp đang diễn ra, con bé sẽ không tỉnh giấc. Nói ngắn gọn thì nó hoàn toàn không có khả năng tự vệ. Chúng ta có thể để lại bọn người đất để bảo vệ, nhưng độ hữu dụng của chúng có giới hạn, nên giải pháp đó không khiến ta yên tâm chút nào... Nên khi chúng ta xét đến người có thể liên lạc và nhờ đem Hina bỏ trốn khi có chuyện gì xảy ra--"
"À, phải rồi, đó sẽ là tôi."
"Ông bạn, ông canh giờ cực chuẩn đấy."
Nói thế, Kaito quay sang nhìn nơi cửa phòng ngủ.
Đồ tể đứng đó, tạo dáng thật ngầu khi ấn ngón tay lên trán.
Dù mắt ông ẩn sau chiếc mũ trùm, nhưng chắc chắn là chúng đang lấp lánh lên.
"Khi ngài cô cậu đi vắng, tôi sẽ ở bên canh Cô Hầu gái Đáng yêu. Nếu có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ cõng cô ấy và nhanh chóng tẩu thoát. Cô cậu thấy thế nào?"
"Dù tôi rất biết ơn lời đề nghị này, nhưng ngươi ổn với chuyện này chứ? Nếu không lầm thì ngươi chả được ích lợi gì từ việc giúp bọn ta cả."
"Ồ, đừng khách sáo thế chứ. Khách hàng yêu quý của tôi đang gặp rắc rối mà! Đây là chuyện nhỏ thôi... Vô tình thay, tôi không thể không để ý rằng thiết bị trữ tinh linh băng và những người đất chở hàng của cô hơi cũ rồi đấy. Cha-chinh, cha-chinh."
"... Ông ấy vừa nói 'cha-chinh' thật à?"
"Ta hiểu rồi. Thay bao nhiêu tùy ý ngươi rồi gửi hóa đơn cho ta. Thế được chứ?"
"Ha-ha-ha-ha, cứ để mọi việc cho tôi, người hàng xóm thân thiện Đồ tể này đây!"
Đồ tể nhảy lên nhảy xuống. Dù khôn lỏi thế, nhưng ông ấy vẫn thật sự giúp gỡ đi rất nhiều gánh nặng cho họ. Dù sao tòa lâu đài cũng đã bị ác quỷ tấn công khá nhiều lần rồi. Không người thường nào dám đến gần nơi này cả, huống hồ là canh nhà cho họ.
Đồ tể đúng là có thần kinh thép mà.
Kaito quay sang và cái đầu với Đồ tể, người vẫn đang hạnh phúc nhảy múa.
"... Cảm ơn ông nhiều lắm, Đồ tể. Ông giúp bọn tôi nhiều lắm."
"Ừm hứm, Người hầu Ngu ngốc, cậu thật sự cho ta thấy lòng biết ơn sao?! Biến đi, kẻ giả mạo! Cho ta thấy hình dạng thật của ngươi đi!"
"Khoan nào, tôi thật sự chưa bao giờ cảm ơn ông vì việc gì trước đây cả sao?"
Kaito nhíu mắt ngờ vực. Đồ tể đã đứng vào tư thế chuẩn bị chiến đấu kỳ lạ, khiến người ta liên tưởng đến một con chim quái dị. Lờ ông ấy đi, Elisabeth khoanh tay và dứt khoát nói.
"Vậy là mọi thứ đã đâu vào đó! Giờ Kaito và ta sẽ đến thủ đô theo lệnh Giáo hội! Đồ tể, ta bàn giao mọi việc cho ngươi."
"Ha-ha, vui lòng được phục vụ cô cậu."
"Một lời đáp hợp lý - Kaito, nguôi ngoai những hối hận mà ngươi có đi."
"... Rõ."
Gật đầu với lời khuyên từ Elisabeth, Kaito âm thầm nhìn mặt Hina. Cậu đặt tay lên giường, rồi nhẹ nhàng hôn cô.
Môi họ chạm nhau rồi rời xa.
Nhưng nàng Công chúa ngủ trong rừng vẫn không tỉnh giấc.
Rồi Kaito ân cần thì thầm với người phụ nữ đã nguyện trở thành một gia đình với cậu.
"Anh đi đây, Hina. Chờ anh nhé. Anh hứa chúng ta sẽ lại cùng chung sống dưới một mái nhà."
Cậu đứng lên. Vuốt ve trán Hina lần cuối như thể vuốt ve một đứa trẻ sơ sinh, rồi quay gót.
Tà bộ đồ trông như quân phục uốn lượn trong không khí khi cậu quyết tâm sải bước về trước. Elisabeth đi theo sau, gót chân cô gõ mạnh.
"Tôi sẽ chờ hai cô cậu chiến thắng trở về! Mong may mắn phù hộ cả hai!"
Đồ tể nhìn họ bước đi, vẫy tay khi gọi lấy họ từ phía sau.
Khi chàng chồng rời đi, nàng vợ vẫn chìm trong giấc ngủ.
Để Hina lại lâu đài, Elisabeth và Kaito cùng bước vào mối hiểm nguy.
༒༒༒
Dùng lưỡi đao, Kaito chặt lũ thuộc hạ đang bay ra thành những mảnh vụn.
Những kẻ ồ ạt kéo đến họ dưới đất phải đón nhận cọc của Elisabeth.
Hai người họ tin tưởng lẫn nhau, cách mà họ dồn tâm trí cho vai trò của riêng mình gợi lên hình ảnh một buổi khiêu vũ. Trong thoáng mắt, họ đã hoàn tất màn tàn sát. Thứ còn sót lại chỉ là một núi xác khổng lồ.
Sau khi nhìn về cuối con đường nơi mà khối thịt đang nằm, Kaito và Elisabeth quay sang nhìn nhau và gật đầu.
"Tốt, có vẻ chúng ta đã tạm thời đánh đuổi được chúng."
"Ừ, cuối cùng cũng có thể thở được rồi. Và lũ người kia hẳn lúc này đã đến được chỗ trú ẩn rồi - hoặc chưa! Đi đi, bọn kia, biến khỏi đây mau!"
"Này, Elisabeth, đừng khó khăn với họ chứ. Thứ đó bỗng dưng xuất hiện ngay giữa thủ đô. Đúng thật là ấn tượng khi mà họ tiến xa được đến mức này đấy."
Kaito đặt tay lên vai Elisabeth, rồi đến chỗ đám đông, hầu hết bọn họ đang đứng cứng chân tại chỗ. Sau khi dừng chân trước mặt những dân cư đang bỏ chạy, cậu nói với giọng điềm đạm, cố hết sức để không khiến họ sợ hãi.
"Mọi người ổn chứ? Nếu mọi người đi thẳng về phía đó thì thánh quân đã dựng sẵn chỗ trú đấy. Có người hướng dẫn dọc đường luôn nên thậm chí mọi người không cần đi xa đâu."
Kaito hối thúc một người mẹ và đứa trẻ, hai người khi nãy đã bị truy đuổi bởi một tên thuộc hạ mang đầu heo. Nhưng họ không hề trả lời. Nhìn kỹ hơn, thì có vẻ tất cả người lớn đều đang cứng đờ người lại vì sợ hãi.
Kaito nhìn quanh, không biết phải làm gì.
Khi đó, một bé gái đang ôm lấy tay mẹ mình gọi cậu.
"Ngài ơi... tay ngài bị sao thế ạ?"
Kaito bối rối nhìn cô bé. Đôi mắt ngây thơ của cô dán chặt lên cánh tay gớm ghiếc của cậu.
Bây giờ thậm chí còn khó xử hơn, Kaito cau mày. Sau khi suy nghĩ về câu trả lời một lúc, cậu lảng tránh câu hỏi.
"Ưm... nó... khá ngầu, em thấy vậy không? Và nó rất mạnh đó."
"Ừa, nó trông rất mạnh ạ! Đáng sợ, nhưng cũng ngầu nữa!"
"Uầy, cảm ơn em nhé. Em tốt bụng thật đấy. Nào, đi thôi nào, mọi người phải nhanh chân lên!"
Kaito đẩy nhẹ tay cha mẹ cô bé. Ngay khi người mẹ cảm thấy cánh tay thú chạm vào da, bà rùng mình và lùi lại để che chắn cho đứa con. Nhưng sau khi thấy vẻ cô đơn trong mắt Kaito, biểu cảm bà liền thay đổi.
Bà và chồng mình nhanh chóng cúi đầu với Kaito, rồi chạy đi. Tất cả những người đang đứng sững lại mau chóng chạy theo họ. Tuy nhiên, một bà loạng choạng về sau vì sự ồ ạt đột ngột của dòng người.
Đánh ánh nhìn sắc lẻm về phía Nhục hình Công chúa, bà chen lấn qua đoàn người.
Elisabeth nhíu mắt, cố để hiểu ý định của bà lão kia là gì.
"Có lẽ bà ta có mối thù với Nhục hình Công chúa chăng?"
Suy đoán đó hoàn toàn khác xa với sự thật. Sau khi dừng trước mặt Elisabeth, bà lão ném gậy sang một bên và quỳ xuống mặt đường đá trên cặp đầu gối run rẩy. Khi Kaito và Elisabeth bối rối nhìn, bà cúi sâu đầu.
Bất ngờ, Kaito cất lên tiếng kêu gần như chói tai.
"C-có chuyện gì vậy hả bà?"
"Hửm? Chuyện gì đây?!"
"Xin cảm ơn... Cảm ơn... Cảm ơn..."
Bà lão lặp đi lặp lời lời biết ơn. Nhìn chiếc lưng gù nhỏ nhắn của bà, Elisabeth gãi má.
"Sao cơ? À ừ, ừm... ngươi thật lễ độ nhỉ...? Có gì đó sai sai về chuyện này đó."
"Xin cảm ơn... Cảm--"
"Trời ạ, bà lão kia, ngươi định làm thế đến khi nào nữa hả?! Đủ rồi; đứng lên mau! Ta không cần lời cảm ơn của ngươi."
"Bà ơi, cô ấy nói cô ấy biết ơn tình cảm của bà rồi. Đi thôi nào; ở đây nguy hiểm lắm."
Kaito đưa tay ra cho bà lão. Được cậu giúp đỡ, bà chật vật đứng lên.
Nhìn bà ấy cầm gậy lên và bước đi, Elisabeth lạnh lùng xua bà đi.
"Cút ngay đi! Trời ạ, đúng là một bà già kỳ lạ... Ê! Nhìn đường mình đi đi; đừng có cúi chào khi đi chứ! Có đá trên đường đó! Nghe này, bà lão, đừng có mà ngã ngửa lúc này nhé!"
Dù thái độ như thế, nhưng những lời cô nói đều hiền dịu. Kaito lén thả lỏng mặt mình.
Ngay sau đó, Elisabeth xoay lại đối diện cậu.
"A, ta biết là mình thấy điều gì đó khó chịu mà! Kaito! Dẹp cái vẻ mặt đó đi mau! Biết vị trí của mình đi, tên người hầu kia!"
"Ối, đừng đá tôi chứ!"
Nhận một cú đá vòng cung chuẩn xác từ Elisabeth, Kaito ôm lấy ngực khi buông lời phàn nàn. Nhưng điều cậu làm chỉ khiến Elisabeth thấy bực tức hơn.
"Vậy giải thích ngay cho ta vẻ mặt vừa rồi là gì: như thể như đang nhìn đứa con nít vậy! Ta sẽ không dung thứ cho sự xấc xược đó!"
"Tôi đâu có làm thế! Mặt tôi chỉ thả lỏng tý chút thôi mà!"
"Vậy nó là gì mà không phải xấc láo hả?!"
Lời Kaito phàn nàn về việc đối xử không công bằng bị chối bỏ hoàn toàn. Bất mãn, Elisabeth lắc đầu qua lại.
"Nhìn đây, khi ngươi bận rộn với việc vớ vẩn vô ích đó thì thứ đó quay lại rồi kìa!"
Khi cố nói, một bóng đen lan rộng trên mặt đường được lát. Tiếng cánh dơi đập cắt xẻ không gian. Nhưng chủ nhân của chúng không phải chim trời.
Chúng mọc ra từ lưng một con chó.
Con chó săn tối thượng - Đế vương - đập cánh khi đáp xuống.
Những cẳng chân gân guốc của hắn dậm xuống đất, và hắn lắc toàn thân. Cánh hắn phát ra âm thanh dinh dính khi chúng gập lại vào lưng hắn.
Khi chúng đã hoàn toàn được cất đi, hắn đảo đôi mắt cháy lên ánh lửa địa ngục sang Kaito.
"Ta đã về rồi đây, hỡi Kẻ Tích Tụ Mười Bảy Năm Đớn Đau, chủ nhân không xứng đáng của ta."
"Làm tốt đấy. Ngoài kia đó trông thế nào?"
"Trước chuyện đó, ta có thứ cần thông báo."
"Ch- chuyện gì? Sao ông trông đáng sợ vậy?"
Đế vương tiến thẳng đến Kaito, khiến cậu nhảy lùi về vài bước. Đế vương nghiến răng đầy hăm dọa.
"Bắt ta làm thứ hèn hạ như đi do thám là đủ để ngươi bị trừng phạt, bị xé xác bởi bộ hàm ta rồi. Có thể ngươi đúng là chủ nhân ta, nhưng ngươi không là gì hơn một mẩu thịt thừa vô giá trị cả. Biết vị thế của mình đi!"
"Chậc, thôi nào, hà khắc thế... Ông không cần phải tức giận với tôi."
"Ha, lần này ta tha cho ngươi. Cảnh quang trên cao dù sao cũng dễ chịu. Thủ đô nhanh chóng bị nuốt bởi núi thịt đó đúng thật khiến ta vui thú. Hân hoan đi, khóc lóc đi. Dự đoán của ngươi chuẩn xác rồi đấy."
Lắc đầu, Đế vương dùng hàm chỉ về phía tảng thịt cuối đường. Cười khinh bỉ đồng hữu bị suy thoái của mình, Đế vương tiếp tục:
"Thứ đó là hợp thể của ba ác quỷ. Ta đã thấy được ba cây kim đâm vào cổ chúng."
"... Ừ, tôi biết thế mà. Đây là lỗi của Đại Vương."
Kaito gật đầu. Những cây kim đâm vào cổ lũ ác quỷ là thiết bị ma thuật dùng để kiểm soát trí não - thứ mà Đại Vương chuyên dùng trước khi ả bị Elisabeth giết chết. Có ba cây kim tức là thứ quỷ quái khổng lồ đang xâm chiếm thủ đô kia không chỉ một mà là ba ác quỷ - Phó Vương, Đại Phó Vương và Đức Vua.
"Đại Vương là kẻ thật khó ưa. Dù hạng chúng thấp hơn ả ta, nhưng kiểm soát được chúng không hề dễ dàng chút nào. Ả ta hẳn đã dùng kim đâm chúng, phá hủy bản ngã chúng rồi đem chúng vào thủ đô ở tình trạng bán sống bán chết. Dù sao ba con người cũng không tốn nhiều diện tích."
"Và khi ả ta chết, những cây kim ngừng hoạt động."
"Đúng thế. Và khi bản ngã vụn vỡ quay trở về, sức mạnh chúng cuồng loạn lên... và khi cả ba hợp thể lại, chúng bắt đầu tăng trưởng và dẫn đến thủ đô bị mắc kẹt vào tình hình này. Ngươi đồng ý chứ, Vlad?"
Đáp lại câu hỏi của Đế vương, Kaito nhẹ nhàng truyền năng lượng vào viên đá trong túi. Như thể đã chờ đợi chỉ vỉ thời khắc này, một giọng mượt mà vang lên.
"Phỏng đoán vẫn ấn tượng như thường lệ, Đế vương ạ."
Bóng ma của Vlad Le Fanu đan bện lại trước mặt họ và xuất hiện giữa không trung.
Hắn được tô điểm bởi áo lụa cùng cà-vạt và chiếc áo khoác đen trang trí bởi chỉ bạc, hệt như bộ đồ quý tộc mà hắn mặc khi còn sống. Hắn quan sát cảnh quan, đôi mắt đỏ thẫm tôn lên mái tóc đen dài ngang vai và mang lại cho hắn một vẻ đẹp gần hệt như Elisabeth.
Bắt chéo chân trên không, hắn tao nhã nói.
"Ta cá rằng phỏng đoán của ngươi chuẩn xác và đây là cái bẫy cuối cùng của Đại Vương. Một quả bom hẹn giờ khá đơn giản. Với bản ngã bị tiêu diệt và chỉ còn lại ham muốn, lũ ác quỷ cuối cùng cũng ăn thịt người và sử dụng chúng, trở thành một cỗ máy thu thập đớn đau. Đúng là một kết quả khá thú vị."
Vlad cười ồ lên khoái trá.
Hắn chỉ tay về khối thịt, như thể khoe mẽ một cảnh tượng đầy tính giải trí.
"Dù chúng từng là đồng đội với ta, nhưng ta vẫn thấy thật thú vị khi giờ đây chúng mạnh hơn - do điên cuồng thế này - so với lúc chúng còn giữ bên mình trí não. Có lẽ khi không bị ràng buộc bởi nhận thức và lý trí của con người, ác quỷ có thể dùng sức mạnh chỉ vì mục đích hủy diệt thế giới... Tiện thể, Elisabeth, con có thể tốt bụng mà kiềm chế bản thân được không?"
Vlad bực tức lắc đầu. Bị đâm bởi một chiếc cọc sắt, hắn tan biến trong một chốc.
Sau khi Kaito quay lại nhìn cô, Elisabeth cuối cùng cũng dừng lại công cuộc quấy rối mà cô đã thực hiện kể từ khi Vlad vừa hiện lên. Với vẻ mặt u ám, cô khoanh tay và nói với giọng đầy thù hằn.
"Câm mồm đi, Vlad. Giọng ngươi làm ta nhức hết cả tai. Đừng có mà quên, nếu ta là người quyết định, thì viên đá nơi linh hồn ngươi chú ngụ đã bị đập nát ngay lúc này rồi."
"Thế hơi lạnh nhạt đấy, con không nghĩ thế sao? Xét đến hợp đồng giữa người hầu Kaito Sena của con và Đế vương, ta nghĩ sẽ thật khôn ngoan nếu giữ ta sống để đưa cho cậu ta lời khuyên, với vai trò là người tiền nhiệm. Và con hiểu thế, phải chứ? Con đừng quá khó khăn với bản - ối, cẩn thận chứ!"
Bị dồn dập bởi vô vàn cọc sắt, Vlad cong ngươi theo một góc kỳ lạ.
Không hề ngạc nhiên, vẻ mặt hắn đầy cay cú. Thấy thế, Elisabeth chế giễu.
"Ha. Người cẩn thận mà chuẩn bị đi. Ngay khi công việc ngươi hoàn tất thì ta sẽ giết ngươi lần nữa. Ta sẽ không buông chút lòng cảm thông nào đâu."
"Khá đúng. Vậy ta sẽ chuẩn bị vậy. Ôi, cơ thể này khiến ta khó có cách nào chạy trốn được."
Vlad nhún vai, vẻ u sầu hiện thời hoàn toàn kỳ lạ khi đi cùng thái độ thường lệ của hắn. Song, có vẻ ngại bị đâm lần nữa, hắn búng nhẹ tay và biến mất. Thứ còn sót lại chỉ là vài cánh hoa lam.
Sau khi dẫm lên chúng, Elisabeth tặc lưỡi.
"Chậc, đúng là một kẻ gớm ghiếc."
"Ưm, thì thế thôi. Dù sao Vlad sẽ vẫn là Vlad mà."
"Còn ngươi. Dám ăn nói như thể đây không phải chuyện của mình!"
Elisabeth nắm lấy búi tóc Kaito rồi giật nó. Hét lên, Kaito hoảng loạn kháng cự.
"Ốiiiiiiii! Dừng đi, Elisabeth; cô làm đứt nó mất! Đau là một chuyện, nhưng tôi hói đầu mất!"
"Câm mồm và hói đầu đi! Hói trọc luôn đi! Tất cả những chuyện này xảy ra đều do ngươi tự tung tự tác! Ký kết với Đế vương... Hẳn ngươi là tên ngu đần nhất thế giới này rồi!"
"Đừng, thật đó, cô kéo đứt nó mất! Dừng đi, dừng đi, dừng đi!"
"Đừng lo! Dù ta có kéo rụng thì nó cũng sẽ mọc lại thôi!"
"Khoan, vậy có phép giúp mọc lại tóc à? Ốiiiiiiii!"
"Ừ, có! Nhưng ngươi không được chọn màu!"
"Chờ nào; tôi không muốn có mấy sợi màu vàng nổi bật lên đâu!"
"Ta cá là thế còn tốt hơn tra tấn! Ta nói lại lần nữa. Việc ngươi làm thật ngu đần, là tội lỗi đáng bị lên tòa án dị giáo. Đối đãi thô bạo là thứ ngươi ít phải lo nhất đấy! Hừm... có lẽ tốt nhất là để chuyện yên như thế. Dù sao, đây cũng không phải là lúc để tra tấn ngươi."
Có lẽ tâm trạng cô đã tốt hơn, vì cô buông cậu ra. Mắt ứa nước, Kaito xem xét tình trạng tóc mình. Khi đó, Elisabeth đánh ánh mắt đỏ thẫm về phía khối thịt đang xâm lược thủ đô. Kaito theo cô.
"... Chậc, thứ đó bệnh thật."
"Ừm, đúng thế."
Thậm chí khi đó, ba ác quỷ hợp thể vẫn đang khắc sâu vết sẹo lên thành phố và những người dân nơi đây.
Khác hoàn toàn với thái độ vừa khi nãy, Elisabeth nói với giọng căng thẳng.
"Ác quỷ lấy sức mạnh từ đau đớn của kẻ khác. Nhanh chóng lên, Kaito. Chúng ta càng để thứ phiền nhiễu đó tồn tại, thì nó lại càng tích tụ được thêm và càng có được nhiều sức mạnh hơn. Dẫu thật phiền phức, nhưng chúng ta cần hợp sức với thánh quân."
"Ừ, tôi đồng ý. Không thể phí phạm thời gian nữa."
Kaito gật nhẹ đầu. Nhưng cậu cắn môi như thể do dự việc gì đó.
Sau một chốc, cậu nói với giọng khản đặc và khẳng định lại tình hình của họ.
"Đây sẽ là... cuộc săn quỷ cuối cùng của chúng ta."
Khối thịt nằm trước mặt họ là ba ác quỷ cuối cùng trong tổng số mười bốn.
Nghĩ về chuyện đang đón chờ họ phía trước, Kaito nắm chặt tay.
Sau khi hành hình hết mọi ác quỷ, Nhục hình Công chúa cũng sẽ phải đối đầu với giàn thiêu.
Elisabeth Le Fanu bắt đầu bước lên những bậc thang cuối cùng tiến lên giá treo cổ.
༒༒༒
Đường cái rẽ ra theo hình dạng phức tạp, nhưng hầu hết những con đường đều dẫn đến quảng trường chính, được đặt theo tên một tông đồ, người đặc cho là đã trung thành phục vụ Thánh Nữ đến tận thời khắc cuối cùng. Khi đó, quảng trường được dùng làm nơi trú ẩn tạm thời.
Từ sau Elisabeth, Kaito nhìn bao quát quảng trường.
Nơi đây hẳn rất được người dân yêu thích, và vào những ngày nghỉ, hẳn không có gì ngạc nhiên nếu nơi đây nhộn nhịp cùng những xe đẩy thức ăn và những màn biểu diễn đường phố. Nhưng hiện tại, không còn chút dấu tích nào của sự yên bình thường lệ.
Quảng trường được bao bọc bởi những hàng rào sắt tao nhã được thiết kế theo hình dạng dây leo, bên trong là các thánh quân đang dàn hàng. Ngoài cánh cổng được đóng chặt, họ đóng vai trò như một bức tường người dày đặc. Giáp bạc lấp lánh - thứ được chạm khắc huy hiệu hình hoa loa kèn trắng - khi họ đang duy trì rào chắn ma thuật bao quanh quảng trường.
Nhìn những khuôn mặt cứng nhắc, Kaito nói với giọng căng thẳng.
"... Này, chúng ta có thể bước thẳng vào thật à?"
"Ừm, ta hiểu ý ngươi. Dù sao hai ta cũng là Nhục hình Công chúa và kẻ ký kết với Đế vương mà. Dù ta không chắc việc tiếp đón sẽ nồng hậu ra sao, nhưng ta không thấy lựa chọn nào khác nữa."
Nói thế xong, Elisabeth nhún vai. Đã quyết tâm, cả hai tiến tới quảng trường.
Cánh cổng xổn xoảng mở ra trước mặt họ. Vài thành viên quân đoàn ùa ra từ trong. Đối diện với khối thịt, những thánh quân kiên định chạy xuống đường cái, nơi không ít thuộc hạ đang đón chờ.
Quảng trường có khả năng được dùng làm căn cứ để triển khai quân đoàn - thực hiện công tác cứu hộ những cư dân đã không thể thoát được - vào vùng nguy hiểm. Dù thế, Kaito nghĩ lại về cảnh tượng vừa xảy ra trước mắt họ vừa rồi.
Nếu chúng ta không ở đó thì thậm chí nhiều người nữa đã bị nuốt chửng... Với tình hình đó khó mà biết được liệu hoạt động cứu hộ có diễn ra kịp lúc hay không.
Rõ ràng là phía thánh quân cần giúp đỡ. Vừa được thúc đẩy, Kaito quay lại về phía quảng trường. Khi đó, Elisabeth gọi một trong những thánh quân đang đứng gác cửa.
"Ta là Elisabeth Le Fanu. Giáo hội yêu cầu ta giúp sức, và ta đến rồi đây."
"Còn tôi là người hầu của cô ấy, Kaito Sena. Rất vui được gặp mọi người." Giũ bỏ căng thẳng, Kaito tự giới thiệu bản thân.
Nhưng điều họ nhận được chỉ là cái nhìn lạnh lùng.
Vài giây trôi qua. Một thánh quân chạy về phía sau quảng trường, hẳn là đã nhận được tin. Tuy nhiên, những người còn lại vẫn đứng yên và im lặng như tượng đồng, mũi kiếm họ ấn xuống mặt đường đá cuội.
"Ừm, bọn tôi, ơ, đến để hỗ trợ."
Kaito nói một lần nữa. Nhưng vẫn không có tiếng đáp lại. Có vài người ở bên trong, nhưng họ đều tỏ vẻ ác cảm ra mặt. Kaito không thể nghĩ ra lý do chính đáng nào để giải thích cho việc cả hai bị lạnh nhạt như thế.
Kaito nhíu mày, rồi thì thầm be bé với Elisabeth.
"Cô biết sao không, tôi không hề mong đợi được trải thảm đỏ chào mừng, nhưng thế này thì tàn bạo thật."
"Đừng có mà vô lý. Đây cũng nằm trong dự đoán của ta rồi."
"Sao, thật á? Chết tiệt, tôi chưa từng nghĩ cô là loại người hiểu chuyện."
"Đây chỉ là tráng miệng cho ta thôi. Tại Đồng bằng Xiên, ta đã đối diện với năm trăm thành viên của Quân đoàn Hiệp sĩ và giết chúng, tiêu diệt chúng và tàn sát chúng. Dù bọn thánh quân này ở vị thế cao hơn trong tổ chức, nhưng chắc chắn nhiều người trong số chúng có quen biết với nạn nhân. Việc huấn luyện nghiêm ngặt và tính kỷ luật của chúng hẳn là lý do duy nhất mà ta không đứng ngay đầu mũi kiếm ngay lúc này."
Elisabeth đáp lại với âm lượng tương tự. Kaito gật đầu với kiến thức mới mẻ.
Vì lý do đó, phản ứng của thánh binh là hoàn toàn bình thường.
"Vậy việc đó có lý."
"Ừm, đúng vậy."
Bạo chúa không có quyền phàn nàn khi những kẻ bị ngược đãi bày tỏ thái độ thù địch với họ.
Dù sao, thông thường, những kẻ bị nghiền nát như sâu bọ cũng không thể sống lại được.
Elisabeth Le Fanu đã từng đứng trên núi xác.
Và những cái xác đó là đồng minh của thánh quân.
Đột nhiên, một giọng nói rõ ràng cất lên và cắt đứt dòng suy nghĩ của Kaito.
"Vậy ra cô là Nhục hình Công chúa. Đầu tiên, tôi muốn bày tỏ lòng cảm kích. Cô đã phản ứng nhanh chóng với lệnh triệu tập từ phía chúng tôi."
Cánh cổng mở ra, một người phụ nữ - với hai thánh quân đi cùng hai bên - bước ra từ trong.
Hẳn cô ấy cũng là thánh quân. Cơ thể cô thanh mảnh như một thanh liễu kiếm, và cô cũng mặc giáp bạc như những người khác. Tuy nhiên, trên vai cô là tấm áo choàng tráng lệ màu xanh dương thẫm được gia công tốt và thêu chỉ bạc. Mái tóc bạc của cô cọ lên nó và làm tăng thêm vẻ hào nhoáng mà cô tỏa ra.
Nó và đôi mắt mỗi bên mang một sắc khác nhau - xanh dương và tím - khiến cô mang một vẻ đẹp không thuộc về thế giới này. Song, ánh sáng trông đôi mắt ấy thật lạnh lẽo.
Cô trong trẻ hơn nhiều so với những đồng đội của mình, và việc cô là phụ nữ cũng là một chuyện lạ lùng. Nhưng không màng đến những chuyện đó, thứ làm Kaito ngạc nhiên là một điều khác.
Chết tiệt, ấn tượng thật. So với con người thông thường thì cô ấy có lượng năng lượng cao khủng khiếp.
Kể từ khi thiết lập hợp đồng với Đế vương, khả năng đo lường dòng chảy năng lượng của Kaito đã được tinh luyện. Trong khi mức năng lượng của người phụ nữ kia không thể nào so bì với Nhục hình Công chúa hay Kaito - vì cậu đã lập hợp đồng với ác quỷ - nhưng nó cao hơn nhiều so với những gì mà người thường có thể mong sở hữu được.
Tương phản hoàn toàn với năng lượng tội lỗi, gai góc của Elisabeth, năng lượng người phụ này ôn hòa như biển cả. Kaito có thể biết được - không phải từ kiến thức, mà từ trực giác - rằng cô sẽ rất phù hợp với phép thuật chữa trị, bảo vệ và triệu hồi.
Có vẻ cô ấy khá ổn giữa những Hiệp sĩ Thánh, nhưng mình cá là cô ấy cũng có thể trở thành pháp sư khá mạnh nữa... Khoan, hở? Mình vừa gọi cô ấy là người thường sao?
Cứ như thể cậu vừa coi bản thân là một loại quái vật gì đó. Nhưng không thể tự trách mình được. Đối với một kẻ được triệu hồi từ thế giới khác, chưa kể đến mang cánh tay trái của thú, thì tiếp tục coi bản thân là con người bình thường không hề dễ dàng chút nào.
Dù thế, có vẻ mình ngày càng tệ hơn.
Bất chấp bản thân, Kaito ngó ra xa và nhếch mép giễu cợt mình. Tuy nhiên, ngươi phụ nữ kia hiểu nụ cười của cậu theo nghĩa khác.
Nhíu đôi mắt lạnh giá lại, cô nói.
"Thô lỗ làm sao. Sao, có gì đó trên mặt tôi à?"
"Hở? Ồ, xin lỗi, tôi đang tự cười mình thôi. Đừng lo về việc đó."
"... Cười bản thân? Vào lúc này sao?"
"Ừm, thì, người hầu của ta là một kẻ có nhiều điểm kỳ quái. Quan tâm đến hắn chỉ phí thời gian mà thôi. Cố lờ hắn đi... Và như đã nói, ta là Elisabeth Le Fanu, Nhục hình Công chúa."
"Cho phép tôi chào mừng cô lần nữa. Xin vui lòng đi lối này."
"Đủ mấy trò hình thức sáo rỗng rồi. Ta nghe tin Godd Deos đã chết. Ngươi phụ trách chỗ này à?"
"Không phải là tôi. Thay vì giải thích tình hình, thì sẽ nhanh hơn nếu đưa cô đến gặp người phụ trách. Theo tôi. Tôi nghĩ cô sẽ khá bất ngờ."
Với lời tuyên bố bí ẩn đó, cô ấy quay gót, tấm áo choàng lộng lẫy tung bay phía sau. Hai thánh quân kia đi theo sau cô.
Sau khi trao đổi cái nhìn, Kaito và Elisabeth ngoan ngoãn bám theo.
༒༒༒
Một hàng lều cơ bản xếp dọc trên nền đá.
Khi đi ngang qua, Kaito ngó vào trong một trong số chúng.
Bên trong, một thầy thuốc đang cố hết sức ghìm một người đàn ông đang co giật xuống giường trong khi dùng thảo dược để giảm đau cho ông ta. Kaito có thể thấy nhiều thầy thuốc khác đang dùng phép thuật và thuốc hết nơi này đến nơi khác để chăm sóc cho những người bị thương. Dựa trên lượng phép thuật dự trữ đáng kể của mỗi người sở hữu, hẳn nơi làm việc ban đầu của họ là ở cung điện vương gia.
Một hàng chờ kéo dài ra khỏi những chiếc lều. Có vẻ những người được coi là quá nhỏ hay quá ốm yếu để chạy thoát đang được dịch chuyển ra khỏi thành phố. Bất chấp việc hàng chờ đang được Hiệp sĩ Vương gia canh gác cả hai bên, mọi người ở đó đều lo lắng đến nỗi họ sẽ suy sụp nếu nghe thấy tiếng một chiếc lá rơi.
Ở nơi khác, thánh quân đang triệu tập và quần tụ lại những người không bị thương và những người chỉ bị ốm nhẹ. Tuy nhiên, giữa những người đang điên loạn la hét và những người dính chặt người dưới đất với đôi mắt chết chóc, không ít người phớt lờ lệnh từ họ.
"... Nơi này đang rất căng thẳng rồi."
"Và thế là tốt. Sẽ thật lạ thường nếu có kẻ có thể thư giãn sau khi chỉ mới vừa thoát khỏi nguy hiểm trong gang tấc."
Nghe thấy thì thì thầm của Kaito, Elisabeth gật đầu.
Rồi hai người họ cũng đến được trung tâm quảng trường. Thấy điều kỳ lạ ở đó, Kaito nheo mắt lại.
"... Thứ kia là sao thế?"
"Đó là tượng Thánh Nữ. Không có gì lạ cả."
"Không, ơ, ý là, nó đang làm gì ở đây thế?"
Một bức tượng đồng mang hình hài một vị thánh chổng ngược đang đổ nước mắt máu đứng trước mặt họ. Trước mặt bà là một bức tượng khác, một tông đồ đang quỳ gối, từ đầu đến chân phủ giẻ rách rưới. Ngạc nhiên thay, tông đồ đó là một bán nhân. Đôi chân được chạm khắc vảy cùng những móng vuốt ló ra khỏi rìa dưới phần giẻ.
Ông ta trông như thể vừa hân hoan vừa tiếc thương trước sự đau khổ của Thánh Nữ.
Cảnh tượng này gợi đến một màn tra tấn, khiến nó là một lựa chọn lạ lùng để trang trí cho quảng trường được yêu thích này.
"Nó khá rùng rợn để trang trí quảng trường đấy, cô không nghĩ vậy sao?"
"Có lẽ thế, nhưng dựa theo truyền thuyết Giáo hội, xã hội hiện thời của nhân loại được dựng nên trên nền móng sự hy sinh của Thánh Nữ Chịu Khổ. Ngắn gọn, thì cảnh tượng này khuếch đại lên tội lỗi mà con người buộc Thánh Nữ phải chịu đựng. Cần phải sống đời sống đàng hoàng, luôn phải nhớ về tội lỗi của mình khi hát lên lời nguyện cùng với lòng biết ơn. Bức tượng nằm giữa một nơi thường ngày để nhắc nhở chúng về chuyện đó. Nó phục vụ mục đích như một lời cảnh báo."
"... Tôi hiểu rồi."
Lời giải thích của cô ấy thô lỗ, gần đến mức dị giáo, nhưng nói khơi lên chút thấu hiểu trong Kaito. Cậu chuyển ánh nhìn từ bức tượng đồng sang chiếc lều cạnh nó. Nó được đặt ngay bên cạnh tượng và khá hẹp và dài hơn những chiếc lều chứa người bị thương.
Nữ thánh quân dừng ngay trước nó. Cô giơ tay trái lên, ra hiệu cho hai người họ bước vào.
"Lối này."
Cảm thấy cái nhìn thù địch từ những Hiệp sĩ Vương gia đứng gác hướng lên mình, Kaito và Elisabeth tiến vào trong. Khi đó, họ bị ánh sáng chói lóa đập vào mắt, khiến Kaito phải nhíu mắt lại.
"... Cái--?"
"Không tệ. Thậm chí là ấn tượng khi có thể triệu tập được nhiều đến thế."
Giọng Elisabeth đầy ca thán. Kaito nhìn và thấy cả bức tường được phủ trong những thiết bị giao tiếp ma thuật đang hoạt động. Những viên chức dân sự đang điên cuồng kích hoạt chúng, trao đổi thông tin với đồng đội đã bị dời đến nơi xa xôi.
Những giọng nói căng thẳng, giận dữ tràn ngập trong bầu không khí, và nữ thánh quân gọi họ một lần nữa.
"Xin hãy đi tiếp. Đích đến của chúng ta ở sâu hơn nữa."
Bị lời cô thúc đẩy, Elisabeth và Kaito tiếp tục tiến bước.
Bầu không khí nóng và mờ mịt, nhưng càng vào sâu thì càng mát dần. Khi đến nơi sâu nhất trong lều, họ có thể nghe thấy những giọng nói trao đổi qua lại, mang cân nặng khác hẳn với những giọng nói trước đó. Có một chiếc bàn đặt thẳng trên nền đá, và bản đồ thủ đô được trải ra trên nó. Các thánh quân đang chỉ vào nó và tranh cãi nhau với vẻ mặt nghiêm nghị.
"Về cuộc dội bom của La Mules, chúng ta cần..."
"Chúng ta đã nhận được quyền tiến hành vào chiều mai..."
"Tính đến góc độ và phạm vi có hiệu lực, ngọn đồi tại nghĩa địa..."
"Những người mà chúng ta cần giải cứu đang..."
Dù họ đang bàn về chuyện gì, thì Kaito cũng chẳng hiểu được gì. Một người đàn ông đang lơ lửng trước họ. Khi thấy tấm lưng mờ nhòe kỳ lạ của ông ấy, Kaito bắt đầu thấy nghi ngờ mắt mình.
Khoan, sao lưng ông ta lại nhòe chứ?
Người đàn ông mặc bộ lễ phục cao cấp nhưng giản dị. Hắn ông ấy có liên quan đến Giáo hội.
Tự hỏi đó là ai, Kaito cau mày. Cạnh cậu, Elisabeth lẩm bẩm với giọng căng thẳng.
"... Godd Deos?"
"Godd Deos?!"
Kaito vô thức cất lên tiếng thét hoảng loạn. Không thể nào.
Không phải Godd Deos chết rồi sao?
Godd Deos lẽ ra đã mất mạng vào đợt tấn công đầu tiên, khi mà ba tên ác quỷ đã bùng nổ tăng trưởng. Nhưng khi nghe tiếng gọi tên một người đã chết, ông ta quay lại đối mặt với họ.
"Elisabeth, ta hiểu rồi. Tốt lắm khi ngươi đến được đây."
Ngoại trừ thông qua thiết bị giao tiếp, thì đây là lần đầu tiên mà Kaito tận mắt gặp Godd Deos. Trái ngược với mong đợi của cậu, ngoại hình Godd Deos chỉ là một ông lão gầy gò, nhăn nheo - loại người mà có thể gặp bất kỳ đâu. Nhưng xét đế việc cái chết không ngăn ông xuất hiện trước mặt họ, chắc chắn ông ấy không phải người thường.
Kaito nheo mắt và nhìn Godd Deos lần nữa. Nhìn kỹ hơn thì ông ấy bán trong suốt. Một chiếc thố bạc đang nằm dưới chân ông, một viên ngọc nằm trong bể nước lấp lánh.
Khi Kaito nhìn nó, viên đá trong túi cậu cựa quậy. Ngay lúc đó, Kaito nhận ra một điều.
Mình hiểu rồi. Godd Deos không thực sự chết.
Godd Deos đang lơ lửng trước mặt cậu chỉ là linh hồn được tái tạo lại, hệt như Vlad. Nhờ năng lượng từ nước thánh mà Giáo hội chuẩn bị, ông ấy có thể chỉ huy binh lính dù đã sang thế giới bên kia.
Viên đá cựa quậy lần nữa. Có vẻ Vlad muốn nói chuyện với ông ấy, có lẽ vì cả hai đều là bản sao. Nhưng nếu Kaito làm điều Vlad muốn và để hắn xuất hiện, thì khả năng thánh quân tấn công cậu ngay lập tức là chắc chắn.
Khi Kaito lờ viên đá đi, bất ngờ thay, Godd Deos nói.
"Ngươi có Vlad trong đó à?"
"Khoan đã, ông biết sao?"
Hoàn toàn bị bại lộ, Kaito bất ngờ đáp.
Ngay khi cái tên của kẻ ký kết tiền nhiệm của Đế vương được đột nhiên nhắc đến, sự căng thẳng lấp đầy căn phòng. Elisabeth nhìn ra hư không. Godd Deos bình tĩnh lắc đầu.
"Cánh tay trái của ngươi thuộc về Đế vương và là bằng chứng cho kẻ thiếu hiểu biết về triệu hồi bị thúc đẩy ký kết bởi bên thứ ba. Khi ngươi nói ta ngươi không có gì để hối hận, ngươi cảnh báo rằng đây là lựa chọn mình sẽ chọn. Người hầu của Elisabeth... ngươi đúng là một tên đần khi đi lập hợp đồng với ác quỷ."
"Ừ, tôi đồng ý với ông ở khoản đó. Nhưng tôi chưa hại bất kỳ ai cả, và tôi định sẽ giữ nó thế. Giây phút mà tôi hại bất kỳ người vô tội nào, thì chủ nhân Elisabeth hẳn sẽ ngay lập tức chặt đầu tôi thôi. Tôi chưa có lý do gì để các ông đánh giá hay ra lệnh cả... và các ông không có cơ sở gì để trừng phạt tôi."
"Đao to búa lớn đấy. Nhưng đúng là bọn ta không còn nước cờ nào nữa. Nếu ngươi định chiến đấu cùng Elisabeth, thì ta sẽ cho phép. Song, có một chuyện ta muốn xác nhận."
Godd Deos đưa bàn tay xương xẩu ra.
Rồi ông nói với giọng khàn và trầm.
"Ngươi để Vlad ra đây được không?"
Đáp lại yêu cầu, Kaito nhẹ nhàng truyền năng lượng qua viên đá trong túi.
Thình lình, những cánh hoa xanh cùng bóng tối cuộn lên trong lều. Thánh quân cất lên tiếng hét hoảng loạn. Khi tắm trong phản ứng của họ, cơ thể bóng ma của Vlad đan bện lại trong không trung.
Ngập tràn sắc đẹp phi giới tính, hắn bắt chéo chân vào ngự trị cảnh quang xung quanh.
"Chào, Godd Deos. Lâu rồi không gặp."
"Ngươi đang màu mè gì thế hả, tên vớ vẩn kia?"
"Ông cố tỏ ra như mình xuất hiện sau khi được gọi, nhưng ông vừa van xin được thả ra khi nãy mà."
Elisabeth và Kaito cùng lúc xen vào. Thánh quân đồng loạt nắm lấy chuôi kiếm. Tuy nhiên, khi nhận ra đó chỉ là một bóng ma, họ nới lỏng cảnh giác.
Mái tóc đen của Vlad phấp phới khi hắn mỉm cười với Godd Deos.
"Lần cuối khi ta bị tra khảo - không, đó là lần ngươi không khoan nhượng mà tra tấn ta? Thấy một trong những giáo sĩ cấp cao của Giáo hội rơi vào tình trạng như ta... Ta chưa từng nghĩ Giáo hội lại muốn thay đổi trật tự tự nhiên đến thế. Lần đầu tiên ta thấy mình hứng thú với bạn ngươi đấy."
"Ta cho là phần cặn bã của linh hồn ngươi vẫn còn tồn tại trên thế giới này. Đáng thương hại làm sao. Sau khi Nhục hình Công chúa bị tử hình, bọn ta sẽ nhanh chóng phá hủy ngươi."
"Ôi, ngươi đừng lo chuyện đó. Ta nghe là Elisabeth định tự tay làm thế trước lúc đó mà."
"Dù thế, ngoài chuyện cánh tay của người hầu Elisabeth, những thứ vượt ngoài dự đoán của bọn ta xuất hiện khắp nơi... Đây hẳn cũng là một trong những thử thách của Chúa."
Nửa lờ đi những điều Vlad nói, Godd Deos lắc đầu lần nữa. Sau khi nghe cuộc đối thoại giữa họ, Elisabeth đột ngột chen vào.
"Ừ, ta cũng bất ngờ nữa. Giáo hội không phản đối việc chống lại cái chết như thế sao?"
"Đúng như ngươi nói. Linh hồn ta đang ở bên Chúa, vì mọi lẽ, Godd Deos phải nhanh chóng biến mất khỏi thế giới này càng sớm càng tốt. Nhưng người dân đang hoảng loạn. Dẫu sao ta cũng là một trong những giáo sĩ cấp cao với quyền chỉ đạo Nhục hình Công chúa và thánh quân. Một người được giao trọng trách không thể đơn độc an nghỉ được."
Godd Deos nói như thể chuyện đó không liên quan đến ông.
Kaito không biết chút gì về cấu trúc quyền lực cai trị xã hội này cả. Nhưng cậu đã có thể chắp nối lại rằng quyền chỉ huy Hiệp sĩ Thánh - tổ chức cấp cao hơn Hiệp sĩ Vương gia - không chỉ nằm trong tay vua mà còn nằm cả trong tay Giáo hội, và họ là tổ chức chuyên chiến đấu với ác quỷ.
Mình nghĩ là phải hỏi Elisabeth về chi tiết sau.
Khi Kaito thắc mắc về chuyện đó, Godd Deos đưa ra một lời tuyên bố đáng kinh ngạc nữa.
"Ta không chỉ là Godd Deos duy nhất tồn tại. Những người khác đang ngụ khắp thủ đô. Từ những nơi trú rải rác đến những lối thoát hiểm đến những nơi kết nối chúng, tổng số lượng ta đang hoạt động là hai mươi."
"... Sao cơ?"
Kaito cất lên tiếng chết lặng. Cậu không thể không hình dung hình ảnh hai mươi Godd Deos cùng tề tựu trong một căn phòng được. Vô thức cảm thấy tràn ngập cảm giác kinh tởm, Kaito xoa mày.
Việc đồng thời tái tạo ra hai mươi bản thể của một linh hồn thật méo mó ngoài tưởng tượng.
Bên cạnh cậu, Elisabeth cười lớn.
"Ha-ha, đúng là ngu ngốc! Ai mà nghĩ giáo sĩ đứng đầu Giáo hội lại làm ô uế tạo hóa như thế cơ chứ! Ngươi đúng là bị dồn vào chân tường rồi!"
"Cẩn thận mồm miệng, con đàn bà kia!"
Một thánh quân cất lời mắng sắc lẹm. Nhưng người phụ nữ đã dắt Kaito và Elisabeth đến đó giơ tay để cảnh báo anh ta. Sau khi gật đầu với người phụ nữ, Godd Deos quay lại với Elisabeth.
"Một lần nữa, Giáo hội lại cần đến Nhục hình Công chúa. Chiến đấu cùng thánh quân và đánh bại lũ ác quỷ xâm chiếm thủ đô. Kẻ thù của ngươi là ba tên cuối cùng trong mười bốn ác quỷ. Đây sẽ là mệnh lệnh cuối cùng cho ngươi."
Sau khi nói thế, Godd Deos ngừng lại một nhịp.
Ánh mắt ông đâm xuyên Elisabeth với vẻ dữ dội như mắt chim ưng.
"Cho đến ngày ngươi chết, ít nhất hãy cố làm điều gì đó tốt đi."
"Ta trước sau gì cũng sẽ làm dù cho ngươi có bảo hay không, lão già khú đế kia!"
Nhục hình Công chúa lớn tiếng đáp lại mệnh lệnh từ Giáo hội.
Đi cùng câu trả lời là một nụ cười nham hiểm. Godd Deos gật đầu hài lòng. Elisabeth tỏ vẻ nhạo báng, rồi gõ ngón trỏ - móng tay được sơn đen bóng - lên trên bản đồ thủ đô.
"Giờ trận chiến sẽ diễn ra trong môi trường đô thị, nên về việc ta được quyền phá hủy bao nhiêu..."
"Tôi xin phép nói, chúng tôi không cần đến sự giúp sức của Nhục hình Công chúa."
Một giọng nói rõ ràng vang lên và cắt ngang câu hỏi của Elisabeth. Cô khó chịu nhíu mắt.
Kaito quay sang người đã nói. Đó là nữ thánh quân, người đã dừng việc công kích Nhục hình Công chúa của bọn cấp dưới. Cậu nghiêng đầu trước lời phản đối không ai lường trước.
Bên kia, Elisabeth khiêu khích chế nhạo.
"Chuyện này nhắc ta nhớ, bọn ta chưa nghe tên ngươi. Ngươi là ai? Ngươi có quyền hành gì?"
"Tôi là Izabella Vicker, chỉ huy Hiệp sĩ Thánh. Godd Deos, xin ngài hãy biết rằng tôi đang nói với toàn bộ lòng tôn trọng. Chúng ta không nên mượn sức mạnh từ Nhục hình Công chúa. Chúng ta không nên dựa dẫm vào một kẻ tội đồ."
"Dẹp cảm xúc qua một bên đi. Nói ta nghe vì sao ngươi không thấy ả ta cần thiết."
"Vâng, xin thứ lỗi cho tôi. Vì vào lần họp trước, khi chúng ta đã hoàn thành di tản cư dân, chúng ta đã lên kế hoạch tấn công bọn ác quỷ toàn diện với giúp sức từ giáo sĩ. Và La Mules - Mục Tử - cũng sẽ tham gia nữa."
"Này, Elisabeth?"
"Sao, lúc này à? Chuyện gì? Nếu nó là mấy thứ nhảm nhí vô nghĩa, ta sẽ đập chết ngươi."
"Mục Tử là gì?"
"Là một giáo sĩ cấp cao mang quyền hành triệu hồi huyền bí thú và tinh linh hạng nhất. Đây có vẻ là cơ hội lớn đã được lên kế hoạch xuất hiện."
Elisabeth trả lời câu hỏi của Kaito. Bên cạnh cô, cậu có thể thấy cô có chút cứng người. Thấy thế, cậu biết đây là một nhân vật có tầm cỡ lớn.
Thánh quân - Izabella - tiếp tục.
"Cụ thể hơn, giáo sĩ nhận được phước lành từ Chúa, thứ giúp họ bất khả xâm phạm khỏi bàn tay của quỷ dữ. Cơ thể quỷ đang tăng trưởng mạnh không hề được canh gác, và độ hiệu quả của đòn tấn công bằng ma pháp thú là hiển nhiên. Dựa theo những điều kiện đó, Hiệp sĩ Vương gia hợp sức cùng thánh quân là đã đủ để diệt ác quỷ. Chúng ta có thể giải quyết vấn đề này chỉ bằng chính tay của nhân loại; dựa dẫm vào Nhục hình Công chúa sẽ làm vấy bẩn niềm kiêu hãnh của Giáo hội mất."
Nói thế xong, cô hoàn tất lời tuyên bố trang nghiêm của mình. Những thánh quân xung quanh đồng thuận gật đầu.
Nghe suy nghĩ thật từ phía thánh quân, mặt Kaito nhăn mặt. Nhưng người đầu tiên phản hồi là Vlad. Lướt môi mình với bàn tay đeo găng trắng, hắn thấp giọng cười lên.
"Lời lẽ thật mạnh mẽ cất ra từ mồm một con bé trinh nữ không biết chút gì về ác quỷ hay - ta cá là - xác thịt của đàn ông. Nói đi, kẻ kế vị yêu dấu của ta, cho chúng nghe chút suy nghĩ của cậu đi!"
"Mấy người bị ngu đần hết rồi à?"
Không chờ Vlad nói xong, Kaito tự cất lên ý kiến của mình. Môi Vlad cong kên. Nâng cùi chỏ yêu kiều lên, Izabella quay sang Kaito.
"Cậu vừa nói gì?"
"Con quỷ kia đang ăn thịt từng người, từng người một và tra tấn họ. Dù các người có thể tự mình đánh bại nó, thì các người cần nhận lấy mọi sự giúp đỡ mà mình có, dù nó có đến từ quái vật đi chăng nữa. Dẹp mẹ cái niềm kiêu hãnh đó đi. Nếu các người nghĩ có thời gian để mà phun ra những lời rác rưởi như thế, thì sao không ra ngoài mà nhìn kỹ, nhìn sâu vào những khuôn mặt bao phủ trên bề mặt thứ ác quỷ kia đi?"
Mặc cho cơn thịnh nộ của mình, Kaito vẫn vô cùng điềm tĩnh. Tâm trí cậu lạnh và rõ ràng.
Lời cậu nói thật thô thiển, nhưng cậu nói chúng bằng giọng ngang và lạnh lùng. Rồi đột ngột cậu im bặt. Cái nhìn cậu đưa cho Izabella không hề có chút ác cảm, chỉ đơn thuần là vẻ thắc mắc.
"Không phải cô muốn cứu họ nhanh chóng nhất có thể sao?"
Bất ngờ thay, không lời cãi nào cất lên cả. Thất vọng, Kaito chớp mắt.
Izabella chỉ nhìn cậu chằm chằm, mắt mở to vì phân vân. Mặt cô vẫn luôn trông non trẻ và trông như thể cô vừa bị tát hay nghe được thứ gì đó không ngờ đến. Cô mở miệng để nói.
Nhưng cô chưa kịp cất tiếng thì những thánh quân khác đã cất tiếng.
"Ngươi là ai mà có quyền nói hả? Ngươi có một cánh tay quái vật và ngươi ký kết với Đế v---"
"Aaaaaaaaaaaaaaaaa, chuẩn xác. Các ngươi nói thật đúng làm sao!"
Đột nhiên, một giọng tràn đầy sức sống vang lên.
Elisabeth đập hai tay vào nhau và nhếch mép cười. Như thể để mời khiêu vũ, cô đưa tay đến một thánh quân chuẩn bị buông tiếng chửi bới.
"Và vì thế, ta sẽ về nhà! Làm tốt lắm, mọi người!"
"Không, khoan, chuyện đó... Godd Deos cần phải..."
"... Và nếu ta nếu ta nói thế, thì các ngươi mới là kẻ sẽ hối hận. Không thể tin được là các ngươi không thể hiểu được chút chuyện như thế. Ta cứ nghĩ thánh quân có thể chí ít đo đạt được mình vượt trội thế nào. Lũ các ngươi cứ như trẻ con vậy, dốt nát không biết được giới hạn bản thân."
Elisabeth đưa ra lời chỉ trích gay gắt.
Bầu không khí trong phòng như bị đông cứng lại sau một tiếng búng tay lớn. Hay ít nhất đó là điều mà Kaito tưởng đã xảy ra. Khi bị phỉ báng bởi Nhục hình Công chúa, chính người phụ nữ đã từng tàn sát đồng đội của họ, nhiều cánh tay với lên chuôi kiếm. Khi đó, Kaito giơ cánh tay thú kên.
Rồi cậu phô bày ra cơn khát máu đã tích tụ trong mình sau khi sống đi chết lại hàng trăm lần.
"Đừng cử động. Nếu các anh rút chúng ra thì tôi sẽ là người tấn công trước. Và tôi nhanh hơn các anh đấy."
Tình hình cheo leo trên vách núi. Godd Deos lẫn Vlad đều không nói gì, ai cũng dò xét cử động của người còn lại.
Mắt thánh quân sùng sục thịnh nộ, và Kaito nhìn thẳng vào chúng.
"Xin đừng ép tôi dùng sức mạnh của Đế vương vào việc ngu ngốc như thế này."
Bỗng dưng, Elisabeth di chuyển. Không để tâm đến sự căng thẳng trong phòng, cô dang tay ra hoành tráng rồi dậm chân xuống đất.
Không rõ vì sao, cô bắt đầu xoay vòng, tà váy phấp phới sau cô.
"Phước lành của Chúa, hả? Ta hiểu, ta hiểu. Đúng, bảo hộ thần thánh của Giáo hội có thể hữu dụng để chống lại ác quỷ. Nhưng ác quỷ lại tồn tại để phá hủy tạo vật của Chúa. Và các ngươi chính là chúng. Những tạo vật của Chúa Trời sẽ tàn đời khi lời nguyện cầu của các ngươi đụng độ phải sức mạnh bóng tối."
Phần váy đen nhuộm đỏ bên trong xoay như một quả bông vụ.
Elisabeth nói tiếp với giọng lấm tấm.
"Bọn ác quỷ xâm lược thủ đô đang cuồng loạn lên, hút lấy nguồn năng lượng từ cái giếng không đáy - đấy là sự thống khổ của chính người dân các ngươi. Khi khối thịt đó càng phát triển, lượng con tốt mà nó có ngày càng tăng dần lên."
Cô dậm mạnh gót giày xuống mặt sàn đá. Lấy được toàn bộ sự tập trung của tất cả nhân vật có mặt, cô dừng chân và thanh thoát giơ tay lên trần.
"Số lượng tạo nên lực lượng. Và có thể làm được rất nhiều thứ dựa vào lực lượng."
Bóng tối và cánh hoa đỏ cuộn quanh đầu ngón tay, rồi cô rút thanh Hành hình Kiếm Frankenthal ra từ giữa cơn lốc xoáy.
Không rõ ý định cô là gì, thánh quân nắm chặt chuôi kiếm của họ.
Không thèm để tâm đến phía họ, Elisabeth nắm chặt kiếm và nhìn lên trần như thể tìm kiếm thứ gì đó.
"Như ta đoán. Chúng đang đến!"
Khi cô nói, trần lều biến dạng như một bể nước bị một đàn cá ập vào. Một lúc sau, nó rách toạc ra.
Kaito trố mắt. Tiếng cười xé màng nhĩ vang lên, và một đàn gì đó màu trắng mờ ám ào xuống họ.
Elisabeth vung kiếm và chặt một vài tên trong số chúng và hất chúng đi trong một phát chém. Cô vung kiếm ra sau, giết lượng địch nhiều tương tự. Dẫu thế, đàn sinh vật kia vẫn còn một lượng lớn kẻ sống sót, sà xuống Kaito và những người còn lại.
Một lượng lớn lông vũ ngập tràn trong không trung, che chắn tầm nhìn của họ.
"---!"
Kaito đưa cánh tay thú lên theo phản xạ để xé xác thứ gì đó đang bay trước mặt.
Vẫn không biết kẻ thù thực chất là gì, cậu điên cuồng cố gắng chống lại làn sóng thù địch và khát máu dồn dập lên mình. Mặt khác, thánh quân cố né tránh đợt tấn công mở đầu và điềm tĩnh xem xét tình hình.
Sự khác biệt giữa phán xét từ hai phía khiến số phận của họ rẽ theo hướng khác nhau.
Vài thánh quân đã bị xé đứt đầu bằng lực không thể nào thuộc về kẻ thù nếu chúng là con người. Máu úa ra và bắn khắp nơi khi cơ thể mặc giáp của họ xoay vòng.
Họ ngã xuống đất với một âm thanh nặng nề lố bịch.
Quạ, quạ, quạ, quạ, quạ!
Những vật thể hình tròn bay qua không trung đi cùng những tiếng cười chói tai. Thánh quân bắt lấy chúng theo phản xạ, rồi họ hét lên khi nhận ra chúng là đầu của đồng đội mình.
Giữa sự hỗn loạn, Izabella là người đầu tiên phản ứng. Cô nhanh chóng rút kiếm, rồi vung nó theo hình bán cung. Lưỡi kiếm lóe lên ánh sáng trắng, có vẻ giáo sĩ đã thánh hóa nó, rồi cô cắt vào bụng của một trong những tên đột nhập.
Kaito nhìn sang cái xác đã ngã xuống. Nó là một tên thuộc hạ với cơ thể như bồ câu và đầu cá. Như một trò đùa tàn nhẫn, lông của nó màu trắng.
Vấy máu lũ thuộc bạ và đạp lên lòng ruột nó, Izabella hét lên.
"Di chuyển mau! Các anh sẽ trở thành mục tiêu nếu cứ đứng đờ ra đó!"
"Rút kiếm ra đi, lũ ngu kia!"
Godd Deos cũng buông tiếng chửi. Những thánh quân đã bị sững sờ bởi màn tấn công mang rợ, giờ đây lấy lại nhận thức và rút kiếm ra ngay sau đó.
Khi chuyện đó diễn ra, Elisabeth đang chém giết bọn thuộc hạ với lối di chuyển lộng lẫy hệt như khiêu vũ. Cô không triệu hồi những thiết bị tra tấn, có vẻ vì nhận ra không gian kín thế này rất dễ đánh trúng quân ta.
Cô đang ưu tiên tấn công bọn thuộc hạ đang nhắm đến các sĩ quan dân sự. Kaito theo cô.
Hàng ngũ địch nhanh chóng sụt giảm. Những cái xác tởm lợm rải đầy trên mặt đất.
Ngoài những người đón nhận đòn tấn công mở đầu, không thánh binh nào ngã xuống nữa. sau khi chắc chắn rằng họ đã lấy lại tâm trí như ban đầu, Kaito gọi.
"Mọi người, nằm xuống!"
"Nằm xuống!"
Izabella lặp lại tiếng hét của cậu. Ngay lập tức sau đó, Kaito búng tay.
"-- La (khiêu vũ)."
Một lưỡi đao khổng lồ bay qua không trung, suýt soát lướt qua trên đầu các thánh quân. Bị xẻ làm đôi, bọn thuộc hạ rơi rụng xuống đất.
Dù cơn mưa máu đổ như trút nước lên đầu, không thánh quân nào có chút nao núng. Họ nhanh chóng dọn dẹp những tên địch khác, những kẻ đã né được lưỡi đao.
Cuối cùng, bên trong lều lại yên ắng trở lại.
Như thể hoán chỗ với nhau, những tiếng hét cất lên ở bên ngoài.
Khi cô thô bạo lau máu khỏi mặt, Izabella bàng hoàng nói.
"Không thể nào... Rào chắn!"
"Thánh quân của ngươi đã bao quanh quảng trường và giữ vững rào chắn ở đó. Rào chắn hình bán cầu, và người của ngươi ở tâm của nó. Ngắn gọn thì điểm mỏng nhất chính là ở trên đầu... Lũ thuộc hạ hẳn phải tụ tập lại ở đó rồi xông vào dựa vào số lượng lớn. Không khó khăn chút nào, đến chúng chịu hy sinh khoảng một tá lực lượng."
Khi cô đưa ra phân tích hời hợt, Elisabeth sải bước về trước. Mái tóc đen bóng tung bay khi cô nhìn nhanh qua vai.
"Bọn ngươi đứng ngớ người ra đó làm gì? Nếu bọn ngươi muốn bảo vệ đồng minh và giết kẻ thù, thì tốt nhất là đi theo ta."
Bộ váy phấp phới khi cô bỏ căn lều bị thủng lại phía sau. Dẫn đầu bởi Izabella, các thánh quân bắt đầu hành động và đi theo cô.
Kaito định đi theo, nhưng cậu dừng lại. Cậu nhanh chóng nhìn khung cảnh xung quanh. Những sĩ quan dân sự đang run rẩy, nhưng không ai trong số họ bị thương nặng nề cả. Từ lúc nào đó mà Vlad đã biến mất.
Hẳn là ông ta đã thấy chán... Đúng là một tên vô tư - Hở?
Kaito thấy Godd Deos đang nhìn chòng chọc lấy mình. Sau khi đảm bảo rằng viên ngọc của ông vẫn chưa bị tổn hại, Kaito gật đầu. Trao đổi một cái nhìn đầy ý nghĩa với Godd Deos xong, Kaito chạy ra ngoài.
Ngay khi vừa ra khỏi lều, cậu hớp lấy hơi thở.
"---!"
Tại nơi đó, cậu lại thấy một cảnh tượng hãi hùng nữa trải dài trước mắt.
Như trước đó, những tên thuộc hạ với cơ thể bồ câu đang lần lượt xé đút đầu hết người này đến người khác. Máu bắn ra khỏi cơ thể đã cụt khi chúng xoay vòng và rơi xuống đất. Những chiếc đầu của họ đập xuống nền đá, vỡ ra hệt như những trái qua hỏa chín nẫu.
Đồng thời, những tên thuộc hạ khác đang nắm lấy tay hàng tá người và kéo họ đến khối thịt khổng lồ.
"Aaaa! Aaaaaaaa! Aaaaaaaaaaaaa!"
Những tiếng la hét vô vọng tràn ngập không gian khi chân người người đạp lên những cái xác bi thảm. Họ trông như những con rối dây, đang diễn một vở hài kinh tàn nhẫn. Song, những tiếng thét của họ chắc chắn là thật.
"Trời ơi!"
Không thể chịu nổi cảnh tượng kinh hãi, thậm chí một thánh quân đang duy trì rào chắn còn định bỏ chạy. Hoảng loạn, Kaito cố dừng anh ta lại. Nhưng trước lúc đó, Izabella đã quở trách anh ta.
"Đứng vững chân đi! Tập trung dùng năng lượng vá lại những khu vực đã bị tổn hại! Chúng tôi sẽ xử lý bọn đột nhập!"
Ngay khi cô la lên, một hình bóng mới màu đen xông qua vết nứt của rào chắn.
Izabella mơ hồ nhìn lên.
"... Đợt thứ... hai?"
Từ cuối cùng của câu nói nhuốm màu hoang mang.
Khi nhìn quân viện trợ, mắt Kaito mở to. Cậu kinh ngạc lẩm bẩm.
"Không thể nào... Tàn ác quá."
Những tên thuộc hạ mới vẫn còn mang đa phần hình dáng của con người.
Những đôi cánh màu hồng kỳ dị mọc ra từ lưng trần của chúng. Mỗi lần đập cánh, phần người của cơ thể chúng bị ép về trước. Mất thăng bằng, chúng ngã xuống đất.
Thấy lũ thuộc hạ rơi rụng, cư dân đang bỏ chạy dừng chân trong ngỡ ngàng.
Trong số họ, một người phụ nữ cất tiếng gọi.
"Ôi... anh là Rohan, đúng chứ? Rohan! Anh yêu!"
Quên đi mối hiểm nguy và đe dọa đang nuốt chửng lấy mình, cô chạy đến tên thuộc hạ hói đầu. Dựa theo cách cô gọi hắn, hẳn họ là tình nhân của nhau hay gì đó tương tự. Với cử động cứng nhắc khó coi, gã đàn ông tên Rohan quay sang cô.
Ngay khi cô đưa tay về phía hắn, má tên thuộc hạ sưng phồng đến mất gần nổ tung.
Minh mẫn trở lại, Kaito gọi cô.
"Đừng!"
Với âm thanh nhão nhoét, lưỡi gã ta chìa ra từ miệng, phần thịt ướt nhẹp, bầm dập của nó quấn quanh thân người phụ nữ, đôi cánh thịt của hắn bắt đầu đập, như thể chúng có nhận thức của riêng mình.
"Không, khôôôôôôôôôôôôôôôôông!"
Người phụ nữ bị mang đến khối thịt, không chút gì còn sót lại ngoài tiếng hét.
Thấy hành vi bạo lực diễn ra ngay trước mắt, người dân chạy tán loạn. Lưỡi của những tên thuộc hạ trọc và vuốt của những tên trông như bồ câu sà xuống bắt lấy hết người này đến người khác.
Phẫn nộ và phát bệnh vì bị lừa, thánh quân giơ cao kiếm.
"Nguyền rủa bọn ngươi!"
"Éc!"
Khi đó, một tên thuộc hạ trọc cất lên tiếng hét yếu ớt. Phần người của cơ thể chúng đang run rẩy. Chiếc lưỡi sưng phồng không thể cất thành tiếng nói, nhưng nếu có thể, thì chúng hẳn đang van xin được sống. Nước mắt ứa lên trong mắt chúng.
Ác quỷ không biết khóc.
Dù thích hay không, thánh quân bị buộc phải nhận ra rằng những tên thuộc hạ này phần lớn vẫn là con người.
Thứ họ cần làm chỉ là cắt đi phần cánh hồng, và chúng có thể được cứu mạng. Dù không ai nói ra điều đó, nhưng hy vọng tràn ngập lên trong quảng trường.
Khi đó, một giọng nói trầm, lạnh lùng cất lên.
"La Guillotine, Thánh tước thủ cấp."
Năm lốc xoáy bóng tối và cánh hoa đỏ thẫm xuất hiện quanh Elisabeth, và năm bóng hình trắng hiện ra từ trong chúng rồi đáp xuống đất. Năm vị thánh xinh đẹp ngẩng cao đầu, nhắm nghiền mắt.
Những mái tóc bạc được cắt đều, suông và dày đung đưa.
Khi chuyện đó diễn ra, Elisabeth gõ gót chân.
Những vị thánh nghiêng người và những bộ váy trắng giản dị di chuyển cùng họ. Nhìn lên trời, họ đặt chéo đôi tay nhợt nhạt trước ngực rồi duỗi ra. Với âm thanh sắc bén, những lưỡi đao hình chữ nhật trượt ra khỏi cùi chỏ họ.
Sau đó chúng cắt xuyên qua cả hai loại thuộc hạ, bay theo đường cong chống lại lực ly tâm. Không như lần được sử dụng lại dinh thự Thống đốc, những lưỡi đao quay lại tay các vị thánh sau khi đã đến cuối đường.
Máu rơi như mưa xuống mọi phía. Tiếng hét hoảng hốt lấp đầy bầu không khí.
Giữa tất cả những người ở đây, Kaito là người duy nhất mang ánh mắt điềm tĩnh. Cậu gật đầu.
Izabella không nói gì cả. Nhưng một trong những thánh quân kêu lên với giọng run rẩy.
"Chúng ta đã có thể cứu họ!"
"Đồ ngu. Dẹp cái ý nghĩ kẻ bị biến thành thuộc hạ có thể được cứu đi. Vứt bỏ giấc mơ ngây thơ đó đi. Giết chúng là lựa chọn duy nhất."
"Ngươi không thể biết đ--"
"Ta biết. Ta thân thuộc với việc làm của quỷ dữ hơn bất kỳ ai."
Sau khi nói chắc nịch, Elisabeth gõ gót lần nữa.
Các La Guillotine bắt đầu cắt đôi từng tên thuộc hạ. Những cái xác thảm hại dần chồng chất lên.
Giữa chúng, Nhục hình Công chúa - con gái yêu dấu của kẻ ký kết với Đế vương trước đây, Vlad Le Fanu, và là người phụ nữ vượt qua cả sự hoàn hảo - buông ra lời khẳng định nhẫn tâm.
"Mang hy vọng là điều vô nghĩa. Chỉ cần tin vào nỗi đau khổ thôi - và chống lại nó, để ngươi có thể tìm được cơ hội hủy diệt nó."
Mắt cô bừng bừng khi nói. Kaito cắn môi khi nghe lời cô, như thể cậu đang lắng nghe một vở bi kịch.
Rồi một thánh quân hành động.
"Ha!"
Mái tóc bạc của Izabella phất phới khi cô cất lên tiếng hét dứt khoát. Cô vung kiếm và chặt đứt cổ một tên thuộc hạ.
Đầu nó - vẫn là đầu con người - bay đi.
Máu nhiễu lên làn da trắng như sứ của cô, Izabella cất tiếng vang vọng, ra lệnh cho quân của mình.
"Giết chúng. Đó là lệnh của tôi, nên tôi sẽ gánh chịu cả trách nhiệm lẫn tội lỗi. Đừng đau buồn; hãy chấm dứt việc này."
Nhìn vào khuôn mặt vấy máu của Izabella, Elisabeth nhíu đôi mắt đỏ lại. Nhưng cô không nói gì cả.
Có lẽ để động viên bản thân, thánh quân cất lên tiếng hét xung trận. Khi cất lên tiếng hét từ sâu trong lòng, họ giơ kiếm cao qua đầu. Hiệp sĩ Vương gia tiếp nối theo sau.
Sau đó, những hiệp sĩ bình tĩnh thực hiện nhiệm vụ.
Ngoài cánh của chúng, những cái xác rải dọc đường xá đều hoàn toàn là con người.
Cuối cùng, lũ thuộc hạ cũng hoàn toàn bị tiêu diệt.
Thánh quân sửa chữa lại rào chắn. Với hỗ trợ từ các linh mục, họ đã có thể gia cố và khiến nó vững chãi hơn trước kia. Việc vận chuyển trẻ em và người bị thương cũng bắt đầu lại, và thánh quân lập một đoàn hộ tống đến giúp những người lành lặn nhanh chóng tẩu thoát. Sau khi chứng kiến chuỗi sự kiện và nhìn đống xác chồng chất trong góc, tình thế hiện tại lại ập đến Kaito một lần nữa.
Những người nãy đang cố gắng sống sót trong tuyệt vọng.
Chuyện đó, và việc trận chiến chống lại quỷ dữ thật tàn khốc và bi thảm đến mức không thể diễn đạt bằng ngôn từ.