Bầu trời thủ đô sáng hôm sau thật tươi sáng và trong lành.
Bầu trời trong xanh được tô sắc bởi những vần mây trắng trôi lơ lửng.
Thời tiết khá gây hiểu nhầm khi xét về tình hình tồi tệ đang xảy ra dưới này.
Đó là phản ứng của Kaito.
Khi bước tới trước, cậu nhìn quanh và xem xét đoàn binh đang hành quân xung quanh mình.
Giáp bạc của thánh quân lấp lánh rạng ngời dưới ánh mặt trời. Lá cờ họ đang vẫy cao - thứ mang huy hiệu hoa loa kèn cùng hình ảnh Thánh Nữ Chịu Khổ - phất phới trên bầu trời xanh mỗi lần gió thổi qua. Vẻ huy hoàng của nó trông thật không phù hợp do mùi máu mà gió cuốn theo.
Rồi Kaito xác nhận lại tình hình hiện tại.
Rất nhiều hiệp sĩ đã tản ra quanh thủ đô, đóng vai trò hộ tống những nơi trú ẩn di tản, nhưng giờ đây họ đều sánh vai hành quân. Ngoại trừ những người trông coi vành đai và những người chịu trách nhiệm duy trì rào chắn, toàn bộ đều đang tiến đến địa điểm được chỉ định.
Đây đúng là một trận chiến toàn lực.
Kaito và Elisabeth đang đi cùng đại đội dẫn đầu bởi Izabella và Godd Deos.
Thi thoảng, Kaito lại búng tay để chém gục những tên thuộc hạ tiếp cận bằng lưỡi đao của mình. Tin tưởng suy xét của cậu, Izabella và thánh quân dồn toàn năng lượng để kiểm tra giữa các tòa nhà để chặn những đợt tấn công bất ngờ. Để những người khác làm lính mở đường, Elisabeth bảo toàn sức mạnh của mình.
Cuối cùng, Kaito và những người khác tới được đích đến: một ngọn đồi.
Một nghĩa trang trải ra sau ngọn đồi, nhưng từ trên đỉnh, Kaito có thể nhìn xuống và thấy được toàn bộ cảnh thành phố được ánh mặt trời soi sáng.
Những nhóm hiệp sĩ và thánh binh từ những trại tị nạn khác lẽ ra phải đứng sẵn sàng sau khi đã bao vây được khối thịt mà Đức Vua, Đại Phó Vương và Phó Vương biến thành. Song, từ khoảng cách này, không thể nào xác nhận được rằng họ có hiện diện hay không.
Như thể thay cho họ, thứ Kaito thấy là một cảnh tượng khá dị thường.
".... Đó là gì thế?"
Khu vực xung quanh khối thị bị nhuốm sắc xám hàng dặm từ mọi phía.
Những tòa nhà nằm trong bán kính xâm thực bị xói mòn đi như một tờ giấy cũ, và một số đã hóa thành hình dạng và chất liệu chống lại định luật vật lý - một số thì như kính và tinh thể, một số khác thì như bọt và hạt.
Thế giới xám xịt đó thật tĩnh lặng. Sắc màu, thời gian và hình dạng đều bị tước đi cả. Bản chất của không gian đã bị vượt qua một ngưỡng nhất định, như thể bị dao rọc rách.
Kaito cuối cùng cũng nhận ra vì sao khối thịt đã dừng lan rộng. Nó chỉ đang hấp thụ môi trường xung quanh theo cách khác thay vì trực tiếp bào mòn chúng.
Nó đang phá hủy thế giới.
Dù nhờ bản năng hay nhờ hợp đồng với ác quỷ, đó là kết luận mà Kaito đưa ra.
Đế vương trầm giọng thì thầm vào tai cậu.
"Hãy chứng kiến đi. Quỷ dữ là những kẻ hủy diệt tạo vật của Chúa Trời. Đây là chuyện sẽ xảy ra khi bọn ta không bị xiềng xích bởi bản ngã của chủ hợp đồng nữa và được phép nắm giữ sức mạnh thực thụ, không bị kiềm chế. Giờ đến Giáo hội. Khi chúng ngợi ca bản thân bằng tên của Chúa, nhưng cuối cùng chúng chỉ là con người mà thôi. Hãy cùng xem vở diễn của chúng là gì nào - hẳn đây sẽ là cảnh tượng hài hước nhất."
Ghe-he-he-he-he-he, hư-he-he-he-he-he, ghe-he-he-he-he-he.
Đế vương cười bằng giọng nghe gần y hệt con người. Có vẻ hắn ta định tận hưởng bản thân ở đây.
Không đáp lại, Kaito dò xét khung cảnh trước mặt lần nữa.
Một con đường kéo ra từ ngọn đồi, dẫn đến nơi từng là lâu đài vương gia. Tuy nhiên, tòa lâu đài tuyệt đẹp - nơi đã được dựng trông như một đóa hồng bằng ngà - không còn hiện hữu nữa. Vườn và vô vàn nhà nghỉ dưỡng thuộc về các nhà quý tộc lớn cũng gặp số phận tương tự. Chúng đều bị khối thịt nuốt mất.
Khi khối thịt vừa nổ ra từ một nhà kho tại khu giao thương, nó đã lan đến khu vực quan trọng nhất thủ đô như thể đã nhắm đến đó từ trước.
Dẫu vậy, hầu hết những người quan trọng đã thoát được, bao gồm cả nhà vua.
Đó là nhờ Godd Deos, ông đã tham gia một cuộc họp phòng vệ tại thủ đô sau khi biết về trận chiến giữa Đại Vương và Nhục hình Công chúa. Một mình ông đã đứng ra câu đủ thời gian để họ di tản.
Và khi xác nhận rằng toàn bộ đã thoát được, ông tự sát ngay khi khối thịt nuốt lấy mình để tránh cho quỷ dữ có cơ hội lợi dụng sức mạnh của mình.
Kết quả là Giáo hội đã mất đi một trong những linh mục đứng đầu, một trong những người có thể chống lại hợp thể của ba ác quỷ.
Mất đi sức mạnh của ông, thánh quân đang thở dồn dập, chờ đợi một cá nhân đến.
Mục Tử, La Mules.
Đó là người như thế nào nhỉ?
Cô ta - theo lời Elisabeth, đó là một phụ nữ - là một linh mục cấp cao mang quyền triệu hồi huyền bí thú và tinh linh hạng nhất. Thánh quân, bao gồm cả Izabella, có vẻ đặt rất nhiều niềm tin vào cô ta. Song, sự chậm trễ của cô ta gieo nên hạt mầm ngờ vực trong Kaito.
Các trụ sở của Giáo hội hẳn đều có vòng dịch chuyển cố định. Nếu thế, sao cô ta lại đến trễ thế?
Vì tình thế cấp bách hiện thời, thậm chí còn có ít lý do hơn để họ không cho linh mục cấp cao ra quân.
Nhìn chằm chằm vào khối thịt, Kaito khoanh tay. Thấy vẻ bực dọc của cậu, Godd Deos gọi để trấn tĩnh cậu.
"Kiên nhẫn đi, người hầu của Elisabeth. Ngươi sẽ hiểu khi thấy cô ấy."
"Khi tôi thấy cô ấy?"
Không phải khi gặp sao?
Khi Kaito thắc mắc về chuyện đó, một giọng nói vang lên.
"La Mules đã đến."
Một âm thanh khàn khàn, loảng xoảng vang lên cùng báo cáo của người đưa tin. Một người phụ nữ, xuất hiện, ngồi trên xe lăn. Kaito vô thức nuốt nước bọt.
Ngay khi thấy cô, mọi nghi ngờ của cậu đã tan biến hết.
La Mules trông giống vật hơn là người.
Những dải băng trắng như tuyết chạy dọc từ mặt xuống chân, không ngừng trói cô vào chiếc xe. Vì cách mà cô bị trói vào lưng ghế và tay vịn, trông như thể cô đang hòa làm một với nó. Do đó, cách mà đôi mắt to của cô vẫn hiện ra rõ ràng từ sau khoảng hở của đai trói gần như thật kỳ dị. Một ngọn lửa ngây thơ lạ kỳ cháy lên trong đôi mắt ấy.
Cô trông như một món công cụ hay có lẽ là một con quái vật sơ sinh.
Dù là gì đi nữa, thì cô cũng không hề trông như con người.
"Cũng lâu rồi, La Mules. Việc cô vẫn khỏe mạnh thật sự đúng là nhờ ơn Thiên Chúa."
La Mules không đáp lại lời chào của Godd Deos.Thay vào đó, cô gặm răng vào rọ mõm kim loại kêu kẽo kẹt. Nước dãi chảy thành dòng qua khe hở đai trói và nhễu xuống đất.
Thánh quân đồng loạt quỳ xuống. Kaito lùi một bước lại vì ghê tởm.
Elisabeth thì thầm vào tai cậu.
"La Mules là linh mục cấp cao và đã được phong thánh khi vẫn còn sống. Song, ả không thể tự mình di chuyển được và không có ý chí cho riêng mình."
"Cô ta không có ý chí sao? Vậy là sao cơ chứ?"
"Dù chức thấp hơn lão ta, huyền bí thú và tinh linh hạng nhất mang tính tương đồng với Chúa, và triệu hồi chúng là kéo chúng xuống từ bình diện tồn tại cao hơn. Để làm thế cần có kết nối mạnh mẽ với Chúa Trời. Tuy nhiên, ngoài Thánh Nữ Chịu Khổ, không ai có thể giữ được sức mạnh đó bên mình lâu mà vẫn giữ được tỉnh táo cả."
Khi nghe sự thật quặn ruột đó, mặt Kaito cứng lại. Nhìn lại La Mules, não cậu chạy trong kinh ngạc.
Chờ đã, xét trên phương diện con người, không phải là Chúa lẫn Quỷ Thần cơ bản đều nguy hiểm như nhau sao?
Đoán được dòng suy nghĩ của cậu, Elisabeth thầm cười.
"Lâu như vậy mới nhận ra hả, tên đần? Chúa và Quỷ Thần đều không làm bất cứ chuyện gì ngoài hình thành và phá hủy. Con người lẽ ra không nên rớ tay vào những thứ tương tự như thế."
Khi hai người họ đang trò chuyện trong bí mật, quá trình chuẩn bị cho La Mules đang được tiến hành.
Thánh quân đã quay cô và cả chiếc xe lăn sang khối thịt. Họ phải nghiêng lưng ghế để chỉnh lại "góc" của cô. Khi đã khóa bánh xe xuống đất bằng đinh, họ đều chạy khỏi coi.
Bị bỏ lại phía sau, Kaito không biết phải làm gì. Rồi chỉ dẫn của Izabella cắt qua không khí.
"Hai người cũng nên quay về đi. Ở đó nguy hiểm lắm."
"Được rồi, rõ."
Để lại La Mules trên đỉnh đồi, thánh quân nằm rạp xuống nền đất cạnh các bia đá trên sườn đồi. Kaito và Elisabeth làm theo họ. Sau khi đảm bảo tất cả đã được di tản, một chàng trai trẻ mặc áo choàng màu đỏ sẫm - có vẻ là người phục vụ La Mules - xuất hiện và cung kính tiến đến cô. Tay cậu ta run rẩy khi tháo rọ mõm, rồi sấp bụng bò đi, kinh hoảng như thể cô là một con thú ăn thịt.
Trong một lúc, La Mules không có động tĩnh gì. Nhưng rồi cô nhẹ nhàng mở miệng ra như thể ngáp. Nước dãi chảy xuống hàm răng trông như thú ăn cỏ trắng và đồng đều của cô.
Cả cảnh tượng lấn dần vào điên loạn, và Elisabeth lẩm bẩm khi nhìn lên đỉnh đồi.
"La Mules được sinh ra cùng rất nhiều dấu thánh trong người, và ả ta có thể dùng chúng như vòng triệu hồi. Nhưng để kích hoạt ả cần đến chữ ký của không chỉ toàn bộ linh mục cấp cao mà còn của phía vương gia và quý tộc được phong tước nữa. Đó là lý do ả ta đến muộn."
" 'Kích hoạt'... Đó không phải là cách để miêu tả một con người."
"Ừm, không hề. Ả ta là linh mục cấp cao mang quyền hành triệu hồi huyền bí thú và tinh linh hạng nhất trên danh nghĩa thôi."
Trước mắt họ, hàm La Mules dần giãn rộng vượt quá mức mà nó lẽ ra được phép. Vậy mà cô ta vẫn tiếp tục mở rộng hơn nữa. Từng chút, từng chút một, môi cô ta bắt đầu tét ra. Thậm chí dây ràng buộc mặt cô ta cũng rách ra với những âm thanh rên rỉ có thể nghe rõ.
Rồi chúng đồng hành cùng một âm thanh nhớp nháp.
"... Cái--?"
Mắt Kaito trố ra. Một tảng nhầy sáng lờ mờ bắn ra từ miệng La Mules. Đầu nó lớn hơn mặt cô tá lần, và nó được bao bọc trong màng nhầy hệt như động vật sơ sinh.
Đó là một cảnh tượng kinh tởm, một cạnh tượng hoàn toàn chống lại định luật bảo toàn khối lượng.
"Ả ta đúng là vũ khí mạnh nhất mà Giáo hội sở hữu," Elisabeth thầm nói tiếp.
Rồi Kaito nhận ra. Tảng sáng kia làm từ lông vũ ướt nhẹp.
Một con chim khổng lồ đang cố chui ra khỏi đôi môi nhỏ bé của cô.
Bất chợt, như thể đã bị đẩy ra từ phía trong, con chim bắn ra ngoài. Nó nhanh chóng tự do.
Kaito cố nhìn lấy toàn bộ hình dạng gớm ghiếc của nó, nhưng chưa kịp thì nó phát ra một tiếng vù ngắn gọn rồi biến mất.
Ánh sáng bắn ra từ miệng La Mules, và gió tốc lên theo hình vòng cung. Lưng ghế méo ra ngoài. Khi đó, mọi tòa nhà trên đường dẫn từ La Mules đến khối thịt nổ tung lên không trung như những con búp bê vải.
Đi cùng sóng xung kích, thứ gì đó đang điên cuồng bay đến khối thịt.
"Ả ta là một khẩu pháo sống, không hơn không kém."
Khi Elisabeth nói, thứ gì đó - hẳn là con chim đã chui ra từ miệng La Mules - va chạm với khói thịt. Khói đen ngòm bốc lên. Những khuôn mặt nạn nhân rên la lên ngay sau đó. Thậm chí những thánh quân cũng phải run rẩy, giáp kêu lên loảng xoảng khi những tiếng rên đau đớn đầy bi ai đến được tai họ.
Kaito căng mắt ra, cố nhìn lấy khối thịt ẩn sau màn khói.
Một chiếc lỗ cháy xém và sâu hoắm đục vào nó. Chuyện gì đã xảy ra thế?
Kaito nghĩ lại về sự kiện đã diễn ra trong vài giây vừa qua để sắp xếp lại chúng.
Con chim mà La Mules tạo ra hẳn đã bay siêu nhanh, đâm sầm vào mục tiêu rồi biến mất.
Một tiếng lẹp bẹp kỳ dị nữa vang lên. Tảng thứ hai ló ra khỏi miệng La Mules.
Nín thở, Kaito nhìn lấy nó. Cậu cố hết sức giữ điềm tĩnh để tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra.
Y như Izabella nói, hiệu quả của những con thú được triệu hồi này thật rõ ràng.
Một con chim nữa được sinh ra từ miệng La Mules. Ánh sáng bắn ra cùng một tiếng bộp ngắn gọn.
Bề mặt khối thịt nổ tung và bay tứ tán. Đợt dội bom thứ hai đã thành công. Nhưng Kaito nắm chặt tay lại.
... Nó đang diễn ra tốt đẹp mà, nhưng tại sao?
Một cảm giác âm u dấy lên lồng ngực, một cảm giác không thể nén xuống được.
Nó xảy ra khu La Mules đang phun ra con chim thứ ba.
"Chúng đang đến," Elisabeth trầm giọng lẩm bẩm.
Cùng lúc cô nói, một bóng đen ùa ra từ chân khối thịt. Vô số đốm đen cũng xuất hiện phía trên. Hai nhóm gần trông như đội quân kiến và ruồi. Song, côn trùng không là gì khi so với hình dáng hiểm ác của chúng.
Khối thịt đang nhả lũ thuộc hạ ra.
Một binh đoàn tàn ác đang hành quân qua khoảng không gian xám xịt, tiến đến La Mules - cả người bắn pháo và khẩu pháo - với cường độ dữ dội. Khi nghiêng người lên bia mộ, Kaito chuẩn bị chiến đấu.
Rồi Godd Deos ra lệnh.
"Giữ vị trí."
Thõng người, La Mules đóng cằm lại theo một góc dị thường. Làn đạn thay đổi.
Đợt bom thứ ba bắn ra. Lửa trắng bùng nổ, nhai lấy chân khối thịt. Toán thuộc hạ đang tiến quân biến mất sau màn lửa. Bị xung chấn đánh trúng, lũ thuộc hạ trông như chim rơi mạnh xuống đất. Xương và nội tạng bung ra khỏi cơ thể khi chúng nở thành những đóa hoa đỏ đầy thảm hại trên mặt đường.
Chứng kiến được sức mạnh áp đảo của La Mules, thánh quân cao giọng sợ hãi.
Trong một thoáng, Kaito cứ nghĩ chiến thắng đã nằm trong lòng bàn tay.
Thình lình, bề mặt khối thịt rung động và một mảng thịt bong ra.
"...Hở?"
Kaito nheo mắt lại, bối rối. Đó là một mảng thịt sống, nhưng hình dáng nó trông như một cục bột bị cắt ra bởi khuôn bánh quy thô thiển trong tay một đứa trẻ.
Vẫy trong gió, bóng hình mảnh mai lơ lửng trong không trung. Trông nó như một con người méo mó. Nó uyển chuyển né đòn tấn công đang đến của La Mules. Nhưng vẫn bị sóng xung kích đập trúng, và bóng hình kia bị dạt lên cao hơn nữa. Song, không có vẻ nó đã hứng chịu bất kỳ thương tổn nào cả. Nhìn nó, Elisabeth cau mày và khoanh tay.
"Hừm, dù trước đây trông khá khác, nhưng ta nhớ hình dáng đó. Thịt mang dạng người... ta hiểu. Phó Vương đã tách ra."
"Tách ra sao?"
"Hẳn chúng muốn tránh bị nhắm đến cùng một lúc. Khá thông minh so với một khối thịt đấy. Đấy hẳn là thành quả của bản năng sinh tồn, ta cá là thế."
Elisabeth gật đầu. Truy đuổi bóng hình kia, La Mules xoay cổ với cử động mượt mà đáng báo động. Nhưng kẻ thù di chuyển quá nhanh, và không thể chốt được một góc bắn nào.
Cô ấy như một khẩu đội cố định.
La Mules không thích hợp để chiến đấu với kẻ thù luôn di chuyển.
Bỗng dưng, bóng hình kia bị tên đỏ dồn dập ập đến. Thánh quân đã đứng trực tuyến khắp thành phố, và có vẻ họ đã bắn một đòn tấn công ma thuật. Song, bóng hình kia lười nhác dạt đi và bay qua đầu họ. Không rõ là nó đã làm gì. Nhưng những đòn tấn công đột nhiên dừng lại. Cả cảnh tượng trông có phần thật lố bịch, khiến cho nó thêm phần u ám.
Kaito thấy lạnh sống lưng. Lắc đầu, Elisabeth nói.
"Việc này ngoài sức chúng. Ta sẽ đi săn hắn."
Godd Deos gật đầu. Dùng các thiết bị giao tiếp, các linh mục phục vụ ông liên lạc với nơi có vẻ là một đơn vị khác và bảo họ ngừng bắn. Trong lúc đó, bóng hình kia đang tăng trưởng kích thước.
Bất an cau mày, Kaito cuối cùng cũng nhận ra.
Không, không phải! Nó không to lên! Nó đang tiến lại gần!
Cùng lúc đó, Godd Deos hét lên với giọng căng thẳng.
"Bảo vệ La Mules!"
Thánh quân đồng thời di chuyển. Khi La Mules chuẩn bị cho phát bắn tiếp theo, những thánh binh hợp sức tạo một vành đai quanh cô. Vài linh mục đứng quanh họ.
Ngay sau đó, một âm thanh trầm đục vang lên, và bóng hình mang dạng người khổng lồ kia bay qua đầu Kaito và những người khác.
Mặt vài nạn nhân đang lơ lửng dưới phần bụng phẳng của nó.
Nhìn lên, Kaito rùng mình vì ghê tởm.
Cậu nhìn vào mắt từng người trong số họ.
Và họ đều đang cười.
❖❖❖
...!
Vô thức, Kaito phóng đi.
"Ô hô, quyết định không tồi."
Khi lời khen mỉa mai của Đế vương vang lên trong tai, Kaito phóng lên bàn đạp mà cậu tạo ra từ bóng tối và cánh hoa lam. Cậu vươn ra, nắm lên tầm cao mà con người không thể với tới.
Dùng cánh tay thú, cậu cào lấy những khuôn mặt trước mắt. Đập nát được một vài trong số chúng, máu bắt đầu tuôn ra.
Cùng lúc đó, toàn bộ những khuôn mặt còn nguyên vẹn mở miệng ra. Dãi đỏ như máu đổ lên thánh quân.
"Aa, aa, aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!"
Những tiếng hét đinh tai vang lên. Bất kỳ nơi nào dãi chạm vào đều làm giáp thánh quân tan chảy. Một mùi kinh khủng bốc lên. Sau khi ăn mòn hết cả giáp, da và xương, chất dịch thậm chí còn đục lỗ xuống đất.
Kaito kinh hoàng cắn môi. Nhưng cậu nhanh chóng quay mặt đi khỏi những nạn nhân không thể cứu được nữa và xem xét thương tổn là bao nhiêu.
La Mules vẫn an toàn vì những linh mục xung quanh đã lập nên rào chắn để bảo vệ cô. Hơn nữa, họ còn dùng năng lượng mình để cường hóa và thánh hóa khiên của thánh quân, và họ lập nên một bức tường kín khít quanh cô.
Bóng hình kia bay vù qua đỉnh đồi, nó cử động như một con cá voi mắc cạn. Rồi nó lộn vòng và quay lại, ồ ạt tiến đến La Mules và hộ vệ một lần nữa.
Khi đó, tiếng gõ gót giày vang lên.
Một người phụ nữ rạng ngời đứng trên đỉnh đồi, đối diện với hắn.
❖❖❖
"Cũng đã lâu rồi đấy. Ta thấy là ngươi giờ đây mang hình dáng ghê tởm đấy, Phó Vương ạ."
Mái tóc đen bóng của cô tung bay trong làn gió, Nhục hình Công chúa đối đầu với kẻ thù quỷ dữ.
Sau khi thấy cô, những khuôn mặt nạn nhân trên bụng hắn mở to. Như thể là vật dẫn cho cảm xúc của Phó Vương, chúng rú lên tiếng căm ghét kích động.
"Elisabe... be-be-be-be-be... ElisabeeeeeeeeeeeeeEEEEEEEEEETH!"
Đó là giọng của đàn ông, phụ nữ, người già, trẻ nhỏ lẫn thú vật.
Tiếng kêu của những nạn nhân vang vọng.
"Bọn ngươi thảm hại làm sao. Xấu xí và bất lực làm sao. Chờ một chốc nữa thôi. Ta sẽ nhanh chóng tiễn các ngươi khỏi cuộc đời bất hạnh này."
Tắm trong tiếng hét của chúng như thể đó là một tràng pháo tay, Elisabeth rút thanh Hành hình Kiếm Frankenthal ra. Những cánh hoa đỏ thẫm tản ra khi cô vung nó rồi dừng lại có kiểm soát. Cô chỉa mũi kiếm về phía Phó Vương.
"Đao phủ Hoàn hảo: Boondock Saints!" (1)
Bóng tối và cánh hoa đỏ xoáy cuộn trên những tòa nhà của thành phố, rồi bắn thứ gì đó xuống mặt đất. Kim loại ánh lên khi nó đáp xuống cùng tiếng gầm như sấm. Những đụn mang hình dạng và kích thước khác nhau với số lượng lên đến hàng trăm.
Mỗi đụn trong số đó là một lưỡi dao.
Dao xẻ thịt, kéo xén lông, dao bỏ túi và thương đều chồng chết lên nhau theo một hình mẫu có chủ đích. Lần lượt, các lưỡi dao đan xen vào nhau với một sự cân bằng đầy nghệ thuật.
Cuối cùng, một người khổng lồ làm từ lưỡi dao đã hoàn thiện.
Thân nó gồm mọi vật có lưỡi mà người ta có thể tưởng tượng được. Nhưng tay phải của nó mang một thanh rìu hành quyết, và tay trái cầm một thanh kiếm được thiết kế để chặt đầu.
Người khổng lồ đao đứng lên với cử động nhã nhặn đến lạ thường rồi vung thanh rìu hành quyết. Như một tảng thịt trong cửa hàng thịt, hình thù như con người kia bị xẻ gọn làm hai mảnh từ trên xuống dưới. Như dẫu thế, mỗi nửa của nó vẫn cố bò đi.
Ngay sau đó, nó bị chặt làm bốn.
Người khổng lồ cử động nhanh hơn những gì mắt có thể thấy, bắt lấy cả hai nửa bằng thanh kiếm dùng chém đầu và xẻ ngang nó.
Thứ kia không còn cơ hội trốn thoát và thịt nó bị xẻ làm nhiều mảnh. Mất đi sức mạnh, những mẩu thịt nhỏ rơi xuống mặt đường. Không chút đợi chờ, người khổng lồ nghiền nát chúng dưới chân mình.
Khi cậu xem trận đánh áp đảo từ một phía, Kaito đột nhiên nhận ra một điều.
Boondock Saints và La Guillotine đều không phải là thiết bị tra tấn, chúng là công cụ hành hình.
Một lần các lưỡi dao lóe lên, tiếng hét của những nạn nhân trên cơ thể hắn lại dần nhỏ lại. Mỗi phát chém cắt qua từng khuôn mặt trên đường đi, nên tổng lượng đau đớn mà người khổng lồ đang kiếm được không hề cao.
Đó hẳn là hai món mà Elisabeth gọi ra khi cần kết liễu mạng sống một cách nhanh chóng.
Cuối cùng, đối nghịch hoàn toàn với hình thù ban đầu, Phó Vương đã bị cắt nhỏ xuống bằng cỡ một miếng bít tết.
Đột nhiên, một trong những khuôn mặt còn sót lại trong đụn thịt phồng lên dữ dội. Không rõ làm thế nào mà nó nhét vừa được bên trong, nhưng một cơ thể đã rơi xuống đất từ đó như thể nó đã rớt một chiếc răng.
Cơ thể đó là hình dạng thật được che đậy của Phó Vương.
Không như Đại Bá tước, kẻ mà Kaito đã từng thấy, da Phó vương bị tan chảy, và hắn gần như không còn chút gì của con người nữa. Phó vương ngồi yên, gục đầu xuống như chờ đợi sự kết thúc. Người khổng lồ giơ chân lên, chuẩn bị ra đòn kết liễu.
Khoan đã, đây...!
Khi đó, Kaito nghĩ ra một ý tưởng. Cậu búng tay.
"Ngươi lại âm mưu chuyện gì đó bệnh hoạn nữa hả, nhóc? Tốt lắm, ta sẽ làm theo ý ngươi."
Đáp lại lời triệu hồi, Đế vương xuất hiện giữa không trung. Đạp đất với những bàn chân cứng như thép, hắn chạy đến bên Phó vương. Len vào giữa người khổng lồ và mặt đường trong gang tấc, Đế vương cạp lấy cổ Phó vương trong miệng rồi rút lui.
Một âm thanh vang lớn lên khi người khổng lồ dậm chân xuống nền đất trống không.
Bị tước đi con mồi trong tầm tay, Elisabeth xoay lại đối mặt với Kaito.
"Ngươi nghĩ mình đang làm gì hả, Kaito?"
"Tôi có ý này. Cô để tôi xử lý hắn được không?"
Kaito đáp lại bằng lời yêu cầu. Sát khí lóe lên trong mắt Elisabeth khi cô gườm cậu, và những hiệp sĩ xung quanh cũng đưa ra những ánh nhìn ngờ vực. Tuy nhiên, Kaito tiếp tục không chút do dự.
"Hắn không đủ mạnh để bỏ chạy. Tôi chưa thể nói với cô tôi định làm gì với hắn được, nhưng... nếu tình huống tệ nhất xảy ra và chúng ta không hạ gục khối thịt trong hôm nay được, thì tôi nghĩ lúc đó chúng ta sẽ cần đến hắn."
"Dù thế, ngươi vẫn muốn tự mình giam giữ hai ác quỷ à?"
"Tôi sẽ không ký hợp đồng với hắn. Sẽ ra sao nếu chúng ta để thánh quân lo liệu hắn?"
"... Và việc này thật sự cần thiết?"
"Đúng thế."
Nghe câu hỏi từ Elisabeth, Kaito gật đầu với vẻ nghiêm túc trên mặt. Hai người họ trừng trừng nhìn nhau. Cuối cùng, Elisabeth nhận ra Kaito không định ngã ngũ. Tặc lưỡi, cô thở dài rồi nói tiếp.
"Tuy ta không rõ ngươi định làm gì với hắn, nhưng ta thừa nhận việc bắt giữ hắn sẽ có ích. Ta cho phép. Song, đừng có mà để hắn tẩu thoát. Godd Deos, nghe đây. Chúng ta đem sống Phó vương về."
"Như Elisabeth nói, có giá trị trong việc bắt giữ ác quỷ. Miễn hắn nằm bên dưới sự trông coi của Giáo hội, ta sẽ cho phép."
Nghe họ đồng thuận, Kaito gật đầu. Không thích thú nghe tiếng xầm xì phiền nhiễu của họ, Đế vương đợi con người đưa ra kết luận rồi mới kéo Phó vương sang. Vẫn lơ lửng trong miệng Đế vương, người đàn ông bị tan chảy phân nửa vẫn không có chút cử động. Sau khi kiểm tra để chắc chắn rằng hắn ta đã được xử lý, thánh quân rời khỏi La Mules.
Elisabeth cũng làm tương tự, biến người khổng lồ dao trở về những cánh hoa đỏ. Nó quá nhỏ để có thể hữu dụng chống lại khối thịt khổng lồ.
La Mules bắt đầu khởi động lại pháo kích. Một con chim mới bắt đầu chui ra khỏi miệng cô.
Ngay khi đó, Kaito nheo mắt.
Cậu thấy như khối thịt - sau khi mất đi Phó vương - đang bắt đầu quằn quại.
Ngay sau đó, vết thương của nó sủi bọt như thể nơi đó đang sôi sục. Với cử động mượt mà, mắt, mũi và miệng lồi ra từ bề mặt của nó. Trên đầu chúng những sợi như tơ nhện dãn ra và bắt đầu chắp vá da lại với nhau.
Cuối cùng, một khuôn mặt người hiện ra. Dù nó làm từ cơ thịt và trong có phần dẹp, nhưng những đường nét góc cạnh và vẻ nam tính xấu xa vẫn hiện rõ.
Nó mở đôi môi dày ra.
"-- Gaaaaaa!"
Một tiếng gầm xám xịt phát ra từ cuống họng tối tăm.
Thánh quân lập tức dựng khiên lên. Cùng hành động, họ bảo vệ La Mules khỏi không khí bạc màu. Linh mục cũng nhanh chóng hành động và dựng rào chắn lên. Mọi phản ứng của họ đều chuẩn xác. Tuy nhiên, ngay khi tiếng gầm bay tới, họ đều ngã xuống đất hệt như những con rối bị cắt dây.
Dẫu thế, những thánh quân còn lại đều cố hết sức để không tỏ vẻ nao núng và bình tĩnh đương đầu với tình hình.
"Tiểu đội Hai, tiến quân!"
Theo lệnh Izabella, một nhóm thánh quân khác nâng khiên lên - và đồng hành cùng một nhóm lớn linh mục - để bảo vệ La Mules. Khi ấy, một đoàn thầy thuốc đến để đem những người đã gục ngã về. Nhưng khi họ đã an toàn trên sườn đồi, Izabella kiểm tra tình trạng họ và cau mày.
Nhìn họ khi đứng cạnh cô, Kaito nghiêng đầu.
"Họ... chỉ đang ngủ sao?"
"Đúng, trông có vẻ là thế. Chuyện quái gì đã diễn ra trên kia thế?"
Những thánh quân và linh mục đã gục ngã chỉ đang chìm vào giấc ngủ sâu. Dù tính mạng họ không lâm vào hiểm nguy, nhưng cũng không có chút dấu hiệu gì thông báo rằng họ sẽ tỉnh giấc.
Khụy một gối, Elisabeth kiểm tra hơi thở và mạch họ.
"Hừm, một phép chú để khiến chúng ngủ, có lẽ... Ả ta bị dính phải tiếng gầm; liệu La Mules--"
Rồi điều gì đó kỳ lạ xảy ra.
Tiếng cười méo mó vang vọng trên đỉnh đồi.
"Hee-hee... Hee-hee-hee... Hee-hee-hee... Ha-ha... Ha-ha-ha-ha-ha."
Đó là âm thanh mà không ai ngờ sẽ vang lên trên chiến trường. Nhưng lạ thường nhất là nơi mà nó phát ra.
Các thánh quân đang cầm khiên căng thẳng quay sang nhìn nguồn âm thanh.
La Mules...
... đang cười ồ lên như một đứa trẻ.
La Mules đang cười một cách ngây thơ, với giọng đầy ý chí ở phía sau.
Đó là lần đầu mà Kaito nhận ra cô trẻ đến nhường nào. Giọng cô thật hay và trong trẻo, và cô có vẻ vui thú như thể điều gì đó dễ chịu đã xảy ra.
Sau khi cười một lúc, cô đột ngột nghiêng đầu sang một bên.
❖❖❖
"... Hô, a?"
Sau khi nói vài từ chẳng có vẻ chứa đựng một ý nghĩa cụ thể gì. La Mules mở to miệng.
Rồi sau khi đưa lưỡi ra, cô cắn mạnh xuống. Cơ hàm được phát triển dị thường, cô dồn hết lực vào cú cắn không chút thương tiếc.
Cô cắt gọn lưỡi mình, nó rơi xuống đất một cách lố bịch.
Tất cả mọi người mất một lúc mới hiểu chuyện gì đang diễn ra.
"La Mules!"
Một thầy thuốc chạy đến bên cô. Song, La Mules kiên quyết không mở miệng.
Máu rỉ ra khỏi khe hở giữa hai hàm răng đang nghiến chặt, vấy bẩn dây ràng trắng như tuyết.
Nhìn lấy cảnh tượng rùng rợn, Godd Deos nói với giọng khuất phục.
"Chúng trên cơ chúng ta rồi... Nhưng... làm thế nào?"
Không ai cất tiếng trả lời câu hỏi đó cả.
Le Mules liên tục thô bạo nuốt xuống các ngụm đầy máu của chính mình. Rồi cô co giật và ngừng cử động.
Một sự tĩnh lặng nặng nề lan ra đỉnh đồi.
Kaito xem lại tình hình. Sau khi bắn một đòn duy nhất, khuôn mặt người đàn ông kia biến mất khỏi bề mặt tảng thịt. Họ đã bắt giữ được Phó vương. Và họ chắc chắn đã đang lại rất nhiều thương tổn cho Đại Phó vương và Đức vua.
Và vũ khí tối thượng của Giáo hội - La Mules - đã tự sát.
Đó là những sự thật lạnh giá và nặng nề đang phơi bày trước mặt cậu.