Khi ai đó chết, thế là hết. Không lời than khóc hay van nài nào có thể thay đổi được việc sự tồn tại của họ đã chấm dứt.
Nhưng Kaito Sena là một trong những ngoại lệ hiếm hoi không bị ràng buộc bởi luật lệ ấy.
Sau nhiều năm tháng bị cha mình vô nhân đạo bạo hành, cậu đã chết đi một cách vô nghĩa. Nhưng thay vì tan biến đi, sự tồn tại của cậu vẫn còn đó. Đến tận nay cậu vẫn có thể nhớ rõ khoảnh khắc mà mình bị sát hại.
Tình thế của cậu là một điều hiếm hoi, chắc chắn là vậy. Và theo nhiều góc độ thì nó chắc chắn cũng là một điều xui xẻo.
Kaito Sena suy tư khi thấy mình đang bị giết chết.
Khi đôi tay siết chặt quanh cổ mình, cậu nhận ra rằng tất cả chỉ đều là một giấc mộng.
Phải nói việc trải nghiệm lại cái chết trong mơ mà không thể thức dậy theo ý mình muốn đúng là khó chịu thật đấy.
Đó là điều đã diễn ra. Không thể nào ngăn cản được nó cả. Cơ thể yếu ớt của cậu không thể nào chống trả được gã đàn ông to lớn đang siết lấy cổ mình. Chống cự chỉ khiến cho nỗi tuyệt vọng kéo dài thêm mà thôi.
Ấy vậy là một lần nữa cậu lại bị siết cổ cho tới chết trên tấm thảm tatami ẩm ướt ấy.
Động mạch và khí quản buông xuôi. Cột sống kêu lên răng rắc dưới áp lực. Tiếng gãy khô khốc vang vọng.
Rồi nó xảy ra.
"Đỡỡỡỡỡỡỡỡỡ nè!"
"Hự!"
Một giọng nói hồn nhiên đến ngớ ngẩn vang lên trong không trung, và khi đó, một đòn mạnh dữ dội đập thẳng vào ngực Kaito.
Cú sốc từ đòn đạp ngay lập tức khiến cậu tỉnh giấc, và tay chân thì cứng lại khi cậu cong cớn người vì đau đớn.
Cậu chớp mắt, rồi nhận ra mình đang nằm trên tấm ga giường khô ráo. Phần trần đá vững chãi trên đầu lấp đầy mắt cậu. Không có bóng đèn huỳnh quang, không có vết ố nào. Đó không phải là căn phòng mà cậu đã ở hồi còn sống.
Kaito cau mày. Cậu đang ở đâu đây, và đang làm gì ở đây đây?
Rồi sau một hồi lâu thì cuối cùng cậu cũng nhớ ra cái thực tại u tối và khó tin của số phận mình.
À, phải rồi, mình―
―đã tái sinh tại một thế giới khác.
Cậu e dè ngó sang bên cạnh. Cạnh giường chính là người mà cậu nghĩ.
Mái tóc đen dài và óng ả, làn da trắng đến mức gần như trong suốt, mắt thì đỏ như ngọc quý. Cô mặc một bộ đầm nịt làm từ những sợi dây da, chỉ đủ để che lấy ngực, và tay thì đang khoanh trước mặt.
Còn chiếc chân thon thả với chiếc giày cao gót thì đang vùi mình vào bụng Kaito.
Giờ đây Kaito đã hiểu rõ hơn về những gì đang xảy ra. Lực tác động ban nãy chính là một cú đá vòng cung mà cô đã dành cho cậu.
Cậu định cất lời phàn nàn nhưng ngừng lại ngay khi những câu từ kịp vuột khỏi đầu lưỡi. Bản năng bảo vệ bản thân đang gào thét lên, bảo cậu im miệng lại. Cậu chuyển mắt về phía cửa sổ. Những ánh nắng vàng ruộm đang rỉ qua tấm màng trập. Động cơ trong đầu Kaito vận hành khi cậu sàng lọc qua những thông tin mới.
Bình minh đã kéo đến từ lâu. Hiện tại cậu đang làm quản gia dù cho bản thân có buông lời phản đối.
Và vị chủ nhân, không ai khác, chính là thiếu nữ vừa tung cú sút vào ngực cậu.
Con sói kiêu hãnh, con lợn nái thấp hèn. Kẻ tội đồ vô song.
Nhục hình Công chúa―Elisabeth Le Fanu.
Cô đã dậy và mặc đồ, còn cậu thì vẫn còn đang nằm trên giường.
Kaito ngộ ra vì sao mà cô lại đá mình.
"Tôi biết là cô dậy sớm rồi, Cô Elisabeth ạ...Không, ừ, chỉ là tôi ngủ dậy trễ thôi mà."
"Á à, vậy ra ngươi biết là mình đã ngủ nướng luôn ha, Kaito? Gan ngươi to thật đấy, dám đắm mình vào sự lười biếng nhiều hơn cả chủ nhân ngươi."
Nụ cười Elisabeth trông vừa gian ác vừa yêu kiều, mặt Kaito tái nhợt. Cậu đã đi một nước quá sai lầm.
Và thế là Kaito Sena đón chào buổi sáng―
―một phần của những chuỗi ngày quái dị và tàn nhẫn.
❋❋❋
Elisabeth Le Fanu, Nhục hình Công chúa, là một kẻ tội đồ vô song. Cô đã sát hại vô vàn người, bắt đầu từ người dân của chính thái ấp mình. Nhưng sự bạo ngược ấy không tồn tại lâu. Giáo Hội bắt giữ cô. Đáng lẽ ra cô đã bị xử tử ngay tại chỗ. Tuy nhiên, án tử đã bị tạm hoãn.
Cô nhận được mệnh lệnh rằng mình phải làm vài điều tốt trước khi bị giết trên giàn thiêu. Và thế là cuộc thập tự chinh của Nhục hình Công chúa chống lại mười ba ác quỷ và chủ thể của chúng, trừ Đế Vương đã bị bắt giữ, bắt đầu.
Quỷ dữ là những thực thể tối thượng, chúng phá hủy thế giới và ăn nỗi đau từ những tạo vật của Chúa.
Và Kaito đã thấy được chúng có thể kinh hoàng đến mức nào.
Cậu đã tận mắt thấy được thành quả của Hiệp Sĩ, kẻ yếu nhất trong mười bốn tên.
Mọi thứ vẫn còn rõ rệt trong tâm trí cậu, cách mà Hiệp Sĩ tấn công những dân làng vô tội với mức độ tàn bạo nhẫn tâm đến mức Kaito phải muốn ngoảnh mắt đi. Nhưng có lẽ điều tàn bạo ghê gớm nhất là việc tên ác quỷ đã bị Tứ Mã Phanh Thây―hình phạt mà Elisabeth Le Fanu đưa ra cho Hiệp Sĩ vì những tội lỗi mà hắn đã gây ra.
Dù Kaito có nhìn về phía nào thì địa ngục vẫn luôn ở trước mắt cậu.
Nhưng khi không chiến đấu thì đời Kaito khá yên bình.
Ừm thì, ít nhất là theo hình nghĩa nào đó.
Nhưng liệu có thể thật sự gọi cuộc sống với mớ đĩa bay lung tung này là "yên bình" không? Mình không chắc về chuyện đó.
"Quá! Kinh! Khủủủủủủng!"
Kaito khoanh tay lại và suy ngẫm suy nghĩ ấy. Khi đó, món lưỡi hầm ăn kèm với khoai tây nghiền bay về phía cậu. Không cần nhìn cậu cũng biết Elisabeth chính là thủ phạm. Hành động này đúng với lối hành xử của cô.
Chiếc đĩa xoay lại như một cái boomerang và bắt đầu bay về một cách đầy diệu kỳ. Kaito bắt lấy nó khi nó bắn sốt lên không trung. Cậu bực dọc lắc đầu.
"Cô biết không, tôi đã cố khiến cho cái thực đơn an toàn nhất có thể rồi đó. Đừng bảo là đã như thế rồi mà tôi vẫn thất bại đó."
"Ta có khẩu vị cho riêng mình, ta chắc chắn là ngươi biết thế. Ta ưa thích nội tạng. Nhưng ta nói cho mà biết, thậm chí ta đây cũng có giới hạn đó! Ta cắn vào, mong đợi cái sự hài hòa xa hoa giữa thịt và rau củ sẽ khỏa lấp lấy khoang miệng mình, và rồi thứ mà ta nhận được lại chính là cái thứ hương vị kinh khủng của máu! Rau củ thì nhão nhoét đến mức chúng mất đi hết kết cấu, vậy mà bằng cách nào đó phần lưỡi lại có thể cứng được như đá! Ngươi định khiến cho răng ta nát vụn hả?! Món này đúng là sự xúc phạm lên cả năm giác quan mà!"
"Tôi chắc chắn là răng cô sẽ không bị gì đâu. Và tôi thấy là mình nói điều này cũng nhiều lắm rồi, nhưng cô có tài đánh giá ẩm thực ghê gớm lắm đấy, cô biết chứ?"
"Đây không phải là lúc để đứng đó mà ngợi ca tài năng của ta! Ngươi không hề có chút ăn năn nào à, tên ngu đần kia?!"
Elisabeth quẳng nĩa về phía Kaito, và nó cắm thẳng vào ngay giữa trán cậu. Phần tay cầm lúc lắc lên xuống.
Kaito bình tĩnh rút chiếc nĩa ra khỏi trán mình. Máu đổ ra như một thác nước trông đầy lố bịch. Nhưng đó không phải là chuyện gì to tát. Nhờ sở hữu cơ thể người đất mà ít nhiều gì Kaito cũng bất tử, và những trải nghiệm từ cuộc đời trước đã khiến cậu quá quen với sự đau đớn. "Trời ạ," cậu lẩm bẩm khi ấn ống tay áo của bộ đồng phục quản gia không vừa cỡ người lên vết thương.
Elisabeth run người, ứa nước mắt. Kaito cầm chiếc đĩa mà cậu đã để sang một bên trước đó và đưa nó cho cô.
"Cô biết đó, tôi thấy nội tạng khá là nặng bụng cho bữa sáng nên tôi có làm thêm món này nữa."
"Nhờ sự lười nhác của ngươi mà bây giờ đã lố giờ ăn trưa luôn rồi, nhưng ta cảm kích khi ngươi phô ra sự có íc―Nào. Đây là món gì đây?"
"Lần trước tôi đã làm món shish kebab rồi, nên tôi nghĩ chiên trứng sẽ là việc cỏn con thôi, nhưng mà, ờm―đại loại là tôi đã tìm ra cách để thất bại trong việc đó."
"Đen xì luôn, trái trứng này! Cháy đen từ đầu tới cuối! Mau xin lỗi lòng đỏ, lòng trắng và con chim non đáng lẽ đã được chào đời đi!"
Khi cô hét lên những lời chỉ định cụ thể đến lạ lùng ấy, Elisabeth đánh đổ món thứ hai khỏi bàn, hệt như món đầu tiên. Kaito có thể thấy được đôi tai mèo đang rủ xuống trên đầu cô. Nhục hình Công chúa là một kẻ tội đồ vô song, nhưng cô cũng có khía cạnh trẻ con nữa. Ăn những món ngon khiến cho cô ngập tràn trong niềm vui đầy hồn nhiên, và nếm trải những món dở khiến cho cô buồn chán đến mức gần như thật thảm hại.
Kaito gật đầu đồng cảm. Đúng là một cảnh tượng đáng thương. Elisabeth ngoắt đầu lên.
"Trả lời ngay cho ta―sao mà ngươi lại tỏ ra cái vẻ mặt nói rằng mình không phải là kẻ có lỗi vậy hả?!"
"Cô Elisabeth, làm ơn bỏ con dao xuống đi. Nếu mất nhiều máu quá là tôi sẽ chết đó."
Elisabeth gầm gừ đầy đe dọa, Kaito quyết định bỏ chạy.
Máu cậu ngập tràn năng lượng từ Nhục hình Công chúa, và mất quá nhiều máu thì kinh hồn cậu sẽ tuột ra khỏi thể xác. Đó là điểm yếu thật sự của cậu. Nhưng dù không vì thế thì cậu cũng muốn tránh khiến cho Elisabeth giận dữ thêm nữa.
Không là mình sẽ bị ngồi lên Ghế Sắt đó!
"Tốt nhất đừng nên đào bới lại quá khứ."
Quyết định lắng nghe theo câu thành ngữ ấy, thứ mà cậu đã nghe thấy hồi vẫn còn sống, cậu đi vào bếp để dọn mớ bừa bộn mà mình đã bày ra khi nấu nướng.
❋❋❋
Elisabeth triệu hồi Kaito vì cô cần ai đó chăm lo việc nhà cho mình.
Thật ra thì cô triệu hồi cậu vì lý do duy nhất đó. Khi nói một cách nghiêm túc thì chuyện này quả khá là ngớ ngẩn.
Chuyện là bản thân Elisabeth không hề có ý định triệu hồi người từ thế giới khác đến.
Cô cần một người hầu cho riêng mình để có thể cống hiến hết sức lực vào những trận chiến chống lại quỷ dữ, nhưng cô cần phải tuân theo những điều kiện giới hạn kẻ người hầu đó có thể là ai. Nếu cô vô tình thuê kẻ gian ác thì Giáo Hội sẽ nghi rằng cô đang cô vùng lên chống lại họ. Thế nên để tránh thu hút bất kỳ mối ngờ vực không xác đáng nào, Elisabeth đảm bảo rằng mình phải triệu hồi ai đó "vô tội." Vì Kaito chưa làm bất kỳ điều gì trong đời mình để xứng đáng nhận lấy cái chết tàn bạo kia, cậu phù hợp với điều khoản ấy. Việc cậu bị lôi đến đây từ thế giới khác hoàn toàn là một sự tình cờ.
Nhưng xui thay, kỹ năng nội trợ của Kaito không hề tồn tại, dù chỉ là một chút.
Tài nấu nướng của cậu thì chẳng cần nhắc đến rồi, và cậu cũng chẳng hề giỏi giang trong bất kỳ việc nhà nào khác cả. Chẳng đúng người đúng việc gì hết. Nhưng ngoài chuyện đồ ăn thức uống thì Elisabeth khá ư là dễ dãi. Cô chưa từng ra lệnh cậu làm bất kỳ thứ gì phức tạp hơn là "dọn căn phòng này" hay "giặt những thứ cần giặt." Kaito lợi dụng toàn bộ chuyện này, và hầu hết những điều cậu làm đều khá là cẩu thả. Tuy nhiên, chuyện duy nhất cậu đảm bảo mình phải làm được mỗi ngày là dọn dẹp phòng của Elisabeth. Cậu lười nhác, nhưng không hề ngu ngốc.
Dù thuộc về chủ nhân của tòa lâu đài, phòng ngủ của Elisabeth khá sơ sài. Kaito biết là đụng vào bất kỳ món đồ nào trong phòng cô cũng là một đề xuất nguy hiểm, nhưng bản thân việc dọn dẹp thì chẳng hề mang lại đau đớn gì. Ngày nào Kaito cũng phủi bụi cho những món nội thất mà cô để trong phòng, rồi đổi ga giường để có thể giặt và phơi chúng. Rồi cậu sẽ canh lúc Elisabeth ngủ trưa và tìm cách để đem chiếc nệm và gối lông tơ sang phòng nào đó có cửa sổ để làm thoáng chúng. Cậu không biết làm thế nào để người ta vệ sinh đống đó như thế nào, nên cậu chỉ ứng biến đại.
Một khi đã làm xong hết những chuyện đó, thường thì cậu sẽ chuyển sang dọn dẹp hành lang và những phòng khác.
Đôi lúc cậu sẽ bị những bộ giáp truy đuổi chạy quanh và bị buộc phải trốn trong hồ chứa nước, nơi mà cậu trầm trồ nhìn những nữ thủy thần bơi lượn vòng quanh. Chuyện này thường kéo dài đến tối. Rồi cậu sẽ bắt đầu chuẩn bị bữa tối, châm nước tắm cho Elisabeth, và lựa rượu để cô tận hưởng.
Đó là cuộc sống thường ngày của cậu, từ sáng đến tối.
Nhưng hôm nay cậu có một kế hoạch khác. Cậu đi ra vườn sau.
Lý do đơn giản thôi―cỏ dại đang mở rộng địa phận của chúng. Nếu cậu không xử lý nhanh thì chúng sẽ chiếm hữu lấy toàn bộ khu vườn trong tích tắc. Song, cậu nhanh chóng nghi ngờ quyết định đó.
"Phù...Ôi, đầu tiên là ngủ dậy trễ, giờ thì cảm giác như mình đã ngủ gục cả ngày rồi ấy..."
Kaito cất lên cái ngáp to khi bứt cỏ khỏi mặt đất. Khu vực đó thường âm u, nhưng hôm nay mặt trời lại quyết định ló mặt. Nó là thứ thời tiết ấm áp khiến cho con người ta tự nhiên phải sụp cả mí mắt.
Hơn nữa, vì cơn ác mộng mà Kaito đã không có được một đêm yên giấc.
Có lẽ sẽ thông minh hơn nếu đi vào trong, nơi lạnh lẽo hơn. Nhưng cậu mới chỉ bắt đầu xử lý được kha khá cỏ thôi.
"Cơ mà ai lại hồn nhiên đến mức ngủ gục trong ...ngáp...lâu đài của Nhục hình Công chúa cơ chứ?"
Kaito bắt đầu lẩm bẩm với bản thân và cố tỉnh ngủ. Suy nghĩ về chuyện đó thôi cũng đủ khiến cho bất kỳ ai tại thế giới này há hốc trong kinh hoàng. Nhưng kể từ khi chết đi, Kaito đã gặp khó khăn trong việc trải nghiệm những cảm giác như sợ hãi hay cảnh giác.
"Giờ nghĩ về chuyện đó, mình đã phải làm rất nhiều thứ ghê gớm hồi còn ở cuộc đời cũ đó. Di chuyển những cơ thể không biết còn sống hay không nè, bán ma túy nè, trét vôi vào những căn phòng ngập trong máu nè...Nếu không vì những trận chiến với quỷ dữ thì cuộc đời này có lẽ hẳn sẽ tốt đẹp hơn cuộc đời xưa kia rồi. Hầy. Ôi, dẹp mấy con quỷ đó đi."
Kaito lắc đầu vì khó chịu rồi đứng dậy. Với mớ cỏ to nhét dưới nách, cậu quay người lại.
Rồi nằm trên mặt đất mà cậu vừa dọn xong là một xác chết.
Ngay khi nhìn thấy nó, Kaito nhận ra một điều.
Hờ, có lẽ mình đã ngủ gục thật rồi.
Đây là một giấc mơ. Chắc chắn là thế.
Cái xác trước mặt cậu không thể nào tồn tại được.
Mọi thứ về nó quá đỗi kỳ lạ.
Cái xác đó chắc chắn đã chết. Nhưng dẫu thế, nó vẫn còn di chuyển. Toàn bộ da trên người nó bị kéo dãn đầy tàn bạo, và một mặt thì bị phủ trong những sợi dây mảnh. Cơ mà cụm toàn bộ da không hoàn toàn chuẩn xác. Cái xác bị xẻ đôi ngay ở giữa, và phần giao nhau đã bị xé nát vụn. Như thể nó đã bị dính vào thứ gì đó trước khi bị xé ra, tựa như một con sâu róm bị dính trên băng dính, nước mắt đổ ra từ đôi mắt trần trụi không mí.
Những mảng da thừa còn sót lại bơi theo cách mờ ảo trong không khí, đi cùng những sợi dây đen.
Cái xác nghiêng đầu và nhìn Kaito từ góc độ lạ lùng. Cứ như thể nó luôn đắm chìm thống khổ, nước mắt rỉ ra từ đôi mắt trần không mi.
Kaito không thể kìm được cái há hốc nho nhỏ. Nhưng không phải do sợ hãi.
Nó xuất phát từ sự đồng cảm, từ cảm xúc.
Ôi...đau lắm, phải chứ?
Vĩnh viễn đau đớn mà không được cứu rỗi là sự chịu đựng đầy tàn nhẫn.
Đó là một số phận vô cùng, vô cùng đáng sợ.
"Thôi nào, đừng khóc."
Lẽ ra đây là một giấc mơ, nhưng Kaito lại cất lên lời lẩm bẩm, giọng cậu rõ ràng đến lạ kỳ. Cậu nhìn xuống mặt đất. Nó bị bao phủ trong sắc đỏ. Máu đang túa ra từ cái xác không chút ngơi nghỉ. Cách mà nó lan ra sền sệt trông bạo lực lạ thường đối với một giấc mộng, nhưng Kaito không thể nào biết được điểm gì ở nó lại khiến cho cậu cảm thấy quái lạ.
Cậu nghiêng đầu và tiến lên một bước.
"Đừng lo, ta đến đây."
Có gì đó không đúng.
Nhưng cậu không biết đó là gì.
Cậu sải bước tiến về phía cái xác. Dáng đi của cậu dứt khoát và nhanh nhẹn lạ lùng, đến mức cậu có thể nhận ra có gì đó không đúng với mình. Cái xác duỗi cánh tay còn lại về phía cậu. Cậu duỗi tay mình ra để đáp lại nó.
Ngón tay của kẻ chết và kẻ sống chuẩn bị gặp gỡ nhau.
Nhưng ngay khi chúng kịp làm thế thì mặt đất bùng nổ ngay trước mặt Kaito.
"Oái!"
Lực tác động hất ngã cậu về sau, và mớ cỏ cậu đang cầm văng đi tứ tung.
Ngay trước khi mắt kịp ngoắt lên thì cậu đã thấy cái xác bị xuyên lấy bởi những chiếc cọc. Tuy nhiên, máu không đổ thêm ra từ nó. Thay vào đó, cái xác ghê rợn kia chỉ biến mất, không để lại bất kỳ âm thanh nào. Giờ đây đang bò toài trên mặt đất, Kaito nhìn lên bầu trời xanh trong vắt.
Một ý nghĩ lơ đãng lướt qua tâm trí cậu.
Thấy chưa? Mình biết đó là mơ mà.
Không con quỷ nào lại chọn hình dạng thảm hại đến thế cả, và nơi duy nhất mà sự kiện quái lạ như thế có thể diễn ra chỉ có thể là trong mơ.
Nhưng tại sao mà cậu lại cảm thấy như thể cậu có nghĩa vụ phải chạy đến bên cái xác, chạm vào nó nhanh nhất có thể, nắm lấy tay nó, sẻ chia nỗi đau của nó, và đồng hóa với nó vậy?
Chắc chắn là chẳng hề có lý do gì mà cậu lại mất kiên nhẫn một cách kỳ quái đến thế cả.
Khoan, chờ chút. "Đồng hóa" là cái quỷ quái gì cơ?
Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Kaito. Tuy nhiên, thứ cảm xúc ấy nhanh chóng trở nên nhạt nhòa và bị thế chỗ bởi cơn sóng mệt nhoài ồ ạt đổ đến. Một suy nghĩ lướt qua trí óc rối bời của cậu.
Nào, không có gì to tát hết, chắc vậy... Dù gì thì cũng chỉ là một giấc mơ thôi mà... Giờ thì mình phải tìm ra cách để tỉnh dậy thôi.
Đột nhiên Kaito nhớ đến một câu chuyện mê tín mà cậu từng nghe qua. Có vẻ như là nếu bạn chìm vào giấc ngủ trong mơ thì bản thân ở ngoài đời sẽ tỉnh giấc. Kaito hít một hơi sâu,rồi thả lỏng tay chân và chậm rãi nhắm mắt lại.
Bầu trời xanh bị thế chỗ bởi bóng tối.
Mắt cậu bị che khuất hoàn toàn.
❋❋❋
"Đỡỡỡỡỡỡỡỡỡ nè!"
"Hự!"
Một giọng nói hồn nhiên đến ngớ ngẩn vang lên trong không trung, và khi đó, một đòn mạnh dữ dội đập thẳng vào ngực Kaito.
Cú sốc từ đòn đá ngay lập tức khiến cậu tỉnh giấc, và tay chân thì cứng lại khi cậu cong cớn người vì đau đớn. Cậu chớp mắt, rồi nhận ra mình đang nằm trên mặt đất. Một đụn cỏ được nhổ bung gốc ở cạnh bên đang chọc vào tay và chân cậu.
Mắt cậu ngập tràn với hình ảnh của bầu trời trong xanh phía trên.
Kaito cau mày. Cậu đang ở đâu, và cậu đang làm gì tại đây đây?
Cậu e dè nhìn sang nơi mà đòn đá đã giáng xuống. Bên trên là người mà cậu đã đoán được trước. Cô đang nhìn xuống cậu với vẻ đẹp của loài mèo, tay cô vùi trong bụng Kaito. Đó là một cú tung cùi chỏ được thực hiện vô cùng tuyệt hảo.
"Tôi tưởng cô sẽ tung ra một cú đá nữa đó, nhưng lần này là dùng tay, hở?"
"Hừm hừm, ngươi nên biết ta là bậc thầy của mọi kỹ thuật chiến đấu mà nhân loại biết t― Đó không phải là chuyện quan trọng vào lúc này, Kaito? Đầu tiên là ngủ nướng, giờ thì ngủ trưa, ngươi thấy vậy coi có được không hả?!"
"Hở, ừa, tôi nghĩ là mình có ngủ thật."
Elisabeth bật người đứng dậy, rồi khoanh tay khi hét lên lời cáo buộc.
Kaito cũng nhanh chóng đứng dậy, và Elisabeth giận giữ cong mày khi tiếp tục nói.
"Và còn hơn thế nữa, ngươi còn không chịu leo vô giường đàng hoàng mà ngủ luôn cơ. Trong vườn hả, Kaito?! Ngươi buồn ngủ tới cỡ nào vậy hả?!"
"Ưmmmm, ừa, cô nói trúng rồi đấy."
"Trong một thế giới đúng đắn hơn thì ngươi đã hứng chịu Vít Siết Ngón ngay vào lúc này rồi đó! Vậy nên cứ khóc đi, khóc lên vì hạnh phúc trước sự khoan hồng và cao thượng của ta đây đi!"
"Và chính xác thì tại thế giới nào thì cái lý lẽ đó trở nên có lý vậy? ...Khoan, hử? Tôi đã ngủ mà, phải chứ?"
Mọi điều mà Elisabeth vừa chỉ ra lẽ ra phải là sự thật. Cậu nhớ là mình đã ngủ. Thế nhưng cậu lại nghiêng đầu sang một bên. Có gì đó không đúng.
Bất chợt, cậu nhớ ra thứ thực thể trong giấc mơ của mình quái dị đến mức nào.
Thứ đó là gì vậy?
Cậu rảo mắt quanh vườn, nhưng cái xác bị xẻ đôi đã biến mất, không có vết máu tươi nào còn sót lại cả. Kaito buông hơi thở nhẹ nhõm. Đó là thứ mà người ta sẽ có thể nhìn thấy trên chiến trường.
Cứ như thể... Có một cây cọc bắn lên từ lòng đất vậy... Không, không đời nào.
"Tiện thể, nè, Kaito."
"Vâng, thưa Cô Elisabeth? Tôi phục vụ được gì cho cô đây ạ?"
"Ôi, vứt cái sự lịch sự cứng nhắc đó đi hộ ta cái. Dù sao, nếu dám cả gan ngủ gục như thế thì hẳn là ngươi đã chán đến chết rồi. Vậy thì may cho ngươi rồi đó, ta có công việc phù hợp đến mức hoàn hảo dành cho những kẻ vô công rỗi nghề như ngươi đây. Đi theo ta nào. Và vui vẻ lên."
"Được rồi, tôi thừa nhận là tôi có ngủ gục, cơ mà thế không có nghĩa là tôi―OÁI!"
"Ôi, câm đi nào! Cứ đi theo ta!"
Elisabeth véo lấy dái tai Kaito. Có vẻ như sự chống cự không đem lại ích lợi gì cả.
Cậu bắt đầu do dự mà đi theo cô, mắt cậu vô vọng hệt như một con bê đang được lôi đến chợ. Hai người họ ra khỏi khu vườn. Nhưng vì lý do gì đó mà Kaito lại vội ngoái ra sau.
...Hở?
Khi ấy, cậu nhìn thấy nó.
Từ lúc nào đó mà một vũng dịch màu đỏ sẫm đã lan khắp mặt đất như một vũng đầm lầy hôi thối. Lớp bọt trông có vẻ dinh dính sủi lên trên bề mặt. Song, nó tan biến trong một cái chớp mắt tựa như một hư ảnh thoáng bay. Thứ còn sót lại chỉ là nền đất khô ráo.
Kaito quay mắt lại về hướng mà họ đang đi và tiếp tục đi theo Elisabeth, ít do dự hơn hẳn ban nãy.
Mình bị ảo giác rồi. Ừ, chắc chắn chỉ là bị ảo giác mà thôi.
Xét cho cùng thì ngược lại có nghĩa là cậu không bị ảo giác―
―mà nếu như thế thì có nghĩa rằng vũng lầy đỏ sẫm kia quả thật là một điềm xấu đầy u ám.
❋❋❋
Kaito đi theo Elisabeth xuống cầu thang, rồi hai người họ đến được tầng hầm dưới lòng đất.
Cậu đặt chân xuống nền đất bằng đá. Hành lang dài trải dài trước mắt cậu nồng nặc mùi rêu phong và giữa đường thì rẽ sang một góc.
Những hành lang bên dưới lâu đài được dàn ra theo hình dàn của một mê cung đầy phức tạp, và rồi còn được thêm vào những tiếng rên rỉ bí ẩn, khiến cho người ta có cảm giác rằng đây là một mê cung chứa đựng đầy rẫy quái vật. Thật ra thì cũng sẽ chẳng hề bất ngờ nếu dưới đây thật sự có quái vật. Kaito nhìn chằm chằm về trước.
Elisabeth lưu giữ một thứ quan trọng trong căn phòng tại cuối khu sảnh ấy―vòng dịch chuyển được khắc vẽ bằng máu của chính cô. Tuy nhiên, có vẻ nó không phải là lý do mà họ lại đến đây. Cô chọn lấy một trong hàng hàng dãy dãy những cánh cửa.
Rồi cô dùng hết sức bình sinh mà đá tung nó ra.
"Ta đâyyyyyyy!"
"Sao mà cô cứ chọn hình thức bạo lực thế nhỉ?"
Bực dọc đứng sau lưng cô, Kaito nghía vào căn phòng. Bên trong vô cùng chật chội. Nó trông giống với một hầm ngục được thiết kế để tra tấn tù nhân của mình. Nhưng đó không phải là mục đích thực sự của căn phòng. Thay vào đó, một vật kỳ lạ được lắp đặt ngay tại trung tâm.
Gì vậy, một quả cầu thủy tinh phát sáng à? Không...
Không thể là thứ giản đơn đến thế được. Cơ mà đúng là quả cầu trong suốt đang được lấp đầy bởi thứ ánh sáng đỏ thẫm.
Thứ ánh sáng này mang hình dạng một đóa hoa. Một chốc sau khi nó chớm nở, những cánh hoa rơi rụng xuống. Rồi chúng hóa thành những cánh bướm giữa không trung. Lũ bướm đập cánh, bay lượn vòng quanh, rồi tụ họp lại với nhau tại chỗ đóa hoa. Và thế là thứ ánh sáng kia lại chuyển hóa thêm lần nữa.
Vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại, không có hồi kết.
Elisabeth chỉ tay đến quả cầu kỳ lạ ấy.
"Đây là thiết bị ma thuật mà ta đã thử nghiệm nhiều năm về trước, rồi nhanh chóng quên bẵng đi. Nhưng khi thấy ngươi bị ám ảnh bởi những cơn ác mộng và liên tục kiệt sức, ta bỗng nhớ ra sự tồn tại của nó."
"Tôi có cảm giác kỳ lạ rằng tốt hơn là cô đừng nên nhớ về nó đó."
"Ôi chao, đừng có ăn nói với giọng ngờ vực thế chứ. Đây chỉ là một thiết bị được thiết kế để ngăn chặn những cơn ác mộng thôi mà."
"Thiết bị được thiết kế để ngăn chặn ác mộng sao?"
Kaito nhại lại những lời Elisabeth vừa nói. Nghe có vẻ thật vô hại, chưa kể đến việc nó còn thật hữu dụng nữa chứ. Nếu được chọn, thì cậu muốn không phải trải nghiệm lại cái chết của mình nhiều hơn số lần cần thiết. Cậu không thể ngăn được cơn thích thú.
Khi thấy phản ứng của Kaito, Elisabeth cong khóe môi lên thành một nụ cười gian ác.
"Đương nhiên, nếu bất kỳ lỗi vặt vãnh nào xảy ra khi sử dụng nó thì ngươi sẽ không thể nào trở về được, tàn phế vĩnh viễn hoặc chịu hiệu ứng nào đó từa tựa như vậy."
"Được rồi, đó là một cái xin kiếuuuuu to bự từ tôi đó!"
Trong những thời khắc thế này thì cẩn trọng là một đức tính quý giá. Kaito ngay lập tức phóng ra ngoài sảnh. Nhưng trước khi cậu kịp chạy thì Elisabeth đã bắt lấy cổ áo cậu. Cô bắt đầu đưa ra lời tuyên bố hào hứng đến lạ thường sau lưng cậu.
"Không, không, nó sẽ hoạt động mà! Ta không hề có bất kỳ một chứng cứ nào để hỗ trợ cho cái quan điểm đó hết, nhưng ta có cái cảm giác lạ kỳ này bảo rằng ngươi sẽ ổn thôi!"
"Cái quan điểm đó có hơi quá quan trọng đó, cô không nghĩ thế hả?! Dừng, dừng, dừng, dừng, dừng lại đi! Nếu cô định ném người khác vào cái gì đó thì ít nhất đảm bảo rằng nó có hoạt động đi đã chứ!"
"Ngươi là một tên đàn ông mà! Dũng cảm lên đi! Đừng có lo―nếu có chuyện gì đó xảy ra thì chắc chắn ta sẽ thu hồi tro cốt ngươi về!"
"Ồ, vậy ra chúng ta chỉ hành động trong khi cho rằng tôi sẽ chết thôi... Ê, khoan đã, áááááááááá!"
Sự chống cự của Kaito không mang lại ích lợi gì, và cậu thấy mình bị đẩy lại chỗ quả cầu thủy tinh.
Rồi―
―với một tiếng xụppp ngắn gọn, không đem lại chút thỏa mãn nào―
"Hở?"
Kaito bị hút vào trong quả cầu.
❋❋❋
Thế giới―
―ngập tràn trong―
―những đóa hoa đỏ nở rộ.
Đó là một cảnh tượng đẹp đẽ đầy mê muội, nhưng cũng là thứ cảnh tượng âm u đến bất tận.
Khi bò toài trên cánh đồng hoa, một suy nghĩ nông cạn lướt qua cái trí óc đang tràn ngập sự kinh ngạc của Kaito. Cậu rút lại lời mình đã nói hồi còn ở vườn.
"...Được rồi, mình rút lại hết những gì đã nói. Dù có quỷ dữ hay không thì thế giới này cũng điên rồ hơn thế giới trước kia nhiều."
Đi cùng ma thuật không bao giờ là điều tốt cả. Nhưng cứ nằm đó mà đau khổ về sự thật ấy thì sẽ chẳng đưa cậu đi được tới đâu cả. Những cánh hoa đỏ thẫm văng đi tứ phía khi cậu đứng dậy.
"Rồi, công việc đầu tiên: Tìm ra xem cái quái gì đã xảy ra với bản thân mình nào."
Kaito nhìn quanh, cố hết sức để bình tĩnh. Không như mặt đất, thứ đỏ như một vùng biển máu, bầu trời xám xịt và vẩn đục. Những con bướm rải rác thứ ánh sáng đỏ mờ nhạt trong không trung với những dải sáng lờ mờ được bỏ lại phía sau khi chúng tiếp tục vũ điệu đầy sức sống đến tận đường chân trời.
Dù đẹp đẽ là thế, chắc chắn đó là một cảnh tượng kỳ dị. Kaito không chắc mình nên đi đâu.
Cậu nhìn quanh lần nữa, mong rằng sẽ tìm được thứ dấu hiệu gì đó. Một lúc sau, cậu nhìn lại lần nữa.
Có thứ gì đó kỳ lạ đang lơ lửng tại kia.
"Oa, cái gì kia?!"
"Ba-cưưưưưưưư."
"Oa, nó kêu kìa."
Có thứ gì đó tròn tròn ở giữa cánh đồng. Đó là một thứ sinh vật bí ẩn mang sắc trắng và đen.
Kaito bắt đầu suy nghĩ và cố tìm ra xem nó là gì. Sinh vật mang màu trắng và đen mà cậu ngay lập tức nghĩ đến là gấu trúc.
Nhưng thứ này trông khác mà. Chờ đã, mình có cảm giác có lẽ mình đã từng thấy nó trong một cuốn sổ ảnh hồi đi học rồi―thứ sinh vật màu đen và trắng có liên hệ đến những giấc mơ... Nhưng lâu quá rồi, và mình chỉ đi học trong một khoảng thời gian ngắn ngủi thôi, nên ký ức có hơi mờ mịt.
"Ba-cưưưưưưưư."
"Oa, nó kêu nữa kìa."
Khi Kaito nhảy lùi về sau, cậu ngộ ra điều gì đó. Sinh vật kia đang tạo ra thứ âm thanh kỳ lạ, nhưng tiếng kêu của nó hẳn nghe không giống như thế. Chức năng phiên dịch trong cơ thể người đất của cậu hẳn chỉ đang chọn ra thứ mà nó cho là "đủ giống với bản gốc."
Sau khi cất ra tiếng rên bất mãn, sinh vật kia im bặt. Kaito lấy can đảm và đi về phía nó. Sinh vật kia nhắm mắt mà lơ lửng giữa không trung, cơ thể thả lỏng như một đứa trẻ trong dạ con.
Vẻ đáng yêu của nó có đôi phần làm dịu đi nỗi sợ hãi của Kaito. Cậu rụt rè với tay ra để chạm vào nó.
Bỗng với tiếng ngoàm lớn, sinh vật kia ngoạm lấy tay Kaito vào trong miệng mình. Kaito chậm mất vài giây để phản ứng, nhưng rồi cậu cũng cất lên tiếng thét.
"Ê, đừng có ăn tao!"
"Ba-cư. Măm, măm, măm."
May thay là không hề đau. Có vẻ như nó không thật sự đang ăn thịt cậu. Nhưng tay cậu vẫn bị ướt nhẹp bởi nước dãi. Tiếng gặm nhấm tiếp tục khi sinh vật kia vẫn tiếp tục nhẹ nhàng nhai lấy cậu. Một cảm giác chạy qua cơ thể Kaito, như thể thứ gì đo đang bị hút ra khỏi cơ thể cậu.
Cậu nghiêng đầu sang một bên. Lạ làm sao. Rồi đột nhiên, cơ thể sinh vật kia bỗng trương phồng lên.
"Oa! Mày ổn chứ hả, anh bạn?!"
"......."
Sinh vật đen trắng kia không đáp lời, mà vẫn giữ lấy sự im lặng yếu ớt. Trong khi đó, nó vẫn tiếp tục phồng lên. Cứ như thể cậu đang thổi vào một quả bong bóng vậy. Cơ thể lông lá của nó ngày càng trở nên tròn trịa hơn, và rồi―
―với tiếng bốp―
―nó nổ tung.
"...Hở?"
Kaito cất lên tiếng ré ngỡ ngàng. Tuy nhiên, cơ thể sinh vật kia không thực sự nổ tung. Mà da nó chỉ bị tẻ và rách ra, từ trên đổ xuống. Sau cùng, thứ còn sót lại chỉ là một khối cầu làm từ những sợi cơ bắp, được trang hoàng bởi mỡ và mạch máu. Sinh vật kia chỉ còn là một cục thịt đầy gớm ghiếc. Rồi nó bắt đầu co đập giữa không trung, như thể nó chính là quả tim của thế giới.
Và sự chuyển hóa kinh khủng không dừng lại tại đó. Sau đó, nó tiếp tục tan chảy, mất đi hình dạng của mình như một mẩu trái cây đang thối rữa. Những mảng thịt tuột ra khỏi người nó.
Chúng rơi xuống như một cơn mưa tối mịt, rồi len lỏi vào mặt đất qua những khoảng hở giữa các đóa hoa.
Và rồi sau đó, thế giới―
―ngưng đọng lại.
❋❋❋
"Cái...quái gì vậy?"
Vòng tuần hoàn vĩnh hằng đã đột ngột chấm dứt.
Đang bay giữa không trung và rơi xuống như những cánh hoa, lũ bướm đông cứng lại tại chỗ.
Kaito hoảng loạn nhìn quanh. Cậu khá chắc là mình chưa làm gì sai cả, thế nhưng tim cậu vẫn đập lên thình thịch như vũ bão. Điều tồi tệ gì đó sắp sửa diễn ra; cậu có thể cảm thấy nó. Cậu sẵn sàng. Song, chẳng có cơn thảm họa nào kéo đến cả.
Kaito khẽ cất ra tiếng thở dài nhẹ nhõm, và sự căng thẳng ồ ạt đổ ra khỏi người cậu. Nhưng cậu đã mất cảnh giác quá sớm.
Thế giới lại tiếp tục xoay.
Cứ như thể nó đã "quan sát" cậu xong.
Những cánh hoa đỏ đồng loạt rơi xuống đất và vụn vỡ vào hư vô. Thứ còn sót lại chỉ là cuống và nhụy hoa, nhưng rồi chúng cứng lại và thay đổi cả về màu lẫn chất. Giờ đây chúng là một biển kim bạc.
Cánh lũ bướm nương theo, tán mỏng ra và mài bén thành những lưỡi dao. Toàn bộ không gian được lấp đầy bởi những vật thể được thiết kế để làm tổn thương người khác.
Kaito đứng như trời trồng trong thế giới mới màu bạc này. Giọng cậu trở nên khản đặc.
"...Đùa à."
Chỉ bước lên một bước thôi là đống kim sẽ xuyên thủng chân cậu, và đống dao sẽ cắt da thịt cậu thành mớ ruy-băng.
Không biết phải làm gì, Kaito vội rảo mắt quanh cái thế giới tàn nhẫn này. Tuy vậy, cậu chẳng thể biết làm thế nào để đảo nghịch được sự chuyển hóa cả.
Sinh vật kỳ lạ kia đã tan chảy, và chẳng có vẻ gì là nó sẽ trở lại. Đầu mối duy nhất của Kaito giờ đây đã thật sự tan biến theo nghĩa đen. Cơ mà chỉ đứng yên tại chỗ thì sẽ không thể đưa cậu đi đến đâu hết. Kaito xem lại những lựa chọn của mình.
Phải có cách nào đó đưa mình thoát được nơi đây. Nếu mình đi đến rìa thế giới―đến quả cầu thủy tinh kia―thì có lẽ mình sẽ có thể cầu cứu Elisabeth được.
Nhưng vấn đề ở đây là, chỉ cần cậu di chuyển tí chút thôi thì chính thế giới này sẽ đả thương cậu. Đây là thứ tình hình mà gần như ai ai cũng sẽ cảm thấy tuyệt vọng.
Kaito hít một hơi thật sâu, rồi chậm rãi thở ra.
Chà... không còn lựa chọn nào khác cả.
Tóm gọn lại là thế.
Kaito đặt một chân lên đống kim và cẩn thận bước tới trước. Khi ấy, những mũi kim bạc xuyên thủng bàn chân cậu một cách đầy dễ dàng.
Thấy chúng trồi xuyên qua mu giày mình, Kaito nhếch môi. Cậu nâng chân lên, và âm thanh xì xụp rợn người phát ra khi nó được kéo khỏi những chiếc kim―thứ giờ đây đang được bao phủ trong những cục mỡ đầy ghê tởm. Máu trào ra từ vết thương.
Khi sự đau đớn tràn qua cơ thể, cậu bước thêm bước nữa, một lần nữa tự mình đặt bàn chân xuống những mũi kim.
Ngay khoảnh khắc ấy, một giọng nói ngân nga vang vọng lên khắp không gian.
"Ngươi sợ hãi sự đau đớn, phải, nhưng ngươi đã quá quen với nó. Ta dám cá rằng chính sự mâu thuẫn đó đã sinh ra cái tính cách biến chất của ngươi."
"Hở? Chờ đã, giọng nói đó... Elisabeth?"
Kaito hoảng loạn nhìn khắp nơi. Trong một chốc, cậu đã quên khuấy đi việc chân mình đang bị xuyên thủng. Đó là một bước đi sai lầm. Cậu cố xoay mình sang một bên để có thể nhìn được rõ hơn, nhưng vì chân vẫn còn bị kẹt nên cậu đã mất thăng bằng.
Cậu ngã ra, tấm thảm kim tiến gần lại.
Khía cạnh hứng chịu đau đớn―
―và chết vì đau đớn―
―và liên tục hứng chịu đau đớn nhưng không thể chết―
Quả là một khía cạnh khó chịu nhất trần đời.
Đó mà điều mà Kaito nghĩ khi cậu bất lực ngã xuống bãi kim. Nhưng ngay trước khi bị chúng đâm thủng thì cậu đã dừng lại.
Ai đó từ phía sau―
―vừa nắm chặt lấy tay cậu.
"Hở?"
"Hâyyyyyyyy..."
Rồi y bắt đầu lôi cậu lên theo phương thẳng đứng. Cách mà cậu bị lôi lên không trung gần như thật đáng thất vọng.
Cảm giác hệt như khi linh hồn cậu bị bất chợt lôi đi―
―và bứng khỏi thế giới xưa cũ.
❋❋❋
"...Á!"
Khi mà Kaito nhận ra chuyện gì đang xảy ra thì cậu đã đang ngồi trên thứ gì đó mang sắc trắng và đen.
Khi nhìn xuống, cậu nhận ra rằng đó chính là sinh vật tròn tròn trước kia. Nó mang hình thù tương tự―chỉ là to hơn rất nhiều.
Sinh vật to lớn đó nhẹ nhàng lơ lửng trong không trung khi nó chở Kaito trên lưng. Cậu không hiểu một chút gì về chuyện đang diễn ra cả. Nhưng cậu biết là cậu không có dư thời gian để mà há hốc trước sinh vật lạ lùng đó.
Cậu đảo nhanh mắt sang bên hông. Rồi cậu nhìn thấy người mà mình đã mong đợi.
Cậu chỉ thẳng tay về phía cô.
"ELISABEEEEEEEEEEEETH!"
"Ố, chào ngươi, Kaito."
Elisabeth đưa cho cậu cái chào lạnh lùng và vẫy một tay. Cô đang ngồi với tay đặt trên đầu gối và phần mặt trong màu đỏ của bộ đầm được tém lại dưới mông. Kaito cao giọng vì giận dữ.
"Cô đừng có mà 'ố, chào ngươi' với tôi, chó chết thật! Cô có biết tôi vừa phải trải qua những gì bởi vì cô không hả?!"
"Ừm, ngươi bảo thế, cơ mà thậm chí ta đây cũng chẳng hề biết rằng nguyên nhân gây nên những cơn ác mộng của ngươi lại chọn lấy hình thái như vậy. Và ngoài ra, ai là kẻ không chịu đợi ta mà tự mình sải bước qua đống kim như một thằng đần vậy hả?!"
"Ừm, nghe không tệ chút nào nếu cô nói theo lối đó... Khoan, chờ chút. Đây là nguồn gốc những cơn ác mộng của tôi hả?"
"Đúng vậy. Quả là một cảnh tượng đầy mâu thuẫn."
Vừa nói, Elisabeth vừa nhìn xuống cánh đồng hoa đã bị chuyển hóa. Vẫn ngồi đó, Kaito sáp lại đến khi cậu ở sát bên cô.
Đột nhiên, cậu nhận ra chân mình không còn đau nữa. Những vết thương đã biến mất mà không để lại bất kỳ dấu vết nào. Song, thế giới kim và dao kia không hề phát ra bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy rằng nó sẽ quay về hình thái ban đầu. Bị choáng ngợp bởi sự vô tình tột cùng của cảnh quang, Kaito đưa ra câu hỏi.
"Khoan...cái này thì liên quan gì đến mấy cơn ác mộng của tôi cơ?"
"Để xác định chính xác nguồn gốc của những cơn ác mộng của một người thì việc đầu tiên cần làm là phải đào sâu vào các ký ức của chúng. Tuy nhiên, đây mới chỉ là thiết bị thử nghiệm, và thành tích phức tạp như thế nằm ngoài khả năng của nó. Nên thay vào đó, nó chiếu lên sự hiện thân mang tính biểu tượng của thứ nỗi sợ đã tạo nên ác mộng cho chủ thể. Thứ ngươi thấy trước mặt mình chính là kết quả đấy. Ngươi sợ hãi nỗi đớn đau, ấy nhưng ngươi đã quen thuộc với nó, và đôi lúc, ngươi còn tự nguyện đón nhận lấy nó. Như ta đã bảo, thật mâu thuẫn. Thật kiên cường, và thế có nghĩa là rất nhiều phần trong đó đến từ ta."
"...Hờ."
"Biển dao và kim, ể...? Đúng thật là một chiếc lồng đớn đau, không bao giờ có thể thoát khỏi."
Đau đớn đến vĩnh hằng quả là một khía cạnh không dễ chịu chút nào.
Đó chắc chắn là điều mà Kaito đã cảm thấy. Đó là điều mà cậu đã sợ. Đó là điều mà cậu đã thân thuộc.
Hai người họ lặng im, và trong một khoảng lâu, trên lưng sinh vật kỳ lạ kia chỉ có mỗi sự tĩnh lặng. Hai người họ chỉ ngồi đó. Nhưng bỗng dưng Elisabeth ưỡn lưng và duỗi tay lên hết cỡ. Bộ ngực nảy lên nảy xuống đầy khêu gợi bên dưới lớp đai da. Sau khi hạ tay xuống, Elisabeth thở ra.
"Nhưng phải thú thật, chuyện đó không hề quan trọng với ta một chút nào hết."
"Cô có nghĩ như thế là có hơi quá trung thực không?"
"Ha. Ngươi nghĩ cơn sang chấn của ngươi đặc biệt lắm sao? Thứ ngươi sợ, thứ khiến cho người cảm thấy khó chịu, thứ gánh nặng mà ngươi phải khuân vác...ta không có ý định hỏi sâu vào chi tiết, mà nếu có thì chúng cũng sẽ chẳng khiến cho ta hứng thú."
"Vậy thì...tốt, tôi nghĩ vậy."
"Tuy thế, ta định sẽ hủy diệt nơi đây."
"...Cái gì?"
Lời tuyên bố của Elisabeth là thứ mà không ai ngờ tới.
Kaito chớp mắt. Cậu chưa xử lý xong những gì mà cô vừa nói. Khi đưa ra lời đáp chết lặng, cậu ngó quanh. Khi bảo "nơi đây," thì chắc hẳn ý cô là khoảng không gian mà họ hiện đang ở. Khi ngộ ra điều này, cậu e dè hỏi.
"Giờ thì, ưm, Cô Elisabeth này, cô có chắc rằng đây là một ý kiến hay không thế?"
"Không quan trọng! Bên cạnh đó, đây cũng chính là mục đích ban đầu mà thiết bị này được tạo nên mà!"
"À, từ những gì tôi vừa nghe thì cô chẳng có bằng chứng nào cho thấy rằng chúng ta sẽ ổn hết."
Khi Kaito nhanh chóng nhận ra điều đó, Elisabeth đứng dậy.
Bộ đầm tỏa ra phía sau như một chiếc áo choàng khi cô đứng trên cả thế giới mang sắc bạc. Vài con bướm đậu trên mái tóc đen óng ả. Được tô sắc theo lối đầy nguy hiểm bởi những đôi cánh sắc bén của chúng, cô mỉm cười thỏa mãn.
"Khi ngươi đặt một người vào trong thiết bị, nó sẽ tái tạo nguồn gốc của những cơn ác mộng theo tính hình tượng cho kẻ đó. Nhưng đó mới chỉ là bước đầu tiên. Ác mộng phải được kết thúc thông qua việc hủy diệt sự tái tạo bởi một bên thứ ba, từ đó sẽ giúp giải phóng tâm trí của chủ thể. Chắc chắn đây là một thiết lập rất bạo lực."
"Tôi cảm thấy như những gì cô vừa nói chẳng có chút nghĩa lý gì hết. Thật sự là chuyện này sẽ ngăn những cơn ác mộng lại hả?"
"Ồ, gần như không có một chút gì để đảm bảo cho việc đó đâu! Phần lớn những kẻ phát triển các thiết bị ma thuật ở quy mô lớn như thế này đều hóa rồ hết cả đó!"
"Tôi bắt đầu cảm thấy việc sử dụng mấy cái lời khẳng định vô căn cứ đã trở thành khuynh hướng đối với cô rồi đó!"
"Tuy nhiên, dù cho bản thân cái ý tưởng có lố bịch là thế thì vẫn đáng để thử thực hiện nó. Gần đây chúng ta không có bất kỳ trận chiến nào hết, và ta cảm thấy cơ thể mình ngày càng cùn đi rồi... Hơn nữa, ta còn vừa trải qua một trải nghiệm không thoải mái chút nào hết."
Elisabeth hoàn tất câu nói với một lời lẩm bẩm. Cô bẻ khớp tay.
Kaito nghiêng đầu bối rối. Có chuyện gì đó đã xảy ra mà cậu không hề hay biết. Nhưng đây không phải là lúc để hỏi han. Elisabeth đang bắt đầu hành động. Bên dưới họ, sinh vật bí ẩn kia cất lên một tiếng "ba-cư" đầy thấu hiểu. Nó cảm nhận được hiểm nguy. Song, Elisabeth không quan tâm đến lời phàn nàn của nó.
Thật ra thì hoàn toàn ngược lại, cô coi tiếng kêu của nó như một dấu hiệu cho phép sự tàn phá được khởi đầu.
Cô đưa tay vào không trung, xoáy lốc làm nên từ bóng tối và cánh hoa đỏ thẫm hình thành quanh cánh tay nhợt nhạt.
Rồi từ bên trong nó, cô lôi ra một thanh trường kiếm.
"Hành hình Kiếm Frankenthal!"
Những cổ ngữ được khắc trên lưỡi kiếm lóe đỏ.
Ý nghĩa của chúng sẽ được đưa thẳng vào tâm trí bất kỳ ai nhìn thấy.
Anh chị em được tùy ý làm những gì mình muốn. Nhưng hãy cầu nguyện rằng Thiên Chúa sẽ ban ơn cứu rỗi cho anh chị em. Vì khởi đầu, diễn tiến và kết thúc, tất cả đều nằm trong tay Người.
"Điệu Nhảy của Phù Thủy" (1)
Elisabeth vung kiếm thẳng xuống.
Đối với Kaito thì trông như thể đang có một ngọn lửa được bùng ra từ nó. Nhưng đó chỉ là một ảo ảnh thị giác.
Thật ra thì thanh kiếm chỉ cắt qua không trung. Tuy nhiên, bên dưới họ, những biến chuyển đang xảy ra tại vùng đất bạc.
Không khí lay động vì cái nóng, và mặt đất đã chuyển hóa thành một vùng kim loại nóng rực. Nếu ai đó đứng trên nó thì nhiệt độ sẽ buộc họ nhảy nhót như một gã điên. Nhiệt độ của vùng đất kim loại tăng lên không chút khoan nhượng, ngày một cao hơn. Những đóa hoa bạc trên cánh đồng rủ xuống và tan chảy. Cái nóng dữ dội đang lan truyền ra khắp từng cen-ti-mét của cái thế giới bị trói buộc này.
Và Kaito và Elisabeth không phải là trường hợp ngoại lệ.
Sinh vật đen trắng khổng lồ bay cao lên không trung vào phút chót, nhưng thậm chí nó cũng không thể nào thoát được những hiệu ứng của sự thay đổi. Nó huơ hào cẳng tay cẳng chân mập ú của mình để phản đối cái nóng. Kaito phải bám chặt vào lưng nó để không bị hất văng đi.
"N-nè, Elisabeth! Cứ với cái đà này thì chúng ta cũng sẽ chết cháy luôn đó!"
"Hừm. Quả là một vấn đề, nhỉ? Thú thật thì ta đây chưa từng xét đến khả năng đó."
"Sao đó lại không phải là điều đầu tiên mà cô xem xét đến hả?!" Kaito gào thét trong sự hoảng loạn ra mặt.
Mặt khác, Elisabeth lại tỉnh như không. Cô vung kiếm xuống lần nữa. Không đời nào...,Kaito nghĩ. Ấy vậy mà nó đã xảy ra.
Không một khắc do dự, Elisabeth hùng hồn tuyên bố.
"Giờ là lúc để chốt hạ."
Cô vung kiếm xuống, bóng tối cùng cánh hoa đỏ ồ ạt đổ tới trước. Một chuỗi những sợi xích bay đi khi bầu trời xám như tro hấp thụ lấy làn sóng xung kích. Elisabeth tiếp tục tấn công thế giới không chút ngừng nghỉ.
Kaito gồng mình phòng thủ. Cậu không biết chuyện gì sẽ xảy đến với họ. Bầu trời kêu lên kẽo kẹt ngay trước chính đôi mắt cậu.
"Cái―?"
Rồi âm thanh đinh tai như tiếng kính vỡ lấp đầy lấy bầu không gian.
Thế giới được tạo nên từ nỗi đau đã tan vỡ. Những mảnh trời đổ xuống như các vì sao băng.
Hình ảnh của muôn vàn mảnh vỡ lấp lánh được khắc ghi vào trong võng mạc Kaito.
Khi hàng nghìn mảnh ánh sáng vụn đổ như mưa xuống đầu họ, đột nhiên―
Suýt.
"...Hở?"
―Âm thanh ngắn ngủi đáng thất vọng vang lên―
―và Kaito cùng Elisabeth bị ném ra ngoài.
❋❋❋
"Đỡỡỡỡỡỡỡỡỡ nè!"
"Hự!"
Cú sốc chạy qua cơ thể Kaito lần thứ ba trong ngày.
Khi đón nhận gót chân, cùi chỏ hay bộ phận gì đó vào cơ thể mình, mắt cậu mở bừng ra.
Cơ thể cứng lại khi cậu cong người vì đau đớn, nhưng Kaito nhanh chóng bình tĩnh lại và ngồi dậy. Một quả cầu sáng lờ mờ đang nằm trước mặt cậu. Bề mặt tràn đầy những vết nứt vỡ, và bản thân nó bốc lên một làn khói màu đen và trắng. Cậu có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng kêu "ba-cưưưưư" đầy quạu quọ phát ra từ đâu đó, nên có vẻ rằng những sự kiện mà cậu vừa trải qua không chỉ là một giấc mộng.
Elisabeth đứng cạnh quả cầu. Elisabeth cau mày bực dọc khi nhìn thấy tình trạng thảm thương của nó.
"Quả là một thứ rác rưởi dễ vỡ. Là một thiết bị nguy hiểm như thế thì ta cứ nghĩ rằng nó phải chịu đựng được ít nhất một lần sử dụng cơ."
"Tôi khá chắc là không đâu."
"Ôi, có tí lòng tin đi. Không có lỗi lầm nào trên thế giới này mà một chút hàn gắn không thể sửa chữa được cả."
"Ừ phải rồi, chuyện này sẽ chẳng có cái kết tốt đẹp đâu."
Nhưng khi Kaito định cảnh báo cho Elisabeth rằng nỗ lực của cô sẽ chỉ làm cho thương tổn hiện thời của quả cầu trở nên trầm trọng hơn thì Elisabeth bỗng xoay gót và ném cho cậu một câu hỏi thường tình hết sức có thể.
"Và thêm nữa, ta đoán là cái cơn buồn ngủ lạ thường của người đã biến mất rồi nhỉ?"
"Hở? Ồ, thật ra thì giờ khi cô nhắc tới chuyện đó, ừ... Hôm nay hết trải nghiệm kỳ quặc này thì trải nghiệm kỳ quặc khác lại xảy đến."
"Nếu thế thì ta cá rằng ngươi phải cảm ơn ta. Nếu ngươi muốn quỳ xuống và bày tỏ lòng cảm kích với đầy lòng tôn kính thì chắc chắn ta sẽ không cản ngươi lại đâu."
"Tại sao? Tại sao cơ chứ?"
Đó là những lời can trường, cất ra từ người vừa ném cậu vào thiết bị ma thuật dù cho cậu không muốn. Kaito nhíu mắt với cô. Song, đúng, cô là người đã phá hủy thế giới đó.
Khoan nào, cô ấy đã quan tâm đến mình sao...theo lối kỳ lạ ấy á hả?
Bỗng Kaito nhớ đến vài thứ khác khiến cậu thấy hứng thú.
Những dấu vết của một vụ nổ hồi còn ở vườn. Cách mà cô bảo rằng mình đã "vừa trải qua một trải nghiệm không thoải mái chút nào hết." Và cách mà cô nàng xử như thể chuyện gì đó đã vừa xảy ra.
Có lẽ nào? Cô ấy đã hành động vì cậu, thậm chí trước cả khi cậu bị mắc kẹt ở trong quả cầu sao?
Dường như điều đó là thật, nên Kaito quyết định hỏi cô. Nhưng trước khi cậu kịp cất lời thì Elisabeth xoay người lại lần nữa.
"Nào, Kaito, sắp đến giờ ăn tối rồi. Nếu bữa ăn của ta mà xuất hiện trễ thì ta cho rằng ngươi sẽ không phản đối việc mình bị ngồi lên Ghế Trấn Nước đâu ha."
"Thật ra thì tôi có đôi ba lời phản đối đó."
Kaito rút lại toàn bộ những lời kia.
Như mọi ngày, hôm nay sự tàn nhẫn của Elisabeth Le Fanu vẫn ở hình thái hoàn hảo nhất.
❋❋❋
Dù là buổi tối, Kaito cũng còn rất nhiều việc để làm.
Đầu tiên, cậu phải châm nước nóng cho Elisabeth tắm. Rồi cậu phải đi vòng quanh để kiểm tra xem có chiếc đèn dầu mà thuật nào bị tắt chưa. Và dù cho có là điều bất khả thi vì kích thước khổng lồ của tòa lâu đài, cậu vẫn phải đảm bảo rằng mình đã đóng hết cửa sổ và khóa hết mọi cánh cửa.
Nếu Elisabeth muốn ăn tối cùng với rượu, cậu cũng phải đi lấy nó nữa. Nói chung là đống công việc ban đêm của cậu không có gì là nhẹ nhàng hết.
Cậu đi về phòng và ngồi xuống giường. Khi nhìn lên trần, cậu khẽ lẩm bẩm.
"Ôi trời ạ, mình hết xí quách rồi."
Không chỉ vì ngày hôm nay ngập tràn trong sự hỗn loạn quái dị, mà còn do cậu phải làm toàn bộ công việc trong ngày. Hơn nữa, cậu thậm chí còn không biết rằng thiết bị đó có thật sự hoạt động hay không nữa. Sau bữa tối, Elisabeth đã dũng cảm đưa ra thêm một lời tuyên bố nữa.
"Từ giờ trở đi, ta đoán rằng ngươi sẽ có cơn ác mộng giống hệt như người thường! Nhưng ta có cảm giác rằng có đôi chút khả năng tần suất của chúng sẽ được giảm xuống đáng kể đó, hoặc là không!"
Kaito còn không biết phải đáp lại như thế nào. Đó là một đống lời lẽ đi kèm với quá ít sự chắc chắn. Như thường lệ, cô chẳng hề có bất kỳ bằng chứng nào hết. Nhưng lạ kỳ thay, cậu không thấy chuyện đó đáng buồn chút nào.
Thiết bị "tái tạo nguồn gốc của những cơn ác mộng theo tính hình tượng" và rồi "phá hủy sự tái tạo thông qua bên thứ ba, từ đó giải phóng cho tâm trí chủ thể," hở?
Toàn chuỗi sự việc thật toàn toàn lố bịch, nhưng cậu phải thừa nhận rằng khá là mới mẻ khi nhìn cái thế giới đớn đau đó bị phá hủy. Nó khiến cho cậu cảm thấy như thể chiếc gai quấn quanh ngực mình đã nới lỏng đi đôi phần.
Khi chúng rơi xuống, hàng nghìn mảng ánh sáng ấy―
―trông xinh đẹp tựa những vì tinh tú rạng ngời.
...Hử? Khoan nào, thứ mà mình đã thấy trong vườn cũng là biểu tượng của nỗi đau gây ra những cơn ác mộng hả?
Lúng túng, Kaito nghiêng đầu sang một bên. Cậu không chắc chắn bóng ma ấy là gì. Có lẽ nó lại chỉ là một cơn ác mộng khác, nhưng cậu khó mà tin được điều ấy. Cậu nghĩ lại về vẻ ngoài của nó.
Nó hứng chịu nỗi đau đến vĩnh hằng, sự đau đớn chẳng có hồi kết.
Nó là một cái xác, dẫu đã chết nhưng vẫn di chuyển.
"...Ta không thể đến bên ngươi được."
Việc cậu đồng hóa với một thực thể sẽ hứng chịu đau đớn đến tận vĩnh hằng không đời nào là một lựa chọn cả. Từ giờ trở đi, cậu sẽ phục vụ cho Elisabeth. Dẫu chăng có là một gã người hầu ngu ngốc đi chăng nữa thì cậu vẫn là tất cả những gì mà cô có.
Cậu không muốn dành quãng đời còn lại để mà đau xót cho cái sự kiện đã xảy ra từ lâu.
Hơn nữa, cậu không hề có khát khao tiếp tục buông tiếng khóc, thậm chí là khi đã chết.
Nếu mình có phải chết... Thì mình sẽ thà chết trong hạnh phúc mà không có lấy chút hối hận nào.
Sẽ thật tốt nếu đó là tình huống mà cậu có thể nói rằng, Như thế này là tốt nhất―
―tình huống mà cậu có thể chết vì ai đó và ra đi cùng với nụ cười trên bờ môi.
Khi suy nghĩ ấy băng qua tâm trí, cậu ngã ra sau giường, tay chân duỗi rộng. Cậu nhắm mắt lại. Dựa theo những gì Elisabeth đã nói thì hiệu quả của thiết bị kia là điều không hề được đảm bảo.
Liệu đêm nay cậu có lại gặp ác mộng không?
Trong một thoáng, Kaito bị nỗi lo âu thâu tóm. Nhưng sự mệt mỏi nhanh chóng thắng thế, và cậu chìm vào giấc ngủ sâu.
❋❋❋
Đêm hôm ấy, Kaito Sena có một giấc mộng.
Một sinh vật kỳ lạ bay ở trên trời, vừa bay vừa kêu lên tiếng "ba-cưưưưư." Lưng nó tròn trịa, và Elisabeth đang ngồi trên đó. Khi bản thân mình và sinh vật kia nhẹ nhàng nhấp nhô trong không trung, cô phàn nàn rằng tài nấu nướng của Kaito kinh khủng đến nhường nào.
Ưm, như thế không ra dáng Nhục hình Công chúa tí nào cả, Kaito cộc cằn trầm ngâm.
Chắc chắn đó là một giấc mơ kỳ lạ―
―nhưng nó hoàn toàn khác xa một cơn ác mộng.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage