"Ta chưa từng yêu bọn ngươi."
Ta tin là ta đã nói thứ gì đó đại loại vậy trong thông điệp trước. Nhưng thú thật thì đó là một lời nói dối. Hồi ấy, ta từng yêu bọn ngươi.
Hay ít nhất là ta đã cứng đầu thuyết phục bản thân mình là thế.
Không, không, thậm chí như thế cũng đi quá xa so với sự thật. Ta thật sự cần ngừng ăn nói kiểu nửa nạc nửa mỡ mới được. Nhưng để vào vấn đề thì ta phải nói là định nghĩa tình yêu không phải là việc dễ dàng chút nào cả.
Ví dụ ngươi có thể thật sự bảo rằng ngươi yêu cái thế giới mong manh mà mình đang sống không?
Liệu ngươi có thể thật sự gọi cái mối quan hệ với thứ mà ngươi tiếp xúc và chịu trách nghiệm cho nó mỗi ngày với một hai từ thuần khiết và thẳng đuột như tình yêu không? Ta hoàn toàn nghi ngờ về điều đó. Và dù thậm chí ngươi có thể đi chăng nữa thì đó chỉ là sản phẩm của sự tự huyễn mà thôi. Trên thực tế thì cách mà ngươi cảm thấy về nó rất phức tạp, với đủ mọi loại cảm xúc hòa quyện và cùng tồn tại với nhau.
Ta từng căm ghét một thế giới giống như thế giới của các ngươi, và ta cũng đã từng yêu nó.
Bản thân ta thật sự chưa từng sở hữu được cái tình yêu vô điều kiện và lòng nhân từ vô bờ bến mà các câu chuyện đã dành cho ta đâu. Ta chưa từng tốt đến hoàn hảo, và ta chưa từng xấu đến hoàn hảo.
Song, việc ta nói ra như thế này chỉ là một hành động vô cùng nhún nhường mà thôi.
Hồi đó, ta đã được thôi thúc bởi đủ loại lý tưởng, niềm tin, những thứ mà bản thân ta cho là đúng đắn và ngập trong đủ loại đau buồn, xót thương, sầu não, và dẫu là thế, ta vẫn tuyệt vọng bám víu lấy tình yêu và hy vọng của mình. Giờ khi nghĩ lại thì hồi ấy hẳn não ta phải tựa như một cái hố địa ngục nóng bỏng sáng rực.
Nói cách khác, ta đã có những phẩm chất của một kẻ lệch lạc siêu việt―
―cũng như sự tự tin và niềm tin mù quáng xứng với một kẻ cứu nhân độ thế, tất cả đều nhiều đến vô hạn.
Nếu không là vậy thì ta sẽ chẳng bao giờ có thể thực hiện được thứ tội ác báng bổ đến mức ấy. Hay ít nhất là ta đã chối từ vác lên mình gánh nặng của sự thất bại đến từ bản thân ta rồi. Ấy thế mà ta thật sự đã thực hiện tội lỗi lẫn vác lên mình gánh nặng.
Vì thế, ta trở thành thực thể nghịch lý nhất mà thế giới này từng có.
Ta là kẻ tội lỗi hơn bất kỳ ai, thánh thần hơn bất kỳ ai, thấp hèn hơn bất kỳ ai, và cao quý hơn bất kỳ ai.
Ta là kẻ tội đồ vô song. Ta là nạn nhân vô tội.
Nhưng còn về tình trạng hiện tại của ta thì―
―ta xin lỗi phải nói rằng mình đã trở nên hoàn toàn và thật sự điên loạn rồi.
Bonus: Minh họa kỷ niệm hoàn thành 10 tập chính truyện của Dị thế Nhục hình Công chúa.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage