Lâu đài của Elisabeth nằm trên đỉnh một ngọn đồi cách biệt, bốn bề bao phủ bởi rừng dày đặc. Được xây nên từ đá không cắt gọt, nên nó trông giống một pháo đài hơn là lâu đài.
Tại một căn phòng trong nó-- một căn phòng lạnh lẽo hoàn toàn không phù hợp để nghỉ ngơi-- Elisabeth đang chìm trong giấc ngủ nông trên một chiếc giường được xây dựng kỹ lưỡng nhưng lại giản đơn. Mồ hôi lấm tấm trên trán cô.
Hina lấy chiếc khăn được làm mát bằng nước đá rồi nhẹ nhàng lau mồ hôi đi.
Khi nghiêng người dựa vào bức tường đá cứng, Kaito quan sát tình trạng của Elisabeth.
Cô trông thật mỏng manh, khác xa với thái độ kiêu căng và ngạo mạn thường lệ. Cô như một đứa trẻ ốm nằm trên giường bệnh. Nhưng so với một lúc trước thì giờ đây cô đã thở đều đặn hơn.
Hina chớp đôi mắt xanh lục bảo khi quay sang Kaito. Cậu âm thầm hất cằm ra hiệu cho cô đi ra hành lang. Cẩn thận không gây ra tiếng động, hai người họ rời khỏi phòng.
Sau khi chờ Hina đóng lại cửa phía sau, Kaito hỏi cô một điều.
"Vậy chính xác là chuyện gì xảy ra với Elisabeth thế?"
"Ừm... Thật hổ thẹn khi thừa nhận, nhưng trong khi em có chứa hết mọi kiến thức y học hiện đại trong người, em thiếu hụt chức năng chữa trị, nên mọi giả thuyết em đưa ra đều không thể chính x--"
"Không sao. Tôi chắc rằng ý kiến của cô hữu dụng hơn của tôi. Làm ơn cho tôi biết cô ấy bị gì đi."
"Theo ý ngài ạ... Có vẻ như Cô Elisabeth đang bị suy hụt trầm trọng mức năng lượng trong cơ thể."
Kaito gật đầu, đánh giá của Hina cũng đi cùng hướng với nghi ngờ của cậu.
Hiểu được cơ bản của phép thuật, cậu hiểu về sức mạnh phép thuật của người khác nhiều hơn trước đây. Thông thường, Elisabeth tỏa ra áp lực tội lỗi sắc như gai hoa hồng, bén đến nỗi cô ấy cũng bị đau đớn bởi nó. Nhưng giờ cô trông như một con búp bê bị moi hết ruột ra ngoài.
"Trong khi Cô Elisabeth tự do nắm giữ sức mạnh phép thuật đủ mạnh để hạ gục ác quỷ, cơ thể cô ấy tiêu thụ năng lượng để bảo vệ chính nó nhằm chịu đựng được khi sử dụng quá mức. Do đó, tình hình hiện tại chắc chắn là khá đau đớn cho cô ấy... Ô!"
Đột nhiên, họ nghe thấy tiếng rên rỉ cất lên từ phòng. Kaito và Hina hối hả chạy ngược vào. Elisabeth đang lắc đầu và thở hụt hơi. Hina nhanh chóng đến bên cô.
"Cô Elisabeth, tôi thật lòng xin lỗi. Tôi quay lại rồi này."
Từng chút từng chút, Hina đổ một thứ hỗn hợp vào chiếc miệng đang nửa khép nửa hở của Elisabeth. Kaito đặt chiếc khăn vào lại trong nước đá, vắt nó rồi đưa cho Hina. Cô cảm ơn cậu rồi lau chiếc cổ mảnh mai của Elisabeth.
Tại đó những đường vết cũng phát sáng theo nhịp. Những vệt đỏ làm ô uế làn da trắng nhợt của cô trông hệt như một bộ mạch máu mới nằm dưới lớp da.
... Mình chưa từng thấy cô ấy đau đớn đến mức này bao giờ... Chết tiệt.
Bực tức cắn môi vì bất lực, Kaito nghĩ về sự kiện đã xảy ra trước khi cô ngủ.
༒༒༒
"La Guillotine, Thánh trước Thủ cấp!"
Đứng lên cạnh Hina và Kaito, Elisabeth đối mặt với Đại vương và gọi to.
Toát mồ hôi, cô triệu hồi thiết bị tra tấn. Cánh hoa đỏ và bóng tối cuộn vào nhau, vào vị thánh mặc phục trắng xuất hiện để bảo vệ cả ba người họ. Nó khép tay, mở ra và phóng ra lưỡi dao hình chữ nhật ra. Đại vương không thèm phòng thủ, ả chỉ giật xích trong tay mình. Một tên thuộc hạ bay về trước.
Hắn trở thành tấm khiên cho Đại vương, đầu và cổ mỗi thứ một phương.
Gần như thật lố bịch khi mà cái đầu bị che kín bởi áo trói tay của hắn đột ngột lăn xuống sàn.
"Cái--?"
Khi Kaito lùi người vì hoảng hốt, Hina hành động. Di chuyển lưu loát, cô rời khỏi cậu. Hạ người thấp nhất có thể, cô chui và điểm mù của Đại vương và vung phủ thương chéo từ dưới lên. Thậm chí còn không nhìn lưỡi đao, Đại vương lại kéo xích.
Một tên thuộc hạ khác lại bay lên trước, và thế là một tên thuộc hạ khác mất đầu, thứ đang lăn trên sàn.
Mệt mỏi vì chờ đợi xích bị kéo, những tên thuộc hạ còn lại đung đưa qua lại.
"Chậc!"
Đòn bị phản lại, Hina quyết định không đuổi theo mà rút lui về. Đại vương thoải mái cười ồ lên.
"Ngươi là một con bé liều lĩnh, nhỉ? Ngươi khiến ta nhớ lại ngày xưa đấy, nhưng tuổi trẻ đúng là khoảng thời gian phiền nhiễu."
Đại vương đột ngột đánh ánh nhìn khỏi Hina và vị thánh. Ả tháo hai sợi xích nối với vòng cổ của hai tên thuộc hạ đã chết ra. Chiếc váy phồng nặng nề rung rinh khi ả ta cúi xuống và chạm vào chiếc áo của một cái xác. Vải tan đi ngay khi ả chạm vào, và tay hắn được thả tự do.
Ả nắm lấy bàn tay kinh tởm, phồng rộp đó.
"Ngươi làm tốt lắm."
Thầm thì nhẹ nhàng, ả đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của hắn rồi hôn lên nó. Những tên thuộc hạ còn sống đồng thanh rên rỉ, như thể ghen tị. Mất đi hứng thú, Đại vương ném cánh tay của cái xác qua một bên rồi đứng lên.
Ả đã không hề cảnh giác khi thực hiện chuỗi hành động, tuy nhiên không có một kẽ hở nào được tạo ra.
"Nào, nào, Elisabeth. Ngươi vẫn muốn đấu với ta sao? Khi bị kim của ta kiểm soát, Thống đốc đã nói với ngươi rồi, phải chứ? 'Trong khi tôi không hề thiếu lòng thù địch với cô, nhưng như cô thấy đấy, tôi không hề muốn đấu nhau với cô.' "
"Ha, thật nực cười. Ai lại tin được lời phát ra từ miệng lưỡi của một ả đi quyến rũ kẻ khác như ngươi chứ?"
"Ôi ôi, nhưng ta đang nói thật. Để thắng trận tử chiến với Nhục hình Công chúa khi cô ta vẫn còn sức mạnh để triệu hồi La Guillotine, cũng như một trong những búp bê máy của Vlad, thì ta không còn lựa chọn nào khác ngoài dùng hình dạng hợp thể với quỷ của mình... Nhưng ta thấy hình dạng đó thật kinh tởm đến buồn cười, các ngươi thấy đó. Và nghĩ xem thuộc hạ ta sẽ nghĩ gì nếu ta ném đi vẻ ngoài xinh đẹp vào lúc này nào."
Đại vương lấy một chiếc quạt lông quạ từ giữa bộ ngực đẫy đà ra và dùng nó che lấy miệng. Ả ta lắc đầu từ chối. Sau khi hoàn thành cử chỉ trông ngây thơ vô tội, ả thở một hơi dài.
"Nhưng cuối cùng, không như Vlad-- kẻ đã tự tạo ra cái chết cho chính mình, ta là một người có lý lẽ và quan tâm đến bản thân hơn. Dù sao ta cũng là một phụ nữ mà. Nếu cần thiết hành động thì ta sẽ không hề do dự. Các ngươi thấy đấy, Vlad từ chối hợp thể với ác quỷ của mình, trong khi ta đã là một với ác quỷ của ta rồi. Nhưng ta cố khoe mẽ bộ dạng đó ít nhất có thể-- phụ nữ có lòng tự trọng mà, các ngươi biết đấy."
Ả thúc chiếc quạt đã khép về phía Elisabeth, như thể hỏi rằng cô có biết ơn việc đó không. Elisabeth không hề trả lời.
Đại vương nhún vai, như thể dù thế nào thì ả cũng đã nghe được câu trả lời.
"Ngươi đang hiện lên vẻ khó chịu khắp khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn đó đấy. Nghe này, Elisabeth. Liệu ngươi có thể ngừng liên tục tìm kiếm chỗ hở không? Việc ta không giết ngươi ngay vì lo cho diện mạo có thể do lòng tự trọng, nhưng nó cũng là từ bi đấy. Dù sao ngươi cũng đang mang theo mình một món hàng quan trọng mà. Phải chứ, bé búp bê máy?"
Hất cằm về phía Kaito, Đại vương nháy mắt với Hina.
Hina sẵn sàng phủ thương, căng thẳng chạy dọc cơ thể khi cô chuẩn bị với bất kỳ điều gì sắp xảy ra. Cô trông như một chiếc máy chém, một lưỡi đao sẵn sàng rơi xuống bất kỳ lúc nào. Đại vương liếm môi khi ả thì thầm với cô.
"Một bài học cho ngươi này, con cún nhỏ ạ. Ngươi còn trẻ nên có thể ngươi vẫn chưa hiểu, nhưng tình yêu là thứ mà ngươi cần che đậy lại. Nó không phải là thứ để phô bày cho cả thế giới thấy, ngươi biết chứ? Đặc biệt là trước mặt người phụ nữ khác-- không thì một ả độc ác có hứng thú với đàn ông có chủ sẽ tước cậu chàng đi đấy."
Đại vương đánh một ánh nhìn tán tỉnh về phía Kaito, và tay ả di chuyển. Một chiếc nhẫn không nối với bất kỳ tên thuộc hạ nào bắn ra một sợi xích. Nó phóng đến Kaito hết tốc lực.
Sợi xích suýt quấn quanh cổ cậu khi một âm thanh như sấm vang lên, rồi nó bị cắt vụn.
Hina vung phủ thương, băm vụn sợi xích và một phần sàn nhà.
"Đi xuống lỗ mà chết đi, con cáo cái kia."
Đồng tử giãn ra, Hina di chuyển chân. Cô xoay phủ thương khi nó tăng tốc về phía Đại vương. Nhưng ả ta lại giật xích, lại một tên thuộc hạ khác bay lên nhận đòn thay ả. Âm thanh như cổ gãy vang lên.
Phần trước chiếc áo trói tay của hắn bị xẻ ra, máu văng khắp nơi. Kaito và những người khác thoáng chốc bị sắc đỏ bao phủ lấy tầm nhìn.
Rồi một bàn tay đưa ra từ một hướng không ai ngờ đến và nắm lấy tóc La Guillotine.
"Thấy chưa, ngươi mất bình tĩnh rồi, phải chứ? Thật là một con bé đáng yêu. Ngươi trông thật khó nhằn, nên ta sẽ kết thúc hôm nay ngay tại đây-- nhưng lần tới thì ai biết được chứ? Ngươi có thể muốn học một hai thứ về lời lẽ kích động trong tình trường đấy."
Khúc khích, Đại vương dồn lực vào bàn tay đang nắm tóc La Guillotine. Từ lúc nào đó, bàn tay đó đã chỉ còn lại xương, trông như ác quỷ và to hơn tay người.
Đầu bị khóa bởi áp lực, da vị thánh bắt đầu nứt toác. Hệ thống máy móc ẩn bên trong lộ ra ngoài.
Tiếng kẽo kẹt của kim loại vang lên.
"Ta sẽ lấy cái này."
Đại vương bóp nát cổ vị thánh với bàn tay kinh tởm của mình. Cái xác không đầu giờ đây ngã sang một bên và hóa thành cánh hồng.
Giữa điệu nhảy mang sắc đỏ của chúng, má Đại vương đỏ ửng lên và ả ta phe phẩy chiếc quạt lông quạ.
"Ôi, trời ạ. Ta thật vô phép. Xin hãy vờ như các ngươi chưa từng thấy cánh tay đó."
"Đi chết đi, Đại vương... Đi chết đi, Fiore!"
"Thật dễ chịu khi nghe ngươi gọi tên ta, Elisabeth. Trong tất cả ác quỷ mà ngươi đã giết thì chúng mới là kẻ luôn gọi tên ngươi, phải chứ?... Hôm nay thế là đủ cho ta rồi."
Tay ả quay lại hình dạng tay phụ nữ, Đại vương gật đầu.
Ả đeo một chiếc nhẫn vào ngón áp út của tên thuộc hạ vừa chết, rồi đột nhiên, như thể đã chán nản, ả quay lưng khỏi Elisabeth và hai người còn lại. Tuy nhiên, ả ngoái đầu lại và cong môi đầy quyến rũ.
"Ta mong chúng ta sẽ gặp lại nhau, công chúa nhỏ ạ-- và ngươi, cậu bé tình nhân ạ, cố trở nên mạnh hơn chút đi."
Đại vương diễm lệ đi xuống cầu thang. Như bọn chó cưng, lũ thuộc hạ tuân lệnh đi theo khi ả kéo xích. Khi nhóm người kỳ quái đó đã khuất khỏi tầm mắt, Elisabeth lẩm bẩm giọng kinh tởm.
"... Đúng là một con đàn bà độc ác. Tuy nhiên, đuổi theo ả là ngoài sức của ta. Ta khá chắc chắn--"
"Elisabeth?"
"Cô Elisabeth!"
"-- là mình hết sức rồi."
Như thể sợi dây điều khiển mình đã đứt, Elisabeth gục xuống tại chỗ. Những cổ ngữ màu đỏ uốn lượn trên làn da trắng nhợt của cô.
Hốt hoảng, Hina và Kaito đỡ cô dậy và mang cô đến sảnh vào.
Dùng kiến thức được lưu trữ trong Hina, họ kích hoạt vòng dịch chuyển và về được lâu đài.
❖❖❖
Đó là lần đầu tiên Nhục hình Công chúa phải rút lui khi đối đầu với ác quỷ.
༒༒༒
Ngay khi này, Elisabeth vẫn còn ngủ trong phòng.
Dù giữ cho cô thoải mái chỉ là khả năng chữa trị mà Kaito và Hina có, nhưng hơi thở cô đã ổn trở lại. Sau khi xác nhận Elisabeth ổn định, Kaito đưa ánh nhìn mệt mỏi, mơ màng sang lưng Hina.
Rồi cậu nhìn lại Elisabeth, người đang chìm trên giường.
"...Elisabeth."
Sau khi lẩm bẩm nhỏ nhẹ, cậu nhắm mắt và nhíu mày.
Cậu nghĩ lại về những điều đã diễn ra. Cậu nghĩ lại về biểu cảm vô tội trên mặt Elisabeth khi cô nhét thức ăn đầy má và cách mà Hina cười hiền từ cạnh cô. Cậu nghĩ lại về cách mà Đại vương cười ồ lên độc ác khi ả ta nấp sau chiếc quạt lông quạ. Đột nhiên, biểu cảm của ả ta hòa với biểu cảm cha cậu khi lão cố giết Kaito. Trong khi một trong hai người đáng sợ hơn nhiều, nhưng về cơ bản vẫn như nhau.
Cả hai đều xem Kaito là một con giun, sâu bọ mà họ có thể nghiền nát tùy thích.
Cuối cùng, Kaito xoay sang đối diện với bóng ma của cậu trai tóc đỏ. Cậu trai lo lắng nhìn cậu, và Kaito lẩm bẩm vài lời.
"Tôi biết, Neue... Quá sớm để hoảng loạn. Nhưng dù thế..."
Khi mở mắt ra, Kaito thả lỏng biểu cảm trầm trọng của mình.
Cậu điềm tĩnh đứng lên khỏi ghế và gọi Hina.
"Này, Hina. Ở đây có vẻ không có gì để tôi làm. Và vì quản gia lẫn hầu gái đều bận, nên việc đang dần chồng chất lên. Tôi đi dọn dẹp một chút nhé."
"Chủ nhân Kaito, em có thể làm nó sau-- còn chuyện xâm nhập gia cư của Thống đốc nữa ạ. Giờ rất nguy hiểm để ngài ở một mình."
"Không sao, tôi sẽ ổn thôi. Cô cho tôi đi nhé?"
"Nhưng--"
"...Hina."
"... Em hiểu rồi ạ. Nếu có chuyện gì xảy ra, xin gọi em ngay nhé. Dù đang bảo vệ Cô Elisabeth, nhưng em sẽ không phí một giây để chạy đến bên người mình yêu đâu."
Dù trông cô không bị thuyết phục, nhưng Hina vẫn gật đầu. Hẳn là cô đã thấy vẻ mặt đau đớn của Kaito và nghĩ rằng cậu muốn ở một mình.
... Xin lỗi về chuyện này nhé. Và cảm ơn cô.
Thầm cảm ơn cô, Kaito rời khỏi phòng. Nhưng dù phỏng đoán của Hina đúng, nhưng nó cũng trật.
Đúng là mình muốn ở một mình, nhưng... Không, mình cần ở một mình.
Kaito đóng lại cánh cửa phía sau và hít một hơi ngắn.
Cậu nhìn xuống rồi ngẩng đầu lên và sải bước về trước với một vẻ mặt đầy quyết tâm. Sau khi dừng lại ở bếp và lấy thứ gì đó, cậu mạnh chân bước xuống cầu thang và đến hành lang ngầm.
Dãy hành lang đầy mùi gỉ sét và âm thanh tựa như ai đó rên rỉ, và trông như một mê cung.
Nếu không cẩn trọng bước vào nó, người ta có thể dễ dàng bị lạc và chết mà không thể tìm được lối ra. Nhưng dựa vào những trải nghiệm trong đời, thứ giúp Kaito có được khả năng ghi nhớ thông tin nếu nó đồng hành cùng đau đớn, cậu đã khắc bản đồ những khu vực quan trọng lên da thịt mình. Do đó cơn đau đã khiến cậu nhớ được đường mình cần đi.
Sau khi bước vào một căn phòng không được sử dụng trống trải, Kaito đóng cánh cửa nặng nề lại và khóa nó lại từ trong. Sau khi xem xét hết các bức tường đá và kiểm tra lại ba lần để đảm bảo không có ai ở đây, Kaito đưa tay vào túi.
Từ trong túi, cậu rút ra một viên đá quý quấn trong khăn tay và một con dao cắt hoa quả.
"... Thử nào."
Thì thầm với bản thân, cậu mở rộng lòng bàn tay. Rồi đâm sâu con dao vào da thịt. Cắn môi một chút, Kaito kéo lưỡi dao ngang lòng bàn tay.
Tiếng da thịt rách toác vang lên, máu nhễu nhãi xuống sàn.
"Vậy được rồi chứ nhỉ?"
Khi nhìn xuống vết thương, ghê rợn đến mức đủ khiến bất kỳ người thường nào chùn chân, Kaito bình thản đo lường bể máu trên tay mình.
Sau khi quyết định rằng lượng máu thế là đủ, cậu lấy viên đá ra khỏi khăn tay và đặt nó lên tay.
Phần đáy viên đá chìm vào bể máu đỏ đầy năng lượng. Khi đó, nụ hồng xanh trong nó nở rộ như thể vừa được tưới nước, và số lượng những sợi lông vũ đen tăng lên. Tuy nhiên, không có thay đổi chủ chốt nào diễn ra cả.
... Đó không phải điều mình nên làm à? Không, khoan đã, mấy que gỗ đã nằm vào vị trí rồi. Giờ nó cần than mồi nữa thôi.
Kaito mở miệng, không biết nên nói gì, rồi đóng miệng lại.
Đột nhiên, cậu cảm thấy một bàn tay lạnh lẽo đặt lên vai mình. Cậu hốt hoảng nhìn sang. Tuy nhiên, không có ai ở đó cả. Dù thế, cảm giác trên bờ vai vẫn còn đó.
Cùng nhịp với ảo ảnh đó, một giọng nam trầm, mượt mà, tươi trẻ vang vọng trong tai cậu.
"Giờ thì cậu chỉ cần thì thầm thế này thôi."
"-- La (hiện hữu)."
Lông vũ đen bay khắp phòng như một cơn giông.
Những sợi lông đáng lẽ chỉ tồn tại trong viên đá giờ đây đã nhẹ nhàng phủ lên sàn. Âm thầm trộn lẫn giữa chúng là những cánh hồng xanh lam. Khi sắc xanh và đen nhảy một điệu nhảy thất thường, cử động của chúng ngày càng trở nên có ý nghĩa. Cánh hoa và lông vũ tan vào nhau và xoay thành một hình trụ mỏng manh.
Rồi bức màn rơi xuống.
Như một màn ảo thuật, một gã đàn ông đứng đó.
Mặc chiếc áo lụa, cà vạt, và áo choàng đen tô điểm bởi chỉ bạc, hắn ta trông như một nhà quý tộc mang tước vị. Mái tóc đen bóng bẩy và đôi mắt đỏ sẫm mang lại một vẻ đẹp lưỡng tính, và hắn nhìn thẳng vào Kaito. Đường nét quyến rũ đó trông giống Elisabeth đến lạ kỳ.
Xác nhận giả thuyết của mình, Kaito nói với gã đàn ông.
"Đã lâu không gặp, Vlad Le Fanu."
Vlad Le Fanu. Kẻ ký kết với Đế vương.
Trước khi Elisabeth giết hắn, hắn đã là kẻ thù sâu đậm nhất của cô. Hắn mỉm cười, một nụ cười tràn đầy tình cảm chân thành.
༒༒༒
"Cậu có thể nói đã lâu rồi, vì thật sự đã khá lâu rồi. Cậu cũng có thể nói rất vui được gặp ta, vì ta rất vui được gặp cậu. Giờ thì, chào cậu thế nào đây? Ta không rõ nữa... Hừm, nếu ở vị trí của ta, thì cậu sẽ chọn điều gì?"
Vlad giơ ngón trỏ lên vô nghĩa khi hắn hỏi Kaito. Như thường lệ, lời nói và hành động của hắn sặc mùi vô tội. Tuy nhiên, giọng hắn nghe như thể đang truyền qua một tấm màn nước khi nói.
Xem xét kỹ hơn, thì cơ thể và quần áo hắn ta có phần xuyên thấu.
Hệt như mình nghi ngờ... Ông ta không mang hình dạng vật chất. Nhưng ông ta vẫn còn giữ được ý chí của mình.
Âm thầm, Kaito xác nhận lại hiện thực đó. Nhún vai khi cậu không đáp lời, Vlad nhìn quanh căn phòng và búng tay. Bóng tối và cánh hoa xanh cuộn quanh chân hắn. Khi Kaito tự hỏi hắn đang triệu hồi thứ gì, một chiếc ghế lộng lẫy làm từ xương quái thú bọc da động vật-- thứ cũng phi vật chất như Vlad-- xuất hiện.
Thật trịnh trọng, Vlad ngồi xuống chiếc ghế bóng ma đó.
"Ta biết rõ là cậu không phải là loại người quan tâm những chuyện như thế này, ta nghĩ thế. Nhưng phòng mà cậu mời khách vào phải có ghế chứ. Tuy dù là có thì ta cũng không dùng nó với hiện trạng này được, nên đó đúng là một yêu cầu tự phụ. Dù sao đi nữa, ta cũng biết rõ 'ta' cũ đã làm gì."
"... Tôi không biết có nên gọi là khi ông còn sống không, nhưng ông vẫn giữ được mọi ký ức, đúng chứ?"
"Đúng thật là thế. Ta nhớ là mình có yêu cầu cậu làm kẻ kế vị, và ta nhớ là cậu đã từ chối. Ta còn nhớ là đã bị giết nữa. Hửm? Giờ nghĩ lại, thì lẽ ra ta nên đưa ra nhận định mở đầu lạnh nhạt hơn chứ nhỉ? Ôi, ta đúng là một kẻ mềm yếu bất lực mà."
Vlad bắt đầu tự hỏi bản thân. Khi hít một hơi căng đầy, Kaito hỏi hắn ta.
"Vậy ông thực sự biết hết, hở...? Nhưng trông có vẻ ông không giống ông trước đây, người khi vẫn còn sống. Vậy ông là gì thế?"
"Giờ thì đó là một câu hỏi hóc búa đấy! Thật là đỉnh cao của ngu ngốc khi triệu hồi thứ mà cậu không hề biết bản chất thật sự của nó là gì! ... Hay đúng hơn đó là điều ta muốn nói, nhưng cậu cũng biết chút chút rồi, phải chứ? Nào, nói đi. Ta sẽ cho cậu biết cậu đúng hay sai."
Vlad thúc giục Kaito khi hất cằm ra hiệu, ngạo mạn lẫn vui thú. Sau khi nhìn hắn một lúc, Kaito đáp.
"Nếu tôi đúng, thì ông là linh hồn của Vlad Le Fanu-- hay đúng hơn là một bản sao kém chất lượng hơn của nó."
"Dù thật là bực mình khi bị coi là kém cỏi hơn, nhưng cậu khá đúng! Bất ngờ thay, điểm tuyệt đối! Chàng trai trẻ mà ta để mắt đến với tư cách là kẻ kế vị đã trưởng thành đến mức ấn tượng trong một khoảng thời gian ngắn đấy! Tuy cậu đã chối từ ta, nhưng lạ thay ta lại thấy hài lòng. Có lẽ đây là thứ người ta gọi là tình phụ tử... Dù sao đi nữa, thì điều gì đã khiến cậu rút ra kết luận đó?"
"Hơi nóng tôi cảm nhận từ viên đá của ông rất giống cơ thể tôi-- thứ hơi nóng tạo thành bởi một linh hồn sống trong vỏ bọc. Đó là điều đầu tiên khiến tôi nghĩ viên đá cũng có một linh hồn được phong ấn trong nó."
"Ta hiểu rồi, linh cảm của cậu khá ấn tượng đấy. Và sao nữa?"
"Và nếu ông có thể đem linh hồn gốc đến nơi an an toàn khi sắp bị giết, thì không đời nào ông lại không khoe khoang và nói ba cái thứ xàm xí phiền nhiễu vào lúc này."
Nghe lời giải thích cực kỳ bất lịch sự của Kaito, Vlad khó chịu nhếch môi. Tuy nhiên, như Kaito trông đợi, không có lời bác bỏ nào cất lên cả. Hắn ta có lẽ không thể xem nhẹ sự thật.
Trái ngược hoàn toàn với cách mà hắn muốn sống, thì cái chết của Vlad không phải là một cái chết phong nhã.
Khi Kaito chơi đùa với viên đá trong tay, cậu tiếp tục chồng chất thêm giả thuyết.
"Nếu là thế, thì ông có phần không liên hệ đến gã đã chết... Một tái bản hoàn hảo không có vẻ khả thi, nhưng tôi cảm thấy phép thuật ở thế giới này có thể sản sinh ra thứ gì đó gần đến mức độ đó."
"Đúng vậy, chú trọng tìm kiếm kẻ kế vị, ta khi xưa đã tìm cách để lan rộng sức ảnh hưởng lên thế giới đến tận những thế hệ mai sau. Trong khi ta không thể làm gì hơn ngoài nói chuyện, nhưng ta vẫn còn đây, nên ta có thể tham gia vào mọi sự trên đời. Dù không phải là chính 'ta', kẻ đã chết, thì nó không hề thay đổi sự thật là ta đang đưa ra hành động-- trời ạ, ta đã nghĩ cái gì thế? Thôi, ta đoán miễn nó giải trí là được."
Nói như thể đó là vấn đề của ai khác, Vlad vui lòng đáp. Dù đã bị giết, nhưng không có vẻ hắn định thù hằn Elisabeth hay Kaito. Khi Kaito xác định được điều đó, sự căng thẳng mà cậu bí mật chịu đựng đã được tháo gỡ. Nhìn thẳng vào mắt Vlad, cậu hỏi hắn ta.
"Giờ thì có thứ mà tôi muốn ông nói cho tôi biết. Về Đại vương."
"Elisabeth bị đánh bại rồi chứ?"
Kaito nuốt nước bọt. Cậu đã rút ra kết luận rằng kiến thức của Vlad chỉ giới hạn trong những gì mà hắn đã trải nghiệm khi còn sống. Cậu không ngờ rằng Vlad có thể biết được điều ấy. Khi Kaito nhíu mày, tự hỏi liệu Vlad có thể lắng nghe dù cho viên đã bị ngắt năng lượng hay không, thì một nụ cười thật đáng bất an nổi lên trên khuôn mặt hắn.
"Ta chỉ có khả năng nhìn nhận thế giới bên ngoài mới đây thôi. Đó chỉ đơn giản là một giả thuyết. Sau cái chết của ta, việc con bé đụng độ Đại vương là lẽ thường tình thôi. Ả đàn bà đó xấu xa hơn ta nhiều. Khi bàn đến chiến đấu, thì năng lực của ả ta không phụ thuộc vào sức mạnh cá nhân mà vào chiến thuật độc ác của ả-- trong khi ả kém cỏi hơn ta, nhưng ả vẫn mạnh hơn."
Vlad đã sẵn sàng chấp nhận sự thật đó. Mở nửa mắt, hắn nói như thể hoài niệm về quá khứ.
"Fiore và ta là bạn bè trước cả khi bọn ta ký kết với ác quỷ. Bọn ta sống chết vì nhau và làm kinh hãi tất cả mọi người. Tuy nhiên, dù có gần gũi, nhưng tư tưởng của bọn ta hoàn toàn trái ngược. Ta tập trung nỗ lực vào những thứ sẽ diễn ra sau khi bọn ta đã nắm được sự kiểm soát-- ưu tiên mối quan hệ với đồng hữu, chuẩn bị kẻ kế vị, và chuẩn bị quân đội sẵn sàng, dù cho quân đội đó đã bị tuyệt diệt sau cuộc tan vỡ giữa ta và Elisabeth và ta bị bắt giữ-- trong khi Fiore không hề quan tâm những thứ như thế và chỉ quan tâm đến một cá nhân duy nhất, đó là chính bản thân ả ta."
"Ừ, tôi có thể tin được điều đó."
"Ả ta chối từ nguyên tắc của ta và chối từ giải cứu ta khỏi Giáo hội, nhưng ít nhất ả có nghĩ về tình bạn lâu năm khi không thực hiện hành động ích kỷ nào. Nhưng khi ta chết, chắc chắn rằng ả ta sẽ ngừng kiềm chế bản thân. Bất cứ ác quỷ thấp hạng nào bị kim của ả đâm vào não sẽ biến thành con rối ngay."
Kaito nheo mắt. Một chiếc kim hình não đã bị ghim vào cổ Thống đốc.
"Vậy ra cây kim đó là thế..."
"Khi mà kim đã bị ghim rồi, thì lôi nó ra chả thay đổi được gì cả. Kẻ duy nhất mà kháng được chúng là Đế vương. Ả hẳn sẽ không kiểm soát những kẻ có hạng gần mình-- Đức vua, Đại Phó vương và Phó vương-- nhưng hầu hết những kẻ còn lại hẳn đã trở thành quân tốt cho ả ta cả rồi, ả có thể xé tim chúng ra bất cứ lúc nào tùy thích. Và đối đầu với năng lực đặc biệt đó, Hiến tế, thì Elisabeth sẽ bị kẹt trong thế bất lợi."
Theo Kaito biết, thì ác quỷ gắn bó với cuộc đời của mình. Dù chúng nhẫn tâm sát hại người khác, nhưng chúng lại không muốn gặp cùng số phận với họ. Đó chính là lý do vì sao không ai trong số chúng có thể dùng Hiến tế cả, vì nó cần chúng phải từ bỏ trái tim của chính mình. Nhưng Đại vương, Fiore, có thể lợi dụng nó khi dùng đồng hữu của ả làm con tốt thí.
Ả ta có thể dùng nó bao nhiêu lần tùy thích miễn những ác quỷ khác còn tồn tại.
... Chết tiệt.
Kaito cắn môi. Tận hưởng vẻ mặt đau đớn của cậu, Vlad tiếp tục.
"Và sao nữa? Đó là tất cả những gì cậu cần hỏi ta sao? Về Fiore thì đó là toàn bộ những thông tin hữu ích mà ta biết. Ta đi được chưa? Nhưng không phải ta ngại dành chút thời gian để nói chuyện phiếm đâu..."
"Tôi có... một yêu cầu."
"À, đúng là mật ngọt cho tai ta. Nói đi."
Nụ cười hiểm ác hiện trên mặt Vlad. Kaito siết tay lại.
Khi này, Vlad không còn ký kết với Đế vương nữa. Nhưng dù chỉ có một mình, thì từ quỷ dữ cũng đủ để miêu tả hắn ta. Vlad Le Fanu là người liên tục thâu tóm sự yếu đuối trong lòng người khác.
Biết thật là ngu ngốc khi đòi hỏi ân huệ từ người như thế, Kaito cao giọng.
"Ông dạy tôi cách dùng phép thuật được không?"
"... Ô?"
Vlad nhíu mày ngạc nhiên và ngả lưng ra chiếc ghế xương quái thú và khoanh tay lại.
"Đó không phải là thứ mà ta mong đợi chút nào. Ta khá chắc là cậu sẽ hỏi cách giải thoát Elisabeth khỏi Hiến tế cơ."
"Khi Elisabeth thức dậy, tôi sẽ theo chân cô ấy trong việc giải trừ Hiến tế. Nếu tôi hỏi ông, có khả năng cao là ông sẽ chỉ tôi cách có thể khiến cô ấy chết mất."
"Thô lỗ thật. Ta đời nào lại nói dối như thế."
"Khó mà tin được đấy."
"Thật đấy! Sao mà ta có thể dùng đôi tay dơ bẩn của cậu để giết Elisabeth yêu dấu được cơ chứ? Vì ta không còn có thể tự tay bóp chiếc cổ mảnh mai của con bé, ta chỉ muốn con bé tiếp tục sống để tiếp tục chịu đựng đau khổ. Ta muốn nó chịu đựng một cách ngu ngốc, vô vọng, vô tận và rồi gặp một cái kết tàn bạo hệt như ta."
"Ông có thị hiếu bệnh hoạn thật."
Vlad liếm môi khi Kaito chế nhạo và nhẹ nhàng nhún vai.
"Thật lạ khi công khai thừa nhận điều này, nhưng con người mà có thị hiếu bình thường thì chẳng ai lại đi ký kết với ác quỷ cả. Chính sự tồn tại của họ đã xấu xa và bệnh hoạn rồi... Nhưng sao lại nhờ ta chỉ dẫn? Không phải để Elisabeth dạy thì tốt hơn sao?"
"Khi đối đầu với Đại vương, tôi chỉ là cục tạ mà thôi. Tôi cần trở nên mạnh mẽ trong thời gian ngắn. Và một chuyện nữa..."
"Một chuyện nữa?"
"Tôi không thể dựa dẫm Elisabeth được."
"Ố?"
Vlad mở to mắt và đột ngột tỏ ra vui vẻ. Kaito gặp ánh mắt đỏ thẫm của hắn ta.
Kể từ khi cậu đến thế giới này, kinh nghiệm đã dạy cho cậu một điều.
Nhục hình Công chúa là một kẻ tội đồ kinh khủng và một người phụ nữ độc ác. Nhưng nếu cần thiết, thì cô vẫn có thể nhân từ với những người mà cô tin tưởng. Nếu Kaito yêu cầu, thì cô sẽ sẵn lòng dùng các phương pháp tra tấn để dạy phép thuật cho cậu. Tuy nhiên, chắc hẳn cô sẽ tự chọn ra phương pháp cụ thể.
Và dẫu cô có khó khăn với Kaito, nhưng cô không phải là quái vật.
Và thế nghĩa là... cô ấy sẽ không mạnh tay thúc đẩy mình đủ xa để khiến mình trở nên có ích.
Phép thuật bóng tối đồng hành với đau đớn, và sức mạnh quỷ dữ yêu cầu nó.
Cuối cùng, cơ thể Kaito đã quá quen với đau đớn rồi.
Nếu cậu xâu chuỗi ba điều đó lại với nhau, Kaito nhận ra mối quan hệ chủ chốt nằm trong chúng.
Và để kiểm tra rằng mình có đúng hay không, cậu cần Vlad giúp đỡ.
Vlad là người từng huấn luyện cho Marianne, một gia sư bình thường-- người phụ nữ Kaito đã tự tay mình giết chết-- trở thành chiêu hồn sư. Hẳn hắn sẽ vui vẻ mở những cánh cửa mà Elisabeth không dám chạm đến.
Lý do Kaito giấu linh hồn Vlad khỏi Elisabeth vì cậu cần thu thập thông tin và kiến thức. Quá phí phạm khi vứt bỏ ký ức của kẻ đã ký kết với Đế vương. Nếu không vì tình hình hiện tại, thì Kaito sẽ không hề có ý định thực sự triệu hồi Vlad.
Tuy lý trí như thế, nhưng Kaito có thể bốc đồng và tàn nhẫn khi những vấn đề đó dính dáng đến chính cậu. Miễn là cậu không trở nên điên loạn như Marianne và chỉ học tập, thì người duy nhất quyết định này ảnh hưởng chỉ là mình cậu.
Sau khi rút ra quyết định đó, Kaito tiếp tục đưa ra yêu cầu.
"Tôi sẽ không để ông làm điều ông đã thực hiện với Marianne. Nhưng ông đã yêu cầu tôi trở thành kẻ kế vị, nên hẳn ông phải biết cách khiến tôi trở nên có ích, cách mà Elisabeth không hề biết."
"Ồ, đúng là ta có biết."
Một nụ cười như thú dữ lăn trên má Vlad. Tuy nhiên, hắn ngay lập tức gạt nó đi.
Rồi hắn nói với tông điệu điềm tĩnh và lịch lãm.
"Dù sao ta cũng thấy được con người có khả năng vượt qua cả Elisabeth trong cậu. Cậu hiểu được đau đớn, và cậu xem xét vết thương với cái nhìn toan tính. Nhưng dẫu thế, cậu hành động mạnh mẽ khi bị sự căm ghét thúc đẩy, và cậu cũng có tính kén cá chọn canh nữa. Cậu là một người có khả năng phát triển sự độc ác. Nhưng có vẻ như cậu lại từ chối việc tước đoạt từ kẻ khác. Nó sẽ khiến cậu khó mà tiến bộ được, nhưng... cậu đã tự mình đến nhờ ta giúp đỡ. Đầu tiên, có một điều cậu tương thích mà ta có thể dạy ngay bây giờ."
Khi vlad nhẹ nhàng nói, hắn mở cả hai tay ra. Rõ ràng hắn đang toan tính gì đó.
Dù nhận ra điều đó, Kaito vẫn gật đầu. Lời chê bai của Đại Vương ném ra vẫn văng vẳng trong đầu cậu.
"Và ngươi, cậu bé tình nhân ạ, cố trở nên mạnh hơn chút đi."
Ả ta hoàn toàn đúng. Mình cần trở nên mạnh hơn-- mình cần chuẩn bị cho những điều tồi tệ nhất, tiếp tục tiến về trước. Cứ theo đà này thì mình sẽ mất hết những thứ mình đã cố gắng giành được mất.
Kaito nghĩ về những điều tội lỗi mà Đại vương đã làm và nói. Ả rõ ràng là một trong những kẻ tước đoạt từ người khác. Dù so với những ác quỷ khác, những kẻ bị ả lợi dụng mạng sống, thì Fiore nằm ở một đẳng cấp khác.
Cứ tiếp tục thế này, thì Kaito sẽ mãi là một trong những kẻ bị áp bức và rồi bị tước đoạt đi mọi thứ.
Đó là điều cậu không muốn xảy ra. Nhưng để vượt qua thử thách trước mắt, thì con phỉnh duy nhất Kaito có thể đem ra đặt cược là chính bản thân mình. Cậu đẩy nó ra trước; tuy nhiên, cậu vẫn chưa buông tay khỏi con phỉnh.
Cảm thấy sự thận trọng từ cậu, Vlad tiếp tục nói lời đường mật.
"Việc cậu có thể triệu hồi ta tức là cậu đã học được cách kích hoạt thiết bị ma thuật, đúng chứ? Bài học tiếp theo là bài kiểm tra thực tiễn. Khắc sâu vết thương lên da thịt, rồi dùng cơn đau làm neo đậu, hội tụ lại năng lượng trong máu mình. Khi cậu quen với việc hội tụ nó rồi, thì thử dung hợp hơi nóng của nó với sự đau đớn trong cơ thể. Rồi khi mà cậu có thể cảm thấy rõ ràng năng lượng trên lòng bàn tay mình, hãy dùng giọng nói để kích hoạt. Làm thế sẽ giúp cậu mang lại hình thù cho nó."
Kaito nhìn xuống lòng bàn tay đầy máu, vẫn đang nắm chặt viên đá. Sau khi chuyển viên đá sang tay kia, cậu bắt đầu hội tụ năng lượng vòng quanh cơn đau từ vết thương. Vết cắt dần dần nóng lên.
Khi cảm thấy hơi nóng và nỗi đau đã hòa quyện cùng nhau, nó khiến cậu nhớ lại những thương tổn mà đã trở nên quá quen thuộc trong đời, cậu cảm thấy chút nằng nặng trên lòng bàn tay. Tuy nhiên, nó vẫn chưa mang hình thù gì.
Kaito hình dung thứ gần nhất với nhiệt mà cậu có thể nghĩ ra--lửa.
"-- La (trở thành)."
Khi cậu thầm thì, một ngọn lửa vàng bốc lên. Nó nhanh chóng vụt tắt, nhưng Vlad vỗ tay.
"Tuyệt vời. Với kẻ tập sự như cậu thì thật hiếm có ai có thể trở nên thành thạo với sự đau đớn như thế! Nhưng không may thay, phép mà kỹ thuật đó cho phép cậu dùng rất giới hạn. Thường thì chuyển nỗi đau của kẻ khác thành năng lượng cho chính mình là phương pháp hiệu quả hơn. Nhưng thế thì cậu cần phải ăn thịt ác quỷ..."
Ngay khi đó, Vlad lại liếm môi. Rồi hắn thì thầm, giọng trĩu nặng với sự ngọt ngào như mật ong.
"... hoặc tự mình triệu hồi ác quỷ."
"Chủ nhân Kaito ơiiiiiiii! Ngài đâu rồiiiiiii?!"
Đột nhiên tiếng Hina cất lên. Khi đó, cơ thể Vlad dần vụn vỡ. Có vẻ hắn định tự rút lui trước khi bị phát hiện. Thật là tốt bụng làm sao.
Từ ngón chân trở lên, cơ thể hắn dần chuyển thành lông vũ đen và cánh hoa xanh. Những bóng ma cánh hoa và lông vũ cuộn xoáy khi chúng bị hút trở vào viên đá.
"Chủ nhân Kaito ơiiiiiiiii!"
Kaito có thể nghe thấy giọng Hina đang ở xa. Nhanh chóng, cô đã bước vào hành lang ngầm khi tìm kiếm cậu. Kaito không biết nên làm gì.
Sẽ tốt hơn nếu mình tự đi ra. Nhưng mình không nghĩ có cách nào để giấu vết thương trên tay được cả.
Sau khi tự lựa chọn phương án một lúc, cậu nhét viên đá vào lại túi và đặt con dao gọt hoa quả xuống sàn. Rồi quấn hờ khăn tay quanh bàn tay và dùng răng buộc nó lại.
"Chủ nhân Kaito ơiiiiiiii! Ngài đâu rồiiiiiii?!"
"Tôi đến đây!"
Sau khi xem xét lại căn phòng lần cuối như thể tìm Vlad, Kaito chạy đi.
Sau cậu, thứ còn sót lại chỉ là vết máu tươi.
༒༒༒
"Chủ nhân Kaito, tạ ơn trời, em lo qu-- Tay ngài bị sao vậyyyyyyyyyyyyyyy?!"
"Hở? Sao cơ?"
Dù cậu đã dùng khăn quấn lại và giấu nó sau lưng, không thể nào che đậy được vết thương khỏi ánh mắt tinh tường của Hina. Ngay sau khi họ gặp nhau tại hành lang tầng một, cô hét lên, vòng ra sau lưng và nắm lấy tay cậu.
Chiếc khăn tay quấn quanh đã vấy sắc đỏ, máu đang nhiễu ra khỏi nó.
Không biết biện cớ gì, Kaito vô thức nhìn lên trần. Nhưng Hina không hề hỏi.
... Sao? Cô ấy... không hỏi vì sao mình bị thương sao?
Hina âm thầm nhìn chiếc khăn thẫm máu. Rồi khi Kaito đang suy nghĩ, một tràn nước mắt lăn khỏi đôi mắt xanh lục bích của cô.
"Cái--? Này, này, này, này, này, này, Hina, sao cô lại khóc vậy?"
"Cô Elisabeth thì bị thương, và trong khi em không trông coi, thì Chỉ nhân Kaito yêu dấu của em cũng bị thương nữa... Nước mắt nhân tạo của em không ngừng chảy được... Em xin lỗi, thật sự xin lỗi ạ. Dù ngài đã chỉ dẫn như thế, nhưng chuyện này xảy ra vì em không ở bên ngài... Dù em là người tình và tấm khiên của ngài, em--"
"Không, không, đây không phải lỗi của cô! Ừm, này, tôi chỉ trượt tay khi rửa con dao thôi... Dù cô có ở bên thì vẫn thế, tôi chỉ vụng về mà thôi, nên đừng xin lỗi! Tôi mới là người có lỗi mà!"
"Không, thưa Chủ nhân Kaito, vấn đề không phải thế. Nếu em có ở đó, nếu em có đó, thì em đã ngay lập tức đặt tay ngài vào tay em và cầm máu, rồi bẻ con dao khốn nạn đó ra làm hai rồi... Huuuuu!"
"Hina, con dao không làm gì sai cả."
Kaito không biết làm thế nào để thuyết phục Hina đừng trút lỗi lên món đồ vô tri. Khi cậu suy nghĩ, Hina liên tục vuốt ve bàn tay cậu, tránh chạm vào vết thương.
Cử chỉ ân cần, buồn bã của cô khiến Kaito cảm thấy ngập tràn tội lỗi. Khi cậu định mở miệng nói, biểu cảm Hina ngay lập tức thay đổi.
"Đúng rồi! Em không nên ở đây thế này! Chúng ta phải chữa trị tay ngài chứ! Mỗi công cụ y tế đều nằm trong phòng Cô Elisabeth rồi, nên chúng ta cần-- đúng rồi! Trước đó, em có chuyện cần nói với ngài ạ!"
"Cô có chuyện cần nói với tôi sao?"
"Cô Elisabeth mở mắt rồi ạ!"
Ngay khi nghe cô nói thế, Kaito chạy đi.
"Ôi, Chủ nhân Kaito! Đợi em với!"
Khi chạy, cậu lờ đi tiếng gọi kêu mình dừng lại, cậu băng qua hành lang được trang trí bởi một bức tượng đá uy nghiêm khi vượt qua Hina. Cậu cắm chân vào phần sàn có những hình ảnh gây khó chịu cho người nhìn, được chiếu xuống từ hàng cửa sổ bắt nắng khi chạy qua khúc cua.
Cậu tiếp tục chạy thẳng xuống hành lang rồi mạnh mẽ mở cửa phòng ngủ.
"Elisabeth, cô ổn chứ?!"
"... Hửm?"
Elisabeth đang ngồi trên giường, trần như nhộng.
Ánh mắt họ chạm nhau, rồi rời xa. Sau một khoảng im lặng khó xử, cả hai vụng về cất lên vẻ bối rối của mình.
"......Hở?"
"......Hửm?"
Kaito một lần nữa nhìn lại khung cảnh trước mắt, không biết nên nói gì. Tay chân trắng nhợt của Elisabeth trông như những tác phẩm hội họa được vẽ nên mà không có lấy một nét thừa thãi nào, chúng được tô điểm bởi những cổ ngữ đỏ thẫm bắt mắt. Đôi chân mảnh mai đang bắt chéo tạo nên một khoảng tối lờ mờ ở giữa, vòng eo thon thả đến nỗi như thể đang mời gọi người khác ôm lấy mình, và những đường cong của ngực cô thật duyên dáng.
Sau khi nhìn vào cơ thể quá đỗi mềm mại và xinh đẹp của Elisabeth từ đầu đến chân, Kaito mở miệng và máy móc nói.
"Tôi rất xin lỗi."
"Ta sẽ cắt đầu ngươi."
Kaito hết sức mình đóng sầm cửa lại. Cậu lau đi mồ hôi lạnh, hít một hơi thật sâu. Hina, người đã đuổi theo cậu, nhìn thẳng vào mắt Kaito và đưa một tay lên.
Rồi cô vỗ mạnh lên trán Kaito.
"Úi."
"Ngài không được vào phòng phụ nữ mà không báo trước, Chủ nhân Kaito. Ngài hư lắm ạ."
"Ừ, chuyện đó... là lỗi tôi."
"Xin chờ ở đây một chút ạ. Cô Elisabeth, xin thứ lỗi, tôi vào đây."
Hina mở hé cửa và luồn vào trong. Khi cô ra lại, cô cầm theo thuốc và băng gạc.
Cô bôi một thứ thuốc ma thuật màu xanh lục sẫm--có vẻ do Elisabeth làm-- lên vết thương của Kaito rồi quấn băng gạc quanh nó. Dù nó hoạt động chậm hơn phép chú hồi phục, nhưng nó đóng lại vết thương mà không cần kim chỉ.
Khi Hina gần chữa trị xong cho Kaito, giọng nói vang lên từ phòng.
"Giờ ổn rồi; ta phân tích xong rồi. Vào đi."
"Tôi vừa mở cửa thì cô sẽ tra tấn tôi à?"
"Ha. Ngày thường thì ta sẽ ném ngươi lên Ghế Trấn nước rồi, nhưng lúc này ta không có thừa năng lượng. Biết ơn tình trạng tồi tệ của ta đi."
"Tôi không mừng rỡ vì thứ như thế đâu. Tôi thà bị nhúng xuống nước còn hơn."
"... Đúng, ta nói nhầm rồi. Nếu ác quỷ tấn công ngay lúc này thì chúng ta sẽ gặp khó khăn thật. Đúng là một tình thế hiểm nghèo."
Khi nghe giọng nói nhỏ nhẹ của cô, Kaito mở cửa.
Như trước đó, Elisabeth vẫn ngồi trên giường. Tuy nhiên, không còn khỏa thân nữa, giờ đây cô mặc lên mình bộ đầm nịt như thường lệ. Những cổ ngữ vẫn hiện lên tại những nơi da lộ ra. Elisabeth ổn hơn cậu nghĩ, và cô nhẹ nhàng lướt ngón tay lên những cổ ngữ trên vai.
"Nói một cách đơn giản, thì những cổ ngữ này ngăn năng lượng chạy trong cơ thể ta lại. Chúng hệt như những cục máu đông vậy. Vì bị chúng cản trở nên ta không thể tự do dùng năng lượng được."
"Chúng cản lại thôi à? Vậy năng lượng của cô không biến mất à?"
"Đúng vậy, ta không bị tước đi thứ gì cả. Nếu chuyện đó xảy ra thì ta chẳng thể nào bảo toàn được rễ của thịt quỷ trong cơ thể mình nữa. Ta tàn sát thần dân đến khi chồng chất nên hàng núi xác, nên nó đem lại cho ta đủ sức mạnh để duy trì cơ thể mà không liên tục cần đến đau đớn từ kẻ khác. Nếu nó bị mất đi thì ta cũng chả còn sống được lâu."
Elisabeth đưa tay ra trước và nắm lấy cùi chỏ, móng tay cô sơn đen tuyền. Những cổ ngữ đập theo nhịp hệt như mạch máu.
"Năng lượng phép thuật của ta tĩnh lặng, hệt như nước trong vắt đến mức tưởng chừng nó không ở đó. Tuy nhiên, khi ngủ, máu ta chống chọi lại cổ ngữ, và hầu hết năng lượng của ta lại tiếp tục chảy... Lúc này, ta có thể triệu hồi thiết bị tra tấn, nhưng sức mạnh của chúng sẽ suy giảm. Phiền hà thật."
Elisabeth tặc lưỡi. Khi đó, Kaito nhớ lại điều Vlad đã nói. Đại vương có thể dùng Hiến tế miễn là còn ác quỷ.
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu Elisabeth bị nhận lấy nó nhiều lần?
"Có cách nào chữa khỏi nó không?"
"Theo một lý thì có lẫn không."
Elisabeth nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu. Cắn nhẹ móng tay, cô đưa ra phương pháp duy nhất.
"Cách duy nhất để giải trừ Hiến tế là hòa máu của ta với máu có năng lượng phép thuật cao hơn ta. Nó sẽ rửa trôi phép chú."
"Máu có năng lượng phép thuật cao hơn cô sao?"
"Đúng thế. Mạnh mẽ hơn máu ta, máu của đại pháp sư và kẻ tội đồ không ai sánh bằng. Vlad đạt chuẩn, nhưng cơ thể hắn ta thành tro bụi rồi... Còn những pháp sư khác có đủ sức mạnh để vượt qua ta, thì hẳn Đại vương là kẻ duy nhất. Ta không còn cách nào ngoài đánh bại rồi dùng máu ả ta."
Kaito mở to mắt. Họ cần giải trừ Hiến tế trước khi đấu với Đại vương. Nhưng để làm thể, họ cần máu chứa năng lượng phép thuật cao hơn máu Elisabeth-- nghĩa là họ cần máu Đại vương.
Mình không thể nào hình dung được cách nào để làm được việc đó. Không có ai khác có máu đủ tiêu chuẩn sao?
Cậu cắn môi. Chắc hẳn Elisabeth đã hiểu phương pháp đó khó khăn đến dường nào. Biểu cảm cô thật u ám. Nhưng cô lắc đầu và đứng lên.
"Ngồi đây cả ngày và phỏng đoán mù mờ chả giải quyết được gì cả. Chúng ta đến phòng ngai, Kaito."
"Phòng ngai? Chi thế?"
"Vì nó có cái lỗ thật tiện lợi ở đó."
Kaito nghiêng đầu trước lời cô. Phần vải trải dài dưới thân cô đang phấp phới. Elisabeth rời đi.
Gót chân cô gõ mạnh khi tiến bước, cô dứt khoát nói.
"Giờ là lúc dạy ngươi phép thuật, Kaito. Chiến đấu từ giờ trở đi sẽ ngày càng khó khăn hơn. Tuy Hina là thế, nhưng con bé sẽ không luôn đến bên ngươi kịp lúc được-- nếu ngươi cứ mãi yếu đuối thế này, thì ngươi sẽ dễ dàng chết ngay."
Nghe lời đánh giá khắt khe từ cô, Kaito gật đầu. Từ giờ trở đi, cậu cần đủ sức bảo vệ bản thân.
Và tuy Elisabeth có vẻ không định đẩy xa, nhưng cậu muốn mạnh hơn mức đó nữa, nếu có thể.
Kẻ yếu đuối sẽ bị tước đoạt.
Trong khi cậu không có ý định trở thành kẻ cướp bóc, nhưng cậu sẽ bị buộc phải chiến đấu.
Đôi khi, có cái giá cần phải trả khi muốn bảo vệ hòa bình. Cậu biết điều đó từ lâu rồi.
༒༒༒
Một mũi tên lửa bay qua không trung, một mũi tên băng đâm xuống sàn, và một chiếc búa sét đập vào thân cây.
Dù lửa là cái ấn tượng nhất, nhưng cả ba vẫn hoạt động mà không có vấn đề gì.
"Tôi... tôi làm được rồi à?"
Thở dốc, Kaito chùi đi mồ hôi lấm tấm trên trán. Khi đó, máu bết ngang trán do vết thương vừa mới hở. Cậu thấy chóng mặt, gần như bị thiếu máu. Có vẻ là vì cậu đã dùng hết năng lượng trong máu mình. Tuy nó sẽ hồi lại trong một khoảng thời gian thôi, nhưng cảm giác không hề dễ chịu tý nào.
Khu vực quanh ngọn đồi trống mà tòa lâu đài ngụ trên được bao trùm bởi khu rừng dày đặc.
Một phần của nó bị vấy máu đen khi mà quái thú của Hiệp sĩ bị xiên cọc. Nhưng ngoài nó ra, thì những phần còn lại của khu rừng thật thanh bình, trừ những ngọn cây cao vừa bị đốt cháy.
Phép thuật của Kaito có khá nhiều uy lực. Cậu cảm thấy sức nặng trên tay mình, và rồi quay sang Elisabeth-- người đang ngồi trên một chiếc ngai mới vừa được lấy ra từ Kho bạc-- với vẻ chờ đợi.
"Cô...cô thấy sao?"
"Hoàn hảo--"
Lời đáp của cô gọn gàng và xúc tích. Mặt Kaito nhẹ nhõm trước lời khen từ cô. Tuy nhiên, cô nhanh chóng ngắt lời chúc mừng khi nó vừa rời khỏi miệng. Không rõ vì sao mà cô mang một vẻ mặt hoàn toàn không hài lòng.
"Elisabeth, mặt cô... cô đang làm tôi sợ đấy. Có vấn đề gì à?"
Kaito ngần ngại hỏi. Khi cô đặt cùi chỏ lên tay vịn và đặt má vào lòng bàn tay, Elisabeth nhìn chằm chằm vào cậu.
"Không có, nhưng chính thế mới là vấn đề. Giờ thì, Kaito... vết thương trên tay ngươi là từ đâu ra?"
"Sao-sao cơ, cái n...? Tôi chỉ làm đứt tay tí xíu khi lau rửa mấy con dao thôi."
"Nó hơi sâu để gọi là đứt tay 'tí xíu' đấy... lại còn tiện lợi nữa. Để dùng được phép thuật chỉ cần một phát kích nhỏ, nhưng dù thế thì ngươi cũng quá thông thạo... Ta không thể tin được đây là lần đầu tiên của ngươi."
Khi Kaito nghe cô nói, cậu thấy mình bắt đầu túa mồ hôi. Việc cố lừa cô và việc nó không hiệu quả thật đáng sợ. Cậu chọn im lặng. Elisabeth liếm môi, như thể bị điều gì đó phiền hà.
"Sao lại thế? Đúng, ngươi thân thuộc với đau đớn hơn hầu hết những kẻ khác... nghĩa là nền tảng khó xây dựng nhất đã có sẵn rồi, nhưng... Kaito."
Một giọt mồ hôi lăn xuống cằm Kaito.
Ngay sau đó, một âm thanh cao độ như tiếng cạ vào kính vang lên.
Mọi người đều nảy mình khi nghe thấy tiếng rít. Thứ gì đó màu trắng đang bay qua ngọn cây và phát ra âm thanh đinh tai khi nó bay đến phòng ngai. Nhìn kỹ hơn, thì đó là một quả cầu màu trắng đục, giữ mình trên không bằng cách liên tục đập cánh.
Dù nó là gì đi nữa, thì đó cũng không phải là bất kỳ dạng sống quan trọng nào.
Ngay lập tức, Hina nhảy đi. Tà tạp dề tung bay khi cô giơ thanh phủ thương lên. Ngay khi đó, Elisabeth gọi cô dừng lại.
"Hina, dừng tay! Thứ đó là thiết bị chứa thông tin khẩn cấp từ Giáo hội!"
Hạ vũ khí, Hina rơi thẳng xuống và đáp đất.
Quả cầu dừng trước mặt Elisabeth. Rồi cánh nó rơi ra, trở về một viên đá quý thông thường, rồi rơi vào lòng bàn tay Elisabeth. Hàng hàng những cổ ngữ chạy dọc bề mặt của nó.
Giải mã được những dòng cổ ngữ phép thuật đang phát sáng, Elisabeth mở to mắt.
"Bọn ác quỷ đang tấn công một thị trấn cảng ở phía nam? Đại Bá tước và Đại Công tước đã hợp lực?"
"Sao cơ?"
Kaito bất ngờ thốt lên. Theo như cậu hiểu, kể từ khi Nhục hình Công chúa và Đế vương tan rã và hạ gục lẫn nhau, thì ác quỷ đã tránh tấn công trên diện rộng và thay vào đó tập trung gom sức mạnh cho bản thân. Hơn nữa, sau khi Vlad--kẻ điều đình của chúng-- bị bắt, chưa có ác quỷ nào hợp tác cùng nhau cả.
Thế mà đến giờ, hai ác quỷ lại đang hợp tác để tấn công một thị trấn loài người.
Nhíu đôi mắt lục bảo lại, Hina nói với giọng căng thẳng.
"Đây rõ ràng là việc làm của Đại vương... Đúng chứ, Cô Elisabeth?"
"Chắc chắn rồi. Hoặc là ả điếm đó tiết lộ tình trạng suy yếu của ta cho chúng, hoặc là trực tiếp điều khiển cơ thể chúng... nhưng dù là trường hợp nào đi nữa, thì chúng ta không còn lựa chọn nào khác ngoài buộc phải đi. Giáo hội đã ban lệnh trực tiếp yêu cầu ta giết chúng."
"Chờ đã, gì cơ? Không! Cô đang nói gì thế?!" Kaito hét lên.
Thấy vẻ giận dữ của cậu, chiếc miệng nửa hở của Hina đóng lại và cô bước lui về.
Kaito trừng trừng mắt với Elisabeth. Chỉ mới đây thôi, cô còn nằm liệt trên giường. Dù tình trạng đã có khá hơn, nhưng còn lâu mới gọi là hoàn toàn bình phục. Nhưng bất chấp việc đó, cô đứng lên khỏi ngai.
"Ngươi quên rồi sao, Kaito? Nếu ta chống lại lệnh từ Giáo hội, ta sẽ chết ngay trên giàn thiêu."
"Dù thế, họ cũng không thể mong đợi cô chạy hết công suất hai mươi bốn giờ một ngày được! Chúng ta có thể liên lạc Giáo hội và nói họ--"
"Ngươi bị ngu à? Chúng sẽ không tha cho ta vì vấn đề cỏn con thế đâu. Giáo hội không hề quan tâm đến tình trạng của ta. Chúa của chúng ngồi không và chẳng cứu mạng ai cả. Dưới danh nghĩa của Chúa, thì chúng vung vẩy roi với những con chó săn bị trói, và giữ thế giới vận hành. Dưới danh nghĩa của Chúa bọn chúng, thì chuyện gì cũng ổn cả."
"Việc đó vớ vẩn thật! Tôi đã suy nghĩ việc này khá lâu rồi, và giờ tôi sẽ nói thẳng ra."
Kaito thở hồng hộc. Nhờ cơn giận dữ mạnh mẽ, tâm trí cậu bắt đầu thoáng đãng trở lại. Khi cậu điềm tĩnh sắp xếp lại suy nghĩ, cậu nói ra sự bất an đã dần dấy lên trong lòng mình bấy lâu nay.
"Cô rồi cũng sẽ bị hành quyết. Sau khi giết mười bốn ác quỷ thì họ sẽ giết cô trên giàn thiêu. Đó là nghĩa vụ, là sự chuộc lỗi của cô. Nhưng dù thế, thì tội lỗi của cô cũng sẽ không được tha thứ. Xin lỗi, nhưng tôi đồng ý như thế. Cô đã để lại quá nhiều xác chết khi trỗi dậy rồi."
"Ta không hề phản đối; mọi thứ ngươi nói đều đúng như sự thật. Nhưng thế thì sao?"
"Nhưng thật vớ vẩn khi cô là người duy nhất phải chiến đấu!"
"..."
Elisabeth im lặng. Kaito coi đó là lời đồng tình.
Chính cô phải nhận ra việc này vô lý đến mức nào. Khi chứng kiến vô số nạn nhân chết thảm khốc bởi ác quỷ và những trận chiến với chúng, nghi ngờ và bực tức chồng chất dần lên trong lòng Kaito.
"Tôi biết là những người khác không thể đối đầu chống lại ác quỷ. Sau khi bỏ lại phía sau quá nhiều xác chết khi trỗi dậy để giành lấy sức mạnh, cô là người duy nhất có thể đối đầu với chúng. Nhưng vì sao không ai khác đổ máu vậy? Vì sao họ không hy sinh bản thân để bảo vệ người khác vậy? Tại sao họ lại đùn đẩy hết việc chiến đấu cho kẻ mà họ biết rồi sẽ bị giết-- sao họ có thể giữ tay mình sạch sẽ trong khi để con lợn nái đi dọn dẹp bọn lợn giống cơ chứ? Thế thật khốn nạn mà! Sao mà họ có thể thoái thác như thế được cơ chứ?!"
"Kaito."
"Sao họ cứ ngồi trên hàng ghế khán giả mãi thế? Khi cô bình thường là một chuyện, nhưng khi cô yếu như bây giờ--"
"Coi chừng miệng lưỡi ngươi đấy."
Giọng sắc như dao của cô chặn lời Kaito lại. Thấy như thể mình vừa bị đâm vào cuống họng, cậu ngậm miệng lại. Nhưng dù bị lép vế và im lặng thì cậu vẫn trừng mắt với Elisabeth. Người nhận lấy cái nhìn đó mang một vẻ mặt lạnh lùng-- nhưng lại có vẻ dịu dàng.
"Ta là Nhục hình Công chúa, Elisabeth Le Fanu. Ta đã giết nhiều người hơn bất kỳ ạ, đã bị Giáo hội bắt giữ, và đã được giao cho nhiệm vụ săn giết mười bốn ác quỷ. Và khi ta đã hành hình hết bọn chúng, thì chính ta sẽ bị đem lên giàn thiêu. Đã hãm hại, áp bức và giết chóc tàn nhẫn, tàn bạo và ngạo mạn. Và giờ kẻ ăn và kẻ bị ăn đã hoán đổi chỗ. Nhân loại có quyền dùng và giết ta tùy ý chúng. Đó là điều mà ta đã quyết định."
Nhục hình Công chúa, một phụ nữ đã ngược đãi và tước đoạt vô số người, nói bằng vẻ thanh thản khiến gợi lên hình ảnh một vị tử sĩ. Cái nhìn đỏ thẫm xuyên thấu lấy Kaito. Cô sỡ hữu đôi mắt của một con sói đơn độc.
Kẻ tội đồ vô song, kẻ kiêu hãnh hơn bất kỳ ai tiếp tục nói.
"Ta, và không ai khác cả, đã quyết định chuyện đó. Và ta không để ai chỉ trích quyết định đó. Không một ai cả."
Dù cậu có nói gì, thì cậu cũng không làm lay chuyển được ý chí của cô.
Khi nhận ra điều đó, Kaito nuốt xuống những gì mình muốn nói tiếp. Dù sao, cậu cũng hiểu rằng mình cũng liên tục được bảo vệ bởi Nhục hình Công chúa. Cậu không có vị thế để dễ dàng đánh giá người khác như vậy.
Ừ, mình hiểu rồi. Mình chỉ là một người hầu ngu ngốc-- không có đủ phẩm chất để tức giận về việc đó.
Khi Kaito vô thức quay mặt đi, Elisabeth bắt đầu bước đi. Mái tóc đen bóng bẩy phấp phới phía sau khi gót giày cô gõ đánh thép xuống sàn đá.
"Chúng ta sẽ đến thị trấn kia. Hina, Kaito, lại đây-- nhưng chuẩn bị tự bảo vệ bản thân đi nhé."
Kaito âm thầm đồng ý, gật đầu và siết chặt bàn tay đẫm máu.
Rồi cậu cố theo sau Elisabeth.
Đột nhiên, cậu thấy ai đó níu vịn cùi chỏ mình.
"Hở?"
Kaito quay lại xem, thì cậu thấy Hina đang đứng đó. Cô nhìn cậu với đôi mắt lục bảo xinh đẹp và trong vắt.
Trước khi kịp hỏi có chuyện gì, thì cô đặt thanh phủ thương xuống sàn và đột ngột dang tay ra.
"Cho em xin lỗi, thưa Chủ nhân Kaito."
"Hina, cô đang--?"
Rồi cô ấn hai tay vào má cậu.
Khi kẹp mặt cậu giữa hai tay, mặt Hina nghiêm túc. Dù tay cô là tay búp bê, nhưng nó vẫn ấm áp như tay con người.
Sau một chốc im lặng, dấu chấm hỏi hiện trên đầu Kaito.
"Hina, cóa hiện hì hế?"
"Ngài bình tĩnh lại chưa, Chủ nhân Kaito? Nếu rồi, thì em có việc muốn nói."
Hina hít một hơi sâu.
Mắt cô đầy nỗi lo âu và bất an, cô nói một tràng dài hùng hồn.
"Vết thương trên tay ngài không phải do dọn dẹp dao gây nên. Ngài đang giấu điều gì đó-- hơn nữa, nó là thứ mà ngài không thể cho em hay Cô Elisabeth biết."
"..."
"Em không hề có ý định đi ngược ý ngài và thử moi móc thông tin. Nhưng có một điều em xin ngài hãy nhớ. Dù ngài có giữ bí mật gì đi nữa, em vẫn sẽ luôn bên cạnh ngài. Vậy nên dù có chuyện gì xảy ra, đừng ngần ngại gọi em nhé. Ngài hiểu chứ?"
Như thể cô đang cố khắc ghi suy nghĩ của mình lên Kaito. Những lời đó khiến cậu rùng mình.
Nghe thấy cô lo lắng cho mình khiến Kaito thật hạnh phúc. Trong cả đời mình, chưa từng một ai cho Kaito thấy lòng tốt hay thiện chí cả. Và không một ai, kể cả cha mẹ cậu, cố bảo vệ Kaito cả. Nhưng dù cậu đang giấu diếm điều gì khỏi cô, Hina vẫn bảo rằng cô sẽ bảo vệ cậu.
Dù vậy, cậu vẫn không thể tiết lộ bí mật cho cô biết được.
Giữ điều này trong bóng tối thật đau đớn, nhưng cậu không còn lựa chọn nào khác.
Khi cậu vẫn im lặng, Hina nới lỏng tay. Mặt cô có vẻ tuyệt vọng. Thấy thế, Kaito mở chiếc miệng vừa được thả tự do, và như thể để chồng chất lên những điều cô vừa nói, đột nhiên bắt đầu cất lên một điều cậu cần nói với cô.
"Này, Hina... vì sao cô lại hết mình bảo vệ tôi đến vậy?"
"Vì em yêu ngài ạ."
"Ừ, tôi hiểu rồi. Cô nói tôi rồi mà, phải chứ? Rằng cô có thể có trái tim được thiết lập trước của một búp bê máy, nhưng nó chỉ là của riêng cô mà thôi, rằng cô chọn đặt tình yêu của mình vào tôi và không ai khác cả... Nó khiến tôi hạnh phúc lắm."
"Chủ nhân Kaito... Trong tất cả những việc xảy ra với em trên thế giới này, thì việc gặp ngài là việc... Nếu không vì thế, thì không có điều tốt đẹp nào sẽ diễn ra cả. Đó là thời khắc may mắn nhất và niềm hạnh phúc to lớn nhất của em."
"Nhưng sao lại là tôi?"
"... Chủ nhân Kaito?"
"Tôi không có gì để cho cô cả. Tôi chỉ là một con người bình thường. Tôi không hiểu vì sao cô lại chọn tôi. Tôi không có nhiều giá trị đến thế, có nghĩa là... Hay đúng hơn, dù không phải là chuyện đó, dù tôi có giá trị đi nữa, tôi không thể kéo cô đi xuống vì sự yếu đuối của mình được."
Hina định mở miệng nhưng rồi đóng lại. Cô thúc Kaito nói tiếp. Cậu gật đầu chân thành.
"Từ giờ trở đi, tôi có thể chết bất kỳ lúc nào, thậm chí còn dễ dàng hơn trước. Nên tôi sẽ nói một lần nữa. Dù tôi có chết, thì tôi vẫn muốn cô tiếp tục sống. Đó là điều duy nhất mà tôi không chịu từ bỏ."
Kaito đưa ra lời khẳng định. Cô đưa tay ra và bảo cậu hãy dựa dẫm vào mình, nhưng cậu không thể nắm lấy nó.
Hina hít một hơi sâu và cong môi lên.
Rồi cô dồn lực vào hai tay. Má Kaito bị ép phẳng hơn trước đó nữa.
"Hao hô lại ép má hôi hữa vậy?"
"Đầu tiên, vì sao em lại chọn ngài... Sẽ mất cả tuần nếu nói hết tất cả mất, vậy ổn không ạ?"
"Tại sao?"
Kaito chớp mắt, không ngờ đến lời đáp của cô. Hina nhìn thẳng vào cậu, mắt tràn đầy tình yêu và sự nồng ấm. Cô mỉm cười như thể đang nhìn ai đó không thể cải thiện bản thân được.
"Rồi sẽ đến lúc em nói cho ngài biết vì sao em lại chọn ngài. Vì sao không phải bất kỳ ai khác. Tuy nhiên, bây giờ thì chúng ta không có thời gian. Chúng ta phải đến chỗ Cô Elisabeth."
"...! Hina, về chuyện tôi vừa nói, tôi cần cô trả lời."
"Em hoàn toàn hiểu ạ. Những ngày thanh bình này mà ngài trân quý, mà chúng ta đều yêu dấu, đang trên bờ vực vụn vỡ... và ngài đang sợ hãi. Nhưng xin đừng lo, Chủ nhân Kaito. Ngài không cần đưa ra giả định thế đâu."
Hina nhéo má Kaito. Khi kéo chúng sang hai bên, cô mỉm cười.
"Chính những thời khắc như thế này việc mỉm cười mới thực sự quan trọng. Mọi thứ sẽ ổn thôi ạ. Em chắc chắn sẽ bảo vệ cả hai người. Dù ngài có bảo là không muốn, thì em vẫn sẽ đứng đối mặt với kẻ thù của ngài. Em sẽ bảo vệ mọi thứ ngài có. Xin hãy tin em nhé. Ngài không cần nói những điều như vậy đâu, vì những ngày đó sẽ không bao giờ đến-- mãi mãi không bao giờ."
Hina cười lên, như thể củng cố quan điểm của mình. Cô buông má Kaito ra, cúi chào sâu, rồi ngẩng đầu lên.
Ánh mắt cô rực cháy ý chí của một người đã đặt con tim đúng chỗ.
"Em sẽ không cho phép nó xảy ra đâu. Bằng bất cứ giá nào đi nữa."
Cô nhặt thanh phủ thương lên và chạy đi, mái tóc bạc lấp lánh khi cô rời xa. Giờ đây một mình, Kaito mơ màng nhìn xuống bàn tay.
Với hiện trạng thì đôi mắt cậu có bao giờ trông như thế được không?
Cậu điềm tĩnh giơ tay lên và vỗ mặt mình.
"... Đi thôi."
Hơi ấm của Hina vẫn còn vương trên mặt cậu, và viên đá chứa linh hồn Vlad vẫn lấp lánh trong túi Kaito.
Cậu không rõ điều gì là đúng đắn nữa.
Điều duy nhất cậu biết lúc này là phải cố gắng đấu tranh với tình hình trước mắt.
Cậu phải tin rằng ngày tồi tệ đó sẽ không bao giờ đến.
Dù cho nó không là gì hơn ngoài một lời nói dối.