Dị Giới Khiếm Khuyết

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

300 2799

Thật Khó Để Yêu Một Otaku

(Hoàn thành)

Thật Khó Để Yêu Một Otaku

Fujita

Narumi trở thành hầu gái, còn Hirotaka lại là ông chủ của cô…? Một câu chuyện sáng tác bùng nổ trí tưởng tượng!

8 1

Bữa tối của Valhalla

(Đang ra)

Bữa tối của Valhalla

Kazutoshi Mikagami

Không không, tôi chỉ là một con lợn rừng thôi mà!?

1 2

Chronicle Legion

(Hoàn thành)

Chronicle Legion

Takedzuki Jou

Tất cả xoay quay những người anh hùng được tái sinh cùng dàn thiếu nữ tài sắc đầy quyến rũ

232 2

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

123 2

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

183 1258

Tập 01: Sủng Vật Của Thần Linh - Chương 014: Đại Hội Đổ Vỏ

Mạnh Phi vã mồ hôi lạnh, cố nén cơn buồn nôn, gắng gượng ngồi xuống ghế.

May mà các đồng nghiệp trong nhóm đều không ở đây. Bằng không, giờ này chắc hắn đã bị họ dùng cáng khiêng vào phòng y tế rồi.

[Thông báo: Giải mã hoàn tất. Tệp tin đã giải mã được ghi vào hệ thống. Mã hóa siêu cấp, kinh nghiệm +50!]

Thơm, gấp 10 lần điểm kinh nghiệm, chỉ còn thiếu 40 điểm nữa là lên cấp.

Nhưng nếu lần nào cũng gặp phải loại mã hóa siêu cấp này, thà đi phá thêm vài cái mật khẩu bình thường còn hơn, nếu không thì đúng là chê mạng dài!

“Mở tệp.”

Không văn bản, không hình ảnh, cũng không có bất kỳ thông tin nào khác mà hắn có thể hiểu được, hắn chỉ thấy một chuỗi số. Không dài lắm, khoảng 180KB nội dung.

Điều duy nhất hắn có thể nhận ra là, những con số này có ý nghĩa. Trông chúng giống như một dạng luồng lệnh nào đó?

Bất kỳ tập lệnh nào cũng là một tập hợp các con số. Nhưng dù là một tập lệnh chưa từng thấy, nó vẫn khác hẳn với những con số hoàn toàn ngẫu nhiên.

Khi một lập trình viên nhìn thấy loại số này, họ sẽ liên tưởng rằng đây là một loại lệnh nào đó.

Nhưng lệnh thì cần có phần cứng để thực thi. Ví dụ, lệnh x86 chạy trên bộ xử lý PC, lệnh ARM chạy trên điện thoại di động.

Vậy thì, một loại mã máy mà hắn chưa từng thấy, lại không có bất kỳ giải thích nào, thì có tác dụng gì?

Suýt nữa thì phải vắt kiệt cả óc mới giải mã ra được, nhưng rồi cũng chẳng để làm gì?

“Quét bất kỳ thông tin có ý nghĩa nào trên tệp tin này.”

Mạnh Phi không cam lòng thầm niệm trong lòng.

[Đã quét thành công.]

[Loại đối tượng: Tệp tin dữ liệu.]

[Kích thước: 183424 byte.]

[Nội dung: Tạm thời không có quyền phân tích.]

Mạnh Phi cạn lời. Xem ra hệ thống của hắn không chỉ có năng lực tính toán hạn chế, mà ngay cả việc phân tích một thứ gì đó cũng cần có quyền hạn?

Nhưng dù sao đi nữa, những dữ liệu này chắc chắn rất quan trọng.

Nếu không, giả sử đây chỉ là một đoạn mã rác mà dù có mã nguồn mở cũng chẳng ai biết dùng thế nào, vậy mà lại có người dùng khóa mã siêu dài để mã hóa, lại còn lưu nó trên một hệ thống quản lý phiên bản được mã hóa hai lớp sao?

Điều phi lý hơn nữa là có người đã đặc biệt tạo ra một bản sao của hắn, giết hắn, chỉ để cướp một tệp tin toàn số mà chẳng có cách xài?

Huống hồ, chương trình BUG nói không có quyền phân tích, điều này ngược lại cho thấy trên đời có người có quyền phân tích, và còn biết cách sử dụng nó.

Mạnh Phi kìm nén ý định trích vài đoạn ra để tìm kiếm trực tuyến. Nếu những “lệnh” này có giá trị to lớn, tìm kiếm trên mạng chẳng khác nào loan báo cho cả thế giới: “Bảo bối trong tay ta, cứ đến mà cướp!”

Nhưng hắn chợt nhớ ra có điều gì đó không ổn trong toàn bộ sự việc này.

Độ dài của tệp tin này lên đến hơn một trăm nghìn byte, trừ khi có hệ thống trong đầu như hắn, nếu không thì tuyệt đối không thể ghi nhớ bằng sức người.

Chẳng phải kẻ nhân bản nên mang theo một cái USB, sao chép tệp tin rồi mang đi sao? Dù không có USB, điện thoại cũng có thể tạm thời dùng làm USB.

Nhưng tại sao trên người kẻ đó ngoài một cây búa ra, lại không có gì khác?

Lẽ nào là gửi qua mạng? Nhưng điều này cũng không thể, hệ thống an ninh mạng nội bộ vốn đã cấm bất kỳ mã nguồn nào trên hệ thống quản lý phiên bản được gửi ra mạng ngoài.

Thực ra không nhất thiết phải mang đồ đi, chỉ cần có thể giấu vào nơi có thể lấy lại sau này là được.

Mạnh Phi bỗng nảy ra ý tưởng, bắt đầu lần lượt mở từng thư mục cơ mật của mỗi đồng nghiệp trong nhóm trên hệ thống quản lý phiên bản.

Khoan đã, đây là cái gì?

Hắn thật sự đã tìm thấy một tệp tin y hệt, nhưng không phải trong thư mục cơ mật của bất kỳ ai, mà là trong thư mục cơ mật của nhóm hắn.

Một thư mục mà chỉ có người phụ trách nhóm mới có quyền truy cập?

Lẽ nào tệp tin này lại liên quan đến tổ chức của công ty? Đến từ một dự án mật nào đó được giao cho nhóm?

Rõ ràng, hắn đến công ty làm việc là đúng rồi, cả cái công ty này quả nhiên có vấn đề.

Nhưng nguy hiểm cũng theo đó mà đến. Công ty là cả một tổ chức, chứ không phải một cá nhân có năng lực đặc biệt nào đó. Điều tra một tổ chức khó khăn hơn nhiều so với điều tra một cá nhân.

Mạnh Phi còn đang suy tư, chiếc điện thoại bàn trên bàn reo lên inh ỏi.

“Anh là?”

Trong ống nghe vang lên một giọng thở phào nhẹ nhõm: “Mạnh Phi? Cuối cùng cậu cũng đến rồi! Mau đến họp, phòng họp 103!”

Năm phút sau, Mạnh Phi bước vào phòng họp.

Đẩy cửa bước vào, khung cảnh này hắn đã quá quen thuộc ở kiếp trước.

Đèn trong phòng họp đã tắt, khiến không khí có phần âm u và ngột ngạt.

Chỉ có máy chiếu phát ra tiếng quạt đều đều trầm thấp, chiếu một cột sáng hình nón chói mắt lên màn hình trắng muốt.

Một slide PowerPoint nền đen chữ trắng không chút hoa mỹ, nổi bật hiển thị hai dòng chữ:

“Những vấn đề chính hiện tại:

1. Các loại BUG xuất hiện liên tục, sự hài lòng của khách hàng rất thấp.

2. Tiến độ phát triển thực tế chậm hơn rất nhiều so với kế hoạch dự kiến.”

Đây chỉ là mô tả khách quan về tình hình hiện tại, không hề chất vấn bất cứ ai. Nhưng đối với mỗi người trong phòng, hai dòng chữ này đều vô cùng chói mắt.

Bạn ngày đêm tăng ca làm lụng vất vả, cuối cùng đổi lại lại là sự phàn nàn của khách hàng và sự chậm trễ của kế hoạch, ai mà vui cho nổi?

Mạnh Phi hoàn toàn mang tâm thái của người ngoài cuộc, nên không cảm thấy khó chịu gì, hắn lướt mắt một vòng, tìm một chỗ trống duy nhất còn lại rồi ngồi xuống.

Hắn liếc nhìn người đầu trọc có vẻ mặt trẻ măng ngồi bên cạnh, trong lòng không khỏi giật thót một cái.

Nguyên chủ đã từng nhắc đến trong nhật ký.

Mười tám tuổi đã công bố nhiều lỗ hổng quan trọng trong hệ điều hành, khiến nhà sản xuất lớn nhất thế giới phải thay đổi thiết kế của họ.

Hai mươi hai tuổi nhận giải thưởng toàn cầu trong ngành an ninh máy tính.

Hai mươi lăm tuổi đã ngồi vào vị trí kiến trúc sư trưởng an ninh của Phần mềm Đường Lan.

Thiên tài trẻ tuổi của thành phố Ngô Đồng, La An!

Không đúng, bây giờ anh ta đã không còn là thiếu niên nữa, đã sớm là phó tổng giám đốc của Phần mềm Đường Lan rồi, phải gọi là La tổng mới phải.

Không cẩn thận lại ngồi ngay cạnh sếp lớn, thật khó xử quá đi mất.

La An liếc nhìn chàng trai trẻ ngồi cạnh mình, gật đầu mỉm cười, rồi quay đầu lại ngay lập tức khôi phục vẻ mặt nghiêm nghị, nói:

“Lưu Cương, anh tiếp tục đi.”

Một gã tóc nâu hơi xoăn, râu quai nón rậm rạp, trông như người nước ngoài, lên tiếng với giọng oang oang:

“Tôi vẫn giữ mấy lời đó thôi. Nhóm phát triển thiếu nhân lực, mười người làm việc của hai mươi người. Thêm nữa là giao tiếp với nhóm lỗ hổng không đủ chặt chẽ.”

Gã lập tức liếc nhìn Mạnh Phi vừa mới vào chỗ.

“Có người mỗi ngày mười một, mười hai giờ trưa mới đến công ty. Buổi sáng họp giao ban cũng chẳng thấy mặt, bảo sao mà giao tiếp được?”

“Mẹ kiếp, có cần tao nói cho mày biết, thằng cha bị xe tông dưới lầu đêm qua chính là tao không?”

Mạnh Phi suýt nữa thì văng tục, nhưng lại nuốt ngược vào. Chuyện này quá kinh dị, không thể nói ra.

“Về việc này tôi xin giải thích một chút.”

Một người ngồi đối diện La An cất tiếng với giọng nhẹ nhàng, nhưng tướng mạo lại có phần già dặn.

“Mạnh Phi mỗi ngày đều tăng ca đến rất khuya, nên buổi sáng sẽ đến muộn một chút.”

Người nói tên là Âu Dương Thông, trưởng nhóm Phát hiện Lỗ hổng, chính là người mà Mạnh Phi thấy trong nhật ký của nguyên chủ, một trong số ít người trong công ty có thể nói chuyện được với anh ta.

Nguyên chủ bình thường dành hết thời gian vào việc sửa chương trình, trầm tính, không giỏi giao tiếp.

Kiểu người này rất khó hòa nhập trong công ty. May mắn thay, Âu Dương Thông biết anh ta có năng lực, nên vẫn luôn bao bọc cho người cấp dưới tài giỏi nhưng không khéo ăn nói này.

Đây là cuộc họp "giao (P) lưu (K) nội bộ" do Tổng La đột ngột triệu tập giữa hai nhóm Phát triển An ninh và Phát hiện Lỗ hổng.

Lưu Cương chính là trưởng nhóm Phát triển.

Nhóm Phát triển mười người, nhóm Lỗ hổng năm người, cộng thêm phó tổng La An, tổng cộng mười sáu người, vừa vặn lấp đầy một phòng họp nhỏ.

“Thời gian đi làm không phải là trọng điểm.”

Lưu Cương lập tức chuyển mục tiêu.

“Nhóm Lỗ hổng đúng là đã đào ra rất nhiều BUG. Nhưng những BUG này không nhất định là vấn đề mà khách hàng quan tâm.

“Việc sửa những BUG này đã kéo chân nguồn nhân lực vốn đã không nhiều của chúng tôi.

“Kết quả là đồng thời dẫn đến hai hệ quả trên:

“Thứ nhất, không tìm ra được BUG mà người dùng quan tâm, nên phàn nàn nhiều, độ hài lòng thấp.

“Thứ hai, tiến độ bị chậm trễ.

“Giải pháp cũng rất đơn giản, giải thể nhóm Lỗ hổng, sáp nhập vào nhóm Phát triển. Như vậy có thể tăng cường nhân lực phát triển.

“Hơn nữa tôi có thể thống nhất định hướng họ tập trung toàn lực vào những vấn đề người dùng quan tâm, tránh hao tổn nội bộ.”

Mạnh Phi nghe đã hiểu. Đây không phải là giao tiếp, đây chính là một đại hội đổ vỏ và thôn tính mà!

Hắn vốn là người ngoài cuộc, nhưng không hiểu sao trong lòng bỗng nổi lửa.

Rõ ràng hai vấn đề lớn là do La An nêu ra cho nhóm Phát triển. Dù là sản phẩm nhiều vấn đề, hay tiến độ phát triển chậm, đều là vấn đề của nhóm Phát triển.

Nhưng chỉ với vài câu nói đơn giản của Lưu Cương đã đẩy sạch toàn bộ trách nhiệm sang nhóm Lỗ hổng.

Hơn nữa mục tiêu của gã không chỉ là đổ vỏ, mà còn định “giải quyết” vấn đề từ gốc rễ, trực tiếp loại bỏ hoàn toàn “hòn đá ngáng đường” là nhóm Phát hiện Lỗ hổng!

...

*Lời editor:

Từ chương này tôi sẽ giữ nguyên các trình bày thoại độc là của tác giả, chắc mn cũng để ý là

“Thứ nhất, ...

“Thứ hai, ..."

Thoại của cùng một nhân vật, nói liền mà tác giả để xuống dòng thì kết thúc không có dấu ngoặc kép.

Tại tôi quá lười để sửa, cũng như sợ sót.