Máy chiếu trong phòng họp đã tắt. Như một bộ phim vừa tan rạp, đèn sáng lên, chỉ còn lại hai người.
La An là phó tổng giám đốc phụ trách mảng kỹ thuật, phát triển và an ninh của Phần mềm Mantis, có thể nói là người nắm giữ thực quyền cao nhất, chỉ sau vị CEO.
Kiếp trước Mạnh Phi tuy cũng làm việc trong một công ty phần mềm lớn, nhưng cũng hiếm có cơ hội được nói chuyện riêng với một nhân vật như vậy.
Nếu là trước khi xuyên không, có lẽ hắn đã căng thẳng đến mức không dám thở mạnh.
Một người mà chỉ cần một cái nhìn đã có thể quyết định bạn ở công ty này sẽ thăng tiến từng bước, công thành danh toại, hay là ngồi ghế dự bị cho đến lúc cuốn gói về nhà, đổi lại là ai có thể bình thản đối mặt?
Nhưng giờ đây Mạnh Phi lại chẳng hề sợ hãi.
Không những không sợ, đầu óc hắn còn đang quay cuồng.
Muốn điều tra một công ty, không có gì hời hơn là bắt đầu từ một vị phó tổng. Thông tin mà một phó tổng có thể tiếp cận vô cùng nhiều hơn so với một nhân viên cốt cán hay nhân viên bình thường.
Hơn nữa, nhân cơ hội này tạo dựng mối quan hệ cá nhân tốt với vị phó tổng trẻ tuổi này, biết đâu ở thế giới mới cũng có thể có một khởi đầu mỹ mãn.
Chương trình BUG tuy có những cách dùng khác, nhưng không có cách dùng nào an toàn hơn việc hắn tiếp tục thăng tiến trong công ty của nguyên chủ Mạnh Phi.
Nguyên chủ vốn dĩ làm nghề này. Hắn có biểu hiện thần sầu đến mấy, cũng sẽ không có vẻ gì kỳ quái, hay đáng ngờ.
Nếu hắn thật sự chạy đi chữa khỏi bệnh nan y cho người khác thì khó nói lắm.
Bám lấy vị phó tổng này, trước tiên kiếm một chức giám đốc dự án? Giám đốc dự án của Phần mềm Mantis, thu nhập hàng năm khoảng hai triệu có lẽ là mức khởi điểm.
Biểu hiện hôm nay hẳn là một khởi đầu không tồi, chỉ là nên tiến thêm một bước như thế nào đây? Hay là trước tiên xin sếp add WeChat?
Hắn đã từng xem qua WeChat của nguyên chủ, bạn bè trong đó ít đến đáng thương. Ngoài mười mấy người được gắn mác bạn học, đồng nghiệp ra thì chẳng còn một ai.
Tệ hơn là không có lấy một cô gái nào.
Một nữ nhà văn ngây thơ trong sáng, hoạt bát đáng yêu “sống chung” với anh ta cách một bức tường lâu như vậy, mà anh ta ngay cả một cái WeChat cũng không add?
Bây giờ người bạn nữ duy nhất lại là nữ điều tra viên hình sự Ngải Đình mà tối qua hắn đã mặt dày mày dạn add được.
Vòng bạn bè như vậy làm sao mà ngóc đầu lên nổi?
“May mà bây giờ có mình tiếp quản thân phận này rồi.” Mạnh Phi thầm nghĩ đầy tự mãn.
“Sếp, có thể cho tôi xin WeChat để tiện liên lạc không?”
“…”
“Mạnh Phi, tôi định điều cậu ra khỏi nhóm Phát hiện Lỗ hổng.”
La An hợp tác quét mã WeChat kết bạn với hắn, liền thẳng thừng vào vấn đề.
Bộ não đang quay tít của Mạnh Phi đột nhiên phanh gấp: “Tại sao ạ?”
Hắn thầm nghĩ lẽ nào lần này mình họp biểu hiện quá xuất sắc, ngược lại đã làm phật ý sếp lớn?
Chuyện này thật vô lý. Mình cũng đâu có chỉ mặt điểm tên công kích Lưu Cương, chỉ là chỉ ra vấn đề giao tiếp phối hợp chưa tốt trong quy trình thôi mà.
Hơn nữa mình chẳng phải đều đưa ra sự thật, giảng giải lý lẽ sao?
Chỉ vì thế mà đắc tội với tâm phúc của anh ta khiến anh ta không vui? Người lòng dạ hẹp hòi như vậy làm sao có thể leo lên được vị trí phó tổng?
La An dường như nhìn thấy sự ngỡ ngàng trên mặt hắn, liền an ủi:
“Trước đây chưa từng nói chuyện với cậu, nhưng tôi đã xem rất nhiều báo cáo BUG cậu gửi. Cậu làm việc tuy chỉ có năm năm, nhưng tôi rất đánh giá cao năng lực kỹ thuật của cậu.
“Trước đây có người nói với tôi cậu trầm tính, không giỏi ăn nói. Khiến tôi lo lắng cậu sẽ có chút vấn đề trong việc hợp tác với người khác.
“Nhưng hôm nay gặp mặt, cảm thấy cậu diễn đạt rõ ràng, tư duy nhanh nhạy, làm việc có hệ thống, không tồn tại khó khăn gì về mặt giao tiếp.
“Một người như cậu không nên chỉ cắm đầu vào làm việc. Tôi còn có nhiệm vụ quan trọng hơn muốn giao cho cậu.”
“Ồ? Sao bây giờ sếp mới phát hiện ra?”
Mạnh Phi thầm cười trong lòng, đây có lẽ là điểm khác biệt lớn nhất giữa hắn và nguyên chủ.
Kiếp trước, ai là người bỏ tiền mua vé máy bay ba chặng bay đến Seattle, ở khách sạn bình dân, đến trụ sở Microsoft đấu cõ mồm với một đám sếp lớn của đội ngũ phát triển nhân Windowsi? Ngoài hắn ra còn ai dám chứ.
Dù viết code không lại các người, nhưng làm vài cái slide PowerPoint, vẽ vài cái sơ đồ rồi động miệng cãi nhau, lẽ nào tôi còn cãi không lại?
“Bên nhóm Phát hiện Lỗ hổng thiếu cậu sẽ không đủ nhân lực, nhưng việc này cậu không cần lo.
“Tôi sẽ cho Âu Dương Thông năm HC để bù lại.”
Năm người!
HC chính là headcount, tức số lượng nhân sự. Cho nhóm Lỗ hổng năm headcount, nghĩa là Âu Dương Thông có thể tuyển thêm năm người để lấp vào chỗ trống mà Mạnh Phi để lại.
Đối với mỗi đội nhóm, HC là tài nguyên quan trọng nhất, còn quý hơn cả vàng, bất kỳ một HC nào cũng có thể khiến một đống đội nhóm tranh giành sứt đầu mẻ trán.
Có HC, là có thể mở rộng, đội nhóm sẽ ngày càng lớn mạnh.
Không có HC, chỉ có thể trơ mắt nhìn nhân tài lần lượt ra đi mà không thể tuyển dụng, trơ mắt nhìn đội nhóm của người khác không ngừng lớn mạnh, còn mình thì từ từ lụi tàn.
Dẫu bạn không thất nghiệp, việc đội nhóm tan rã khiến bạn phải gia nhập đội nhóm khác cũng có nghĩa là tài nguyên và mối quan hệ bạn tích lũy bấy lâu nay theo một nghĩa nào đó đã tan thành mây khói.
Nhưng nhóm Phát hiện Lỗ hổng nhận được năm HC, thì dù có mất Mạnh Phi, số lượng nhân sự cũng tăng vọt lên chín người, gần như ngang hàng với nhóm Phát triển của Lưu Cương.
Là một người xuyên không, hắn thực ra không mấy quan tâm nhóm Lỗ hổng sẽ ra sao. Hắn cảm khái là giá trị của mình.
Trong mắt La An, một mình mình đáng giá bằng năm người?
Thế thì chi bằng trả thẳng lương của năm người cho mình luôn đi?
La An nhìn thấy sự thay đổi trong ánh mắt của hắn, khẽ cười: “Cậu nhất định đang nghĩ, nếu cậu đã đáng giá năm HC, tại sao cậu không nhận được mức lương của năm người.”
“Sếp, sếp đúng là tri kỷ của tôi!”
“Tuy cậu không thể nhận được lương của năm người ngay bây giờ, nhưng lương của cậu sắp sửa có thể tăng gần gấp đôi rồi. Nếu làm tốt, gấp năm, gấp mười cũng không thành vấn đề.”
La An hạ giọng thần bí nói.
“Tôi cần một người có năng lực kỹ thuật siêu phàm, giỏi thể hiện bản thân, có thể mang lại những màn trình diễn chấn động, để hoàn thành một nhiệm vụ cực kỳ quan trọng."
“Vậy rốt cuộc là nhiệm vụ gì ạ?”
…
Trở lại chỗ làm, hắn bắt đầu bận rộn.
Nhớ lại những gì đã thấy và nghe được ở công ty, hắn thực ra đã có đủ thông tin về hung thủ thực sự và hai vụ án Mạnh Phi bị giết.
Manh mối then chốt đang nằm ở tệp tin 180KB thần kỳ không thể giải mã kia.
Nguyên chủ đã nói trong nhật ký rằng đã phát hiện ra một loại mã lệnh không liên quan đến phần cứng.
Rồi hắn lại tìm được tệp tin này, giải mã xong hắn vẫn không thể đọc hiểu, mà đằng sau đó có người đã dày công tính toán muốn có được, thậm chí không tiếc giết người vì nó.
Liên kết hai việc này lại, gần như có thể đoán được, tệp tin này là một loại chương trình nào đó mà nguyên chủ đã không biết trải qua bao nhiêu lần “chóng mặt nhẹ” thử nghiệm mới viết ra được.
Vậy thì, nơi cất giấu tệp tin này cũng sẽ chỉ thẳng đến kẻ sát nhân thực sự.
Chỉ thiếu một cơ hội để hung thủ tự mình lộ diện.
Còn về công việc đang làm, hắn hoàn toàn không để tâm.
Công việc của nguyên chủ là tìm BUG, đào lỗ hổng. Đối với người khác đây là một công việc vô cùng gian khổ, nhưng với hắn, người có hệ thống, thì lại dễ như trở bàn tay.
Hơn nữa hắn đã được La An xác nhận sẽ điều chuyển, ngày mai sẽ không đến đây làm việc nữa. Công việc hiện tại không còn quan trọng.
Hắn đang tranh thủ khoảng thời gian này để bổ sung kiến thức về thế giới, đồng thời còn đang lên kế hoạch cụ thể để giải quyết triệt để hung thủ đứng sau.
Cái trước chính là bảo đảm thực sự cho cái sau có thể thực hiện thuận lợi. Nếu không hiểu đủ về một thế giới, không thể nào lập ra được bất kỳ kế hoạch nào có thể thành công ở thế giới đó.
Huống hồ hắn còn phải sống lâu dài ở thế giới này. Kiến thức lịch sử, địa lý, nhân văn là thiết yếu, ít nhất không thể để lộ ra gót chân Achilles của một tân binh mới vào đời.
Hiện tại, xem ra ở đây Trái Đất, Mặt Trời và Mặt Trăng đều tồn tại. Thậm chí sự phân bố lục địa và đại dương trên Trái Đất cũng không khác mấy so với kiếp trước của hắn.
Trái Đất cũng lấy đại dương làm chủ đạo, chia thành mấy đại lục. Chỉ là tên gọi và hình dạng có phần khác biệt so với kiếp trước.
Còn về bầu trời sao… hắn không thể xác nhận. Kiếp trước hắn cũng chẳng nhận ra được mấy ngôi sao.
Nhiều nội dung về khoa học kỹ thuật, nghệ thuật gần như sao chép y nguyên. Chỉ không biết ai chép ai.
Ví dụ như thế giới này cũng có Turing, có cả Beethoven. Thế giới này cũng dùng ngôn ngữ C và Python, ngay cả tên của các tên hãng sản xuất CPU và chi tiết tập lệnh cũng y hệt.
Nhưng lịch sử thì lại khác hẳn. Câu mở đầu của bộ chính sử được toàn cầu công nhận ghi rõ:
“Chính Lịch năm thứ 1, chư thần sáng thế.”
Toàn bộ lịch sử thế giới tổng cộng vỏn vẹn 8020 năm, lịch sử trước đó không có một chữ nào, như thể thế giới không tồn tại.
Lịch sử sau đó là lịch sử của các thần quốc. Con người do tín ngưỡng các vị thần khác biệt mà chia thành các quốc gia khác nhau, mỗi quốc gia thờ phụng một vị thần riêng.
Các thần quốc giao chiến, thôn tính, hưng thịnh và suy vong không giống nhau.
Có quốc gia diệt vong, có quốc gia bị chia cắt, có quốc gia bị thay thế, có quốc gia thịnh suy luân phiên, tồn tại vĩnh cửu.
Hơn nữa ghi chép lịch sử thời đó rõ ràng không đáng tin cậy mấy, trong đó trộn lẫn rất nhiều truyền thuyết thần thoại.
Nhưng lịch sử trong vòng trăm năm trở lại đây trông rất thực tế và hợp lý.
Sau khi khoa học kỹ thuật phát triển, con người tin vào thực chứng hơn là truyền thuyết. Vì vậy thần quyền không còn nữa, thần chỉ còn là chỗ dựa tinh thần trong lòng một số người.
Người hiện đại đa số không tin vào sự tồn tại của thần dị. Dù có một số câu chuyện siêu nhiên, đó cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi.
Tin thì có, không tin thì không có. Chỉ vì truyền thống, tên nước vẫn giữ lại tên của các vị thần.
Và quốc gia mà hắn đang ở, mặc dù sử dụng cùng chữ Hán và cả chữ Latin như kiếp trước, nhưng lại có tên là Cộng hòa Thanh Mang.
Tên quốc gia bắt nguồn từ truyền thuyết về Nữ Thần Thanh Mang cai quản công lý.
Từng có thời tất cả người dân nơi đây đều là tín đồ của Nữ thần Thanh Mang, chỉ là tín ngưỡng này đã dần phai nhạt.
Cộng hòa Thanh Mang tuy không đứng đầu thế giới, nhưng cũng là một trong những cường quốc mạnh nhất thế giới.
Thành phố Ngô Đồng không phải là thủ đô, nhưng là thành phố thương mại lớn nhất của đất nước này.
Đối với hắn, khởi đầu này không tệ. Ít nhất đây không phải là một nơi nghèo nàn hẻo lánh. Tạm xem như thân thiện với người mới vậy.
Hoặc nói cách khác, dù có đi đến quốc gia khác, nơi khác, hắn cũng chưa chắc đã sống tốt hơn ở đây.
Sau này dựa vào hệ thống, biết đâu thật sự có thể sống tốt ở đây, từng bước truy tìm chân tướng của việc xuyên không, tìm đường trở về.
Dĩ nhiên tiền đề là phải sống sót trước đã, giải quyết mấy yếu tố đang đe dọa sự tồn tại của mình.
Kế hoạch Kết liễu X đã dần hình thành trong lòng hắn, chỉ thiếu một thời cơ để phát động cuộc phản công mãnh liệt này!
…
Alan Mathison Turing: một trong những nhà tiên phong của ngành khoa học máy tính và A.I (Trí tuệ nhân tạo). Phép thử Turing (Turing test) là một trong những cống hiến lớn nhất của ông trong ngành trí tuệ nhân tạo. / Beethoven thì khỏi nhắc