Dị Giới Khiếm Khuyết

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Xuyên Không Vào Game: Khởi Đầu Liền Thức Tỉnh Thiên Không Thần Quyền Năng

(Đang ra)

Xuyên Không Vào Game: Khởi Đầu Liền Thức Tỉnh Thiên Không Thần Quyền Năng

Mê Mang Tiểu Trùng

Vô số kỷ nguyên sau, không một thần ma hùng mạnh nào có thể ngăn cản Weir đoạt lại quyền năng vốn thuộc về mình.

140 917

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

232 2404

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

50 371

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

57 1170

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

(Đang ra)

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

Bạch long thần

Vấn đề là, tại sao càng nhìn Hi Hi lại càng thấy giống cái tên đáng ghét Tống Từ kia vậy chứ?

187 905

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

(Đang ra)

Tập 01: Sủng Vật Của Thần Linh - Chương 002: Mở Cửa

Trong đầu hắn vang lên một tràng âm thanh rè rè như tiếng ổ cứng đang quay, trước mắt dường như có một luồng sáng xanh loé lên rồi tắt.

Mạnh Phi cảm thấy gáy mình tê tê dại dại, một cảm giác hơi ngưa ngứa như khi vết thương đang lành lại. Vết thương đang nhanh chóng khép miệng!

Khó tin hơn nữa là, cùng lúc vết thương của hắn bình phục, những vết máu trên tay, trên tóc, trên bộ đồ ngủ cũng đồng loạt biến mất.

Đây không chỉ đơn thuần là một phép thuật hồi máu thông thường, đây là sự phục hồi ở cấp độ vật lý phân tử, thậm chí là nguyên tử?

[Gợi ý: Đã sử dụng thành công chức năng “Sửa”, đối tượng “Đầu nam giới bị tổn thương nghiêm trọng” đã được sửa chữa. Kinh nghiệm +10.]

Mạnh Phi sờ lên sau gáy, hoàn toàn lành lặn. Cả người hắn sảng khoái tinh thần, không còn đau hay choáng váng nữa.

Điều này làm hắn nảy ra một phỏng đoán, vội chạy ra phòng ngủ bên ngoài.

Quả nhiên đây là sự sửa chữa không để lại dấu vết thực sự, không chỉ vết thương biến mất, mà ngay cả vết máu trên giường cũng không còn.

Chương trình dường như đã phục hồi lại một cách chuẩn xác bất kỳ dấu hiệu nào liên quan đến “khiếm khuyết”. Nhưng mọi thứ khác vẫn y như cũ, không hề thay đổi.

Trạng thái sức khỏe của hắn từ 20 đã biến thành 99.

“Mạnh quá đi mất!”

Mạnh Phi gắng gượng gìn giữ lý trí của một lập trình viên, nhưng vẫn bị chấn động đến mức toàn thân hơi run rẩy, không kìm được mà suy nghĩ miên man.

Chương trình này là một bác sĩ ngoại khoa hoàn hảo sao?

Cứ theo mô-típ thông thường, tiếp theo hắn chỉ cần đứng trước cổng bệnh viện lớn, chờ ông nội của tiểu thư nhà tài phiệt nào đó vào phòng ICU là được?

Rồi chắc chắn sẽ có bác sĩ trưởng khoa mỉa mai hắn, sau đó hắn tung chương trình ra, tát vào mặt gã bác sĩ kia chan chát?

Trong khoảnh khắc đó, hắn thậm chí cảm thấy mình đã bước đầu dò ra manh mối của cái dị giới như tiểu thuyết này, một tương lai tươi đẹp đang ở ngay trước mắt.

Nhưng với tư cách là một lập trình viên cẩn trọng, hắn hiểu rất rõ thế giới này chưa chắc đã hiền hòa như trong tưởng tượng.

Ai biết được thế giới ngoài cánh cửa kia rốt cuộc có pháp luật và trật tự hay không? Có phải khắp nơi đều là quái vật giết người như trong “Silent Hill” không?

“Quét” tương đương với kỹ năng trinh sát, “Sửa” tương đương với kỹ năng trị thương, đều rất mạnh, nhưng chỉ là kỹ năng hỗ trợ.

Hắn không có bất kỳ kỹ năng tấn công nào, không có vũ khí, thậm chí ngay cả một món đạo cụ dùng một lần nào có tính sát thương hay phòng ngự cũng chả có.

Hơn nữa, từ việc chỉ số sức khỏe của hắn liên tục giảm trước khi hắn chủ động “sửa chữa” ban nãy là có thể thấy, chức năng “Sửa” không phải hoàn toàn tự động, mà phải do ý thức của hắn kích hoạt.

Giả sử hắn vừa mở cửa đã gặp phải gã ma đầu cầm búa ở căn hộ bên cạnh, nhắm ngay vào cái đầu vừa được sửa xong của hắn mà nện tới tấp, liệu hắn có còn cơ hội để sửa chữa cho mình không?

“Nếu chết ở thế giới này thì sẽ thế nào? Có thể hồi sinh không? Có mấy mạng?”

[Gợi ý: Mạng sống chỉ có một, xin hãy trân trọng.]

Sau khi bình tĩnh lại từ cơn phấn khích vì chữa lành vết thương thành công, hắn kiểm tra lại điểm kinh nghiệm cần để lên cấp, quả nhiên đã tăng được một phần mười.

Tốc độ lên cấp giai đoạn đầu vẫn rất nhanh. Hơn nữa cách cày điểm này cũng không hề khó.

Xem ra hắn chỉ cần tùy ý phá hủy vài món đồ trong phòng, sau đó thử sửa chữa từng cái một là có thể tích lũy điểm kinh nghiệm rồi.

Nếu đã có thể lên cấp, vậy tự nhiên phải nâng cấp trước đã. Biết đâu sau khi lên cấp, năng lực tấn công sẽ được mở khóa thì sao?

Đầu tiên là nâng cấp người dùng lên ít nhất cấp 2 ngay trong phòng. Sau đó tùy tình hình mà cẩn thận ra ngoài, điều tra chân tướng về việc mình bị sát hại.

Sau khi loại bỏ mọi yếu tố nguy hiểm, mới vùng vẫy ở thế giới này, cho đến khi có cơ hội tìm được đường quay về.

Mạnh Phi vừa định xắn tay áo lên làm một trận lớn, một tiếng gõ cửa đột ngột vang lên.

“Cốc cốc…”

Tim hắn thắt lại, ánh mắt nhìn quanh, tìm kiếm vũ khí phòng thân. Lỡ như kẻ đến là hung thủ thì sao? Lỡ như là một con quái vật cầm búa thì sao?

Biết đâu hung thủ gõ cửa để thăm dò, xem hắn đã chết hẳn chưa? Nếu cứ thế bị tên đó quay lại đâm thêm một nhát, chẳng phải là lại chết lần nữa sao?

Mạnh Phi nhanh chóng nhặt một cây gậy gỗ ở góc tường, rón rén bước tới, nấp sau cánh cửa, dỏng tai lên nghe.

“Anh Mạnh, có nhà không anh?”

Là giọng nữ.

“Có thể quét đối phương qua cánh cửa không?”

Theo nguyên lý, không nhìn thấy bằng mắt thì không thể quét. Nhưng biết đâu hệ thống còn có khả năng nhìn xuyên thấu thì sao?

[Gợi ý: Chức năng “Quét” chỉ có thể quét các vật thể trong tầm nhìn và trong khoảng cách ba mươi mét.]

Không có bất ngờ cũng chẳng có gì ngoài dự đoán, Hệ thống BUG Mạnh Nhất đã dùng con chữ giải thích một cách lạnh lùng và chuẩn xác.

Vấn đề này cũng không phải không giải quyết được, trên cửa có mắt mèo.

Qua thấu kính biến dạng của mắt mèo, một cô gái trẻ lọt vào tầm mắt hắn.

Cô mặc một bộ váy liền màu vàng nhạt, thân hình yểu điệu, tay đang ôm một chiếc máy tính xách tay, mái tóc đen dài xõa hai bên ôm lấy gương mặt trái xoan trắng nõn.

“Quét.”

[Gợi ý: Vật thể đã được quét thành công.]

[Tên vật thể: Người, nữ giới, trưởng thành.]

[Họ tên: Không rõ]

[Tuổi: 24]

[Nghề nghiệp: Không rõ]

[Trí lực: Không rõ]

[Thể chất: 30/100]

[Sức khỏe: 95/100]

“…”

Mạnh Phi đã hiểu ra, đối với “vật thể” là con người, về cơ bản những gì hắn không biết thì hệ thống cũng không biết, còn những gì hệ thống biết thì hắn cũng đoán được sơ sơ.

Thông tin duy nhất có giá trị có lẽ là thể chất của đối phương là 30, thấp hơn hắn khá nhiều. Nếu họ tay không đối đầu, hắn hẳn sẽ chiếm thế thượng phong.

“Quét không thể xác định đối phương có địch ý hay không, có mang vũ khí hay không à?”

Hắn vẫn không từ bỏ ý định mà hỏi thầm trong lòng.

[Gợi ý: Hệ thống này không thể quét tầng ý thức. Chỉ có thể đánh giá dựa trên biểu cảm, hành động, cho rằng khả năng đối phương có địch ý là rất thấp.]

[Gợi ý: Hệ thống này không có khả năng nhìn xuyên thấu, không thể xác định có vũ khí ẩn giấu hay không. Đánh giá từ vẻ ngoài, xác suất đối phương mang vũ khí gây chết người là thấp.]

Dù Mạnh Phi có chút tiếc nuối, nhưng “đánh giá từ vẻ ngoài” của chương trình cũng khiến hắn cuối cùng cũng tạm yên lòng.

Nếu chương trình đã đánh giá khả năng đối phương có địch ý và mang theo búa đều thấp, ít nhất cũng cho thấy xác suất người này là ma đầu cầm búa không lớn.

Hắn không ngờ cô gái trong mắt mèo lại bật cười khúc khích, nói:

“Anh Mạnh, em là Đường Văn Văn ở căn hộ bên cạnh. Anh có nhà đúng không?

“Mắt mèo rõ ràng đang sáng sao giờ lại tối thui rồi, anh đang nhìn trộm em qua mắt mèo đấy à?”

Mạnh Phi lập tức rơi vào tình thế khó xử. Đầu óc hắn quay cuồng, cố gắng lục lại ký ức xem người tự xưng là “Đường Văn Văn” này là ai.

Thật đáng tiếc, hắn chỉ kế thừa thân xác này. Mọi ký ức trong ý thức, có lẽ đã bị xóa sạch hoàn toàn cùng với cái chết của chủ nhân cũ.

Cô gái lại cười nói:

“Em chỉ bị hỏng máy tính, muốn nhờ anh sửa giúp thôi mà. Anh còn sợ em cướp của anh à?”

Mạnh Phi toát mồ hôi. Bình tĩnh suy nghĩ lại, có thể nói ra những lời như vậy, cũng cho thấy cô gái này tám phần không phải là hung thủ.

Cách thăm dò đúng đắn của hung thủ là nếu xác định trong nhà còn người sống, thì phải lập tức đạp cửa vào giết người diệt khẩu rồi bỏ trốn, hoặc là bỏ chạy ngay tức khắc.

Sớm muộn gì mình cũng phải tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Điều hắn đang thiếu thốn nhất lúc này là sự hiểu biết về thế giới dị biệt này, cũng như thông tin về hiện trạng của bản thân.

Nếu cô ấy cần sửa máy tính, cũng có thể thử nhân cơ hội này để giao tiếp, bắt đầu lần tiếp xúc đầu tiên với con người trong thế giới này.

Ngay cả trong tình huống cực đoan nhất, thể chất của hắn là 59, chỉ cần không lơ là mất cảnh giác, đối phó với một cô gái có thể chất 30 vẫn có phần thắng không nhỏ.

Két một tiếng, Mạnh Phi cẩn thận giấu cây gậy ra sau lưng, mở hé cửa để lộ nửa khuôn mặt.

“Hi hi, anh Mạnh, mau cứu em một mạng!”

Đường Văn Văn khẽ mở miệng, vẻ mặt hoàn toàn không chút phòng bị.

Cô ở căn hộ bên cạnh Mạnh Phi, bình thường ít qua lại, nhưng cũng là hàng xóm tối lửa tắt đèn có nhau, xem như có quen biết.

Chiếc máy tính xách tay đột nhiên đen ngòm, cũng không biết bị hỏng ở đâu. Căn hộ bên cạnh vừa hay có Mạnh Phi là một anh chàng dân IT, biết đâu lại sửa được.

Mang theo tâm lý thử thời vận, cô mới đến gõ cửa lúc nửa đêm.

“Ồ.”

Mạnh Phi vờ như người quen, gãi đầu.

“Anh đang ngủ, vừa mới tỉnh, xin lỗi nhé.”

“À à, không sao đâu ạ.”

Đường Văn Văn đẩy chiếc máy tính trong lòng lên một chút.

“Là thế này… hôm nay là hạn chót nộp bản thảo, thế mà cả tòa nhà tự nhiên lại mất điện!

“Cái máy tính cùi bắp này của em pin hỏng lâu rồi, vẫn luôn cắm điện dùng như máy tính để bàn. Mất điện là coi như sập nguồn!

Mãi mới có điện lại, thì máy tính vẫn không mở lên được. Em nghĩ anh Mạnh là dân chuyên, nên muốn hỏi xem anh có sửa được không.

Biên tập viên giục gấp lắm… tối nay không viết xong là em toi đời, em sẽ trả phí sửa chữa cho anh!”

“Cứ giao cho anh.”

Mạnh Phi tự tin cười nói. Thực ra trong lòng hắn đã thở phào một hơi.

Ít nhất ở thế giới dị biệt này, hắn không gặp rào cản ngôn ngữ, không cần phải học lại từ đầu.

Sự xuất hiện của nữ nhà văn tên Đường Văn Văn này, dù không cần nói một lời nào, cũng đã nói lên rất nhiều vấn đề.

Mọi người có thể yên tâm viết lách, cô hàng xóm có thể thoải mái sang nhà gõ cửa lúc nửa đêm, chứng tỏ đây không phải là một thế giới hỗn loạn đầy quỷ dữ như trong các bộ phim máu me.

Đây không phải là vùng đất hoang tàn cần sinh tồn. Thế giới này có pháp luật và trật tự tương tự như kiếp trước của hắn. Sát thủ cũng không thể ngang nhiên giết người giữa thanh thiên bạch nhật.

Vậy thì mọi việc dễ thở hơn nhiều.

Nhưng hắn đột nhiên nhận ra một vấn đề.

Cả tòa nhà mất điện? Chẳng phải là khá bất thường sao?

Làm gì đó ở hộp điện để cả tòa nhà mất điện, sau đó giết người rồi lặng lẽ rời đi, chính là tình tiết thường thấy trong các tiểu thuyết trinh thám.

Hắn tưởng tượng cảnh mất điện đột ngột, thế giới chìm trong bóng tối, rồi trong bóng đêm không biết từ đâu xuất hiện một cú búa sắt, vừa vặn giáng xuống sau gáy mình…

Vậy lần mất điện này và việc “Mạnh Phi” bị đập đầu liệu có liên quan không?

“Mất điện à? Anh ngủ suốt, không để ý. Mất điện lúc nào vậy?”

Mạnh Phi cười cười, hỏi bâng quơ.

Hắn muốn xác nhận thời gian mất điện cụ thể.

“Chắc khoảng một tiếng rưỡi trước ạ.”

Đường Văn Văn gật đầu.

“Lúc đó em đang chạy deadline, đột nhiên mất điện. May mà đã lưu bản thảo rồi, chắc không sao.

Rồi ai ngờ có điện lại, hình như bị cháy ở đâu đó, không khởi động được nữa. Thế thì chẳng phải toi hết rồi sao.”

Cô nói với giọng như sắp khóc.

Một tiếng rưỡi trước?

Liệu có trùng khớp với thời điểm hắn bị búa đập mà “chết” không?

Mạnh Phi bất giác nhìn về phía hành lang.

Hành lang có camera chứ nhỉ?

Mất điện có thể là để ngăn camera tiếp tục hoạt động.

Nhưng một số camera có nguồn điện riêng, dù mất điện vẫn có thể hoạt động thêm một thời gian.

Mất điện tắt đèn sẽ khiến hành lang tối om. Nhưng đa số camera giám sát đều có khả năng nhìn đêm rất tốt, không phải cứ tối là không quay được.

Mất điện còn có một lợi ích khác. Đó là sau khi cả tòa nhà tối đen, dù có người va phải hung thủ, cũng không nhận ra là ai.

Quả nhiên, hành lang này có camera, ngay trên bức tường ở cuối hành lang, cách mặt đất khoảng hai mét.

Nhưng ở đó chỉ còn lại một cái giá đỡ. Dưới chân tường, chiếc camera vỡ tan tành.

“ICU” là từ viết tắt của “Intensive Care Unit” dùng để ám chỉ nơi đặc biệt trong bệnh viện dành riêng cho việc điều trị những bệnh lý nghiêm trọng.