Hắn ngồi trên nắp bồn cầu trong nhà vệ sinh, dáng điệu hệt như bức tượng Người Suy Tư, tay chống cằm trầm ngâm, nhưng trong lòng lại dậy lên từng đợt chấn động không ngớt.
Xung quanh tĩnh lặng như tờ, ánh đèn trắng trên trần tựa như sữa tươi rót đầy không gian, khiến mắt hắn lim dim như vừa mới thức giấc, có chút không mở ra nổi.
Hắn chọn nơi này vì nhà vệ sinh chật hẹp mang lại cho hắn cảm giác an toàn khi được bao bọc bốn phía, thích hợp để tập trung suy nghĩ.
Nhưng ngay cả ở đây, những chuyện kỳ quái vẫn xuất hiện.
Trên nắp bồn cầu có dán một mảnh giấy ghi chú không mấy bắt mắt:
“Điện thoại hậu mãi Thiết bị vệ sinh Cái Thế thành phố Ngô Đồng: 9861-4X93823V”.
Thành phố Ngô Đồng? Chưa nghe bao giờ. Đây không phải tên thành phố hắn đang ở, thậm chí còn chẳng phải bất kỳ thành phố nào hắn từng biết.
Số điện thoại này cũng rất kỳ lạ, mã vùng không bắt đầu bằng số 0? Trong dãy số còn có cả chữ cái?
Con chữ vẫn là loại chữ hắn quen thuộc, nhưng phông chữ lại vô cùng dị biệt. Hắn chưa từng thấy loại phông chữ nào kỳ lạ mà lại quy chuẩn đến vậy.
Nhưng điều chết người hơn là, trong tấm gương của nhà vệ sinh, hắn nhìn thấy bản thân đã không còn là mình của trước đây nữa.
Tuy vẫn trẻ trung, khoảng hăm lăm hăm sáu tuổi, vẫn sở hữu một gương mặt khôi ngô lãng tử, phong lưu phóng khoáng, nhưng tuyệt đối không phải là hắn của ngày xưa.
Hắn đã biến thành một người khác!
Dung mạo của “người này” đẹp không chê vào đâu được, nhưng tình trạng sức khỏe hiện tại xem ra không ổn chút nào. Sắc mặt trắng bệch, hai mắt vô hồn.
Thê thảm nhất là sau gáy của hắn, chỉ cần chạm nhẹ đã đau điếng. Tóc phía sau dường như đã bị máu thấm ướt rồi đông cứng lại, sờ vào có thể cảm nhận được những cục máu đông tựa như thạch.
Mang theo nỗi kinh hoàng và bối rối tột độ, hắn bực dọc nhắm mắt lại. Chỉ mong sao khi mở mắt ra lần nữa, tất cả chỉ là một giấc mộng.
Đây là cái gì?
Máy tính của mình?
Nhắm mắt lại, hắn nhìn thấy màn hình máy tính để bàn quen thuộc mang logo HP đang lơ lửng giữa hư không, bên dưới là chiếc bàn phím hắn đã gõ không biết bao nhiêu lần.
Đây chẳng phải là chiếc máy tính hắn vẫn dùng để sửa BUG ở công ty ngay trước khi “xuyên không” hay sao?
Trước khi tất cả những chuyện này xảy ra, với tư cách là một lập trình viên chuyên nghiệp của thế kỷ hai mươi mốt, hắn đã tăng ca ba ngày liền ở công ty để sửa lỗi mã nguồn.
Vì quá mệt, hắn chỉ gục xuống bàn chợp mắt một lát. Nhưng vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ ấy, hắn đã ở nơi kỳ lạ này.
Lúc tỉnh lại, hắn đang nằm sấp trên giường trong một phòng ngủ không lớn mấy, trên giường còn vương vãi nhiều vệt máu. Sau một hồi hoảng loạn, hắn mới quyết định vào nhà vệ sinh để trấn tĩnh lại.
Lẽ nào hắn vẫn chưa tỉnh, vẫn còn đang mơ?
Mở mắt ra lần nữa, hắn xác nhận chiếc máy tính không hề ở trước mặt. Nhắm mắt lại, hắn lại “thấy” nó vẫn lơ lửng trong đầu.
Dù chiếc máy tính chỉ tồn tại trong tâm trí, hắn vẫn có thể gõ phím một cách rõ ràng trong ý thức.
Có thể nhìn thấy chiếc máy tính này, dẫu chỉ là ảo ảnh, cũng cho thấy thế giới quen thuộc của hắn vẫn còn tồn tại. Điều này khiến hắn như vớ được cọng rơm cứu mạng.
“Nếu máy tính ở đây, trên máy chắc vẫn còn WeChat, biết đâu có thể liên lạc với người khác hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Nhưng sau vài lần thử thao tác, hắn đã phải thất vọng.
“Màn hình desktop đâu rồi? Máy tính của mình rõ ràng là Windows mà!”
Không có màn hình desktop, không có biểu tượng, không có con trỏ chuột. Màn hình lúc nào cũng đen ngòm. Thứ duy nhất hắn có thể nhìn thấy là một dấu:
“》”.
Đây là cái gì?
Lẽ nào dấu “》” này là dấu nhắc nhập lệnh của hệ thống nào đó, giống như giao diện DOS sao?
Hắn thử gõ vào:
“DIR”.
Rồi nhấn Enter.
Vậy mà lại có phản hồi! Nhưng bên dưới chỉ hiện ra một dòng:
“BUG.EXE”.
BUG – trong ngành công nghệ thông tin dịch là “khiếm khuyết”, ám chỉ các loại trục trặc trong chương trình.
Cái tên này không cho hắn nhiều thông tin giá trị.
Kệ nó vậy, đã không còn lựa chọn nào khác, cứ chạy thử rồi tính.
Hắn nhập “BUG”, rồi nhấn Enter.
[Lần đầu khởi động…]
[Đang khởi tạo…]
[Khởi tạo hoàn tất, chào mừng quý khách.]
[Chương trình này là chương trình trí tuệ nhân tạo quét và sửa BUG tự động mạnh nhất từng được biết đến.]
[Bạn có thể dùng chức năng “Quét” để quét thông tin quan trọng và BUG của bất kỳ vật thể nào trong tầm mắt.]
[Bạn có thể dùng chức năng “Sửa” để sửa chữa những BUG đã phát hiện.]
[Ngoài công năng “Quét” và “Sửa”, người dùng có thể mở khóa nhiều chức năng hơn khi tăng cấp!]
[Cần bất kỳ sự trợ giúp nào, bạn có thể nhập câu hỏi bằng bất kỳ ngôn ngữ nào bạn sử dụng được.]
Tiếp theo là hai lựa chọn:
[Quét]
[Sửa]
Con trỏ nhấp nháy, tựa như một con mắt đầy mê hoặc, đang chờ đợi, hay đúng hơn là đang dụ dỗ hắn lựa chọn.
“Tôi là ai? Tại sao tôi lại ở đây?”
Hắn không vội chọn “Quét” hay “Sửa”, mà sử dụng chức năng “Trợ giúp” đã được nhắc đến lúc trước.
“Cần bất kỳ sự trợ giúp nào, bạn có thể nhập câu hỏi bằng bất kỳ ngôn ngữ nào bạn sử dụng được.”
Hắn không cần thật sự đưa tay ra gõ phím. Chỉ cần nghĩ trong đầu, những dòng chữ đó đã tự nhiên xuất hiện trên màn hình, được nhập vào.
Sau khi nhấn Enter, màn hình trôi lên, hiển thị dòng chữ:
[Gợi ý: Bạn là người dùng duy nhất của chương trình này. Dưới đây là thông tin chi tiết của bạn:]
[Tên người dùng: Mạnh Phi]
[Cấp độ: 1]
[Điểm kinh nghiệm: 0/100]
[Gợi ý: Bạn ở đây là để sử dụng chương trình này sửa chữa các khiếm khuyết của thế giới này – trong chương trình này, gọi là BUG.]
[Mỗi lần chương trình này sửa chữa thành công một BUG, kinh nghiệm +10]
[Cấp độ hiện tại là 1, kinh nghiệm cần để lên cấp là: 100]
“Mạnh Phi? Xem ra đây là tên của mình ở thế giới này rồi.”
Mạnh Phi không biết nói gì hơn. Hắn vốn là một lập trình viên cho công ty game, ngày nào cũng sửa BUG đến mức hoài nghi nhân sinh.
Bây giờ đến cả nằm mơ, nhiệm vụ cũng vẫn là tiếp tục sửa BUG? Thậm chí còn chuẩn bị sẵn cả chương trình thông minh để quét và sửa BUG cho hắn nữa?
Nhưng dựa vào đâu chứ? Dựa vào đâu mà mình phải ngoan ngoãn nghe lời giúp bọn họ sửa BUG? Chơi trò khác không được sao?
“Cho tôi biết cách quay về thế giới cũ.”
Hắn lại dùng chức năng “Trợ giúp”.
[Gợi ý: Cấp độ quyền hạn không đủ. Cần đạt cấp 10 để nhận được câu trả lời cho vấn đề này.]
Mạnh Phi kiềm chế cơn bốc đồng muốn vớ lấy bàn phím đập nát cái máy tính. Rõ ràng, trước một thế lực siêu việt không rõ tên tuổi này, chống cự bằng vũ lực là vô nghĩa.
Mặc dù chưa chắc sau khi hoàn thành nhiệm vụ theo lời nhắc của chương trình này và lên đến “cấp tối đa” thì hắn có thể quay về, nhưng lật bàn ngay bây giờ chẳng khác nào tự sát.
Nếu đây là một giấc mơ, vậy hắn chẳng cần làm gì cả, đằng nào rồi cũng sẽ tỉnh. Còn nếu đây không phải là mơ thì sao?
Vậy thì hắn nên đối mặt với những điều chưa biết một cách lý trí như một lập trình viên ở kiếp trước. Trước hết thử tìm hiểu thế giới này, ít nhất là giả vờ tích cực “cày cấp”, thể hiện giá trị của mình, để giành lấy sự tin tưởng của thế lực siêu việt đứng sau màn.
Sau khi tích lũy được nhiều thông tin và kiến thức hơn, sẽ âm thầm tìm cách quay về thế giới cũ, hoặc tìm cách đoạt lại quyền làm chủ vận mệnh của mình.
“Làm thế nào để sử dụng chức năng Quét?”
[Hướng mắt về phía vật thể cần quét, hình dung về khái niệm của vật thể bạn cần quét, đồng thời sử dụng lệnh “Quét”.]
“Đơn giản vậy sao?”
Mạnh Phi hướng mắt về phía chính mình trong gương, thầm niệm: “Quét”.
Bất kể ở thời đại nào, thế giới nào, tìm hiểu về “bản thân” luôn là điều quan trọng nhất.
Vì vậy hắn quyết định bắt đầu từ chính mình. Ngoài ra, hắn cũng nhân tiện làm một thí nghiệm, tìm hiểu về chức năng “Quét” này.
Cái gọi là “hướng mắt về phía” để chọn đối tượng của chương trình này, liệu có phân biệt được vật thật và ảnh trong gương không?
Cái gọi là hướng mắt, rốt cuộc là chọn đối tượng như thế nào?
Ví dụ như hắn nhìn vào một cốc nước, vậy đối tượng được chọn rốt cuộc là cái cốc, nước trong cốc, hay là cả cốc nước?
[Gợi ý: Vật thể đã được quét thành công.]
[Tên vật thể: Người, nam giới, trưởng thành.]
[Họ tên: Mạnh Phi]
[Tuổi: 25]
[Nghề nghiệp: Lập trình viên]
[Trí lực: 75/100]
[Thể chất: 59/100]
[Sức khỏe: 20/100]
…
Quả nhiên, vật thể trong gương cũng có thể quét được. Có lẽ việc lựa chọn của chương trình có liên quan đến ánh sáng đi vào mắt.
Nó chỉ quan tâm thông tin mà ánh sáng đi vào mắt mang đến từ đâu, chứ không để ý liệu có phải đã qua phản xạ của gương hay không.
Ánh mắt hắn tập trung vào chính mình trong gương, chứ không phải bề mặt gương, vì vậy sẽ không chọn phải cái gương.
Hơn nữa, “vật thể” thực sự được chọn còn liên quan đến “sự hình dung” trong đầu hắn.
Khi hắn “hình dung” về bản thân, vật thể được chọn là bản thân hắn như một tổng thể. Khi hắn hình dung về da, mắt hoặc các khái niệm khác, thì đối tượng được chọn sẽ là những bộ phận đó.
Mạnh Phi vừa định tự luyến một phen về chỉ số trí tuệ vượt xa mức trung bình của mình, đã bị con số “Sức khỏe 20” đỏ lè làm cho giật nảy.
Tại sao sức khỏe chỉ có 20 điểm?
À, vì cái vết thương sau gáy. Hơn nữa phía sau còn một loạt gợi ý có thể chọn để mở ra. Sau khi mở ra hắn mới phát hiện:
[Trạng thái: Xương sọ tổn thương nghiêm trọng, não bộ tổn thương nghiêm trọng, đang cận kề cái chết, chỉ số sức khỏe đang tiếp tục giảm.]
Thảo nào hắn cũng luôn cảm thấy trạng thái của mình không tốt lắm. Đứng cũng thấy mệt, hoa mắt từng cơn.
Cận kề cái chết? Lẽ ra cách chơi đúng phải là chạy thẳng đến bệnh viện mới phải?
Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, một tia sáng lóe lên trong đầu hắn.
“Não bộ tổn thương có được tính là khiếm khuyết không? Có thể sửa chữa không?”
[Gợi ý: “Đầu nam giới bị tổn thương nghiêm trọng” có thể được sửa chữa tổng thể.]
“Sửa!”
________________________________________
Thư Khách Tiếu Tàng Đao · Lời tác giả
Mở đầu này coi như là để tri ân “Quỷ Bí” đi! Nhưng tôi rất bực mình việc Ô Tặc không trao cho Nữ Thần Đêm Tối vai nữ chính cũng như cái kết đầu voi đuôi chuột, cứ canh cánh mãi khôn nguôi, cuối cùng vẫn cảm thấy tự mình viết một cuốn thì đáng tin hơn.
HP: cõ lẽ ám chỉ thương hiệu Hewlett-Packard