Dị Giới Khiếm Khuyết

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Xuyên Không Vào Game: Khởi Đầu Liền Thức Tỉnh Thiên Không Thần Quyền Năng

(Đang ra)

Xuyên Không Vào Game: Khởi Đầu Liền Thức Tỉnh Thiên Không Thần Quyền Năng

Mê Mang Tiểu Trùng

Vô số kỷ nguyên sau, không một thần ma hùng mạnh nào có thể ngăn cản Weir đoạt lại quyền năng vốn thuộc về mình.

140 919

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

232 2412

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

50 372

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

57 1170

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

(Đang ra)

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

Bạch long thần

Vấn đề là, tại sao càng nhìn Hi Hi lại càng thấy giống cái tên đáng ghét Tống Từ kia vậy chứ?

187 909

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

(Đang ra)

Tập 01: Sủng Vật Của Thần Linh - Chương 003: Tôi Lại Chết Thêm Lần Nữa?

Trong đầu Mạnh Phi phác họa nên những tình tiết mở đầu của một cuốn tiểu thuyết.

Để cắt điện mà không để lại dấu vết không khó. Chỉ cần tìm ra cầu dao tổng dưới lầu, đeo găng tay vào rồi ngắt là được.

Sau khi mất điện, kẻ đó lúc lên tầng còn phá hủy cả chiếc camera có nguồn điện dự phòng, rồi mới yên tâm vào phòng hắn.

Trong căn phòng tối đen như mực, có lẽ nguyên chủ đang nằm úp mặt trên gối ngủ say. Việc mất điện hoàn toàn không liên quan đến anh ta.

Kẻ lạ mặt dùng một loại hung khí dạng tù như búa, nện liên tiếp vào sau gáy anh. Anh ta còn chưa kịp tỉnh lại, đã thật sự chết trong mơ màng.

Đối phương tám phần đã kiểm tra hơi thở và mạch đập của anh, xác nhận đã chết thật rồi mới rời đi.

Nguồn điện có lẽ là do các hộ dân khác trên lầu hoặc nhân viên quản lý phát hiện mất điện, đã xuống kiểm tra hộp phân phối điện, rồi bật lại cầu dao bị nhảy.

Sát thủ đã sớm nương theo bóng tối mà phủi áo ra đi, không vương một gợn mây.

Nhưng kẻ đó có chết cũng không thể ngờ được, trên người nạn nhân mà hắn đã giết lại xảy ra một sự kiện xuyên không, rồi sống lại!

Nhưng sát thủ là ai? Đã đi đâu? Liệu có còn đang âm thầm theo dõi mọi chuyện không? Nếu phát hiện Mạnh Phi chưa chết, liệu có ra tay lần nữa không?

“Sao, sao thế… Anh Mạnh, anh đang nghĩ cái gì kỳ quái vậy…”

Đường Văn Văn ôm ngực, lùi lại một bước.

“À…”

Mạnh Phi hoàn hồn, lập tức nở một nụ cười vô hại.

“Không sao, anh vừa thấy camera hành lang nhà mình bị vỡ, thấy hơi lạ thôi.”

Đường Văn Văn thở phào một hơi, nói:

“Hết cả hồn, em còn tưởng anh đang nghĩ gì…

Trong tòa nhà có mấy đứa trẻ trâu, anh không biết à? Chuyện này quá là thường tình luôn.

Lần trước có một đứa còn tè vào bảng điều khiển trong thang máy, kết quả là thang máy bốc cháy luôn, anh quên rồi sao?

Thế nên mở đầu sách mới của em mới viết về nữ chính trừng trị đám trẻ trâu đấy, ha ha ha!”

Mạnh Phi cũng cười nói đùa với Đường Văn Văn vài câu, cuộc trò chuyện xem như vui vẻ.

“Anh Mạnh, đừng đứng nữa, qua nhà em ngồi đi, giúp em xem cái máy tính.”

Đường Văn Văn chìa tay phải, chỉ vào một cánh cửa gỗ màu đỏ.

“Bản thảo hôm nay có nộp được không là nhờ cả vào anh đấy! Lúc nào nhận được nhuận bút nhất định sẽ mời anh một bữa thịnh soạn.”

Mạnh Phi gật đầu, theo Đường Văn Văn vào nhà.

Dù sao cũng cùng một tòa nhà, căn hộ của Đường Văn Văn có bố cục tương tự phòng của Mạnh Phi, cùng lắm chỉ là hướng bị đảo ngược mà thôi.

Chỉ là đồ trang trí và bài trí trong nhà đa số đều là màu hồng, toát lên một luồng hơi thở thiếu nữ nồng đậm.

Trên bàn học cắm một bình ly thơm vừa mới thay, hương thơm ngào ngạt.

Đường Văn Văn nhẹ nhàng đặt chiếc máy tính lên bàn, chớp chớp mắt nhìn Mạnh Phi, ra vẻ cầu cứu.

“Dễ thôi.”

Mạnh Phi đặt mông ngồi xuống chiếc ghế Hello Kitty, ra dáng ra vẻ mày mò.

“Hệ thống, Quét.”

Mạnh Phi nói thầm trong lòng.

[Gợi ý: Vật phẩm đã được quét thành công.]

[Vật phẩm: MacBook Pro]

[Kích thước: 16 inch]

[Trạng thái: Sector quan trọng của ổ cứng bị hỏng, có thể sửa chữa. Tuổi thọ pin đã hết, hỏng hoàn toàn, không thể sửa chữa.]

“Hỏng hoàn toàn, có sửa được hay không là dựa vào đâu để phán đoán?”

Mạnh Phi lại một lần nữa dùng chức năng “Trợ giúp”.

[Gợi ý: Khi một cơ chế bị hư hỏng nhưng vẫn có thể hoạt động một phần, đó là hư hỏng cục bộ, từ đó có thể suy ra trạng thái hoạt động bình thường và tiến hành sửa chữa. Khi một cơ chế bị phá hủy hoàn toàn không thể hoạt động, không thể suy ra trạng thái hoạt động bình thường, lúc này không thể sửa chữa.]

Mạnh Phi thu được một kiến thức mới.

Xem ra cái Hệ thống BUG Mạnh Nhất tự khoe khoang này cũng không phải thứ gì cũng sửa được.

Việc ổ cứng hỏng sector là chuyện nhỏ, có thể sửa được. Nguyên nhân là vì dù một phần sector của ổ cứng bị hỏng, nhưng các phần còn lại vẫn hoạt động được.

Hệ thống có thể dựa vào các phần tốt để suy ra phần hỏng “đáng lẽ” phải như thế nào, từ đó có khả năng phục hồi.

Nhưng pin đã hết tuổi thọ, thành phần hóa học đã thay đổi, hoàn toàn mất khả năng hoạt động, thì dù là hệ thống cũng không thể “đoán” ra được trước khi hỏng thì pin trông như thế nào, vì vậy không thể sửa chữa.

Từ đó có thể suy luận, máy tính bị hỏng hóc một chút có thể sửa, nhưng nếu bị đập thành mảnh vụn thì không thể sửa được.

Người bị thương, bị bệnh có thể chữa lành, nhưng nếu đã chết thì không thể chết đi sống lại.

“Em gái, đi lấy giúp anh cái tua vít, loại đầu chữ thập nhé.”

Mạnh Phi cười nói.

Chức năng “Sửa” của hệ thống là hoàn toàn tự động, có chút kinh thế hãi tục, nên hắn quyết định điều cô em đi chỗ khác.

“Vâng ạ.”

Đường Văn Văn tung tăng đi tìm tua vít.

“Sửa chữa BUG ổ cứng.”

Mạnh Phi nói thầm trong lòng.

Dứt lời, trước mắt hắn lại lóe lên một luồng sáng xanh, ngay sau đó là âm thanh của hệ thống.

[Gợi ý: Đối tượng “Ổ cứng máy tính bị hỏng” đã được sửa chữa!]

[Kinh nghiệm +10]

Mạnh Phi xoa cằm, tiện tay nhấn nút khởi động.

“Duang~”

Tiếng khởi động đặc trưng của Apple, khá lớn.

Đường Văn Văn đang lục tung tủ đồ ở phòng bên cạnh, dỏng tai lên, ngây người ra.

Cô rón rén thò nửa khuôn mặt dễ thương ra khỏi phòng chứa đồ.

“Anh… thế này là… sửa xong rồi á? Em còn chưa tìm thấy tua vít nữa.”

Đường Văn Văn mở to đôi mắt tròn xoe, kinh ngạc vô cùng.

“Ừa, chuyện nhỏ thôi mà. Anh phát hiện không cần tua vít cũng sửa được.”

Mạnh Phi nhún vai.

“Anh đã nói rồi mà, chỉ cần là vấn đề máy tính, anh đều biết.”

“Anh Mạnh ngầu quá, lợi hại thật!”

Đường Văn Văn đóng cửa phòng chứa đồ lại, giơ ngón tay cái lên.

“Đừng quên mời anh ăn cơm đấy.”

Mạnh Phi mím môi cười, lưỡng lự không biết nên đi ngay, hay ở lại tìm hiểu thêm chút gì đó.

Đường Văn Văn vừa định đáp lời, điện thoại trong túi cô reo lên.

“Chờ chút, anh Mạnh, em nghe điện thoại đã…”

Đường Văn Văn có chút ngại ngùng.

Mạnh Phi gật đầu, ra hiệu cứ ưu tiên nghe điện thoại.

“A, Đình Đình, lâu rồi không gặp~”

Đường Văn Văn bắt máy, là cô bạn thân làm điều tra viên hình sự, vui mừng khôn xiết.

“Đúng đúng, tớ vẫn ở chung cư Hải Cảng nè, sao thế.”

“Không biết nữa, bên bọn tớ mất điện, vừa mới có lại…”

“Cái gì! Tai nạn giao thông?!”

“Gì cơ? Cậu nói to lên, bên cậu tín hiệu kém quá.”

“Không có người ngoài đâu, anh hàng xóm đang sửa máy tính giúp tớ, anh ấy tốt lắm.”

“Được rồi, tớ bật loa ngoài đây.”

Đường Văn Văn “bíp” một tiếng trên điện thoại.

“Văn Văn, nghe tớ nói không?”

Trong điện thoại truyền đến một giọng nữ tràn đầy nội lực, nghe rất oai.

“Nghe rõ, nghe rõ.”

Đường Văn Văn “ê” một tiếng vào điện thoại.

“Hiện trường vụ tai nạn cách nhà cậu không xa lắm. Hiện trạng rất thảm khốc, người vây kín ba trong ba ngoài, tài xế đã bỏ trốn, đã được xác định là án hình sự rồi, cậu ở yên trong nhà, đừng đi lung tung.”

Ngải Đình đã là điều tra viên hình sự. Nếu không phải được xác định là án hình sự, chắc cô ấy cũng sẽ không xuất hiện tại hiện trường.

“Ừ ừ, tớ biết rồi. Nửa đêm nửa hôm tớ rảnh đâu mà đi lung tung. Bản thảo còn chưa viết xong đây này.”

Đường Văn Văn gật đầu lia lịa.

Giọng nói đầu dây bên kia đột nhiên im lặng một lúc.

“Văn Văn, có phải cậu ở tòa 3, tầng 24 không?”

Giọng điệu trong điện thoại đột nhiên trở nên nghiêm túc.

“Đúng vậy.”

Đường Văn Văn đáp lời nghiêm túc.

“Tớ nhớ mà. Nên mới gọi cho cậu. Trùng hợp quá! Hay là tớ không nói tiếp nữa, sợ cậu gặp ác mộng… Ha ha.”

Giọng nữ đầu dây bên kia đột nhiên bật cười.

“Ghét thế! Nói đi mà, tớ là chúa tò mò đấy!”

Đường Văn Văn nũng nịu, nghe ra rất ỷ lại vào cô bạn thân này.

“Cậu nói đấy nhé? Đừng có hối hận.”

“Đình Đình, cậu cứ yên tâm nói đi, tớ mà hối hận tớ là cún con!”

“Nạn nhân lần này, ở cùng tầng với cậu, chắc là hàng xóm của cậu.”

Giọng nói đầu dây bên kia cho biết.

“Là một người đàn ông, tên là Mạnh Phi, không chừng cậu còn từng gặp anh ta rồi ấy chứ.”

“…”

“…”