Chương 83: Bộ lọc nữ thần vỡ nát
“Ở đây không có ai à?”
Giang Cần đến khu khởi nghiệp, đẩy thử cửa phòng tổng vụ nhưng không mở được, lại ghé mắt nhìn qua cửa sổ, bên trong không một bóng người.
Học tỷ Cao Tâm Nguyệt và ông anh mê phim kia cũng là sinh viên Lâm Đại, đến giờ học chắc là không thể trông nom nơi này được. Hơn nữa, trung tâm khởi nghiệp vốn là chốn nhàn hạ, không có người trực cũng chẳng có gì lạ, ăn phải quả bế môn canh như này là chuyện quá sức bình thường.
“Đi thôi, không có ai, lần sau lại đến.”
“Ơ? Thế còn giấy chứng nhận bà chủ của tớ thì sao?” Phùng Nam Thư mặt mũi u sầu, cảm giác tờ giấy tờ quan trọng sắp về tay giờ lại bay mất.
“Không có ai thì làm sao làm được.”
“Vậy tớ ngồi đây đợi nhé.” Phùng Nam Thư nghiêm túc hẳn lên, kiên quyết bám trụ.
Giang Cần có chút buồn cười. Chỉ là cái giấy xác nhận khởi nghiệp tự chủ, có cần coi trọng thế không chứ: “Hay thế này, cậu theo tớ về 208 dạo một vòng, lúc nào có người làm thủ tục thì xuống.”
“Được.”
Giang Cần dắt Phùng Nam Thư tới văn phòng 208. Vừa mở cửa vào, tiếng lách cách bàn phím vang lên như bắn súng, có tiết tấu, lại giống hệt không khí trong quán net.
Nhưng khi tiểu phú bà đi theo Giang Cần bước vào, tiếng bàn phím đột nhiên khựng lại, sau đó tiết tấu chậm đi thấy rõ, tiếng gõ cũng nhẹ dần.
Ngay sau đó là tiếng thì thầm bàn tán khẽ khàng:
“Cái chị đẹp lóa mắt phía sau sếp là ai vậy?”
“Chị Su Nai nói là bà chủ của sếp đó.”
“Má ơi, bà chủ xinh vậy hả?!”
“Ừ, cũng là tân sinh viên khoa Tài chính, nghe nói hai người học chung cấp ba nữa.”
“Sếp thiệt không biết điều! Mới cấp ba đã dụ người ta về rồi? Bảo sao vào đại học kiếm người yêu khó thế, hóa ra có người chốt sổ từ trước rồi!”
“Có khi cậu không kiếm được là do cái mặt cậu đó chứ không phải do gái đẹp bị chiếm hết đâu?”
“??????????”
Bên phía tổ kỹ thuật, ai nấy đều tạm dừng tay, ánh mắt nhìn từ bảng xếp hạng các ứng cử viên hoa khôi chuyển qua cô gái đang đi theo sau sếp, biểu cảm đầy vi diệu.
Nhất là hai anh chàng Trần Văn Tinh và Dương Soái.
Ban đầu nhận làm dự án bầu chọn hoa khôi, hai người cực kỳ háo hức. Dù sao thì được chính tay chọn ra nữ thần xinh đẹp nhất trường, ai mà không máu cơ chứ?
Nhưng giờ vừa thấy bà chủ, hai người bỗng cảm thấy mấy nữ thần đang tranh nhau trên bảng xếp hạng bỗng chốc nhạt hẳn, hứng thú tụt dốc, thay vào đó là một đống nghi hoặc.
“Bà chủ không tham gia thi thật hả? Cô ấy mà vào, ai chơi lại được?”
“Sếp không cho cổ thi, không thì game này khỏi chơi.”
“Chậc chậc, giấu kỹ thế cơ mà, suốt ngày còn giả bộ không yêu đương, lòng dạ thiệt đen.”
“Đúng kiểu sếp, lòng ai chả đen. Hôm trước tôi còn nghe người bên Tài chính đồn là sếp có nuôi một người mẫu ngoài trường đấy.”
“Thật á? Cặn thật luôn rồi!”
Bên tổ nội dung cũng phản ứng tương tự, thậm chí còn thấy hụt hẫng hơn.
Tại sao?
Bởi vì họ vừa phỏng vấn loạt nữ thần hot nhất các khoa, đang viết bài chân dung nhân vật, dùng biết bao nhiêu từ ngữ mỹ miều: nào là da trắng như ngọc, nhan sắc khuynh thành, đôi mắt sáng long lanh, nụ cười rạng ngời như ánh nắng.
Kết quả gặp bà chủ một cái, tất cả đều thất bại toàn tập.
“Chán ghê, hết hứng làm rồi.” Lộ Phi Vũ của tổ nội dung đẩy bàn phím, thở dài.
Đổng Văn Hào quay lại nhìn hắn: “Còn muốn lương không?”
“Tất nhiên là muốn chứ.”
“Muốn thì làm đi.”
Lộ Phi Vũ đảo tay trên bàn phím một hồi: “Không ổn, filter nữ thần của tôi vỡ rồi, giờ viết không nổi nữa.”
“Cậu đang viết cho ai thế?” Đổng Văn Hào liếc qua màn hình máy hắn.
“Cô này nè, Lưu Y Y của khoa Văn. Lúc đầu tôi còn thăng hoa cảm xúc viết khí thế lắm, nào là quốc sắc thiên hương, đôi mắt thu thuỷ. Nhưng giờ viết không nổi nữa, người ta chưa bằng một góc bà chủ, viết ra chẳng khác gì nói phét.”
“Viết không nổi cũng phải viết, đừng có ôm cái gánh nặng của nhà văn, giờ này có tài không bằng có tiền.”
Lộ Phi Vũ bĩu môi, gõ vào chữ “tuyệt sắc”, rồi lại xoá đi, gãi đầu một hồi, cuối cùng đổi lại thành “xinh xắn”.
Hết cách rồi, khi chưa gặp bà chủ, mấy nữ thần này còn được gọi là “tuyệt sắc”. Nhưng sau khi bà chủ xuất hiện, những người còn lại chỉ xứng là “xinh xắn”.
Tình cảm của trai trẻ đại học vốn đơn giản và rạch ròi thế đấy.
Buổi chiều, tuy Cao Tâm Nguyệt vẫn chưa đến, nhưng ngoài cửa phòng 208 đã có mấy chủ cửa hàng ở quảng trường trước trường lượn lờ, thò đầu thụt cổ, tò mò ngó vào trong.
Phải nói, mấy ngày nay lượng khách ở tiệm trà sữa “Hỷ Điềm” đông tới mức kinh hoàng, đôi khi xếp hàng còn kéo dài tới cửa tiệm khác. Trong tình hình đó, mấy chủ tiệm xung quanh ai nói không ghen thì chắc chắn là nói dối.
Đặc biệt là hôm qua, họ nghe nói tiệm bánh Bối Lam và siêu thị hoa quả cũng đến quảng cáo rồi, lại còn được chiết khấu 20%, nghe mà thèm rớt hàm.
Tần Thanh và Ngụy Lan Lan thấy vậy liền ra đón tiếp, kéo mấy người đó đến góc hành lang tư vấn.
Cũng đúng thôi, trong văn phòng không có chỗ tiếp khách, đành tạm ngồi hành lang vậy.
“Chị ơi, bây giờ bên em đang có chương trình khuyến mãi, tất cả các gói quảng cáo đều được giảm giá 20%, hiệu quả lại cao!”
“Chị hỏi vụ mua lần hai được nửa giá à? À đúng rồi, chị nghe chị quản lý bên Bối Lam nói đúng không? Đó là ưu đãi nội bộ cho nhân viên bọn em đó, em có thể giúp chị xin, nhưng đừng kể ra ngoài nhé, sếp mà biết là lại mắng chết luôn.”
Giang Cần đứng ở cửa nhìn một lúc, tự nhiên trong đầu hiện lên ý tưởng với phòng 207 kế bên.
Dự đoán sau này website sẽ càng hot, quảng cáo sẽ càng nhiều, khách đến cũng sẽ ngày một đông. Lúc đó, chẳng lẽ cứ ngồi hành lang tiếp khách mãi? Không có tí dáng vẻ gì của công ty lớn cả.
Nói thật thì, 207 cũng là phòng trống, mấy hôm nay anh đi lại qua lại cũng thấy. Muốn mượn dùng chắc không khó đâu.
Dù không được cho mượn, thì lén làm cái chìa khoá chắc cũng được đấy nhỉ?
Đang mải tính toán thì Cao Tâm Nguyệt từ đầu hành lang tầng hai đi tới, nhìn đám người tụ tập trước cửa thì hơi ngạc nhiên:
“Em trai, mấy người này là sao vậy? Đâu phải sinh viên phải không?”
Giang Cần nở nụ cười bí hiểm: “Toàn là khách mang tiền đến đưa đấy.”
“Em thật sự kiếm được tiền rồi à?” Cao Tâm Nguyệt ngạc nhiên hết sức.
“Chị à, ngày nào cũng lo yêu đương, tin tức trong trường cũng không cập nhật hả? Cuộc thi hoa khôi này, đến chó hoang cũng biết rồi.”
“Chị thì có nghe sơ sơ, nhưng dòng tiền thì luôn là phần khó nhất còn gì?”
Giang Cần không tiện giải thích, liền chỉ tay sang phòng 207: “Chỗ đó em mượn xài tạm được không?”
“208 không đủ dùng hả?”
“Chị nhìn đi, khách đến rồi mà em phải tiếp ngoài hành lang, thế còn ra thể thống gì? Dù gì cũng nên có cái phòng tiếp khách chứ, đúng không?”
Cao Tâm Nguyệt bĩu môi: “Vậy để thầy Nghiêm về, chị hỏi ý kiến thầy một tiếng.”
“Vậy nhờ chị nha. À còn một việc nữa, em có đứa bạn mới tiếp quản tiệm trà sữa ở quảng trường trước, muốn đăng ký giấy chứng nhận khởi nghiệp tự chủ, chị giúp tụi em làm thủ tục nhanh gọn nhất có thể, không cần học phần đâu.”
“Bạn em đến chưa? Dẫn bạn em qua phòng tổng vụ với chị đi.”