Chương 86: Nghe không hiểu, trốn học đi
Càng về sau, gần như toàn bộ chủ shop ở quảng trường trước đều đã ghé qua 208 một lượt. Nhất là sau khi tiệm bánh ngọt Bối Lam ký hợp đồng quảng bá với diễn đàn, lượng khách đến hỏi về việc đặt quảng cáo cứ thế kéo dài không dứt.
Giang Cần kiểm tra sổ sách, phát hiện đa số khách hàng đều rất hứng thú với phần quảng cáo luân phiên ở trang chủ, đến nỗi bốn vị trí quảng cáo đều đã bị đặt kín đến tận cuối năm nay.
Trừ hết các kiểu chiết khấu, ưu đãi thì riêng mảng này đã thu về lợi nhuận vượt xa chi phí đầu tư ban đầu cho diễn đàn.
Ngoài ra, phần quảng cáo ở trang con và khung bên cũng đã được chốt cho những khách hàng phù hợp, tổng doanh thu đã vượt mốc mười vạn, ngang ngửa với ngân sách mà cậu đã đặt ra cho giai đoạn sau.
Viên đạn đã rời nòng, tay súng có thể nghỉ ngơi.
Chỉ cần lúc bóp cò tay không run, thì phần lớn viên đạn sẽ bay tới đúng chỗ mình muốn nhắm tới.
Tất nhiên, dù gì cũng là sinh viên đại học, việc học vẫn là chính. Với Giang Cần thì thành tích học tới mức trâu bò hay không cũng chẳng quan trọng, miễn là đừng nợ môn, đừng học lại là được, không thì cũng mất mặt lắm.
Cuối tháng 9, trong một tiết toán cao cấp.
Giang Cần cảm thấy não mình sắp nổ tung, tai thì nghe tiếng giảng của thầy, đầu thì cố lục lọi ký ức cũ, mà càng đào càng thấy mọi kiến thức từng học nay đã vỡ vụn như thủy tinh.
Nhớ được tí tí, nhưng không nối kết lại được. Có cảm giác như vừa túm được chút gì đó thì lại vuột mất.
Mịa nó, toán cao cấp đúng là giống y chang tình yêu vậy—trừu tượng thấy bà!
Quả là những thứ không đụng đến thì rất dễ bị quên sạch. Trong khi mấy bài hát chế với trò rót rượu thì lại thuộc vanh vách.
Giang Cần nhịn không được đưa tay xoa trán, quay sang nhìn Cao Quảng Vũ, Nhâm Tự Cường và Chu Siêu. Cả ba đứa kia đang chăm chú nghe giảng, thỉnh thoảng còn gật gù, bấm bấm máy tính, trông nghiêm túc đến mức khiến người khác hoài nghi đây có phải ba thằng lầy thường ngày hay không.
Đúng là ai đậu được vào Lâm Đại thì đều không phải hạng xoàng. Đừng thấy ba thằng này ngày thường xàm xí vậy chứ học thì học thật đấy!
Lúc này Giang Cần mới thấm thía cảm giác của học sinh trung bình khi nhìn học sinh giỏi:
Năn nỉ đấy, đừng học nữa có được không?
“Lão Cao, trốn học đi net không? Mộng Ảo nạp trăm tặng trăm đó.” — Giang Cần huých tay rủ rê.
Cao Quảng Vũ tròn mắt: “Lão Giang, giấy báo nhập học của cậu là mua hả? Thái độ học hành của cậu có thể nghiêm túc chút không?”
“…”
Giang Cần quay sang Chu Siêu: “Lão Chu, đừng học nữa, hai ta cùng nợ môn có được không?”
Chu Siêu liếc mắt: “Lão Giang, cậu khác tớ. Nhà cậu có Bentley, nhà tớ thì không. Nếu học lại, mất cơ hội học thạc sĩ luôn. Bố mẹ tớ chắc hụt hẫng chết mất.”
“Lão Nhâm?”
“Tớ còn phải học giỏi nữa kìa. Với lại phải kè kè bên Phan Tú chứ.”
Nhâm Tự Cường nhướng mày, ngập tràn khí chất của người đàn ông đã có người yêu (tự tưởng tượng).
Giang Cần thở dài, ngậm cây bút vào miệng, tay chống cằm nhìn ra cửa sổ ngẩn người.
Cố gắng trụ đến lúc sắp hết tiết, thầy giáo mặc sơ mi ca rô xám đột nhiên cầm lại sổ điểm danh và bắt đầu… điểm danh lần hai, khiến cả ba tên kia đều thở phào, lòng vẫn còn bàng hoàng.
Chỉ cần Giang Cần dụ thêm câu nữa thôi là chắc chắn tụi nó sẽ bị lôi đi trốn học thật rồi.
Sinh viên trẻ tuổi mà, dễ dụ lắm.
Bị điểm danh bất ngờ thế này, ba đứa mới thấy sợ thật. Ai đời học xong rồi còn bị gọi tên?
“Lão Giang, tan học rồi đấy, đi net không?”
“Tan học rồi mà còn đi net cái gì, người đàng hoàng ai đi net nữa!”
Giang Cần vơ sách vở, chuồn lẹ. Ra khỏi phòng, cậu ghé mắt nhìn sang phòng lớp 4 thì thấy vẫn chưa vào học, chắc hai tiết chiều bị dồn về sau.
Thế là cậu đi thẳng xuống tầng một, ra khỏi giảng đường rồi nhắm thẳng hướng quảng trường trước mà đi.
Lúc này ở quảng trường trước đang đỗ hai chiếc xe tải nhỏ, mấy chú công nhân mặc đồng phục xám đang bốc dỡ vật phẩm quảng bá theo sự chỉ huy của Lư Tuyết Mai.
Nào là “Đối tác hợp tác chính thức cuộc thi hoa khôi — Tiệm bánh ngọt Bối Lam, toàn bộ giảm giá 20%, tiếp sức nữ thần, cổ vũ hoa khôi!”
Nào là “Cửa hàng thời trang phong cách hoa khôi — diện đồ giống hoa khôi, sáng chói như hoa khôi!”
Ngoài ra, bên phía Thịnh Thị cũng thiết kế mấy bảng hình nữ thần đại diện các khoa đã ký hợp đồng, đặt thẳng cạnh đài phun nước của quảng trường trước, đối mặt trực diện với bảng xếp hạng hoa khôi khổng lồ.
Sau mấy pha dàn trận này, cả quảng trường trước biến thành chợ phiên chủ đề hoa khôi — náo nhiệt khỏi bàn, người đi kẻ lại đông như trẩy hội, thậm chí có giáo viên cũng không nhịn được phải xuống ngó.
Thực ra, từ trước đến giờ, tiệm bánh ngọt Bối Lam hay tiệm thời trang gần đó buôn bán đều không mấy khả quan.
Dù gì thì lúc trước tiệm trà sữa Hỷ Điềm cũng chỉ có lèo tèo ba khách một buổi sáng, thì mấy cửa hàng kế bên cũng chẳng thể khấm khá nổi.
Không phải sản phẩm hay dịch vụ của họ có vấn đề, mà đơn giản là quảng trường trước không có tí sinh khí nào.
Còn bây giờ thì khác. Người đông như hội, hàng hóa cứ thế mà tiêu thụ, chẳng cần phải lo lắng gì.
Nói một cách dễ hiểu, vị trí của quảng trường trước dở tệ, nhưng Giang Cần đã dùng cách của mình để giải quyết từ gốc.
Trong khi khu buôn bán sôi động nhất trường là siêu thị học viện, thì quảng trường trước được xem là khu chán nhất. Nhưng hiện giờ, cục diện đã xoay chiều, đến mức mấy tiệm phụ kiện gần siêu thị cũng kéo qua đây dựng quầy.
Rõ nhất là cậu sinh viên làm part-time phát thẻ sinh viên, bình thường ngồi lỳ ngoài cổng trường, mấy hôm nay cũng chuyển về quảng trường trước để “ăn ké nhiệt”.
“Chưa bao giờ thấy chỗ này đông như vậy…” — Lư Tuyết Mai cảm thán, ánh mắt lấp lánh đầy xúc động.
Chỉ trong một tháng, quảng trường trước từ chỗ không một bóng người đã hóa thành tụ điểm náo nhiệt, điều này là điều cô chưa bao giờ dám mơ tới.
Mà tất cả mọi thứ có được hôm nay, đều do một mình cậu học đệ năm nhất bên cạnh tạo nên.
“Giảng đường nằm ngay sát quảng trường trước, mà quảng trường này lại đối diện với rừng phong. Cửa hàng thì nằm ở mép đường, hướng về phía hồ Vọng Nguyệt. Địa thế tuy rộng mở nhưng bị hở ba phía, không thể gom khách, không phù hợp để kinh doanh. Giờ bọn mình dựng poster, treo banner, dán bảng quảng cáo bao quanh tạo thành dãy phố, khiến quảng trường hở ba phía trở thành ‘hẻm túi’ một chiều. Cảm giác chen chúc khiến mọi người có cảm giác như đang đi phố đi bộ, thế là buôn bán lên đời.” — Giang Cần vừa nói vừa liếc về phía các dãy hàng.
Lư Tuyết Mai ngẩn người: “Mấy cái này cũng có lý do hả?”
“Thì cũng giống mấy người làm ăn hay đi xem phong thủy trước khi thuê mặt bằng ấy. Có đạo lý cả đấy.”
“Phong thủy là mê tín nhảm nhí mà?”
“Ừ thì đúng là mê tín. Sinh viên đại học nên tin vào khoa học, đừng tin lời anh bốc phét.”
Giang Cần vỗ vai cô một cái rồi quay người về phía tiệm trà sữa Hỷ Điềm.
Lư Tuyết Mai co giật khóe miệng: Nói xạo mà nói tỉnh bơ như thật, bảo sao cậu làm sếp!
Vì cuộc thi hoa khôi đang nóng rần rần, cộng thêm trò “ghép vị trà với tính cách nữ thần”, nên mấy ngày gần đây, Hỷ Điềm bán đắt như tôm tươi, khiến Phòng Tiểu Huyên làm đến mức sắp gãy tay.
“Boss, mấy nay đông khách quá đi mất, mỗi ngày tan ca là em thấy tay chân mềm nhũn luôn á…” — Phòng Tiểu Huyên than thở.
“Thế lương gấp ba có thơm không?”
Phòng Tiểu Huyên gật đầu lia lịa: “Thơm, quá thơm luôn!”
“Thơm thì ráng mà làm.”
Giang Cần tặng cô ánh mắt cổ vũ.
“Nhưng mà em không hiểu nè boss, với số tiền này anh thuê thêm hai người phụ giúp em không được sao?”
“Anh đâu có nhắm vào tiền bán trà. Anh cần là cảnh xếp hàng dài ngoằng, để hút mấy khách quảng cáo tới chơi. Cũng gọi là chiêu ‘tiếp thị khan hiếm’ đấy. Nếu nhân lực đủ, tốc độ làm trà nhanh, thì đâu có hàng dài, mất hút luôn hiệu ứng đông khách. Đợi khi nào bớt hot, anh thuê người giúp em liền.”
Phòng Tiểu Huyên nghe chẳng hiểu gì cả, nhưng nói gì thì nói, lương gấp ba đúng là thơm thật.