Đều đã trọng sinh rồi, ai còn yêu đương nữa chứ?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

235 2744

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

58 432

Death

(Đang ra)

Death

楚寒衣青

Dẫn nhập: Ác ma vốn tàn nhẫn và quỷ quyệt.

9 8

Magika No Kenshi To Shoukan Maou

(Đang ra)

Magika No Kenshi To Shoukan Maou

Mihara Mitsuki

Kazuki, một kiếm sĩ bậc thầy, đã có được một Enigma từ vị thần điều khiển phép triệu hồi ma thuật, và gia nhập khoa ma thuật của Học viện Kỵ sĩ Quốc gia. Kazuki, người được cho là sẽ cải thiện kiếm th

86 52

Chrome Shelled Regios

(Đang ra)

Chrome Shelled Regios

Shūsuke Amagi

Một lần nữa, Layfon bị buộc phải quay trở lại thế giới Quái vật bẩn thỉu và bảo vệ thành phố nơi anh sống. Nhưng những bí mật của thế giới này vẫn chưa được hé lộ.

128 4278

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

(Đang ra)

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

Shiriken

Ma pháp tồn tại, nhưng chủ nhân không thể sử dụng. Đây là một thế giới có Thần.

60 5

[1-100] - Chương 87: Trai lả lơi thì có gì tốt?

Chương 87: Trai lả lơi thì có gì tốt?

“Giang Cần!”

“Ể? Đúng là cậu thật kìa, trùng hợp ghê!”

Giang Cần đang đi dạo ở quảng trường trước thì nghe có người gọi, ngẩng đầu lên thì thấy đám con gái lớp Tài chính 3 đang ríu rít kéo đến.

Dẫn đầu là Tống Tình Tình, Trương Thiềm và cô bạn mới tên Giản Thuần, phía sau là Phan Tú, Lưu Hiểu Quyên và hai cô gái nữa mà cậu vẫn chưa nhớ nổi tên.

Trong đám này, cô bạn tên Giản Thuần đúng là nổi bật nhất.

Cô mặc một chiếc váy nâu ngắn, phối với áo bảy phân tay kiểu đồng phục, để lộ đôi chân trắng nõn mịn màng, đi dép lê trắng trông rất thư thái.

Phải nói là thằng Cao Quảng Vũ kia cũng có mắt đấy chứ, dù gì cũng là thiếu gia đến từ thành phố lớn.

Mới đầu nhập học thì nó luôn mồm bảo Tống Tình Tình xinh, nhưng chẳng thấy động tĩnh gì, vậy mà vừa thấy Giản Thuần là tim đã đập thình thịch, khẩu vị đúng là cao hơn Nhâm Tự Cường mấy bậc.

Mà bên cạnh Giản Thuần còn có một tên con trai, ban đầu Giang Cần tưởng là người qua đường, nhưng thấy Giản Thuần đi thì hắn đi, cô dừng thì hắn cũng dừng, ánh mắt thì dán chặt vào cô ấy — rõ ràng là quen nhau rồi.

Chắc đây chính là tên con trai mới chuyển đến mà Nhâm Tự Cường từng nhắc tới.

Cả hai trốn huấn luyện quân sự, rồi nhập học cùng lúc, lại chung khoa chung lớp, quan hệ chắc không hời hợt.

Không cần đoán cũng biết, tình yêu của lão Cao lại sắp đổ bể nữa rồi, chắc ông tơ bà nguyệt ngán mặt nó luôn quá.

Trương Thiềm hớn hở bước tới: “Giang Cần, cậu cũng đi uống trà sữa à?”

“Không uống, ra hóng gió tí thôi.” Giang Cần đáp lời.

Tống Tình Tình lập tức vượt lên trước Trương Thiềm: “Tới rồi thì uống một ly đi, tớ mời!”

“Vậy thì thế này đi, thấy cô em làm ở quầy cực quá, cậu đưa tiền cho cô ấy nhưng không lấy trà sữa nhé, coi như đãi tớ rồi đó?”

“Lả lơi.”

“?????”

Giản Thuần nãy giờ im lặng đột nhiên buông ra hai chữ, lại còn liếc Giang Cần một cái rõ dài, khiến cậu ngớ người.

Gì vậy trời, chưa nói với nhau câu nào luôn đấy, vô duyên dữ?

Chất lượng sinh viên nữ thời nay đúng là cần nâng cao.

Còn chưa kịp phản bác thì điện thoại trong túi kêu lên, Giang Cần vẫy tay chào mấy cô nàng rồi nép vào góc nghe máy.

Người gọi là Hồng Nhan, cũng không có việc gì đặc biệt, chỉ là báo cho cậu một tiếng: cô đã vượt qua cả vòng phỏng vấn và xét tuyển ở khoa Thương mại Quốc tế.

“Không ngờ cậu vẫn chọn đường này đấy.”

“Tớ nghĩ chị Nam Thư nói đúng, không nên vì ý kiến người khác mà thay đổi quyết định của bản thân. Tớ nên đi con đường mà mình tin là đúng.”

“Ừm, vậy có muốn rủ Phùng Nam Thư đi ăn mừng không?”

“Dạo này thì thôi đi, Sở Tư Kỳ dính lấy tớ suốt, không rời nửa bước, cứ như sợ tớ lén lút đi tìm cậu ấy. Đợi tớ chuyển về cơ sở chính rồi tính, tớ mời.”

“Được, để sau đi.”

Ngắt máy, Giang Cần nhét điện thoại vào túi rồi định ghé 208 xem thử. Giai đoạn này của diễn đàn khá quan trọng, cậu cũng không dám thảnh thơi làm sếp bù nhìn hoàn toàn.

“Giang Cần, sắp tới được nghỉ lễ ngắn rồi, tớ tính rủ lớp mình đi ăn uống, cậu thấy sao?”

Trương Thiềm rút khỏi đám con gái đang chọn trà sữa, quay lại chặn trước mặt Giang Cần.

“Tớ thấy được đó, giờ cậu là lớp trưởng rồi mà, quyết luôn đi.”

“Cậu muốn kiểu trang trọng hay thoải mái chút? Nếu trang trọng thì tụi mình tới Nam Sơn Đình đặt phòng, còn thoải mái thì ra quán vỉa hè Thực Vi Thiên.”

Vừa nghe đến ba chữ “Thực Vi Thiên”, Giang Cần lập tức nghiến răng: “Đi Thực Vi Thiên, thằng chủ quán hôm trước mới hất tớ một bãi, nay tớ phải trả đũa.”

“?????”

Nhìn Giang Cần bỏ đi, Trương Thiềm quay lại tiệm trà sữa, Tống Tình Tình lập tức nhào tới: “Thế nào, cậu ấy chịu không?”

“Chịu rồi, nói là đi Thực Vi Thiên.”

“Tuyệt vời, mua xong trà sữa phải về ngay, tớ còn phải trang điểm chọn đồ, khiến cậu ấy mê như điếu đổ luôn!”

Đang chọn đồ, Giản Thuần bỗng quay lại, mặt mũi khó hiểu: “Tình Tình, cậu thấy Giang Cần có điểm gì tốt mà phải cất công ăn diện vì cậu ta thế?”

“Cậu ấy có xe Bentley.” — Tống Tình Tình nói rất thản nhiên.

“Bentley? À, ra là con nhà giàu. Thảo nào tính cách lả lơi thế.”

Ấn tượng đầu tiên rất quan trọng, lần đầu gặp đã bị Giang Cần ném giấy chọc ghẹo, nên trong mắt Giản Thuần, cậu là kiểu con trai không ra gì cũng chẳng lạ.

Tống Tình Tình bĩu môi: “Rồi rồi, ai cũng là trai lả lơi, chỉ có trai nhà cậu là quý tộc nho nhã thôi nhỉ?”

Giản Thuần liếc chàng trai vừa đi cùng mình: “Anh ta á? Tạm tạm thôi, tớ thích kiểu trưởng thành và chín chắn hơn.”

Trang Trung ngồi một bên khẽ cười: “Thuần Thuần, cậu uống gì, để tớ gọi hộ.”

“Để tớ tự gọi, cậu gọi phần của cậu đi.”

“Ừm, vậy tớ ngồi đợi ở ngoài.”

Gọi xong, Trang Trung ra ngoài lấy giấy ăn lau sạch hai chiếc ghế cạnh nhau, ngồi xuống một chiếc rồi mỉm cười ngắm Giản Thuần giữa đám đông.

Cậu thích cô ấy từ năm lớp 9 đến tận giờ. Dù chưa cưa đổ, nhưng cảm giác là càng ngày càng gần nhau.

Hồi cấp hai cấp ba thì bị cấm yêu sớm, gia đình quản nghiêm, mỗi lần cậu tỏ tình đều bị Giản Thuần từ chối thẳng. Nhưng lên đại học rồi, thái độ của cô rõ ràng đã mềm mỏng hơn nhiều.

Cố thêm chút nữa, chắc chắn mùa xuân sẽ đến.

“Mua xong rồi, đi thôi.”

Một lúc sau, Giản Thuần cầm ly trà sữa bước ra.

“Không ngồi đây uống sao?”

Trang Trung hơi ngạc nhiên, ghế mình lau kỹ lắm rồi, đang chờ cô ấy ngồi cạnh nữa cơ mà.

Giản Thuần bĩu môi: “Tối nay lớp có tụ tập, ai cũng đang tranh thủ về chuẩn bị.”

“Vậy bọn mình đi đâu chơi trước đi, rồi lát nữa gặp sau?”

Cô cúi đầu nhìn lại bộ đồ mình đang mặc: “Thôi đi, tớ cũng phải thay đồ. Dù không cần chưng diện gì, nhưng dù gì cũng là buổi tụ tập đầu tiên, mang dép lê nhìn kỳ lắm.”

“Ờ… vậy để tối tám giờ tớ qua đón cậu nhé?”

Giản Thuần gật đầu lạnh nhạt, sau đó quay lại nhập hội với mấy bạn nữ, cùng nhau trở về ký túc xá nữ khoa Tài chính.

Vừa vào phòng, Tống Tình Tình đã lôi tủ quần áo ra chọn đồ.

Tủ đồ của cô đúng chuẩn một bảo tàng thời trang mini, đủ kiểu váy vóc xếp kín mít, đến nỗi thanh treo cũng cong xuống luôn rồi.

Từng bộ được lôi ra mặc thử, sau khi chọn được bộ ưng ý thì bắt đầu tô son đánh phấn, bận rộn không kịp thở.

Trương Thiềm dù bề ngoài chẳng mấy quan tâm, nhưng thực ra cũng ngầm ganh đua, lén lút dùng cọ với phấn phủ dặm lại mặt mình.

Chỉ có Giản Thuần là nhìn mà chẳng hiểu gì.

Tại sao một người như Giang Cần lại được mến mộ đến vậy?

Chỉ vì có xe Bentley thôi sao?

Tống Tình Tình mê trai giàu thì tạm hiểu, nhưng Trương Thiềm đâu phải kiểu người đó, sao cũng thành ra thế này?