Đều đã trọng sinh rồi, ai còn yêu đương nữa chứ?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

76 64

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

46 64

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

120 733

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

73 1448

Cuộc đấu tranh của một quý tộc Lợn Vàng chống lại số phận

(Đang ra)

Cuộc đấu tranh của một quý tộc Lợn Vàng chống lại số phận

Nanashi no Gonbee

Đây là câu chuyện về chàng Anh Hùng của chúng ta, người đã xuyên không thành một nhân vật phụ có số phận kém may mắn trong game eroge, và đang dốc hết sức để giành lấy sự sống.

40 43

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

(Đang ra)

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

Kishima Kiraku

Đây chính là cách mà chuyện tình romcom đầy nhiệt huyết xoay quanh cô nữ sinh cao trung với làn da rám nắng bắt đầu!

8 30

[501-600] - Chương 569: Không thể gạt được Phật Tổ

Chương 569: Không thể gạt được Phật Tổ

Dựa gió mà bay, thống lĩnh toàn bộ ngành mua theo nhóm đang lên, phạm vi hoạt động ngày càng rộng, tích lũy tài sản cũng ngày một nhiều.

Nhìn cảnh từ ổ đất ở Giang Châu bay ra một con phượng hoàng vàng, lãnh đạo địa phương tất nhiên là có tính toán.

Thành phố muốn phát triển không chỉ cần tiền, mà còn cần cả ngành nghề đủ sức kéo theo sự tuần hoàn kinh tế, đây chính là sự khác biệt giữa “có cá” và “biết câu cá”.

Có cá thì ăn được một bữa, biết câu cá thì bữa nào cũng ăn được.

So với Lâm Xuyên – nơi phát triển nhờ khoáng sản và công nghiệp nặng, thì Giang Châu – nơi không có ngành trụ cột rõ ràng – lại càng cần thu hút đầu tư.

Mà trách nhiệm của doanh nhân nhân dân không chỉ là gom tiền, đóng góp lại cho xã hội cũng là một phần rất quan trọng.

Năm 2009, Đông ca xây dựng trung tâm chăm sóc khách hàng lớn nhất cả nước tại quê nhà Túc Thành, cung cấp gần ba vạn việc làm. Cũng từ đây, Túc Thành không ngừng số hóa ngành nghề, phát triển kinh tế và dần dần tiếp cận lĩnh vực thương mại điện tử.

Nghe nói mấy năm sau, riêng công viên công nghiệp thương mại điện tử ở Túc Thành đã xây ba cái, nền kinh tế toàn thành phố bước vào chu kỳ phát triển lành mạnh.

Có thể thấy, tài nguyên và năng lực của một doanh nhân thành công thật sự có thể mang lại cơ hội to lớn cho thành phố.

Lãnh đạo Giang Châu rảnh rỗi là lại mời Giang Chính Hồng uống rượu, kỳ thực là để canh thời cơ chín muồi rồi nhờ ông khuyên Giang Cần quay về đầu tư.

Việc ông nói ra mấy chuyện uống rượu này cũng là để nhắc khéo con trai, để nó hiểu rõ ý đồ của các lãnh đạo Giang Châu.

“Ngành càng lúc càng lớn, không nhỏ lại được đâu.”

“Tương lai sẽ còn lớn hơn nữa, nuôi thêm nhiều cô nhi tiền bạc, cho chúng một mái nhà ấm áp…”

“Nhưng một số hạng mục đúng là có thể đưa về Giang Châu, vừa có thể giúp thành phố phát triển, lại vừa giảm chi phí nhân công cho mình.”

Giang Chính Hồng thay dép, ngồi xuống ghế sofa: “Cứ tùy khả năng mà làm, làm được thì làm, không làm được thì thôi, đừng ép bản thân quá.”

Giang Cần gật đầu: “Ba cũng vậy, uống được thì uống, không uống được thì thôi.”

“Ba mày không có chữ ‘không uống được’ trong từ điển… ăn cơm ăn cơm ăn cơm!”

Ông bưng chén trà vừa pha chạy thẳng vào bàn ăn.

Làm bánh chẻo thật sự mất công, ở nhà thì ông Giang không có đãi ngộ này, Tiểu Giang cũng chẳng có, hôm nay coi như cả hai được thơm lây nhờ Phùng Nam Thư.

Không thì kiểu đãi ngộ này cũng chỉ có dịp Tết mới có thôi.

“Ơ? Sao có hai loại nhân?”

Viên Hữu Cầm ngẩng đầu nhìn Giang Cần: “Vì cải cúc ít quá, gói một lần lại mất công, nên mẹ lấy chỗ thịt còn lại làm thêm nhân hẹ.”

Phùng Nam Thư ngẩng khuôn mặt xinh xắn: “Con chỉ ăn được loại nhân cải cúc thôi.”

Giang Cần gắp một cái nhân hẹ đút cho Phùng Nam Thư: “Cái nào ngon hơn?”

“Cả hai đều ngon.”

“Cưng nịnh mẹ anh giỏi ghê.”

Viên Hữu Cầm nhìn động tác tự nhiên của Giang Cần khi đút bánh cho Phùng Nam Thư, lập tức liếc mắt với Giang Chính Hồng một cái.

Thằng con này ngày nào cũng diễn vở kịch bạn thân ở nhà, giờ thì lộ rồi nhé!

Nhìn cái dáng thành thạo kia, chắc ở trường ngày nào cũng đút nhau ăn.

Ổn rồi, chắc sắp được bồng cháu rồi.

Viên Hữu Cầm gắp miếng thịt ba chỉ nạc mỡ vừa phải cho Phùng Nam Thư, nhìn tuyết bay ngoài cửa sổ, thoáng chốc có cảm giác như Tết đến sớm.

Còn Phùng Nam Thư thì ngồi cạnh Giang Cần, tay cầm đũa, như hơi say say, món bảo bối truyền đời trên tay cứ đung đưa mãi.

Cả nhà bốn người, lại đoàn tụ rồi.

Sáng hôm sau, Viên Hữu Cầm và Giang Chính Hồng trực tiếp xin nghỉ phép hai ngày.

Mỗi tháng Giang Cần đều gửi tiền về, thực ra hai ông bà không thiếu tiền nữa, đi làm cũng chỉ để có việc mà làm, khỏi buồn tay buồn chân.

Giờ Giang Cần và Phùng Nam Thư đều đã về, cần gì vội vã đi làm nữa.

Thế là vừa sáng sớm, Viên Hữu Cầm đã bắt đầu làm bữa sáng, giặt quần áo, bận rộn mà vẫn thấy vui vẻ.

“Giang Cần, con có đồ gì cần giặt không?”

“Có chứ, hết trong cái túi sau cửa đấy ạ.”

“Nam Thư thì sao?”

“Của cô ấy cũng trong túi con luôn.”

Viên Hữu Cầm lau tay, lấy túi của Giang Cần ra, lục được mấy bộ đồ ném vào máy giặt.

Rồi tìm tới tìm lui, bà nhìn thấy hai cái quần chip đôi.

Một cái ba góc, một cái bốn góc, đều in hình hổ nhỏ hú gào.

Bà nín thở, lặng lẽ nhét lại, trong đầu đã hiện ra cảnh cháu trai chạy loăng quăng đầy nhà.

Hai đứa nhỏ này, chắc ở trường không chỉ đút nhau ăn thôi đâu…

Lúc này Giang Cần vừa gọi điện cho Hà Dịch Quân xong, thông báo kế hoạch xây dựng tổng bộ của Pingtuan ở Thượng Hải.

Tập đoàn Vạn Chúng giờ đã chuyển từ mảng thương mại điện tử sang bất động sản thương mại. Trong hai năm vừa qua, trung tâm thương mại mới của Vạn Chúng ở Thượng Hải đã đi vào hoạt động, thu hút hàng loạt thương hiệu thuộc bang Lâm Xuyên, dần trở thành địa danh nổi bật.

Dự án ở Kinh Đô còn chưa động thổ, mà đã hoàn tất khâu thu hút đầu tư, tranh nhau không kịp.

Ngoài ra họ còn liên tục nhận cải tạo các trung tâm thương mại cũ, hiện tại đã có sáu cái ở thành phố hạng hai và ba hoàn thành, ba cái đang cải tạo.

Phải nói rằng, nếu công ty bất động sản có kênh đúng đắn, tốc độ phát triển quả thực rất nhanh.

Huống chi công ty nhà họ Tần còn có mạng lưới và tài nguyên khổng lồ, mà Kim Tơ Nam lại cực kỳ hút tiền, khi các yếu tố khớp lại thì tăng trưởng bùng nổ là chuyện khỏi bàn.

“Cậu định xây tổng bộ ở Thượng Hải à? Nhưng mà Vạn Chúng chưa từng làm cao ốc văn phòng, hay là cân nhắc lại đi?”

“Không cân nhắc nữa, lão Hà, phải biết thách thức bản thân chứ!”

“Tôi chỉ sợ cậu lại song thắng thôi…”

Hà Dịch Quân gác điện thoại, tìm tới Tần Chí Hoàn: “Giang Cần muốn xây tổng bộ ở Thượng Hải, hy vọng Vạn Chúng mình nhận dự án, anh thấy sao?”

Tần Chí Hoàn đập bàn: “Chuyện tốt chứ sao, của nhà mình thì để nhà mình làm, béo cũng không rơi ra ngoài!”

“Anh không sợ cậu ta lại song thắng à?”

“Thế thì sao? Cũng là người nhà mình, ai thắng chẳng như nhau!”

Hà Dịch Quân hít sâu một hơi, dần bị thuyết phục, đúng ha, người nhà mà.

Mình đúng là chưa đủ giác ngộ, nghĩ lại bao năm qua đi cùng nhau, dù Giang Cần luôn song thắng, nhưng công việc làm ăn của mình cũng ngày càng khấm khá.

Cùng lúc đó, Giang Cần vừa bưng cốc nước ra khỏi phòng định đi lấy nước, thì thấy mẹ đang đứng trước máy giặt, nhìn cậu với ánh mắt vô cùng trìu mến.

Cậu đâu biết rằng, trong đầu bà mẹ đang tưởng tượng hình ảnh cháu trai giống mình đang chạy quanh nhà.

“Giang Cần, mẹ hỏi con, con với Nam Thư giờ là quan hệ gì?”

Khóe miệng Giang Cần nhếch lên: “Bạn thân, vĩnh viễn luôn.”

Viên Hữu Cầm nheo mắt: “Thằng quỷ, mồm con có nói câu nào thật không đấy?”

“Con toàn nói thật đấy chứ, kể cả Phật Tổ hỏi, con cũng dám nói y chang!”

Đúng lúc đó, Phùng Nam Thư cũng thức dậy, mặt vẫn còn ngái ngủ, vô thức dính lấy Giang Cần từ phòng khách theo đến bếp, rồi lại lon ton quay lại.

Rồi đi tìm Viên Hữu Cầm ríu rít một hồi, mới nhớ ra mình dậy là để đi vệ sinh, ngơ ngác thiệt sự.

“Nam Thư, con với Giang Cần là quan hệ gì?”

“Là bạn thân, một chăn gối luôn.”

Phùng Nam Thư vừa ngây thơ vừa đáng yêu, còn lén lút liếc Giang Cần một cái, rồi lại quay về dáng vẻ lạnh lùng.

Ăn sáng xong, cả nhà thay đồ chuẩn bị đi chơi, khi bàn tới chỗ đi thì Viên Hữu Cầm đề xuất lên núi Bạch Vân dạo rồi ghé chùa Bạch Vân thắp nén nhang.

Ở Giang Châu, mê tín phong kiến vẫn còn khá nặng, nên chùa này lúc nào cũng đông đúc.

Viên Hữu Cầm và Giang Chính Hồng nghiêm túc quỳ bái, cầu cho Giang Cần và Phùng Nam Thư hai điều ước.

Điều đầu tiên là sức khỏe và vui vẻ.

Sau đó là yêu sớm, sinh nhiều, hạnh phúc cả đời.

Còn Giang Cần thì dắt Phùng Nam Thư đi dạo hai vòng trên núi, ngắm cảnh một chút.

Mùa đông núi Bạch Vân không có gì để xem, cây cối trụi lá, hoa cỏ cũng chẳng có, nhưng ở bên bạn thân thì dạo chơi thôi cũng thấy thú vị.

Trong lúc đi dạo, Giang Cần còn bị tiểu phú bà nhét cho mấy viên kẹo.

Cậu vốn không thích đồ ngọt, đến trà sữa còn hiếm khi uống, giờ thì hay rồi, ngày nào cũng phải ăn.

Cô nàng thậm chí còn vừa ăn kẹo vừa lắc lư trước mặt cậu, má phồng phồng, ý rõ ràng: em ăn vụng nè, mau lại tịch thu đi.

Tâm tư ngốc nghếch của Phùng Nam Thư, ai cũng nhìn ra.

Mấu chốt là miệng cô nàng lại ngọt ngào dịu mát, Giang Cần ăn một lần là ghiền luôn.

“Phùng Nam Thư, anh cảnh cáo em nha, anh sắp tiểu đường đến nơi rồi, nghỉ chút đi được không?”

“Được, em cũng thấy hơi choáng rồi…”

Phùng Nam Thư nhẹ nhàng đáp, bị hôn tới đờ cả người.

Đúng lúc đó, Viên Hữu Cầm từ trong chùa đi ra, gọi cả hai lên. Bà đã xin một quẻ cho hai đứa, giờ cần giải quẻ, phải có mặt cả hai.

Hòa thượng trong chùa ngồi bên phải đại điện, sau bàn xin quẻ, gương mặt hiền từ, tai dày to, trông y hệt tượng Phật.

Thấy Giang Cần và Phùng Nam Thư bước vào, ông mở miệng hỏi: “Hai người, hiện tại là quan hệ gì?”

“….”

Giang Cần len lén nhìn Phật Tổ và Bồ Tát đang ngồi trên điện chính, không dám chém gió bậy, sợ Phật Tổ hiểu lầm, ban cho một đời “tình bạn”.

《Phật Tổ hỏi tôi cũng dám nói thế》

Phùng Nam Thư cũng ráng làm mặt nghiêm túc, không dám nói là “bạn”.

Tự gạt mình thì được, chứ không thể gạt Phật Tổ.

Lúc này, Giang Chính Hồng không ở chính điện, mà đang đi thắp hương, lúc quay lại thì thấy Viên Hữu Cầm cười không dứt, ngạc nhiên hỏi.

“Sao mà vui dữ vậy? Xin được quẻ tốt hả?”

“Thầy hỏi tụi nhỏ quan hệ gì, Giang Cần kêu thầy đoán thử, kết quả thầy bảo nhìn giống bạn thân, con mình liền nổi đóa, nói người ta là lừa đảo, miệng thì niệm A Di Đà Phật, tội lỗi tội lỗi.”