Chương 568: Kẹo nhập khẩu của tiểu phú bà
Vừa bước vào bếp, Giang Cần đã nghiêm túc buộc tạp dề hoa của cô Viên Hữu Cầm, trông cực kỳ chuyên nghiệp.
Món sở trường nhất của anh thật ra là đun nước nấu mì gói vị hầm, còn món trứng chiên đối với anh mà nói đúng là thử thách không nhỏ.
Kiếp trước khi trôi dạt ở Thâm Quyến, cơm nước đều phụ thuộc vào đồ đặt từ các app giao hàng, săn khuyến mãi ba bốn nền tảng cùng lúc, vài ba cú click là gom đủ một bàn ăn, một tuần không trùng món, hoàn toàn chẳng cần động tới nồi niêu xoong chảo.
Còn chuyện có lành mạnh không á? Người đi làm không có quyền quan tâm đến mấy chuyện đó.
Sau này chuyển sang làm sale vì muốn kiếm nhiều tiền hơn, ngày ngày tiếp khách, thậm chí chẳng có thời gian về nhà ngủ, đừng nói là nấu cơm.
Thế nên kỹ nghệ nấu nướng của Giám đốc Giang đúng là… khó nói quá.
Đúng lúc đó, từ phòng khách vang lên tiếng xé bao bì, sột soạt một cách đáng ngờ.
“Phùng Nam Thư, em đang làm gì đấy?”
Vừa dứt lời, tiếng động ngoài phòng khách lập tức biến mất.
“Không có, em không làm gì hết.”
Giang Cần vừa lột hành vừa nói: “Sắp ăn cơm rồi, không được ăn kẹo.”
“Biết rồi mà.”
Phùng Nam Thư vâng lời, ba phút sau liền chạy vào bếp, trên người đã thay chiếc áo bông hoa mà Viên Hữu Cầm mua cho cô dịp Tết năm ngoái.
Bộ đồ này mà khoác lên người khác thì đúng chuẩn “gái quê đầu làng”.
Nhưng khoác lên người Phùng Nam Thư lại chẳng che được khí chất cao lãnh, sang chảnh của một bạch phú mỹ chính hiệu.
Giang Cần đang đánh trứng, rồi đổ vào chảo chiên.
Chỉ mấy động tác đơn giản thôi mà anh đã hỏi đi hỏi lại “anh có giỏi không?”
Tiểu phú bà đúng chuẩn đầu óc “bạn thân”, hỏi gì cũng gật đầu khen giỏi.
Không hiểu sao con trai cứ thích hỏi bạn thân khác giới “anh giỏi không”, đúng là kỳ cục.
“Ớ, trông cũng ra gì đấy, em thích ăn bánh trứng không?”
“Thích.”
Giang Cần giơ ngón cái, rồi đảo nhẹ: “Thế còn trứng xào thì sao?”
Phùng Nam Thư lại gật đầu, hỏi gì cũng thích.
Một lúc sau, Giang Cần hào hứng hét lên: “Trứng xào xong rồi đây!”, vui như đứa trẻ cao mét tám.
“Để em nếm thử vị xem mặn nhạt thế nào, khâu nêm muối này anh hơi không chắc tay.”
Anh gắp một miếng đưa lên miệng cô.
Phùng Nam Thư nhìn anh nghiêm túc: “Ngửi đã thấy thơm rồi, lát nữa ăn cùng anh.”
“Em giỏi dỗ người đấy.”
Giang Cần đặt đĩa xuống, không kìm được cúi đầu hôn lên đôi môi ngọt ngào của cô, hai tay còn vòng qua eo cô, ôm thật chặt.
Nhưng điều khiến anh bất ngờ là, bình thường hôn vào toàn vị ngọt, hôm nay ngoài vị ngọt còn tê tê.
“?”
Anh “bắt nạt” tiểu phú bà đang mềm nhũn trong lòng, cuối cùng còn ăn được một viên tròn tròn trong miệng cô.
Vừa ngọt vừa tê, khỏi cần hỏi cũng biết, chắc chắn là kẹo “đỉnh của chóp” – Bùng nổ Sảng Khí rồi.
Con nhỏ này, vừa quay đi là lại lén ăn kẹo.
Mặt thì cao lãnh kiểu bạch phú mỹ, miệng ngậm kẹo tỉnh bơ như không có gì, đúng là diễn giỏi thật.
Giang Cần liền cuỗm luôn viên kẹo trong miệng cô, để lại tiểu phú bà trơ mắt ra ngơ ngác.
“Sắp ăn cơm rồi, còn ăn kẹo gì nữa, tịch thu!”
“Á…”
Phùng Nam Thư lau khóe miệng, hơi nheo mắt đầy cao lãnh, không ngờ ăn đến miệng rồi mà vẫn bị phát hiện, còn bị tịch thu nữa. Thế là ngoan ngoãn ngồi xuống bàn chờ ăn.
Ngoài món trứng xào, Giang Cần còn nấu thêm hai bát mì.
Trên bậu cửa bếp có lọ sốt thịt mẹ anh làm, mỡ nạc xen kẽ, mùi thơm lừng lẫy, múc một muỗng chan lên mì đúng là thơm ngất.
Tuyệt thật, lần đầu nghiêm túc vào bếp đã làm được hai món có thịt, tiểu phú bà từ giờ khỏi lo đói.
Có điều, một đĩa trứng xào với hai bát mì, bưng ra bàn trông vẫn hơi đạm bạc, dù có chan sốt thì vẫn đạm bạc.
Giang Cần nhìn tiểu phú bà, trong đầu hiện ra bốn chữ: “Tào khang chi thê”.
“…”
“Không đúng, phải là tào khang chi bằng.”
Anh nhắm mắt sửa lại trong đầu, nhưng chữ “thê” kia thế nào cũng không chịu đổi, cứ cứng đầu y như không phải não anh vậy.
Phùng Nam Thư chẳng biết anh đang nghĩ gì, chỉ lặng lẽ ăn cơm trưa, trong lòng ngập tràn bình yên.
Với cô mà nói, từ sau khi mẹ mất đến năm 18 tuổi, cô không có nhà, cũng không biết mình thuộc về nơi nào.
Chỉ là mãi chuyển từ chỗ này đến chỗ khác…
Mãi đến cái Tết năm đó được Giang Cần đưa về ăn cơm tất niên, cô mới lần đầu có cảm giác được trở về nhà.
Từ sau đó, chỉ cần ở nơi này, cô liền dạn dĩ hơn hẳn, dám gạt anh là chưa ăn kẹo.
Giang Cần chưa từng đọc nhật ký của cô, nên không biết cô có một nỗi ám ảnh rất sâu với mấy viên kẹo nhiều màu.
Nhưng vì sợ cô bị sâu răng, nên anh vẫn luôn quản nghiêm.
Tình bạn bản 1.0 chỉ cho nắm tay ôm ôm, không được hôn, nếu cô lỡ ăn kẹo cũng đâu làm gì được…
Nhưng khi nâng cấp lên bản 2.0 rồi, hôn không còn phạm luật nữa, nên dẫu có nuốt vào miệng rồi, cần tịch thu vẫn cứ phải tịch thu.
Ăn trưa xong, Lâm Xuyên lại bắt đầu có tuyết rơi, tuyết mới phủ lên lớp tuyết cũ, trắng xóa cả sân.
Hai người quấn áo lông đi chơi, đầu tiên là lượn qua phố ẩm thực ăn một cây xúc xích khoai, rồi lại ghé trung tâm hàng hóa nhỏ năm xưa, nơi lần đầu họ đi chơi cùng nhau.
Con mèo cam ngày trước vẫn còn, nhưng ổ của nó đã chuyển từ ngoài cửa vào bên trong.
Chỉ là chiếc xe lắc xưa kia không thấy đâu, chỗ đó giờ chất đầy kiện hàng, trông rối như canh hẹ.
Dịch vụ giao nhận của Cainiao vẫn chưa lên sàn, nhưng sự phát triển của ngành thương mại điện tử đã khiến nhiều tiệm tạp hóa nhìn ra cơ hội, biến khu vực ba mét trước cửa thành điểm nhận gửi hàng tạm thời.
Tất nhiên là không miễn phí, mỗi tháng thu năm tệ, chỉ giúp nhận và giữ hàng.
Đặc biệt ở các vùng nhỏ, nhiều cửa tiệm không chỉ giữ hàng, còn giúp đặt hàng online bằng tài khoản của chính họ, chuyện này rất phổ biến trong thời đại đó.
Giống như hồi xưa, thẻ điện thoại cũng là do mấy quầy báo hay tiệm tạp hóa bán.
Ba năm mấy, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, nhưng đã có rất nhiều thứ thay đổi. Trường trung học phía nam đã dời đi, xe lắc cũng chẳng còn.
Chỉ có tình bạn là còn nguyên.
Giang Cần nắm tay Phùng Nam Thư bước đi, cách tiệm không còn xe lắc mấy bước là cửa hàng bán đồ lưu niệm, bên trong treo đầy các loại “chứng minh thư giả”.
Chính là kiểu như “thẻ soái ca”, “thẻ mỹ nữ”, hồi hè sau tốt nghiệp cấp ba họ từng thấy rồi.
Nhưng lần này, dường như mấy loại thẻ đó đã được cập nhật, phong phú hơn nhiều.
Mắt Giang Cần lướt qua giá hàng, bỗng sáng rực lên, phát hiện hàng thứ ba có một món chứa cơ hội kinh doanh khổng lồ, bởi vì nó ghi là “Thẻ con nhà giàu”.
“Ông chủ, cái này bao nhiêu?”
“Năm tệ.”
“Mẹ nó, mà mình bán lại cho thiếu gia Tào chắc kiếm trăm mấy hai trăm luôn quá!”
Giang Cần mua ngay một cái, tiện tay cầm thêm một chiếc “thẻ bạn thân” ở hàng thứ tư: “Tiểu phú bà, có muốn mua một cái không?”
Phùng Nam Thư liếc qua: “Anh, đừng tiêu xài linh tinh.”
“Chỉ năm tệ thôi mà.”
“Nhưng em không muốn cái này.”
“Hở? Vậy em muốn cái nào?”
“Dù sao em cũng không muốn cái này.”
Giang Cần mặt nghiêm túc nhìn cô: “Chúng ta không phải là bạn thân sao?”
“Là bạn thân, nhưng em không cần cái này.”
Phùng Nam Thư giả vờ chẳng hiểu gì, nhưng rõ ràng là không muốn, thế mà Giang Cần cứ nhất quyết đòi mua cho cô, cô liền chạy, chạy còn nhanh như chớp, không tài nào đuổi kịp.
Đến hơn bốn giờ chiều, hai người bắt xe buýt từ trung tâm thành phố về, bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Viên Hữu Cầm.
“Con trai, con về từ trường rồi hả?”
“Đúng rồi mẹ, sao mẹ biết? À, chắc là do tam thúc nói đúng không, trưa về con gặp chú ấy mà.”
“Không phải, mẹ thấy xe của con đậu ngoài cổng. Nam Thư về cùng con à?”
Nghe thấy cô Viên hỏi tới mình, mắt Phùng Nam Thư sáng hẳn lên.
Giang Cần thì láu cá, trả lời: “Không có, à đúng rồi mẹ, trên bàn có rau tề chú ba mang tới đó, con muốn ăn bánh chẻo nhân rau tề.”
“Con muốn ăn thứ lạ gì vậy, gói bánh chẻo phiền lắm, không có!”
“Mẹ đúng là mẹ ruột của con rồi…”
Giang Cần đưa điện thoại sang miệng Phùng Nam Thư, ra hiệu, tiểu phú bà liền nói ngay: “Cô ơi, con cũng về rồi, con cũng muốn ăn bánh chẻo rau tề.”
Viên Hữu Cầm im lặng mấy giây: “Không… còn giấm rồi, bảo Giang Cần mua thêm chút giấm, cô gói cho con ăn.”
“Con cảm ơn cô.”
Giang Cần cúp máy, quay sang nhìn cô: “Thấy chưa, chỉ một chiêu là mẹ anh nghe răm rắp.”
Phùng Nam Thư gật đầu nghiêm túc: “Em biết mà, em chính là chiêu đó.”
“Hệ sinh thái là vậy đó, em nắm mẹ anh, anh nắm em, anh chính là hoàng đế nhà họ Giang!”
Vị “thổ hoàng đế” oai phong dẫn cô xuống xe, trước khi về còn ghé tiệm ông ba mua thêm chai giấm.
Lúc này Viên Hữu Cầm vừa nhào bột xong, tiểu phú bà đã thay dép, rửa tay rồi vào bếp phụ cô gói bánh.
“Sao hai đứa về đột ngột vậy? Chưa được nghỉ mà?”
“Có chút nhớ nhà.” Phùng Nam Thư thì thầm.
Nghe câu đó, tim Viên Hữu Cầm mềm nhũn: “Nhớ nhà thì về, dù sao Giang Cần cũng có xe, về là cô gói bánh cho con ăn.”
Phùng Nam Thư khẽ gật đầu, vừa gói bánh vừa lắc lư đầu.
Giang Chính Hoành tan ca muộn hơn Viên Hữu Cầm, vừa về đã thấy hai người đang gói bánh, hơi sững người: “Ơ, chưa nghỉ mà, sao Nam Thư lại về?”
“Nam Thư nhớ nhà.”
“Phải học theo Nam Thư mới được, nhìn Giang Cần mà xem, nửa tháng chẳng gọi về lấy một cú, giờ còn không biết đi lang thang chỗ nào!”
Giang Cần ngồi trong phòng khách cất tiếng uể oải: “Ba, con đang lang thang trong phòng khách đây.”
Giang Chính Hoành quay ra: “Vừa hay, có chuyện muốn nói, sau này làm ăn bớt quy mô lại đi.”
“Tại sao ạ?”
“Ba tuy thích uống rượu, nhưng không thích uống với lãnh đạo. Bây giờ thì hay rồi, mời ai đi uống cũng có lãnh đạo chen vô, dặn trước đừng dẫn người ngoài cũng chẳng ăn thua.”