Đều đã trọng sinh rồi, ai còn yêu đương nữa chứ?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

76 64

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

46 64

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

120 733

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

73 1448

Cuộc đấu tranh của một quý tộc Lợn Vàng chống lại số phận

(Đang ra)

Cuộc đấu tranh của một quý tộc Lợn Vàng chống lại số phận

Nanashi no Gonbee

Đây là câu chuyện về chàng Anh Hùng của chúng ta, người đã xuyên không thành một nhân vật phụ có số phận kém may mắn trong game eroge, và đang dốc hết sức để giành lấy sự sống.

40 43

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

(Đang ra)

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

Kishima Kiraku

Đây chính là cách mà chuyện tình romcom đầy nhiệt huyết xoay quanh cô nữ sinh cao trung với làn da rám nắng bắt đầu!

8 30

[501-600] - Chương 551: Làm gối ôm hình Giang Cần

Chương 551: Làm gối ôm hình Giang Cần

Thực ra, lời của Tổng Giám đốc Hạ cũng không sai.

Tối Nay Đầu Trang vốn không có ban biên tập hay phòng tin tức riêng, toàn bộ nội dung thông tin đều do sinh viên đại học làm thêm biên tập lại, hoàn toàn không có bản tin độc quyền nào. Do đó, việc cập nhật tin tức chậm vài phút hay thậm chí cả tiếng đã trở thành chuyện thường ngày.

Hơn nữa, vì sinh viên có quan điểm chủ quan mạnh, cùng một sự kiện có thể được viết thành nhiều cách khác nhau, hoàn toàn thiếu đi sự khách quan và công bằng.

Thậm chí, đôi khi chỉ có một tấm ảnh, còn lại toàn là bịa ra.

Ngay cả Giang Cần cũng từng nói rằng, Tối Nay Đầu Trang không tính là ứng dụng tin tức, chỉ là một nền tảng nội dung mở khoác lên lớp áo thời sự mà thôi.

Trong thời đại này, sự khách quan và tốc độ đăng tải là yếu tố rất quan trọng.

Nhiều ứng dụng tin tức đều tranh giành tin độc quyền để hút độc giả mới, tận dụng điểm nóng truyền thông để tăng lưu lượng truy cập.

Nhưng nếu một nền tảng nội dung toàn là thông tin phiến diện, sáo rỗng, không có căn cứ xác thực hay thậm chí là tin giả, vậy làm sao có thể đi được đường dài?

Dẫu vậy, đó lại chính là định vị của Tối Nay Đầu Trang, là hình hài sơ khai của tự truyền thông trong lĩnh vực thông tin.

Không thể nói mọi nội dung của nó đều là tin giả, bởi vì một nghìn độc giả thì có một nghìn cách nhìn khác nhau, nó chỉ đơn giản là cung cấp thêm nhiều góc nhìn cho cùng một sự việc.

Hơn nữa, trong các “đại sự kiện”, Tối Nay Đầu Trang cũng có hợp tác với một số trang tin tức, không đến mức quá thiên lệch.

Chỉ là xét theo tình hình phát triển hiện tại, trong mắt nhiều người, Tối Nay Đầu Trang đúng là có chút... loạn.

Đặc biệt là phiên bản 1.0 trước đó, hiệu quả thuật toán đẩy tin chưa được thể hiện rõ, độ chính xác trong đề xuất nội dung cá nhân hóa cũng không đáng để khen, bị coi là một sản phẩm không có tương lai cũng là chuyện dễ hiểu.

“Lashou giờ thế nào rồi?”

Tiễn Hạ Hiếu Bằng đi rồi, Bàng Nhụy không kìm được mà hỏi.

Lữ Chí Xuyên lắc đầu: “Tính chuyện gọi vốn lên sàn, kết quả bị tố cáo.”

“Bị tố gì?”

“Bị nghi ngờ làm giả báo cáo tài chính, CCTV cũng đưa tin về vụ này, nhãn hiệu của họ còn dính vụ vi phạm bản quyền... Nói chung là loạn hết cả.”

Nghe xong, Bàng Nhụy khẽ gật đầu rồi quay đầu nhìn ra cửa sổ.

Lashou từng có lúc được định giá trăm tỷ, đứng đầu thị trường, khi đó Bàng Nhụy mới chỉ vừa gặp được Giang Cần – chàng trai ngoài trẻ ra thì chẳng có gì cả, dám lấy tương lai đặt cược cho tương lai.

Vậy mà chỉ trong hai năm, thị trường mua chung đã hoàn toàn thuộc về một giọng nói duy nhất.

Biết một thiên tài và tận mắt chứng kiến thiên tài đó trỗi dậy là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau. Dù cuộc chiến mua chung đã kết thúc được nửa tháng, Bàng Nhụy vẫn không khỏi rúng động.

Hiện tại, Pingtuan đã phủ hơn trăm thành phố, hợp tác với gần năm nghìn thương hiệu chuỗi.

Toàn bộ tiền đốt ra trong cuộc chiến mua chung đều trở thành bàn đạp mở rộng thần tốc của anh.

Nhìn lại từ đầu đến cuối, Bàng Nhụy cảm thấy, có lẽ toàn bộ quỹ đạo phát triển của thị trường mua chung đã nằm trong tay anh ấy từ lâu.

Bởi sau khi cuộc chiến truyền thông kết thúc, tin đồn lan nhanh, có người nói công ty đầu tiên châm ngòi cho làn sóng mua chung – Suixin Group – thật ra cũng chỉ bắt chước theo mô hình Pingtuan mà thành.

Vậy mà Giang Cần chẳng những không tức giận, thậm chí còn góp ý định hướng phát triển cho họ, còn khẳng định rằng sẽ không mở rộng toàn quốc.

Xét theo hướng này thì chiến lược ban đầu của anh là đợi người khác nhóm lửa, châm bếp, làm nóng thị trường, nuôi dưỡng thương hiệu, sau đó mới ra tay gặt hái.

Muốn làm được bước này, anh bắt buộc phải đoán đúng xu hướng phát triển toàn ngành.

Bàng Nhụy chưa từng gặp ai như vậy.

Có người đến cả định hướng công ty mình còn chẳng rõ, làm sao có thể có người thao túng được cả xu thế thị trường?

“Chị Bàng, em đi làm trước đây.”

“Còn chưa hết giờ nghỉ trưa mà?” Bàng Nhụy quay đầu nhìn Lữ Chí Xuyên.

Anh ta nâng cốc cà phê: “Chiều em hẹn CEO của Wandoujia, bàn chuyện đầu tư.”

“Dạo này chăm thế?”

“Muốn tặng vợ căn nhà lớn.”

Bàng Nhụy ngạc nhiên: “Tôi nghe anh Tạ bên hậu kiểm nói vợ cậu đang đòi ly hôn? Cậu lấy vợ mới rồi à?”

Lữ Chí Xuyên mím môi: “Vẫn là vợ cũ.”

“Không ly hôn nữa à?”

“Trước ngày nào cũng cãi nhau, mệt mỏi, ly hôn còn nhẹ lòng. Ai ngờ hôm nọ tặng cho cô ấy một cây kem bảy màu, cô ấy lại khóc, rồi đánh tôi một trận, sau đó còn vào bếp hâm cơm cho tôi.”

Bàng Nhụy cười khúc khích: “Làm sao mà cậu lại rảnh đi mua kem cho vợ?”

“Hôm đó là lúc Giám đốc Giang đến, em mời anh ấy đi massage, ai ngờ anh ấy lon ton chạy đi mua kem cho bạn gái.”

Lữ Chí Xuyên khẽ cười: “Nhiều khi ăn sơn hào hải vị quen rồi, quên mất cái thời nghèo khổ chia nhau một que kem là như thế nào.”

Sau đó, chiến dịch truyền thông cho ngày 11/11 của Taobao bắt đầu rầm rộ.

Vừa mở trình duyệt UC, lập tức hiện ra giao diện chuyển trang, sau đó là banner quảng cáo, tin tức liên tục đổ vào.

Giá sốc, siêu ưu đãi, giảm trên giảm.

Chiến dịch này kéo lưu lượng rõ rệt, không chỉ trang đặt hàng trước của Taobao mà cả số người đăng ký Alipay cũng tăng vọt.

Trong thị trường internet di động, trình duyệt là công cụ có rào cản thấp, dễ được chấp nhận.

Vì… điện thoại mà không có trình duyệt chẳng khác gì phương Tây không có Jerusalem.

Nhưng trình duyệt mặc định trong máy thì lại rất tệ, còn UC thì nắm được điểm này, liên tục tối ưu trải nghiệm, tăng độ tương thích, cố gắng đáp ứng mọi nhu cầu.

Ví dụ như chế độ đọc truyện.

Khi giá cước dữ liệu vẫn còn cao, cộng đồng đọc truyện online vẫn rất lớn, mà độc giả đọc truyện lậu còn đông hơn chính thống.

Nhưng quảng cáo từ truyện lậu khiến người ta khó chịu, còn UC thì có thể chặn được những quảng cáo đó, thậm chí thêm cả truyện lậu vào kệ sách riêng, rất lợi hại.

Chưa kể, còn có thể tải link “bí mật”, chế độ duyệt không lưu dấu vết, tiêu chí là “làm người trong sạch, hành động gọn gàng”.

Nhờ vậy mà lượng người dùng UC thực sự lớn, hiệu quả kéo lưu lượng cũng rất rõ rệt.

Năm nay, Taobao cũng bỏ hợp tác với Zhihu.

Một phần vì sau hai năm 2009–2010 quảng bá, thị trường sinh viên gần như đã được khai thác hết.

Một phần khác, Pingtuan gần đây kết hợp với UnionPay và Tenpay, như một lời cảnh cáo trong cuộc chiến truyền thông, khiến ông Mã tức giận.

Làm ăn đến mức này rồi, thể diện rất quan trọng.

Trong mắt ông Mã, Giang Cần đúng là một tài năng trẻ, nhưng dù sao vẫn là hậu bối, ta đánh cậu, cậu chịu đựng là chuyện thường, nếu chịu được thì đó là năng lực của cậu.

Nhưng cậu mà lấy kiểu đó để đáp trả lại ta thì không tôn trọng chút nào. Nếu ta không phản ứng, chẳng phải sẽ bị chê cười sao?

Hiện tại, Pingtuan và Alipay như cá với nước, không thể tách, nhưng Taobao hoàn toàn có thể dừng hợp tác với Zhihu, coi như một động thái phản ứng nhẹ nhàng.

Vì vậy, suốt giai đoạn đặt hàng trước, Giang Cần luôn tức điên.

Mẹ nó, lại có một khoản tiền không kiếm được, khó chịu thật sự!

Rõ ràng đã thề sẽ để từng đồng tiền đều có chốn về, giờ chẳng phải là tự vả vào mặt sao?

Quan trọng nhất là, hoạt động sôi nổi của ngày 11/11 đã ảnh hưởng trực tiếp đến mảng hàng chọn lọc của Pingtuan.

Mặc dù Pingtuan đã xây dựng hình tượng hàng chính hãng rất tốt, giao hàng nội vùng cũng nhanh hơn chuyển phát, nhưng người tiêu dùng vẫn dễ bị hấp dẫn bởi giá rẻ và khuyến mãi.

Giang Cần không quan tâm việc có kiếm tiền hay không, nhưng thấy tiền rơi vãi bên ngoài mà không gom được về, anh chỉ muốn chém hết mọi thứ.

“Sao nhìn sếp như sắp ăn thịt người vậy?”

“Sếp là người lương thiện…”

“???”

Ngày 11/11/2011, chỉ riêng ngày đầu đã đạt doanh số 1,2 tỷ, toàn bộ báo chí mạng đều đưa tin con số này.

Tại sao?

Vì năm 2010, doanh số cả ngày 11/11 chỉ là 980 triệu, vậy mà năm nay, một ngày đã vượt cả năm ngoái.

Tin tức này như một quả bom truyền thông, chiếm ba vị trí hot search liên tiếp.

Cả trường Lâm Đại đều đắm mình trong không khí “móc ví mua sắm” online.

Như Tống Tình Tình, nhờ bí kíp làm bánh bao mà giờ thành “phú bà”, nhận hàng đầy kín ban công.

Giản Thuần cũng mua không ít, trong đó có một vật thể hình trụ cao bằng người, không nặng nhưng khó ôm mang về.

Trang Thần “vô tình” có mặt ở bưu cục, không nói không rằng, như một nam thần lạnh lùng, bước lên giúp cô ôm đồ về ký túc xá nữ sinh viện Tài chính.

“Cái này to thế, cậu mua gì vậy?”

“Ờm… gối ôm.”

“Tháo bao ra đi, tôi mang bao đi vứt cho.”

“Thôi thôi, để tớ tự tháo, cảm ơn cậu.”

“Vậy tôi về trước nhé.”

Trang Thần đưa đồ đến dưới lầu rồi vẫy tay rời đi, khóe mắt thấy Giản Thuần đỏ mặt cắn môi, thẹn thùng lúng túng, khóe môi anh bất giác nhếch lên, bước chân nhẹ nhàng hơn hẳn.

Giản Thuần ôm cái trụ lớn về phòng, cẩn thận dùng kéo cắt ra, bên trong hiện ra một chiếc gối ôm in hình… Giang Cần.

Tưởng Tiềm và Tống Tình Tình nhìn nhau im lặng, sau đó lặng lẽ xin link mua hàng.

Ban đầu, Giản Thuần chỉ để gối bên giường, ngủ cạnh nó.

Nhưng khi cả Tưởng Tiềm và Tống Tình Tình cũng có gối ôm giống y hệt, cảm giác đồng bọn khiến ai nấy mạnh dạn hơn, bắt đầu ôm gối kẹp chân ngủ.

Phòng của Phùng Nam Thư nằm không xa, chỉ cách hai phòng, thỉnh thoảng đi ngang qua đều có cảm giác khó tả.

Nhưng việc này chẳng bao lâu sau đã bị Vương Hải Ni – “thánh hóng hớt” – phát hiện.

Cô hay lượn lờ quanh các phòng hỏi thăm có trai đẹp không, rồi phát hiện ra gối ôm Giang Cần, lặng người hồi lâu.

Giản Thuần hoảng loạn muốn giải thích, mong Hải Ni đừng mách lẻo, nhưng lại bị cô khoát tay cắt ngang.

“Đừng để Phùng Nam Thư thấy, chứ thấy rồi là thèm chết mất.”

“Gửi link cho tôi luôn nhé.” Mắt Hải Ni ánh lên vẻ kỳ lạ.

“???”

Tưởng Tiềm như muốn hóa đá: “Cậu với Phùng Nam Thư ở cùng phòng mà, dám dùng loại gối này sao?”

Hải Ni hất cằm đầy kiêu hãnh: “Thì mới càng kích thích chứ sao!”