Đều đã trọng sinh rồi, ai còn yêu đương nữa chứ?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

233 2566

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

54 404

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

58 1198

Dị Giới Khiếm Khuyết

(Đang ra)

Dị Giới Khiếm Khuyết

Thư Khách Tiếu Tàng Đao

Đây là một thế giới được tạo thành từ các chuỗi vụ án bí ẩn, tựa các mảnh ghép xếp hình, nơi ẩn chứa dưới lớp vỏ quy tắc và logic chặt chẽ là cuộc chiến ngầm giữa những khiếm khuyết và lỗ hổng. Hãy ch

15 73

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

(Hoàn thành)

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

Bạch long thần

Vấn đề là, tại sao càng nhìn Hi Hi lại càng thấy giống cái tên đáng ghét Tống Từ kia vậy chứ?

232 928

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

(Đang ra)

1-100 - Chương 45: Có người đang soi gương

Chương 45: Có người đang soi gương

"Hồng Nhan, ngay từ đầu Giang Cần đã thích tớ, sao cậu cứ phải tranh với tớ?"

Sở Tư Kỳ mở miệng trước, ánh mắt đầy căm tức.

Hồng Nhan từ tốn ngẩng đầu,

"Cậu ấy không thích cậu, dù có thích, cậu cũng không xứng với tình cảm đó."

Vương Huệ Như lập tức choáng váng. Cô không tin nổi người dịu dàng như Hồng Nhan lại có thể nói ra câu như vậy,

"Hồng Nhan, cậu bình tĩnh chút đi."

"Tớ nói sai chỗ nào? Sở Tư Kỳ, cậu muốn gì? Muốn cậu ấy tiếp tục thích cậu, rồi lại từ chối cậu ấy để tìm cảm giác ưu việt à?"

Sở Tư Kỳ nghẹn lời, sắc mặt tái đi,

"Cậu nói bậy, tớ không có."

Hồng Nhan quay sang Vương Huệ Như,

"Huệ Như, có nhiều chuyện cậu rõ hơn tớ. Cậu thấy tụi tớ ai mới là người đang nói dối?"

Vương Huệ Như mím môi, im lặng rất lâu rồi mới khẽ nói,

"Tớ không biết, tớ không hiểu gì hết."

"Đến cả cậu cũng không dám nói thật thì chứng tỏ Sở Tư Kỳ thật sự hết thuốc chữa rồi."

"Hồng Nhan, cậu đừng đánh tráo khái niệm. Giang Cần thích tớ từ năm lớp 10 đấy!"

Sở Tư Kỳ nghiến răng.

Hồng Nhan bình thản nhìn cô,

"Rồi sao? Được gì từ đó? Cậu có thích cậu ấy không?"

"Tớ…"

"Thật ra cậu chỉ thích cái cảm giác được người ta theo đuổi thôi. Ích kỷ, hão huyền, ngu ngốc."

Từng câu của Hồng Nhan như dao sắc cứa vào tim. Sắc mặt Sở Tư Kỳ tái nhợt thấy rõ.

Cô không hiểu nổi, rõ ràng mình đã cố gắng ăn diện đẹp nhất, trang điểm chỉn chu, khí thế đầy mình mà sao chỉ vài câu nói từ đối phương đã khiến cô thua không còn manh giáp?

Cuối tuần, phố Nam vốn đã đông người ăn uống. Bàn trước bàn sau, bên trái bên phải, mười mấy người đều đổ dồn ánh mắt về phía bàn của Giang Cần. Ai nấy đều thầm nghĩ, sao nhiều gái đẹp vây quanh một tên con trai trông chẳng có gì nổi bật thế kia?

"Hồng Nhan, cậu mới chỉ gặp Giang Cần có hai lần, cậu đâu có hiểu cậu ấy."

Hồng Nhan mỉm cười,

"Vậy thì sao? Sau này tớ có cả đống thời gian để hiểu. Dù gì tớ cũng không dành thời gian để đi tán dóc với mấy anh khóa trên."

Sở Tư Kỳ trừng mắt,

"Cậu nói gì kỳ vậy, là học vụ của tớ gặp trục trặc nên người ta mới hẹn ra gặp mặt, tớ không đi thì làm sao?"

"Vậy à?"

Hồng Nhan lấy điện thoại ra, mở tin nhắn trong chiếc máy cũ hiệu BBK.

【Học muội, thông tin học vụ của em có vấn đề, có thời gian thì ra ngoài nói chuyện một chút nhé.】

Sở Tư Kỳ trợn mắt, đờ người vài giây, rồi vội mở điện thoại ra đối chiếu, đúng là giống y chang, không sai một chữ.

"Tớ cũng nhận được tin nhắn đó, nhưng tớ không đi. Vì tớ biết rõ, cái lý do đó chỉ là cái cớ. Cậu không biết à?"

"Tớ…"

Hồng Nhan bỏ điện thoại lại vào túi xách, ánh mắt bình tĩnh nhìn Sở Tư Kỳ,

"Cậu không ngu, chỉ là giả ngu. Cậu thích có thêm người theo đuổi, thấy bản thân hấp dẫn, nên mới giả vờ không hiểu dụng ý của Trịnh Khánh Long, giả vờ ngây thơ vô tội."

Sở Tư Kỳ thấy uất ức đến cực điểm,

"Tớ không có, lúc đó tớ thật sự không nghĩ sâu như vậy. Hồi cấp ba, thông tin học vụ của tớ từng trục trặc rồi mà. Cậu đang vu oan cho tớ."

"Đừng có làm bộ ngây thơ nữa, nhìn phát ngán."

Tư Huệ Doanh không nhịn được nữa,

"Hồng Nhan, tụi mình là chị em cùng phòng, chỉ vì một tên đàn ông rác rưởi mà cậu làm đến mức này sao?"

Đàn ông rác rưởi á???

Giang Cần nhíu mày, nghĩ bụng từ đầu đến cuối cậu chỉ chăm chăm lo kiếm tiền, không yêu đương gì hết, chỗ nào giống tra nam?

Hai đời người rồi, cậu mới lần đầu tiên được vinh danh là "rác rưởi".

Mà Tư Huệ Doanh rõ ràng là vừa nói đã không muốn dừng. Lập tức xoay người nhắm thẳng vào Giang Cần.

"Anh ngồi đó không nói tiếng nào, thấy hai cô gái vì mình mà cãi nhau, cảm thấy rất vinh dự đúng không? Có vẻ anh thích cảm giác được tranh giành lắm nhỉ?"

"Chúng tôi vốn là chị em tốt trong ký túc xá. Vì anh mà bây giờ chia rẽ, anh còn ngồi đây ăn cơm được nữa sao?"

"Anh đã thích Sở Tư Kỳ thì cứ thích đi, cô ấy cũng nói sẽ cho anh cơ hội. Vậy sao còn lôi kéo Hồng Nhan? Cảm giác đứng giữa hai người rất thú vị hả?"

Giang Cần ngước mắt nhìn cô ta, nghĩ bụng tớ với một người không quen biết, giải thích cái khỉ gì cho mệt?

Thấy cậu không đáp, Tư Huệ Doanh tưởng cậu cứng họng, lập tức càng hùng hổ.

"Sao không nói gì đi?"

"Cậu nói đúng lắm, tớ đ* biết nói gì luôn."

Giang Cần mở thêm một chai bia, rót ra bốn ly.

"Mắng đủ rồi thì ăn đi. Uống hết ly này, về sau gặp nhau xem như người dưng nước lã."

Tư Huệ Doanh bật cười khinh thường,

"Cậu nói quên là quên được à? Ký túc xá của bọn tớ thành ra thế này, cậu không định chịu trách nhiệm à?"

"Bốn người thì nhiều quá rồi, pháp luật không cho phép tớ chịu trách nhiệm nha."

Đúng lúc ấy, ở giữa phố Nam vang lên một tiếng hét thất thanh. Cả quán ăn lặng đi, ai nấy đều nhìn theo hướng phát ra tiếng động.

Trên đường, một cậu con trai mặc áo thun trắng quỳ gục, miệng gào khóc liên tục. Dưới đất là hoa hồng rơi vãi, cành gãy tơi tả, nhìn mà xót.

Trước mặt cậu ta là một cô gái tóc nhuộm nâu nhạt, gương mặt vẫn còn hoang mang. Cánh tay cô đang khoác lấy một chàng trai khác.

"Đường Tiểu Yến, tớ thích cậu năm năm rồi, năm năm đấy!"

"Từ lớp 10 đến năm hai đại học, tớ cứ tưởng sẽ có cơ hội, cậu luôn động viên tớ, nói nếu có cảm xúc thì sẽ ở bên nhau. Tớ đã tin!"

"Tớ ôm hy vọng, ngồi xe khách cả đêm đến tìm cậu, nhưng lại thấy cậu đang dạo phố tay trong tay với người khác?"

"Cậu không thích tớ, tớ không trách. Nhưng sao tối qua cậu lại nói, cậu cũng không nhịn được mà muốn bên tớ?"

"Như vậy mà cậu thấy ổn à? Cậu thấy xứng đáng với năm năm thanh xuân của tớ không?"

"Đường Tiểu Yến, tớ theo đuổi cậu suốt năm năm. Ai cũng biết tớ thích cậu, ngay cả mẹ tớ cũng biết!"

"Aaaaaaa!!!"

Tiếng hét đau đớn khiến cả phố như lặng đi.

Cô gái kia hình như mắng một câu "đồ thần kinh", rồi giật túi xách đập vào mặt cậu trai. Cậu ta chẳng hề né tránh, chỉ cười khổ, mặt đầy u uất.

Giang Cần nhìn cảnh đó mà thấy choáng, lòng thầm gào, mình chỉ ra ngoài ăn bữa cơm thôi mà, ai cho cái gương soi tâm linh này vậy?

Sở Tư Kỳ thì ngây người nhìn chàng trai đang quỳ, không hiểu sao tim lại nhói một cái.

"Năm năm cũng đủ gọi là sâu đậm rồi. Cậu kia nhìn cũng đâu tệ, không biết cô gái đó có hối hận không nhỉ..."

"Không đâu."

Tư Huệ Doanh ngẩng đầu nhìn Giang Cần, mặt lập tức lạnh ngắt,

"Ai hỏi cậu? Đồ tra nam thì đừng lên tiếng."

Giang Cần cầm khăn giấy lau miệng, mắt nhìn cô gái tóc nâu nhạt kia,

"Cô ta sẽ không hối hận, vì thậm chí cô ta chẳng nhận ra mình từng có cơ hội chạm đến tình yêu đẹp nhất đời. Một người đàn ông có thể bị cô ấy phụ bạc thì chứng tỏ cô ấy chẳng có chút cảm thụ nào với những điều tốt đẹp. Những món quà ông trời ban cho sẽ không đến lần thứ hai. Nhưng không sao, cậu kia đã gặp phải loại người như vậy rồi, sau này sẽ không còn bị tình cảm làm tổn thương nữa."

"…"

Bốn bông hoa khoa Luật ngồi chết lặng, chẳng ai nói nổi lời nào.

Đặc biệt là Tư Huệ Doanh, ánh mắt cô có chút sững sờ. Không hiểu sao một gã bị gọi là tra nam lại có thể nói ra được lời sâu sắc đến vậy.

Còn Vương Huệ Như, là người ngoài cuộc nên nhìn rõ hơn ai hết. Cô cảm giác Giang Cần dường như đã trưởng thành đến mức có thể nhìn thấu hết mọi chuyện. Trước mặt cậu, nói yêu nói ghét gì cũng đều ngây thơ như trò trẻ con.

Nhưng họ không biết, ngay giây phút ấy, Giang Cần như đang nhìn thấy phiên bản kiếp trước của chính mình. Khi ấy cậu cũng từng hỏi đi hỏi lại, rốt cuộc mình đã sai ở đâu, nhưng chẳng ai trả lời.

Cậu thấy lòng mình lúc này thật nặng nề, e rằng chỉ có đôi chân trắng hồng mềm mại của Phùng Nam Thư mới xoa dịu nổi.

"Tình yêu ấy hả, chó nó mới dính vào."