Đều đã trọng sinh rồi, ai còn yêu đương nữa chứ?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

233 2566

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

54 404

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

58 1198

Dị Giới Khiếm Khuyết

(Đang ra)

Dị Giới Khiếm Khuyết

Thư Khách Tiếu Tàng Đao

Đây là một thế giới được tạo thành từ các chuỗi vụ án bí ẩn, tựa các mảnh ghép xếp hình, nơi ẩn chứa dưới lớp vỏ quy tắc và logic chặt chẽ là cuộc chiến ngầm giữa những khiếm khuyết và lỗ hổng. Hãy ch

15 73

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

(Hoàn thành)

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

Bạch long thần

Vấn đề là, tại sao càng nhìn Hi Hi lại càng thấy giống cái tên đáng ghét Tống Từ kia vậy chứ?

232 928

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

(Đang ra)

1-100 - Chương 43: Không có hiểu lầm, không cần giải thích

Chương 43: Không có hiểu lầm, không cần giải thích

Rời khỏi phòng hoạt động của hội Văn, Giang Cần ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh sau cơn mưa mà suy nghĩ: có nên tranh thủ mời nốt hai bữa ăn đã lỡ hứa không nhỉ?

Dù sao thì tiết trời mát mẻ như thế này cũng chẳng có nhiều. Đợi đến lúc nhiệt độ quay lại mức trước, chỉ ăn thôi cũng toát mồ hôi thì việc tự thưởng cho bản thân cũng trở thành điều xa xỉ mất rồi.

Hồng Nhan... Phùng Nam Thư...

Giang Cần mở danh bạ, do dự giữa hai cái tên, rồi xem giờ, cuối cùng quyết định: trưa mời Hồng Nhan, tối mời Phùng Nam Thư.

Tối chắc thuận tiện... chơi chân hơn nhỉ?

Dù sao ban ngày mà làm mấy chuyện đấy thì dễ nổi tiếng lắm.

Rất nhanh, điện thoại kết nối. Giọng Hồng Nhan trong trẻo ngọt ngào vang lên từ ống nghe, mang theo vài phần ngạc nhiên vui vẻ.

Sau khi hẹn xong thời gian và địa điểm, Giang Cần cất điện thoại vào túi, tiện tay nhận lấy chai nước khoáng Đổng Văn Hào đưa cho, rồi ánh mắt vô thức dõi theo nhóm nữ sinh bên hồ: chân dài, eo thon, váy trắng bay bay.

“Đông khu bên các cậu nhan sắc không cao nhỉ?” Giang Cần chậc lưỡi, tỏ vẻ thất vọng.

Đổng Văn Hào lập tức phản đối, đây là vấn đề danh dự của khu Đông:

“Hôm nay cuối tuần mà, gái xinh thì bị hẹn đi chơi hết rồi, cậu muốn thấy cũng không thấy được đâu.”

“Nổ vừa thôi!”

“Không tin à? Chỉ tính riêng khóa mới thôi đã có hai em thuộc dạng hoa khôi cấp trường, phá luôn kỷ lục nhan sắc khu Đông đấy!”

Nghe xong, Giang Cần im lặng uống một ngụm nước, trong lòng đã mơ hồ đoán được đang nói đến ai:

“Khoa Luật?”

Đổng Văn Hào trợn tròn mắt:

“Thông tin của cậu cũng nhanh phết nhỉ? Có ý định gì không?”

“Yêu đương là chuyện của chó.”

“Thật ra có ý định cũng vô ích. Gái xinh ai cũng lạnh lùng, muốn add cái QQ còn khó. Bạn cùng phòng tớ là thiếu gia, treo thưởng nghìn tệ trên mạng mà cũng không xin được.”

Nghe đến đây, Giang Cần suýt phun cả nước ra ngoài:

“Thế mà cũng có người chịu bỏ tiền á? Nói thật nhé, tớ là bạn cũ của hai em đó đấy. Bảo thằng bạn cậu tới tìm tớ, tớ bán cho.”

Đổng Văn Hào liếc cậu:

“Chém vừa thôi ông ơi.”

“Mẹ nó, giờ nói thật cũng không ai tin nữa rồi, đúng là cái thế giới chó má gì đâu.”

Giang Cần lầu bầu chửi đổng, cùng Đổng Văn Hào băng qua hành lang phủ đầy dây leo hoa, đi đến bờ nam hồ khu Đông.

Có lẽ vì cảm thấy bản thân nhận tới 150 tệ trong khi chỉ nộp có 8 bài đạt yêu cầu nên Đổng Văn Hào hơi áy náy, nhất quyết đòi làm hướng dẫn viên riêng, theo cậu một mạch từ đầu đến cuối.

Phó hội trưởng hội Văn đúng là quen biết rộng, trên đường không thiếu người chào hỏi, anh ta cũng tiện thể giới thiệu cho Giang Cần hai người bạn: một là Bàng Hải học thiết kế đồ họa, một là Cao Đại Bằng – chủ tịch CLB việc làm thêm.

Đổng Văn Hào cho rằng việc quảng bá web sau này chắc chắn cần tới lực lượng trong trường, mà bước tiếp theo của Giang Cần đã gần kề, nên mấy người này sẽ rất hữu dụng.

Giang Cần nói chuyện khá hợp với cả hai, thậm chí còn phác thảo sơ bộ luôn kế hoạch truyền thông và hướng thiết kế poster. Chỉ cần đủ nội dung là có thể bắt đầu thi công ngay.

Nhưng khi đang nói đến chi phí, Đổng Văn Hào bỗng kéo áo Giang Cần, chỉ về phía đình nhỏ trong vườn hoa đối diện.

“Nhìn kìa, một trong hai hoa khôi khóa mới – Sở Tư Kỳ.”

“Hả?”

Giang Cần ngẩng đầu nhìn theo, quả nhiên thấy một cô gái váy trắng đang đứng đó.

Cô ấy hôm nay ăn mặc hệt như nữ chính trong tiểu thuyết văn học nghệ thuật: tóc dài bồng bềnh xõa ngang vai, làn da tay lộ ra trắng như ngọc.

Đối diện cô là một nam sinh mặc áo thun đen, cao tầm mét tám, đeo kính gọng bạc, chân mang đôi Nike ZK3 giống hệt bản Kobe đi.

Cao Đại Bằng cũng nhìn theo, ngạc nhiên trợn tròn mắt:

“Ủa? Đó chẳng phải là Trịnh Khánh Long – hội trưởng hội sinh viên khoa Luật à? Nghe bảo từ đầu kỳ đã theo đuổi Sở Tư Kỳ, cuối cùng cũng hẹn ra được rồi sao?”

“Mẹ kiếp, đúng là gần nước thì được vớt hoa, chơi bẩn quá.” Bàng Hải bức xúc.

“Đi, qua xem thử nói gì nào.”

Giang Cần vội xua tay:

“Các cậu đi đi, tớ thì không đâu, tớ quen cô ấy, sợ phiền.”

“Nói nhảm, đi đi! Đừng ngại! Cũng để cậu tận mắt chứng kiến nhan sắc đỉnh cao của khu Đông tụi tớ!” Đổng Văn Hào không nói không rằng kéo luôn cậu đi.

“Tớ thề là tớ không muốn dính vào đâu!”

“Không dính không được, lỡ sau này cậu lại bảo gái bên tụi tớ xấu thì sao?”

Cả nhóm bốn người lén lút đi đến, tính làm một cú ú òa từ phía sau. Nhưng bốn đứa con trai, tướng tá như vậy thì sao mà lén lút nổi, người ta đâu có mù, đảo mắt cái là thấy hết rồi.

Dù bị phát hiện, ba tên Đổng – Bàng – Cao cũng chẳng hề lúng túng, thản nhiên bước tới luôn.

“Trịnh Khánh Long, ghê ghê nha! Mới đầu năm mà đã cua gái, còn cua ngay em xinh nhất!”

Trịnh Khánh Long mỉm cười lịch sự, đẩy nhẹ gọng kính:

“Đừng đùa, chỉ là tiện dịp nói chuyện với học muội thôi.”

Bàng Hải chép miệng:

“Xạo hoài, sao không nói chuyện với tôi nè?”

“Được rồi, tôi đúng là có cảm tình với Tư Kỳ thật, nhưng mà cô ấy vẫn chưa đồng ý, mấy cậu đừng đồn linh tinh.”

“Chưa đồng ý? Phì! Em gái ơi, đừng đồng ý đó nha! Tên này giỏi ăn nói lắm, dễ bị lừa lắm đó!”

Trịnh Khánh Long cười như quý ông:

“Nếu không chọn tôi, thì ai xứng với Sở học muội chứ?”

Sở Tư Kỳ bị trêu thì có phần ngượng ngùng, định lên tiếng nói mình không định yêu đương khi còn học đại học. Nhưng vừa ngẩng đầu, sắc mặt cô lập tức trắng bệch, tay siết chặt lại theo phản xạ.

Giang Cần…

Lúc này Giang Cần đang đứng cuối cùng, không có hành động gì đặc biệt, cũng không biểu cảm gì đặc biệt.

“Hửm?”

Trịnh Khánh Long hơi sững lại khi thấy Sở Tư Kỳ bỗng bước về phía một nam sinh lạ mặt ở đằng sau, hàng mi run nhẹ, khuôn mặt thoáng vẻ hoảng loạn.

Ba người Đổng – Bàng – Cao cũng quay đầu nhìn theo ánh mắt cô, cuối cùng tất cả đều dừng lại ở… Giang Cần.

Chỉ ba giây sau, họ chứng kiến một cảnh tượng khiến cằm suýt rơi xuống đất.

“Cậu sao lại qua khu Đông thế?” – Sở Tư Kỳ hỏi.

Giang Cần lịch sự lùi nửa bước, gật đầu:

“Tớ có chút việc.”

Sở Tư Kỳ thấy động tác lùi lại của cậu thì khựng lại:

“Cậu đừng hiểu lầm nhé, người kia là học trưởng hội sinh viên khoa Luật, nói thông tin học vụ của tớ có vấn đề nên hẹn ra nói chuyện.”

“Ừ, cậu cứ nói chuyện đi, đừng để ý đến tớ.”

“Cậu sao thế? Tớ nói thật đấy mà!”

Giang Cần thở dài bất lực:

“Biết rồi, tớ nghe thấy rồi. Nhưng tớ thật sự không quan tâm. Cậu có việc thì cứ làm đi.”

Sở Tư Kỳ dừng bước, cắn môi, đôi mắt long lanh nước:

“Vì sao cậu không chịu nghe tớ nói? Cậu cố tình làm tớ tức chết đúng không?”

“Tớ đã làm gì chứ?”

“Giả vờ không quan tâm, giả vờ không thích tớ… Được rồi! Tớ công nhận là hiệu quả đấy! Cậu thắng rồi được chưa? Tớ phát điên lên vì cậu rồi, cậu quay lại với tớ đi!”

Giang Cần hít một hơi thật sâu:

“Tớ phải nói bao nhiêu lần nữa cậu mới hiểu? Tớ thật sự không thích cậu, không phải giả vờ. Cậu đừng cứ làm như tớ là bạn trai cậu được không? Mình vốn chẳng có gì hết. Cậu làm vậy, tớ rất khó xử.”

Sở Tư Kỳ cố gắng nén giận, đổi sang giọng mềm mỏng:

“Chúng ta làm hòa được không? Tớ có thể bỏ qua chuyện cậu không liên lạc cả mùa hè. Mình quay lại như trước nhé.”

“Cái đệch… Sở Tư Kỳ, cậu có coi người khác là con người không vậy? Miệng cậu 36 độ mà sao nói ra được mấy lời lạnh tanh như thế?”

Giang Cần hoàn toàn không hiểu nổi đầu óc cô hoạt động kiểu gì.

Quay lại như trước?

Lúc đó tớ cật lực theo đuổi cậu, cậu không thèm để ý, rồi lại ôm bạn trai mới quay sang hỏi tớ có thấy đẹp trai không?

Giờ mà có thằng đái vào người tớ cho chết đuối luôn thì còn hợp lý hơn, chứ quay lại làm cái gì?

Sở Tư Kỳ sững sờ nhìn cậu, bỗng dưng trong lòng dâng lên một cảm giác bi ai không tả nổi.

Nước mắt lưng tròng, sống mũi ửng đỏ, lúc này cô mới hiểu cái gì gọi là: “Tạm biệt rồi, cũng chỉ là người dưng.”