Chương 442: Lâu quá không gặp, ôm cái nào
Chiến dịch quảng bá dịp Tết Dương diễn ra rất suôn sẻ, dù chỉ mới là đợt làm nóng trước ngày chính thức mà lượng người đăng ký ghép nhóm đã tăng vọt không ngừng.
Hơn nữa, các khu thương mại có lưu lượng người cực lớn lại nằm phần lớn trong khu vực kinh doanh chính của Ghép Nhóm. Chỉ riêng những sản phẩm độc quyền thôi đã đủ thu hút cực kỳ nhiều sự chú ý rồi.
Về phần này, cả Lạt Thủ và Nặc Mễ cũng không có cách nào xoay xở.
Vì Tết Dương vốn chỉ có ba ngày, cho dù họ có muốn học theo thì cũng khó lòng đuổi kịp. Cảnh tượng này khiến họ bị đả kích nặng nề.
Đặc biệt là Robin, anh ta chợt nhận ra mình đánh nhau thì thua, đấu trí thì cũng thua, chơi mưu thì thua, chơi thẳng thì càng thua. Mẹ nó vậy chơi cái gì nữa?
“Giám đốc Dương, Tết Dương cũng qua rồi, việc cần bàn giao cũng xong cả rồi, tôi đi trước đây. Hẹn gặp lại nhé.”
“Giám đốc La đi ngay à? Ở lại thêm vài ngày nữa đi.”
“Không thể ở lại nữa rồi, không thể nữa đâu.”
Sáng sớm ngày Tết Dương, Robin kéo vali rời khỏi khách sạn, đến tiệc tiễn cũng không dự, gọi thẳng xe đi sân bay. Anh ta thật sự sợ nếu ở lại nữa thì cái bóng tâm lý trong lòng sẽ mãi mãi không tan nổi.
Đúng là anh ta không làm thị trường Thượng Hải nữa, nhưng sự nghiệp của anh ta mới chỉ vừa bắt đầu mà.
Mẹ nó, chỉ trong vòng một tháng, ngày nào cũng bị Giang Cần hành cho gặp ác mộng, tóc rụng không ngừng, thế này thì còn chịu được bao lâu?
Nhưng mà giám đốc La cũng thật đen, vừa đặt chân đến sân bay, còn chưa đứng vững thì đã đụng ngay Giang Cần rồi.
“Giám đốc La, trùng hợp thật đấy, đi à?”
“Phải, Giang tổng cũng đi sao? Đi… đi Kinh Đô à?”
Giang Cần hơi sững người, rồi khoát tay: “Không đi Kinh Đô, cậu yên tâm, tớ chỉ đến đón người thôi.”
Nghe đến đây, Robin thở phào một hơi, kéo vali vội vã đi vào sảnh sân bay. Khoảnh khắc bước qua cửa, bỗng cảm thấy gánh nặng trên vai mình đột nhiên biến mất.
Nhưng theo định luật bảo toàn năng lượng, gánh nặng rơi khỏi người mình thì sẽ rơi lên vai người khác. Nghĩ đến đây, Robin lại thấy hơi thương Giang Học Vũ.
Cùng lúc đó, tại cổng sân bay, một nhóm bảy người đang hớn hở kéo vali ra ngoài, mặt mày tràn đầy phấn khích, nhìn thì giống như đoàn khách du lịch bình thường, chỉ là cô gái đi ở giữa thì xinh đẹp đến mức quá đáng.
“Thượng Hải, ta Lộ Phi Vũ đã quay lại rồi đây!”
“Phi Vũ, giờ cậu làm tới quản lý rồi đấy, sao vẫn như con nít vậy?”
Lộ Phi Vũ quay đầu nhìn Đổng Văn Hào: “Anh Đổng, nửa năm nay tụi mình suốt ngày ru rú trong văn phòng, hiếm có dịp ra ngoài hít thở, lần này đi tập thể thế này, em không phấn khích mới lạ!”
Đổng Văn Hào đeo kính râm lên: “Giờ ai cũng là quản lý cấp cao cả rồi, ra ngoài phải giữ hình tượng chút.”
Kỳ nghỉ Tết Dương bắt đầu từ sáng thứ Bảy, sau khi biết bà chủ định đến Thượng Hải thăm sếp, mấy người như Ngụy Lan Lan, Tô Nại, Đổng Văn Hào và Lộ Phi Vũ cũng quyết định cùng đi.
Việc Ghép Nhóm đặt chân vào thị trường Thượng Hải là bước đầu tiên trong kế hoạch toàn quốc của họ, lại còn là bước quan trọng nhất. Gặp dịp quan trọng thế này, không ai trong số họ muốn vắng mặt, nên bèn rủ nhau cùng đi.
“Ê, tôi thấy sếp rồi kìa!”
“Ở đâu?”
“Kia kìa, đang ngồi chồm hổm bên đường đó!”
Lộ Phi Vũ vừa bước ra khỏi cửa ga đến đã thấy Giang Cần đang ngồi chồm hổm bên lề đường, lập tức chạy tới.
Giang Cần nghe tiếng thì ngẩng đầu lên, mặt mày đầy ngơ ngác, thầm nghĩ có phải mình còn chưa tỉnh ngủ không, sao thấy thằng ngốc kia trông giống Lộ Phi Vũ thế?
“Sếp, sao lại không để ý đến em?”
“Má, đúng là cậu thật à? Sao cậu tới đây?”
Lộ Phi Vũ thở hổn hển, tháo ba lô đặt xuống đất: “Không chỉ em, mọi người đều đến. Một phần là để hộ tống bà chủ, một phần là đi hóng chuyện.”
Giang Cần nhìn theo hướng Lộ Phi Vũ chạy tới, quả nhiên thấy Đổng Văn Hào, Ngụy Lan Lan mấy người cũng đang đi đến, đi cùng còn có Cao Văn Huệ và Vương Hải Ni.
Mà tiểu phú bà thì đi chính giữa, mặc chiếc áo phao trắng ngắn, quần bò cạp cao đen, trông y hệt như một tiểu thư có dàn vệ sĩ tháp tùng, khiến không ít người xung quanh ngoái nhìn.
Giang Cần quay sang nhìn Lộ Phi Vũ, nghĩ một lúc rồi đột nhiên dang tay ra: “Phi Vũ, lâu rồi không gặp, lại đây, để sếp ôm cái nào!”
“?”
“Đứng đực ra đó làm gì, lại đây, đừng ngại!”
Lộ Phi Vũ lập tức cảm động, môi run run: “Sếp nhớ em thế cơ à? Nói thật nhé, em còn tưởng trong lòng sếp em chẳng là gì…”
Chưa kịp nói xong, Giang Cần đã đẩy cậu ta ra: “Được rồi, ôm xong rồi, im đi.”
“???????”
Sau đó, Giang Cần lại dang tay ra với Đổng Văn Hào: “Văn Hào, lâu rồi không gặp, ôm cái.”
Đổng Văn Hào cũng hơi bất ngờ, không nghĩ sếp lại nhớ họ thế. Anh tháo ba lô, bước tới, kết quả cũng y chang Phi Vũ, bị ôm hờ một cái rồi bị đẩy ra ngay, chủ yếu là có chút tình cảm, nhưng không nhiều.
“Lan Lan, ôm cái.”
“L… lão đại, khỏi cần đâu.” Ngụy Lan Lan vội vàng xua tay.
Giang Cần lại nhìn sang Tô Nại: “Nại Nại, ôm cái nhé?”
Tô Nại nheo mắt: “Cảnh cáo anh đấy, em chỉ bán nghệ không bán thân!”
“Tiểu Cao, ôm cái?”
“Cút!”
“Vương Hải Ni, ôm cái?”
“Em có bạn trai rồi Giang tổng, hơn nữa em đánh không lại Phùng Nam Thư đâu.”
Má, lại có bạn trai nữa rồi? Giang Cần tặc lưỡi, thầm nghĩ vẫn là Hải Ni đỉnh thật, ba năm bốn người, không thể dừng lại luôn.
Anh làm bộ hơi tiếc nuối, sau đó quay sang tiểu phú bà, hít sâu một hơi rồi nhéo má cô nàng: “Lâu rồi không gặp, bạn học Phùng, ôm cái nào?”
Phùng Nam Thư bị nhéo đến rít lên, rồi nhào thẳng vào lòng Giang Cần. Lồng ngực mềm mại khiến Giang Cần sướng rơn, kết quả là anh bế cô nàng lên, quay vòng vòng.
“Chóng mặt không?”
Tiểu phú bà gật đầu: “Chóng, nhưng vẫn dám.”
Thấy cảnh này, Đổng Văn Hào bật cười: “Tôi hiểu rồi, sếp ôm hết chúng ta chỉ là khách sáo thôi, mục đích thật sự là ôm bà chủ.”
Lộ Phi Vũ không thể tin nổi: “Không phải sếp thật sự nhớ tôi à? Vừa nãy tôi cảm động muốn khóc, suýt nữa không cần lương mà làm không công luôn rồi!”
“Nhớ cái đầu cậu ấy.”
“Không thể nào, sao sếp nỡ lừa gạt tình cảm của tôi như vậy chứ?”
Đổng Văn Hào hừ lạnh: “Lạnh lùng vô tình như Ngô Diệc Phàm ấy.”
Lúc này Giang Cần đã bế Phùng Nam Thư quay mấy vòng, tiểu phú bà vốn đã ngốc, quay vài vòng lại càng ngốc hơn, nhưng miệng vẫn líu lo: "Vẫn dám."
Giang Cần không nhịn được mà khen thầm, đúng là miệng cứng thật!
Người ta hay nói vật tụ theo loài, người chia theo nhóm, bảo sao hai đứa mình là bạn thân trọn đời!
Sợ cô nôn mất, Giang Cần vội đặt cô xuống, lẩm bẩm “Xa cách càng thêm yêu thương”, sau đó quay sang mọi người: “Sao mấy cậu đến sớm thế, đã ăn gì chưa?”
“Ăn suất máy bay rồi sếp.”
“Thế thì về phân trạm trước đi, Tần Thanh đang chờ mọi người ở đó đấy, cô ấy ra ngoài cũng lâu rồi, nhớ các cậu lắm. Về gặp mặt hàn huyên chút, rồi tớ mời cả hội một bữa tẩy trần.”
Giang Cần dẫn cả đoàn người vào bãi đỗ xe, bật sưởi ấm hết cỡ, rồi lái về phân trạm Thượng Hải.
Vừa đến nơi, Tần Thanh lập tức rưng rưng nước mắt, đầu tiên là ôm chặt lấy Ngụy Lan Lan, sau đó lại ôm Tô Nại, hai cái ôm đều rất chặt, đến mức tay đỏ lên.
Cô và Lan Lan là hai người cùng rời trường, từ tháng Tư tới giờ vẫn chưa được về nhà lần nào.
Mọi người vẫn gọi cô là “nữ vương”, nhưng thật ra cô cũng chỉ là một cô gái vừa bước chân vào đời. Gánh vác việc điều hành một phân trạm lớn, áp lực cũng chẳng nhỏ.
Đặc biệt là đám người trong bộ phận phát triển thị trường, toàn mấy ông anh vai u thịt bắp, võ công thì cao nhưng nói chuyện chẳng hợp, chỉ khi gặp lại Lan Lan và bọn họ, cô mới thấy giống như gặp lại người thân.
Đổng Văn Hào thì thì thầm với Phi Vũ: “Thấy chưa Phi Vũ, đây mới là ôm có tình cảm thật sự, trong đó chất chứa bao nhiêu cảm xúc, đến mức tiếng Trung hay mấy cũng tả không nổi.”
“Em hiểu rồi…”
Lộ Phi Vũ cũng cảm động không chịu được, vốn là dân viết lách, lại dễ xúc động, gặp cảnh hội ngộ sau thời gian xa cách thế này là nước mắt suýt trào.
Cậu hít sâu một hơi, dang tay ra chờ đợi, kết quả là đợi mãi cũng không thấy gì, quay ra thì thấy Tần Thanh đã kéo Lan Lan và Tô Nại ngồi xuống rồi.
“?”
Lộ Phi Vũ ngơ ngác: “Tôi lặn lội từ Lâm Xuyên đến Thượng Hải, rốt cuộc không xứng đáng có một cái ôm chân thành à?”
Lúc này Giang Cần đang nhìn cảnh ấy, trong lòng cũng có chút cảm xúc dâng trào: “Khiến một gã đẹp trai như tôi cũng phải rơi lệ.”
Vừa nói, anh quay sang nhìn tiểu phú bà, thấy cô nàng đang ngẩn người nhìn mình, mắt không chớp lấy một cái, trông hệt như mấy cô mê trai.
“Xong rồi, bị mê hoặc rồi.” Vương Hải Ni phán một câu chuẩn xác.
“Không phải bị mê hoặc đâu, chỉ là thấy hơi đẹp trai thôi mà.”
Phùng Nam Thư bày ra vẻ mặt lạnh lùng xinh đẹp, nói như thật.
Nhưng mà suốt chuyến bay tới đây, trong đầu cô đã toàn là hình bóng của Giang Cần rồi, đến mức tối qua không ngủ nổi, sáng sớm đã dậy rửa mặt chải tóc, ngồi ngay ngắn chờ Cao Văn Huệ tới đón.
Cậu bảo cô ngốc cũng đúng, vì ngay cả Giang Cần cô cũng lừa được. Nhưng bảo cô thông minh thì cũng sai, vì cô thật sự tin Giang Cần là người đàn ông đẹp trai nhất thế giới, đúng là quá mức vô lý.
“Phùng Nam Thư biết hôm nay được gặp cậu, cả đêm qua không ngủ nổi.” Cao Văn Huệ vừa bày bát ra, chuẩn bị ăn chút đồ ngọt vừa nói.
Phùng Nam Thư nheo mắt cười: “Là sức mạnh của tình bạn!”
“Xong rồi, Phùng Nam Thư giờ hoàn toàn biến thành hình dạng của Giang Cần rồi.”
“Đồ mê chồng…”