Đều đã trọng sinh rồi, ai còn yêu đương nữa chứ?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

76 64

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

46 63

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

120 733

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

73 1448

Cuộc đấu tranh của một quý tộc Lợn Vàng chống lại số phận

(Đang ra)

Cuộc đấu tranh của một quý tộc Lợn Vàng chống lại số phận

Nanashi no Gonbee

Đây là câu chuyện về chàng Anh Hùng của chúng ta, người đã xuyên không thành một nhân vật phụ có số phận kém may mắn trong game eroge, và đang dốc hết sức để giành lấy sự sống.

40 43

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

(Đang ra)

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

Kishima Kiraku

Đây chính là cách mà chuyện tình romcom đầy nhiệt huyết xoay quanh cô nữ sinh cao trung với làn da rám nắng bắt đầu!

8 30

[401-500] - Chương 444: Tiểu Phú Bà Bay Lên Tầng Bình Lưu

Chương 444: Tiểu Phú Bà Bay Lên Tầng Bình Lưu

Ba giờ chiều, ánh nắng xiên xiên từ cửa chính hắt vào sảnh khách sạn.

Mọi người đã nhận phòng xong, vừa nhét chứng minh thư vào ví vừa tay xách nách mang đi thang máy, sau đó mỗi người tản đi tìm phòng của mình rồi vẫy tay chào tạm biệt nhau.

Từ sáng đã bay máy bay, lại còn bị Giang Cần lôi đi cả ngày, ai nấy cũng mệt rũ cả rồi, chỉ định ngủ bù một giấc cho đến bữa tối.

“Ông chủ tạm biệt nhé.”

“Bà chủ cũng tạm biệt luôn.”

Phùng Nam Thư nhẹ nhàng vẫy tay chào từng người một, sau đó lóc cóc theo Giang Cần đi tiếp.

Phòng của Giang Cần đặt từ sớm nên nằm ở khu trung tâm, còn phòng của Phùng Nam Thư ở ngay cạnh phòng Cao Văn Huệ, đã đi qua rồi nhưng cô vẫn chẳng thèm dừng lại, cứ thế theo chân Giang Cần.

Giang Cần quẹt thẻ mở cửa phòng, nghiêng đầu nhìn thấy Phùng Nam Thư vẫn đi sau lưng mình, lạnh lùng như tiểu thư nhà giàu.

“Cậu làm gì đấy? Lại muốn chui vào phòng tớ à?”

“?”

Phùng Nam Thư đơ ra một lúc, giơ thẻ phòng lên nhìn, quay đầu lại mới nhận ra mình đi quá, khẽ nói: “Tớ có thông minh đâu.”

Giang Cần nheo mắt nhìn gương mặt xinh đẹp hoàn hảo của cô: “Tớ nghi ngờ cậu thông minh lắm đấy.”

“Tớ đến phòng mình còn tìm không ra, sao mà thông minh được.”

Cô nói cực kỳ nghiêm túc, rồi quay người đi về phía phòng mình.

Lúc này Giang Cần nhìn chiếc vali trong tay, chau mày: “Cả vali cũng quên lấy, rốt cuộc là cậu thông minh hay không vậy hả bạn thân của tớ?”

“…”

Anh mở cửa phòng, kéo vali vào trong, ngồi xuống ghế salon suy nghĩ mất một lúc. Tự nhiên có cảm giác như bị ai đó âm thầm điều khiển, cảm giác này trước khi Phùng Nam Thư đến thì chưa từng có.

Đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa vang lên, cốc cốc cốc.

Giang Cần đứng dậy mở cửa, thấy Phùng Nam Thư đã cởi áo khoác, mặc áo len màu be, đứng ngoài cửa với vẻ hơi hoảng.

“Anh ơi, hành lý của em mất rồi…”

“Xác nhận rồi, cậu đúng là ngốc thật.”

Giang Cần cảm thấy nhẹ cả người, chắc chắn mình không bị cô nắm thóp, liền mở cửa cho cô vào.

Phòng suite ở Hilton có phòng khách riêng. Giang Cần quay đầu dặn tiểu phú bà: “Hành lý không mất, vẫn ở phòng khách, lúc đến là tớ cầm mà, quên rồi à? Tự ra lấy đi, tớ đi vệ sinh cái.”

“Ờ ờ.”

Phùng Nam Thư gật đầu, rồi ngoan ngoãn đi ra phòng khách.

Giang Cần vừa giải quyết xong thì nghe tiếng TV vọng ra: “Tin tốt tin tốt, giá gốc 998, nay chỉ còn 298!”

Anh rửa tay xong đi ra thì thấy Phùng Nam Thư đã ngồi trên sofa, đôi bốt lông đã tháo ra để dưới ghế, hai chân dài ôm gọn trong lòng, đang chăm chú xem TV.

Giang Cần dựa vào khung cửa nhà tắm, nhìn dáng người duyên dáng của cô, lòng chợt trầm xuống.

Vừa nãy còn thấy cô ngốc đến độ quên luôn vali, mà giờ đã quay lại, ngồi trong phòng mình xem TV luôn rồi.

Cái quái gì vậy? Cô ấy đang ở tầng bình lưu à?

Anh nhăn mặt ngồi xuống cạnh tiểu phú bà, nắm lấy chân cô xoa hai cái, thấy lạnh toát.

“Không phải bảo vào lấy vali à?”

“Biết không mất rồi thì yên tâm, giờ tớ muốn xem TV trong phòng cậu.”

Giang Cần cảm thấy mình giống như cô bé quàng khăn đỏ, bị cô nàng dùng cái vali hồng dụ vào tròng.

Ngay lúc đó, anh thấy vai mình nặng trĩu, Phùng Nam Thư đã tựa đầu lên vai anh, mắt lim dim như sắp ngủ.

Cao Văn Huệ nói cô ấy vui đến mức cả đêm không ngủ, có vẻ là thật. Thêm cả bay máy bay, đi chơi cả ngày, chắc chắn cô còn mệt hơn người khác.

Nên là thông minh hay không, có lừa hay không, chẳng còn quan trọng nữa.

Cô mệt đến thế mà vẫn muốn xem TV, thật ra chỉ vì đã một tháng chưa gặp anh, chỉ muốn được dính lấy anh thôi.

Giang Cần cũng không nhúc nhích, để cô dựa vào mình, đưa tay che ánh nắng rọi vào phòng, giống như hồi ở sân cầu lông trong nhà thể dục, Phùng Nam Thư nhìn anh ngủ vậy.

Một lúc sau, cô ngủ say, nhịp thở cũng dần chậm lại, Giang Cần khẽ nghiêng người, để cô ngả vào lòng mình rồi nhẹ nhàng bế cô lên, đặt lên giường.

“Để tớ xem cậu có mặc con hổ nhỏ không nào…”

Anh chỉ buột miệng nói thôi, chứ thực ra vẫn đắp chăn cẩn thận, còn nhẹ nhàng chỉnh lại mép chăn cho cô.

Bạn thân thì là bạn thân, làm sao có thể thừa dịp người ta ngủ say mà đi nhìn hổ nhỏ của người ta được chứ.

Nhưng đúng lúc này, lông mày Giang Cần hơi nhíu lại, hình như có tiếng loạt xoạt ngoài cửa, như thể có thứ gì đó cọ vào tấm cửa.

“?”

Anh bước nhẹ ra cửa, kéo mạnh cửa ra, liền thấy hai cái tai dựng đứng ngoài hành lang.

Cao Văn Huệ và Vương Hải Ni biết bị phát hiện rồi cũng chẳng ngại, lập tức giả vờ tán gẫu.

Nào là khách sạn này xịn thật đấy, cả thảm cũng mềm mượt, đi lên còn chẳng phát ra tiếng động.

Giang Cần cười khẩy: “Đừng có giả vờ nữa, sao hai người không đi ngủ đi?”

Cao Văn Huệ chống nạnh: “Giờ ngủ rồi tối không ngủ được, sáng mai lại buồn ngủ. Khó khăn lắm mới đến Thượng Hải, không thể đảo lộn ngày đêm được.”

“Nghe cũng hợp lý đấy nhỉ, nên hai người đến phòng tớ nghe lén?”

“Bọn tớ định tìm Phùng Nam Thư, gõ cửa mãi không có ai, đoán ngay là chui sang phòng cậu rồi.”

Giang Cần nhe răng cười: “Giỏi đoán ghê, thế đoán luôn xem tiền lương tháng này còn bao nhiêu, đoán đúng năm hào này cũng cho cậu.”

Cao Văn Huệ: “…”

Vương Hải Ni không phải nhân viên của Giang Cần nên không sợ gì cả, tiếp tục hỏi: “Thế Nam Thư đâu? Có ở trong không?”

“Ngủ rồi.”

“Bảo sao nghe mãi chẳng có âm thanh trầm bổng nào.”

Giang Cần trừng mắt: “Cậu biết dùng từ thành ngữ đấy, định thi cao học à?”

Vương Hải Ni nhìn anh: “Tớ đúng là định thi cao học đấy.”

“…”

“Thôi đi chỗ khác tán gẫu, đừng làm ồn đến tiểu phú bà.”

Cao Văn Huệ ngẩn ra: “Cậu không ở lại ngủ cùng Nam Thư à?”

“Tớ đâu có mệt.”

Giang Cần rút thẻ phòng, đóng cửa lại, thầm nghĩ, tưởng tớ không muốn à? Tớ sợ không kiềm chế được, lại muốn nhìn hổ nhỏ của cô ấy mất!

Ba người kéo nhau ra khu nghỉ ngơi tám chuyện, Cao Văn Huệ rõ ràng tụt đường huyết, không nghe được tiếng thở trầm bổng của Phùng Nam Thư liền quay sang hóng chuyện Vương Hải Ni với cậu đàn em.

Vương Hải Ni kể là gặp đàn em trong cuộc thi patin do câu lạc bộ tổ chức, cô không giữ thăng bằng nên kéo rơi khăn quàng cổ của cậu ấy, cả người đè lên người ta.

Sau đó cô nói muốn giặt khăn cho cậu ấy, qua lại vài lần thì yêu nhau luôn. Hai người chính thức bên nhau vào đêm Giáng Sinh.

Đúng kiểu tình yêu học đường, bắt đầu từ một sự cố, rồi rung động với nhau. Thanh xuân của đa số người đều có một mối như thế, dù kết quả ra sao cũng là ký ức rực rỡ nhất.

Mà Vương Hải Ni đúng là xứng danh, có tận bốn lần tình cờ như thế.

Chứng tỏ là dù đại học không khởi nghiệp, thì cuộc đời vẫn có thể rất rực rỡ!

“Thật ghen tị với cậu quá Hải Vương Ni, tớ từ bé đến giờ toàn độc thân, chưa từng nếm trải cảm giác yêu đương là gì.”

“?”

“Tớ tên là Vương Hải Ni!”

Cao Văn Huệ lạnh lùng cười: “Cậu nói chưa yêu bao giờ, thế giải thích giúp tớ xem sao trong phòng cậu lại có một tiểu thư nhà giàu đang nằm ngủ?”

Giang Cần nhìn sang bạn nhỏ Cao: “Chờ đến khi cậu nhận lương mà phát hiện chẳng còn lấy năm hào, rồi hãy quay lại đòi tớ giải thích nhé.”

“?????”

Giang Cần gác chân, chuyển đề tài: “Vì cậu làm bẩn khăn của người ta nên mới đan cho cậu ấy cái khăn mới à?”

Vương Hải Ni đáp tỉnh bơ: “Tớ chỉ biết đan khăn, không biết đan thứ khác. Ban đầu định đại học chỉ yêu ba người thôi nên đan sẵn ba cái, ai ngờ không đủ dùng, đành đan thêm cái nữa.”

“Quả nhiên vẫn là cậu đỉnh nhất, Hải Vương Ni.”

“Giang tổng cậu bị làm sao vậy, tớ nói tên tớ là Vương Hải Ni rồi mà, coi chừng sau này tớ không đi ăn cưới cậu đâu!”

Thời nay, ‘Hải Vương’ vẫn là vua của biển, ‘hihi’ cũng còn mang nghĩa là thân thiện, nên Vương Hải Ni không hiểu sao Giang tổng cứ nhất quyết gọi cô là Hải Vương Ni.

Lúc này, Cao Văn Huệ bỗng quay đầu: “Đừng tin lời Vương Hải Ni, khăn choàng của Nam Thư thật sự là đan cho cậu đấy.”

“Hả?”

“Hôm qua cậu ấy vui quá nên không ngủ được, sáng nay tớ mở mắt ra đã thấy cậu ấy ngồi trên giường đan khăn rồi.”

Cao Văn Huệ cắn môi: “Cậu ấy biết kim đan len không đem lên máy bay được, nên muốn đan xong trước khi đi. Nam Thư cũng không rõ thế nào là thích, nhưng chỉ là muốn dành tất cả những gì mình có cho cậu.”

Giang Cần im lặng một hồi: “Chết tiệt, tiểu yêu tinh, sao lại biết cách quyến rũ người ta như vậy…”

“Nếu cậu không chịu nhận là chồng cô ấy, thì đừng có nhận khăn!”

“Cút!”

Giang Cần bật dậy quay về phòng, lặng lẽ mở hành lý của Phùng Nam Thư.

Tớ không nhận, nhưng tự lấy thì được chứ?

Anh lật lên hai cái, bỗng thấy một con hổ nhỏ bị bạc màu đựng trong túi trong suốt dưới lớp quần áo.

Hửm?

Hình như là cái áo hôm Trung thu đi mua cùng cô ấy, mới hai ba tháng mà sao phai màu thế?

Vì trước đó đã rút thẻ phòng nên trong phòng hơi tối, anh không nhìn rõ, liền giơ cái áo lên gần cửa sổ, soi dưới ánh sáng còn sót lại.

Đúng lúc ấy, giọng nói mát lạnh vang lên từ phía giường.

“Giang cần ,cậu đang làm gì đấy?”

“…”

“Nghe tớ giải thích…”

Phùng Nam Thư híp mắt nhìn anh: “Cậu là đồ xấu xa.”

Giang Cần nhét lại con hổ nhỏ vào, mặt không đổi sắc nói: “Tớ định mai đưa cậu đi gặp họ hàng, nên đang chọn đồ hợp để phối thôi, đừng suy diễn quá mức.”