Đều đã trọng sinh rồi, ai còn yêu đương nữa chứ?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

231 2367

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

47 311

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

(Đang ra)

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Release the Female Lead, Leave Her to Me

(Đang ra)

Release the Female Lead, Leave Her to Me

白迟

Các đệ tử của Ma Vương Gu Qingcheng đều chạy trốn vì một người phụ nữ tên là Fengya. Không thể đánh bại Fengya, Ma Vương Gu Qingcheng cuối cùng đã nghĩ ra giải pháp tốt nhất.

56 401

Dị Giới Khiếm Khuyết

(Đang ra)

Dị Giới Khiếm Khuyết

Thư Khách Tiếu Tàng Đao

Đây là một thế giới được tạo thành từ các chuỗi vụ án bí ẩn, tựa các mảnh ghép xếp hình, nơi ẩn chứa dưới lớp vỏ quy tắc và logic chặt chẽ là cuộc chiến ngầm giữa những khiếm khuyết và lỗ hổng. Hãy ch

5 5

1-100 - Chương 17: Tiểu phú bà mặc đồ bơi

Chương 17: Tiểu phú bà mặc đồ bơi

Đầu tháng bảy, vào một buổi trưa nắng đẹp dịu dàng, bộ phận giải phóng mặt bằng của Sở Xây dựng gọi điện cho Giang Cần, đồng ý mức đền bù cậu đưa ra và mời cậu tới ký hợp đồng, để làm gương cho các hộ dân khác.

Vì sao ư?

Bởi dân tham lam quá nhiều, thậm chí bắt đầu hợp tác với nhau, hét giá càng lúc càng cao.

Nhóm giải phóng mặt bằng đã làm việc cật lực suốt ba ngày, thế nhưng chẳng thương lượng nổi với ai, bởi tất cả đều nghĩ cứ kéo dài thời gian thì lợi nhuận càng nhiều. Ai ký trước sẽ chịu thiệt.

Ngược lại, giá cả rõ ràng, dứt khoát của Giang Cần bỗng nhiên lại thành dễ chịu nhất.

Bộ phận thu hồi họp bàn một hồi, nhận ra nếu mọi người đã liên kết ép giá thì tốt nhất nên phá vỡ từ bên trong. Nói đơn giản, chỉ cần một người ký trước, sẽ có những người sốt ruột mà làm theo ngay.

Thế là Giang Cần trở thành nhân vật mấu chốt để khuyến khích mọi người ký hợp đồng sớm.

Ký hợp đồng xong, Giang Cần nhận tổng cộng bốn triệu bảy trăm chín mươi nghìn tệ tiền bồi thường, cộng thêm bốn căn hộ tái định cư, hai căn ở Ngự Thủy Loan khu mới, hai căn ở Cảnh Uyển đối diện hồ Phu Tử.

Từ góc độ của năm 2008, vị trí hai khu này thật sự không ổn lắm, vì khu mới vừa xây xong, xung quanh vẫn còn hoang vu.

Nhưng tới năm 2010, một ga tàu cao tốc xuất hiện ngay trước cửa Ngự Thủy Loan, trường cấp 3 mới chuyển về phía Nam hồ Phu Tử, toàn bộ trụ sở chính quyền cũng dời lên phía Bắc. Từ đó giá nhà ngày một tăng chóng mặt.

Tuy nhiên, Giang Cần không dám nói chuyện mua nhà tái định cư với bố Giang và mẹ Viên, bởi cậu chẳng biết giải thích thế nào cho rõ.

Dù sao giờ đây bố mẹ đều khỏe mạnh, sống thoải mái, để sau này nói ra cũng chẳng muộn, cứ tạm giấu đi đã.

Ngày 13 tháng 7, bên giải phóng mặt bằng muốn kích thích người dân ký sớm, nên chưa tới ba ngày đã gửi tiền bồi thường vào tài khoản Giang Cần.

Ngày 15 tháng 7, Giang Cần điền xong nguyện vọng, ghi danh vào ngành Tài chính của đại học Lâm Xuyên.

Ngày 16 tháng 7, cậu ra ngân hàng chuyển đi hai triệu bảy trăm ba mươi nghìn tệ, trả đủ tiền cho Phùng Nam Thư. Để cảm ơn cô nàng, cậu còn đặc biệt đưa cô tới thị trấn suối nước nóng ở ngoại ô phía Đông chơi cả ngày.

Bể nước nóng độc lập nằm trên đỉnh núi, hơi nước mờ ảo, trước mắt là cảnh núi non trùng điệp, đẹp không thể tả.

Phùng Nam Thư mặc một bộ đồ bơi, ngâm mình trong làn nước ấm, gương mặt nhỏ nhắn đỏ hồng vì hơi nước, tay trái cầm lon Coca, tay phải cầm bánh hoa quế, ánh mắt vui vẻ liên tục nhìn ngắm núi non trước mặt, tâm trạng vui như Tết.

Bộ đồ bơi này là do Giang Cần mua giúp cô, không phải kiểu bikini nóng bỏng mà là kiểu hai mảnh trắng đơn giản, phía trên là áo dây, dưới là chân váy ngắn.

Lúc mua, Giang Cần còn nghĩ bộ này đủ kín đáo rồi, nhưng cậu đã đánh giá thấp sức quyến rũ từ vóc dáng của Phùng Nam Thư.

Đôi chân thon dài trắng như tuyết, eo nhỏ nhắn cong cong như nắm được trong tay, phần bụng phẳng lì còn có cơ bụng mờ mờ hiện rõ.

Cô nàng ngây thơ này chẳng chút phòng bị trước Giang Cần, thoải mái duỗi người, khoe ra từng đường cong tuyệt đẹp, hoàn toàn không biết mình trong bộ dạng vừa trong sáng lại vừa gợi cảm ấy có bao nhiêu mê hoặc, càng không biết tên ngồi đối diện kia đã nhìn tới thất thần rồi.

"Vừa nãy có con chim rất to bay ngang qua kìa."

"Ừ, vừa to vừa trắng luôn."

Phùng Nam Thư chậm rãi quay đầu sang, ánh mắt hơi ngơ ngác: "Nhưng con chim vừa bay qua là màu đen mà?"

Giang Cần dùng khăn lau mồ hôi trên mặt: "Cậu biết không, nhìn sự vật không thể chỉ nhìn bề ngoài được. Đôi khi chúng ta cần xuyên qua bề ngoài mà cảm nhận sự thuần khiết bên trong."

"?" Phùng Nam Thư cúi đầu nhìn ngực mình một cái: "Cậu đang nhìn ngực tớ đúng không?"

Bị bóc trần tại chỗ nhưng Giang Cần không hề bối rối: "Cậu nghĩ nhiều quá rồi. Tớ là quân tử chân chính, mắt luôn nhìn thẳng không liếc ngang đâu!"

"Vậy quân tử có thể bỏ chân tớ ra được không? Cậu xoa nó hơi đau rồi đấy."

"Tại bể nước nóng hơi nhỏ ấy mà, tớ sợ cậu động tác mạnh làm tớ bị thương thôi."

Giang Cần đầy miệng toàn lý do chính đáng, nhưng vẫn thản nhiên bỏ qua bàn chân nhỏ trắng nõn nà của cô, ra vẻ như chẳng có chuyện gì mà hướng mắt ra ngắm núi non.

"Ào ào——"

Phùng Nam Thư đứng dậy khỏi bể, cúi người tựa vào thành hồ, chổng mông lên với tay lấy túi bánh gạo cay ở xa, nhưng mãi chẳng chạm tới.

Vị trí của Giang Cần lúc này rất gần cô, chẳng rõ có phải ảo giác không, mà cậu thậm chí còn cảm nhận được hơi nóng toát ra từ làn da Phùng Nam Thư.

"Thôi, tớ ngâm đủ rồi, đi tắm đây."

Giang Cần bước ra khỏi hồ, tiện tay đưa gói bánh gạo cho cô, rồi nhanh chóng chạy vào phòng tắm.

Dòng nước mát lạnh chảy qua sống lưng khiến cậu cảm giác linh hồn 38 tuổi của mình run rẩy từng hồi, không khỏi thầm khinh bỉ bản thân: một ông chú già đầu như cậu lại đi thèm khát một cô bé mới 18 tuổi, có còn chút liêm sỉ nào không?

Đàn ông quả nhiên chỉ chung tình một kiểu người: chính là các em gái trẻ trung!

Tiếng nước từ phòng tắm truyền ra liên tục, Phùng Nam Thư cúi đầu nhìn xuống ngực mình, khẽ nhíu mũi, sau đó xé gói bánh gạo, nhét một miếng vào miệng, nhai giòn tan.

Hừ, tên này rõ ràng rất thích nhìn ngực, còn thích chơi chân nữa!

Sau khi tắm xong, hai người rời khỏi khách sạn suối nước nóng, lên xe tham quan đến khu phố thương mại của thị trấn, định bụng tìm gì đó ăn nhẹ.

Ai ngờ hỏi giá một con gà nướng mà tận 58 tệ, Giang Cần suýt tưởng mình nghe nhầm.

Đây là năm 2008 đấy trời ơi, một con gà mà tận 58 tệ! Sớm biết thế này, cậu đã mua gà giá rẻ từ sở thú đem tới đây nướng bán, làm giàu vẫn phải là các bác khu du lịch thật.

Nhưng mà...

Phùng Nam Thư nhìn chằm chằm vào con gà nướng đang treo, nước miếng chảy ròng.

Giang Cần chẳng còn cách nào, chỉ biết móc ví trả tiền. Đây chính là tiểu phú bà tài trợ cho cậu phát tài, cô ấy muốn ăn cả mặt trăng thì cậu cũng phải lên trời hái xuống, đây là đạo lý làm người!

Nhưng rốt cuộc cô nàng này có thật sự là thiên kim tiểu thư không? Sao thấy món gì cũng thèm nhỏ dãi, chẳng nhấc nổi chân nữa thế này?

Thôi kệ, chiều vậy. Ai bảo cậu là quân tử lịch thiệp, đã nói là làm!