Đều đã trọng sinh rồi, ai còn yêu đương nữa chứ?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

231 2367

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

47 311

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

(Đang ra)

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Release the Female Lead, Leave Her to Me

(Đang ra)

Release the Female Lead, Leave Her to Me

白迟

Các đệ tử của Ma Vương Gu Qingcheng đều chạy trốn vì một người phụ nữ tên là Fengya. Không thể đánh bại Fengya, Ma Vương Gu Qingcheng cuối cùng đã nghĩ ra giải pháp tốt nhất.

56 401

Dị Giới Khiếm Khuyết

(Đang ra)

Dị Giới Khiếm Khuyết

Thư Khách Tiếu Tàng Đao

Đây là một thế giới được tạo thành từ các chuỗi vụ án bí ẩn, tựa các mảnh ghép xếp hình, nơi ẩn chứa dưới lớp vỏ quy tắc và logic chặt chẽ là cuộc chiến ngầm giữa những khiếm khuyết và lỗ hổng. Hãy ch

5 5

1-100 - Chương 16: Chuyện của tớ, không liên quan đến cậu

Chương 16: Chuyện của tớ, không liên quan đến cậu

Kiếp trước Giang Cần học Đại học Lâm Xuyên, chuyên ngành Ngoại thương quốc tế. Đời này cậu cũng sẽ chọn lại trường đó, bởi thành phố ấy cậu quen thuộc đến mức nhắm mắt cũng chẳng lạc đường.

Muốn khởi nghiệp, chọn nơi quen thuộc để xuất phát sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.

Nghe câu trả lời của Giang Cần, Phùng Nam Thư bóp bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, ánh mắt thất thần nhìn cái túi snack vừa ăn hết sạch, chẳng biết đang nghĩ gì.

Ngay lúc này, chiếc Nokia trên bàn bất ngờ nhấp nháy. Giang Cần mở máy ra xem, thấy tin nhắn QQ do Vương Tuệ Như gửi tới.

“Giang Cần, Sở Tư Kỳ được 632 điểm, cậu thì sao?”

“Là cậu ấy bảo cậu hỏi tớ à?”

“Ờ, đoán trúng rồi, cậu ấy bảo tớ hỏi đấy.”

“Chuyện của tớ chẳng liên quan gì đến cậu ấy cả. Cậu cứ nói thẳng như vậy đi.” Giang Cần bấm phím cứng, gửi trả lời.

Vương Tuệ Như lập tức đứng hình: “Giang Cần, giữa cậu với Sở Tư Kỳ đâu có thù hằn gì sâu sắc? Bạn bè hỏi nhau điểm thi là bình thường mà, đừng có kiểu như thế chứ.”

“Tớ kiểu thế nào?”

“Hẹp hòi!”

Giang Cần bấm phím ngày càng nhanh: “Ừ hẹp hòi đấy, cậu ấy thích nghĩ gì thì tùy.”

Vương Tuệ Như gửi một dấu ba chấm: “Giang Cần, Sở Tư Kỳ không sai, từ chối cậu là quyền của cậu ấy. Không làm người yêu được thì vẫn làm bạn bè cơ mà?”

“Thế tớ sai chắc? Không thích dây dưa nữa cũng là quyền của tớ. Bạn bè gì ở đây, tớ không muốn làm bạn với cậu ấy.”

“Tại sao thế?”

Giang Cần đổi sang bấm một tay: “Cậu ấy nghĩ cả thế giới đều phải xoay quanh mình, tất cả mọi người phải thích cậu ấy, chiều chuộng cậu ấy. Cậu ấy nói gì thì phải nghe nấy, bảo đi Đông thì không ai được đi Tây. Xin lỗi, kiểu bạn bè như vậy tớ không đủ sức chiều. Phiền lắm, thật sự phiền.”

Vương Tuệ Như im lặng khá lâu: “Tớ biết Sở Tư Kỳ hơi ngang ngược một chút, nhưng đó cũng là nét đáng yêu của cậu ấy mà?”

“Hơi ngang ngược thì không sao, nhưng cậu ấy vượt quá giới hạn rồi. Giống hôm trước ở phố Trung Tâm ấy, trước mặt bao nhiêu người, cậu ấy ngang nhiên ra lệnh tớ không được đi. Dựa vào cái gì? Đến bạn bè bình thường còn chẳng phải, cậu ấy tưởng Trái Đất quay quanh cậu ấy chắc?”

“Cậu nói thẳng với cậu ấy là được mà, để cậu ấy sửa đi.”

Giang Cần nhíu mày: “Tớ dựa vào đâu phải tốn thời gian sửa cậu ấy? Bạn bè không hợp thì thôi, đổi người khác, thế không được à?”

Vương Tuệ Như im lặng một lúc mới đáp: “Cũng không sai, nhưng cậu chắc chắn không phải vì yêu quá hóa hận nên mới cố ý nói vậy chứ?”

“Tớ nói rõ đến thế rồi mà các cậu vẫn nghĩ vậy à? Chắc chắn Sở Tư Kỳ cũng nghĩ vậy luôn nhỉ? Nghĩ rằng tớ chỉ vì bị từ chối nên tự ái, chơi trò lạt mềm buộc chặt đúng không?”

“Không không không, tớ không nghĩ vậy đâu. Đừng hiểu lầm mà!”

Giang Cần tiếp tục gõ phím cứng: “Vương Tuệ Như này, thật ra tớ chẳng muốn nói một câu nào với cậu ấy nữa. Chịu giải thích dài dòng với cậu thế này, hoàn toàn là vì nể mặt cậu đấy, hiểu không?”

Đọc xong tin nhắn, lòng Vương Tuệ Như bỗng mềm nhũn: “Vậy để tớ nói rõ với cậu ấy, bảo cậu ấy thời gian này đừng làm phiền cậu nữa.”

“Không phải thời gian này, mà là vĩnh viễn.”

“Giang Cần, nói vậy tổn thương lắm đấy. Khi từ chối cậu, cậu ấy cũng chừa đường lui, còn động viên cậu. Cậu có cần lạnh lùng vậy không?”

“Ôi trời, nhắc tới vụ đó tớ lại đau cả đầu đây này! Cái gì mà kiên trì sẽ có hy vọng? Đó mà là động viên á? Thật ra cậu ấy đâu có thích tớ, chỉ là chưa tìm được người thực sự thích thôi. Chẳng qua thấy buồn chán, muốn có người bên cạnh để lấp khoảng trống. Tới khi gặp người cậu ấy thực sự thích rồi, còn lâu mới nhớ ra tớ là ai.”

“…”

“Vương Tuệ Như, đôi khi nói chuyện phũ phàng như vậy mới tốt, mới dứt khoát, để cả hai không còn ôm những ảo tưởng nữa.”

Nhìn những dòng này, Vương Tuệ Như lặng người. Cô nhớ lại cuộc trò chuyện hôm ấy với Sở Tư Kỳ trên phố Trung Tâm.

— Sở Tư Kỳ này, lỡ sau này cậu gặp được người cậu thực sự thích thì sao?

— Tất nhiên là chọn người tớ thích rồi. Không lẽ vì Giang Cần kiên trì lâu hơn nên tớ phải chọn cậu ấy?

Những gì Giang Cần nói không sai một chữ. Chính vì vậy, cô chẳng thể phản bác, thậm chí còn hơi đồng tình với cậu ấy.

“Được rồi, Giang Cần, tớ biết mình nên làm gì.”

“Tuệ Như à, nói chuyện với cậu rất vui. Nhưng sau này làm ơn đừng tìm tớ vì chuyện của Sở Tư Kỳ nữa. Tớ không muốn phá hỏng tâm trạng cả ngày của mình, được không?”

“Xin lỗi cậu.”

“Không sao đâu, nói rõ là tốt rồi.”

Sau khi kết thúc trò chuyện, Vương Tuệ Như thở dài, ánh mắt ngẩn ngơ.

Quả nhiên, Giang Cần đã chẳng còn chút lưu luyến nào với Sở Tư Kỳ nữa, chỉ còn lại sự khó chịu và bài xích.

Còn Phùng Nam Thư thì sao?

Hai người ấy thật sự đang hẹn hò à?

Người được xe Bentley đưa đón mỗi ngày, nữ thần lạnh lùng của cả trường, số nam sinh thầm thương trộm nhớ cô ấy xếp hàng từ trường Thành Nam kéo dài đến tận trung tâm thành phố. Vậy mà giờ đây, cô ấy lại để Giang Cần nắn bóp khuôn mặt, trông đáng yêu như một chú mèo con. Nói ra ai tin nổi đây?

Chính Vương Tuệ Như cũng muốn hỏi: dựa vào cái gì chứ?

Giang Cần đúng là đẹp trai, cao ráo, học hành giỏi giang, nhưng cô vẫn không tin cậu có thể theo đuổi được Phùng Nam Thư.

Cô gái nổi tiếng lạnh lùng, quý phái đến mức khó gần ấy ư?

Không thể nào, chuyện này phi logic quá đi mất!

Trong lúc đó, ở phòng riêng tại khu Phong Lâm Lục Đô, Sở Tư Kỳ tức đến mức ném mạnh cuốn cẩm nang chọn trường xuống đất, đôi mắt ngấn lệ.

Giang Cần chết tiệt, chắc chắn là hận cô từ chối nên mới cố tình làm cô tức điên lên đây mà!

Được, từ nay ai liên lạc trước là con chó!

Cô nhất định sẽ không thèm quan tâm cậu ta nữa!