Đều đã trọng sinh rồi, ai còn yêu đương nữa chứ?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

71 699

Bạn Cùng Lớp Không Biết Chúng Tôi Làm Tình Trong Phòng Của Nhau (LN)

(Đang ra)

Bạn Cùng Lớp Không Biết Chúng Tôi Làm Tình Trong Phòng Của Nhau (LN)

Yamamoto Takeshi

Và Uehara, người chưa bao giờ nói chuyện với Toyama dù họ học cùng lớp, đã bắt đầu quan tâm đến Toyama.

24 180

Slayers Đặc Biệt

(Đang ra)

Slayers Đặc Biệt

Hajime Kanzaka

Tuyển tập các truyện ngắn xoay quanh thế giới Slayers.

13 199

Release the Female Lead, Leave Her to Me

(Đang ra)

Release the Female Lead, Leave Her to Me

白迟

Các đệ tử của Ma Vương Gu Qingcheng đều chạy trốn vì một người phụ nữ tên là Fengya. Không thể đánh bại Fengya, Ma Vương Gu Qingcheng cuối cùng đã nghĩ ra giải pháp tốt nhất.

69 548

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

4 22

The Delicate Female Lead Only Wants to be Loved by the Villainous Young Ladies

(Đang ra)

The Delicate Female Lead Only Wants to be Loved by the Villainous Young Ladies

辞树花

Trong khi những người khác chuyển sinh vào vai một cô gái trẻ phản diện, thì tôi lại trở thành nữ chính bị ngược đãi trong một cuốn tiểu thuyết tàn bạo!Tôi run lên vì tức giận, nhưng chẳng có ai để đò

24 47

1-100 - Chương 18: Có khó khăn cứ tìm Giang Cần

Chương 18: Có khó khăn cứ tìm Giang Cần

Giữa hè nóng nực, thời tiết bức bối đến mức cứ như ông trời úp nguyên cái lồng hấp khổng lồ vô hình lên cả thành phố Tế Châu. Đứng yên thôi cũng đủ đổ cả đống mồ hôi.

Giữa cái nóng cháy da này, Giang Cần da dẻ đen nhẻm đang đứng trước cổng đội cảnh sát giao thông, bỏ bằng lái xe vừa thi xong vào túi, sau đó bắt taxi tới ngân hàng rút ra 270 nghìn tệ tiền mặt.

Số tiền này cậu đã định sẵn từ trước.

Giang Cần muốn dùng số tiền này để thử độ sâu cạn của từng ngành, giúp cậu xác định hướng kinh doanh, tránh lãng phí thời gian đi đường vòng quá nhiều.

Thành thật mà nói, 270 nghìn tệ nếu chỉ dùng để tiêu xài thì xài rất lâu, nhưng dùng để kinh doanh thì chẳng thấm vào đâu cả.

Vậy nên, Giang Cần làm chủ yếu là để lấy kinh nghiệm, kiếm chút thông tin nội bộ ngành, giữ vững tinh thần khởi nghiệp.

Ngày 21 tháng 7, Giang Cần tìm mẹ của bạn cùng lớp là Hoàng Oanh, nhập một lô botox và filler từ nước ngoài về.

Giá nhập là 150 tệ một mũi, bán vào thẩm mỹ viện giá 899 tệ.

Tuy ngành thẩm mỹ năm 2008 chưa quá hot, nhưng nhìn tình trạng điên cuồng làm đẹp sau này là biết đây chính là ngành siêu lợi nhuận. Chừng nào phụ nữ còn thích đẹp, thì ngành này vẫn cứ là ánh mặt trời rực rỡ.

Ngày 22 tháng 7, khi đang đọc tin tức tài chính, cậu thấy hãng nước khoáng Nông Phu Sơn Tuyền sắp làm mới thương hiệu, đăng thưởng 300 nghìn tệ toàn quốc để tìm câu slogan mới. Giang Cần mở ngay email, gõ vào một câu: “Chúng tôi không sản xuất nước, chúng tôi chỉ là người vận chuyển của thiên nhiên”, rồi để lại số điện thoại của mình.

Ngày hôm sau, một số lạ gọi tới.

Người kia tự xưng là giám đốc phòng PR của Nông Phu Sơn Tuyền, đầu tiên cảm ơn cậu, rồi hỏi luôn số tài khoản ngân hàng.

Lúc tin nhắn tiền vào tài khoản báo tới điện thoại, Giang Cần lập tức cảm giác như vừa nhặt được tiền, nghĩ bụng trọng sinh đúng là quá sung sướng!

Ngày 24 tháng 7, cậu đầu tư vào quán súp cừu nhà Dương Thụ An, bạn cùng lớp, chiếm 30% cổ phần.

Theo trí nhớ của cậu, tay nghề của bố Dương Thụ An cực kỳ nổi tiếng tại Tế Châu. Năm năm sau, quán này còn mở rộng tới tận thành phố bên cạnh, đây chắc chắn là khoản đầu tư không thể lỗ.

Tuy nhiên, Giang Cần không quá hứng thú mở cửa hàng ăn uống, chỉ muốn bí mật tìm hiểu chút bí quyết. Cuối cùng, cậu phát hiện trong tủ bếp có gói sữa đặc hiệu Tam Hoa.

Ngày 29 tháng 7, huấn luyện viên lái xe của Giang Cần bảo đang làm đại lý một loại thuốc, lợi nhuận gấp mười lần, nghe nói Giang Cần có tiền, định rủ cậu làm chung.

Giang Cần cũng khá tò mò, nhưng vẫn đề phòng những cơ hội kiếm tiền dễ dàng kiểu này. Đi điều tra một hồi mới phát hiện vợ ông huấn luyện viên làm đa cấp. Cậu lập tức báo cảnh sát ngay và luôn.

Ngày 6 tháng 8, thế vận hội Olympic sắp khai mạc, Giang Cần thuê mười người ở chợ lao động, bán cờ Tổ quốc và thú bông linh vật Olympic dọc các con phố lớn.

Kết quả cuối cùng tiền lời kiếm được đều trả hết cho nhân công, cậu còn tự bỏ ra thêm 1500 tệ. Nhưng nhìn cả con phố treo đầy sắc đỏ rực rỡ, lòng Giang Cần vui không tả nổi.

Chớp mắt, nửa tháng đã qua đi.

Giang Cần cảm thấy mình thu hoạch rất lớn.

Ngành thẩm mỹ thực sự siêu lợi nhuận, nhưng phải bỏ vốn lớn, chịu áp lực tài chính không nhỏ. Ngành ăn uống ổn định, lợi nhuận nhanh, nhưng nhất định phải biết... không có lương tâm, nếu không xác suất lỗ cực cao.

Ngoài ra, chi phí nhân công bắt buộc phải tính đến.

Khởi nghiệp là phải nghĩ ngay làm sao để khách hàng tự trả tiền thuê nhân công, tránh tự mình ôm hết rủi ro.

Ví dụ như việc bán cờ, nhập vào 5 hào bán ra 3 tệ, cuối cùng phát lương vẫn phải bỏ tiền túi.

Quan trọng nhất là đừng bao giờ tin vào những cơ hội kiếm tiền được người ta dâng tận miệng, nếu không rất dễ rơi vào đủ kiểu rắc rối.

Giang Cần phát hiện mình thật sự rất mê kinh doanh, ngay cả lỗ vốn cũng thấy vui thú.

Sao kiếp trước cậu không nghĩ tới chuyện này nhỉ?

Đúng lúc này, trong nhóm lớp 12-2, các bạn vừa nhận giấy báo trúng tuyển đang rục rịch bàn bạc rất sôi nổi.

Họ náo nhiệt khác Giang Cần, cậu náo nhiệt vì hào hứng với chuyện làm ăn, còn họ chỉ đơn thuần là vì rảnh rỗi sinh buồn chán.

“Mọi người, giấy báo nhập học về rồi, hay là đi chơi chung đi?”

“Được đó, nghỉ hè lâu quá, ở nhà mãi buồn chết, tớ muốn đi chơi từ lâu rồi!”

“Có chỗ nào vui vui không? Mình lập nhóm cùng đi nào!”

“Tớ nghe nói đối diện đội cứu hỏa có quán bar, nghe bảo vừa uống bia vừa xem Olympic, hay tụ tập ở đó thử xem?”

Càng lúc càng đông bạn bè tham gia bàn luận, ai cũng thấy ngứa ngáy chân tay muốn đi chơi.

Thực sự, kỳ nghỉ hè tận ba tháng, cứ ru rú trong nhà hoài ai chẳng phát chán? Trước đây bận học, giờ thi xong rồi bung xõa tuổi trẻ chút thì đã làm sao.

Sở Tư Kỳ: “Tớ cũng hơi khó chịu trong người, nếu đi chơi thì cho tớ một suất.”

Tần Tử Ngang: “Tư Kỳ cũng đi à? Vậy tớ chắc chắn đi luôn.”

Vu Sa Sa: “Tớ cũng đi, chưa từng vào bar bao giờ, lúc nào mình đi đây?”

“Bỏ đi, tụi tớ đi hôm trước rồi, nhưng đông quá không đặt được bàn, phải đặt trước từ lâu cơ.”

“Ừ, quán bar ấy hot cực, ngày nào cũng kín mít, nghe nói có tiền cũng chẳng đặt nổi bàn. Đám học sinh nghèo tụi mình sao chen nổi với người lớn chứ?”

Quách Tử Hàng: “Các cậu đang nói quán bar Dạ Quang đúng không?”

Tần Tử Ngang: “Sao, cậu cũng biết à?”

Quách Tử Hàng: “Thật ra các cậu tìm Giang Cần đặt chỗ là được đấy.”

“...”

“???”

Câu nói của Quách Tử Hàng như sấm sét giữa trời quang, cả đám ngơ ngác.

Tìm Giang Cần đặt bàn là ý gì? Ai cũng không đặt được, riêng cậu ấy lại đặt được chắc? Có cửa sau à?

Tần Tử Ngang: “Ha ha, Giang Cần á? Không bán cơm hộp nữa, giờ chuyển sang làm bartender rồi à?”

Vu Sa Sa: “Cái tên này ham tiền tới điên rồi đúng không? Nhà nghèo tới cỡ nào mà làm đủ thứ nghề thế kia.”

Quách Tử Hàng: “Không phải bartender. Giang Cần bỏ tiền thuê nửa cái bar, cái hoạt động tập thể xem Olympic ấy là cậu ấy tổ chức. Nhưng do hot quá nên ông chủ giao luôn cả quán cho cậu ấy kinh doanh rồi.”

Sở Tư Kỳ: “Thuê nửa cái bar phải tốn bao nhiêu tiền?”

Quách Tử Hàng: “Tiền thuê chỗ cộng tiền rượu tầm ba trăm nghìn.”

“...”

Vu Sa Sa: “Cậu đùa tớ à? Cậu ta lấy đâu ra ba trăm nghìn? Tớ biết hai cậu thân nhau nhưng chém vừa thôi.”

Hoàng Oanh: “Quách Tử Hàng không đùa đâu, Giang Cần vừa hợp tác với mẹ tớ nhập lô hàng mỹ phẩm hơn 500 nghìn, cậu ấy bỏ vào 100 nghìn đấy.”

Dương Thụ An: “Quán nhà tớ vừa mở thêm chi nhánh 2, không vào bar được thì tới quán tớ uống súp cừu nè!”

Sở Tư Kỳ: “Đang nói chuyện chính mà cậu vào quảng cáo gì vậy?”

Dương Thụ An: “Quán nhà tớ chi nhánh 2 cũng có Giang Cần đầu tư mà. Chắc chắn hơn 100 nghìn, giờ tớ còn phải gọi cậu ấy bằng chú nữa kia.”

Quách Tử Hàng: “Sao cậu lại gọi cậu ấy bằng chú?”

Dương Thụ An: “Hôm ký hợp đồng ấy, cậu ta uống say với bố tớ, hai người cứ đòi kết nghĩa anh em, ai can cũng không nghe!”