Delta to Gamma no Rigakubu Noto

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Xuyên Sách Rồi Tôi Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Nam Chủ

(Đang ra)

Xuyên Sách Rồi Tôi Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Nam Chủ

Chiếc Xích Đu Bi Thương

Biến thành nữ và kết hôn, tình yêu thuần khiết 1v1

64 2

Shōnen Onmyōji

(Đang ra)

Shōnen Onmyōji

Yuuki Mitsuru

Con đường để Masahiro thực hiện ước mơ “vượt qua ông mình” không hề dễ dàng. Cậu phải chứng minh với các Thập Nhị Thần Tướng rằng mình xứng đáng là người kế thừa Seimei, đồng thời rèn luyện sức mạnh đ

312 1240

Công chúa kiếm sĩ Altina

(Đang ra)

Công chúa kiếm sĩ Altina

Yukiya Murasaki

Được cô tìm đến với tư cách quân sư, Regis cùng cô gái ấy đối đầu với vô vàn khó khăn. Một thiên anh hùng ca quân sự giả tưởng, được dệt nên bởi công chúa kiếm sĩ và chàng trai say mê sách vở.

131 81

Strike the Blood

(Đang ra)

Strike the Blood

Gakuto Mikumo

“Đệ tứ chân tổ” nghĩa là ma cà rồng mạnh nhất thế giới; một trong những kẻ được cho là chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Cùng với mười hai Kenjuu – ma thú là biểu tượng của tai ương, con ma cà rồng này

179 2

Học sinh năm 3 có bằng lái. Rồi dính vào vụ đi du lịch hè với hậu bối chẳng dễ thương chút nào.

(Hoàn thành)

Học sinh năm 3 có bằng lái. Rồi dính vào vụ đi du lịch hè với hậu bối chẳng dễ thương chút nào.

Yuuji Yuuji

Trong kỳ nghỉ hè cuối cùng ở trường trung học, tôi đã đi du lịch bụi cùng một cậu học sinh lớp dưới xấu xí. "Tiền bối, anh đã có bằng lái chưa?" Mơ về một chuyến du lịch hè đến Hokkaido, tôi đã vi phạ

9 2

Ghi chép của Khoa Khoa học tự nhiên δ và γ - Tập 2: Tuổi trẻ này, không có lời giải khác. - Chương 4+: Chim Đêm

Chị Mikage đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ chúng tôi cần.

Ngày thứ ba của chuyến thực tập ngoại khóa, chúng tôi thức dậy thong thả hơn hẳn những ngày trước. Sau khi trả phòng, chúng tôi gửi hành lý để sẵn sàng cho cuộc điều tra cuối cùng. Trên bầu trời lơ lửng những đám mây vũ tích dày đặc, chẳng biết lúc nào có thể đổ mưa. Dựa trên thành quả đêm qua, chúng tôi chia nhau ra để chụp ảnh.

Nhân tiện đây, chính tôi là người đã đề xuất phương án "chia nhau đi chụp ảnh ở các nơi".

Đầu tiên, tôi tìm tấm bản đồ Nichi đưa cho xem. Đó là một tấm bản đồ cũ kỹ khu vực xung quanh, nằm bên trong Thần Cổng Torii thứ ba, đã bị vẽ bậy. Dù không phải làm gì mờ ám, nhưng để đề phòng, tôi vẫn kiểm tra xung quanh không có ai rồi mới lấy đồ đã mua ra.

Trong lọ thủy tinh có một chiếc ống nhỏ giọt chứa một loại tinh dầu thơm – đó là limonene.

Nghe nói hóa chất này được câu lạc bộ Hóa học dùng để chọc thủng bong bóng mà không cần chạm tay. Limonene có thể hòa tan cả cao su, nên có thể dễ dàng tẩy sạch graffiti bằng sơn xịt.

Tôi nhỏ một ít limonene lên giấy ăn, lau sạch phần dưới bên phải của hình vẽ graffiti mà Nichi đặc biệt để ý. Tỉ mỉ, tôi chùi sạch lớp sơn đen.

Khi hiểu được ý nghĩa của phần bị ẩn đi, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng tôi.

Tên con sông, rõ ràng, đã bị xóa đi.

Tên con sông, tên nhà thi đấu, đều còn lưu lại dấu vết của thứ gì đó sắc nhọn đã cạo sạch, như thể muốn nói rằng những địa danh này không còn phù hợp nữa.

Những hình vẽ graffiti này, dường như đang che đậy những hiện tượng bất thường đó.

Tôi cảm thấy một sự khó chịu khó tả, chụp ảnh lại và gửi cho Nichi.

— Cảm ơn cậu, đúng là kỳ lạ thật.

Ngay lập tức, một tin nhắn trả lời đã được gửi đến.

— Cậu có cần điều tra gì khác không? Tớ còn chút thời gian rảnh.

Tôi gửi tin nhắn như vậy, gần như không có độ trễ, tin nhắn trả lời đã đến.

— Có thể, về bức tượng võ sĩ mà Gan Nanbei đang băn khoăn, cậu có thể hỏi người trong Kho Báu Điện. Trong phạm vi hợp lý chắc là không có vấn đề gì đâu.

— Đã rõ.

Tôi vừa thán phục tốc độ gõ phím của Nichi ngang ngửa nữ sinh trung học, vừa đi về phía Kho Báu Điện.

Thời gian tập trung là mười một giờ trưa, còn mười lăm phút nữa. Địa điểm tập trung là Thần Cổng Torii thứ hai, không xa Kho Báu Điện là mấy. Dù tôi không làm gì mờ ám, nhưng thời gian chụp ảnh nếu để người khác biết tôi đang tham quan Kho Báu Điện thì cũng hơi ngại, thế nên tôi nhanh chóng trả tiền vé vào.

Bên trong không có ai, tôi vừa cầu nguyện hôm nay ông cụ kia vẫn ngồi ở đó, vừa bước vào gian trong nơi đặt xác ướp Nue.

Trong không gian mờ tối, tôi nhắm mắt để thích nghi với bóng tối, cũng là để thể hiện thái độ thành kính, tôi chắp tay trước xác ướp Nue. Dù không chắc cách làm của mình có đúng không, nhưng ít nhất cũng không để lại ấn tượng xấu cho người khác.

Đến giờ phút này tôi cũng không phủ nhận nữa, tôi đặc biệt không giỏi nói chuyện với người lạ, mấy đứa hướng nội chắc đều vậy, đặc biệt khi đối phương trông có vẻ không thân thiện, cần phải cân nhắc để không khiến họ khó chịu, không làm họ tức giận, phải thực hiện những việc quản lý rủi ro cần thiết này.

Nhưng lần này không còn thời gian nữa, tôi chỉ đành lấy hết dũng khí để đối thoại với ông.

Tôi khẽ gật đầu trước xác ướp Nue, từ từ nhìn sang phải. Ông cụ vẫn ngồi yên trên ghế gấp như hôm qua và hôm kia.

"Kia, xin làm phiền một chút."

"À, là thành viên câu lạc bộ Sinh học."

Giọng trả lời khàn khàn, nhưng nghe khá thân thiện.

"Tôi hơi băn khoăn về vị võ sĩ đã hóa giải tai họa Nue..."

"À, vậy à."

Ông cụ đứng dậy khỏi ghế gấp, chiếc ghế cọ xát xuống sàn phát ra tiếng động. Ông đi về phía tôi.

"Về vị võ sĩ đó, cháu tự điều tra chưa?"

"Chưa... nói đúng hơn, dù có điều tra, nhưng không tìm thấy thông tin hữu ích nào ạ."

"Đúng là như vậy đấy, đây là một bí mật nhỏ được Thần xã Tsugunagai lưu truyền qua nhiều đời."

"Là bí mật sao."

Ông cụ hơi loạng choạng bật đèn pin, bước chậm rãi đến trước bức tranh võ sĩ. Dù tôi không muốn đi theo lắm nhưng vẫn bước đến phía sau ông.

Một tử nhân quấn mình trong chiếc áo cà sa rực rỡ, đang nhìn chúng tôi bằng đôi mắt đen kịt.

"Thời Edo, người ta thường xuyên cần gỗ. Các công trình xây dựng về cơ bản đều bằng gỗ, còn dùng gỗ làm nhiên liệu, đặc biệt là vào đầu thời Edo khi các võ sĩ rất năng động, dân số tăng lên đáng kể, khắp nơi đều là những ngọn đồi trọc, và thiên tai đất đai cũng thường xuyên xảy ra."

Lòng bàn tay ông lúc nào cũng vô thức run rẩy, nhưng giọng nói của ông lại trầm ổn như một người thầy hiền lành.

"Khi còn sống, vị võ sĩ được gọi là 'Yama-gaeri' (Kẻ trở về từ núi). Đúng như tên gọi, ông rất quan tâm đến rừng núi, đã vùng dậy phản đối các quan chức vì thiếu tài nguyên mà muốn chặt cây trong khu vực thần thánh này. Cuối cùng, nói theo ngôn ngữ bây giờ, ông bị cô lập và gạt sang một bên."

"Gạt sang một bên..."

"Vậy nên trong các ghi chép chính thức, về cơ bản, không thấy ông ấy. Thần xã của chúng ta cũng lén lút thờ phụng ông ấy từ thời Edo."

"Có còn ở đâu khác không, cái đó... võ sĩ."

Tôi kín đáo hỏi ông xem liệu còn có Phật thân kim cương (sokushinbutsu) nào không. Trong bóng tối, nhờ ánh sáng yếu ớt của đèn pin, ông cụ nhìn tôi một cách đầy ẩn ý.

"Vị võ sĩ đó, được thờ phụng ngay trong 奥院 (Okuden - Điện sau)."

Okuden rõ ràng lẽ ra không có gì cả, ông cụ vô cảm không nói thêm lời nào nữa.

Vừa ra khỏi Kho Báu Điện thì tôi gặp Gan Nanbei, cô bé cũng không nói gì nhiều mà nhập bọn với tôi. Hai đứa cùng nhau tiến về điểm hẹn Thần Cổng Torii thứ hai. Gần đến mười một giờ, Iwama và Mizusaki đã đợi sẵn ở đó. Chúng tôi trao đổi kết quả của mình rồi chuẩn bị trở về.

Không biết có phải vì quá mệt mỏi hay không, trên chuyến xe buýt trở về, mọi người đều thiếp đi. Chẳng mấy chốc chúng tôi đã đến ga Tsugunagai. Mizusaki sau một giấc ngủ đã hồi phục rất nhiều sức lực, nhanh chóng dẫn chúng tôi đến nhà hàng gia đình. Dù là giữa trưa của kỳ nghỉ liên tiếp, nhưng may mắn thay chúng tôi tìm được một bàn sáu người đủ chỗ cho cả hành lý.

Cửa hàng này phục vụ từ món ăn Nhật, món ăn phương Tây, thậm chí còn có thể gọi một vài loại ramen. Mỗi người đều gọi món mình thích, nhưng không ai gọi món Nhật hay ramen cả.

Ăn xong, chúng tôi vừa ăn khoai tây chiên đĩa lớn mà Mizusaki gọi thêm sau đó, vừa thưởng thức đồ uống từ quầy bar làm dịu họng, bắt đầu buổi tổng kết.

"Nói đến buổi tổng kết thì, tôi, có vài thứ hoàn toàn bỏ sót rồi."

Mizusaki là người đầu tiên lên tiếng.

"Núi Okutsugunagai được gọi là 'Bandori-yama', chuyện này chúng ta đã biết trước rồi mà."

"Cái tên này dù tìm cách nào cũng chỉ ra toàn mấy chuyện liên quan đến anime thôi."

"Đúng vậy đó, tôi nói chuyện này với Osawa – một cậu tóc vàng bên câu lạc bộ Vật lý – sau đó cậu ấy đã tìm thấy thứ này. Trong một góc kho của nhà thi đấu ở Senshō-sō, có đặt một cái."

Mizusaki đưa điện thoại cho chúng tôi xem, chúng tôi thấy một mẩu giấy đã ngả vàng hoàn toàn, nhưng những dòng chữ viết bằng mực trên đó lại đọc rất rõ ràng.

[Hội vận động bảo vệ núi Bandori]

[Kêu gọi thành viên]

[Tuyệt đối không cho phép chặt phá cây cối bất chính]

"Cái này, những phần khác thì sao?"

Iwama hỏi, Mizusaki bẽn lẽn nhún vai.

"Cậu ấy bảo không đọc tiếp vì giấy bẩn quá không muốn chạm vào nữa. Rõ ràng là hậu đậu mà lại còn mắc bệnh sạch sẽ nữa chứ."

Trong đầu tôi, dường như có gì đó đã khớp nối. Mặc kệ, tôi tiếp tục đẩy chủ đề đi.

"Vậy thì, Bandori gì đó rốt cuộc là gì."

"... Sóc bay má trắng."

Chắc là đã tra trên điện thoại, Gan Nanbei nói trước Mizusaki.

"Bandori, dường như là tên gọi khác của sóc bay má trắng. Một số vùng gọi nó như vậy."

"Hả, vậy à?"

"Thật sự xin lỗi. Nếu sớm phát hiện ra thì đã sớm tìm ra sự thật rồi. Xin lỗi rất nhiều, hoàn toàn là do tôi tìm kiếm chưa kỹ."

Mizusaki cúi đầu. Gan Nanbei rất nhanh tay thao tác trên điện thoại.

"Bandori... Cách viết là 'buổi tối' và 'chim' nhỉ." note

Chú thích: Trong tiếng Nhật, "Bang" (邦 - đất nước) và "Ban" (晩 - buổi tối) đồng âm. "Dori" (鳥 - chim) và "Tori" (được dùng để biểu thị loài chim trong tên gọi) đồng âm.

"Có vẻ là vậy, không viết bằng katakana. Nếu không viết bằng katakana mà dùng hiragana thì lập tức sẽ hiểu ra ngay..."

Iwama chợt vỗ tay một cái.

"À, không lẽ, Rei muốn nói đến chuyện này?"

Tôi vẫn chưa hiểu là chuyện gì, Gan Nanbei gật đầu.

"Đúng, giống như Nue vậy."

Tôi vẫn không hiểu, thế nên Iwama lấy quyển sổ ra, dùng bút chì viết một chữ Hán lớn lên đó.

Đọc xong chữ đó, cuối cùng tôi cũng hiểu ra, chỉ còn mỗi Mizusaki.

"Ơ, đợi đã, chắc chỉ có tôi vẫn chưa hiểu ra thôi."

"Cậu thử tách chữ 'Nue' này ra xem, hiểu chưa?"

"Woa! Bị mắc kẹt ngay chỗ đó!"

Không biết đây có phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên không. Không, hai điều này về cơ bản là giống nhau.

Chữ "Nue" khi tách ra sẽ trở thành "đêm" và "chim".

"Buổi tối" và "chim" viết thành Bandori – tức là cùng nghĩa với sóc bay má trắng. Động vật sống về đêm bay lượn trên không, từ tên gọi mà nói, đây chính là điểm chung của Nue và sóc bay má trắng.

Sau đó, chúng tôi tìm kiếm về "Phong trào bảo vệ núi Bandori" ở Okutsugunagai trong phạm vi có thể, nhưng không tìm thấy thông tin hữu ích nào, không biết là do thời gian quá lâu hay quy mô của phong trào nhỏ.

Tôi thay đổi phương hướng, bỏ qua phần "phong trào bảo vệ" và tìm kiếm lại thì có chút kết quả. Ở phía bắc dãy núi Okutsugunagai, có một ngọn núi được gọi là Bandori.

Đặc biệt, phía bắc khu rừng là khu vực cấm của Thần xã Tsugunagai, người không được phép vào, vì vậy nơi đó còn lưu giữ nhiều cây lá rộng và cây bách lớn mà sóc bay má trắng ưa thích.

Hai mươi năm trước có người đã ghi chép trên một blog cá nhân, có lẽ là không còn làm người quản lý nữa nên đã ghi chú trên đầu blog "Do một thời gian không cập nhật nên cập nhật nội dung này", tôi chia sẻ blog này cho mọi người và giải thích.

"Hang cây sóc bay má trắng làm tổ, so với cây lá kim, thường được thấy nhiều hơn trên cây lá rộng. Gần thần xã có một số cây tuyết tùng khổng lồ cũng được sóc bay má trắng chọn làm tổ. Có thể trong rừng, không chỉ có tuyết tùng mà còn tồn tại những cây lá rộng khổng lồ bị chiếm làm tổ."

"Vậy nên Bandori... mới được gọi là ngọn núi của sóc bay má trắng!"

Đối diện với Iwama đang phấn khích, Mizusaki khoanh tay.

"Nhưng mà, cái này không kỳ lạ sao? Vốn dĩ là ngọn núi được thần xã che chở, tại sao lại cần có phong trào bảo vệ chứ."

Lời của Mizusaki cũng có lý. ... Dĩ nhiên, nếu thánh địa đó bây giờ vẫn còn tồn tại.

Gan Nanbei trưng bày ảnh chụp từ trên không của khu vực này trên máy tính bảng, đặt lên bàn.

"Rốt cuộc thì, thần xã này, đã che chở cho núi Bandori đấy."

Phía bắc thần xã, rừng cây xanh bị chặt phá, từng tấm pin năng lượng mặt trời phủ kín mặt đất.

Tuần lễ Vàng năm nay đặc biệt không may, bị chia đôi bởi ba ngày làm việc.

Ngày thứ hai sau chuyến thực tập ngoại khóa, thứ ba ngày 30 tháng 4, chúng tôi phải đi học. Vẫn chưa kịp thoát ra khỏi cảm giác phi thường của chuyến điều tra dã ngoại, chúng tôi đã phải đến trường và vào lớp.

Vì thứ hai là ngày nghỉ, ngày hoạt động của câu lạc bộ Sinh học vốn thường là thứ hai, thứ tư, thứ sáu, đã được chuyển sang thứ ba. Dù Iwama đã liên hệ trước một cách đơn giản, nhưng chúng tôi vẫn quyết định sau giờ học sẽ đến gặp tiền bối Karatō để báo cáo tình hình chuyến thực tập.

Chúng tôi ngồi quanh chiếc bàn dài, một bên là bốn người năm nhất, bên kia là tiền bối. Tiền bối cầm một tờ giấy, vừa đối chiếu vừa lắng nghe chúng tôi (chủ yếu là Iwama) kể.

Tiền bối "Ừm ừm" đồng tình lắng nghe chúng tôi. Sau khi báo cáo kết thúc, cô vỗ tay.

"Ấy da, giỏi quá, các em thật sự giỏi đó, chị tự hào về các em! Tất cả các yếu tố đều được thu thập đầy đủ rồi, chắc chắn là nhờ có một người lãnh đạo tốt. Ai là người đã lên kế hoạch vậy?"

"Cơ bản là bốn người chúng em cùng thảo luận... nhưng để tổng hợp các yếu tố lại với nhau, vẫn là nhờ Gamma. Cậu ấy đã phân loại và tổng kết các điểm mấu chốt rất tốt."

Mizusaki hết lời ca ngợi Iwama, tôi cũng không phản đối.

Không chỉ trong lúc lên kế hoạch, mà cả trong việc điều chỉnh hướng điều tra vào ngày thứ hai của cuộc điều tra, Iwama đã整理 (sắp xếp) thông tin đầy đủ trong phạm vi cần thiết, nhờ đó phương hướng của chúng tôi mới rõ ràng.

"Cái này, không đến mức đó đâu... Em chỉ làm những gì mình nên làm thôi."

"Dù là điều nên làm, thì cũng rất tuyệt vời rồi. Việc sắp xếp thông tin này rất đơn giản, không ai muốn làm, nhưng lại là điều quan trọng nhất khi nhiều người cùng điều tra. Chị đặc biệt không làm được việc này."

Cuối cùng, Iwama nở một nụ cười nhàn nhạt.

Đến đây, phần báo cáo xem như đã kết thúc. Tiền bối Karatō tiện miệng hỏi một câu.

"Vậy, về cuộc điều tra này, các em chỉ muốn nói bấy nhiêu thôi sao?"

Bốn người chúng tôi khẽ chững lại, không hiểu tiền bối đang ám chỉ điều gì.

"Kết quả điều tra, em nghĩ đã nói hết rồi..."

Iwama kiểm tra lại quyển sổ ghi chú trên tay, tiền bối gật đầu.

"Đương nhiên rồi, chị hoàn toàn không cho rằng kết quả điều tra này có thiếu sót gì, không phải về mặt đó. Chị muốn xác nhận lại, về cuộc điều tra lần này, các em muốn nói chỉ có bấy nhiêu đó thôi đúng không."

Dù lời nói tương tự được lặp lại lần thứ hai, tôi vẫn không thể hiểu ý nghĩa.

Nhưng chỉ có Gan Nanbei không hề nao núng, nhìn thẳng vào tiền bối.

"Nanbei, cậu có nhận ra điều gì không?"

Mizusaki thì thầm hỏi, Gan Nanbei khẽ gật đầu.

"Kia, tiền bối Karatō. Nếu có điều gì đáng để bận tâm thì có thể nói tất cả đúng không ạ?"

"Đương nhiên, chị đang hỏi một câu hỏi như vậy mà."

Giữa hai người họ dường như đã đạt được một loại ăn ý nào đó. Nhưng tôi thì không hiểu họ đang nói gì, Iwama và Mizusaki cũng ở tình trạng tương tự như tôi.

"Vậy thì..."

Gan Nanbei dừng lại như đang tìm từ thích hợp, sau đó tiếp tục nói.

"Đây là một bài kiểm tra phải không?"

Cái này nghĩa là gì.

"Ồ – vậy mà em cũng phát hiện ra nhỉ. Đúng vậy đó, câu hỏi này chính là câu hỏi cuối cùng của bài kiểm tra."

Ba người chúng tôi đều lộ vẻ kinh ngạc và hoang mang, còn bên cạnh chúng tôi, Gan Nanbei lại có chút đắc ý.

"Vậy em xin nói nhé, hàng năm – không đúng, ít nhất là từ vài năm trước, câu lạc bộ Sinh học có luôn thực hiện điều tra về Okutsugunagai phải không?"

Lời phát biểu ngoài sức tưởng tượng, nhưng tiền bối Karatō dường như rất vui vẻ, lẽ nào, đây là câu trả lời đúng.

"Em phát hiện ra lúc nào?"

"Khi xem báo cáo."

"Ê, hóa ra ngay từ đầu đã phát hiện ra rồi sao. Quả nhiên, diễn xuất của chị vẫn còn tệ quá nhỉ."

"Diễn xuất thì... cũng không đến nỗi nào, em cũng không hề nghi ngờ điều đó. Nhưng khi thấy trên các trang báo cáo có vết bẩn, em đã cảm thấy có gì đó không ổn."

Nghe những lời giải thích này, tôi nhớ lại chuyện xảy ra khi Gan Nanbei dẫn tôi đến máy photocopy.

— Deruta thấy báo cáo đó có nhận ra điều gì không?

— Những điều nhận ra... đa số tôi đã nói ngay tại chỗ rồi, còn lại thì, có nhiều thứ rác vụn nhỏ li ti kẹt giữa các trang giấy làm tôi hơi bận tâm.

— Vậy cậu đã đi đến kết luận gì?

— Không rõ lắm, Gan Nanbei có nhận ra điều gì không?

— Không có.

Ngay lúc đó, Gan Nanbei đã phát hiện ra sự thật. Lúc đó tôi cũng có đầu mối, cảm nhận được sự không ổn, tại sao lại có rác bám vào, cảm thấy rất kỳ lạ. Dù sao đó cũng là bản báo cáo đã được đặt trong giá sách từ năm mươi năm trước. Đương nhiên, khả năng rác đã bám vào từ năm mươi năm trước cũng không thể hoàn toàn phủ nhận, thế nên tôi không thể đưa ra một kết luận chắc chắn.

"Ê, đợi đã. Bạn Nanbei, trang giấy bị bẩn, làm sao có thể suy ra kết luận là hàng năm đều tiến hành điều tra được chứ?"

"Bản báo cáo đó, các trang giấy bị nhàu, lại còn rất bẩn, chắc hẳn là thường xuyên được mở ra. Nếu là sách được lưu trữ trong thư viện thì sẽ không chọn một cuốn sách bẩn đến thế. Ấn phẩm nào cũng nên có bản sao lưu, tại sao một cuốn sách ở tình trạng tệ đến vậy lại được dùng để lưu trữ – đó là, điểm khởi đầu cho câu hỏi của em."

Dù giọng cô bé rất bình tĩnh, nhưng tôi cảm nhận được sự tự tin không lay chuyển ẩn chứa bên dưới sự bình tĩnh ấy.

"Tốt lắm Nanbei nhỏ, vậy thì đối với câu hỏi này, Nanbei nhỏ trả lời thế nào?"

"Bản báo cáo đó, được dùng như một lời thách thức dành cho các thành viên mới, hàng năm đều phải được 'đào' ra từ đống sách phải không. Tích tụ nhiều vết bẩn như vậy, có lẽ là do sách nhiều lần bị đổ chồng chất xuống sàn nhà, mới bám nhiều vết bẩn đến thế."

"Ngoài những thứ không có giá trị của chúng ta, còn có bằng chứng nào cho thấy những thứ này sẽ tiếp tục được lưu truyền cho các thế hệ học sinh tương lai không?"

"Nghe nói ban đầu Khoa Vật lý với Khoa Hóa học cũng định tổ chức trại, mà trùng hợp làm sao, lại chung lịch trình và đề tài với Khoa Sinh học. Cứ thế mấy cái cảm giác bất thường nhỏ nhỏ này dần tích tụ lại."

"Ừm, đúng là như vậy thật. Trước kia ấy, học sinh cả ba khối sẽ cùng lên núi Okutsunagai cắm trại, rồi ra đề cho mấy đứa năm nhất. Còn học sinh năm hai với năm ba thì có nhiệm vụ tìm một trăm loài động thực vật theo danh sách. Năm nào cũng thế, gần như đã thành một truyền thống rồi."

*Cứ như một chuyến cắm trại định hướng cho tân sinh viên vậy. Đúng là hoạt động thường niên của khoa Khoa học tự nhiên có khác.*

Tôi nhớ lại lời bố, người từng là thành viên câu lạc bộ Sinh học của trường cấp ba Tsunaginagai nói, lẽ ra tôi phải để ý kỹ hơn mấy chỗ này mới phải.

Iwama và Mizusaki hình như cũng dần dần hiểu ra vấn đề. Iwama liền hỏi:

"Vậy thì… cái bản báo cáo kia, vốn dĩ là một dạng thư thách đấu hả?"

"Xin lỗi nhé, đúng là như vậy. Nói là từ năm mươi năm trước cũng là giả. Bản hiện tại này là do một tiền bối rất giỏi tên là Carson làm ra một mình, khoảng mười năm về trước."note

Chú thích: Tên nhân vật ở đây trùng với tên tác giả Rachel Carson của cuốn “Mùa xuân im lặng”.

Quả nhiên là như vậy mà.

Cái bản báo cáo tưởng chừng được viết nghiêm túc bởi học sinh trường danh giá ấy, có quá nhiều chỗ kỳ lạ. Ai ngờ, tài liệu đó ngay từ đầu đã không phải là một bản báo cáo, mà là một lá thư thách đấu.

"Nhưng mọi người điều tra không hề phí công đâu. Tiền bối Carson, một người từng đứng nhất khối toàn tỉnh, nghe nói là một thiên tài siêu việt. Đến giờ vẫn chưa có ai đưa ra được đáp án hoàn hảo cho đề của một thiên tài như vậy đâu."

"...Đáp án hoàn hảo?"

Mizusaki hỏi, tiền bối Karato đưa tờ giấy trong tay cho chúng tôi xem. Đó là một bảng kiểm tra.

"Đây là tiêu chí chấm điểm, do tiền bối Carson lập ra, dựa trên từng mục mà quyết định số điểm. Lần này mọi người đã nhận ra đây là một bài kiểm tra, nên trong một trăm điểm, mọi người được chín mươi hai điểm."

Bốn chúng tôi nhìn vào bảng chấm điểm.

* Giải thích về "Tengu Tsubute" trên cây đại thụ, đó là phân rơi ra sau khi sóc bay má trắng rời tổ – 8 điểm.

* Chụp ảnh hoặc quay video làm bằng chứng – 6 điểm.

Cứ như vậy, điểm được tính dựa trên mức độ giải quyết bí ẩn trong bản báo cáo.

Ở hai dòng cuối cùng, có ghi thế này:

(※Khi chấm điểm xong, hãy hỏi "Mọi người chỉ muốn nói bấy nhiêu về cuộc điều tra này thôi sao?")

* Phát hiện và giải thích rằng bài kiểm tra này đã sử dụng báo cáo giả.

"Kananbe làm tốt lắm. Cơ bản thì các khối đều có mức độ giải thích nhất định về những câu chuyện liên quan đến truyền thuyết đô thị, nhưng những người càng giỏi mấy vụ này, càng nghiêm túc, thì lại càng dễ bỏ qua mục cuối cùng."

Kananbe bề ngoài có vẻ không vui lắm, nhưng vẫn lí nhí nói một câu "Cảm ơn ạ".

Bên cạnh cô ấy, Iwama đang đọc kỹ tiêu chí chấm điểm, ánh mắt dán chặt vào một dòng nào đó. Tôi cũng hơi băn khoăn về điều này.

Chúng tôi rốt cuộc đã mất điểm ở đâu?

Chúng tôi đã làm tất cả những gì có thể, nhưng trong bảng tiêu chí chấm điểm, có một việc mà chúng tôi đã bỏ cuộc từ trước, cũng được gán điểm.

* Giải thích rõ ràng bí ẩn về "Tengu Daoshi" trong bản báo cáo – 8 điểm.

"Tengu Daoshi", là hiện tượng gây ra bởi âm thanh khi cây đại thụ bị đốn hạ. Bản báo cáo giả đã đề cập rằng, năm mươi năm trước, học sinh đã chứng kiến khoảnh khắc cây bị cưa đổ tại khu vực cấm của đền thờ.

"À, cái vụ 'Tengu Daoshi' này ấy, chỉ có mục này là chưa có đáp án đúng. Nghe nói đến giờ vẫn chưa ai giải quyết được. Thế nên thực tế, chín mươi hai điểm mà mọi người đạt được chính là điểm tối đa rồi đấy. Chúc mừng mọi người nhé."

Iwama cười mơ hồ, nhưng nét mặt cô ấy vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận, tôi cũng vậy. Nếu mình mắc lỗi trong bài kiểm tra mà không biết đáp án đúng, rồi cứ để nó trôi qua như thế, nói sao nhỉ, thấy hơi khó chịu.

"Vậy… tiền bối Carson, người đã ra đề này, bây giờ còn liên lạc được không ạ?"

Iwama hỏi xong, tiền bối Karato khẽ ôm tay, vẻ mặt có chút khó xử.

"Chị cũng rất tò mò, nhưng có vẻ khó lắm. Về tên thật, đúng như ghi trên bảng tiêu chí, là Shimomura Reichi. Cũng như bút danh của mình, tiền bối ấy là một người rất nhiệt tình với công tác bảo vệ môi trường. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, tiền bối đã trở về Mỹ, nơi mình đáng lẽ phải ở, và không bao giờ quay lại nữa."

Ra vậy, Rachel Carson à, không biết có phải ngẫu nhiên mà cái tên này lại giống nhau đến thế. Vị tiền bối được gọi là thiên tài này đã đi theo con đường bảo vệ môi trường, có lẽ đó là một cảm giác định mệnh.note

Chú thích: Cách đọc tiếng Nhật của Shimomura có thể phát âm gần giống với Carson.

Khoan đã… phong trào bảo vệ môi trường ư?

"Tiền bối Shimomura ấy, sẽ không phải có liên quan đến phong trào bảo vệ núi Bandori chứ?"

Trước câu hỏi của tôi, tiền bối Karato gật đầu.

"Đúng rồi đúng rồi. Tiền bối ấy hay lui tới chỗ đó lắm, còn rất tận tâm trong việc điều tra sóc bay má trắng nữa. Năm nay, tiền bối còn định tiếp tục công việc của mình sau cả mọi người nữa cơ. Giỏi lắm nhé, những ghi chép của tiền bối Carson tỉ mỉ đến mức ghi rõ cả cách để tân sinh viên tìm thấy bản báo cáo đấy."

Kananbe hơi ngạc nhiên, lập tức hỏi tiền bối Karato:

"Cả việc dùng xác ếch khô cũng ghi lại ạ?"

"Đúng vậy, nói về xác ếch khô, rồi nói là sẽ cho mọi người xem vật thật, mở tủ sách chuyên dụng, lúc đó tài liệu sẽ rơi xuống, rồi trong lúc dọn dẹp sẽ tìm thấy bản báo cáo, trình tự là như vậy đó. Các tiền bối gọi đây là 'Shimomura Method', quả là một màn trình diễn không dễ làm chút nào đâu."

Tôi vừa ngạc nhiên vì sự tỉ mỉ đó, vừa nhận ra trong ánh mắt của Kananbe lộ ra vẻ kinh ngạc lạ thường. Ánh mắt đó không phải là vẻ đã thông suốt mọi chuyện, mà là đôi mắt chấn động, một biểu cảm vô cùng sâu lắng.

"Vậy thì, chị sẽ nói về những việc tiếp theo cần nhờ mọi người nhé. Mọi người thực sự đã vất vả rồi. Bài kiểm tra giúp mọi người làm quen với việc điều tra thực địa này, cuối cùng, mong mọi người hãy viết một bản báo cáo trước khi kỳ nghỉ lễ kết thúc. Nó cũng có thể dùng để liên lạc trong tương lai nữa. Ôi chao, có những hậu bối xuất sắc như vậy, chị vui lắm đấy."

Tiền bối Karato nói với vẻ hài lòng, rồi đột nhiên đứng dậy.

"Tuyệt vời!"

Chú vẹt Rotger kêu lên.

Trong lúc tôi đi vệ sinh, Mizusaki và Kananbe đã "bốc hơi" không thấy tăm hơi, cuối cùng chỉ còn tôi và Iwama cùng về. Cái câu lạc bộ này đến cả đi vệ sinh cũng không xong nữa à?

Bầu trời nhiều mây dần tối sầm lại, tôi và Iwama đi cạnh nhau, hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi chuyện hai chúng tôi đã nắm tay ba ngày trước.

Dù cách diễn đạt này hơi trẻ con, nhưng không khí giữa chúng tôi y như kiểu vừa đi công viên giải trí về vậy.

Không khí này, không chỉ vì chuyến cắm trại đã kết thúc.

Tôi lo cho Iwama. Cô ấy đã hoàn thành cuộc điều tra thực địa thú vị một cách xuất sắc, kết quả lại phát hiện đó là một bài kiểm tra của tiền bối. Liệu Iwama sẽ thế nào khi biết những sự thật đó?

Iwama, người đã nỗ lực điều tra nhất, sẽ ra sao?

"Hơi… thất vọng một chút nhỉ."

Tôi là người đầu tiên nói ra cảm nghĩ này của mình.

"Rõ ràng đã bắt bọn mình điều tra nghiêm túc đến thế, kết quả lại là một bài kiểm tra. Cũng phải nghĩ đến cảm giác của bọn mình, những người đã quên ăn quên ngủ để điều tra chứ."

Iwama cười rồi nhìn tôi.

"Darling chu đáo ghê nhỉ."

Ban đầu tôi định quan tâm cô ấy một cách vô tình, nhưng vẫn bị phát hiện.

"Mình không sao đâu, dù hơi sốc một chút, nhưng vẫn vui mà, với cả, bây giờ mình còn thấy xúc động nữa cơ."

"Xúc động…?"

"Vì, đối mặt với vấn đề mà các tiền bối câu lạc bộ Sinh học đã thiết kế từ mười năm trước, chúng ta trong lúc không hề hay biết gì, lại đi đến cùng một kết luận. Chẳng phải điều đó… rất khoa học sao?"

"Khả năng tái lập ư?"

"Đúng! Khả năng tái lập!"

Trong khoa học, khả năng tái lập là một trong những khái niệm quan trọng nhất. Ví dụ, nếu một người nào đó bằng một phương tiện đặc biệt đã biến chì thành vàng, nhưng những người khác không thể thành công theo phương pháp của anh ta, thì đó không thể coi là khoa học, mà trở thành phép thuật hoặc phép màu.

Bất kể là ai, chỉ cần điều kiện như nhau, đều có thể đạt được kết quả giống nhau, thực hiện việc tái lập, đây là cơ bản của khoa học.

Nhờ vậy mà thế giới có thể hội tụ trí tuệ của vô số người, và con người có thể đứng vững trên thế giới.

"Đương nhiên, tiền bối Shimomura đã đặc biệt tạo ra lá thư thách đấu này để các hậu bối có thể giải quyết vấn đề. Tuy nhiên, chúng ta không chỉ nói suông trên giấy, mà còn tiến hành điều tra tình hình tự nhiên thực tế, bối cảnh văn hóa, cuối cùng đi đến kết luận giống hệt các tiền bối mười năm trước. Điều này thực sự rất tuyệt vời."

"Đúng vậy nhỉ, phân tích tự nhiên và văn hóa sống động, khác hoàn toàn với việc tổng hợp este trong ống nghiệm."

"Thế giới thật là một điều kỳ diệu!"

Tôi chưa bao giờ nghĩ như vậy, nhưng thực tế đúng là như thế. Ngay cả bầu trời nhiều mây này cũng vận động theo các quy luật khoa học, vậy nên bầu trời xanh và mây lửa mới đẹp đến vậy.

"Nhưng mà, lần sau mình muốn chúng ta tự đi điều tra."

Chỉ trong tích tắc tôi đã hiểu lầm ý cô ấy, "chúng ta" chắc là chỉ bốn người chúng tôi, năm nhất thôi.

Sau khi bị các tiền bối "chơi một vố" rồi được tự do trở lại, làm mấy hoạt động câu lạc bộ chỉ riêng của bọn mình thôi.

"Iwama muốn làm gì?"

"Ừm, làm gì nhỉ, nói ra chắc phải đến cả trăm thứ…"

"Tốt nhất là nên thu hẹp phạm vi một chút đi."

"Vậy thì, biển thì sao?"

"Biển à, được thôi."

Chúng tôi không ghét điều tra núi, nhưng với biển, luôn có một cảm giác tự do.

"Cũng phải chuẩn bị đồ bơi nữa."

Iwama nói như đang trêu chọc tôi. Điều tra cần gì đồ bơi chứ.

Tôi lắc đầu, xua đi những ý nghĩ vớ vẩn ấy.

*Hơi… gọi điện một chút đi, đừng để người khác nghe thấy.*

Đêm hôm đó, tôi bất ngờ nhận được tin nhắn như vậy.

Kananbe đã tạo một nhóm chat ba người gồm tôi và Hinata, rồi gọi chúng tôi.

*Đương nhiên rồi*

Hinata lập tức trả lời tin nhắn. Tôi tuy hơi sợ em gái đột nhiên xông vào phòng, nhưng tôi cảm thấy hôm nay chắc không xui xẻo đến thế, liền gửi một tin nhắn "Ổn thôi".

Ngay sau đó, cuộc gọi nhóm bắt đầu.

"Xin lỗi đã làm phiền mọi người muộn thế này. Nhưng, có một chuyện mình rất bận tâm."

Qua tai nghe nối với điện thoại, tôi nghe thấy giọng Kananbe. Bình thường nghe không thấy gì, nhưng thế này thì giọng cô ấy khá hay. Tuy không cố ý, nhưng nghe cứ như đang thì thầm nhẹ nhàng bên tai vậy.

Tôi nghĩ không biết có nên tháo tai nghe ra để nghe bằng loa ngoài không, nhưng cân nhắc nguy cơ em gái nghe lén, tôi vẫn tiếp tục đeo tai nghe.

"Ba người chúng ta lại được nói chuyện rồi, vui quá đi mất."

Nghe thấy giọng Hinata, tôi nghĩ mình cũng phải nói gì đó, liền dùng giọng trầm thấp nói vào micro của tai nghe.

"Thời gian thì hoàn toàn không vấn đề gì, có chuyện gì vậy?"

Kananbe khẽ hắng giọng, rồi bắt đầu nói:

"Là chuyện ở Okutsunagai đó, câu chuyện về võ sĩ và địa danh biến mất. Hai chuyện này liệu có liên quan đến nhau không?"

Kananbe giải thích cho Hinata về chuyện tiền bối Carson mà cô ấy đã nghe từ tiền bối Karato hôm nay. Dù nghe xong, tôi vẫn không thể hiểu được cái tên địa danh biến mất.

*Thú vị đấy. Ngay cả việc tài liệu trên giá sách bị rơi xuống cũng được sắp xếp kỹ lưỡng từ trước.*

"Xin lỗi, mình vẫn hơi… chưa theo kịp. Rốt cuộc việc sách trên giá rơi xuống có nghĩa là gì vậy?"

*Nhân tiện, mình vẫn chưa giải thích ý nghĩa của cái tên Ozawa.*

*Đúng vậy, bây giờ nghĩ lại thì là thế. Hồi cấp hai, Kananbe đã kể cho mình nghe rồi, nhưng chưa… kể cho Izumi.*

"Ý nghĩa của cái tên này… không phải là con sông có rắn sao?"

Một sự im lặng kỳ lạ.

*Trong các địa danh, đôi khi sẽ thêm vào những ý nghĩa đáng sợ. Nếu có rồng hoặc rắn trong địa danh thì đã là một loại rồi, nếu có "sawa" (đầm lầy, khe suối) thì càng tệ hơn.*

*Rắn và rồng, đôi khi biểu thị rằng nơi đây sẽ xảy ra sạt lở đất.*

"Sạt lở đất?"

*Có lẽ vì hình ảnh cát đá chảy xiết trong mưa lớn được người ta coi là dấu vết của đại xà xuất hiện. Mình đã thấy những câu chuyện kỳ lạ này trên bảng thông báo mười một năm trước. Từ rất lâu rồi, ở đó, một trận sạt lở đất lớn từ bờ sông đã giết chết rất nhiều người, trận sạt lở này cuối cùng tạo thành vùng đồng bằng hiện tại. Dù bây giờ đã có đập chắn cát rồi, nhưng khi mưa lớn vẫn cần hết sức cẩn thận, đại loại là như vậy.*

"Cái này… thực sự tồn tại sao? Đây là ký ức khi cậu bốn tuổi mà."

*Ký ức lúc bốn tuổi ư? Chuyện này thực sự tồn tại đấy.*

Điều đầu tiên tôi không thể hiểu là làm sao Kananbe có thể đọc hiểu những thứ đó và ghi nhớ chúng khi mới bốn tuổi, nhưng cô ấy cứ tự nhiên chấp nhận, không hề nghi ngờ điểm này.

*Tiền bối Shimomura, người tham gia phong trào bảo vệ tự nhiên ở Okutsunagai, đã rất nhấn mạnh đến xác ếch "sokushinbutsu" và việc tài liệu bị rơi. Mình nghĩ những điểm này đang truyền tải một thông điệp gì đó.*

Một luồng điện chạy qua não tôi. Sokushinbutsu!

Con ếch cây bỏ trốn, chết khô trong máy làm đá. Chuyện chỉ là như vậy, nhưng nếu thi thể của nó được bảo quản tốt thì lại khác. Chuyện này nhất định sẽ gợi nhớ đến sokushinbutsu.

Cứ như đang ám chỉ câu chuyện về võ sĩ vậy.

Đương nhiên điều này có thể chỉ là trùng hợp, nhưng nếu liên hệ với việc sạt lở đất trong tài liệu, thì lại khác. Trong phần giới thiệu điều tra về truyền thuyết còn sót lại ở Okutsunagai, như một chi tiết báo trước, sokushinbutsu và sạt lở đất đã được đưa vào.

Đến đây rồi, còn có thể nói đây là sự trùng hợp ngẫu nhiên nữa không?

Trận sạt lở đất gây ra cái chết của rất nhiều người – có ai đó đang cố gắng xóa bỏ tên địa danh chứa đựng ký ức này. Sự tồn tại của sokushinbutsu đã trở thành một bí mật. Tiền bối Shimomura rốt cuộc muốn nói cho chúng ta điều gì?

*Thông điệp ư? Dù mình nghĩ sẽ có nhiều cách nói khác nhau, nhưng trước hết, cứ thử hỏi về bản thân tiền bối Shimomura đã.*

Tôi chấp nhận lời Hinata nói, cầm máy tính trên tay, nhanh chóng gõ "Shimomura Reichi" và bắt đầu tìm kiếm.

"Không tìm thấy gì cả."

*Tiền bối ấy đã đi Mỹ, chắc nên tìm bằng chữ La-tinh sẽ tốt hơn.*

"Đúng là như vậy."

Lần này tôi gõ "Reichi Shinmomura", nhưng vẫn không tìm thấy gì.

Tôi thử tìm bằng các biệt danh có thể có như "Rey Shimomura" và "R.Shimomura". Lần này có vài kết quả, nhưng không liên quan đến viện nghiên cứu hay tổ chức bảo vệ môi trường nào cả.

*Người của mười năm trước thì bây giờ khoảng ba mươi tuổi gì đó, có khả năng đã kết hôn rồi đổi họ.*

"Vậy thì không tìm được rồi… Dù sao thì, mình sẽ tiếp tục tìm kiếm bên mình."

*Nhờ cậu nhé?*

"Ừm, không có gì phiền phức cả."

Nói xong, tôi chợt nhớ ra mình còn điều chưa nói với hai người này.

Chuyện nghe được từ ông lão trong căn phòng trưng bày xác Nue khô ở Bảo vật điện.

"À mà này, không biết chuyện này có liên quan không––"

Tôi nói dở câu, tai nghe truyền đến tiếng cửa mở, tôi liền ngừng nói.

*Xin lỗi, em gái…*

Hình như là giọng bên Hinata. Hinata có em gái ư?

*Em gái mình vào phòng chơi rồi, để mai nói tiếp nha.*

Cũng không phải chuyện gì gấp gáp, nên chúng tôi kết thúc cuộc gọi.

Tiện thể nói thêm, sau này tôi nghe Kananbe kể lại, Hinata không hề có em gái.