Bầu không khí xung quanh trung tâm siêu thoát thay đổi đột ngột.
Những linh hồn trôi nổi chui qua tường đầu tiên, trong khi nhân viên của trung tâm và học viên lớp D đến để thực hành giống như tôi hướng đòn tấn công về phía onee-san bệnh hoạn.
Tiếng chuông báo động vang lên inh ỏi, các học viên lớp D căng mắt ra quan sát onee-san biến thái.
-Nhận diện vong linh.
Được dùng để đo lường sức mạnh của ác quỷ, một kĩ năng cần thiết cho ngay cả các trừ tà sư tập sự. À thì tôi cũng không dùng được nó.
Gương mặt của các học viên lớp D vừa mới cảm thấy tự mãn vừa nãy liền trở nên đơ cứng.
“…? Là ác linh nhị đẳng!”
“Vô lý! Lớp D làm sao xử lý thứ này được!”
Vong linh nhị đẳng. Một thứ sở hữu sức mạnh có thể gây hại lên người sống.
Đây không còn ở mức độ chui vào một bức ảnh và cảm thấy hơi nặng vai nữa. Con người thường sẽ bị thương và còn có thể vong mạng nếu tình trạng trở nên trầm trọng. Nó giống như là đối mặt với một con heo rừng mà không có trang thiết bị cần thiết vậy… thế nên, sự náo động này cũng là dễ hiểu.
Các học viên ở gần nhau và nhân viên tập hợp thành từng nhóm nhiều người và gia cố phòng thủ bằng các kĩ năng lá chắn.
Trong lúc đó, tôi đang làm gì ở giữa thế này?
“…ờm.”
Do đã ưu tiên kêu gọi sơ tán, nên tôi đã bỏ lỡ cơ hội gia nhập vào đội hình phòng thủ và phải đơn thương độc mã đối đầu với onee-san bệnh hoạn.
“Cho tao một đứa bé traaaaai!”
Theo lẽ tự nhiên thì mục tiêu của ả là tôi, một người trong có vẻ dễ xâm chiếm.
“Đồ ngu! Haruhisa, cậu mới là những người đầu tiên phải sơ tán ấy!”
“Nhanh ra khỏi đó mau!”
Đám bạn cùng lớp đồng loạt tung ra những chiêu thức trừ tà nhắm vào onee-san biến thái từ đội hình phòng thủ. Tôi cố tìm đường thoát thân, nhưng-
“Đừng hòng cản tao!”
Chị gái-san bệnh hoạn tiến thẳng về phía tôi, mặc dù các chiêu thức trừ tà đã huỷ hoại một phần linh thể của ả.
“Khốn kiếp! Chúng ta còn không thể câu giờ được nữa!”
“Ai đó đi gọi giáo viên đi!”
Các học viên lớp D nhanh chóng bỏ cuộc và chuẩn bị đi gọi cứu viện thì-
“Oái!?”
Một lực mạnh áp vào mắt cá chân khiến tôi ngã đo đất.
“Kufufu, bé trai, bé trai… tao sẽ dùng cơ thể mày để trải nghiệm lấy đi lần đầu của các bé shota…”
Onee-san bệnh hoạn nắm lấy mắt cá chân tôi trong lúc lẩm bẩm một thứ gì đó rất ghê tởm.
“Oái! Bỏ mẹ bỏ mẹ! Furuya sắp bị nhập rồi!”
“Cố gắng lên Haruhisa! Cố chống cự đi!”
Cậu đùa tớ à!
Tôi đã không thể kích hoạt một chiêu thức nào từ hồi trung học. Ngay cả kì thi đầu vào tôi cũng phải phần lớn dùng quan hệ mới qua được!
Ừm, đến nước này thì tôi có lẽ nên dán keo 502 vào lỗ đuýt để không thể bị thông trước khi bị nhập mới được! Ai đó kiếm keo 502 giúp tôi với!
Ngay khi bộ não bị dồn nén của tôi vừa nảy ra ý tưởng tuyệt vời này-
“Trời ạ. Ngay cả một kẻ ngốc như em cũng nên biết cách xử sự để không kéo người khác xuống chứ.”
-GOOOOOOOHH!
Đột nhiên, những một lửa xanh lợt bắn vào không khí và bảo lấy onee-san biến thái.
“Guuaaaaaahhhhhhh!?”
Ả onee-san bệnh hoạn mà cả lớp D còn không thể giải quyết với một đòn đồng loạt tấn công bị thiêu rụi trong một tíc tắc. Một ngọn lửa có hiệu quả với cả những linh thể- một ma trơi.
“Đây là lí do mà không ai muốn lập đội với em đấy Furuya-kun.”
Một giọng nói băng lãnh vang lên phía trên tôi.
Tôi khiếp sợ ngước lên hình bóng của học viên năm hai Trường huấn luyện Thầy trừ tà Thủ đô Tokyo, Kuzunoha Kaede.
Dù vẫn còn học tập, nhưng cô ấy đã làm việc như một chuyên viên trừ tà hàng đầu. Và còn là một người bạn thơ ấu vô cùng tài năng của tôi nữa.
“Ài, là lỗi của em, may mà có chị giúúp-“
Tôi vừa đứng dậy để cảm ơn chị ấy, thì ăn ngay một quyền vào bụng.
“Đang ở trường nên ăn nói lịch sự vào. Chị là senpai của em.”
“Cả, cảm ơn vì đã giúp em, Kuzunoha-senpai.”
“Tốt.”
Kaede gật đầu mà mặt không đổi sắc.
Làn da trắng nõn nà của cô khiến người ta liên tưởng đến một tuyết tiên nữ, còn mái tóc óng ả gần như là cực phẩm. Gương mặt cô hoàn mỹ và cân đối đến độ dù một người quen biết lâu năm như tôi cũng cảm thấy bị hút hồn.
Các chàng trai lớp D bị đông đá trước sử xuất hiện của Kaede.
Nếu không phải bạn thuở nhỏ, thì ngay cả bản thân tôi cũng cảm thấy e dè khi trò chuyện với cổ, chứ đừng nói là tiếp cận.
“Cơ mà Kuzunoha-senpai đến đây làm gì?”
“Chị làm việc xong, đang trên đường về nhà thì nghe tiếng náo động ở đây. Tiếng báo động kêu inh ỏi hoài phiền phức quá nên chị ghé qua thôi.”
“Kêu hoài là sao… chuông vừa mới tắt vài phút trước mà?”
“Nếu em không thể giải quyết nó trong vài giây thì là lâu chứ sao nữa.”
Áp đặt một cái tiêu chuẩn vô lý như vậy với người ở lớp D như tôi…hầy, cô ấy dù sao cũng cứu tôi một mạng nên mặc kệ vậy.
Ánh mắt thông tuệ, băng lãnh của Kaede dán vào chân tôi. Tôi cũng nhìn xuống và thấy một vết bầm trên mắt cá. Đó là chỗ mà onee-san biến thái đã nắm lấy.
“Mới có tí xíu vậy mà đã bị thương rồi. Hừm, thế này coi là đúng lúc cũng được. Đi theo chị.”
Kaede bực tức nói rồi kéo tay tôi đi.