Một giai điệu buồn vang vọng từ nơi xa.
Trên tường và trần nhà, một thiên hà tinh thể sao đang toả sắc xanh. Còn dưới chân chúng tôi, vượt xa thể tích của chính khối megalith, là biển nước đen chảy ra từ nó.
Với âm thanh của những cơn sóng, mùi thuỷ triều, làn gió ẩm, nỗi nhớ nhung len lỏi vào tâm trí tôi, cố tạo ra ảo giác như thể đây không phải là lòng đất mà là mặt biển cùng bầu trời đầy sao. Chúng đang cố trấn cho tôi nỗi da diết của một người tha hương khi đứng trước đại dương quê nhà.
Tôi lắc mạnh đầu để xua đi những ảo ảnh đang không ngừng thâm nhập. Tôi cần phải vững tâm. Tôi chưa từng đi tàu, và ngay cả kiếp trước cũng chưa từng dùng thuyền trên năm tiếng trong suốt cuộc đời mình. Vì vậy không có thứ gì gọi là đại dương quê nhà hết!
“Klaus-sama! Ann-sama! Tệ rồi, cần ngay lập tức thoát khỏi……”
Khi quay lại, tôi nhìn thấy hai anh em Hafan đang đau khổ vật lộn trên nền biển đen. Hể!? Vấn đề nghiêm trọng vậy sao!?
“Buồn, buồn, buồn quá……aah, Onii-sama, Erica-sama……giúp với……đầu em……”
“Ư……Giữ vững tâm trí đi, Ann……! Tập trung vào sự tuần hoàn của sức mạnh ma thuật, cố gắng duy trì khả năng Kháng Phép của em!”
Ann, run rẩy với khuôn mặt tái xanh, lẩm bẩm một cách không mạch lạc. Còn Klaus thì đang ôm lấy em ấy và bảo vệ cả hai với kết giới Protective Circle bao quanh họ. Cậu ấy nhét một lọ thuốc phục hồi ma lực vào miệng Ann và ép cô bé uống. Bản thân Klaus cũng uống một lọ, và có vẻ như cậu ấy đã niệm chú thuật để tăng số lượng rào chắn bảo vệ lên.
“Hai người! Có sao không thế?”
“Erica, cậu không bị ảnh hưởng sao!?”
“À, ừm……Nói đúng hơn, mình muốn biết chuyện gì đã xảy ra……”
“À……Phải rồi, Aurelia miễn nhiễm với ma thuật kiểu này mà.”
Chà, quả thật đúng là Aurelia không nhạy lắm với loại ma thuật này. Ngoài ra, tôi còn được cha phong là người không nhạy nhất trong số những người Aurelia nữa chứ. Bây giờ điều đó khá hữu ích, nên đây là chuyện tốt không phải sao?
“Tụi này vừa phải chịu một sự tác động tinh thần cực mạnh. Nó gợi lên nỗi nhớ cùng sự cô đơn, và cuối cùng là chiếm lấy chính linh hồn ta.”
“Em đã tưởng đâu trái tim mình bị cướp đi và rằng mình sẽ biến mất……”
“Đáng sợ thật đấy.”
“Cậu thật sự thiếu nhạy cảm nhỉ……Tôi không nghĩ sẽ có ngày mình cảm thấy ghen tị với người Aurelia như thế này.”
Không hiểu sao, tôi chẳng có cảm giác gì là mình đang được khen cả.
Chỉ để chắc ăn, tôi cũng bước vào Protective Circle của Klaus.
Khi nhìn về hướng megalith, sự thay đổi còn tiến triển hơn trước nữa. Khối tinh thể sao giờ đã tan ra và trở nên nhỏ đi như thể bị bào mòn trong thời gian dài.
Xác mấy con quái vật đang nằm rải rác khắp nơi trong thánh đường cũng chịu ảnh hưởng bởi sự ăn mòn của thứ nước đen. Từ những phần mềm như thịt và nội tạng, chúng đều tan chảy cùng với da, vảy và xương……
“Ơ? Klaus-sama, nếu cứ ở trong đống chất lỏng này như bây giờ, không phải chúng ta cũng gặp nguy hiểm sao?”
“Đừng lo. Có vẻ như đây là một hiệu ứng ma thuật không áp dụng đối với sinh vật có trí thông minh.”
“Nhưng nếu tâm trí ta bị huỷ hoại trong đợt tấn công tinh thần ban nãy thì lại là chuyện khác.”
Anh em Hafan lần lượt giải thích thông tin thu thập được từ Glam Sight. Chà, tôi ganh tị với người Hafan vì mấy việc như vầy.
Nhưng, có lẽ là tôi hiểu rồi.
Vốn dĩ, Ann sẽ đối mặt với sự sụp đổ tầng tám một mình. Tất nhiên, cô bé không có đũa phép Feather Falling hay thậm chí Protective Circle của Klaus.
Ann khi ấy bắt buộc phải mở rộng ma thuật phòng vệ bằng cách tiêu tốn phần lớn ma lực của mình, nhưng kể cả vậy cũng không thể hoàn toàn ngăn chặn thương tổn, và cô bé sẽ phải tới thánh đường trong tình trạng ấy. Đến cuối cùng, thứ chờ đợi cô bé lại là ma thuật chi phối tinh thần huỷ diệt cùng dòng nước đen tan chảy và nuốt chửng tất cả những gì chúng chạm vào.
Nếu vậy, thứ nước này là—
Như thể để xác nhận câu trả lời của tôi, dòng nước đen lan rộng khắp phòng đang bắt đầu chuyển động. Trước khi nó kịp tan chảy hoàn toàn, dòng nước tụ lại tại vị trí khối megalith tinh thể sao đang ở, thứ giờ chỉ còn kích thước của một ngón tay nhỏ. Nó trồi lên, cuộn xoáy và cô đọng lại.
“Eeeh–? Vậy ra đúng thật là ác linh ư—!?”
“Ác linh? Không phải đó là bệ thờ thần sao? Nhưng còn có ác linh ở dạng chất lỏng nữa ạ? Onii-sama, Erica-sama?”
“Anh cũng chưa nghe nói đến bao giờ. Quả thật cơ thể nó khá giống một loại linh hồn – tương tự như cấu trúc ma thuật của wraith……”
Chết. Tôi lỡ buột miệng nói lớn quá rồi.
Dù sao, wraith hả, nếu gọi như vậy nghe còn kì hơn. Ông ta là linh hồn một nhà giả kim bị giết bởi đồng hương của mình vì đã tạo ra Hòn đá Hiền triết. Vậy, không phải là oan hồn mới đúng sao?
Khối nước đen không ngừng nở ra và co lại, rồi dần dần tạo thành hình dạng. Thứ trước kia từng là chất lỏng bắt đầu thay đổi, bao phủ bề mặt bằng những lớp vẩy cứng. Hai chiếc sừng cuộn như của loài cừu hoặc dê. Các chi dày tựa những khúc gỗ có gắn móng vuốt. Một cơ thể to như núi bao bọc trong lớp vỏ với những chỗ lồi lõm.
Tương tự một con rồng.
Tương tự một con rùa.
Một con quái vật tôi chưa từng nhìn thấy hay nghe nói đến dù ở quá khứ hay hiện tại.
Tôi muốn nói điều này… Tôi muốn được nói kể cả khi nó không đến được với ai……Trong cái game thu thập và huấn luyện quái vật, nếu kết hợp Lapr*s và S*ndslash lại và tô màu đen thì nó sẽ thành ra thế này.
—-GRRRAAAAAHHHH!!!
Tiếng rống của con quái vật vang vọng khắp thánh đường. Một âm thanh lớn đến thủng màng nhĩ đủ để khiến đôi chân định bỏ chạy của chúng tôi đóng băng trong sợ hãi.
“Thứ quái gì vậy chứ!? Cậu nói là ác linh, nhưng trông còn chẳng biết nó còn sống hay đã chết, là rồng hay loài quái vật gì nữa.”
“Mình chắc nó là ác linh…… Là nhà giả kim huyền thoại tên là Zaratan, người đã chế tạo ra Hòn đá Hiền triết, dẫn dắt〈Bộ tộc Khách〉đến lục địa này và tìm ra các mỏ vàng.”
“Làm sao mà một người vĩ đại như vậy lại biến thành ác linh được chứ?”
“Thứ đó— Không, người đó, ông ta đã bị phản bội bởi tổ tiên của mình, và sự hận thù……”
Hận thù? Tôi biết là nó có thể biến một người thành ác linh. Nhưng liệu ai đó sẽ mang hình dạng này chỉ bởi vì hận thù thôi ư?
Tôi cảm thấy như con quái vật đen đang nhìn mình và trề môi chế giễu. Không, đó không phải chỉ là tưởng tượng của tôi.
Tiếng gầm của con quái vật dần thay đổi thành thứ gì đó tựa như giọng người.
『Ta……ta ư, một con người? Một nhà giả kim? Kukukuku……Sai hết rồi……Ngươi……』
Cơ thể đồ sộ của con quái vật run lên. Nó đang cười rồi sao?
—Không, không phải vậy.
Nó giận dữ. Nó đang giận dữ, run rẩy trong sự kích động không thể kiểm soát được.
『Ngươi thật sự quên rồi sao, Aurelia! Ta thì vẫn luôn nhớ……Chưa từng quên bất cứ điều gì trong suốt hàng trăm năm qua…! Mùi của các ngươi và nỗi đau các ngươi đã đem đến cho ta!!』
“Nỗi đau……? Vậy, quả thật, ông là…”
『Ồ, thật hoài niệm……Gương mặt ấy, mái tóc vàng ấy, đôi mắt xanh ấy……
—Thế nhưng, ngươi……Về ta…Chỉ sau có vài trăm năm, các ngươi đã quên tất cả!
Ta!
……Kẻ các ngươi đã giết, chính ta đây!!!』
Toàn thân tôi chịu sự chấn động như thể bị đập mạnh bởi vật cứng và tầm nhìn bỗng chốc trở nên méo mó. Không khí bị ép ra khỏi lồng ngực, cảm giác choáng váng xuất hiện khi nguồn cung cấp oxy cho não đột ngột cắt đứt, không khác gì lúc phải nhận một trò đùa tấn công và kéo xuống bể bơi.
Trước khi kịp nhận ra, tôi đang bị nhấn dưới nền gạch đá bởi chi trước của con quái vật đen.
『Ha, ha, ha, ha, ha–! Đây mới chỉ là một cái vuốt ve nhẹ nhàng thôi mà… Con người thật quá yếu ớt! Dường như điều này vẫn chẳng thể thay đổi dù hàng trăm năm đã qua.』
“Guh……tsu……kah, haah……”
『Kukukukuku, đừng lo, lũ hám vàng. Mức độ này không đủ để giết các ngươi đâu……Ta sẽ không giết các ngươi một cách đơn giản như thế……! Ta sẽ chỉ cho phép các ngươi được chết sau khi đã nếm trải nó……Nỗi đau của ta, nỗi hối hận của ta, nỗi cô đơn của ta, của ta, của ta……
Ta đã tin tưởng các ngươi! Đã nghĩ các ngươi là bạn!
Ấy vậy mà……Vậy mà các ngươi DÁM phản bội ta!!』
Từ hốc mắt rỗng đang nhìn vào tôi, những giọt nước đen rơi xuống.
À, không nghi ngờ gì nữa. Khác với trong truyền thuyết và thiết lập game, nhưng chắc chắn thứ này đã bị phản bội bởi tổ tiên của người Aurelia.
『Nhớ lấy…….Cho đến ngày ngọn lửa sự sống trong ngươi lụi tàn, hãy khắc ghi điều này vào linh hồn ngươi……Hậu duệ đáng nguyền rủa của lũ hám vàng! Zaratan không phải tên ta. Cũng như việc các ngươi là loài người, ta là một Zaratan.
Là Zaratan duy nhất.
Một Zaratan vô danh.
Kẻ đã vĩnh viễn đánh mất cơ hội sở hữu một cái tên……Cũng bởi vì các ngươi, lũ Aurelia phản bội!!!』
Đó là một màn độc thoại đầy phẫn nộ nhưng cũng ngập tràn đau đớn như muốn xé toạc tâm can.
Tôi gật nhẹ đầu trong lúc bị bắt giữ. Sự phẫn uất của nó dễ dàng đi vào tâm trí tôi, hơn hẳn nỗi hoài niệm và đau buồn từ đợt tấn công tinh thần ban nãy.
Khi trái tim tôi vẫn còn đang dao động, một vụ nổ nhỏ nổ ra ngay trước mặt tôi. Vì chịu áp lực từ cú va chạm, sự kìm hãm của Zaratan bị nới lỏng. Ngay giây phút ấy, có thứ gì đó bao quanh cơ thể tôi và kéo tôi thật mạnh.
“Ta không biết……Ta không biết gì hết, con quái vật kia. Đừng có mà làm lơ chúng ta và tự ý kể lể như vậy.”
Đứng trước lối ra khu vực chính của thánh đường là anh em nhà Hafan. Klaus đã sử dụng đũa Fire Bolt và hiện đang chĩa gậy phép của mình vào con quái vật, trong khi Ann đang nắm lấy đầu kia của sợi dây ma thuật quấn quanh tôi.
Phải rồi, túi của tôi……Khi tôi bị Zaratan nhấn xuống, nó đã văng ra.
“Erica-sama! Chị có bị thương ở đâu không!?”
“Nn……Chị không sao. Cảm ơn nhiều lắm, Ann-sama, Klaus-sama.”
“Tôi thì lại không ổn đấy.”
“V-vâng? Sao vậy, Klaus-sama?”
“Nếu cậu tự ý muốn chết, tôi thấy không ổn chút nào. Hãy khắc sâu thứ này vào linh hồn cậu hơn mấy lời của con quái vật kia. Rằng đàn ông Hafan sẽ bảo vệ phụ nữ trước bất kì điều gì! Vì vậy dẹp ngay cái ánh mắt buông xuôi mọi thứ đó đi!”
Tôi làm thế khi nào chứ. Tôi không hề có biểu cảm đáng ngại như vậy.
—Tôi không có mà, phải không?
Mà thôi không quan trọng, dù gì thì tôi cũng rất biết ơn sự trợ giúp của cậu, nhưng mấy lời đó khá là khó đỡ đấy.
“Onii-sama……Thành thật hơn xíu đi……”
“Ann! Đừng nói mấy lời thừa thãi! Nhanh mà thả dây ra và chuẩn bị đi!”
Ann thả sợi dây ra trong lúc thở dài và trả lại túi xách cùng đũa phép lại cho tôi. Em gái Klaus có vẻ cũng đang gặp phải khó khăn. Tôi mong em ấy có thể sống thật vững vàng.
Ann lấy ra các thẻ phép cùng cây gậy phép và đứng chéo phía sau Klaus. Tôi cũng trấn tĩnh lại và đứng lên, giữ chiếc đũa Ann đưa trong trạng thái sẵn sàng.
Zaratan đã lấy lại được thế đứng và đang từ từ tiến về hướng chúng tôi. Mùi cháy khét vẫn còn đọng trong không khí, nhưng cơ thể con quái vật thậm chí không có lấy dù chỉ là một vết bỏng nhỏ. Liệu rằng nó đã bị lớp vảy cứng cản lại hay phần bị thương đã được tái tạo rồi?
『Hoài niệm……Thật sự quá hoài niệm……Ta nhớ nó. Thứ ma thuật được tạo ra bởi nhà giả kim. Vì đã lâu rồi nên ta có đôi chút ngạc nhiên, nhưng mấy chiêu trò đó không dùng nữa được đâu.』
“Ra vậy. Nếu thế, lần sau ngươi sẽ được bất ngờ trước kỹ năng tinh tế của người Hafan. Ta không nghĩ ngươi sẽ có cơ hội chiêm ngưỡng nó lần thứ hai đâu.”
『Ha–! Quả là một đứa trẻ đầy tự tin! Ngươi trông không phải là người Aurelia. Mùi khác biệt. Phải chăng ngươi bị một số tiền nhỏ nhoi dẫn dụ, hay lẽ nào ngươi bị đánh lừa bởi vẻ ngoài của con nhóc đó—Dù là gì thì cũng không quan trọng, dẫu sau đến cuối cùng ngươi vẫn sẽ chịu cảnh phản bội bởi người Aurelia giống ta thôi. Cút đi. Ta không có thù hằn hay hứng thú gì với ngươi cả.』
“Tính cụp đuôi bỏ chạy à? Vậy thì tránh sang một bên, đồ quái vật. Nếu mà không sớm đưa quý cô làm màu này cùng em gái ta về, ta sẽ phải nhận tràng la mắng từ người cha đáng sợ hơn ngươi cả trăm lần đấy.”
Klaus tiếp tục đứng che chắn chúng tôi, gạt phăng lời con quái vật to lớn trước mặt mình với một điệu bộ cao ngạo. Mặc dù sâu trong thâm tâm chắc hẳn cậu ấy cũng đang rất hoảng sợ. Điểm mạnh của cậu ấy là tinh thần trách nhiệm, điều đó vẫn không thay đổi dù cho vẫn còn rất nhỏ.
(Nhưng—)
Tôi liếc mắt nhìn cây đũa phép Ann đưa. Đầu đũa bằng đá muối. Vỏ làm từ cây anh đào. Da của một con lợn được quấn quanh phần tay cầm. Nguyên liệu lõi……Mỡ heo được bảo quản.
Đúng, đây là đũa Grease.
Tôi tin chắc đó là chỉ dẫn từ Klaus, có điều……Rốt cuộc thì cậu ấy muốn tôi làm gì với chiếc đũa này chứ?
Con quái vật và Klaus vẫn đang nhìn nhau trừng trừng trong bầu không khí căng thẳng. Giữa tình huống đối địch như thế, sự bối rối của tôi càng tăng thêm.
Chỉ game Pokemon. Zaratan giống như sự kết hợp của Lapras và Sandslash.