Castling đã thành công.
Tôi xuất hiện ngay vị trí lẽ ra Ann đang đứng, và Ann thì xuất hiện tại nơi tôi từng ở. Chúng tôi đã hoán đổi trong nháy mắt nhờ vào vòng tròn ma thuật được thi triển bên dưới chân cả hai.
Trước mắt tôi là con thú đầy thù hận Zaratan. Từ nó, chiếc bóng bằng ma thuật với hình dạng vô số cánh tay đang vươn ra tựa những cánh hoa đen kỳ quái. Đó là lời nguyền cái chết tức thời hấp thu từ đũa Death và đã được tăng cường thông qua sức mạnh của Hòn đá Hiền triết.
Những cánh tay đen bao quanh tôi mà không có khoảng hở nào, tất cả đều nhắm vào tôi. Không cách gì có thể tránh được.
Qua khoé mắt, tôi có thể nhìn thấy Klaus và Ann đang nhìn về phía mình với nét mặt đau buồn.
Mục tiêu hận thù của Zaratan chỉ đơn thuần là〈Bộ tộc Khách〉……Và tôi là con cháu họ. Anh em Hafan không liên quan gì đến cuộc trả thù của con quái vật. Vì vậy—
(Xin hãy trốn thoát. Làm ơn, kể cả khi chỉ có hai người, hãy trốn thoát……)
Không đau đớn, không chịu đựng. Bàn tay của thần chết nhẹ nhàng chạm vào tôi. Tôi đóng đôi mắt lại và chấp nhận nó. Cơ thể mất đi sức mạnh của tôi chầm chậm ngã về sau.
Anh trai, cha, xin hãy tha thứ cho con vì đã chết trước hai người. Cảm ơn hai người vì đã đối tốt với một đứa luôn nói những điều phi lý như con. Erica sẽ đi đến chỗ mẹ.
Tám năm tôi đã sống với thân phận Erica tuy ngắn ngủi nhưng lại đầy ý nghĩa. Đó là trải nghiệm quý báu nơi tôi có thể sống theo ý mình. Một điều tôi đã không thể làm ở kiếp trước.
Nếu được tái sinh lần nữa, tôi muốn trở thành cỏ hoặc chim cánh cụt hoàng đế.
(……Hửm? Lẽ nào, mình, mình vẫn chưa chết ư?)
Không như Merciful Death, lời nguyền Death mang tới cái chết ngay lập tức. Do đó, cũng gần đến lúc……Không, lẽ ra tôi nên mất nhận thức từ lâu rồi. Vậy thì tại sao? Bên cạnh đó, đáng lý giờ tôi cũng phải chạm đất nữa chứ.
Tôi mở mắt ra.
Tôi nhìn thấy lọn tóc vàng đặc trưng của Erica Aurelia. Đó không phải là lọn tóc được cuộn ngay ngắn mà tôi vẫn thường thấy, lúc này chúng có hơi rối do phải vận động với cường độ cao. Điểm bất thường có thể dễ dàng được chỉ ra.
Mái tóc đứng yên như thể đang lơ lửng trong gió.
Không, không chỉ có mái tóc. Dải ruy băng tôi dùng để buộc tóc cũng đang nhảy múa giữa không trung. Cả chiếc đũa phép Castling tôi đã buông tay khỏi nữa.
Bụi trong không khí.
Tàn dư của những cây cột mà Zaratan vừa phá huỷ.
Và ngay chính bản thân con quái vật Zaratan cũng vậy.
(Cái này……Hồi quang phản chiếu hả?)
Không, sao mà được chứ.
Không phải tất cả đều đứng yên. Chỉ có những thứ trong vòng bán kính bốn đến năm mét quanh tôi là ngừng chuyển động. Làm gì có loại hồi quang phản chiếu nào kiểu như vậy.
Bên ngoài không gian nơi mọi thứ đều ngưng đọng, vô số vật thể nhỏ đang xoay tròn ở cường độ cao trong lúc phát ra ánh sáng bạc.
(Bạc? Vật thể bay? UFO……Không, là thẻ phép sao?)
Thẻ phép đang bay trong không trung và thi triển một vòng tròn ma thuật bằng bạc với bán kính năm mét. Dường như chúng đã hình thành một rào chắn làm giảm tốc độ của dòng chảy thời gian.
Nhưng, kỳ lạ quá. Cũng như ma thuật điều khiển không gian, ma thuật thao túng thời gian thuộc vào cấp độ cao nhất. Cả Klaus hay Ann lẽ ra đều không thể sử dụng loại phép như thế này.
Klaus, người đang cúi gầm mặt, dần chầm chậm tiến về hướng này. Cậu ấy bước vào rào chắn mà không buồn bận tâm. Có vẻ như, Klaus không chịu ảnh hưởng của sự chi phối thời gian.
『O……Oắt con……Ng-ngươi……thằng nhãi……ng……ngươi đã……làm gì……』
“Câm mồm.”
Một giọng nói đầy căm thù cắt ngang lời Zaratan. Đó là một giọng nói lạnh lùng và nặng nề, thứ tôi chưa từng nghĩ là sẽ có thể xuất phát từ một đứa trẻ 10 tuổi.
“……Sao ngươi dám.”
Khi Klaus vung tay, Zaratan ngay lập tức bị tấn công bởi thứ gì đó. Âm thanh nghe như tiếng búa kim loại nặng nề đang đập vào một tấm sắt dày.
Trên lớp giáp của con quái vật vừa bị đánh xuất hiện một vết nứt nhỏ.
“Sao ngươi dám.”
Một lần nữa, Klaus vung tay. Lần này tôi đã có thể nhìn thấy.
Thẻ phép bay ra từ Protective Circle cậu ấy lập và đánh vào Zaratan với một lực cực mạnh. Vỏ ngoài của con quái vật sau khi bị tấn công cùng một vị trí đã vỡ vụn, dung dịch đen bắn ra từ bên trong và ngưng đọng giữa không trung.
Klaus ngẩng mặt lên. Không hề có cảm xúc nào trên khuôn mặt cậu. Đó là một khuôn mặt lạnh lùng, nghiêm nghị, khô cứng và vô cảm.
Đôi mắt của Klaus, tựa một viên ngọc lục bảo trong suốt, nhuộm màu xanh thẳm tưởng chừng có thể hút sạch mọi thứ vào trong.
Từ đôi mắt ấy, một giọt nước mắt lăn dài.
“Sao ngươi dám!”
Những thẻ phép đánh vào con quái vật. Một lần nữa, một mảnh nhỏ trên cơ thể Zaratan vỡ vụn.
Mặc dù Protective Circle từ đầu đã có thêm hiệu ứng đặc biệt để chống lại Zaratan, nó vốn vẫn tồn tại hạn chế. Rốt cuộc nó đang được gia tốc đến cỡ nào để có thể gây ra sát thương va chạm như vậy?
Bên trong rào chắn làm chậm thời gian, Zaratan không cách nào chống trả. Nó chẳng thể tránh hay bảo vệ bản thân. Không sự tái tạo hay chuyển hoá nào có thể thực hiện kịp lúc. Dù muốn hấp thụ đòn tấn công, nó dường như cũng không điều chỉnh được chính xác thời gian do sự chênh lệch giữa nhận thức và cơ thể. Kể cả có thành công hấp thụ đi chăng nữa, đó cũng chỉ là Protective Circle. Câu chú thuật chỉ đơn giản trở thành một phép phòng vệ, và ngay lập tức bị một chú thuật khác phá huỷ.
“Sao ngươi dám!”
Mỗi lần Klaus vung tay, lớp giáp trên người Zaratan lại vỡ tan và chất lỏng màu đen, cơ thể chính của nó, một lần nữa lộ ra.
Đó hoàn toàn là cuộc tấn công một chiều. Mặc dù bản thân những thẻ phép chỉ là một mẩu giấy nhỏ, các cú đánh của nó đang nghiền nát con quái vật tựa chừng một cây búa sắt khổng lồ.
Vung tay. Nghiền nát.
Vung tay. Nghiền nát.
Vung tay. Nghiền nát.
Vung tay. Nghiền nát.
Như một cỗ máy, Klaus tiếp tục tấn công trong cơn giận dữ thầm lặng. Đột nhiên, cậu ấy dừng tất cả các tấm thẻ lại giữa không trung. Klaus nâng cao gậy phép và giữ yên thế đứng.
Từ đôi mắt xanh trong vắt của cậu, một giọt nước mắt nữa lại rơi.
Tôi đã nghĩ rằng nó thật đẹp.
“Sao ngươi dám……Sao ngươi dám giết……Bạn của ta……?”
Cậu ấy đâm cây gậy xuống nền đá. Lấy đó làm tín hiệu, vô số thẻ phép từ Protective Circle đồng loạt lao vào Zaratan.
Ma thuật của Klaus trông như một cơn lốc xoáy bạc. Từ ngoài nhìn vào thì rất đẹp, nhưng nó lại là cơn bão huỷ diệt có thể phá tan mọi thứ chỉ với một cái chạm.
Zaratan, vốn đã phân tán thành nhiều mảnh, bị nghiền nát theo đúng nghĩa đen cho đến khi không thể giữ được hình dạng hiện tại. Với những tấm thẻ phép vây kín xung quanh, Zaratan buộc phải trở về trạng thái chất lỏng.
“Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi.”
Khối cầu làm từ thẻ phép dần thu nhỏ lại. Lần này nó toả ra ánh sáng màu cầu vồng, như thể ép chặt Zaratan bên trong. Dần dần, khối cầu phép chứa Zaratan chỉ còn mang kích thước của một trái banh tennis.
Lẽ nào đó không chỉ là ma thuật thời gian mà có cả ma thuật không gian nữa?
Người ta nói rằng cơ thể chưa phát triển và tâm trí không vững vàng là rào cản khi sử dụng ma thuật phương Đông. Tuy nhiên, những cảm xúc mạnh mẽ có thể tăng cường sức mạnh ma thuật đủ để xoay chuyển những khuyết điểm ấy.
Klaus lấy ra một lọ thuốc rỗng và niệm câu chú thuật tựa chừng một giai điệu. Con quái vật cổ đại, đang chịu giam giữ giữa những thẻ phép, bị hút vào trong chiếc lọ nhỏ.
Con thú khổng lồ cô đơn Zaratan giờ đây sẽ chìm vào giấc ngủ một lần nữa. Thuật phong ấn Klaus đang niệm nghe như một khúc ca buồn đối với tôi.
“……Erica, tôi……cậu.”
Klaus khuỵu gối bất lực sau khi hoàn thành phong ấn con quái vật. Cùng lúc đó, thời gian đang đứng yên cũng bắt đầu dịch chuyển lại. Tôi ngã ngửa ra sàn. Uu……Có đống đất đá chỗ hông tôi.
“Ui daaaaaa~~~~!!”
Tôi la lên, lăn lộn trong đau đớn để tìm phần sàn phẳng. Klaus giật thót, cơ thể run lên và chầm chậm quay mặt về phía tôi.
“Hở……?”
Úi, mắt chúng tôi vừa chạm nhau. Tôi vẫy nhẹ tay và mỉm cười.
Cảm xúc dần trở lại trên khuôn mặt Klaus. Không hiểu vì sao nhưng hình như cậu ấy đang giận thì phải? Không, là ngạc nhiên, vui mừng, ngượng ngùng……
Không. Là giận.
Quả nhiên, cậu ấy đang cực kỳ bực bội.
Tệ thật. Sao mình trốn thoát khỏi cậu ta được đây?
Trong khi tôi còn đang lo lắng, Ann chạy lại và ôm chầm lấy tôi.
“Erica-sama! May quá, chị vẫn ổn!”
“Ừm……Giờ không sao rồi, Ann-sama……”
Vì quá căng thẳng, đôi gò má Ann lạnh vô cùng. Khi tôi đang vỗ lưng em ấy nhẹ nhàng nhất có thể, Klaus cũng tới chỗ tôi. Cậu ấy vẫn còn tức, nhưng vì đứng trước mặt Ann nên có vẻ cậu ấy chưa thể nói gì.
Tôi có cảm tưởng mình là loài rệp cây sống cùng với kiến. Nếu thế, tôi không thể để Klaus bọ rùa tấn công được!
Khi vẫn còn đang nghĩ mấy điều thô lỗ như vậy, Ann đã ngượng ngùng quay lưng lại và tách ra khỏi tôi. Aah, Ann-sama, em có thể ôm chị lâu hơn chút mà! Làm ơn bảo vệ chị!
“Cậu……Sao cậu còn sống được!”
“……Không biết tại sao nhỉ?”
“Nếu còn sống thì phải nói là còn sống chứ! Cậu làm tôi hiểu lầm đấy!”
“Tại Erica-sama ở trong rào chắn thời gian của Onii-sama mà, không phải sao?”
“Kuh……!”
“Sau bao gian truân mình vẫn an toàn sống sót, nên cậu vui mừng hơn chút có được không?”
Cái biểu cảm trưởng thành ban nãy đi đâu mất rồi? Klaus giờ đã trở lại là một đứa trẻ 10 tuổi, với bộ dạng run rẩy siết chặt nắm đấm.
“Ha!? Klaus-sama, không thể nào!”
“G-gì?”
“Lẽ nào, cậu không thích chuyện mình còn sống sao…?”
“Uwah……Onii-sama……Tệ quá đi…”
“Không! Không phải vậy!”
Không, không, mình không nên vô ý mà lấy đó ra làm trò đùa.
Có vẻ như tôi đang cảm thấy quá xấu hổ để có thể bày tỏ lòng biết ơn của mình một cách thành thật. Tôi không thể nói gì người khác được nhỉ.
“Klaus-sama.”
“Giờ lại sao nữa?!”
“Cảm ơn vì đã giúp mình.”
“A, ah……”
“Còn nữa, cảm ơn vì đã giận dữ như một người bạn.”
Dù có hơi muộn, nhưng tôi đã gửi đến Klaus lời cảm tạ chân thành. Liệu cậu ấy là đang bực mình hay đang xấu hổ, tôi vẫn chưa hiểu rõ cậu đủ để biết được, cậu ấy lảng mắt khỏi tôi.
“Ừ thì, tốt lắm……Tôi thì, nếu cậu không sao, vậy là ổn rồi……Tôi, về Erica cậu……”
“A!”
“T-tự nhiên sao vậy?!”
“Có chuyện gì thế, Erica-sama?”
“Lẽ nào cái này là tại lời nguyền Death xung đột với lời nguyền Merciful Death của Onii-sama?”
Đó là lý do vì sao tôi không chết bởi lời nguyền Death.
Tôi vốn dĩ đã được định rằng sẽ chết trong vài giờ tới với lời nguyền Merciful Death. Số phận này trái với cái chết tức thời của lời nguyền Death. Và rồi kết quả của sự xung đột này, phép Merciful Death được làm mạnh hơn nên đã thắng.
May mắn và bất hạnh đan xen như một sợi dây, tương lai của con người thật khó đoán hử.
Quả nhiên, Onii-sama……Không phải ai cũng làm được một cái bẫy chết chóc mạnh như vậy đâu. Ý tôi là, thứ này, liệu nó thật sự có thể bị hoá giải bởi chuyên gia nào khác nổi không chứ……?
Một vài suy nghĩ bất an hiện lên trong tâm trí, nhưng tôi tạm thời xua nó đi.
“Cậu……Không phải cậu dùng Castling vì nhắm đến điều đó sao?”
“Không, không hề. Mình hoàn toàn quên bẵng nó đi.”
“Nếu vậy thì tại sao?”
“……Sao được ta?”
“Đừng hỏi tôi……”
“Chà, mình bị cuốn theo bầu không khí, nên vô tình xài chăng?”
“Cậu! Đừng có mà vứt bỏ mạng sống một cách thiếu trách nhiệm như vậy chứ!”
“Klaus-oniisama! Nếu anh mà còn nói mấy điều thô lỗ với Erica-sama, em không tha cho anh đâu!!”
Vì lý do nào đó, Klaus và Ann đang bắt đầu cãi nhau. Tôi lặng lẽ rút lui để không cản trở cả hai. Hai người này nhìn từ góc độ nào cũng thật thân thiết.
Trong lúc suy nghĩ như thể đó là chuyện của người khác, tôi vui vẻ dõi theo màn đối đáp giữa hai anh em.
☆
Ba chúng tôi thoát khỏi〈Tàn tích của Những vị khách〉một cách an toàn. Đến cuối cùng thì cũng chỉ có mỗi công việc đơn giản là vẫy đũa Levitation trong trạng thái Passwall mà thôi.
Vào lúc chúng tôi trở về〈Cung điện mùa xuân〉, ngày đang chuẩn bị thay đổi. Khoảng bốn tiếng đã qua kể từ lúc tôi đặt chân vào tàn tích. Nó ngắn hơn rất nhiều so với những gì tôi đã trải nghiệm. Đây là bốn tiếng dài nhất và căng thẳng nhất mà tôi từng có, bao gồm cả trong kiếp trước.
Klaus hoá giải phép Phantasmal Maze và chúng tôi đến chỗ của cha.
“Vậy là, những chuyện như vậy đã xảy ra, Erica.”
Lo lắng không biết nên thành thật tới đâu, tôi chỉ bảo rằng mình bị dính bẫy của chiếc hộp mà Eduard-oniisama đã đặt trong〈Tàn tích của Những vị khách〉. Tôi không đủ can đảm để nói hơn thế, như việc đi xuống tầng thấp nhất, gỡ bỏ phong ấn của một con quái vật cổ đại, chưa kể đến việc nó đã được phong ấn lại sau khi tôi đánh cược mạng sống.
“……Con xin lỗi, Otou-sama.”
Chỉ xin lỗi thôi. Đó là phong cách đàm phán của người Nhật mà tôi đã học được ở kiếp trước.
Khi tôi đang thể hiện sự hối lỗi bằng cách cúi mình, Klaus xông vào biện hộ cho tôi.
“Đó là lỗi của cháu. Cháu đã khiến cậu ấy liên luỵ. Erica không làm gì sai cả.”
“Klaus-kun……Cảm ơn cháu đã bảo vệ Erica. Erica có thể trở về lành lặn từ tàn tích là vì cháu đã bảo vệ con bé mà nhỉ?”
“Không, không phải vậy. Thật ra, chính cháu—”
“Vâng, đúng đó ạ, Otou-sama. Klaus-sama đã bảo vệ cho con.”
Tôi cắt ngang lời Klaus và che đậy sự việc. Lý do chính là bởi vì câu chuyện sẽ trở nên phức tạp hơn, nhưng quả thật là cậu ấy đã bảo vệ tôi và tôi cảm thấy biết ơn vì điều đó.
“Ra vậy……Klaus-kun, đối với ta, Erica là báu vật không thể nào thay thế. Như một người cha, như Công tước của Aurelia, ta xin thề rằng sẽ báo đáp ơn nghĩa này cho cháu.”
Trong khi nói điều đó, Công tước Aurelia cúi đầu trước cậu bé, người kém mình hơn ba mươi năm, để biểu lộ sự tôn trọng cao nhất đối với một nhà quý tộc. Klaus dường như vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng cậu ấy không đào sâu thêm nữa.
Cha tôi để Klaus và Ann rời đi trước. Vợ chồng nhà Hafan đang chờ họ.
“Erica…”
“Vâng.”
Cha tôi không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ ôm tôi một cách dịu dàng. Tôi cảm thấy tội lỗi còn hơn cả việc bị la rầy. Kể cả khi tôi đối xử tệ bạc với bản thân, tôi nhận ra rằng sẽ có người đau buồn vì việc đó.
Sau đó, cha tôi hoá giải lời nguyền Merciful Death mà không chậm trễ dù chỉ một giây.
☆
“Aah~~~~ Cuối cùng thì cũng được ngủ……”
Khi cha tôi hoàn thành việc giải lời nguyền, đã là hai tiếng kể từ lúc tôi về lại〈Cung điện mùa xuân〉. Trong suốt nghi thức hoá giải, Klaus cứ không ngừng lo lắng đến kiểm tra tình hình nhiều lần. Sau đó, tôi còn được hộ tống về tận phòng ngủ.
Cậu ấy quả là một người nghiêm túc mà.
Tôi quăng chiếc túi mượn từ anh trai sang một bên, thay đồ ra và rải chúng lung tung, cuối cùng là nằm ườm lên giường.
Dẹp hết. Tôi sẽ không bước thêm một bước nào nữa. Ý tôi là, tôi chắc chắn sẽ không đâm đầu vô mê cung thêm lần nào nữa. Mấy chuyện như khám phá dungeon, ở trong game là quá đủ rồi.
Khi đang lăn qua lăn lại, tay tôi chạm vào một vật cứng, dường như thứ đó đã rơi ra khỏi chiếc túi của bộ đồ tôi vừa thay.
Khi rời khỏi mê cung, tôi đã nhận nó từ Klaus.
“Ồ, cái này……Vẫn còn việc phải làm rồi.”
Với đôi mắt trống rỗng, tôi hướng đến bàn làm việc. Sau khi tìm kiếm mọi ngóc ngách trên mấy chiếc kệ chứa nguyên vật liệu giả kim, cuối cùng tôi cũng tìm được thứ mình cần.
Tôi không biết liệu mình có thể vận dụng được kỹ năng đã học không nữa. Nhưng, với điều này, dường như tôi sẽ phải mất kha khá thời gian để hoàn thành.
……Cỡ khoảng suốt đêm.
Tôi nhìn lại chiếc giường với cặp mắt cay đắng. Ôi, chiếc chăn yêu dấu của tôi……
Vứt bỏ những nuối tiếc, tôi cố tập trung vào chiến lợi phẩm đặt trên bàn làm việc của mình.