Để trở thành cô bạn thơ ấu mà cậu sẽ hối hận cả đời

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

(Đang ra)

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

Ukiha Mayu

Dưới một mái nhà, câu chuyện tình yêu hài hước về sự chinh phục ngây ngô chính thức bắt đầu!

3 4

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

2 5

Cha là anh hùng, mẹ là tinh linh, còn tôi, con gái họ là người chuyển sinh

(Đang ra)

Cha là anh hùng, mẹ là tinh linh, còn tôi, con gái họ là người chuyển sinh

Matsuura(松浦)

Tôi, một nữ nhà khoa học 28 tuổi ở Nhật tỉnh dậy thì thấy mình đã chuyển sinh vào thế giới fantasy. Mở mắt ra thì đã là con gái của một người cha mang dòng máu bán tinh linh và một người mẹ là tinh li

5 5

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

150 1504

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

134 1193

Chỉ mình tôi biết rằng cô lớp trưởng của lớp tôi từng là một idol chuunibyou

(Đang ra)

Chỉ mình tôi biết rằng cô lớp trưởng của lớp tôi từng là một idol chuunibyou

Miikami Kota

Và thế là... để biến Nagi thành một hội trưởng đúng nghĩa, cuộc tái xuat dưới sự chỉ đạo của Reo chính thức bắt đầu!

12 36

Volume 1: Cô bạn thơ ấu mà cậu sẽ phải hối hận cả đời - 5-Một cô gái xấu xa và tội lỗi

Bởi vì Nagine đã liên tục làm phiền Mana để trò chuyện. Khi Nagine và Sou rời khỏi trường, thì trời đã bắt đầu tối.

Từ khi Mana quyết định theo đuổi ngành diễn viên, đại diện của cô đưa đón cô mỗi ngày. Cô không về nhà chung với họ như trước nữa.

Màu ánh cam của hoàng hôn rội lên những toà nhà ở cả hai bên đường, tạo ra những bóng đổ thoáng qua trong ánh sáng buổi chiều.

Thành phố trở nên bình yên và tĩnh lặng mỗi khi hoàng hôn tới.

Đứng trước cửa hàng tiện lợi, chờ đợi Nagine mua đồ, Sou không khỏi cảm thấy cô đơn và bất an.

Thành phố, được bao phủ bởi ánh hoàng hôn rực rỡ, dường như đang dần xa rời khỏi cậu.

Như thể cậu sắp bị bỏ lại bởi thế giới này và mọi người xung quanh vậy.

Thời gian không chừa một ai, đẩy Sou chưa chuẩn bị gì vào một tương lai vô định.

“Xin lỗi vì đã để cậu chờ nhé~”

Một giọng nói trong trẻo, du dương kéo Sou ra khỏi suy nghĩ của mình.

“Xin lỗi vì để cậu chờ. Để tạ lỗi, vui lòng xoè bàn tay của cậu ra~”

Nagine đứng trước cậu, bàn tay phải của cô ấy nắm chặt thành hình nắm đấm, như thể cô đang che giấu thứ gì vậy.

Mặc dù cậu muốn giải thích là mình không có chờ lâu lắm đâu, nhưng Sou lặng lẽ giơ bàn tay ra để đáp lại yêu cầu kiên quyết của Nagine.

Cô đặt vào tay cậu một cục tẩy mới tinh.

Nó có ngoại hình là một chú thỏ đen.

Dòng chữ trên cục tẩy ghi, “Bạn biết không, thỏ cũng có thể chết vì cô đơn đấy.”

Đó là một cục tẩy hoàn toàn phù hợp với dáng vẻ ngây thơ và trẻ con của Nagine.

“Cậu thấy thế nào? Dễ thương lắm phải không?”

Dù Sou cho rằng không có học sinh trung học nào lại dùng cục tẩy trẻ con như thế này, cậu không thể nói gì hết khi nhìn thấy nụ cười của chiến thắng của cô ấy.

“À thì, cục tẩy này bao nhiêu tiền thế?”

“Hửm? Không cần đâu, đây là quà tớ tặng Sou-kun mà.”

“Nhưng tớ luôn chỉ nhận quà từ Nagi-chan…”

“Không sao đâu, miễn cần Sou vui thì tớ thoả mãn rồi~”

“Nhưng tớ quan tâm chứ. Có cái gì cậu muốn không?”

Cậu đã nhận được quà của Nagine suốt một khoảng thời gian dài, tới nổi cậu không thể nhớ việc này bắt đầu từ khi nào nữa.

Hai người đã biết nhau gần mười năm. Mỗi khi lễ hội đến, lớn hay nhỏ, cậu vẫn luôn nhận được quà của Nagine, nhưng cậu hiếm khi đáp quà lại. Mặc dù cậu đã đề cập việc này với cô ấy trước đây, nhưng cô luôn lảng tránh không nói tới.

Cảm giác như cậu phải giải quyết vấn đề khi cậu giờ đã là học sinh trung học, Sou quyết định rằng cậu phải nói chuyện này với cô ấy.

“Nhưng tớ đã nhận được món quà tuyệt nhất từ Sou-kun rồi mà~”

“Thật à”

Sou cố gắng nhớ lại rằng mình có tặng Nagine thứ gì quý giá không.

Vào khoảng khắc đó, cậu để ý đến Nagine đang cầm cuốn sổ mà cậu ấy mới mua từ cửa hàng tiện lợi. Cuốn sổ có một thiết kế đơn giản – bìa da trơn, cùng màu đồng nhất, không có bất kỳ trang trí đẹp đẽ nào.

Nó khiến cậu gợi nhớ lại khi cậu ấy còn là một đứa trẻ, và để ăn mừng buổi biểu diễn thành công của Nagine tại lễ hội văn hoá trong khuân viên trường, cậu đã mua và tặng cô ấy một cuốn sổ tương tự.

Liệu đó có phải là món quà tuyệt nhất mà Nagine đã đề cập không?

Dù đó là lần đầu tiên cậu sử dụng tiền để mua quà cho cô ấy, nhưng nó vẫn chỉ là một món đồ đơn giản và không đắt đỏ, được mua bằng số tiền ít ỏi của cậu hàng tháng…

“Ừ, có đấy~”

Nagine bước đi nhẹ nhàng và nhanh chóng khỏi cửa hàng tiện lợi, thân hình mảnh mai của cô được bao phủ bởi ánh sáng hoàng hôn ấm áp.

“Gặp được Sou-kun là món quà tuyệt nhất mà tớ từng được nhận!”

Cô đột ngột quay lại nhìn Sou, giơ tay phải ra. Mái tóc đen huyền của cô, xoã xuống eo, nhảy múa theo gió. Khuôn mặt của cô, được ánh hoàng hôn chiếu sáng, nở ra một nụ cười quyến rũ còn hơn cả ánh sáng ấy.

Ở thời khắc đó, khi họ nhìn nhau dưới ánh nắng chiều dần tắt, cảm tưởng như thời gian đã dừng lại và chỉ còn lại hai người họ tồn tại ở thế giới này vậy.

Dưới sắc vàng của hoàng hôn, đôi mắt vàng nhạt của Sou ánh lên những ánh vàng tinh khiết rực rở. Sâu thẳm trong đôi mắt ấy, phản chiếu đôi mắt rạng ngời của Nagine, đôi mắt cảm tưởng như ẩn chứa vô vàn vì sao, hệt như những ngôi sao lấp lánh chỉ xuất hiện khi mặt trời khuất bóng.

Ngay cả khi ánh hoàng hôn đã buông xuống, tớ sẽ trở thành những ánh sao và đồng hành cùng cậu qua đêm tối.

Không thể kháng cự lại, Sou nắm lấy đôi tay đang giơ ra của Nagine. Nụ cười của cô ấy càng rạng rỡ hơn.

“...Đừng có mà ghẹo tớ.”

“Ể~ nhưng tớ nói thật lòng mà~”

Tay trong tay, hai người họ bắt đầu cùng nhau đi bộ về nhà.

Trên con đường được tô cam bởi ánh hoàng hôn, mặt trời lặng phía sau họ tạo nên những cái bóng dài của hai người họ khi cùng sánh bước cùng nhau.

Đối với Sou, đây là điều hằng ngày từ khi cậu còn nhỏ. Không quan trọng họ học lớp nào hay thời tiết ra sao, Nagine luôn tìm đến cậu ấy và họ sẽ cùng nhau trở về nhà.

- Tớ muốn mãi mãi ở bên cậu.

- Một tương lai mà không có cậu thật khó để tưởng tượng được

Tuy nhiên, khi họ bước đi cùng nhau, một làn sóng lo sợ dâng trào không thể kiểm soát được trong lòng của Sou.

- Cô ấy ngày càng trở nên xinh đẹp và cuốn hút hơn từng ngày.

- Liệu mình có thể tiếp tục giữ được mối quan hệ thân thiết này được bao lâu nữa?

- Liệu một ngày nào đó, cô ấy cũng sẽ cười như vậy với người nào khác ư?

Những suy nghĩ lướt qua tâm trí cậu những chiếc gai độc lạnh lẽo, siết chặt quanh cổ cậu. Không hay biết mà, cậu đã nắm chặt tay của Nagine hơn.

“Sou-kun?” Giọng nói dịu dàng của Nagine ngắt ngang suy nghĩ của cậu, đưa cậu trở về thực tại.

Giật mình, cậu vội vàng buông tay. “A, xin lỗi cậu!”

Nhưng trước khi cậu kịp buông tay ra hoàn toàn, Nagine đã nắm chặt tay cậu lại, những ngón tay ấm áp của cô quấn quanh tay cậu với sự ấm áp đầy dịu dàng.

“Không sao đâu. Tớ vẫn sẽ ở đây,” cô thì thầm, giọng nói dịu dàng của cô như những cơn gió, nhẹ nhàng bay đi trước khi kịp với tới Sou.

Cho tới khi cái chết chia lìa chúng ta

---------------------------

Sou đưa Nagine trở về căn hộ cao cấp nơi cô sống, khiến cậu lại lần nữa nhận ra sự khác biệt trong vị thế xã hội của hai người họ. Việc có thể sống trong một toà nhà sang trọng giữa lòng thành phố như gia đình Hoshimiya đã tạo nên sự cách biệt đối với những hộ gia đình bình thường như anh.

Tại thời điểm, Sou không khỏi nhớ rằng – Nagine là con gái của một gia đình giàu có, một người sống trong một thế giới dường như tách biệt khỏi cậu.

Bởi vì Nagine, Sou đã chẳng lạ gì với các cư dân và nhân viên trong căn hộ cao cấp này, mặc dù thế giới giữa họ thật khác biệt.

“Chào buổi tối. Cảm ơn con vì đã đưa Nagi-chan về nhà nhé, Tsukimi-kun!” Người gác cổng thân thiện và dễ gần chào họ một cách nồng nhiệt, như thể Sou là một phần trong cuộc sống thường nhật vậy.

“Cặp đôi trẻ vẫn thân thiết như mọi khi nhỉ~” Nhóm các bà dì sống trong chung cư đang ngồi thư giãn ở sảnh nói với nụ cười trêu ghẹo.

Mọi người ở đây đều biết Nagine và yêu mến cô. Tính cách vui vẻ và cuốn hút của cô chiến trọn tình cảm của hầu hết mọi người trong chung cư, càng chứng minh rằng người bạn thơ ấu của cậu được mọi người yêu quý đến nhường này.

“T-thật tình! Không phải như các dì nghĩ đâu!” Nagine lắp bắp, mặt cô đỏ bừng khi cô quơ tay để phản đối, nhưng các bà dì chỉ cười khúc khích như đã biết rõ.

“Vậy… gặp cậu vào ngày mai,” Sou nói, cảm nhận như bị đè nặng bởi những ánh nhìn trêu trọc của những chú, dì lớn tuổi ở sau lưng cậu. Cậu vẫn luôn không thể chịu đựng được những nụ cười hiểu biết và những câu đùa vui của họ.

“Okay, nhưng mà Sou-kun, mai cậu vẫn sẽ đến đón tớ đi học phải không?” Giọng của Nagine để lộ một tí cô đơn, tông giọng ấy khiến trái tim cậu đập loạn xạ.

“Được, tớ vẫn sẽ đến đón cậu vào ngày mai” cậu đáp lại, cố gắng che giấu lấy vẻ lúng túng của mình.

“Ừm, nhớ cẩn thận khi đi đường nhé,” Nagine nói nhẹ nhàng, đứng trước cửa căn hộ, khẽ vẩy tay chào tạm biệt.

Mỗi lần Sou đưa Nagine về nhà, họ luôn chào tạm biệt theo cùng một cách. Lần nào cô cũng vẩy tay cho đến khi không còn thấy cậu ấy nữa, trước khi quay lại và đi lên thang máy tầng trên.

Cử chỉ nhỏ bé, không lời này luôn để lại cho Sou một cảm giác ấm áp khó phai trong lòng.

--------------

Hầu hết đàn ông đều thích điều đó. Khi họ chào tạm biệt, họ thường mong rằng sẽ được nghe câu “Nhớ cẩn thận khi đi đường nhé” pha trộn với một tí cô đơn; cùng câu “Chào buổi sáng” vui vẻ khi họ gặp lại nhau vào hôm sau.

Khi Nagine vẩy tay chào tạm biệt, sau khi cô đã cày cuốc xong chỉ số tình cảm của Sou trong ngày, cô không hướng thẳng tới cửa thang máy. Thay vào đó, cô hướng mắt về phía khu vườn ở trung tâm tầng trệt của khu chung cư.

“Garuda,” cô gọi, giọng nói trầm và lột bỏ đi dáng vẻ ngây thơ vui vẻ của cô trước đó. Cô gái trẻ trung, sáng ngời mà Sou vừa đưa về nhà đã biến mất. Ở nơi cô ấy đứng là một người hoàn toàn khác, biểu cảm của cô lạnh lẽo, thiếu đi sự ấm áp.

Ánh sao thường lấp lánh trong mắt cô đã phai nhạt, thay vào đó là một bóng tối trống rỗng. Ánh nhìn rực rỡ của cô, giờ đây mờ đục như bức tranh nguệch ngoạc được vẽ bởi trẻ mẫu giáo bằng một chiếc bút sáp màu màu đen

Không khí xung quanh cô trở nên lạnh lẽo, bầu không khí dày đặc và căng thẳng. Một âm thanh đột ngột vang lên trên đầu, biến mất nhanh như cách nó xuất hiện, để lại gió rít lên trong sự trống vắng.

Một chú bồ câu trắng khiết xuất hiện từ trên bầu trời, đậu nhẹ nhàng trên bờ vai mảnh mai của Nagine.

“Làm tốt lắm,” chú chim nói.

“Ông cũng vậy”

Một người, một chim chào nhau sau khi làm việc.

“Bắt đầu việc tóm tắt công việc hằng ngày như thường lệ nào.” Nagine lẩm bẩm, xoa xoa thái dương khi cô ngồi bệp xuống băng ghế. Cô di chuyển một cách nặng nề, gần như hung hãn, hoàn toàn mất đi sự duyên dáng hay nữ tính mà cô đã thể hiện với Sou.

“Báo cáo vị trí của mục tiêu ở thành phố Kawanishi lân cận”

“Tên đó vẫn đang lảng vảng quanh quận phía Tây như bình thường, không có dấu hiệu hay ý định nào cho thấy hắn sẽ rời đi cả, nhưng gần đây hắn có vẻ cảm nhận rằng mình đang bị theo dõi, và hướng di chuyển của hắn ngày càng trở nên bất thường.”

“Được rồi, hãy nói cho tôi biết khi thấy bất cứ dấu hiệu nào cho thấy hắn đang hướng tới thành phố Kawano.”

Tông giọng cô lạnh lẽo, hệt như đang làm việc, khi cô dễ dàng trở lại mindset của một nô lệ mệt mỏi như ở kiếp trước của cô.

Thực thể mà cô bảo Garuda theo dõi không gì khác ngoài “Kẻ song trùng” – một quái vật ác nhân chỉ xuất hiện ở giữa và cuối game Vì Sao Dẫn Lối 2. Nó có khả năng biến thành bất kỳ dạng nào, khiến nó trở thành một kẻ thù rắc rối ở cả trong game lẫn đời thực.

Dù trong cốt truyện gốc, tên quái vật này không nên hành động sớm tới vậy, nhưng Nagine biết sự hiện của chính cô – mối liên kết với Sou – đã làm loạn dòng thời gian. Cô không thể tiếp tục tin tưởng vào tiến trình game và phải luôn giữ cảnh giác.

Tuy Vì Sao Dẫn Lối 2 là một tựa game bishoujo, tràn ngập những khoảng khắc ngọt ngào của tình yêu đang nảy nở giữa các cô cậu thiếu niên, nhưng nó không chỉ có mỗi lãng mạn. Đây là thế giới nơi mà quái vật rình rập trong bóng tối, và bất kỳ cuộc gặp gỡ nào cũng có thể kéo con người vào cuộc chiến siêu nhiên.

Quái vật – hay cụ thể hơn, “Quái vật giả tưởng” – được sinh ra từ nổi sợ và niềm tin của con người. Chúng sống nhờ vào sự tưởng tự và sự sợ hãi của nhân loại, phát triển mạnh mẽ trên những hỗn loạn mà chúng có thể tạo ra. Đối vói chúng, sự sống của con người là vô giá trị, chẳng khác nào những khác nào những hạt cát bị dẫm đạp dưới chân chúng.

Mặc dù Nagine không có muốn trở về kiếp nô lệ của cô trong quá khứ, cô vẫn biết mình có trách nhiệm phải bảo vệ mọi người xung quanh cô – đặc biệt là Sou, người vẫn chưa thể bước đi trên đôi chân của mình. Bây giờ, mục tiêu của cô ngăn chặn những con quái vật, ít nhất những con trong tầm tay mình.

“Tiếp, tình trạng của rào chắn sao rồi? Có tín hiệu nào cho thấy hoạt động của chúng ta bị phát hiện bởi tổ chức Special Environmental Management Association (S.E.M.A) không?

“Hiệp hội quản lý môi trường đặc biệt”, hay SEMA, là tổ chức toàn cầu nổi bật trong cốt truyện gốc. Ngoài mặt, SEMA tự giới thiệu mình là tổ chức vì cộng đồng có ý thức bảo vệ môi trường trên trái đất. Thực tế, nó lại được hình thành từ những người có năng lực đặc biệt và tập trung trong việc đối đầu với các mối đe doạ siêu nhiên do quái vật gây ra. Ngoài SEMA ra, còn có những nhánh khác như “Học viện”, chuyên đào tạo những người sở hữu năng lực đặc biệt, và “Công ty tuyển dụng an ninh”, tồn tại để tạo nguồn quỹ cho các hoạt động của họ.

Vào giai đoạn này, Nagine không có ý định đụng chạm gì tới họ. Sự hiện diện của cô và Sou cần phải giữ kín, ít nhất thì là bây giờ.

Garuda, trong dạng chim bồ câu, lắc đầu – một cử chỉ kỳ lạ giống như con người – cho thấy mọi thứ đều rõ ràng. Không có bất kỳ hoạt động bất thường nào được phát hiện.

“Có vẻ không cần phải làm thêm giờ vào tối này rồi,”

Nagine thở dài, rõ ràng cảm thấy nhẹ nhãng khi cô cho phép mình có tâm trạng thoải mái hơn.

Garuda cũng vậy, chào đón sự thay đổi của bầu không khí. “À mà, chủ nhân, cậu đang cầm cái gì thế?”

“Cái này hả?” Nagine giơ lên cuốn sổ mà cô mới mua từ cửa hàng tiện lợi mới nãy, một nụ cười tinh nghịch nở ra trên môi cô ấy. “Tôi chưa nói với ông à? Đây là nhật ký cái chết đấy.”

“...Cái gì cơ?”

“A, đừng có hiểu lầm,” Nagine bảo, lật cuốn sổ ra. “Đây không phải mấy cái cuốn sổ ma thuật mà có thể ghi tên ai đó khiến họ chết một cách bất ngờ đâu.”

Nhật ký cái chết, như tên của nó, là một cuốn “nhật ký giành cho người khác đọc sau khi tôi chết”

Như câu nói, “Một người nghiêm túc sẽ không bao giờ viết nhật ký!”

Nagine hoàn toàn đồng ý với quan điểm này. Thay vì viết nhật ký, cô quyết định viết tiểu sử. Nhật ký là để viết những suy nghĩ cá nhân, còn tiểu sử là để người khác hiểu về cuộc sống và ảnh hưởng của một người.

Cuốn sổ đơn điệu mà Sou đã tặng cho cô khi còn nhỏ khiến cô gặp rắc rối trong một khoảng thời gian dài. Đó là món quà đầu tiên mà cậu ấy đã tặng cô, và cô muốn sử dụng nó với một ý nghĩa sâu sắc hơn, khiến nó đóng vai trò quan trọng trong việc gợi nhớ lại những tiếc nuối.

Xui là, một cuốn sổ tay lại kém cá tính hơn một chiếc kẹp tóc hay những trang sức khác. Nếu đó là kẹp tóc, cô đã có thể đeo nó từ thời thơ ấu đến khi trưởng thành, thể hiện rằng cô rất quý trọng nó.

Sau này, khi Sou đưa cô đi hẹn hò, cô có thể dựng một cuộc quái vật tấn công tại nơi mà cậu ấy chọn.

Và tới cuối cùng, giữa đống tro tàn của ngọn lửa đã từng bốc cháy dữ dội, cậu sẽ phát hiện một cái xác bị cháy xém với chiếc kẹp tóc thân thuộc được gắn trên đó.

Chà, khá là đáng tiếc khi Sou không hề tặng cô bất kỳ món trang sức nào.

Tuy nhiên, sau khi suy nghĩ một lúc, Nagine đã tìm ra cách sử dụng cuốn sổ tay một cách phù hợp như là một biểu tượng cho sự hối tiếc suốt phần đời còn lại: bằng cách viết “tiểu sử” cho Sou đọc sau cái chết của cô.

------------------------------------------

Ngày X Tháng X: Hôm nay, tôi đã trở thành học sinh trung học cùng Sou-kun. Sou-kun nhìn rất đẹp trai trong bộ đồng phục mới của cậu ấy, và cậu ấy còn khen tôi nữa, làm tôi vui quá đi…

Ngày X Tháng X: Hôm nay, Sou-kun bỗng không còn muốn nắm tay tôi khi đi đến trường nữa. Phải chăng cậu ấy ghét tôi rồi ư? Mặc dù tôi thực sự rất thích nắm tay Sou-kun, nhưng tôi sợ mình sẽ khiến cậu ấy khó chịu, nên tôi không còn nắm tay nữa…

Ngày X Tháng X: Hôm nay tôi thấy một buổi khảo sát trên TV bảo là những người bạn thơ ấu thường xa cách khi họ dần lớn lên. Liệu mối quan hệ giữa tôi và Sou-kun sẽ giống như vậy không? Tôi cảm thấy bất an, nên tôi đã gọi cho Sou-kun vào buổi tối. Cậu ấy không cảm thấy tức giận và thậm chí còn trò chuyện với tôi nữa…

Sou-kun thực sự rất dịu dàng. Tôi thích cậu ấy nhất~

------------------------------------------

Cái kết chỉ là một sự kiện thoáng qua, và chứng kiến cái chết của người mình yêu là điều rất đau lòng.

Nhưng điều thật sự làm nên một cuộc đời ân hận là sự tương phản rõ rệt giữa “thế giới có cậu” và “thế giới không có cậu”

Nên, mục đích của cuốn nhật ký này là để giúp cậu ấy nhớ lại “thời gian hạnh phúc khi có cô ấy ở cùng với cậu.”

Nó cũng rất quan trọng để ghi lại “tầm nhìn và khát khao của cô về một tương lai cùng với Sou”

Cảm giác tuyệt vọng sẽ được khắc sâu vào xương tuỷ của cậu qua những từ đơn giản và thẳng thắn này.

Nó cho phép cậu ấy, theo đúng nghĩa đen, sống một “cuộc đời” đầy hối tiếc.

Phù ~ Mình quả là một cô gái xấu xa và tội lỗi mà.

Nhưng cô không bao giờ hối hận về điều đó.

Tuy nhiên, vẫn còn quá sớm để thực hiện kế hoạch của cô.

Theo đúng cốt truyện của tác phẩm gốc, Nagine định sẽ khiến Sou hối hận cả đời sau trung học phổ thông (cấp ba), thúc đẩy cậu thức tỉnh khả năng cần thiết để giải cứu thế giới.

Cho tới khi đó, hãy để tớ vào vai cô bạn xinh đẹp hoàn hảo nhất luôn ở bên cạnh cậu vậy~.

Chap dài vãi, gãy cả tay:)) (note: cái mà ae hồi nhỏ hay dùng ấy) (note: tương tự như chainsaw man hay jujutsu kaisen ấy) (note: Là Hiệp hội quản lý môi trường đặc biệt, từ giờ sẽ gọi như thế này do mới đầu tôi ghi đó để giải thích cho chữ ghi tắt thôi) (note: ai có tên hay hơn thì cũng cứ bình luận góp ý nhé:))