Master của Merc - Rousseaurumu là vị Elf lớn tuổi nhất trong làng.
Bà ta được cho là già đến mức bất thường cho dù đối với chủng tộc Elf. Bà ấy dường như đã chứng kiến khởi đầu vĩ đại của một đất nước và sau đó là mạt vận.
Do đó, hiểu biết của Rousseaurumu về ma thuật, giả kim, và những lĩnh vực khác vượt xa người bình thường.
Hồi mới lên 8, Merc, người chả biết gì ngoài kiếm thuật, đã thành công trong việc bái bà làm sư phụ.
Khi đó là vấn đề liên quan đến đao kiếm, cô ấy đã có thể luyện tập vì ký ức về khoảng thời gian mà Estert được biết đến như Đệ Nhất Kiếm Sĩ vẫn còn nguyên vẹn. Tuy nhiên, nếu đó là ma thuật hoặc giả kim thuật, Merc hoàn toàn là một con gà. Cô đã nghĩ rằng nếu cô muốn học chúng, thì cô nên bắt đầu ngay từ sớm và với một giáo viên tử tế.
Nhưng có một vấn đề. Rousseaurumu chỉ dạy cho Merc về giả kim thuật, hoàn toàn chả có gì liên quan đến ma thuật hay phép hồi phục (Healing). Mỗi ngày, Merc lại học về những loại thảo dược khác nhau và công dụng của chúng. Cô cũng được dặn rằng không nên tự sử dụng ma thuật. Và điều đó thật sự làm Merc không hài lòng.
“Master! Chả phải đã đến lúc Người nên dạy con phép Hồi Phục rồi sao?”
Merc đã hỏi câu đó sau khi đến chỗ Roussearumu và được giao cho công việc chế tạo thuốc. Mặc dù làm đệ tử của bà đã được ba năm, cô vẫn bị giao cho những việc vặt và cả thấy như thật lãng phí thời gian.
Kết quả là, trước khi đến đây ngày hôm nay, Merc định sẽ chất vẫn Master của cô ấy ngay lúc được giao cho nhiệm vụ hàng ngày.
“Hồi Phục ư? Vẫn còn quá sớm cho con.”
“Người lúc nào cũng nói vậy! Con muốn trở thành một Hồi Phục Sư chính thức và cứu giúp nhiều người nhất có thể. Chứ con không muốn trở thành một Nhà Giả Kim.”
Merc từng là một kiếm sĩ, tiêu diệt quái vật cùng những tên con người gian ác ở kiếp trước. Cho dù cô phải làm vậy để sống sót, điều đó vẫn luôn làm cô ăn năn, day dứt.
Hàng ngày, chỉ có giết, giết nữa, giết mãi, với không niềm tin hay hy vọng vào ngày mai. Và trước khi cô kịp nhận ra, cổ đã ngự trị tại đỉnh của con đường kiếm thuật. Sự tồn tại ấy không một mục đích ngoài giết chóc,
Đó là lí do tại sao, giờ đây khi cô đã có được khả năng sử dụng phép thuật, Merc muốn dùng sức mình để cứu giúp người khác.
Không phải là cô coi khinh giả kim thuật. Rốt cuộc thì họ là những người đầu tiên mà dân thường hoặc những con người nghèo khổ sẽ tìm đến để được giúp đỡ. Không quá lời khi nói rằng các Nhà Giả Kim đã cứu sống biết bao sinh mạng.
Tuy nhiên, khi cô đã sở hữu khả năng sử dụng ma thuật, Merc muốn trở thành một trong những Hồi Phục Sư, những người nổi danh vì đã giang tay cứu sống rất nhiều người.
Ngay khi Rousseaurumu nghe thấy lời thỉnh cầu của cô học trò nhỏ, bà ấy lấy tay ôm mặt mình. Và sau khi thờ dài một hơi, bà nhìn thẳng vào Merc.
“Ahh. Nghe đây Merc. Đến tận bây giờ, con đã bao giừo thấy ta sử dụng phép Hồi Phục lên bất kì ai chưa?”
“Dạ? Nhắc mới nhớ thì… Chưa ạ.”
Khi được bảo vậy, Merc nhận ra cô chưa bao giờ thấy Rousseaurumu niệm Hồi Phục lên ai cả.
Khi mà người bệnh hoặc đang bị thương đến đây để được điều trị, Rousseaurumu cũng chỉ đơn giản là chuẩn bị vài vị thuốc và không bao giờ động đến Hồi Phục.
Mặt khác, Merc tin rằng thay vì để bệnh nhân sử dụng các liều thuốc thông thường, sẽ nhanh hơn nếu chữa trị ngay lập tức cho họ bằng phép Hồi Phục.
“Con người sẽ sinh ra kháng thể với Hồi Phục. Càng nhiều lần con dùng, hiệu quả sẽ càng ít đi. Nếu con sử dụng một cách bất cẩn với những vết thương nhỏ hoặc có thể tự lành theo thời gian, thì con sẽ gặp rắc rối lớn khi đối mặt với những tình huống nguy cấp, cần một biện pháp trị liệu tức thời và hiệu quả.
”Nhưng, chừng nào bệnh nhân không có sức đề kháng đủ mạnh để chống lại Hồi Phục, thì sẽ không có vấn đề gì cả. Và con tin rằng không có nhiều người mắc bệnh nặng hoặc vết thương cần đến phép Hồi Phục nhiều lần để chữa trị.”
“Con có thể đúng, nhưng con cũng có thể sai. Hơn nữa, thay vì dựa vào trực giác của mình, việc biết các triệu chứng, cũng như loại thuốc mà bệnh nhân đang dùng sẽ giúp bạn dễ dàng xác định được phép Hồi Phục nào mình nên dùng.”
“Huh, nhưng ông Rezon từng bảo con rằng người ta có thể sử dụng Hồi Phục cho dù không có bất cứ kiến thức nào về y học.”
Ngay khi tên Hồi Phục Sư nổi tiếng nhất làng được nhắc đến, Master của Merc nhíu mày.
“…Chà, ông ta không sai. Nhiều Hồi Phục Sư hành nghề mà không có gì trong đầu. Đa số thế hệ trẻ hiện nay đều như vậy.”
Rousseaurumu đáp một cách u sầu, khép mắt lại và lắc đầu.
“Cho dù vậy, Hồi Phục không phải là ma thuật mà được phép sử dụng một cách thiếu trách nhiệm. Đôi khi Hồi Phục có thể giết chết chính Hồi Phục Sư. Vậy nên, trừ khi con đối mặt với một căn bệnh hiểm nghèo hoặc vết thương ảnh hưởng đến tính mạng, con nên làm quen với việc sử dụng các phương pháp trị liệu bằng thuốc.”
“…Giết chết chính người Hồi Phục Sư ư? Sao một người sử dụng Hồi Phục lại có thể chết?”
Có những trường hợp bệnh nhân sẽ tử vong nếu không nhận được sự điều trị kịp thời. Nhưng điều đó chỉ xảy ra với người được chữa trị, chứ không phải người thực hiện nó. Cùng lắm thì chỉ bị cạn kiệt ma lực.
Không thể có nguy hiểm đến tính mạng của Hồi Phục Sư được đúng chứ?
“…Xin lỗi, ta nhiều lời rồi. Tóm lại thì ta không định dạy cho con phép Hồi Phục vào lúc này. Bây giờ khẩn trương lên và làm những việc ta giao đi. Con vẫn nhớ đúng không? Hãy lấy những thảo dược trong vườn để làm thuốc cầm máu.”
“Nhưng…”
Merc vẫn còn rất nhiều điều còn thắc mắc, và cô ấy có vẻ không vui khi Master dừng chủ đề này tại đây.
Nhưng nếu cô cố gắng hỏi, Rousseaurumu chắc chắn sẽ nổi giận. Trên hết thì Merc cũng khá tâm huyết với thứ thuốc cầm máu này. ( Trans note: Già đầu rồi mà dễ bị dụ vc =))))) )
Vậy nên hôm nay, Merc sẽ tạm gác lại ước mơ làm Hồi Phục Sư và cố gắng để làm thuốc.
“Thưa Master! Người làm thuốc cầm máu như nào vậy ạ?”
“Đơn giản thôi. Cứ làm như những gì con đã được dạy và đem thành phẩm cho ta vào cuối ngày. Nếu con không thể thì ta sẽ đuổi con đi.”
“…Con hiểu rồi.”
Cách tiếp cận của Rousseaurumu có thể khá khắc nghiệt, nhưng đây là cách mà bà dạy dỗ học trò mình. Merc cũng quen khi mà ngày nào cũng nghe những lời như vậy rồi.
Nói cách khác, cô chỉ cần hoàn thành thuốc và đem nộp trước khi ngày hôm nay kết thúc. Rousseaurumu tin rằng Merc đã được trang bị đầy đủ kiến thức để có thể hoàn thành thứ thuốc ấy.
Cho dù bà có là một Master khó tính, bà ấy sẽ không bao giờ đưa ra những nhiệm vụ bất khả thi.
“Master, Người có dùng lá Chio trong thuốc không vậy?”
“Hmmm… Sao con lại hỏi thế?”
“Người từng dạy con rằng tiêu thụ lá Chio qua đường miệng sẽ dẫn đến tác động xấu cho cơ thể. Nhưng Người cũng từng nhắc là chúng làm cho máu đông lại.”
“Con nhớ à? Tốt lắm. Đó là lí do tại sao con không được làm thuốc ở thể lỏng với chúng.”
Master của Merc nhắc nhở khi mỉm cười ranh mãnh với cô, nhưng Merc lắc đầu.
“Con cũng không tính làm vậy. Dựa trên công dụng thì thuốc cầm máu không phải thể lỏng mà nên là một loại kem. Sẽ không có vấn đề gì nếu lá Chio không đi qua đường miệng để vào cơ thể.”
“Hmp. Làm tốt lắm. Con đúng rồi. Thuốc cầm máu có sử dụng lá Chio. Giờ việc còn lại là mường tượng ra cách làm nó thôi.”
“Vâng!”
Bất chấp thái độ nghiêm khắc của bà, Rousseaurumu sẽ luôn đưa ra cho Merc một gợi ý. Nếu những dự đoán của Merc sai, bà sẽ bảo cô và dẫn cô đến với nguyên liệu đúng đắn.
Mặc dù, Merc không nên mong chờ sẽ có thêm gợi ý nào nữa. Giờ cô nên dồn hết mọi trí lực để tìm ra cách giải quyết.
“Con ra vườn đây ạ!”
“Hãy chắc là đưa ta xem thuốc trước khi con dùng thử. Con sẽ gặp rắc rối lớn nếu làm ra một thứ gì đó có độc và bôi nó lên miệng vết thương.”
“Vâng ạ!”
Merc vẫn còn tận nửa ngày. Cô sẽ phải hoàn thành thuốc cầm máu trước khi ngày kết thúc.
-----------------
dcm thằng tác tên bà sư phụ dài vc. Vừa khó đọc vừa khó gõ lại còn khó nhớ
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại