Một con quái vật tương tự như Gai (?), nhưng lớn hơn nhiều, đang áp sát nhanh chóng và tung ra đòn tấn công.
Khi Đại Hiền Giả Astard bị tấn công, ông bị thổi bay đi, và vị Thánh Iriem mà ông đang bảo vệ cũng chịu chung số phận.
Cho dù không ai trong hai người họ có thể bị giết bởi đòn tấn công như vậy, thì cả hai cũng ngất lịm sau khi rơi xuống đất. Rõ ràng rằng họ không thể tiếp tục tham gia chiến đấu.
“RRRRRRRRRRRRRR!!!”
Sau khi đã hạ gục hai người bọn họ một cách nhanh chóng, con quái vật gầm lên một tiếng ghê rợn. Ngay sau đó, nó quay mặt về những kẻ thù còn lại. Một làn sóng ghê tởm tràn đầy oán hận, Falgaro. Con quái vật này đúng như cái tên của nó. Ngọn lửa trong đôi mắt đó vẫn cháy rực, cho dù một trrong hai chiếc sừng trên đầu đã gãy và máu đang trào ra từ miệng của nó. Con quái vật đang lườm hai kẻ thù còn lại của nó với đôi mặt rực lửa hận.
“…Phew! Nhìn kìa, nó đang cố doạ chúng ta sợ khi biết rằng thời gian của mình không còn nhiều. Hay là nó đang cầu xin ta tha cho một đường sống ấy nhỉ?”
Foldia, mặc trên mình một bộ giáp chiến binh, tay đang cầm một chiếc khiên cong queo trong khi tay còn lại là một lưỡi kiếm đã bị sứt mẻ. Trong bất kì trường hợp nào, nụ cười của người đàn ông này sẽ khiến người ta cảm thấy yên tâm, nhưng giờ đây nó chả qua là một trò lừa bịp.
Với một ánh nhìn nghiêm túc, Estert, người đang đứng cạnh Foldia, khuyên nhủ anh ta. “Này, anh hùng. Cứ tỏ ra cứng rắn như cậu muốn, nhưng chúng ta cũng sắp toang rồi. Cẩn thận khéo hai ta sẽ là người nằm xuống sau đòn tấn công tiếp theo đấy.
“Vậy đây sẽ là lần cuối ông gọi tôi như vậy à? Đâu phải là chúng ta không có cơ hội. Đùa là thế, chứ con này cũng khó nhằn phết đấy.”
“Tôi sẽ lao vào và câu kéo để tạo ra cơ hội. Sau đó thì ông kết liễu nó với toàn bộ sức mạnh. Nếu như tôi phải nói theo cách của ông thì sẽ là “Tung ra mọi thứ ông có.”
“…Cậu, Cậu đang tính lao vào chỗ chết à?”
Cho dù kẻ thù của họ cũng đang hấp hối rồi, thì Falgaro vẫn là một con quái vật đủ sức huỷ diệt cả một đất nước. Sức mạnh của nó sánh được với thảm hoạ tự nhiên, và nó được cho là xuất hiện mỗi 200 năm. Con quái vật này không là gì khác ngoài kẻ thù tự nhiên của nhân loại.
Rỡ ràng là một Foldia đã thấm mệt sẽ phải vật lộn để xoay sở và tạo ra cơ hội cho đồng đội. Và anh ta chỉ có thể làm vậy nếu đặt cược mạng sống của mình vào trận chiến.
Cả hai người đàn ông đều nhận ra rằng để bảo vệ cho tương lai, họ sẽ phải kết liễu con quái vật, và đồng nghĩa với việc họ đang đâm đầu vào chỗ chết.
“Này Estert, ông biết mọi người thường nói gì không? Họ tin rằng chừng nào ta còn được ai đó nhớ đến, thì con người ta sẽ không chết, dẫu cho thân xác này về với cát bụi.”
“Dành những lời đường mật đó cho Thánh Nữ người đang nằm ở kia kìa. Ta chắc chắn sẽ quên cậu vào khoảnh khắc mà cậu bay màu.”
“V-Vô tình quá…”
Estert không thể không thở dài trước sự vô tư của Foldia khi đối mặt với nghịch cảnh.
Mình thực sự chả thể chịu được…
Estert hơn Foldia tầm 10 tuổi. Cho dù vậy ông không thể hiểu được thái độ của chàng thanh niên tuổi đôi mươi này.
Cậu ta cứ đùa giỡn xung quanh, nhưng khi là chuyện công việc thì mọi việc đều được xử lí một cách hoàn hảo.
Và cho dù con đường phía trước có gập ghềnh, chông gai, cậu ta luôn nở nụ cười trên môi. Không ai là không biết đến, chàng thanh niên này đã thành công trong việc lôi kéo mọi người đi theo mình và dẫn dắt họ.
Đó là cách mà Estert nhìn nhận Foldia. Đó là lý do tại sao, cho dù cậu thanh niên đã bao lần nhắc nhở, ông vẫn gán cho cậu cái danh “Anh Hùng”.
“ROARRRRRRRRR”
“Nó đang đến rồi kìa, ông đã sẵn sàng chưa? Khi ra tín hiệu, tôi sẽ lao đến, tạo ra cơ hội, và rồi ông sẽ kết liễu nó.”
Sau khi lườm chúng tôi một lần nữa, Falgaro bắt đầu di chuyển. Foldia cũng rút kiếm ra để chào hỏi nó.
Ôi trời, cậu ta luôn tự mình quyết định. Ít nhất thì tôi cũng phải ra dáng đàn anh thêm lần cuối chứ nhỉ.
Foldia, bất chấp tuổi trẻ nông nổi của cậu ta, là một nhân tố rất quan trọng với thế giới này. Ít nhất thì cậu cũng quan trọng hơn nhiều so với một người như Estert, người sẽ chẳng thể tạo ra được sự khác biệt nào.
“Sẵn sàng chưa? Tôi sẽ đếm đến ba.
Một, hai, b…”
Estert lao tới chỗ Falgaro ngay khi Foldia bắt đầu đếm.
“H-HẢ!? ÔNG LÀM CÁI QUÁI—“
“Ta sẽ lo phần câu kéo! Yên tâm, ta lo được. Tất cả những việc còn lại giao cho cậu đấy Anh Hùng. Nhớ phải kể cho mọi người về ta, vị Đệ Nhất Kiếm Sĩ này đấy!”
Estert nói mà không quay lại nhìn Foldia. Ông lao về phía trước, cặp song kiếm bắt chéo lại trước ngực.
“ROARRRRRRR”
Falgaro sau đó há rộng miệng và thở ra một hơi mạnh, rồi hướng thẳng về Estert…
“HYAAAAAAAAA!”
Estert lao lên phía trước với cặp kiếm đan xen của mình, bất chấp từng bó cơ trong cơ thể đang gào thét.
Cơ bắp ông bị xé nát, xương kêu cót cét khi cơ thể ấy gầm lên. Mọi bộ phận trong thân xác ấy đang rã rời ra, từng phần một.
Nhưng cho dù vậy, người đàn ông vẫn tiếp tục lao lên phía trước.
Bởi vì Foldia đang đợi ông mở ra con đường dẫn đến chiến thắng.
Cậu thanh niên đang cố gắng hết sức để chống lại cảm giác thôi thúc muốn tiến tới giúp đỡ, thay vào đó là chờ đợi Estert tạo ra cơ hội.
Estert biết rằng ông sẽ không thể cho phép bản thân mình lùi bước vào lúc này. Sự lựa chọn duy nhất còn lại là tiếp tục tiến về phía trước.
“ROARRRRRR!”
“AAAAAAAAAAAAAAAAAAHHHHHHHH!”
Hơi thở của Falgaro chợt trở nên yếu hơn, rất có thể là do kiệt sức. Nếu Estert có thể vượt qua khoảnh khắc này, ông có thể làm cho Falgaro phải sơ hở.
… Chúng ta thắng chưa?
Những thanh kiếm ấy, đã giương cao đến tận bây giờ, cuối cùng cũng gãy.
“Ah…”
Cho dù sức mạnh của Falgaro đã bị suy yếu, nó vẫn thừa sức để giết chết Estert.
Ông chầm chậm hướng ánh mắt xuống nhìn dòng máu đang chảy ra từ một lỗ trên ngực, vết thương Falgaro đã để lại trên người Estert.
Mình thua rồi à…nhưng…
“AHHHHHHH!!!”
Khoảnh khắc Estert ngã xuống, khoé mắt ông bắt gặp cảnh niềm hy vọng của nhân loại, vị Anh Hùng của ông, đang lao sát đến.
Sau cùng thì, mọi chuyện không phải là vô ích.
Mặc dù Estert sẽ không thể chứng kiến cách mà trận chiến này kết thúc, ông tin rằng Foldia sẽ chấm dứt con quái vật ấy. Cái danh Anh Hùng không phải để chưng, nhỉ?
Và nhiệm vụ của người hùng là tiêu diệt kẻ thù của thế giới này.
“Thôi nào. Anh Hùng không nên rơi nước mắt.”
Estert giở giọng quở trách với những giọt lệ của Foldia rơi xuống, trước khi thị lực của ông trở về với bóng tối sâu thẳm. Mi mắt của Estert đóng lại, một lần cuối cùng.
Đây là ngày mà Đệ Nhất Kiếm Sĩ vĩ đại ra đi.
Hoặc ít nhất thì, mọi chuyên nên xảy ra như vậy.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại