“Không thể!”
Mất hết kiên nhẫn, Saraswati mở to mắt với vẻ khó tin.
Đúng vậy.
Đây mới chỉ là lần thứ hai trong cuộc đời được lao vào trận chiến, và cũng là lần đầu dùng giáo.
Cô bé đã học kiếm thuật cả năm trời đã bị một “con gà” đánh bại.
“Norwin thắng.”
“….”
Saraswati thất vọng hướng mắt ra chỗ khác.
“Cút.”
“Ờm, em xin lỗi.”
Quên mất là tôi đang ở trên người ẻm.
Tôi vội đứng dậy bỏ lại Saraswati ở đây.
“Saras.”
“Con biết cha muốn nói gì mà. Con không phải là đệ tử của cha nhỉ?”
“Khoan, ý ta không phải--|
“Không! Giờ con không muốn nghe cha nói câu đó đâu!”
Từ chối những lời dịu dàng của Schneizel, Saraswati chạy khỏi sân tập nhanh nhất có thể.
".Tại sao lại thế này chứ? Chết tiệt."
Schneizel cúi đầu với vẻ mặt phức tạp.
"Bác Schneizel,"
"Ồ, xin lỗi. Ta vừa mới gặp vài chuyện. Nếu ghép con bé với nhóc làm 1 cặp thì ta nghĩ là sẽ ổn thôi, chết tiệt. Ta đây đã không nghĩ đến cảm xúc của con bé mất rồi."
"Xin lỗi ạ. Cháu không nghĩ mình có thể thắng đâu."
". Không cần phải xin lỗi. Trong trận chiến, thua là thua."
Đúng vậy.
Trận đấu này là để luyện tập cho một trận chiến thực sự, cho một trận chiến sinh tử.
Không có chỗ cho lời bào chữa.
Trong trận chiến thật, chết là hết.
"Này nhé..."
Khi tôi ngước nhìn Schneizel để đáp lại tiếng gọi của ông, ông ấy đang gãi đầu với vẻ mặt hơi bối rối.
Tôi có thể thấy rõ ông ấy đang bị giằng xé giữa việc có nên nói với tôi hay không, và cán cân đang nghiêng về phía chính bản thân ông.
Tôi nợ Schneizel một lời cảm ơn.
Tôi nên giúp ông ấy bằng cách nào đó
"Bác có muốn cháu làm bạn với chị và huấn luyện cùng với chị ấy không ạ?"
"Khoan, sao nhóc biết?. Sao biết hay thế?"
"Chà, phải nói rằng cháu đã suy nghĩ về chuyện đó đấy."
Thực ra, tôi chỉ biết câu trả lời mấy người cần với mớ kiến thức trong game này thôi.
Sự khác biệt duy nhất là nhân vật chính đối với tôi, không phải Arthur.
Nhưng làm con của Nicolas thì cũng tiện phết đấy
Bề ngoài, tôi là một đứa trẻ năm tuổi, nhưng bên trong, tôi là một thiếu niên Alaska. Tôi là một đứa trẻ thần đồng, và vì là con của Nicolas, nên những gì tôi ni tôi nghĩ khác với cách suy nghĩ của người bình thường.
Tôi sẽ đưa ra quan điểm của mình dựa trên kiến thức trong game bằng lời nói: "Từ giờ trở đi, ta đây sẽ nghĩ về việc hạ gục mọi người".
Tôi không giỏi việc này. Nếu đó là sự thật, đó không phải là điều có thể yêu cầu một cậu bé làm đâu.
Schneizel ngại ngùng nói, nhưng nếu ông ấy nhận thức được điều đó, thì tôi nghĩ cũng không có vấn đề gì.
Đây là thông tin tôi nhận được trong game, nhưng mẹ của Saraswati đã ra đi ngay khi sinh con.
Còn Schneizel, người được coi là thế hệ anh hùng tiếp theo, luôn di chuyển, cả trong và ngoài nước, nên ông khó có thể dành thời gian cho gia đình, và đây là lý do khiến họ không sống hòa thuận với nhau.
Ông phải tự mình giải quyết vấn đề, nhưng nếu không thể, ông ấy sẽ nhờ người khác làm việc đó thay mình. Tôi không nghĩ cách suy nghĩ ấy tồi đâu.
"Hãy để chuyện này cho cháu và đợi cho đến bình minh nhé!"
Giờ thì đến lúc quẩy hết mình rồi.
Tôi sẽ nhanh chóng giải quyết căng thẳng mà gia đình này đang phải chịu đựng, cải thiện sự nhạy cảm của họ và xây dựng mối quan hệ cho tương lai!
---Tôi đã rất nhiệt tình, nhưng ....
Ngày hôm sau. Tôi đang tập thể dục ở sân tập vào thời gian đã định, nhưng Saraswati lại không xuất hiện.
Thôi thì tạm nghỉ một ngày vậy.
Đó là ngày hôm qua. Tôi không biết liệu em ấy có còn tâm trạng không tốt nữa không.
Ngày hôm sau.
Một lần nữa, Saraswati không đến.
Lạ nhỉ.
Tôi đã hỏi một hiệp sĩ gần đó về chuyện này, và anh ấy nói với tôi rằng Saraswati đã vung kiếm trong phòng tập hôm nọ, bất kể điều đó đã khiến em ấy bực bội đến mức nào.
Hmmm, phải đi tìm rồi.
Nên là, ngày hôm sau.
Tôi quyết định đi tìm Saraswati, nhưng không có dấu hiệu nào của em ấy cả, như thể đang tránh mặt tôi hết mức có thể vậy.
Không, nghiêm túc đó, tôi nên làm gì đây?
Thay vì hòa hợp, tình hình có thể được khắc phục ở trạng thái tồi tệ nhất có thể của mối quan hệ.
Tôi có thể nhờ Schneizel giúp đỡ, nhưng ông ấy đã đến cung điện hoàng gia ngay sau ngày hôm đó vì có việc phải làm và vẫn chưa quay lại.
"Hầy."
Ngày hôm sau.
Tôi đang tập các bài tập hàng ngày trên sân tập vì không thể bỏ lỡ buổi tập của mình.
Và sau đó
"Ớ?"
Tôi nhìn thấy một bóng dáng tóc đỏ quen thuộc qua khóe mắt. Tôi chạy về phía em ấy nhanh nhất có thể để xem liệu Saraswati cuối cùng đã đến chưa...
"------Gì vậy?"
Vẻ thờ ơ này
Cô gái có đôi mắt như cá chết ấy là Lucy.
"Làm ơn giúp em với!"
"------ Hở?"
Cặp song sinh thân thiết với nhau. Vì là chị em sinh đôi, nên có lẽ họ biết rất rõ về nhau.
Lúc này Lucy phải biết Saraswati đang ở đâu chứ nhỉ!
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage