“Cha ơi! Sao con lại phải ghép cặp với thằng này chứ?”
“Đúng rồi đấy. Cháu chả thấy công bằng gì cả.”
Đây là khoảnh khắc duy nhất Saraswati và tôi lại tâm đầu ý hợp như vậy.
Tôi chả muốn luyện tập với “bà nội” này tí nào, đơn giản là vì không thích thôi.
Có thể thấy rõ Saraswati sẽ thấy khó chịu vì sự gián đoạn liên tục này.
“Xin lỗi Saras yêu dấu, nhưng đây là thỏa thuận. Nên là, nhóc kia, ta là giáo viên. Còn mi là đệ tử. Thế, muốn nói gì nào?”
“---Hớ? Đừng có giả đần chứ ạ!”
“Không, không có gì đâu ạ, thưa thầy?”
Tôi có thể nhận thức rõ nụ cười của tôi đang dần trở nên gượng gạo, nhưng rồi tôi đã cố kiềm nén cơn giận.
Một ngày nào đó tôi sẽ đánh bại ông, chắc chắn luôn đấy.
“Nhưng mà cha ơi!”
“Giờ ta sẽ không nói cho con biết đâu, nhưng đây là việc phải làm. Con có thể học hỏi được nhiều thứ từ thằng bé này đấy.”
Schneizel cúi xuống và nói chuyện ngang tầm mắt với Saraswati.
Nhưng, giống như một con ngựa hung hăng, cô gái trẻ ấy chỉ biết phồng má.
"COn không có gì để học hỏi từ thằng đó cả!"
"Ồ, thế cơ à?"
"Tất nhiên rồi ạ!"
Schneizel mỉm cười.
Lúc ổng cười, vì lý do nào đó tôi lại tưởng tượng đến nụ cười của ông bố nhà mình.
“Thế cố mà đánh bại nhóc đó đi.”
Ơ, có phải mục đích của cuộc trò chuyện này là dẫn đến sự kiện đó không nhể?
“Nếu thắng thằng nhóc này, thì không cần phải nói tới chuyện thành viên gì đó nữa. Thậm chí ta còn nhận con làm đệ tử ấy chứ.”
“Thật ạ?”
“Ờ.”
“Rồi, những việc con cần làm là đánh bại thằng đó thôi nhỉ?”
Saraswati nhìn tôi với vẻ tràn đầy động lực, và Schneizel thì đứng đằng sau cười cười.
Tôi cũng là đệ tử chứ bộ, trường hợp mà mấy cha thắc mắc ấy. Đừng có hành động luôn mà không có tôi đây.
Nhưng tôi đây không có quyền từ chối.
“Bác Schneizel à~ Giờ hãy phổ biến chi tiết luật thi đấu đi ạ.”
“À ừ. Nhóc phải cầm vũ khí trên tay, và người đầu tiên đánh trúng đối thủ bằng kiếm gỗ sẽ thắng.”
“Hiểu rồi ạ. Nói cho rõ ràng thì, không xài ma thuật phải chứ ạ?”
“Bình thường.”
“Vâng, ma thuật à—”
Saraswati kinh ngạc nhìn tôi khi nghe thấy từ “ma thuật”.
Lý do là vì Saraswati không làm chủ được ma thuật kể cả lúc bắt đầu câu chuyện. Tôi tự hỏi liệu em ấy có thấy xấu hổ về những gì vừa nói hồi nãy không.
Con không có gì để học hỏi từ thằng đó cả!
“Saraswati, con cũng phải theo luật đấy nhá?”
“Con không quan tâm. Luật có như nào đi nữa thì con vẫn sẽ thắng thôi.”
Tự tin gớm.
“Thế thì cả hai đứa chọn vũ khí theo ý thích đi.”
Schneizel chỉ vào những vũ khí đã được bày sẵn trên mặt đất. Thực tế là cả hai không phải là những người không cùng hội cùng thuyền.
Tôi tự hỏi mục đích của việc này là gì.
Saraswati mà tôi biết là một cô gái yêu kiếm hơn bất cứ thứ gì khác, nhưng tài năng của em thì lại không được như ý muốn.
Trên em ấy là người cha, một anh hùng, và ngay bên dưới là cô chị gái, người cũng rất là tài năng.
Cô hận bản thân chỉ là kẻ không ra gì, lại còn từng quay lưng với kiếm nữa chứ.
Tuy nhiên, khi em ấy gặp nhân vật chính, Arthur, và chứng kiến nỗ lực phi thường mà hắn dành cho thanh kiếm của mình, em đã bắt đầu lại.
Sau đó, ẻm làm hòa với Lucy, và những nỗ lực của em ấy đã được đền đáp khi luyện tập với cha mình và Lucy, người mà em ấy đã cố tình tránh mặt...
Hừm.
Ở giai đoạn này, có lẽ Schneizel thấy rằng Saraswati không có tài năng gì.
Đảm bảo đây là lý do ông không cho phép em ấy trở thành đệ tử.
Thế, những việc tôi được yêu cầu giờ đây chỉ có chăm chỉ tập luyện thôi à?
KHông thể tin là tôi mới 5 tuổi, nhưng mà tôi đây có trí tuệ và tài năng về ma thuật đấy.
Có lẽ là Schneizel muốn con gái thấy gốc rễ của mọi chuyện là sự chăm chỉ.
Tốt quá nhỉ?
Nếu có thể thắng con bé Saraswati, tôi có thể sẽ thắng Lucy, và cả Schneizel nữa, như là khoai tây nóng ấy.
“Rồi, thử thôi nào.”
Vì trước kia chưa hề cầm kiếm bao giờ nên tôi liền cầm thanh giáo gỗ lên.
“Nhóc có chắc là không dùng kiếm không đấy?”
“Vâng, cháu đã cầm kiếm bao giờ đâu.”
Tôi không nghĩ mình có thể chiến thắng bằng kiếm trước một đối thủ có kinh nghiệm, cho dù người đó có tài năng đến đâu.
Nếu tôi muốn xóa điều kiện đó, tôi nghĩ giáo là lựa chọn tốt nhất ở đây, vì chắc là nó có thể chống lại sự khác biệt về tầm với.
"Lên thôi."
Sự lựa chọn của Saraswati vẫn là thanh kiếm.
Ban đầu, nó là một vũ khí ngắn hơn ngọn giáo, và vì dành cho trẻ em nên nó chỉ dài bằng một nửa ngọn giáo mà tôi đã lấy.
"Thế đã sẵn sàng chưa?"
“Lúc nào cũng sẵn sàng ạ ".
Tôi không biết làm thế nào để thiết lập cái đồ này. ------ Ờ kệ mịa đi.
"Được rồi. Bắt đầu!"
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage