Đầu Voi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

280 6883

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19952

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 915

Toàn văn - 7.3

“Đừng có mà nói nhảm.”

Người phản bác thay cho Kẻ Thoát Chết vẫn đang im lặng là Kẻ Đào Tẩu.

“Hắn đang phải nhập viện vì bị gã Ikuta đâm đấy. Một kẻ bị tổn thương phổi, phải dùng máy trợ thở thì làm sao mà giết người được.”

“Khiến chúng ta nghĩ như vậy chính là mục đích của gã này.”

Két, chiếc bàn mổ kêu lên. Ông có thể cảm thấy Kẻ Thoát Chết đang cựa mình.

“Khi Ayaka và Mafuyu chết, Kẻ Thoát Chết đang nằm trên giường bệnh ở một nơi cách xa hiện trường. Chỉ duy nhất Kiki là chết vì nôn nội tạng ra sàn phòng bệnh. – Ít nhất, Kẻ Thoát Chết đã khẳng định như vậy. Đêm ba ngày trước, Kẻ Thoát Chết đã chiếu ký ức về lúc Kiki chết lên gương. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, tao đã cảm thấy có gì đó không ổn với ký ức đó.”

Zouyama cũng có cảm giác tương tự. Cảm giác như mình đã từng thấy một chi tiết nào đó trong ký ức của Kẻ Thoát Chết ập đến.

Kẻ Sửa Chữa bám vào thành bàn mổ, cúi xuống nhìn vào mặt Kẻ Thoát Chết.

“Nếu mày có nhã hứng nghe tao nói, liệu có thể cho xem lại ký ức đó một lần nữa không?”

Vài giây im lặng.

Ngay sau khi chiếc mặt nạ nhựa mờ đi vì hơi thở, tấm rèm phòng bệnh hiện lên trong gương. Kiki, tay đang áp điện thoại lên tai, kéo rèm ra. Bên ngoài cửa sổ, những chồi non của cây chinkapin đang đung đưa.

– Con bé đó rốt cuộc đã đi đâu chứ.

– Chắc nó ăn cơm rồi về thôi?

Hình như tivi đang bật, một đoạn nhạc nền lạc lõng nào đó – những nốt nhạc nghịch tai của đàn contrabass – vang lên.

– Mafuyu cũng tự ý đi mất. Con bé đang nghĩ cái quái gì vậy.

Kiki đặt chiếc túi tote xuống. Tầm nhìn của Kẻ Thoát Chết chao đảo dữ dội.

– Em mang đồ thay đến cho anh đây.

Cây chinkapin ngoài cửa sổ rung rinh.

– Oẹẹẹẹ.

Tiếng nôn mửa hòa cùng tiếng những vật nặng rơi bịch bịch xuống sàn. Tiếng còi xe cứu thương to dần rồi nhỏ lại và tắt hẳn.

Kẻ Thoát Chết bám vào cọc truyền dịch để ngồi dậy. Kiki đang chống tay chân xuống sàn, hai vai nhấp nhô khó nhọc.

“Đúng như tao nghĩ. Ký ức này có mâu thuẫn.”

Kẻ Sửa Chữa gõ vào tấm gương rồi nhìn Kẻ Đào Tẩu và Zouyama. Ông đã xem xét kỹ những gì được chiếu trong gương, nhưng không hiểu Kẻ Sửa Chữa định nói gì.

“Thật đáng buồn. Các mày có bộ não tài ba như vậy thì cũng nên tận dụng nó nhiều hơn đi chứ.”

Hắn nhún vai một cách mỉa mai.

“Đầu tiên cần chú ý là cây chinkapin ngoài cửa sổ. Khi Kiki mở rèm, chúng ta thấy những chồi non đang đung đưa. Nhưng cây chinkapin vốn là loài cây ở vùng ấm hơn. Nó không tự mọc ở hầu hết các khu vực thuộc vùng Tohoku. Nơi duy nhất quanh bệnh viện Đại học Y Kagasei có trồng chinkapin là sân thượng của Khu nhà số 3 – khu quảng trường từng được xây dựng để bệnh nhân khoa tâm thần tắm nắng. Vậy thì cây chinkapin nhìn thấy từ cửa sổ phòng bệnh của Kẻ Thoát Chết hẳn phải là cây được trồng trên sân thượng đó.”

“Ừm, chắc là vậy.”

“Bệnh viện Đại học Y Kagasei có ba khu nhà từ số 1 đến số 3. Lần lượt cao mười lăm, mười sáu và mười ba tầng. Việc có thể nhìn thấy cây trên sân thượng của Khu nhà số 3 từ cửa sổ cho thấy phòng bệnh của Kẻ Thoát Chết phải ở tầng mười bốn trở lên.”

“Thế thì rốt cuộc–”

“Mặt khác, khi Kiki nôn ra nội tạng, tiếng còi xe cứu thương đã vọng vào từ bên ngoài. Chiếc xe này có lẽ đã đi qua trước khu nhà bệnh để đến trung tâm cấp cứu, nhưng điều lạ lùng là âm thanh của nó.”

“Ý mày là thế này phải không?”

Kẻ Đào Tẩu đá cục thịt dưới chân. 

“Một kẻ ở tầng mười bốn trở lên như Kẻ Thoát Chết không thể nào nghe rõ tiếng còi xe cứu thương chạy trên mặt đất như vậy. Ra vậy, quả là một lời chỉ giáo xứng tầm với chủ nhân của bộ não vĩ đại.”

Hắn lăn cục thịt đang lật ngửa.

“Nhưng liệu có đúng không? Giả sử chiều cao trần mỗi tầng là bốn mét, thì tầng cao nhất là mười sáu cũng chỉ là 4 nhân 15, tức sáu mươi mét so với mặt đất. Giả sử con đường xe cứu thương chạy qua cách khu nhà bệnh năm mươi mét, tính khoảng cách đến phòng bệnh thì–”

d= √(60²+50²)

Kẻ Đào Tẩu di chuyển ngón tay như đang viết một công thức.

“Khoảng bảy mươi tám mét.” Hắn chĩa đầu ngón tay về phía Kẻ Sửa Chữa. “Không phải là khoảng cách xa đến mức không nghe thấy tiếng còi.”

“Đúng là như mày nói.”

Kẻ Sửa Chữa gật đầu đồng tình. Vẻ mặt hắn như đang khen một đứa trẻ kém cỏi.

“Việc nghe thấy tiếng còi, tự bản thân nó không có gì lạ. Điều tao nói là lạ chính là cách âm thanh nghe được.”

Hắn quay lại nhìn tấm gương, đưa ngón trỏ lên tai.

“Vừa mới nghe to lên thì đã nhỏ đi ngay – tiếng còi xe cứu thương đã nghe như vậy. Dĩ nhiên âm lượng thực sự không thay đổi. Âm thanh nghe lúc to lúc nhỏ là do khoảng cách giữa xe cứu thương và phòng của Kẻ Thoát Chết thay đổi khi xe di chuyển. Xe đến gần thì âm thanh nghe to hơn, xe đi xa thì nghe nhỏ lại. Nhưng Kẻ Thoát Chết lại ở tầng mười bốn trở lên. Theo giả định mỗi tầng cao bốn mét, Kẻ Thoát Chết đã ở độ cao từ 4 nhân 13, tức năm mươi hai mét trở lên so với mặt đất. Với khoảng cách xa như vậy, không thể nào nghe được sự thay đổi âm lượng rõ ràng đến thế.”

Kẻ Sửa Chữa mở một chiếc hộp gỗ, lấy ra bút chì và giấy.

“Để tao bắt chước Kẻ Đào Tẩu chơi trò toán học một chút. Giả sử xe cứu thương đi qua con đường trước khu nhà bệnh với vận tốc sáu mươi km/h. Đặt thời gian từ lúc đi qua là x giây, khoảng cách giữa xe và phòng bệnh là y mét, thì trường hợp ở phòng bệnh tầng một sẽ là f: y = |16.7x|, còn trường hợp ở phòng bệnh tầng mười bốn sẽ là g: y=√((16.7x)²+52²). So sánh hai đồ thị này là sẽ thấy rõ sự khác biệt.”

Hắn nhanh chóng vẽ đồ thị và cho ba người xem. Kết quả rõ như ban ngày.

NyRkED.jpg

“Ở tầng một, khoảng cách với xe cứu thương tăng giảm rõ rệt, trong khi ở tầng mười bốn, nó thay đổi một cách từ từ. Thực tế còn có khoảng cách giữa khu nhà bệnh và con đường, nên sự thay đổi âm thanh còn khó nhận biết hơn nữa. Điều này thật vô lý. Nếu Kẻ Thoát Chết thực sự ở trong phòng bệnh có thể nhìn thấy cây chinkapin từ cửa sổ, hắn không thể nào nghe được sự tăng giảm âm lượng rõ ràng đến vậy. Kẻ Thoát Chết đang nói dối chúng ta. Ký ức mà gã này cho chúng ta xem đã bị trà trộn bởi một thứ ở một nơi hoàn toàn khác.”

Kẻ Sửa Chữa nhìn xuống Kẻ Thoát Chết rồi dứt lời. Kẻ Thoát Chết vẫn đang chầm chậm hít thở, lồng ngực phập phồng, lắng nghe từng lời của Kẻ Sửa Chữa.

“Mục đích, dĩ nhiên, là để che giấu việc chính mình đã giết gia đình. Mượn lời của Kẻ Hạnh Phúc, là để tạo bằng chứng ngoại phạm đối với những bản thể khác của chúng ta. Đoạn trước khi Kiki nôn ra nội tạng – từ lúc áp điện thoại lên tai mở rèm phòng bệnh, cằn nhằn các con gái rồi đặt túi tote xuống – đều là ký ức thật khi mày nhập viện. Ngươi đã chọn ra những đoạn trông có vẻ hợp lý nhất từ ký ức sau khi bị Ikuta tấn công vào ngày 26 tháng 3 cho đến lúc xuất viện. Nhưng sau đó, tầm nhìn của Kẻ Thoát Chết chao đảo như thể vừa trở mình. Chính khoảnh khắc này, Kẻ Thoát Chết đã chuyển đổi ký ức. Bằng cách chiếu ngay lập tức một ký ức của ngày khác lên gương, hắn đã khiến hai cảnh tượng trông như thể nối tiếp nhau.”

“Chuyện đó là không thể.”

Ông buột miệng càu nhàu. Kẻ Sửa Chữa nhún vai, ra hiệu cho ông nói tiếp.

“Nhìn qua gương, Kiki rõ ràng đã nôn trong phòng bệnh. Tao không nghĩ có thể làm giả một ký ức thuận tiện đến thế. ‘Em làm ơn giả vờ nôn nội tạng trong phòng bệnh một chút được không’ – có nhờ vả một cách kỳ quái như vậy cũng chắc chắn sẽ bị từ chối.”

“Đúng thế thật.”

Kẻ Đào Tẩu vỗ tay. Kẻ Sửa Chữa vẫn giữ thái độ tự mãn.

“Như Kẻ Hạnh Phúc đã nói, ngụy tạo một ký ức thuận lợi như vậy là điều không thể. Hãy đảo ngược suy nghĩ lại. Không phải Kẻ Thoát Chết đã giết Kiki bằng cách khiến cô ấy nôn ra nội tạng rồi ngụy tạo ký ức về cảnh đó. Mà hắn đã giết Kiki bằng cách khiến cô ấy nôn ra nội tạng để tái sử dụng một ký ức đã có sẵn trong não.”

Mọi âm thanh bỗng dưng tắt lịm.

“Một ký ức ngủ yên trong tất cả chúng ta, nhưng chưa bao giờ được liên kết với vụ án. Đó là ký ức vào mùa xuân hai mươi ba năm trước, khi chúng ta chuốc cho cô gái diễn viên kịch uống rượu vang đỏ đến sáng rồi đưa vào khách sạn Ganesha.”

Kẻ Đào Tẩu chết sững. Đôi mắt mở to của hắn nhìn về một nơi xa xăm.

“Khi đó tao vẫn còn là bác sĩ thực tập, Kiki cũng chỉ là một diễn viên kịch vô danh. Tao đã chọn một căn phòng mà không xem xét kỹ, nào ngờ đó lại là một phòng theo phong cách phòng bệnh. Các mày đều biết khách sạn đó ám ảnh với concept của nó đến mức nào. Giường không chỉ là giường y tế, mà cạnh giường còn có cả máy đo điện tâm đồ và cọc truyền dịch, trên trần còn có cả thanh ray treo rèm. Cảm giác khó xử khi Kiki đang tắm thì không gì tả nổi. Chẳng khác nào tự thú mình cùng loại với những giáo viên hay lui tới các câu lạc bộ tình ái theo chủ đề trường học. Nhưng rồi Kiki bước ra từ phòng tắm, nói ‘Em mang đồ thay đến đây’ và chìa ra bộ đồ cosplay áo blouse trắng – ngay sau đó, cô ấy nôn thốc nôn tháo ra một đống.”

Ông cảm thấy như thể mình vừa bị thôi miên mà không hay biết.

Cảnh tượng mà ông cứ ngỡ là của ba ngày trước, thực chất lại là chuyện của hai mươi ba năm về trước sao?

“Lượng thức ăn của Kiki thời đó không phải dạng vừa. Lượng chất nôn ngày hôm đó cũng kinh khủng phải không? Trong ký ức mà Kẻ Thoát Chết vừa cho xem, Kiki đã nôn ra thứ gì đó có vẻ nặng. Đó không phải là nội tạng. Đó là chất nôn. Kẻ Thoát Chết đã đánh tráo ký ức của ba ngày trước từ giữa chừng bằng ký ức của hai mươi ba năm trước, để tạo ra ảo giác rằng Kiki đã chết trong phòng bệnh.”

Khi Kẻ Thoát Chết chiếu ký ức lên gương ba ngày trước, Zouyama đã bị một cảm giác ám ảnh rằng mình đã từng thấy một chi tiết nào đó trong đó. Thứ trùng khớp với ký ức của Zouyama không phải là một chi tiết nào đó trong gương, mà là chính toàn bộ quang cảnh đó. Có lẽ chính ông cũng đã suýt nhìn thấu được mánh khóe của Kẻ Thoát Chết vào lúc đó.

"Kẻ Thoát Chết thực sự đã xuất viện muộn nhất là vào ngày ba tháng tư, thời điểm Ayaka chết. Vết thương khi bị Ikuta tấn công có lẽ chỉ cần điều trị khoảng một tuần là khỏi. Bằng cách băng gạc kín mặt, đeo mặt nạ nhựa và mặc áo bệnh nhân đi ngủ, gã đã nguỵ tạo rằng mình vẫn tiếp tục nằm viện sau đó."

Kẻ Sửa Chữa đứng ở phía đầu của Kẻ Thoát Chết, nhìn xuống gương mặt đang đeo mặt nạ.

"Tao không biết hiện giờ mày đang ở đâu. An toàn nhất là Bất Tử Quán, nhưng cũng có thể mày đã lập một cơ sở mới ở nơi nào khác.

Dù thế nào đi nữa, mày đã giam cầm gia đình mình ở đó. Sau đó, mày dùng thuốc nổ trong bộ dụng cụ ảo thuật để cho nổ tung Ayaka, moi nội tạng của Kiki và làm vỡ đầu Mafuyu. Mày chọn cách thức tàn độc đến vậy là để ngăn chúng ta nhận ra sự tương đồng với ký ức ngọt ngào hai mươi ba năm trước. Còn việc cố tình cho nổ bay cả hai đứa con gái có lẽ là để chôn vùi cái chết dị thường của Kiki giữa ba cái chết tàn khốc."

Kẻ Sửa Chữa đặt ngón tay lên chiếc mặt nạ, tháo chốt dây đeo. Bờ vai của Kẻ Thoát Chết giật nảy lên.

"Chỉ còn lại một câu hỏi. Tại sao mày lại giết gia đình mình?"

Nói rồi, hắn kéo chiếc mặt nạ khỏi mặt Kẻ Thoát Chết.