“Hừm… Hà…”
Khi mặt trời ló dạng, tôi tự mình thức dậy mà không cần tới báo thức.
Lâu lắm rồi mới tự giác dậy như thế này đấy.
“Mình ngủ lâu hơn mình nghĩ nhỉ…”
Chiếu theo thời gian tôi lên giường vào tối hôm qua thì chắc hẳn tôi đã ngủ được một giấc rất dài rồi.
Bỗng, tôi thấy có gì đó là lạ rồi kéo chăn ra.
“Ối giồi ôi, ướt nhẹp người rồi. Đi tắm thôi.”
Cổ họng tôi khô rang, nên tôi nốc ít nước trước khi tiến tới phòng tắm.
“A~~ Đã quá”
Tắm xong, tôi chuẩn bị đi học và làm cho mình một bữa sáng đơn giản.
Hôm nay tôi định chỉ ăn bánh mì nướng với thịt xông khói và trứng ốp.
Tôi nướng nhẹ chiếc bánh để giữ độ xốp. Sau đó đặt miếng thịt xông khói đã chín lên bánh, lát thêm trên đó một quả trứng tráng. Cuối cùng, tôi rắc một chút muối và tiêu, buổi ăn hoàn thành.
Đây là một buổi sáng khá là đơn giản, không tốn quá nhiều thời gian và làm tôi đủ no.
Vì thường làm món này nên tôi nhận thấy ăn với dĩa và dao là dễ nhất.
Ăn xong, có chút thời gian rảnh trước khi xe buýt đến. Tôi thường coi TV hoặc chỉ lướt điện thoại, ngồi nhìn xa xăm.
Lạ là những khoảnh khắc vô thưởng vô phạt này lại khiến tôi hạnh phúc vô cùng.
Như thường lệ, tôi mở Tweeter lên và thật bất ngờ, hàng tá thông báo nhảy liên tù tì.
“Hửm, đã có chuyện gì xảy ra sao?”
Khó hiểu nhỉ, đó là thông báo đến tài khoản của Yuka Shirahime, không phải tài khoản cá nhân.
“Hay đó là phản ứng về video của mình nhỉ?”
Tôi kiểm tra thông báo và thấy hàng trăm người bắt đầu theo dõi mình.
“Cái gì đây…?”
Không thể tin nổi. Tôi từng nghe ai đó nói rằng rất là khó cho Vtuber có được một lượng theo dõi lớn, đặc biệt là nếu không có sự đứng sau của công ty quản lý.
Chắc là do sự nổi tiếng của Yuru-sensei rồi.
Sự quảng bá này đã mang lại hiệu quả kỳ diệu.
Phải đăng thêm video sớm thôi!
Tôi phải đáp lại sự ủng hộ gửi đến mình.
Tuy nhiên, khá là buồn khi việc trả lời cho từng người chẳng thể kéo dài mãi mãi với lượng theo dõi tăng chóng mặt trong tương lai, tôi đang lo rằng mình sẽ không thể bắt kịp với số lượng ấy.
Dẫu vậy, tôi vẫn muốn đáp lại cho càng nhiều người ủng hộ mình càng tốt.
Mới đó đã đến lúc đi rồi, tôi rảo bước tới trạm xe rồi bắt xe buýt đến trường.
Đi xe buýt là vậy chứ chỉ tốn có 20 phút để đến trường, chuyến đi này không dài lắm.
==========================================
Tới nơi, tôi vào lớp, ngỏ lời chào với Yuuto và ba cô bạn gái kia.
Kể từ khi được biết tôi là Vtuber, dường như ba cô gái kia ngày càng để ý đến tôi hơn.
Suốt giờ học, tôi vô cùng tập trung và cẩn thận ghi chép những điểm quan trọng.
Tôi không muốn sử dụng quá nhiều thời gian để ôn lại bài, vậy nên tôi luôn đảm bảo mình sẽ nhớ được mọi thứ ở trên lớp.
Vào giờ ăn trưa, tôi và Yuuto quyết định cùng nhau xuống căn tin ăn.
“Dù sao thì, Yuki, chả phải mày đã lập kênh vào hôm qua đúng không?”
"Ừ! Đúng rồi, nhưng xong xuôi tao liền thiếp đi luôn…”
“Mày lúc nào cũng ngủ nhanh quá nhể.”
“Ừm thì khó có thể giữ tỉnh táo được.”
Cậu ta nhìn tôi chằm chằm, nhưng thật sự thì buồn ngủ là điều không thể tránh mà.
“Dù đã ngủ nhiều như vậy, dường như cu cậu đây chả cao lên tí nào nhể…”
“Đừng nhắc tới nó… Đừng nhắc tới nó…”
Tôi vô thức nói ra suy nghĩ của mình. Thật sự thì chủ đề này rất nhạy cảm.
“Ồ, xin lỗi."
“Chà, tao cũng cảm giác rằng mình thực sự không thể cao thêm được nữa…” ”
“Sau khi gặp bố mẹ mày rồi thì tao thấy chẳng có gì ngạc nhiên cho lắm. Dường như mày được thừa hưởng những đặc điểm ít được mong muốn nhất của một thằng đàn ông đấy…”
"Thật đấy. Bố tao trông trẻ hơn so với tuổi, còn mẹ tao thì đẹp như mỹ nhân rồi.”
“Thế quái nào tao phải thừa hưởng chiều cao của bố và kiểu tóc, làn da không tì vết, các đường nét trên khuôn mặt của mẹ chứ?!”
“Chiều cao phá hỏng mọi thứ nhỉ.”
“Đi chỗ nào thì người ta cũng đối xử với tao như một thằng shota, lâu lâu còn tệ hơn nữa cơ, như một đứa con gái!”
“Ờm thì việc đó chắc hẳn cũng phải có lợi ích gì nhỉ?”
“Hửm… Ăn đồ ngọt với mấy bạn gái khác là điều bình thường chăng…chắc vậy?”
“Mày sắp thành gái mẹ rồi còn đâu.”
"Tao là đàn ông, thề, real man 100%!"
“Biết rồi biết rồi.” Yuuto cười to khi trả lời.
“Chúng ta đang ở căng tin đấy Yuki.”
“Hứ…”
“Này, đừng dỗi nữa mà. Mày muốn ăn gì này?”
“Không biết nữa, tỷ năm rồi tao mới xuống chỗ này đấy.”
“Dù sao thì mày cũng thường tự làm bento ở nhà mà mà.”
“Tối qua tao ngủ sớm quá nên không có thời gian làm cho bữa hôm nay.”
"Á đù có ý tưởng nảy ra trong đầu tao. Này, hay là mày thử làm video nấu bento đi”
"Hả? Ý tưởng đấy hợp lý nhể.”
“Với câu kết thì, mày có thể nói với người xem của mình, 'Mời onii-chan và onee-chan ăn nha!' Điều đó có khả năng sẽ tạo nên sức ảnh hưởng hủy diệt đấy!”
“Hmm, thử nghiệm nhiều ý tưởng khác nhau cũng đáng cân nhắc.”
“Mày có sẵn đầy đủ thiết bị không?”
“Camera điện thoại tao khá tốt nên chắc không có vấn đề gì đâu.”
“Vậy thì ngại gì? Bento mày làm nhìn lúc nào cũng ngon mắt, vậy nên có thể sẽ có nhiều nhu cầu hơn dự kiến đấy.”
"Đáng để thử.."
“Tao cá chắc rằng ai cũng sẽ ngạc nhiên nếu đó là video đầu tiên sau video giới thiệu của mày”
“Hừm, rất đúng.”
“Ồ tới lượt tụi mình rồi. Tự dưng tao thèm cơm thịt bò quá, vậy nên chắc tao lấy một phần cơm thịt bò.”
“Còn tao ăn một phần karaage vậy.”
Hai chúng tôi tiến tới quầy ăn với trên tay là phiếu ăn của mình.
“ĐÂY Ạ, CẢM ƠN RẤT NHIỀU.”
“Một phần cơm thịt bò và một phần karaage nhỉ. Món sẽ ra nhanh thôi nên phiền hai cậu đứng đợi chút nha.”
“VÂNG Ạ.”
Một phút sau, hai phần ăn nóng hổi vừa thổi vừa ăn đã ra lò.
Hiệu suất của căn tin trường đúng là đáng kinh ngạc, mặc dù một vài món đã được làm trước.
“Ngồi đây đi cu.”
“Ok ní.”
Bát karaage được rưới lên trên một loại sốt ngọt ngọt mằn mặn, ăn với cơm là số dách.
Phần ăn này cũng bao gồm một chén salad nhỏ và một chén súp miso, tạo nên một bữa ăn rất cân bằng.
Sau khoảng 10 phút, cả hai suất cơm đều bay màu nhanh chóng
"CẢM ƠN VI BỮA ĂN."
“Về lớp thôi ní.”
"Yeah sure"
Trong suốt thời gian còn lại của buổi học chiều, cái bụng đầy ắp làm tôi buồn ngủ kinh khủng.