Tác giả: Hồi 1 đã xong, chúng ta tiến tới hồi 2 nào. Một Vtuber lớn sẽ xuất hiện trong hồi này đấy.
Nếu bạn hứng thú thì hãy đón xem nhé.
Tôi chia truyện ra từng hồi để giúp các bạn dễ theo dõi và có một góc nhìn khái quát hơn, vậy nên đừng quá để ý điều đấy nha!
Vậy thì vứt não đi và đọc truyện tiếp thôi nào!!!
==================================================
Ban nãy, dường như đã có chuyện gì xảy ra với Yuru-sensei, làm cuộc gọi bị gián đoạn nửa chừng.
Tôi cảm thấy hơi tội lỗi vì lỡ đi hơi quá xa, nhưng cổ bảo tôi dễ thương mà. Ừm, vậy nên, đành chịu thôi.
Dù sao thì, tôi đang định mua thêm game để live stream, nên ngày mai tôi sẽ làm một chuyến tới tiệm game.
Bỗng Yuuto gọi.
“Quắt sắp Yuki. Chúc mừng buổi stream đã diễn ra thuận lợi nhé.”
“Cảm ơn bro! Mày gọi tao chi vậy?”
Thì ra Yuuto đã xem stream của tôi rồi à.
Có đôi chút xấu hổ.
“À mà mai mày làm việc đến trưa đúng không?”
“Hừm, đúng rồi, mai tao tan ca lúc 1h.” Tôi đáp lại trong khi nhìn vào lịch trình của mình.
“Mai tao định luyện tập cả ngày, nhưng chắc sẽ xong sớm lúc sáng. Muốn đi đâu chơi nếu cả hai đều rảnh không?”
Có vẻ như Yuuto sẽ rảnh vào chiều mai vì hoạt động câu lạc bộ kết thúc sớm hơn dự kiến. Tôi cũng muốn nghía qua vài con game nữa, nên chắc rủ cậu ấy đi chung cho vui.
“Hừm. Tao đang định mua vài con game dựa trên yêu cầu tao nhận được. Muốn giúp không?”
“Yeh sure, thỉnh thoảng ghé qua quầy game xem qua vài con cũng hay. +1 slot.”
“Nếu đi xem game thì… Hẹn ní ở ga nhé.”
“Ổn đấy. Tiệm bán game cũng gần nhà ga nhỉ, vậy hẹn ní 2h chiều ở đó.”
“Ok, chốt kèo.”
“Được rồi, mai gặp.”
“Không gặp đi về!”
Ngày hôm sau…
“Zời ơi, làm thêm mệt quá…”
Tôi tan ca và về nhà.
Bỏ đồng phục vào máy giặt và tắm trước khi ra ngoài lần nữa.
“Oki babi, sạch sẽ thơm tho rồi. Ra ga thôi.”
Tôi tới nhà ga trong bộ trang phục thường ngày.
Hửm? Bạn tự hỏi tôi đang mặc gì á?
Đơn giản thôi, một cái mũ kaki, một chiếc áo phông trắng phối với jean xanh. Đeo đôi sneaker màu trắng dưới chân.
Mang thêm một chiếc túi đeo chéo màu đen.
Tới ga, tôi thấy Yuuto đứng ở đó và nhanh chóng bước tới để chào.
“Yuuto ơiiiii! Á-”
Thấy bà rồi, tôi quên mất đoạn dốc nhỏ trước ga.
Khi nghĩ vậy trong đầu thì đã quá trễ, cơ thể tôi sắp té xuống rồi.
Thời gian như trôi chậm lại trong khoảnh khắc này đây.
Nhưng rồi…
“Em không sao chứuuu?”
Tôi nghe được giọng của một người phụ nữ.
Cô ấy có cách nói chuyện rất đặc biệt, giọng điệu thoải mái và ngân dài ở cuối câu.
Cổ cao hơn tôi và lúc đó, cổ nắm lấy tay tôi, nhanh chóng vòng tay ôm tôi lại để không bị ngã.
“Dạ, em ổn ạ! Em cảm ơn chị nhiều! Quá đáng sợ luôn ạ…”
Xấu hổ quá đi.
Tôi đang ở vị trí của phái nữ trong cặp nhảy.
Mặt tôi bắt đầu nóng bừng lên.
“Hông ai thích bản thân bị đauuuu. Chị mừng là em ổnnnnnn.”
Người phụ nữ ấy thả tôi ra và cười trước khi bước đi.
“Cổ đẹp quá…”
“Mà giọng nói ấy quen lắm… Hay chỉ là do mình tưởng tượng thôi?”
“Yuki ớiiiii, mày có bị làm sao không?”
“Tao ổn. Người phụ nữ ban nãy đã giúp tao, nên cơ thể toàn vẹn không một vết xước.”
“Ổn là tao mừng rồi, đi thôi ní!”
“Let’s gooo!”
==========================================================
Bọn tôi tới tiệm game và xem qua quầy kinh dị, dường như đó là thể loại chiếm phần trăm nhiều nhất trong cuộc khảo sát.
“Mày chơi game kinh dị bao giờ chưa, Yuki?”
“Rồi ní. Tao chơi sạch loạt game R* rồi.”
Hehe, trên stream thì tôi tỏ ra mình tệ mấy thể loại này lắm, nhưng thật chất thì tôi cực mê chúng luôn.
…Chỉ cần đừng quá máu me là được.
“Ờ, đúng rồi, mày thích loạt game R* mà.”
“Ừm, nhưng tao vẫn chưa thử phiên bản VR mới ra gần đây.”
“Vậy thì mua nó đi.”
“Hả?”
“Nhưng lỡ tao chơi một cách quá bình thường mà không đưa ra phản ứng nào thú vị thì sao?”
“Nah, tao tự tin mày sẽ ổn thôi.”
“Thật chứ, vậy tao sẽ mua cái VR này.”
“Chốt đi. Tao cá chắc mày sẽ làm nên một video tuyệt vời.”
“Và hứa với tao mày sẽ quay lần chơi đầu tiên thôi nhé!”
Bị Yuuto xúi, tôi liền bắt tay vào chơi tối đó luôn, để rồi phải kết thúc bằng một tiếng hét thất thanh.
Câu chuyện đó như nào á? Bữa sau sẽ kể.
====================================
Góc nhìn của ????
Trên đường tới bến để bắt xe buýt về nhà từ ga tàu hôm nay, tôi bắt gặp ai đó trông như một cậu trai bị vấp ngã.
May thay tôi đứng ngay cạnh cậu ấy, và theo bản năng, tôi quay lại và ôm cậu ta vào lòng.
“Em không sao chứuuu?”
Hóa ra người tôi đỡ lại là một cậu bé có khuôn mặt trông như con gái với những đường nét vô cùng tinh tế
“Dạ, em ổn ạ! Em cảm ơn chị nhiều! Quá đáng sợ luôn ạ…”
Không, hổng ấy cậu ta là gái thật đấy.
Bởi chất giọng kia đáng yêu quá đi.
“Hông ai thích bản thân bị đauuuu. Chị mừng là em ổnnnnnn.”
Nói xong, tôi lập tức rời đi với nụ cười không thể ngưng trên môi, bởi mọi thứ của em ấy quá hoàn hảo - cơ thể nhỏ nhắn, gương mặt dễ thương và giọng nói ngọt ngào.
Tôi rất yêu những bé loli và shota, nhưng không ai quanh tôi biết về điều đó cả.
Trên đường về nhà, tôi đã nghĩ hôm nay chỉ là ăn may thôi
Nhưng ai ngờ đâu, tôi sẽ lại có thêm một cuộc gặp gỡ không thể ngờ tới với cậu bé đó.
Resident Evil, bên Nhật hay gọi là Biohazard