Chương 1.1:
Bắt đầu mọi chuyện, trước tiên tôi sẽ kể về bố của tôi.
Bố tôi đúng là một tên đốn mạt.
Khi tôi đang còn là đứa bé sáu tuổi, bố và mẹ tôi ly hôn bởi vì bố tôi ngoại tình. Vì mẹ tôi không đủ khả năng tài chính để nuôi tôi nên tôi đành lòng phải theo bố tôi.
Một tháng sau thì ông đã dắt một người phụ nữ lạ mặt và nói,
“Từ giờ người này sẽ là mẹ của con nhé.”
Giờ tôi biết được rằng đó chắc chắn chính là cái người đã làm cho gia đình tôi đổ vỡ, cơ mà lúc đó tôi còn nhỏ nên không hiểu được.
Tuy vậy người phụ nữ đó rất tốt bụng và đồ ăn cũng rất ngon.
Tôi thì không coi bà ấy là mẹ mình nhưng cũng không phải là tôi ghét bà ấy hay gì.
Bà ấy có một người con và đó cũng là người chị kế đầu tiên của tôi, Fuyusaki Reina.
Vậy mà lời đầu tiên mà cô ấy nói với tôi lại là “Đừng nói chuyện với tôi.”
Lúc đầu thì tôi nghĩ là chắc cô ấy còn bối rối khi tự dưng một người lạ mặt bỗng trở thành gia đình của mình, nhưng cô ấy lại cư xử rất bình thường với bố tôi.
Có vẻ như vì lí do gì mà cô ấy chỉ lạnh lùng với mỗi mình tôi.
Tôi thì chẳng thể nào hiểu nổi chị gái tôi. Cô ấy thản nhiên vô phòng tôi mà không xin phép mặc dù cô ấy còn không muốn nói chuyện với tôi, hoặc là cô ấy sẽ lặng lẽ theo sau lưng tôi đi đến trường.
Không thể hiểu nổi được cô ấy.
Cuối cùng, bố tôi lại ly hôn bởi cùng một lí do, thế là chúng tôi chuyển đi nơi khác.
Tôi chẳng thấy cô đơn hay buồn bã gì, bởi lẽ chúng tôi cũng ít khi nói chuyện với nhau.
Một năm sau, bố tôi lại tái hôn.
Con gái riêng của ổng tên là Hananoi Miyu.
Không như Fuyusaki, Hananoi đúng là một người chị khó tính.
Tất nhiên cô ấy cũng chẳng thân thiết với tôi lắm, chắc là đang ở độ tuổi dậy thì nên chị ấy thường nói mấy câu như “Không muốn tắm chung bồn tắm với cái tên Ken kia” hay “Không muốn ở chung với cái tên Ken này đâu”.
Cô ấy khiến tôi lúc nào cũng tức giận nên hầu như chạm mặt là chỉ có cãi nhau.
Lên trường tôi cũng hay bị trêu chọc, và mỗi lần như thế tôi cũng đều đáp trả lại.
Hananoi đúng là tệ thật, mà mẹ cô ấy cũng tệ chẳng kém.
Có nhiều chuyện đã xảy ra nhưng hãy để khi khác nói. Bố tôi ly hôn khi tôi 14 tuổi, và vì thế tôi và Hananoi mỗi người một ngả.
Hai đứa có cùng đường đến trường, mà tôi với cô ấy cũng không còn quan hệ gì nữa nên cũng chẳng nói với nhau câu nào.
Năm ngoái bố tôi lại tái hôn thêm lần nữa, đây đã là lần thứ ba rồi.
Tôi lại có thêm một đứa em kế tên Mtsui Ayaka.
Thật sự tôi chán nản lắm khi bố tôi cứ tái hôn rồi ly hôn nhiều lần vậy, đã thế mỗi lần tái hôn tôi lại có thêm một người chị kế hoặc em kế vô cùng phiền phức, Thực tế thật khác biệt so với những câu truyện mà em gái thường hay yêu quý người anh trai.
Trùng hợp là cả ba người đều cùng tuổi.
Ayaka thì không ồn ào như Hananoi, đổi lại mỗi khi em ấy tức giận thì đều xả hết lên đầu tôi. Nhờ những lần cãi vã với Hananoi nên tôi cũng bình tĩnh hơn mà cho qua chuyện.
Nhìn kiểu gì em ấy cũng ghét tôi, nên là cũng rất phiền khi gặp chuyện liên quan đến ẻm.
Tôi muốn tránh cả ba nên lựa chọn tốt nhất nên là theo học trường nào xa thật xa, xa nhất có thể, thế nên tôi đặt nguyện vọng đậu vào trường Koshin.
Ấy vậy mà, vào cái ngày lễ nhập học, địa ngục hiện ra trước mắt tôi.
Cả Fuyusaki, Hananoi và Ayaka đều theo học cùng trường với tôi.
Mọi người không biết được rằng tôi tuyệt vọng đến mức nào khi mà trông thấy ba người bọn họ đâu…
Thế nên tôi quyết tâm với lòng mình rằng sẽ hạn chế không dính dáng ba người đó.
“Thế là thế nào, Mitsui-kun? Bộ đồng phục vậy là trái quy định trường đấy.”
Fuyusaki học chung lớp đang nhắc nhở tôi về đồng phục, trong khi đồng phục của tôi chẳng có vấn đề gì cả.
“Đồng phục của em thì có vấn đề gì sao?”
“Vậy mà cậu cũng không biết sao? Thế nên cậu mãi mãi chỉ là cái đứa tồi tệ thôi.”
Cổ bị vấn đề gì à?
Hay là muốn bắt chuyện với tôi?
Thật sự là mệt thiệt đấy!
“Tao chẳng thể nào hiểu nổi.”
Tôi đang ăn trưa cùng hai thằng bạn Karasawa Makoto và Minaga Rikuto ở tại căn tin trong giờ nghỉ trưa.
“Có chuyện gì vậy?”
“Về Fuyusaki, tại sao lúc nào cổ cũng nhắc nhở tao mặc dù tao chẳng làm gì sai hết.”
“Chẳng phải đấy là phần thưởng sao?”
Tôi khá sốc với phát ngôn của Rikuto đấy. Rikuto hắng giọng nói tiếp.
“Có khi nào cổ thích mày?”
“Không có chuyện đó xảy ra đâu. Chắc chắn.”
“Làm sao mà mày biết chắc được?”
Dĩ nhiên là tôi không thể trả lời thẳng [Bởi vì cổ nói tao thế] hoặc là trả lời hời hợt kiểu [Ai biết.] như vậy được.
“Mà nghĩ cũng ghen tị với mày quá, Fuyusaki đang cố bắt chuyện với mày đấy, được nói chuyện với cô gái dễ thương như vậy là diễm phúc qua lớn đối với tao rồi.”
“Này Ken, mày đã bao giờ nghĩ rằng Fuyusaki-san rất dễ thương không?”
Nghe lời Makoto nói khiến tôi cũng suy ngẫm lại chút.
Đúng là cổ cũng ưa nhìn thật, cơ mà tôi không hiểu rõ cô ấy lắm.
Cả khi tôi với cổ còn là anh em trong gia đình, tôi vẫn chẳng thể hiểu được cổ nghĩ gì trong đầu.
“Tao thì chưa bao giờ nhìn cổ theo hướng đó. Nếu phải nói thì, Fuyusaki bí ẩn quá.”
“À thì tao cũng hiểu lời mày nói, chẳng biết được cô ấy thường làm gì vào ngày nghỉ nhỉ.”
Nếu cổ không thay đổi so với trước thì tôi đoán chắc là nằm nhà chơi game rồi, tôi thầm trả lời trong đầu như vậy.
Tôi rời khỏi căn-tin sau khi ăn xong.
—
--------
Trans: Haroyu
Edit: dmromcom,Nghẹoo