Chương 2.2
“Chị ngồi ở đây được chứ.”
Vào giờ ăn trưa, hai thằng Makoto và Rikuto lại có việc bận nên tôi ngồi ăn ở căn-tin một mình, đúng lúc đó Fuyusaki đến và hỏi ý muốn ngồi cạnh tôi.
“Không, đi chỗ khác đi.”
“Này Mitsui-kun, cái thái độ đó là sao?”
“Mà không sao, dù gì thì chị cũng là người xin phép cậu cho ngồi đây mà.”
Bọn con gái trong lớp đang vây quanh và theo sau cô ấy, nhưng cổ lại ra hiệu cho mọi người im lặng.
“Căn-tin hôm nay khá là đông, cơ mà chỗ này lại là chỗ duy nhất đến được.”
Tôi ngó nhìn xung quanh và thấy được rằng không còn chỗ ngồi nào nữa, chỉ còn đúng 3 chỗ trống cạnh tôi thôi.
Khá là áy náy nếu để cho một cô gái cứ đứng như trời trồng ở ngoài đó với cái khay thức ăn trên tay, nên tôi cũng chẳng còn cách nào khác ngoài đồng ý.
Lo lắng đúng là thừa khi lúc ngồi xuống bàn ăn Fuyusaki còn chẳng ngó ngàng gì đến tôi.
Tôi nghĩ vậy, ngay khi đặt tâm mình trở lại với khay đồ ăn trên bàn, cô ấy hỏi tôi.
“Dượng dạo này khỏe không?”
Câu đó, đúng là hơi thẳng rồi.
Tôi khá ngạc nhiên nhưng vẫn bình tĩnh trả lời lại.
“Ai biết được. Bố tôi đang đi làm một mình đâu đó ngoài kia, nên tôi cũng chẳng biết.”
“Đi làm một mình ở ngoài? Do tính chất công việc à?”
“Bố tôi đổi việc, mà có liên quan gì đến chị đâu.”
“Không đúng. Kể cả bây giờ thì dượng vẫn là người cha duy nhất mà chị có.”
Tôi chẳng hiểu được chị ấy đang nói về gì.
Chắc người cha thật của Fuyusaki phải tệ lắm nên Fuyusaki mới nói được câu như vậy.
“Mà nghĩ lại thì đây là lần đầu tiên chị nói chuyện được với cậu như này đấy.”
Cũng đúng.
Khoảng thời gian lúc chúng tôi ở chung thì còn chẳng nói được một câu nào tử tế mà.
“Chị có ý định gì đây?”
Tôi chất vấn cổ. Chắc chắn là có ẩn ý nào nên cổ mới thay đổi thái độ với tôi như vậy.
“Không có gì cả, chỉ là….”
Fuyusaki nhìn chằm chằm tôi và nói
“Chị chỉ là muốn cậu chú ý đến chị thôi.”
“Hả?”
“Thôi thì chị rời đây.”
Dứt lời xong, Fuyusaki ra khỏi căn-tin cùng đám bạn
“Chị ấy, chị ấy vừa nói cái gì vậy?”
Mặt tôi hơi nóng thì phải, hay chắc là tôi tưởng tượng ra?
—
Ngay khi Fuyusaki rời khỏi căn-tin, đúng lúc đó Hananoi đi cùng với bạn bè đến căn-tin và họ chạm mặt nhau.
Ngay khoảng khắc đó, Fuyusaki mỉm cười nhìn Hananoi.
“Này.”
Hananoi chặn Fuyusaki lại, và bạn Fuyusaki cũng khá là hoảng.
“Chuyện gì thế nhỉ Hananoi-san?”
Hananoi ngước nhìn vào căn-tin và thấy Kenhiro bên trong đó.
“Chị vừa mới làm gì đấy?”
”Không có gì, giờ thì cậu tránh ra cho mình được không?”
Nói thế rồi Fuyusaki rời khỏi căn-tin.
“Ể? Cậu có quen Fuyusaki à?”
Bạn Hananoi vừa hỏi cô ấy như vậy, cổ cũng trả lời một câu đơn giản [Cũng không hẳn là quen lắm.].
Kenhiro vừa đi qua cô ấy, cậu ấy cũng không thèm liếc nhìn Hananoi lấy một lần, cứ như là chẳng thèm chú ý đến một chút nào cả.
Hananoi nhìn chằm chằm cậu ấy như vậy cho đến cậu vượt ra khỏi tầm mắt.
“Miyu, có phải là cậu thích cái cậu trai kia đúng không~?
Bạn cổ nhìn thấy Hananoi như thế lại đâm lời trêu chọc cô ấy.
“H-hả? Không phải như thế đâu !?”
“Ngượng chín mặt rồi kìa. Hóa ra gu Miyu là kiểu người như thế ~”
“Đã nói là không phải rồi mà!”
Mặc cho Hananoi cứ ra sức phủ nhận, mấy người bạn vẫn châm chọc cổ.
---------
“Chào mừng quý khách.”
Sau khi tan trường, tôi không ở lại bởi hôm nay là đến ca làm thêm của tôi.
Công viêc làm thêm của tôi là làm phục vụ trong quán cafe, quán cafe đấy ở trong ga tàu gần nhà tôi nhất, nơi đó có rất nhiều học sinh và cả khách quen ghé qua.
Làm việc ở đây, tôi cũng gặp khá nhiều học sinh chung trường, tuy nhiên đến giờ thì chưa có người quen nào của tôi ghé qua đây cả.
“Mitsui-kun, sắp tới cậu có bài kiểm tra mà đúng không? Cậu có thể nghỉ được rồi đó.”
“Cháu cảm ơn, nhưng chắc cháu sẽ ở lại thêm chút nữa.”
Tôi rất cảm kích lòng tốt của chủ quán, nhưng mà học hành thì để sau cũng được.
Riêng ngày hôm nay tôi muốn chuyên tâm làm việc.
“Chú rất biết ơn nếu cháu không phiền, nhưng mà cháu đang cố quá rồi đấy?”
“Không sao đâu chú, cháu biết tự lượng sức mình mà.”
Không phải tôi đang cố ép mình đâu nhưng vì tương lai, tôi phải làm việc chăm chỉ hơn nữa.
Cuối cùng, tôi ở lại cho đến 9 giờ tối rồi mới về nhà.
“Hôm nay cho tao ở nhờ một hôm nhé.”
“À, đến ngày đấy rồi phải không?”
“Đúng rồi.”
Makoto hiểu chuyện nên cũng cho tôi ở lại trong phòng cậu ấy.
Tôi sẽ không về nhà hôm nay.
Tôi không muốn nhìn mặt bố tôi.
—
Khoảng 9 giờ tối, mẹ nhận được tin nhắn từ Kenshiro là [Hôm nay con ngủ lại ở nhà bạn.]
Nội dung tin nhắn chỉ đơn thuần như vậy.
Mẹ khá là lo lắng, nhưng cha lại cười nói [Chắc có khi là nó ở lại nhà bạn gái nó?].
Lời nói của cha làm tôi nhớ lại chuyện hôm qua.
Bên cạnh Kenshiro đang trên đường về nhà lại là Fuyusaki đứng đầu của lớp.
Ảnh nói không có gì xảy ra đâu, nhưng mà…
“Có khi nào là nhà Fuyusaki?”
Tôi lắc đầu phủ nhận khi nghĩ về khả năng đó.
Vì không muốn nghĩ về ảnh nữa, nên hôm nay tôi ngủ sớm hơn bình thường.