Danshida to Omotte Ita osananajimi to No shinkon seikatsu Ga umaku Iki sugiru ken Ni tsuite

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3437

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1281

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 296

Tập 01 - Chương 34 - Những Ngày Bình Thường

Trans: HK.

_____

Một ngày nọ, khi nhiệt độ bên ngoài đã tăng lên đáng kể, tôi vừa thay quần áo xong sau tiết thể dục và đang định nghỉ ngơi.

“Sắp nghỉ hè rồi!”

Takahashi-san bắt đầu nói.

“Các cậu muốn đi đâu chơi nè?”

Có vẻ cô nàng đã tự chốt kèo trong tư tưởng rằng chúng tôi cũng sẽ tham gia, như mọi khi.

Mà dĩ nhiên là tôi cũng không định từ chối.

“Nhưng đừng quên là trước đó vẫn còn bài kiểm tra cuối kì đó nhé Hina-chan…”

“Mồ, Yuika-san đã hứa là sẽ không nhắc đến nó rồi mà!”

Hai người vui vẻ trò chuyện.

Cách Yuika gọi Takahashi-san thay đổi được một thời gian rồi.

Chắc chắn là có chuyện gì đó đã xảy ra mà tôi không biết.

“Ah, đúng rồi! Chúng ta cùng đi du lịch thì sao?”

“Ừm, nghe vui đó.”

Tôi trả lời đề nghị của Takahashi-san bằng suy nghĩ chân thật của mình.

“Hehe… Tôi nghĩ đây sẽ là cơ hội để mình trút bỏ sự ức chế bị dồn nén từ những buổi phụ đạo.” – Eita.

“Tập xác định là sẽ phải đi học phụ đạo luôn rồi cơ à…”

“Thời gian phụ đạo của tôi đã max luôn roài, thế nên chúng tôi đã sắp xếp một vệ sĩ ẩn tạm thời khác cho tiểu thư.” – Eita.

“Sao cậu không dùng cái sự nghiêm túc đó vào việc học luôn ấy…”– Shuuichi.

Tôi bất giác mỉm cười trước sự đơn thuần lạ lùng của Eita.

“Thế thế thế! Biển thì sao? Hay là lên núi? Hay mọi người muốn dành thời gian đi loanh quanh một thành phố nào đó hơn?” – Hina.

“Tớ thì chọn biển. Vì suy cho cùng biển là thứ mang đến cảm giác “mùa hè đây rồi!” nhất, đúng chứ?” – Yuika.

“… Tôi chọn núi vì có vẻ mát mẻ hơn.” – Shuuichi.

“Ể? Không lẽ có mình tôi chọn thành phố sao? Thành phố… ừm… đến Kyoto, hay nơi nào đại loại thế cũng được.” – Eita.

“À, Kyoto cũng tuyệt đó, có cả biển và núi luôn!” – Hina.

“Có ai đó đi du lịch Kyoto vì yếu tố có biển và núi là chủ yếu không trời…?” – Shuuichi.

“Cơ mà tùy theo lịch trình của mọi người mà có thể có một kế hoạch du lịch bao quát nhiều nơi luôn không chừng.” – Yuika.

Chúng tôi đều cảm thấy phấn khích lạ thường khi bàn về kế hoạch cho mùa hè.

Ngày xưa… cho đến trước khi Yuika xuất hiện, tôi chưa từng tưởng tượng được rằng mình sẽ có lúc như thế này.

Và cũng không muốn như vậy.

Nhưng hiện tại thì…

Cũng không tệ chút nào.

***

***

“Nè Shuu-kun, tớ mong đến kì nghỉ hè ghê luôn á.”

“Ah, tớ cũng vậy mà.”

Nghe câu trả lời ngay lập tức đó… khiến tôi có chút vui mừng.

Với Shuu-kun, việc cùng bạn bè tạo ra kỉ niệm ở nhiều nơi đã trở thành chuyện bình thường.

“Hehe, phải ha.”

Tôi gật đầu đồng ý, bởi tôi cũng thực sự rất hóng kì nghỉ hè.

“Cơ mà không chỉ vậy.”

“Hửm? Là sao…?”

Nhưng đó không phải ý chính mà tôi muốn nói.

“Ngoài việc mọi người cùng nhau du lịch… sao chúng ta không đi du lịch với nhau, chỉ 2 người thôi nhỉ?”

“Ra vậy, ý tưởng đó cũng được đấy.”

Tất nhiên khi ở cùng Hina và Eita tôi cũng rất vui, nhưng tôi cũng muốn trân trọng những khoảnh khắc chỉ có 2 đứa với nhau nữa.

Tôi rất hạnh phúc khi mà Shuu-kun cũng nghĩ vậy và đồng ý.

“Vì mọi người có vẻ là sẽ đi núi, nên chắc chúng ta sẽ ra biển ha.”

“À, ừm, biển… Không biết sao đây ta… Mong là không tệ lắm.”

… Hả?

“Lúc cùng thảo luận hồi trưa cậu không nói gì nhiều nhưng bộ cậu ghét biển à? Nếu thế thì chúng ta có thể đi nơi khác mà, không sao đâu.”

“Hửm? À, không phải tớ ghét biển, chỉ là tớ không thích mặc đồ bơi ở nơi đông người thôi.”

“Hả? Không lẽ cậu thuộc tuýp người ghét lộ da trước mặt người khác à Shuu-kun?”

“Không, không phải tớ, là Yuika cơ.”

“Tớ? Mà, đúng là bị nhìn chằm chằm quá nhiều thì khó chịu thật, nhưng cũng không đến mức không chịu được…”

… À?

Không lẽ nào?

Rồi tôi nhận ra một khả năng.

“Nè, chẳng lẽ…”

Tôi nở nụ cười tinh nghịch để lừa Shuu-kun rằng mình chỉ đang đùa.

“Shuu-kun không muốn người khác nhìn thấy tớ trong bộ đồ bơi hả?”

Tôi hỏi mà trong lòng có chút hồi hộp.

“Hả……?”

Có vẻ Shuu-kun chưa từng nghĩ đến điều đó.

“Haha, không biết nữa…”

Thoạt đầu thì trông như cậu ấy đang cố cười gượng gạo.

“… Ừm? Hửm?”

Rồi mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc và bắt đầu lẩm bẩm trong khi lấy tay che trán.

“Không, chuyện này không phải vậy… nhưng… ừm…? À…?”

Chuyện đó kéo dài một lúc.

“Xin lỗi… dường như đúng là vì vậy… Có lẽ điều đó sẽ làm tớ cảm thấy rất khó chịu…”

“Ahaa!”

Shuu-kun xin lỗi với vẻ nghiêm túc đến nỗi tôi không kiềm được mà bật cười.

“Cậu có lỗi gì đâu mà xin chứ?”

“Ờm, tại tớ cảm thấy mình có một loại ham muốn chiếm hữu vô lý nào đó…”

“Nhưng nó hoàn toàn không quá đáng mà.”

Tôi ngắt lời câu nói nghiêm túc của Shuu-kun.

“Bởi tớ thật sự hạnh phúc khi Shuu-kun cảm thấy vậy.”

“…”

Khi tôi mỉm cười và nói ra suy nghĩ thật của mình, gò má cậu ấy dần đỏ lên.

“H-hiểu rồi… Thế thì ổn thôi, nhưng… không, vậy có được thật không?”

Shuu-kun gãi má, hơi quay mặt đi như thể lảng tránh.

Hehe, ngượng kìa… đáng yêu ghê.

“Vậy sao chúng ta không đến biệt thự nhà tớ nhỉ? Nó có bãi biển riêng nên không có nhiều người đâu.”

“À, cũng được. Nhưng như vậy… tớ mới nhận ra rằng mình không có đồ bơi.”

“À há, thế thì đầu tiên phải chọn ngày đi mua đồ bơi đã ha. Tớ cũng muốn mua một bộ mới nữa.”

“Khi kì nghỉ hè bắt đầu thì cùng đi nha. Dù sao thì Eita cũng không đi được vì còn bận học phụ đạo mà.”

“Hehe, chắc rồi.”

“Mà nói về mua sắm. Mai là thứ 7, ngày mua sắm đó. Nhưng dự báo là sẽ có mưa lớn, thế nên cậu để sang ngày mốt hẵng đi thì sao?”

“Cũng được. Vậy mai chúng ta ở nhà xem phim ha?”

“Ừ, được đó.”

“Sao chúng ta không tự xem qua các tên phim, chọn ra 3 cái tên thú vị với bản thân rồi bầu ra xem ai chọn được bộ phim có vẻ thú vị nhất sẽ là người chiến thắng nhỉ?”

“Cậu thực sự thích thi đấu ha Yuika…”

“Cậu ghét sao Shuu-kun?”

“Làm gì đó. Dĩ nhiên là tớ nhận kèo rồi.”

“Hừm, tớ thực sự thích mặt đó của Shuu-kun lắm đó.”

“Ừm, à, ờ… v-vậy à…”

Ah ~.

Vui.

Vui quá đi.

Giá như ngày nào đó chúng ta có thể gặp lại nhau…

Chúng ta sẽ nói về chuyện ngày mai, ngày mốt, và những ngày tiếp theo nữa.

Đó chính là những điều tớ đã mong đợi trong khoảng thời gian xa nhau.

Để nghĩ rằng những ngày như thế này sẽ kéo dài mãi mãi… quả thực là cứ như một giấc mơ vậy!

***

… Thật là.

Sao tôi lại chắc chắn một cách ngây thơ như vậy?

Hạnh phúc và mãn nguyện.

Tôi đã tin tưởng không chút nghi ngờ rằng điều đó sẽ tiếp tục mãi về sau.

Mà lẽ ra chính tôi là người nên biết rõ hơn ai hết rằng nó có thể kết thúc một cách cực kì đột ngột.

_____

HK: Drama đến… =]]]~

Ai mà thi trượt cuối kì sẽ có vài buổi học phụ đạo bổ sung để thi lại (cơ hội thứ 2), nếu tạch nữa thì khỏi nghỉ hè vì phải dành cả mùa hè để học phụ đạo. Và ý Eita là nó sẽ phải học phụ đạo để thi lại. Anh nhà chưa gì mà tính chiếm hữu cao chót vót rồi =))