Trans + Edit: TsuU
----------------
Chủ nhật, ngày mà bọn tôi hẹn nhau đi biển cũng đã đến.
Bây giờ là khoảng 9 giờ sáng, tôi đang ngồi trước nhà để đợi xe của Hibari-san đến. Anh ấy bảo sẽ đi rước Enomoto-san và những người khác nữa, nên có lẽ sẽ đến trễ hơn một xíu.
Hành lý mang theo của tôi hôm nay là một cái túi và một thùng giữ lạnh. Vì đã được giao trọng trách lo phần đồ uống cho cả bọn nên tôi đã mang theo rất nhiều Fanta và Pocari từ cửa hàng tiện lợi nhà mình. Cha tôi cũng dúi cho tôi 1 ít bia, nhưng nói thật thì Hibari-san phải lái xe mất rồi, ai uống chỗ bia đó đây ?
Tôi đang mặc áo hoodie mọi ngày và quần dài trên gối. Tôi cũng mặc sẵn đồ bơi bên trong rồi, mà chỉ vì cho tiện thôi chứ không phải tôi hào hứng đến mức không ngủ được đâu nhé!... Dù sao thì cũng không trách tôi được mà, đây là buổi đi chơi xa đầu tiên từ khi hẹn hò của tôi với Himari còn gì.
(Sakunee-san từ sáng đến giờ đã biệt tích đâu rồi, tôi chỉ định báo cho chị ấy một tiếng trước khi đi thôi mà…)
Chắc bả vừa làm ca đêm xong nên cắm đầu ngủ rồi. Mà, tôi cũng không nghĩ là bà chị đó có hứng thú với mấy chuyện đi biển này đâu.
Lúc đang sốt ruột chờ đợi thì âm thanh của xe hơi vang đến. Một chiếc Wagon đen đỗ xịch trước cửa nhà tôi, bên phía ghế lái, Hibari-san trong cặp kính râm vẫy tay một cách đầy thanh lịch.
Chiếc xe dừng trước mặt tôi, Hibari-san thò đầu ra ngoài và mở cánh cửa bên phía ghế phụ hộ tôi.
Hôm nay anh ấy diện một chiếc áo sơ mi phong cách Alola. Hibari-san mọi ngày đều mặc những bộ trang phục chỉn chu, nên hình ảnh thoải mái hôm nay nhìn thật sự mới mẻ.
“Hí Yu-kun, cảm ơn cậu đã chuẩn bị đồ uống cho cả bọn nhé.”
“Cảm ơn anh vì đã lái xe đưa bọn em đi chơi!!”
Tôi liếc nhanh vào trong chiếc xe.
Trên băng ghế sau của chiếc xe Wagon, Makishima đang chễm chệ ngồi trên đó…. Ủa mà tại sao chỉ có mỗi thằng này vậy?
Chợt thằng đó nhận ra cái vẻ thắc mắc trên bản mặt ngơ ngác của tôi đây.
“Nahahahaha, xin lỗi vì người ngồi đây không phải là vợ yêu của mày nhé.”
“Không, tao làm gì có ý đó!?”
Nhưng cái câu đó mới đích thị là thứ mà tôi muốn nói, xin lỗi nha Makishima.
Mà, cái vấn đề chính ở đây là không chỉ Himari mà cả Enomoto-san cũng biến mất luôn, bộ định đến bãi biển mà toàn lũ đực rựa thật hả?
“Hibari-san, Himari với mấy người kia đâu rồi?”
“Bọn nhóc đó đi trước bằng xe của mẹ anh rồi, tụi nó mang theo cả núi hành lý nên xe này không đủ chỗ.”
À hiểu rồi, vậy là chia làm hai nhóm đi đến biển hả.
Giờ tôi mới để ý phía sau chiếc xe, đúng là chất đầy hành lý thật. Nào là ô che nắng, phao bơi, còn có cả thuyền cao su nữa chớ.
Đúng là nhà Inuzuka mà, ngay cả khi đi chơi, họ cũng được trang bị tận răng. Đặt cái thùng giữ lạnh ngay cạnh mớ hành lý, tôi cũng nhanh chân leo lên ghế phụ.
“Một núi hành lý thật sự luôn đó!!”
“Thì đông người hơn dự tính ban đầu mà. Chắc 30 phút nữa là tới thôi. Chịu khó không có Himari bên cạnh xíu thôi nha”
“Đừng có chọc em nữa mà, làm ơn đó Hibari-san…”
Hừm, đông người hả? Tính lại thì có tôi, Hibari-san, Makishima, Enomoto-san, Himari và mẹ của cổ thì tổng cộng 6 người, hơi đông thật.
“À mà Yuu-kun ăn sáng chưa đó?”
“Em có mang bánh mì từ cửa hàng tiện lợi theo rồi!!”
“Vậy đi thẳng luôn nha, khỏi ghé đâu hết.”
Chiếc xe bắt đầu chậm rãi lăn bánh và tiến dần vào trạm thu phí của đường cao tốc.
Bầu trời hôm nay quang đãng, không có lấy một gợn mây. Cảnh sắc núi non như điểm tô cho cái không khí rực rỡ của những ngày giữa hè.
Makishima vừa hát vu vơ, tay vừa lướt trên màn hình điện thoại. Thằng quỷ này, mặc dù đang trên xe của người khác nhưng coi bộ nó chẳng có chút gì là ngượng ngùng.
Trong khi liếc nhìn bản mặt nó qua gương chiếu hậu, tôi khẽ hỏi Hibari-san đang ngồi ở ghế bên cạnh.
“Hibari-san, bộ anh làm thân với thằng Makishima rồi hả…?”
“Khó nói lắm, anh không biết cậu ta có nghĩ là vậy không nữa.”
Hibari-san nở một nụ cười gượng gạo.
“Anh trai của cậu ta là bạn thời sơ trung của anh. Thuở ấy anh thương cậu nhóc như đứa em ruột của mình vậy đó, cơ mà đến khi dậy thì, cậu ta trở nên nổi loạn quá, khó trách mà, tuổi trẻ ại cũng vậy.”
“Ủa, anh trai của Makishima cũng học chung hả? Sao trùng hợp dữ vậy….”
Ngay lúc đó, một cánh tay từ phía ghế sau vươn ra, thằng Makishima bịt miệng tôi bằng cây quạt giấy. Nó nhổ ra âm thanh “xùy xùy”.
“Natsu, tốt nhất là mày đừng có tò mò mấy thứ tào lao…”
“Éo, thứ tào lao đó làm tao tò mò đó…”
“Trước tiên, ông nội này luôn kể mọi thứ theo chiều hướng có lợi cho bản thân. Tao chưa bao giờ coi ổng như anh trai và tao cũng éo bao giờ có cái thời nổi loạn tuổi dậy thì hồi nào hết.”
“Ờ, nếu nhóc đã nói vậy thì cứ cho là vậy luôn đi…”
Bỏ qua khúc đầu đi, khúc cuối thì nghe có vẻ căng đó. Hình như hai người này có liên quan tới Kureha-san thật. Thôi, tốt nhất là không nên đụng tới chuyện này làm gì cho mệt thây.
Hibari-san cười nắc nẻ.
“Sắp tới lúc chiêm ngưỡng đại dương rồi đó!!”
Xe của chúng tôi tiến vào một đường hầm tối.
Sau một hồi lâu chiếc xe mới ra khỏi đoạn hầm dài ngoằn ấy, trước mắt, cảnh vật đập vào mắt tôi đã thay đổi một cách hoàn toàn.
Đường chân trời xanh biếc kéo dài tít tắp.
Bầu trời rực nắng, không có lấy một áng mây. Cả trời mùa hạ và sắc rực của biển khơi như đang hòa vào làm một.
Tôi mở toang cửa kính ô tô. Một làn gió nóng ấm xộc vào, mùi hương đặc trưng như thể thông báo cho toàn bộ hành khách trên xe biết rằng, đại dương đang ở không xa.
Từ sau lễ Obon, nhiệt độ tiết trời cũng đã dịu đi đôi chút. Hôm nay đúng là cái thời điểm vàng để vùng vẩy trong biển khơi.
Nhìn vào bản đồ hiển thị trên xe, khoảng 10 phút nữa là đến biển. Phong cảnh xung quanh cũng đang dần thay đổi làm tâm trạng tôi hào hứng hẳn lên.