Trans + Edit: TsuU
---------
Khoảng 10 giờ sáng, xe của chúng tôi cũng đã đến bãi biển trong thị trấn.
Nơi đây là bãi tắm gia đình. Chỗ mà chúng tôi có thể thỏa sức vui chơi đủ kiểu mà không lo lắng gì.
Khu vực này còn có mấy địa điểm để dựng trại, một công viên thể thao cực lớn và thủy cung nữa cơ.
Ngoài ra, sân tennis và khu vui chơi cho chó cũng được bố trí ở đây nên thị trấn này có thể phục vụ được rất nhiều nhu cầu khác nhau. Du khách có thể tận hưởng một ngày dài tại đây hoặc lưu trú vài ngày cũng không có gì bất tiện.
Bãi đậu xe vẫn đón tiếp một lượng lớn oto. Mặc dù khoảng thời gian này không phải là giờ cao điểm của ngành du lịch nơi đây, nhưng lượng khách ghé thăm vẫn thật là ấn tượng.
Đỗ chiếc xe ở góc bãi và lôi từng món hành lý ra. Cả ba người chúng tôi chia nhau mà vác mớ đồ lỉnh kỉnh ấy.
Tôi ôm cái thùng giữ lạnh và chiếc ô che nắng, đi dọc theo con đường bê tông lát đá, không lâu sau đó mặt đường cũng đổi thành cỏ xanh mướt, rồi cuối cùng là bãi cát trắng tinh chào đón những bước chân của chúng tôi.
Dáo dác nhìn quanh, khung cảnh từng hộ gia đình, từng cặp tình nhân đang tận hưởng không khí mùa hè. Những chiếc ô đầy màu sắc như đang che cho khoảng trời riêng tư của mọi người.
Trong lúc tôi đang bước từng bước chân một cách đầy cẩn thận, không để hạt cát nào có thể lọt vào dép thì đột nhiên từ phía sau, từng đợt cát trắng cứ bị đá tung tóe vào đôi dép tôi. Quay người lại, thằng Makishima nở một nụ cười đầy nham nhở.
“Ê, Makishima, mày làm cái gì vậy hả thằng kia?”
“Đi biển mà? Cát vô chân cũng là chuyện bình thường, đừng có mà chậm như rùa vậy chú em, nhanh lên hộ cái!!”
Gừ gừ. Mà thằng này nói cũng có lý chút chút, chắc Himari và những người khác đã đến từ lâu và đang chờ chiếc ô để che đi cái nắng chói chang của biển. Tôi và Makishima vừa thi nhau tóe cát vào chân trả đũa, vừa chạy nhanh về phía mặt biển.
Cơ mà. Himari và mọi người đâu rồi ta…
“Yuu!!”
Một giọng nói đầy thân thuộc đột nhiên vang lên.
Tôi vẫy tay từ xa với nhỏ. Himari cũng vẫy tay lại và gấp rút chạy thật nhanh đến đây, vì vội quá nên nhỏ suýt té sấp mặt, khiến cát tràn vào đầy dép, nhưng cuối cùng Himari cũng đến được chỗ tôi, thở hổn hển nhưng vẫn không quên chào.
“Chào buổi sáng!!”
“Ừm, chào buổi sáng!!”
Himari nở một nụ cười đầy rạng rỡ.
Cô nàng diện một bộ áo tắm cổ cao đi kèm chân váy theo kiểu thể thao với phong cách cực kì đơn giản, nhưng vừa nhìn là biết được làm từ chất liệu xịn rồi.
Nói tóm gọn lại, là cực kì, cực kì hợp với nhỏ luôn…
“Ah ah, đợi chút đã”
“Hể?”
Khi tôi còn ngơ ngác thì Himari ngậm lấy chiếc dây buộc tóc và nở một nụ cười đầy tinh ranh.
Nhỏ buộc mớ tóc của mình lên thành kiểu đuôi ngựa ngăn ngắn rồi khẽ cúi người khoe chiếc gáy cổ đầy gợi cảm cho tôi thấy.
“Sao nào!!?”
…Himari đang vòi tôi phải phun ra một cái cảm nhận thật lòng nên tôi đành phải trả lời bằng tất cả sự nghiêm túc mà mình nặn ra được.
“Nói thiệt thì mình nghĩ Himari chính là cô nàng đáng yêu nhất hành tinh này, không hề có một tẹo nào là dối trá đâu á. Himari thực sự siêu hợp với cái phong cách đầy nữ tính này đó. Cơ mà cậu làm vậy là vì biết mình cuồng gáy của cậu đúng không? Cảm ơn cái ân huệ mà cậu đã ban cho mình, tận đáy lòng mình thực sự tiếc vì đã không mang theo phụ kiện mới để chụp ảnh Instagram luôn ấy nhá!!”
“Fuhehehehe~~~!! Thiệt vậy đúng hơm?”
Himari hạnh phúc cười tít cả mắt.
Được nước làm tới, nhỏ càng tự tin hơn, vuốt ngược tóc mái và tạo mấy cái dáng vô cùng gợi cảm. Nó thực sự đáng yêu, đáng yêu đến mức trái tim tôi đập không còn theo bất cứ thứ quy luật gì được ghi lại nữa. Chỉ vừa mới tới bãi biển thôi, mà cô người yêu của tôi lại định giết luôn tôi tại chỗ này cơ á!!
Ăn một đống cơm chó vào mồm, Makishima từ phía sau chỉ biết thở dài ngao ngán.
“Nhìn hai đứa bây như này, tao không còn tí tâm trạng nào mà phá nữa”
Nói xong, nó lặng lẽ bỏ đi trước.
Himari lè lưỡi lêu lêu đầy tinh nghịch rồi kéo mạnh tay áo tôi theo.
“Nè!! Đi được chửa? Mọi người đang đợi cậu đó!!”
“Phải ha… Mà? Mọi người?”
À, Enomoto-san và mẹ của Himari, chắc chắn là không tốt đẹp gì nếu bắt người ta phải đợi mình rồi.
(…Enomoto-san?)
Không phải là chuyện lớn gì, nhưng mà tôi lo quá. Cô ấy đã từng bày tỏ rằng thích tôi rất nhiều. Nhưng cuối cùng tôi lại quyết định hẹn hò với Himari, không biết bây giờ tôi phải đối mặt với Enomoto-san như nào cho phải đạo nữa.
Tôi thực sự muốn cả hai vẫn có thể tiếp tục làm bạn tốt, nhưng như vậy thì ích kỷ quá. Kinh nghiệm đối nhân xử thế của tôi nghèo nàn đến cái mức lâm vào tình huống này đành bó tay chịu chết, không thể nghĩ ra cách gì để xử lý cho êm đẹp…
Trong lúc vẫn còn mải mê suy nghĩ thì Himari chợt kéo tay tôi nhập bọn. Trên tấm bạt đầy màu sắc được trải ngay ngắn dưới đất, tôi hoảng hồn khi nhìn thấy hai con người kia.
“…..Hả?”
Hình ảnh hai mỹ nữ hơn tuổi tôi đang nằm phơi nắng. Cụ thể là Kureha-san và Sakunee-san đang cùng nhau tận hưởng cái nắng của ngày hè trên bãi biển.
“Sao… Sao hai bà đó lại ở đây…?”
Himari giật nảy người trước câu hỏi ngây ngô của tôi.
“Ủa? Yuu, không ai nói vụ này cho cậu nghe hết à?”
“Có ai nói cho mình biết đâu…”
Kureha-san đội chiếc mũ rộng vành và diện bộ đồ bơi một mảnh màu trắng, điểm nhấn là chiếc dây buộc. Khe ngực của chị ta nổi bật lên từ cái nhìn đầu tiên, kèm theo những đường cong tuyệt mỹ ở eo và hông. Phải thừa nhận, loại đồ bơi này, chỉ những kẻ được chọn mới có thể phát huy được hết sức mạnh ẩn chứa trong nó.
Kureha-san, mỹ nữ với hào quang idol choáng ngợp cuối cùng cũng đã để mắt đến kẻ thường dân như tôi. Chị ta kẹp chiếc kính râm giữa ngực và hào hứng vẫy tay “Ah~ Yu-chan♪ “ Khuyến mãi theo là một bầu không khí nhẹ nhàng đến mức khó tin rằng con người này vừa thể hiện bộ mặt giận dữ như nào trong cuộc đụng độ lần trước với tôi.
“Ơ? Kureha-san sao chị ở đây? Công việc của chị thì sao…?”
“Sao ta? Sao vậy ta?”
Chị ta chỉ đang cố đánh trống lãng bằng thứ âm thanh “Fufu~” thôi đúng không? Mà thôi kệ đi, dù có hỏi sâu thêm nữa thì cũng không có kết quả gì. Ngược lại có khi lại còn rước thêm rắc rối vào người, mệt lắm!
Sau đó, Hibari-san, người đang bơm đầy hơi vào chiếc thuyền cao su chen thêm vào câu chuyện vài lời trách móc.
“Kureha-kun, sao cậu lại có thái độ bịp bợm trong công việc vậy hả? Tôi nghĩ cậu nên nghiêm túc với sự nghiệp của mình hơn đấy”
Không không!! Hibari-san mà làm gì có tư cách nói mấy thứ đạo lý này hả? Tôi đã thấy hết trơn rồi, hễ có việc gì là ổng toàn đùn cho cấp dưới làm bán sống bán chết.
“Kureha-san, người mẫu như chị mà để da cháy nắng thì có ổn không đó?”
“Sao đâu ~ Chị cũng có kế hoạch chụp một bộ ảnh chủ đề mùa hè cho năm sau mà. Nên da cháy nắng theo cách tự nhiên một chút cũng hay mừ ~”
“Năm sau? Chị bảo là năm sau á?”
“Đúng ời ~ Lịch trình của chị mày xếp kín đến tận 2 năm tiếp theo nên phải tranh thủ chụp bộ ảnh đó trong năm sau thôi.”
Wah~ Thực sự kinh ngạc.
…Bà chị này làm tôi sốc luôn ấy. Nhưng không biết tại sao bả lại có thời gian rảnh rỗi mà rong chơi ở đây hôm nay nhỉ? Không lẽ đây chính là con người đã đạt được đến cảnh giới giành lấy được tự do cho bản thân mình? Nhưng nghĩ lại mớ áp lực mà tay quản lý riêng của bà chị này phải chịu đựng trong khoảng thời gian bả rong chơi ở đây, tôi thấy thương quá.
“Thay vì thắc mắc thì nhanh nhanh làm ơn dựng cho chị cái dù đi ~♪”
“V-Vâng”
Tôi vội vàng dự chiếc dù lên và liếc nhìn người phụ nữ lớn tuổi hơn mình đang nằm bên cạnh.
Sakunee-san diện một bộ bikini có họa tiết hoa hòe và quấn thêm chiếc khăn pareo. Thứ hoa văn này…. Hình như là cúc ngũ sắc. Lựa chọn đáng yêu đó bà chị, phong cách khá là mới mẻ so với chị ta hằng ngày. Sau khi nhận thấy tôi đang liếc nhìn, chị ấy trừng mắt khó chịu sau cặp kính râm.
“Đừng có nhìn chị ruột của em bằng cái ánh mắt dâm tặc đó coi.”
“Em có nhìn cái éo gì đâu!!!”
Sakunee-san ngáp một cái thật to rồi bồi thêm câu “đùa thôi mà”. Nè, cho dù có buồn ngủ vì ca làm đêm dài tới sáng thì cũng không được đùa với thằng em đáng yêu này kiểu đó đâu.
“Vậy Sakunee-san cũng đi hả?”
“Em nói như kiểu chị không có quyền đi chơi vậy?”
“Em nào dám có ý đó đâu. Không phải bình thường chị chê mấy kiểu tụ tập như này sao?”
“Nhưng con nhỏ kia nó cứ nhõng nhẽo đòi chị phải theo đó chứ.”
Kureha-san đứng phía sau giật thót mình.
Trong cơ hoảng loạn, chị ta lắc mạnh đôi vai của Sakunee-san và rót vào tai chị tôi mấy thứ mờ ám.
“Nè Sakura-chan, cậu mà nói nữa là đi tong cái hình tượng của mình đó. Nên làm ơn dừng lại đi mòa ~”
“Mình có nói gì sai đâu? Ai là người đã đến lạy lục cầu xin chị đây với vẻ mặt mè nheo ‘chị ơi giúp bé đi mòa ~’ khi bị chính đứa em gái của mình dắt mũi hả? Nhìn cậu lúc nào cũng đóng vai phản diện ngầu lòi chứ thực ra chả là cái đinh gì khi đứng trước mặt Rion-chan hết.”
“Cậu cũng vậy thôi mà. Cuối cùng cũng tha thứ cho thằng em quý tử của cậu còn gì? Lúc thằng bé giữ Himari-chan ở lại chẳng phải cậu đã hùng hổ thề sống thề chết tống nó ra gầm cầu sao?”
“…."
Chời má!! Sakunee-san bỗng dưng trở nên điên loạn như sắp giết người.
“Sakunee-san đừng có động thủ nữa mà. Cái dù của em không chịu nổi đâu!!”
“Ồn quá đi!! Em trai!! Mau đi đón Rion-chan đi!!”
Trong khi vật Kureha-san, chị ta còn tranh thủ đá mạnh vào mông tôi một cái.
Mặc dù không hiểu gì hết. Nhưng bà này đã nổi giận thì có nói gì cũng không có tác dụng. Tôi đành gắn chặt chiếc dù xuống đất để hoàn thành cho xong công việc của mình được giao.
Lúc đó, tôi mới nhận ra người còn lại đang vắng mặt.
“Ủa Enomoto-san đâu rồi?”
Himari chỉ tay về hướng khu cắm trại.
“Enocchi đang ở phía bên kia cầu đó!!”
Phía bên kia cầu?
Bãi biển này được nối liền với con sông nhỏ thượng nguồn nằm trên núi cao. Để thuận tiện cho việc đi lại, người ta đã dựng một cây cầu đá trên dòng sông ấy.
Bên kia cây cầu chính là khu vực cắm trại và thủy cung. Nhìn theo hướng đó Himari nói tiếp.
“Chỗ đó có quán đồ nướng thì phải. Họ định sẽ nấu cà ri cho bữa trưa nên Enocchi và mẹ mình đã sang đó để đặt chỗ trước.”
“Vậy hả?”
Makishima, người đã lo xong vụ hành lý cũng vỗ nhẹ vào vai tôi.
“Được rồi Natsu, tao cũng có chuyện cần làm ở khu bên kia cây cầu. Sao huynh đệ chúng ta không cùng đồng hành tí nhờ?”
“Ơ? Mắc gì? Mày không tắm biển à?”
“Bên kia có sân tennis. Tao định chút nữa thách đấu thằng cha siêu nhân hoàn hảo kia vài trận, nên giờ phải qua khảo sát tình hình trước.”
“Ủa vậy hả..?”
Ơ mà thằng này nó vừa nói đến thách đấu đúng không?
Cảm giác giọng điệu của nó khác khác mọi khi… Mà thôi kệ đi, cũng có liên quan đến mình đâu.
“À mà nhân tiện nếu tao thắng thì tao có quyền bắt Natsu làm theo mọi thứ Rin-chan muốn”
“Thế éo nào nó liên quan đến tao thật luôn vậy???”
Bộ không cần hỏi ý kiến khổ chủ trước khi quyết định phần thưởng luôn hả?
Khi tôi nhìn sang Hibari-san, anh ấy nhe hàm răng trắng sáng đến chói cả mắt cùng ngón cái giơ lên đầy tự tin.
Hôm nay men răng của ổng cũng sáng dữ vậy?
“Yên tâm đê Yuu-kun. Anh không có định để thua đâu!”
“Anh ổn không đó? Dù sao thằng Makishima cũng là tuyển thủ quốc gia đó…”
“Hê hê. Anh cũng có tí khiếu tennis mà. Hồi cao trung anh mê lắm, cũng tham gia mấy buổi đấu tập. Cũng từng đánh bại cặp đôi vô địch quốc gia năm đó đó.”
Giỡn hả… Tôi tưởng Hibari-san chỉ chơi mỗi bóng bầu dục… Hóa ra nhạc gì ổng cũng nhảy được. Tôi bắt đầu thấy lo cho cu cậu Makishima rồi. Mà thôi, dù sao ổng thắng cũng là chuyện có lợi cho tôi mà.
“Nhân tiện nếu anh thắng thì anh có quyền chiếm hữu Yuu-kun một ngày đó ~♪”
“Anh nói chuyện kiểu đó thì sao mà em yên tâm được hả!!?”
Makishima cười nắc nẻ.
“Tóm lại là Natsu lo đi đón Rin-chan đê!!”
“Được rồi.. Nhưng mà vụ giải thưởng phải bàn lại đó nha.”
Tôi đã cố chống cự nhưng dường như hai con người kia chẳng thấm tí nào.
Tôi quay lại nhìn Himari.
“Nè Himari đi chung hông?”
“Hiển nhiên mà. Cậu không được bỏ mình lại một mình đâu..”
Himari đang tung tăng chạy đến đây bỗng dưng ngừng lại. Tôi lấy hai chân của nhỏ bị tay của Kureha-san và Sakunee-san giữ thật chặt. Gương mặt Himari chỉ còn biết nặn ra một nụ cười xã giao.
“Ơ, Sakura-san, Kureha-san sao hai chị làm gì em vậy…?”
Kureha-san lẫn Sakunee-san mặt đỏ bừng vẫy mạnh tay trông thật vô tri.
“Fufu~~ Himari-chan tới đây với chị nào ~~”
“Đún đún, gái đẹp thì phải biết uống chớ.”
Tôi còn tưởng họ đang đấm nhau, nhưng cả hai đã khui mấy lon bia. Hai bà già này uống bia ở bãi biển vào buổi sáng ư? Đúng là điển hình cho kiểu người già mất nết mà.
“Y-Yuu-kun cứu mình với !!”
“Sakunee-san ơi, chị say rồi đó!”
Bà già này ít khi uống bia lắm, nhưng mỗi khi uống vô là thành kiểu người phiền phức mắc ớn. Thậm chí nói chuyện với chị ta khi say thôi cũng khiến tôi phải đắn đo suy nghĩ, nếu được lựa chọn thì tôi thà cắt đứt tình chị em với bả khi vừa nốc mấy lon bia cho rồi.
Trong tâm trí, cái đồng hồ lý trí của tôi đang dao động đều ‘tíc tắc’.
Và cuối cùng tiếng chuông quyết định cũng vang lên.
Tất nhiên là tôi muốn nghe giọng ngọt ngào của cô người yêu mình. Nhưng tôi lại không muốn cản đường Sakunee-san rồi ôm hận sau này.
“Thôi thì, Himari. Mình sẽ quay lại sớm nhất có thể!”
“Cái đồ phản bộiiiiiiiiiiiii”
Làm ngơ tiếng thét thất thanh của Himari sau lưng, tôi ba chân bốn cẳng chạy về phía chiếc cầu đá.