Tôi bắt đầu nhớ lại lời hứa của tôi với con bé lúc còn nhỏ ở trong căn phòng này.
Sức khỏe của con bé xấu đi rất nhiều lúc 5 tuổi và phải nhập viện vào đây.
Lúc đó cha mẹ chúng tôi phải bận rộn để làm thủ tục nhập viện cho con bé, bởi vì tôi còn quá nhỏ để làm thay nên điều duy nhất tôi có thể làm là ở lại đây với cô em gái đang khóc của mình.
“Có lẽ Urara đã được định sẵn không thể rời khỏi đây kể từ lúc mắc phải căn bệnh này rồi…”
Ngay khi nói xong, Urara – Cô bé luôn chơi với tôi từ lúc chúng tôi còn nhỏ bắt đầu òa khóc nức nở.
Ngay từ khi còn nhỏ tôi đã không thích nhìn con gái khóc, hơn nữa đó còn là em gái của mình nên tôi đã đưa tay vỗ nhẹ vào đầu Urara.
“Uh… Đừng – Đừng khóc nữa, nếu, uh… em phải nằm viện… Anh sẽ ở cùng với em! Anh sẽ đến chơi với em mỗi ngày!”
Tôi ngại ngùng quay đầu đi, không dám nhìn thẳng vào mặt con bé.
“Có thật không?”
Con bé ngừng lau nước mắt và nhìn chằm chằm vào tôi bằng đôi mắt màu lam ngọc ướt đẫm nước mắt của mình.
Tôi xoa đầu con bé trong khi tự vỗ vào ngực mình, “Một người đàn ông sẽ không bao giờ nuốt lời!”
“Vậy thì… thề với em đi…”
Urara đưa ngón tay út ra tỏ vẻ muốn móc hứa với tôi.
“Ừ… Anh xin thề…”
Tôi cũng đưa ngón tay út ra và ngoéo tay với con bé.
“Người nào thất hứa sẽ phải nuốt một ngàn cây kim…”
“Nghe thôi là cũng đủ thấy ớn rồi…”
Cơn đau từ phần bụng lại kéo tôi trở về với cái “thực tại tàn nhẫn” một lần nữa.
“Cái bụng nhỏ nhắn của anh hai thật là dễ thương làm sao~ hông biết nếu em moi hết nội tạng trong đó ra thì nó còn đẹp tới mức nào nữa ha? Hahahahaha…. Tất cả đều là lỗi của anh hai, tất cả đều là do anh hai không tốt! Anh hai đã phản bội Urara, nên ít nhất Urara cũng có thể ở bên anh hai trong những giây phút cuối cùng.”
Ở góc khuất tầm nhìn của tôi phản chiếu hình ảnh của Urara đang cầm con dao bằng tay trái cùng với một biểu cảm điên rồ nhưng lại xen lẫn có chút u buồn.
Tôi dùng hết sức lực còn lại để vòng tay ôm thật chặt lấy con bé vào trong lòng mình.
Urara cũng ngạc nhiên, nhưng tôi vẫn ghé sát tai con bé và thốt ra những lời chưa thể nói với con bé.
“A-Anh… x-xin… xin lỗi.”
Tôi ôm con bé thật chặt, cố nói ra vài lời nhưng lại bị đứt quãng.
Sau đó, tôi cảm thấy ý thức của mình dần bị cuốn đi.