Cô gái ngồi trong một căn phòng âm u mờ tối, những đồ đạt xung quanh tạo nên “ngôi nhà” của cô ấy. Đây là một ngôi nhà khá đơn sơ, nhìn cứ như là không có ai sống ở đây trong một thời gian dài với không khí thì tràn ngập mùi ẩm mốc.
Ngôi nhà này chính là một nơi trú ẩn tạm thời, không ai sống cũng như không được ai sử dụng trong một thời gian dài. Trên mặt đất chỉ có một chiếc giường đơn sơ với hai chiếc gối rách rưới.
Mặc dù đồ đạc xung quanh trông vẫn còn nguyên vẹn nhưng chẳng qua đó chỉ là những thứ mà họ đã vội vàng lấy đi từ cung điện trước cuộc tấn công năm đó.
Nơi đây đã trở thành ngôi nhà của họ trong suốt 15 năm.
Nói là nhà, nhưng nó thật sự chỉ là một căn hầm mà thôi.
Kể từ cuộc chiến 15 năm trước, cô gái đã mất đi quê nhà của mình.
Các khu vực bên ngoài ranh giới đã không còn thuộc về họ.
“Tình hình bây giờ thật là tồi tệ…”
Ngay cả quyền được đứng và đi bộ dưới ánh nắng mặt trời của cô cũng bị bọn chúng – lũ vampire tước đi. Cô đã được cảnh báo nhiều lần rằng cô tuyệt đối không được đi ra ngoài.
Cô gái – thật quá miễn cưỡng khi gọi đó là một cô gái.
Phải nói rằng cô ấy là một loli rất nhỏ nhắn xinh xắn, cũng bởi không có thứ gì như loli ở thế giới khác nên cô được coi là một cô bé.
Cô bé tên là Mirabelle Brillana.
Mirabelle Brillana là Nikaidou Yuuki, người chuyển sinh từ một thế giới khác.
Từ trước đến nay, cô đều phải dựa vào “mẹ” mình để sống sót ở đây. Mẹ cô, hay chính xác hơn là mẹ nuôi của cô, đội trưởng đội hộ vệ trước đây của nữ hoàng Elf – Joanna Dorothea.
Mặc dù bà đã nói dối và cố gắng che giấu cái chết của mẹ cô, nhưng Mirabelle đều biết tất cả.
Có lẽ Joanna nghĩ rằng bà nợ mẹ ruột cô rất nhiều nên mới quyết định che giấu sự thật với cô, vì sợ cô sẽ chịu đả kích quá lớn khi biết được chân tướng mọi việc. Nhưng cô không cảm thấy bất cứ điều gì mặc dù cô hoàn toàn nhận thức được việc mẹ ruột mình đã chết.
Bà đã chết trước khi kịp chung sống và làm quen với mình, cảm xúc duy nhất còn sót lại lòng là biết ơn vì đã sinh ra cô.
‘Tại sao tôi lại yếu đuối thế này chứ hả!?’
Nếu cô có một lựa chọn, Mirabelle thực sự muốn có một cơ hội khác để tái sinh. Cô nhớ rằng ngay cả những đứa trẻ con người cũng có chỉ số sức mạnh là 20.
Không phải là cô còn yếu hơn cả một đứa trẻ nhân loại nữa sao??
Cô giậm chân giận dữ. Thế giới này quá bất công với cô, cô không hài lòng với những gì mà mình nhận được. Ngay sau đó, cô nghe thấy tiếng mở cửa, cô biết có ai đó đang bước vào.
Và thế là, cô bước về phía cửa…
———–
Lua: hai anh em nhà này nhọ nhỉ. Kiếp trước con em bị bệnh phải nằm viện cả chục năm không được ra ngoài. Giờ đến thằng anh tái sinh rồi nhưng vẫn phải trốn chui trốn nhủi không được đi ra ngoài, rồi sau này còn bị….
P/s: kịp eng rồi nhé, khi nào eng có chap mới thì làm tiếp.