Như mọi sáng, tôi đến trường sớm như mọi khi và lại như mọi khi, lớp học tĩnh lặng cho tới lúc Eihashi-san đến.
Mặc dù ngày hôm nay vẫn bắt đầu như mọi khi, không khí của lớp có chút khang khác. Vì một lí do nào đó mà xung quanh tôi trở nên rất ồn ào.
Có lẽ một người bạn cùng lớp của tôi đã gặp tai nạn hay có gì đó nghiêm trọng xảy ra chăng?
…Tôi đang cố trốn thoát thực tại bằng những suy nghĩ của mình nhưng nguồn cơn của những tiếng xì xào đang đứng trước mặt tôi.
「 Hiura-san, mình có thể mượn cuốn sách hôm qua cậu đã hứa được không? 」
Eihashi-san như thường chào hỏi mọi người xung quanh cô ấy và đi thẳng tới chỗ tôi ngồi.
「 Ah,ahh, vâng. Nó đây. Cậu cầm đi. 」
「 Ể? Có chuyện gì vậy? Cậu trở nên lịch sự một cách khác thường so với hôm qua cậu biết chứ? 」
Ah… giờ thì tất cả mọi người đều biết rằng hôm qua tôi có nói chuyện với cậu ấy. Tôi sợ tới mức không dám nhìn xung quanh… nhưng cách duy nhất để thoát ra khỏi đây là kết thúc cuộc trò chuyện này càng nhanh càng tốt.
「 Ể? À thì… không có gì đâu. 」
「 Vậy à? 」
Eihashi-san nghiêng đầu trong khi nói.
Nhìn thấy vậy, tôi chợt nhớ ra lí do tại sao cô ấy lại nói chuyện với tôi vào lúc này! Mình định đặt cuốn sách lên bàn cậu khi chúng mình chuyển sang phong học khác nhưng tại sao cậu lại đến thẳng chỗ mình ngay khi vừa mới đặt cặp sách xuống vậy!
Không, tôi hiểu mà. Đó là lỗi của tôi khi chọn sai thời điểm để đưa sách cho cô ấy. Lớp học buổi sáng có chút ồn ào so với tôi nhưng đối với Eihashi-san, đó là một chuyện rất thường tình.
Tôi biết việc tôi viện cớ rằng thể cho không cho cậu ấy mượn sách vì di chúc của bà sẽ khiến cậu ấy nghĩ tôi có thể sẽ không giữ lời nhưng… cậu có thể gặp mình sau giờ học cũng được mà…!
Tình huống này kiểu như việc một người thuộc tầng lớp trên của trường, ví dụ như một vị vua hay một vị công tước nắm nhiều quyền lực trong tay hay một cô công chúa không ai có thể chạm đến tới từ vương quốc khác, trò chuyện với con trai cả của một gia đình vừa mới tham gia tầng lớp quý tộc. Thực ra tôi nghĩ trong trường hợp này mình giống một thường dân hơn.
Chỉ nghĩ về những lời đồn có thể phát sinh từ việc này thôi mà tôi đã đau hết cả đầu nghĩ xem đến giờ nghỉ chưa phải làm gì rồi….
「 Ể, hai người họ quen nhau à? 」
「 Cái cậu mà Eihashi-san đang nói chuyện cùng là ai thế? 」
「 Tớ nghĩ tên cậu ấy là Hiura hay đại loại vậy. 」
「 Ể, cậu ấy cùng lớp với chúng mình á? Mãi đến giờ tớ mới để ý… 」
Tôi mừng khi biết rằng mình đã làm rất tốt vai trò của một nhân vật nền tuy nhiên, mọi người lại bắt đầu đoán về mới quan hệ giữa tôi và Eihashi-san.
Nhân tiện, giả thuyết mà đa số mọi người đồng tình nhất đó là tôi chỉ là bạn của cậu ấy thôi. Thậm chí còn có người đặt giả thuyết điên rồ rằng chúng tôi là thanh mai trúc mã và chỉ vừa mới gặp lại nhau sau một thời gian dài nên lúc đầu không hề nhận ra nhau.
Tuy nhiên, hôm qua đã xảy ra chuyện gì đó và chúng tôi đã tìm thấy nhau nên bắt đầu nói chuyện trở lại.
À mà lại nhân tiện, mọi người đồn rằng Hiura-kun trở nên lịch sự hơn vì cậu ấy đã cảm thấy hồi hộp vì Reika-san trông xinh đẹp hơn trước đây.
Như mong đợi, cái giả thuyết điên rồ đó sau cùng cũng chỉ là suy đoán vô căn cứ thôi. Không phải họ để trí tưởng tượng bay hơi xa rồi sao…ể? Cái giả thuyết đó được nhiều người tin á? Ể, chuyện nghe thật lãng mạn nên họ quay ra đẩy thuyền? Khoan, chuyện này là bất khả thi đó!
Oi, khoan đã! Đừng có kể cái ảo mộng của cậu cho gã đó như thể sự thật vậy chứ! Cái gì!? Cậu cũng tin cái thứ chết tiệt đó hả!?
Nhờ ơn Eihashi-san, tôi đã chẳng còn có thể trở thành một tên nhân vật nền vô danh được nữa. Ngay lúc này đây, cấp độ nhân vật nền của tôi đã tụt thảm hại trong khi mọi người đang dần nhận ra sự tồn tại của tôi.
「 Cảm ơn cậu rất nhiều vì đã cho mình mượn nhé. 」
Eihashi-san, người vừa mới nhận sách từ tôi, nói trong khi nở một nụ cười. Đến cả tôi cũng hiểu nụ cười của ấy là thứ đáng quan ngại.
Một nụ cười thật lòng, thứ mà từ trước tới giờ được đồn là chưa từng được trông thấy bởi bất kì cậu con trai nào, đang được trưng ra cho tôi xem. Tôi cảm giác như điều này sẽ khiến ảo mộng của họ trở nên nặng hơn…
Hơn nữa, những người đã chứng kiến nụ cười ấy không thể giữ im lặng được…
「 Oi, cậu ấy cười rồi kìa. 」
「 Và trông thật vui tươi làm sao. 」
「 Tôi, tôi sẽ hỏi cậu ta về mối quan hệ giữa cậu ấy và Reika! 」
「 H,họ là một cặp tình nhân à!? 」
「 「 Không, không thể như thế được. 」 」
Những lời nói đó chẳng thể lọt vào tai tôi. Đúng hơn, đầu tôi đã chẳng còn chỗ để mà tiếp nhận chúng. Do đó, tôi chỉ nghĩ…
Hết rồi…
Nếu tôi bắt buộc phải đưa ra ví dụ cho tình huống này thì cứ coi như bạn đã đạt level max và phải chọn xem mình sẽ tiến hoá lên chức nghiệp nào tiếp theo.
Nó là thể loại game mà bạn phải chọn chức nghiệp mới để tăng giới hạn level max.
Vậy Hiura Seiya sẽ phải làm gì đây?
A. Khoe khoang về việc Eihashi-san nói chuyện với cậu ta ←
B. Giữ im lặng
C. Biến thành Kousei
D. Cậu chính là người mẹ!!!
Ôi chết, tôi nhỡ để lọt mất một suy nghĩ hơi kì quặc. Cơ mà hôm nay là ngày mà tôi phải sử dụng não hết công suất. Được rồi, chuyện gì sẽ xảy ra nếu mình khoe nào…
「 Reika-san vừa mới nói chuyện với mình! Còn gì hạnh phúc hơn chứ! 」
「 Không, cậu ấy cũng nói chuyện với bọn tôi nữa mà. Cậu đang nói cái gì vậy? 」
「 Hả? Mày muốn chết hay gì? 」
「 Chuyện quái gì xảy ra với tên này vậy ~chẳng phải hắn tự cao quá sao~? 」
Đúng rồi đấy, là C Ử A T Ử ! Đó là kết cục dành cho tên nhân vật nền quá đỗi kiêu căng! Là dấu chấm hết cho cuộc sống học đường của tôi và là khởi đầu cho Chế độ Khó!
Nếu một tên nhân vật nền không ai chú ý cho tới tận bây giờ như tôi tự nhiên đi khoe khoang việc được nói chuyện với cô gái xinh nhất khối thù tôi chắc chắn sẽ bị họ cho ăn Bom V* Thu*
Ngoại trừ việc nó không được tích tụ bằng Ch*kr* mà là bằng sự thù ghét tới tận xương tuỷ.
Vậy nếu tôi không nói gì thì sao…
*xoạch*... tiếng tôi lật những trang giấy của cuốn tiểu thuyết tôi đang đọc vang vọng.
「 Hả? Hắn đang làm gì vậy. Hắn làm như việc được Eihashi-san bắt chuyện là lẽ thường tình ấy. 」
「 Đốt cuốn sách nó đọc đê. 」
「 Hả? Đúng hơn, đấy là cuốn sách hắn cho Reika-cahn mượn đúng không? Tớ cũng có một cuốn. 」
Ahh… đó là kết cục cho nhân vật nền bị cô lập. Đó chắc chắn là C Ử A T Ử đối với tôi…
Chết tiệt… chẳng có nơi nào để tôi chạy cả. Giờ tôi hiểu cảm giác của cái gã nói câu 「 Lòng nóng như lửa đốt 」rồi.
…làm sao để tôi có thể sống sót được đây.
Tôi có nên tiết lộ mình là Kousei không…
「 Oh Seiya. Làm thế nào mà Eihashi-san lại hỏi mượn sách cậu vậy? 」
Cái khoảnh khắc giọng nói đó vang lên, đầu tôi bỗng nảy số. Nó thiên tài đến mức tôi phải hét toáng lên.
「 Cậu là Thánh à!? 」
「 Ừ? Có lẽ vậy? 」
Ngay trước khi cái khoảnh khắc kinh hoàng ấy xảy ra, lớp học đã trở lại bình thường nhớ sự xuất hiện của cậu trai mang tên Masato.
Nhờ có sự hiện diện của cậu ấy, tôi đã nghĩ ra được phương án thứ năm. Tuy vậy, đây chắc chắn là cách duy nhất để dẫn tới True End. Con đường duy nhất không phải lúc nào cũng đạt được mà phải chờ tới khi thích hợp!
Tôi đã nghĩ rằng thứ duy nhất tôi có thể tin tưởng trong cái xã hội khắc nghiệt là mối quan hệ với cô em gái và tài khoản ngân hàng kếch xù nhưng đến cuối cùng, thứ tôi có thể bám víu vào lúc này đây chính là tình bạn tuy vô hình nhưng cũng thật đẹp của bản thân.
Đúng vậy, tôi hiểu rồi. Tầm quan trọng của tình bạn! … ể? Cơ mà tôi có mỗi một đứa?
Úi xời không quan trọng! Chất lượng hơn số lượng! Với tôi, Masato, người gắn kết với tôi bằng sợi dây thiêng liêng mang tên tình bạn chính là một vị Chúa Trời!
「 Thế có chuyện gì xảy ra vậy? 」
Câu hỏi mà Masato vừa nhoẻn miệng cười vừa hỏi chính xác là thứ cả lớp đang ngóng trông. Sau cùng, câu hỏi đó chính là ngọn lửa thiêu đốt ruột gan của tất cả mọi người trong lớp.
…Có lẽ nào Masato đã biết mọi chuyện sẽ xảy ra như này và quyết định hỏi tôi trước?
…Không, biểu cảm của cậu ấy trông như một người đang tò mò dõi theo những tình tiết được vén mở hơn. Nhưng nhờ vậy, cậu ấy đã tạo cho tôi một con đường sống. Do đó, tôi trả lời Masato với giọng to một chút để mọi người có thể nghe thấy.
「 À! Hôm qua tớ có gặp Eihashi-san trong lúc mua tiểu thuyết cậu thấy đó. Cậu ấy tới để mua tạp chí nhưng vì bạn cậu ấy đã giới thiệu một bộ tiểu thuyết nên tiện thể cậu ấy mua luôn! 」
「 Vậy ra đó là cuốn sách cậu đưa cho cậu ấy ban nãy đúng không? 」
「 Chuẩn, chuẩn! Eihashi-san có chút hứng thú nhưng cậu ấy chưa đọc bao giờ! Có vẻ như cậu ấy được giới thiệu lâu rồi nên giờ không thể mượn từ người bạn đó nữa nên tớ… vậy đó? 」
「 Hmm, tình cờ gặp được một người như vậy ở tiệm sách thì khá là hiếm nhỉ… Tốt cho cậu thôi. 」
To giọng nói 「 Tình cờ 」và 「 Bạn cậu ấy giới thiệu 」thực sự khiến mọi người xung quanh tôi hài lòng và họ quay trở lại nhịp sống thường ngày.
Có vẻ như tôi đã thành công ngăn câu chuyện tình yêu ảo ma đó lan ra ngoài phạm vi lớp.
Masato có vẻ như thì thầm gì đó nhưng thứ duy nhất tôi quan tâm là việc tôi đã thành công né được C Ử A T Ử.
Sau đó một lúc, giáo viên tới lớp và tiết truy bài diễn ra bình thường. Kể từ đó về sau, cuộc sống giản dị của tôi lại tiếp tục… chí ít là tôi đã nghĩ như vậy.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại
Đoạn này Seiya kể từ góc nhìn của đứa đặt giả thuyết cho những ai đang thắc mắc :v Ừ đoạn này là thật đấy, không phải do tôi bịa ra đâu :))))