Tôi, Hiura Seiya, khao khát sự bình thường.
Tôi không muốn bị bắt nạt, tôi không muốn bị cho ra rìa và tôi càng không muốn bị xa lánh.
Đó là ba thứ mà tôi mong ước cuộc sống của mình có được. Tôi nghĩ rằng nếu mấy cái nguyện vọng này được đáp ứng thì cuộc sống của tôi sẽ rất dễ thở.
Là một học sinh năm hai cao trung, tôi dành cả ngày để làm những việc nhàm chán và tầm thường.
Hiện tại, ngôi trường mà tôi theo học có danh tiếng khá tốt nhưng ngoài thế ra thì nó cũng chẳng có gì quá nổi bật cả. Có thể nói cuộc sống học được của tôi khá là lí tưởng.
Thứ tôi đang nhắm tới đó chính là trở thành “Nhân vật nền của nền”.
Không bị người khác chú ý, không bị người khác nhìn thấy, một nhân vật nền xuất hiện trong đám đông và lủi mất trước cả khi bạn để ý. Nói vậy khiến tôi nghe như một gã sát thủ nhưng thế là nhầm to nhé. Tại sao ấy hả? Tại vì một gã sát thủ nghe như một nhân chính hơn là một nhân vật nền. Thế đấy.
Một điều cần lưu ý đó là mọi người thường nghĩ một nhân vật nền như tôi sẽ là loại người cô độc nhưng thế cũng là nhầm to nhé.
Ngược lại, một kẻ cô độc sẽ rất nổi bật và những người như tôi còn né tránh việc đó hơn cả việc trở nên nổi tiếng.
Ví dụ, nếu ta coi những người thuộc “tầng lớp trên” như mấy gã đẹp mã hay mấy cô nàng xinh xắn trong lớp là những mạo hiểm gia lvl 100 thì kẻ cô độc sẽ là những mạo hiểm gia nghiệp dư.
Một mạo hiểm gia nghiệp dư với không một trạng thái, kĩ năng hay danh hiệu. Nói cách khác, bạn sẽ trở thành một người có vô hạn tiềm năng để phát triển.
Gặp gỡ các tinh linh.
Khám phá những kho báu chưa ai chạm tới.
Chẳng cần biết việc đó tầm thường ra sao, bạn sẽ dễ dàng trở thành đề tài bàn tán trong thị trấn và bạn sẽ thăng chức từ “kẻ cô độc” lên “chủ đề nóng”.
Khi một kẻ cô độc thăng hạng như vậy, nhân vật nền sẽ là người nói mấy câu đại loại như「 Tôi đã luôn tin rằng cậu ấy sẽ làm được! 」hay「 Cậu là cái quái gì vậy? 」. Nhân vật nền là như vậy đấy.
Có lẽ đến đây bạn cũng đã hiểu. Cái “nhân vật nền” mà tôi đang hướng tới sẽ là người thuộc đám mạo hiểm gia lvl 100 kia những có tác dụng như một điểm dừng nhỏ cho nhân vật chính ấy… Ví dụ nhé, một ví trí như kiểu một ông già mà nhân vật chính ngẫu nhiên gặp ở guild trong ngày đầu tới thế giới kì ảo.
Cái vị trí như thế tồn tại trong mọi câu chuyện! Nếu bạn đọc năm câu chuyện thì cả năm đều có một ông già như vậy. Cơ mà có ai nhớ tên của cái gã thách đấu nhân vật chính ấy không? Cái gã mà xuất hiện đúng một lần ấy.
Này, cậu có biết tên của cái party mà gây sự với nhân vật chính của bộ ******* không? À, nó tên là ****’s ****! Sẽ chẳng có ai có thể ngay lập tức nhớ r- à không, cái tên đó xuất hiện rất nhiều lần trong truyện mà. NHƯNG!! chẳng có chuyện sẽ có ai nhớ được hết tên thành viên đâu.
SỰ BÌNH THƯỜNG, TẦM THƯỜNG VẠN TUẾ!!!
Một vài đứa bạn trong ngưỡng cho phép và giữ khoảng cách một cách chừng mực.
「 NÀY, ****-san lại đứng thứ hai trong kì thi vừa rồi đấy! 」
「 Thật á!? Ừm nhưng mà ai xếp trên ****-san vậy? 」
「 Uhhh, ai vậy nhỉ? Mình không biết cậu ta nên chắc cũng chẳng phải người nào đấy quan trọng đâu. 」
「 Chắc vậy. 」
Tôi đang cố gắng trở thành người mà dù có đứng nhất bao nhiêu lần thì người đứng thứ hai vẫn nổi bật hơn.
Chà, tôi đã chuẩn bị sẵn kế hoạch để thực hiện hoá tầm nhìn của mình rồi.
Trước tiên, tôi thức dậy vào cái giờ chưa có ma nào vác mặt đến trường, chải chuốt, rửa mặt và đeo cặp kính dày cộp khiến tôi khó mà trông nổi bật được.
Sau bữa sáng, tôi kiểm tra xem mình còn quên cái gì không. Bởi vì tiết truy bài bắt đầu từ 8:30 nên tôi rời nhà lúc 7:00 để có thể đến lớp sớm nhất.
Khi tôi đến lớp, tôi bắt đầu ngồi đọc sách. Tôi ngồi ở bàn thứ hai ở hàng đầu về phía tay trái, cái hàng ghế mà chuyên dành cho các nhân vật nền ấy. Và để tạo cái không khí “ê này đừng có làm phiền tôi”, tôi chẳng bao giờ ngẩng mặt khỏi quyển sách cả.
Đây chính là tuyệt kĩ để không phải nói chuyện và hoà mình vào không khí. Tôi giữ cái thói quen này từ lúc vào học cao trung tới giờ.
Thực ra thì ngay từ đầu, chẳng ai lại muốn nói chuyện với một gã tóc dài luôn luôn chúi mặt vào quyển sách bao giờ. Thông thường, chỉ có khoảng một người tiếp chuyện với tôi thôi, cùng lắm thì đâu đó hai ba người.
20 phút sau khi tôi đến lớp, mọi người mới bắt đầu đến và tiếng ồn bắt đầu vang vọng khắp lớp học. Và chỉ sau đó khoảng 30 phút, âm lượng của cái lớp này đạt tới đỉnh điểm.
「 Chào buổi sáng Reika-chan! Cậu có xem cái bộ phim chiếu hôm qua không? 」
「 Chào buổi sáng Rin-chan. Tớ có xem, nó hay thật đấy! 」
「 Chào buổi sáng. Ehashi-san, cậu có kiếm được cái thứ đó hôm thứ Bảy vừa rồi không? 」
「 Tớ xin lỗi, tớ hơi bận dịp cuối tuần… Tớ vẫn chưa kiếm được…. 」
Cô gái mà vừa mới đến chính là một người thuộc “tầng lớp trên” của khối tôi, Ehashi Reika. Cô ấy có mái tóc đen óng mượt, vẻ ngoài ưa nhìn và điểm của cổ cũng tốt nữa. Tóm lại là một tồn tại đối lập hoàn toàn với tôi, hoá thân của nhân vật nền.
Bao quanh bởi các cô nàng, cô ấy là người mà không chàng trai nào có thể chạm tới. Có lời đồn rằng từ đầu năm tới giờ, số lời tỏ tình cô ấy nhận được đã vượt quá hai con số.
Đối với một nhân vật nền như tôi, cô ấy là một nhành hoa không thể với tới.
「 Ahh, mấy bạn đó trông lúc nào cũng tuyệt vời nhỉ, Seiya? 」
「 Đấy là lẽ thường tình thôi. Chẳng phải cậu cũng muốn hoà nhập với họ sao, Masato? 」
「 Nah, nó quá xa vời đối với tớ. Và thú thực, chỉ cần nhìn họ từ xa cũng khiến tớ vui rồi! 」
「 Im đi, chí ít cậu cũng giữ chút hi vọng chứ gì. Người ta thường nói “ai cũng có một hình tượng mà mình muốn trở thành” đúng chứ? 」
「 Ừ ừ… Có vẻ ngoài trông ổn ổn đã khiến tớ thoả mãn lắm rồi…」
Người mà vừa mới nói chuyện với tôi là Shiraki Masato. Chúng tôi học với nhau từ khi còn ở sơ trung nhưng mãi đến khi lên cao trung chúng tôi mới trở thành bạn vì học cùng lớp.
Nhân tiện, lời đầu tiên cậu ta nói với tôi khi gặp lại là「 Ơ, cậu cũng học ở đây à? 」. Tôi cũng suýt nữa nói「 Cậu cũng thế à!? 」nhưng do bị những lời của Masato thuyết phục rằng trong những năm sơ trung tôi sống như nhân vật nền ấy nên tôi dùng hết sức để nhớ tên của cậu ta trong buổi giới thiệu và đến làm quen. Cứ như thế, chúng tôi trở thành bạn.
Phải. Masato là người duy nhất mà tôi có thể nói chuyện được ở trường. Chúng tôi cũng ăn trưa với nhau nữa.
Một trong những yếu tố giúp tôi trở thành một nhân vật nền chứ không phải một kẻ cô độc đó chính là bạn bè. Masato đóng vai trò cực kì to lớn trong việc đó.
Chỉ với một người để tán gẫu, tôi chính thức thăng hạng từ kẻ cô độc lên thành nhân vật nền.
「 -vậy, tớ sẽ tìm nó vào lần tới… 」
「 Eh, thật hả!? Tớ tưởng nó đã ngay lập tức cháy hàng nhưng thực ra hôm nay mới là ngày ra mắt đấy, cậu có muón đi xem không? 」
「 Vậy hả? Chắc chắn rồi! 」
「 Được rồi! Đây là một dịp tốt nên hãy đi xem cùng nhau nhé! Số lần này là bản đặc biệt của Kamishirou Kousei đấy! 」
KRRR
「 Ể… à, vậy hả? Để tớ xem nào. Cái người đó cũng nổi tiếng nên chắc đo là lí do nó cháy hàng nhanh… 」
「 Ừ ừ! Khoan, cậu không biết Kamishirou Kousei-sama á!? Chỉ còn lại một vài cuốn khi tớ đi mua thôi á. 」
…. nghe đoạn hội thoại đó, tôi suýt rớt khỏi ghế.
Họ đang nói về một cuốn tạp chí nhưng tôi không ngờ là cái tên đó lại được nhắc đến. Tôi biết là người nhắc 100% không hề có ý gì khi nói vậy nhưng nó vẫn khiến tôi bất ngờ.
Ehashi-san để ý và liếc nhìn tôi nhưng cô ấy chắc chỉ nghĩ rằng một gã kì quặc nào đó gây ra tiếng động thôi.
Sau cùng thì tôi là nhân vật nền mà. Sẽ rất là khó xử nếu ai đó chú ý tới tôi.
Tôi tĩnh tâm lại và tiếp tục đọc tiểu thuyết trong khi chờ giáo viên tới lớp và bắt đầu tiết truy bài.
Hôm đó buổi học diễn ra mà không có chút vấn đề nào cả. Khi tan học, tôi rời khỏi lớp sớm hơn tất cả mọi người.
Có khá nhiều hôm tôi chẳng có việc gì sau khi tan học cả nhưng hôm nay tôi có việc… Chà, cho dù có việc gì hay không thì cũng chẳng ảnh hưởng tới việc tôi rời lớp luôn cả.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại