“Oe! Oe!”
Sáng sớm tinh mơ, Vincent đã bị đánh thức bởi tiếng khóc của trẻ sơ sinh vang vọng cả núi rừng.
“Hầy.”
Âm thanh ai oán của đứa bé vẫn tiếp tục vọng tới khi gã luồn tay vào mái tóc rối bù của mình.
“Lạy Chúa, tôi đã làm gì nên tội cơ chứ?”
Cơ bắp của người thợ săn căng lên trong bóng tối khi gã đá tung tấm chăn khỏi giường.
‘Sớm tinh mơ thế này mà là đứa quái nào vậy?’
Vincent liếc nhìn người vợ đang say ngủ, hy vọng nàng đang có một giấc mơ đẹp.
Nếu nàng mà nghe thấy tiếng khóc kia, chắc chắn sẽ có chuyện không hay xảy ra.
“Haizz…”
Hai vợ chồng, đã kết hôn được bảy năm, vẫn chưa có con.
Họ từng tìm đến phòng khám một lần với một khoản tiền lớn, nhưng tất cả những gì nhận được chỉ là câu trả lời rằng nguyên nhân không rõ.
— Có một thứ gọi là sự hòa hợp trên giường. Chuyện nó là vậy đấy. Olina và cậu trông không có vấn đề gì, cứ cố gắng tiếp đi. Haha!
Lúc đầu, Vincent chỉ cười trừ cho qua.
Tuy nhiên, tình hình chẳng hề cải thiện theo thời gian. Đến năm thứ năm của cuộc hôn nhân, gã không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thừa nhận.
Gã không thể có con.
Vợ gã, Olina, chẳng bao giờ nói ra nỗi thất vọng của mình. Nhưng đôi khi, gương mặt nàng lại thoáng nét cô đơn. Và những lúc đó, Vincent không thể không oán hận cái phần thân dưới của mình.
“Là thằng ôn con nào vậy? Cứ như thể nó đang cố xát muối vào vết thương của mình!”
Gạt đi những cảm xúc phức tạp, Vincent rời khỏi nhà cùng chiếc rìu một lưỡi của mình.
“Là ai?! Đứa nào đang ầm ĩ vào giờ này hả?!”
Tiếng hét của gã vang vọng khắp núi non.
Không có tiếng trả lời, và vẻ mặt Vincent cứng lại trước sự im lặng đó.
‘Lẽ nào là một cái bẫy?’
Hầu hết thợ săn đều dựng nhà trên núi.
Lý do là vì họ phải kiểm tra những cái bẫy đã đặt từ đêm vào sáng sớm, và đôi khi họ phải ở lại núi nhiều ngày liền để theo dấu những con thú lớn.
Tất nhiên, an toàn là trách nhiệm của bản thân gã, và có rất nhiều bọn cướp đang lăm le tìm kiếm những con mồi yếu ớt.
Mặt khác, đó cũng có thể là một thương nhân từ xứ khác. Tuy nhiên, chẳng có ánh đuốc nào le lói trong màn đêm dày đặc.
“Khốn kiếp—! Tao sẽ băm mày ra thành trăm mảnh!”
Trong trường hợp xấu nhất, chẳng còn cách nào khác ngoài việc đổ máu.
Gã từ từ tiến lại gần chuồng ngựa, nơi phát ra tiếng ồn. Rồi nhanh chóng giật tung cánh cửa.
Đôi mắt tinh tường của người thợ săn quét khắp bên trong.
Híiiii.
Gã nghe thấy tiếng ngựa hí.
Bởi vì động vật không biết nói dối, trái tim đang căng như dây đàn của Vincent phần nào thả lỏng.
‘Không có chỗ nào để trốn cả.’
Cũng chẳng có dấu hiệu nào cho thấy có kẻ đã đột nhập.
“Nhưng, làm sao…?”
Vincent nhìn vào cái bọc đặt trên đống rơm.
Đứa bé, trông khoảng hai tháng tuổi, đang nhăn mặt khóc nức nở.
Vincent vội vàng giấu chiếc rìu ra sau lưng.
Khi quỳ xuống trước cái bọc, gã đã ném thứ kim loại đó vào một góc nào đấy.
“Oe! Oe!”
Đó là một đứa bé, xinh đẹp như ánh trăng.
Một đứa trẻ chưa biết gì, vừa mới chào đời, và một ngày nào đó sẽ khiến tên tuổi mình vang danh khắp thế giới.
Đúng lúc đó, đứa bé nhìn thấy khuôn mặt người lớn và nín khóc, một nụ cười nở trên môi nó.
Môi Vincent run lên.
Rồi như bị sét đánh, gã đứng bật dậy và chạy ra khỏi chuồng ngựa.
“Là ai?! Đứa nào đang chơi khăm tao thế hả?! Bỏ rơi một đứa trẻ! Đồ chó này, ra đây!”
Tiếng gầm của gã vang vọng khắp ngọn núi.
“Ra đây! Thật luôn hả?! Sao mày có thể bỏ rơi một đứa trẻ chứ?! Mày là quái vật! Đồ thất đức!”
Vẫn không có câu trả lời.
“Mày thực sự bỏ rơi đứa bé sao? Tao sẽ không cho mày thêm cơ hội nào nữa đâu! Nếu mày xuất hiện trước mặt tao, tao sẽ biến mặt mày thành cái sàng!”
Vincent hét lên bằng tất cả sức lực.
Gã không muốn phải hối tiếc bất cứ điều gì khi nhìn lại ngày hôm nay trong tương lai xa xôi.
“Hộc… Hộc…”
Sau vài khoảnh khắc nhìn chằm chằm vào bóng tối, Vincent nặng nề thở dốc quay trở lại chuồng ngựa.
Đứa bé đã ngủ thiếp đi, có lẽ kiệt sức vì khóc.
Bế đứa bé trên đôi tay run rẩy, gã nhẹ nhàng áp tai vào lồng ngực nhỏ bé của nó.
“Ôi…”
Tim nó đập nhanh hơn nhiều so với người lớn.
“Anh à, có chuyện gì vậy?”
Vợ gã đã chạy ra ngoài sau khi nghe tiếng gã la hét.
Vincent đưa cho nàng đứa trẻ đang ngủ trong vòng tay thay cho câu trả lời.
“Đứa bé này là sao?”
Vincent ngập ngừng, không chắc phải giải thích tình huống này như thế nào.
“Đó… Đó là con của chúng ta.”
Đó là vào đầu mùa hè.
Dòng suối lạnh và ngọn gió mát rượi.
Vác một con hoẵng đã chết trên vai, Vincent vội vã về nhà.
Thay vì vui mừng vì săn được con mồi tốt, gã lại háo hức được trở về với gia đình đang đợi mình ở nhà.
“Shirone à! Cha về rồi đây!”
“Cha!”
Cậu bé 12 tuổi chạy ra cửa trước với nụ cười rạng rỡ.
Khác với Vincent trông thô kệch như một tảng đá, khuôn mặt cậu bé lại gợi nhớ đến một viên ngọc quý được chế tác đặc biệt.
Mái tóc cậu mượt như tơ vàng và đôi mắt xanh lam sáng lấp lánh từ xa.
Mỗi khi nhìn thấy đứa con trai xinh xắn như búp bê của mình, Vincent không thể che giấu được niềm hạnh phúc.
Ngay khi ném con hoẵng xuống sàn, gã vùi mặt vào vai con trai.
“Ừ, con trai quý của cha. Con ở nhà thế nào? Có ngoan không?”
“Vâng! Con đã giúp mẹ nấu ăn và đọc rất nhiều sách ạ.”
Nấu ăn và đọc sách.
Vincent, cảm thấy sự không ăn nhập giữa hai từ này, hơi bối rối nhưng không để lộ ra mặt.
“Haha! Con thích sách đến vậy sao?”
“Không ạ, chỉ là… không có gì để làm thôi ạ.”
Vincent cảm thấy có lỗi với con trai mỗi khi thấy cậu bé nao núng, như thể vừa làm điều gì sai trái.
Thực ra, gã biết chứ.
Gã biết rằng đứa trẻ kỳ diệu từ trên trời rơi xuống này thông minh hơn những đứa trẻ cùng trang lứa.
Nó đọc sách bằng những chữ cái học được từ mẹ, và giờ đã đến mức có thể tự mình đọc những cuốn sách khó.
‘Và điều đó có chút đáng thương.’
Không dễ để những người thợ săn kiếm đủ tiền cho con cái học hành.
Thứ duy nhất Vincent có thể dạy nó là kỹ năng săn bắn cả đời của mình.
— Cuộc sống ổn định nhất cho con trai của một người hái thuốc là trở thành người hái thuốc, và cho con trai của một thợ săn là trở thành thợ săn.
Bởi vì ngay cả công việc tầm thường nhất cũng đòi hỏi kiến thức và mẹo mực không thể chỉ nói ra là được.
Nhưng Vincent không thể nói ra điều đó.
“Không. Làm tốt lắm, Shirone. Dù con làm gì, con cũng phải học để thành công. Lần tới vào thành phố cha sẽ mua sách cho con.”
“Không sao đâu ạ. Con đã đọc hết những cuốn sách cha mua cho con rồi, nhưng chúng chẳng có gì đặc biệt hay thú vị cả.”
Vincent bật cười trước lời khoe khoang của con trai.
Những cuốn sách phổ biến thì đắt đỏ, nên gã thậm chí còn không dám nghĩ đến việc mua một cuốn. Vì vậy, gã thường lân la các cửa hàng đồ cổ và mua những cuốn sách cũ đã qua sử dụng, bị giới quý tộc vứt bỏ, giá rẻ hơn một chút.
Dù sao thì gã cũng đoán rằng nội dung của chúng không đủ để một đứa trẻ tiêu hóa.
‘Thằng bé thật biết điều.’
Vincent cảm động đến rơi nước mắt trước sự chu đáo của Shirone, con trai yêu dấu của gã luôn biết nghĩ cho hoàn cảnh của cha mẹ.
“Đúng rồi! Mà này, con nghĩ sao? Con có muốn đi đốn củi với cha không? Học hành là quan trọng, nhưng con cũng cần phải có thể lực và sức bền nữa. Hôm nay, cha sẽ dạy con cách chặt gỗ.”
“Ồ! Vậy cha sẽ cho con một cái rìu ạ?”
“Tất nhiên! Chỉ có cha và con thôi, sao chúng ta không đi đốn hết cây trong rừng nhỉ!”
Vincent đưa cho Shirone một chiếc rìu, như thể gã đã chờ đợi khoảnh khắc này.
‘Suy cho cùng… Mình đoán nó sẽ trở thành một người làm nghề sơn lâm thôi.’
Dù thế nào đi nữa, điều quan trọng là phải rèn luyện cơ bắp cho cơ thể nhỏ bé của nó ngay từ bây giờ.
‘Nhưng có thật là vậy không?’
Gã chợt nghi ngờ.
‘Shirone trông giống một đứa trẻ nhà giàu, với khuôn mặt và mái tóc mềm mại đó. Có lẽ nó là con của một gia đình quý tộc?’
Vincent lắc đầu. Mỗi khi có những nghi ngờ như vậy, gã lại cảm thấy quá sức chịu đựng. Gã cảm thấy như mình đã nhận được một món quà quý giá, nhưng mặt khác, gã lại đau khổ vì cảm giác tội lỗi.
‘Suy nghĩ vô ích. Shirone là con của mình. Không phải đứa trẻ nhặt được từ chuồng ngựa, mà là đứa trẻ mang trong mình dòng máu của mình.’
Với trái tim kiên định, Vincent hướng về khu vực khai thác gỗ, cách căn nhà gỗ một cây số.
“Cha sẽ làm mẫu cho con xem, con hãy quan sát kỹ và làm theo nhé.”
Vincent nhổ nước bọt vào lòng bàn tay và bắt đầu chặt cây một cách dễ dàng.
Không lâu sau, tiếng gỗ tách ra, cái cây đổ sầm xuống với một tiếng gãy gọn.
Mặc dù không đặc biệt quan trọng, nhưng khả năng của một người đốn gỗ được đo bằng số lần vung rìu để hạ một cái cây.
Vì không phải là thợ đốn gỗ chuyên nghiệp, Vincent phải vung 10 nhát, nhưng chỉ riêng điều đó cũng đòi hỏi kỹ năng tuyệt vời.
“Sau khi bổ vào cùng một chỗ vài lần, cái cây sẽ bắt đầu nghiêng và đổ xuống vì nó không thể giữ được trọng lượng của chính mình. Con làm được không?”
“Vâng, con sẽ thử.”
Khi Vincent chọn một cái cây cho Shirone, cậu bé bắt đầu bắt chước những gì cha mình làm bằng cách nhổ nước bọt vào tay.
Mặc dù chỉ nhìn một lần, nhưng tư thế đứng, dáng người, và ngay cả cách cậu xoa lòng bàn tay cũng giống cha y như đúc.
Đúng như mong đợi ở Shirone, đứa trẻ đặc biệt thông minh. Vincent hài lòng nhìn con trai mình.
Nhưng khi Shirone giơ cao chiếc rìu, trông nó hơi vụng về.
‘Đây không phải là thứ có thể làm được chỉ bằng trí thông minh.’
Mặc dù trọng lượng của chiếc rìu là đáng kể, nhưng sức mạnh cơ bắp là yếu tố cần thiết khi đốn hạ một cái cây.
‘Nó cần bắt đầu rèn luyện bản thân, để sau này còn có thể lấy vợ sinh con.’
Không người phụ nữ nào muốn cưới một gã đàn ông không thể kiếm tiền.
“Hự! Hự!”
Shirone nghiến răng và vung rìu, nhưng lần nào cậu cũng bổ trượt và trúng vào một chỗ khác.
Vincent đưa ra vài lời khuyên.
“Đừng dùng hết sức lực của con. Thay vào đó, hãy cố gắng giảm bớt sức mạnh và thay thế bằng sự chính xác.”
Tuy nhiên, dù cậu bé có tiếp tục nhắm và bổ đến đâu, cũng chẳng có dấu hiệu nào cho thấy cái cây sắp đổ.
‘Con trai mình thực sự yếu đến vậy sao?’
Vincent hơi buồn lòng.
“Phù, khó quá ạ.”
“Không sao đâu con. Không, cha xin lỗi. Thành thật mà nói, cha biết con không phù hợp để làm công việc như thế này. Tuy nhiên, là con trai của một thợ săn, không còn lựa chọn nào khác…”
Vincent nghẹn ngào.
“Con là một đứa bé thông minh. Hơn cả con trai của ông Barone hái thuốc, hay con gái của cô Stella bán hoa quả. Con thông minh hơn tất cả bọn chúng. Đừng mất tinh thần chỉ vì con thiếu sức mạnh thể chất. Lòng tham của cha đối với con…”
Nước mắt bắt đầu lưng tròng trong mắt Vincent.
Tuy nhiên, Shirone vẫn đang bận rộn với những suy nghĩ khác, thờ ơ nói.
“Quan trọng hơn là, cha ơi, làm thế nào để con có thể chặt cây giỏi ạ?”
Vincent hơi xấu hổ.
Gã cũng ngạc nhiên. Đứa con trai mà gã tưởng sẽ không có hứng thú, lại tỏ ra quyết tâm muốn chặt cây cho giỏi.
“Con thực sự muốn cố gắng học hỏi sao?”
“Vâng, cha dạy con đi. Vui mà ạ.”
Vincent, được khích lệ bởi lời nói của con trai, dẫn Shirone đến vết lõm trên cây mà gã đã tạo ra.
“Được rồi, nhìn này. Sức mạnh sẽ có tác dụng khi con trưởng thành, nhưng việc này thực sự không đòi hỏi nhiều sức lực. Quan trọng là mẹo ấy. Lúc nãy cha bảo con bổ vào cùng một chỗ, nhưng nếu con nghiêng góc một chút và bổ xung quanh chỗ con đã nhắm trước đó, con sẽ có thể đốn cây dễ dàng hơn.”
“Ồ, con hiểu rồi.”
Vincent cuối cùng cũng nhìn vào vết lõm mà con trai mình đã tạo ra, lệch khỏi vị trí đáng lẽ phải bổ vào.
‘Cái này…’
Khá là đáng ngạc nhiên.
Khó có thể tin rằng nó được thực hiện bởi một người mới bắt đầu, vì lưỡi rìu đã găm vào cùng một vị trí chính xác, hết lần này đến lần khác.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, sẽ càng khó hạ gục cái cây nếu không dùng sức mạnh vũ phu. Mẹo để đốn cây dễ dàng là bổ xung quanh điểm mục tiêu, thay vì nhắm vào cùng một chỗ liên tục. Bởi vì sự chính xác đáng sợ của Shirone, việc cậu bé tự mình đốn hạ nó vào lúc này là điều không thể.