Dagashi-ya Yahagi: Setting Up a Sweets Shop in Another World

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

203 1034

Toàn Chức Cao Thủ

(Đang ra)

Toàn Chức Cao Thủ

Hồ Điệp Lam

Một cao thủ hàng đầu trong game online Vinh Quang, được mệnh danh là bách khoa toàn thư, vì nhiều lý do đã bị câu lạc bộ sa thải. Rời khỏi đấu trường chuyên nghiệp, anh trở thành một quản lý tiệm net

336 862

Xuyên Vào Trò Chơi Hẹn Hò Rùng Rợn Nơi Mọi Nữ Chính Đều Là Yandere

(Đang ra)

Xuyên Vào Trò Chơi Hẹn Hò Rùng Rợn Nơi Mọi Nữ Chính Đều Là Yandere

辣椒爱吃猫

Tóm lại, đây là câu chuyện về cuộc đấu trí và mối quan hệ yêu-ghét với những yandere

45 192

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

289 6680

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

279 5852

Volume 02 - Chương 8: Âm mưu của Chichi

Mùa xuân đang ở độ rực rỡ nhất tại thủ đô. Hoa nở rộ khắp nơi, và thế giới được nhuộm trong những gam màu pastel. Có cảm giác như những mạo hiểm giả lao vào hầm ngục giờ đây cũng mang những nét mặt bớt căng thẳng hơn. Mùa ngắm hoa wysterie sẽ sớm đến.

Buổi hẹn hò đầu tiên của tôi với Michelle là để ngắm hoa wysterie nở trên Núi Garges. Vậy là đã một năm trôi qua rồi sao? Người ta nói thời gian trôi nhanh như bay, nhưng tốc độ của nó làm tôi sợ hãi. Dĩ nhiên, năm nay chúng tôi sẽ lại hẹn hò ở đó. Chúng tôi sẽ mang theo những hộp cơm trưa, thứ chứa đựng những kỷ niệm trìu mến của chúng tôi, nhồi đầy chúng bằng những món ăn ngon, và đến đó.

Hôm nay tôi có một sản phẩm mới hoàn hảo cho việc ngắm hoa, nên tôi đã rất hăng hái trong các lời rao hàng của mình.

Tên sản phẩm: Que Bánh Hoa Castella

Mô tả: Những miếng bánh castella được trang trí bằng một thiết kế hoa và được xiên trên một que. Làm bạn hạnh phúc hơn một chút khi ăn. Que xiên trở thành một vũ khí có thể gây ra 10 sát thương cố định. Khi ném đi, nó tăng độ chính xác của bạn lên bảy mươi lăm phần trăm.

Giá: Ba mươi rim mỗi xiên

Đây cũng là một món ăn vặt tôi đã ăn ở kiếp trước. Những miếng bánh castella vừa ăn được phủ một lớp đường, nên nó ngọt vô cùng. Theo ý kiến của tôi, nó ngon tuyệt khi kết hợp với trà hoặc cà phê. Nếu tôi nhớ không lầm, đó là một món dagashi có nguồn gốc từ Nagoya.

"Mời vào, mời vào," tôi hét lên. "Đây là sản phẩm mới nhất của chúng tôi, Que Bánh Hoa Castella. Dù là để uống trà, ngắm hoa hay để chiến đấu, Que Bánh Hoa Castella này có thể đáp ứng mọi nhu cầu của bạn. Mang lại hạnh phúc khi ăn, hoặc cái chết chắc chắn cho kẻ thù của bạn với một cú ném, đó là một món ăn vặt ngọt ngào đầy nguy hiểm!"

Đó là một lời rao hàng hơi kỳ lạ, nếu được tự mình nói ra, nhưng tôi đã quen với cách làm của thế giới này rồi. Không chỉ tôi đã quen với mọi thứ, tôi còn hạnh phúc. Đó là bởi vì tôi có những người như Michelle và những người bạn cùng chí hướng.

Sau đó, một người đàn ông trông cực kỳ hạnh phúc khác đã ghé qua cửa hàng của tôi: Marco. Các thành viên khác của Đội Harukaze cũng ở đây để xem hàng hóa của tôi, như thường lệ.

"Chào buổi sáng!" Marco nói với một khuôn mặt đặc biệt rạng rỡ.

"Chào buổi sáng," tôi chào lại. "Dựa vào biểu cảm của cậu..."

"Vâng. Hôm qua phu nhân đã trốn thoát an toàn."

Vậy là, phu nhân đã thoát khỏi biệt thự và chuyển đến căn hộ của anh ta. Điều đó có nghĩa là giấc mơ chung sống được mong đợi từ lâu của anh ta cuối cùng cũng sẽ bắt đầu. "Chúc mừng nhé. Cậu có muốn mua một vài Que Bánh Hoa Castella để ăn mừng không? Chúng làm cho người ta hạnh phúc hơn một chút khi ăn đấy."

"Không, ngay cả khi không ăn, tôi cũng hạnh phúc đến chết đi được."

Oa, anh ta thực sự đang khoe khoang!

"T-Thay vào đó, làm ơn cho tôi một Que Mơ Khô," anh ta nói.

"Không phải lần trước anh đã mua hết các hộp rồi à?"

"Tôi đã ăn hết chúng rồi..."

"Nhưng cô ấy chỉ mới đến chỗ anh ngày hôm qua, phải không?"

"Tôi đã ăn chúng trong khi tôi đang luyện tập những lời ngọt ngào với Ch—ý tôi là, phu nhân."

Điều đó rất giống Marco, nhưng anh ta không nên sử dụng hết chúng chỉ để luyện tập suông. Tôi lấy một hộp Que Mơ Khô từ phòng tatami ở phía sau. "Một hộp có đủ không?" tôi hỏi.

"Sáng nay khi tôi rời khỏi nhà, cô ấy đã hôn tôi, nên có lẽ..." anh ta nói nhỏ dần. "Anh Yahagi."

"Có chuyện gì vậy?"

"Thật tuyệt vời khi có người ở nhà chờ mình về!" anh ta kêu lên, đôi mắt lấp lánh.

Tôi đoán anh ta không cần Que Bánh Hoa Castella này rồi. Nhưng liệu anh ta có ổn khi ra ngoài như thế này không? Anh ta có thể sẽ chết nếu anh ta tung tăng vào hầm ngục theo cách hiện tại của mình. Tôi đã lo lắng, nên tôi thì thầm với Meryl, người đã cầm những Que Bánh Hoa Castella mới toanh trong cả hai tay. "Marco hôm nay có vẻ cực kỳ phấn khích, nên làm ơn hỗ trợ cậu ta nhé?"

"Em biết rồi," cô trả lời. "Hôm nay, bọn em sẽ đi săn ở một nơi dễ hơn. Anh ta có lẽ sẽ bình tĩnh lại nếu chúng ta cho anh ta hai ba ngày, phải không? Sau đó anh ta sẽ trở lại làm việc như thường lệ."

Rốt cuộc, cô ấy đã trưởng thành thành một người lãnh đạo đáng tin cậy. Điều đó cũng có lý. Đã một năm kể từ khi—

"Gah! Em lại thua xổ số Đồng xu Sôcôla Mười-Rim rồi!" cô ấy khóc. "Cái quái gì vậy?!"

Vâng, em cứ như vậy là được rồi.

---

Mọi thứ dường như đang diễn ra tuyệt vời. Michelle đang ở sâu trong hầm ngục, nhưng chúng tôi sẽ cùng nhau đi ngắm hoa sau khi em ấy quay lại. Marco cũng đang bắt đầu cuộc sống mới của mình với người yêu. Đội Harukaze, bao gồm Rigal, Mira và Meryl, đang bắt đầu lên cấp như những mạo hiểm giả hạng trung. Tuy nhiên, chiều hôm đó tôi đã nhận được một mẩu tin hơi đáng lo ngại. Đó là cựu hoàng hậu, Chichi, đã trốn thoát khỏi nơi giam cầm tại Tháp Rondas. Một cuộc truy lùng hiện đang được tiến hành nhưng họ vẫn chưa tìm thấy cô ta.

Rõ ràng, thậm chí còn có một lệnh truy nã Chichi. À phải rồi, Michelle cũng có một lệnh truy nã 100,000,000 rim trên đầu hồi em ấy còn là phù thủy bị nguyền rủa. Xét rằng cả hai đều đã bị truy nã, theo một nghĩa nào đó, có lẽ hai chị em này giống nhau? Nhân tiện, lệnh truy nã Chichi là 1,000,000 rim, nên lệnh truy nã của Michelle đã cao hơn. Tuy nhiên, trong trường hợp của Chichi, người ta nói rằng họ muốn cô ta dù sống hay chết.

Chichi đã sống một cuộc sống xa hoa vô độ, phạm tội rút cạn tài chính quốc gia, nên tôi cảm thấy việc em ấy bị giam cầm là một hậu quả không thể tránh khỏi. Nhưng tôi cũng cảm thấy hơi tiếc rằng điều đó có nghĩa là cô ấy có thể bị giết. Cô ấy là em gái của Michelle. Vậy bây giờ sẽ ra sao?

Vào thời điểm đó, tôi đang quan sát một cách thờ ơ, giống như một người ngoài cuộc, nhưng chẳng bao lâu nữa tôi sẽ bị cuốn vào vụ việc này. Tôi không biết Chichi nuôi lòng hận thù với tôi. Tất cả những gì tôi đã nói lúc đó chỉ là "Im đi, đồ xấu xí." Đó là một trường hợp kinh điển của việc lời nói của chính bạn dẫn bạn vào thảm họa.

---

(Góc nhìn của Chichi)

Đã bốn ngày kể từ khi Chichi trốn đến căn hộ của Marco. Các đội tìm kiếm đang lùng sục khắp thị trấn, nên Chichi không dám bước chân ra ngoài. Nhưng hoàn cảnh cũng khá thoải mái. Marco lo liệu hết việc dọn dẹp, nấu nướng và giặt giũ, nên Chichi thậm chí không cần phải nhấc một ngón tay. Nếu có, tất cả những gì cô phải làm là giả vờ rằng mình không thể làm được trong khi tỏ ra hối lỗi và biết ơn trên khuôn mặt. "Em xin lỗi, Marco. Em thật vô dụng. Em chưa từng nấu ăn hay giặt giũ trước đây."

"Không sao đâu, Phu nhân Chichi. Tôi sẽ tự mình làm!"

"Em sẽ học tất cả dần dần... vì anh."

"Phu nhân Chichi..."

Và thế là, cô không còn cần phải làm việc nhà nữa. Cô cảm thấy rằng mọi thứ có thể cứ như thế này một thời gian, vì dù sao cô cũng định rời đi một khi thế giới bên ngoài đã lắng xuống. Tuy nhiên, ở một mình trong căn hộ nhỏ này thật nhàm chán. Marco đã chu đáo mua cho cô một số đồ chơi từ tiệm dagashi-ya, nhưng chúng không thể làm cô giải trí mãi mãi.

Để xua đi sự buồn chán, cô khẽ vuốt phẳng tấm ga trải giường. Trạng thái nhàu nhĩ của chúng là bằng chứng còn lại của việc họ đã làm đêm qua. Khi cô lơ đãng duỗi thẳng tấm ga, cô suy ngẫm về các sự kiện của ngày hôm qua.

Marco, thơm mùi mơ khô, đã tiếp cận cô, thì thầm những lời ngọt ngào, âu yếm. Cô đã chấp nhận anh ta. Cô có lẽ đã có thể từ chối anh ta. Nếu cô từ chối, anh ta có lẽ sẽ lùi lại mà không phản đối. Hơn nữa, không đời nào anh ta sẽ phản bội cô vì cô từ chối. Anh ta là loại người có thể đổ cả đống tình yêu lên cô mà không cần bất kỳ phần thưởng nào, Chichi có thể nhìn thấu anh ta. Tuy nhiên, vì những lý do cô không thể hiểu được, Chichi đã chấp nhận Marco.

(Mình không biết tại sao, nhưng mình đã nóng hết cả người...)

Sau khi thấy Marco cố gắng rất nhiều vì cô, cô đã thành thật bắt đầu muốn làm chuyện đó với anh ta. Có lẽ đó cũng là một dạng của tình yêu, nhưng bản thân Chichi vẫn chưa nhận ra. Ngoài ra, như một bất ngờ lớn, làm chuyện đó với Marco đã mang lại cho cô một khoái cảm mà cô chưa từng trải qua trước đây. Dù tốt hay xấu, sự hòa hợp giữa cơ thể của họ là một sự kết hợp hoàn hảo. Nhớ lại cách cô đã mất mình trong cơn dê mê, cô úp mặt vào gối. "Là Marco, thế mà..."

Chichi không nhúc nhích một lúc, nhưng dần dần, cô đứng dậy khỏi giường và đi vào bếp. Cô chắc chắn không đến đó để nấu ăn, nhưng cô ít nhất sẽ chuẩn bị một ít trà cho anh ta uống khi anh ta trở về.

---

(Góc nhìn của Yusuke)

Tôi đã thức dậy sớm sáng nay, nên tôi đã đến hầm ngục sớm hơn thường lệ. Tôi gặp Mira ở lối vào.

"Chào buổi sáng, anh Yusuke," cô chào tôi. "Chị Michelle không đi cùng anh à?" Đã một năm kể từ khi chúng tôi gặp nhau, và tôi cảm thấy khuôn mặt của Mira đã trưởng thành hơn một chút.

"Chào buổi sáng," tôi trả lời. "Em ấy vẫn ở sâu trong hầm ngục. Anh nghĩ em ấy sẽ trở lại trong khoảng ba ngày nữa."

Chúng tôi hướng đến suối nước nóng B2 trong khi trò chuyện. Ngày xửa ngày xưa, ngay cả việc ở gần lối vào cũng đã làm tôi sợ hãi, nhưng bây giờ tôi đã hoàn toàn quen với hầm ngục. Dĩ nhiên, tôi sẽ không quên chuẩn bị thẻ quái vật và Súng lục Tám viên của mình. Tôi đã hoàn toàn sẵn sàng để đối mặt với bất kỳ kẻ thù nào bất cứ lúc nào.

---

Tôi mở cửa hàng ngay sau khi chúng tôi đến Suối nước nóng Yahagi. "Em cũng sẽ ghé qua chứ, Mira? Vào đi. Ít nhất anh sẽ đãi em một ít trà." Không cần phải dọn dẹp buổi sáng vì cửa hàng của tôi tự động trở nên sạch sẽ mỗi khi tôi đóng cửa. Khi tôi đun một ít nước và kiểm tra các kệ hàng, tôi thấy rằng mình đã nhận được một sản phẩm mới khác.

Tên sản phẩm: Basco

Mô tả: Bánh quy cỡ vừa ăn có kẹp kem ở giữa. Tăng cường cơ thể khi ăn, và tăng cường phòng thủ của bạn gấp năm lần. Có hiệu quả trong mười phút.

Giá: Ba mươi rim

Cái này thực sự làm tôi hoài niệm. Đó là một món ăn vặt tôi thường ăn ở kiếp trước. Theo những gì tôi nhớ, đó là một món bán chạy cực kỳ lâu đời với hơn chín mươi năm lịch sử. Rõ ràng, vì nó là một loại bánh quy sử dụng men, nó đã là một sản phẩm khá cách mạng khi lần đầu tiên lên kệ. Lẽ ra phải có các phiên bản có kem vị dâu hoặc matcha, nhưng những cái ở thế giới này dường như chỉ là loại thông thường.

"Đây, đây là một sản phẩm mới," tôi nói, lấy một cái xuống khỏi kệ. "Chúng ta hãy cùng nhau thử nó." Mỗi gói Basco có hai cái bên trong, nên tôi chia cho Mira. Nó vừa phải cho một bữa ăn nhẹ trà.

"Nó giòn nhẹ và ngon," cô ghi nhận.

"Nó cũng tăng cường phòng thủ của em nữa," tôi nói với cô, "nên nó có lẽ sẽ trở thành một món bán chạy. Để xem nào, anh nghĩ mình sẽ làm một chút thí nghiệm. Mira, tát vào má anh đi." Tôi muốn kiểm tra xem phòng thủ của mình đã tăng lên bao nhiêu. Tuy nhiên, ngạc nhiên, cô lắc đầu.

"Em không thể làm một việc như vậy."

"Không sao đâu. Đừng lo! Đây là một thí nghiệm."

"Vậy thì, em sẽ hỏi anh điều này. Thay vào đó, anh có thể tát vào má em được không, anh Yusuke?"

"Gì cơ...?" Tát vào má đáng yêu của Mira à? Không đời nào tôi có thể làm điều đó ngay cả khi cô đã ăn Basco. "Ừ, anh nghĩ một cái tát là một yêu cầu hơi quá cao," tôi nhượng bộ. "Vậy thì chúng ta hãy làm một cú búng tay."

"Một cú búng tay?"

"Ừ, anh búng vào cổ tay bằng hai ngón tay." Đó là thứ bạn thường làm như một hình phạt sau khi thua một trò chơi. Điều này có lẽ sẽ giữ cho bất kỳ cảm giác tội lỗi nào ở mức tối thiểu.

"Nhưng..."

"Đây là một thí nghiệm," tôi nài nỉ. "Anh cầu xin em, đánh anh bằng tất cả sức lực của em đi!" Đối với một người ngoài, tôi có lẽ trông giống như một siêu khổ dâm... "Không phải là anh thích bị đánh. Nhưng anh phải làm vậy, vì sự tiến bộ của dagashi."

"Em hiểu rồi. Nếu anh đã quyết tâm như vậy, thì..." Mira giơ ngón trỏ và ngón giữa của mình lên. Sau đó, cô tát chúng xuống cổ tay tôi với một lực mạnh mẽ.

Chát! Một âm thanh sắc bén, thỏa mãn vang vọng khắp cửa hàng. Mặc dù Mira là một thiếu nữ duyên dáng, cô cũng là một mạo hiểm giả khám phá hầm ngục và cô có sức mạnh thể chất để chứng minh điều đó. Theo lẽ thường, tôi lẽ ra đã phải chịu một cơn đau thấu xương. "Thế nào ạ? Có đau không?" Mira hỏi tôi, lo lắng. Tôi đáp lại cô bằng một nụ cười.

"Không hề! Đây có thể là một sản phẩm đáng kinh ngạc. Nhìn này! Thậm chí không có một vết bầm."

"Thật à? Vậy làm cho em nữa đi, làm ơn!"

"Hả? Em nữa à?" Tôi chớp mắt nhìn cô. Điều đó hơi...

"Em cũng muốn thử nó. Xin hãy cũng đánh em bằng tất cả sức lực của anh!"

Đừng nhìn tôi bằng đôi mắt ngước lên đó... Nó sẽ khơi dậy một số cảm giác bạo dâm trong tôi... "Đ-Được rồi. Dù sao thì đây cũng chỉ là một thí nghiệm."

"Vâng ạ. Vậy thì, làm ơn."

Chát! Tôi thực sự đã dùng rất nhiều sức lực, nhưng cô trông hoàn toàn không hề hấn gì. Các ngón tay của tôi lẽ ra phải đau vì đã đánh cô với một lực mạnh như vậy, nhưng tôi cũng hoàn toàn ổn.

"Thật tuyệt vời! Em không cảm thấy đau chút nào. Với cái này, anh có thể sẽ miễn nhiễm với các vết thương ngay cả khi bị một lưỡi kiếm đâm trúng," cô kêu lên, nhìn tôi với một ánh mắt làm dấy lên hồi chuông báo động trong đầu tôi.

"K-Khoan đã. Anh không có can đảm để đi xa đến thế với việc thử nghiệm đâu." Vâng, tôi không thể đồng ý với việc thử một con dao được.

"Aww. Chỉ là một nhát đâm nhẹ thôi." Mira mỉm cười khi cô rút dao ra. "Đừng lo. Sẽ không đau đâu."

"T-Thôi, không, đó là..."

"Điều này cũng vì sự tiến bộ của dagashi." Với một cái nắm tay ngược, Mira giơ con dao lên ngang tầm mặt và—

Cam chịu số phận, tôi nghiến răng.

"Đây!" Với một tiếng kêu dễ thương, cô hạ con dao xuống, nhưng cô đã nhắm mũi dao vào mu bàn tay của chính mình.

"Oa! E-Em có sao không, Mira?" tôi lắp bắp.

"Ha ha ha! Em sẽ không đâm anh đâu, anh Yusuke," cô cười. "Dù sao đi nữa, cái này thật tuyệt vời. Em không dùng nhiều lực, nhưng con dao đã bật ra khỏi da em. Phòng thủ của em thực sự đã tăng lên."

"Trời ạ, em làm anh sợ đấy," tôi thở dài. "Nhưng cái này trông có vẻ sẽ hữu ích cho các mạo hiểm giả."

"Vâng, em nghĩ mọi người sẽ mua nó. Bản thân em cũng muốn ba cái."

"Cảm ơn như mọi khi!" Như một sự biểu hiện của lòng biết ơn vì đã chiều theo các thí nghiệm của tôi, tôi đã cho cô một ưu đãi đặc biệt là bốn hộp Basco với giá ba.

---

(Góc nhìn của Chichi)

Chichi vui vẻ chào đón Marco về nhà khi anh ta trở về từ công việc ngày hôm đó. Cô đã buồn chán.

"Đây, đây là những gì tôi kiếm được hôm nay, và một ít quà lưu niệm." Marco đưa cho Chichi tất cả số tiền và pha lê ma thuật từ những con quái vật anh đã đánh bại. Đó là vì anh đã chân thành tin vào cô khi cô đã nói rằng cô sẽ quản lý các quỹ cho tương lai của họ. Việc cô làm như vậy cho phép anh ta đắm mình trong ảo ảnh rằng họ là một cặp vợ chồng. Từ quan điểm của Chichi, tất cả những gì cô muốn là tiền mặt trong tay để cô có thể trốn thoát bất cứ lúc nào. Cô đã lấy hơn 400,000 rim từ Marco. Sẽ không dễ dàng, nhưng nó có lẽ đủ cho một người trốn khỏi đất nước.

Chichi nhanh chóng đếm tiền và hài lòng với số lượng. Anh ta đã kiếm được 24,000 rim hôm nay. Đối với một mạo hiểm giả hạng trung, bạn phải ở top đầu để kiếm được nhiều như vậy. "Hôm nay anh làm việc tốt lắm. Em sẽ lau người cho anh, nên hãy cởi áo ra." Nhà của Marco không có bồn tắm. Chichi sẽ lấy lòng Marco bằng cách thực hiện một số dịch vụ đơn giản, ít tốn công sức cho anh ta như thế này. Tuy nhiên, cô sẽ không làm một chút việc nhà nào như nấu ăn và giặt giũ. Đó là nơi sự keo kiệt của cô tỏa sáng.

Marco cởi áo, bày tỏ sự cảm ơn ngại ngùng, và thúc giục Chichi mở chiếc túi anh đã mang về cho cô.

"Hôm nay anh đã mua gì cho em vậy?" Chichi điều chỉnh nét mặt để tỏ ra rất hạnh phúc và mở chiếc túi.

"Đó là một loại bánh quy gọi là Basco. Nó tăng cường phòng thủ bạn một cách siêu nhiên khi ăn nó. Nếu một kẻ truy đuổi phát hiện ra em, hãy ăn cái đó, và anh sẽ chiến đấu."

Chichi cúi mặt xuống lưng trần của anh ta và đặt một nụ hôn. "Cảm ơn, Marco."

"Anh sẽ làm bất cứ điều gì cho em, Phu nhân Chichi."

Nghe thấy sự quyết tâm trong giọng nói ấy, trái tim Chichi khẽ rung động. Kể từ đêm họ ở bên nhau, việc dứt khoát rời bỏ anh ta dường như ngày một khó khăn hơn. Cô đã tự nhủ rằng mình sẽ vứt bỏ Marco khi đến lúc, nhưng giờ đây, cô không còn có thể mỉm cười trước viễn cảnh về sự tuyệt vọng trong tương lai của anh ta nữa, dù trước kia cô hoàn toàn có thể làm được.

(Thậm chí... có thể mình sẽ rơi một giọt nước mắt...) Giờ đây, Chichi thậm chí còn nuôi dưỡng cả những cảm xúc này, dẫu cho cô vẫn xem đó như một bi kịch hoàn toàn không liên quan đến mình.

"Này, anh đã mua món ăn vặt này ở tiệm dagashi-ya quen thuộc à?" cô hỏi. Cô không thích những cảm giác u sầu này, nên cô đã đổi chủ đề.

"Đúng vậy. Đây cũng là một món ăn vặt tôi đã mua ở chỗ anh Yahagi."

"Cửa hàng đó thực sự có rất nhiều đồ ăn vặt bí ẩn."

"Không chỉ đồ ăn vặt của anh ấy là bí ẩn," anh ta nói với cô. "Bản thân chủ cửa hàng, anh Yahagi, là một người đàn ông đến từ thế giới khác..."

"Anh lại nói về anh Yahagi nữa à? Em cảm thấy hơi ghen tị."

"Ha ha ha, đừng ngớ ngẩn. Anh Yahagi có một người bạn gái đàng hoàng. Cô ấy tình cờ cũng là cô Michelle đó."

Sững sờ, Chichi đột nhiên lùi xa khỏi Marco. "Ý anh là Michelle, phù thủy Michelle à?"

"Đúng vậy." Anh ta chớp mắt. "Hả? Anh chưa nói với em à?"

"Không, anh chưa nói. Đây là lần đầu tiên em nghe thấy." Không nhiều người biết rằng phù thủy Michelle và cựu hoàng hậu Chichi là chị em. Sẽ rất tệ cho danh tiếng của Chichi nếu tin đồn lan rộng rằng Michelle, một tội phạm bị truy nã, là em gái của hoàng hậu. Đó là lý do tại sao ngay cả Marco cũng không biết rằng Chichi là em gái của Michelle.

(Vậy Yahagi là người đàn ông đó, người đàn ông đã gọi mình là xấu xí...)

"Em hơi hứng thú với tiệm dagashi-ya đó," cô nói.

"Nhưng, Phu nhân Chichi, em không thể đến gặp anh ta."

"Em hiểu rồi. Đừng lo. Em sẽ ngoan ngoãn và ở yên đây." Ngón tay của Chichi tháo nút trên quần của Marco. Bị khuất phục trước bàn tay và những chuyển động quyến rũ của Chichi, tâm trí của Marco hoàn toàn trống rỗng.

(Thời điểm hoàn hảo! Ngay khi ta đang bắt đầu chán... Ta cho là mình sẽ đi tìm kiếm tiệm dagashi-ya đó vào ngày mai...)

Khi Chichi lau lưng của Marco bằng chiếc khăn thấm nước, cô lặng lẽ mỉm cười một mình.

---

(Góc nhìn của Yusuke)

Ríu rít ồn ào, Đội Harukaze ghé qua cửa hàng của tôi.

"Ồ! Anh có hàng mới!"

"Đúng như dự đoán, Meryl. Em nhận ra điều đó, hử?"

"Cái gì đây ạ? Có hình một cậu bé cầm kiếm trên đó."

"Cậu bé đó là Momotaro. Cậu ấy là anh hùng nổi tiếng nhất từ quê hương của anh."

Tên sản phẩm: Kibi Dango

Mô tả: Một món ăn vặt mochi hình que. Bạn có thể thuần hóa quái vật nếu bạn cho chúng ăn món này (Phụ thuộc vào chỉ số của người dùng so với quái vật.)

Giá: Sáu mươi rim

Sau khi đọc mô tả, Meryl nhảy cẫng lên vì vui sướng. "Vậy điều đó có nghĩa là nếu em cho một con quái vật ăn cái này, em có thể biến nó thành thú cưng của mình à?!"

"Ừ, nhưng có vẻ như có nhiều hạn chế khác nhau. Để thuần hóa một thứ gì đó, em phải nạp mana của mình vào món ăn vặt và để con quái vật ăn từ lòng bàn tay của em. Hơn nữa, em không thể thuần hóa quái vật trừ khi chúng yếu hơn em đáng kể."

"Vậy, một thứ gì đó như một con Kobold à?"

"Không, tổng sức mạnh chiến đấu của em khoảng 150, nên có lẽ giống như một con Slime... Có lẽ là Chuột Hầm ngục hoặc Bọ Chuông Hoa, tùy thuộc vào hoàn cảnh..."

"Em không có hứng thú với chuột hay bọ!" cô ấy khóc. Mặc dù chúng sẽ không tấn công con người, nhưng Chuột Hầm ngục và Bọ Chuông Hoa, trên thực tế, là những con quái vật. Rõ ràng, chúng rơi ra thứ gì đó sau mỗi hai mươi kẻ thù bị đánh bại. Dù sao thì bạn cũng không thực sự muốn bận tâm đến việc thuần hóa chúng để làm thú cưng của mình. "Em đã hy vọng hão huyền rồi."

Tôi cắt một miếng Kibi Dango nhỏ và đưa cho Meryl, người đang bĩu môi với đôi má phồng lên.

"Gì vậy? Anh đang cố thuần hóa em à?"

"Không đời nào!" tôi kêu lên. "Cứ thử đi. Ngon lắm." Tôi đã yêu Kibi Dango từ kiếp trước. Tôi không muốn cô ấy ghét chúng chỉ vì hiệu ứng thuần hóa của chúng yếu.

"Trời ạ. Cái thứ ngu ngốc này..." cô lẩm bẩm, bỏ vào miệng và nhai. Cô phấn chấn lên. "Ngon quá!"

"Phải không?"

"Thêm một miếng nữa, anh Yusuke!" cô ấy kêu lên, mở miệng. Cô ấy trông giống hệt một con gà con, miệng mở rộng chờ thức ăn. Hay đúng hơn, một con quái vật đã được thuần hóa... Tôi đã dễ dàng cho cô ấy ăn từ lòng bàn tay của mình. Meryl, em có yếu hơn một con Slime không?

"Vâng, em thích nó," cô xác nhận sau khi tôi đã cho cô một miếng khác vào miệng. "Cho em sáu cái!"

"Cảm ơn như mọi khi!"

Meryl đang vui vẻ cất Kibi Dango đi trước khi tay cô ấy đột ngột dừng lại. "Nhân tiện, anh Yusuke."

"Có chuyện gì vậy?"

"Tại sao anh lại biết tổng sức mạnh chiến đấu của em?"

"Ồ, ừ..." Tôi biết điều đó nhờ vào cặp Kính râm Rộng mà tôi đã từ chối bán trước đây, nhưng tôi đã giữ bí mật chức năng của chúng. Hiệu ứng của chúng quá điên rồ, giống như cho bạn khả năng tìm ra số đo ba vòng của mọi người. "Anh đã quan sát các em, những tân binh, suốt thời gian này và thấy các em đã trưởng thành như thế nào. Anh chỉ có thể đoán được thôi."

"Hmm..." Nhiều khách hàng hơn lấp đầy cửa hàng ngay lúc đó, nên Meryl không hỏi tôi thêm câu hỏi nào nữa, điều đó thật nhẹ nhõm.

"Ba phần yakisoba, anh Yahagi."

"Tính tiền cho em vớiiii!"

"Làm ơn cho em đổi một ít tiền!"

Tôi làm việc cật lực để quản lý cửa hàng của mình, nơi đã đột nhiên trở nên sôi động. Tôi có thể đã có sự giúp đỡ của Michelle nếu em ấy ở đây, nhưng em ấy vẫn ở sâu trong hầm ngục và không có kế hoạch trở lại cho đến ngày mai.

(Mình nhớ em ấy.)

Bức ảnh Sunprint của Michelle dán trên tường mỉm cười ngại ngùng với tôi. Chỉ cần nhìn vào nó, tôi không hiểu sao lại cảm thấy động lực trào dâng bên trong mình.

---

Khi cửa hàng của tôi đã lắng xuống vào cuối buổi sáng hôm đó, tôi pha một ít trà trong phòng khách. Hôm nay có nhiều khách hàng hơn bình thường, nên tôi đã kiệt sức. Tôi đã nhận thấy một vài công dân bình thường đây đó xen lẫn với các mạo hiểm giả. Trời ấm hơn, và mọi người đang tổ chức các giải đấu Mobile Force không chính thức ở những nơi như quảng trường thị trấn. Đó có lẽ là lý do tại sao tôi đã bán được mười tám hộp Mobile Force sáng nay. Đã đến lúc tôi nên tổ chức một giải đấu khác và mời các khách hàng mới của mình tham gia. Có thể sẽ là một ý kiến hay nếu gọi nó là Cúp Wysterie và thực hiện nó cùng với việc ngắm hoa.

Tôi nghĩ về việc kinh doanh của mình sẽ đi về đâu khi tôi uống trà. Tôi đã bắt đầu hơi đói. À phải rồi, tôi còn lại một ít Kibi Dango từ những mẫu tôi đã cho Meryl.

"Xin lỗi."

Ngay khi tôi chuẩn bị ăn miếng Kibi Dango đầu tiên của mình sau một thời gian, tôi lại có một khách hàng khác. Giọng của họ nghe giống như một người phụ nữ khá thanh lịch. "Được rồi, tôi sẽ ra ngay." Tôi gói lại Kibi Dango của mình và nhét vào túi. Uống một ngụm trà, tôi quay trở lại cửa hàng.

Ở đó đứng một người đàn ông trung niên với một bộ ria mép ngắn. Hử? Lạ thật. Tôi nghĩ đó là giọng của một người phụ nữ mà... Tôi nhìn quanh trong cửa hàng, nhưng tôi thấy không có khách hàng nào khác đi cùng ông ta.

"Xin chào," người đàn ông với cặp kính tròn chào tôi, điều đó lại một lần nữa làm tôi ngạc nhiên. Có vẻ như tôi đã kết luận đúng rằng giọng nói đó thuộc về ông ta.

"Ồ, cô có phải là...?"

"Đúng vậy. Tôi đang sử dụng bộ đồ cải trang mà cửa hàng này bán," ông già cười với một giọng nói cao, kỳ lạ. Vâng, điều này siêu kỳ quái.

"Trời ạ, điều đó làm tôi ngạc nhiên. Đó là một trong những sản phẩm của chính tôi, nhưng hiệu ứng của nó khá ấn tượng." Đây chỉ là những món đồ tiệc tùng, nhưng tôi bắt đầu lo lắng rằng mọi người có thể đang lạm dụng chúng.

"Cảm ơn vì đã luôn chăm sóc Marco." Ông đưa cho tôi một hộp bánh và cúi chào một cách thanh lịch. Hử? Ông ta nói Marco... Vậy người này có thể là...?!

"Chờ đã. Cô có phải là Phu nhân Cecelia không?"

Vị phu nhân đặt một ngón tay lên môi và khảo sát căn phòng. Người phụ nữ này đã trốn khỏi biệt thự của mình. Cô ấy có lẽ đang đề phòng trong trường hợp danh tính của mình bị phát hiện. Sau khi hạ giọng thấp, tôi tiếp tục. "Tôi xin lỗi. Marco vừa mới đi sâu hơn vào hầm ngục."

"Tôi biết. Tôi không đến đây để tìm Marco hôm nay. Tôi đến để gặp anh, anh Yahagi."

"Tôi à?"

"Vâng. Thành thật mà nói, tôi có điều muốn nói chuyện nghiêm túc với anh." Đôi mắt lấp lánh từ sau cặp kính tròn đó rất nghiêm túc. Có vẻ như cô ấy có điều gì đó quan trọng để thảo luận với tôi vì một lý do nào đó.

"Vậy thì, chúng ta hãy nói chuyện trong phòng tatami ở phía sau được không ạ?" tôi hỏi.

Sau đó tôi để cô ấy vào phòng sau.

---

Tôi pha cho cô ấy một ít trà và quyết định mình sẽ nghe cô ấy nói. "Vậy, cô muốn thảo luận với tôi về điều gì?"

"Không, không, không có gì quá phức tạp đâu," cô ấy trấn an tôi. Mặc dù cô ấy cải trang bằng kính tròn và ria mép, nhưng giọng nói của cô ấy là của một người phụ nữ. Phòng tatami nhỏ, nên tôi cũng thoang thoảng ngửi thấy mùi nước hoa của cô. Không phải là tôi đã làm gì sai, nhưng khi tôi nghĩ rằng mình đang ở một mình với một người phụ nữ đã có chồng, tôi bắt đầu cảm thấy bất an. "Thực ra tôi nghe nói anh đang phân phát bản đồ miễn phí cho các mạo hiểm giả."

"Ồ, vậy đây là về các bản đồ hầm ngục à?"

"Đúng vậy. Tôi muốn xem liệu tôi cũng có thể nhận được một bản đồ của B1 không."

Nếu vậy, thì việc này sẽ nhanh thôi. Ngay lập tức, tôi lấy một bản đồ từ kệ và đưa nó cho Phu nhân Cecelia. "Xin hãy mang nó theo. Nhưng tại sao cô lại cần một bản đồ?" Chắc chắn cô ấy không có ý định trở thành một mạo hiểm giả bán thời gian chứ?

"Vâng..." Cô ấy do dự. "Anh có thể giữ bí mật này với Marco không?" Với điều kiện đó, cô ấy nói với tôi tình hình của mình. "Không nhiều người biết về nó, nhưng rõ ràng, một loại thực vật gọi là Rêu Elshida mọc ở Khu vực phía sau của B1. Tôi muốn có nó."

"Tôi chưa bao giờ nghe về một thứ như vậy," tôi nhận xét. "Nó là một thành phần cho một loại thuốc nào đó à?"

"Chính xác. Nó có thể được sử dụng như một thành phần trong thuốc tăng cường. Tôi lo lắng cho Marco vì anh ấy luôn làm việc quá sức. Tôi muốn giúp ích cho anh ấy hơn..." Vậy, cô ấy muốn làm loại thuốc tăng cường đó cho anh ta và để anh ta uống nó. Điều đó thật đáng ngưỡng mộ.

"Anh ấy sẽ rất vui khi nghe điều đó," tôi nói.

"Ồ, làm ơn đừng nói chuyện này với Marco. Tôi muốn làm anh ấy ngạc nhiên."

Ra thế, ra thế. Vậy đó là một món quà bất ngờ. "Tôi hiểu rồi. Nhưng cô sẽ ổn một mình chứ? Hầm ngục là một nơi nguy hiểm." Cô ấy đã đến được Suối nước nóng Yahagi ở B2, nên cô ấy có lẽ có một số kiến thức. Nhưng liệu cô ấy có thể khám phá hầm ngục một mình không? Cô ấy là cựu phu nhân của một gia đình ưu tú.

"Tôi không có kinh nghiệm chiến đấu thực tế," Phu nhân Cecelia thừa nhận, "nhưng tôi có thể sử dụng chỉ một dạng ma thuật chiến đấu. Tôi nghĩ mình sẽ xoay xở được bằng cách nào đó nếu chỉ là B1." Cô ấy trông lo lắng, nhưng cô ấy có lẽ muốn cố gắng hết sức vì Marco. Tuy nhiên, vẫn còn đáng lo ngại. Có vẻ như cô ấy đã không gặp bất kỳ quái vật nào trên đường đến đây, nhưng sẽ là một câu chuyện khác nếu cô ấy sẽ khám phá trong một thời gian. Ngay cả khi cô ấy có thể sử dụng một số ma thuật chiến đấu, sẽ khó chiến đấu một khi cô ấy hết mana.

"Cô có muốn tôi đi cùng không?"

"Anh à?"

"Tôi rất quen thuộc với B1 vì tôi đã vẽ bản đồ nó," tôi nói với cô một cách tự tin.

"Nhưng anh có việc phải làm, phải không? Tôi không thể làm phiền anh như vậy."

"Ồ không, tôi chỉ bận vào buổi sáng và buổi tối thôi. Sẽ không có vấn đề gì nếu chúng ta lên đường bây giờ và trở về vào buổi tối."

Phu nhân Cecelia mỉm cười. "Cảm ơn rất nhiều. Thật ra, tôi đã lo lắng khi đi một mình."

"Vậy thì, chúng ta đi thôi."

"Ồ, trước đó, chỉ có một điều."

"Gì vậy ạ?"

"Tôi có thể mua Giấy Chép Bóng ở đây, phải không? Tôi muốn mua một ít."

Giấy Chép Bóng hiện là mặt hàng phổ biến nhất của tôi. Tuy nhiên, hôm nay tôi tình cờ có ba cái trong kho. "À vâng, Marco đã ghé qua để mua một cái hôm trước."

"Đúng vậy. Chúng tôi đã chụp một bức ảnh kỷ niệm cùng nhau. Tôi đã ngạc nhiên vì nó gần giống với hàng thật như thế nào, so với một bức tiểu họa được vẽ bởi một nghệ sĩ lành nghề. Tuy nhiên, nó đã cho tôi một ý tưởng hay..." cô ấy nói nhỏ dần, để lộ một nụ cười đáng ngờ. Liệu họ sẽ chụp ảnh cùng nhau và mỗi người mang một tấm không? Rõ ràng Michelle luôn đi lại với khoảng một trăm bức ảnh của tôi. Chúng giống như những bộ sưu tập thẻ bài. Tôi đã bảo em ấy dừng lại vì nó xấu hổ, nhưng em ấy đã không nghe. Em ấy đã trấn an tôi rằng em ấy sẽ không để ai nhìn thấy chúng và tiếp tục mang chúng theo mình mọi lúc.

Không suy nghĩ nhiều, tôi đã bán cho Phu nhân Cecelia tất cả ba chiếc Giấy Chép Bóng tôi có trong kho.

---

(Góc nhìn của Chichi)

Đảm bảo nó không thể bị nhìn thấy, Chichi để lộ một nụ cười méo mó khi anh ta đề nghị đi cùng cô. Cô đã nhận định người đàn ông này là người sẽ giúp đỡ cô miễn là cô đóng vai một người phụ nữ yếu đuối cần giúp đỡ, và những dự đoán của cô đã trúng phóc.

(Một người đàn ông dễ dãi. Thôi, ta không phiền.)

"Có chuyện gì vậy, Phu nhân Cecelia? Cô cười rất nhiều."

"Ý tôi là, Marco có một người bạn tuyệt vời như vậy. Điều đó cũng làm tôi hạnh phúc. Tôi hy vọng anh sẽ tiếp tục chăm sóc anh ấy."

Yusuke Yahagi trông ngượng ngùng, như thể xấu hổ vì lời khen. Dĩ nhiên, không đời nào anh ta có thể biết được cảm xúc thực sự của cô. Cô đã chuẩn bị sẵn rồi. Cô đã đến B1 vào sáng sớm và mang theo vài thứ vào một căn phòng nhỏ mà mọi người hiếm khi vào. Mặc dù không xuất sắc như Michelle, Chichi cũng là một pháp sư hạng nhất. Cô ổn khi đi B1 một mình.

(Hì hì hì. Michelle, trước khi ta rời khỏi đất nước này, ta sẽ đẩy ngươi xuống vực thẳm của sự tuyệt vọng. Hãy nhận lấy "phần thưởng" này vì đã tước đi địa vị hoàng hậu của ta.)

"Bây giờ, chúng ta hãy lên đường thôi," cô gọi Yahagi, người đã đóng cửa hàng của mình. Chị gái của cô và người đàn ông này sẽ sớm bước xuống con đường hủy diệt. Chỉ cần nghĩ đến điều đó đã làm Chichi sung sướng đến mức quằn quại vì khoái cảm.

Với những khẩu Súng lục Tám viên và thẻ quái vật trong tay, Yusuke Yahagi đi trước Chichi.

(Đây là lỗi của ngươi. Ngươi đã gọi ta là xấu xí. Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi.)

Nhìn theo lưng của Yahagi, cô liếm môi bằng một chiếc lưỡi đỏ.

---

(Góc nhìn của Yusuke)

Phu nhân Cecelia và tôi bước vào Khu vực phía sau của B1.

"Dựa trên bản đồ, chúng ta sắp đến rồi," cô nói.

"Vâng, nếu chúng ta rẽ trái ở phía trước, chúng ta sẽ đến đó trong khoảng bốn trăm mét." Đó là nơi căn phòng nhỏ mà cô đang nhắm đến. Có một loại rêu đỏ nhỏ mọc ở góc của căn phòng đó, và rõ ràng, đó là thứ sẽ được sử dụng để làm thuốc tăng cường. Chúng tôi đã có ba cuộc chạm trán với quái vật cho đến thời điểm này. Tất cả các kẻ thù đều yếu, nên tôi đã có thể đánh bại chúng chỉ bằng Súng lục Tám viên của mình. Nếu mọi chuyện tiếp tục như thế này, tôi có lẽ sẽ không phải rút ra thẻ quái vật của mình.

Sau khi rẽ vào góc và đi một lúc, một cánh cửa sắt gỉ sét xuất hiện trước mắt chúng tôi.

"Chúng ta đã đến nơi," tôi nói. "Đây là căn phòng, phải không?"

"Vâng. Chúng ta hãy vào trong một cách cẩn thận. Tôi sẽ sử dụng ma thuật của mình để hỗ trợ."

"Hiểu rồi." Với những khẩu súng lục trong tay, tôi đá tung cánh cửa. Bên trong căn phòng nhỏ là—

"Không có dấu hiệu của kẻ thù! An toàn rồi!" Sau đó tôi ngừng lại. "Hả?" Có những thứ không quen thuộc bên trong phòng. Có lẽ ai đó đã quên nó, nhưng có một chiếc chăn trải trên sàn. Ngoài ra, còn có một sợi dây và cả một số đèn lồng, như thể ai đó đã chuẩn bị một nơi để ở. "Có ai định sống ở đây à?" Đó sẽ là một việc liều lĩnh. Hầm ngục cực kỳ nguy hiểm vào ban đêm. Quái vật trở nên mạnh hơn vào ban đêm, và ngay cả những con từ các tầng dưới cũng lên đây. "Ở lại qua đêm ở một nơi như thế này là nguy hiểm trừ khi anh có kỹ năng cao," tôi nói.

Tôi cúi xuống để thử tìm hiểu thêm thì có thứ gì đó che mũi và miệng tôi. "Mmph?!" Đây là... một chiếc khăn tay à? Nó hơi... có mùi ngọt, và tầm nhìn của tôi đang tối dần...

Với điều đó, tôi mất ý thức.

---

Run rẩy vì lạnh, tôi tỉnh lại. Đầu tôi không hiểu sao lại rất đau. Tôi đã bị cảm lạnh à? Khoan đã, tại sao tôi lại không mặc đồ?! Và tôi đang bị trói! Tâm trí tôi bắt đầu quay cuồng. Hả? Gì vậy? Michelle đã có một sở thích mới à?! Chờ đã... Đây có phải là hầm ngục không?

Đúng vậy rồi. Phu nhân Cecelia và tôi đã đến căn phòng nhỏ ở B1. Vâng, nó đang dần dần quay trở lại với tôi.

"Có vẻ như anh đã tỉnh," một giọng nói vang lên. Tôi thấy một người phụ nữ không quen thuộc bên trong căn phòng mờ ảo. Đây có thể là Phu nhân Cecelia không?

Đó là Phu nhân Cecelia, trần truồng từ eo trở lên, để lộ bộ ngực lớn, trắng ngần của cô. Tôi tự động quay đi. "Cái gì—" tôi lắp bắp. "Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tôi không hiểu."

"Ồ, anh không nhớ à? Anh và tôi đã làm đủ thứ chuyện vui vẻ cùng nhau," cô ấy thủ thỉ. Chuyện vui vẻ?! Đừng nói với tôi là chúng tôi đã đến đó!!! Cô ấy là người yêu của Marco! Và Michelle là bạn gái của tôi!

...Khoan đã, không đúng. Tôi không mặc đồ, nhưng đó chỉ là phần trên của tôi. Quần áo của tôi vẫn còn nguyên vẹn ở phần dưới, và không có dấu hiệu nào cho thấy chúng đã bị cởi ra. Cảm thấy an toàn, tôi vô thức thở phào nhẹ nhõm.

Người phụ nữ cười khúc khích. "Anh nghĩ còn quá sớm để nhẹ nhõm à?" cô hỏi một cách khiêu khích, mặc áo ngực của mình.

"Hả? Cô là..."

"Đúng vậy. Bây giờ anh nhớ ra chưa? Tôi là cựu hoàng hậu, Chichi."

Tôi không thể quên được khuôn mặt sắc sảo đó. Đó là em gái của Michelle, Chichi! "Cô đang cố giở trò gì ở đây? Cô định làm gì với tôi bây giờ khi tôi đang bị trói?"

"Không cần phải hoảng loạn như vậy. Tôi đã xong việc ở đây rồi. Tôi vừa mới chụp ảnh kỷ niệm của chúng ta." Cô ấy nở một nụ cười đẹp đến rợn người. Có ba tấm ảnh Sunprint giữa những ngón tay trắng ngần của cô. Có vẻ như chúng chưa thấy ánh sáng mặt trời, nên chúng vẫn còn đen kịt. Cái quái gì ở trên chúng vậy? Không, xem xét tình hình này, tôi có thể phần nào tưởng tượng ra...

"Chỉ để xác nhận, cô đã chụp ảnh gì?"

"Tại sao anh lại hỏi chứ? Tôi đã chụp ảnh những hành động yêu thương của chúng ta."

"Tch. Cô đã nghĩ ra một thứ gì đó thật bẩn thỉu."

Chichi nghiêm nghị ngước mắt lên nhìn tôi và bước lại gần. Sau đó, cô đặt một ngón tay lên đầu mũi tôi. "Mọi thứ hoàn toàn là lỗi của anh, và của chị ta."

"Chúng tôi đã làm gì?" tôi yêu cầu. "Tất cả những gì chúng tôi đã làm là tự mình thoát khỏi tình huống đó. Và không phải là vị vua hiện tại đã hủy hoại hai người sao?!"

"Im đi! Im miệng đi! Hơn nữa, anh đã gọi tôi là xấu xí!"

"Hả?" A... tôi có cảm giác như một chuyện như vậy đã xảy ra... Vâng, tôi đã nói điều đó. "Tôi đã nói. Vậy thì sao? Đó là lỗi của cô vì đã làm một điều kinh khủng như vậy với Michelle."

"Cút đi với cái đó!" cô gắt. "Tôi đã bị gọi đủ thứ, như xảo quyệt hay một người phụ nữ độc ác, nhưng đó là lần đầu tiên tôi bị gọi là xấu xí! Đó là một sự xúc phạm ở mức độ cao nhất."

Thật à? "Vậy cô định lôi tôi vào để trả đũa Michelle à?"

842d50b5-8c5e-4466-bd1e-c735144f683a.jpg

"Đúng vậy," cô nói, cười một cách đắc thắng.

"Trời ạ... Cô đúng là một kẻ phiền phức."

"Tôi không muốn bạn trai của Michelle lại đi nói với tôi điều đó!" cô hét lên. "Anh đang hẹn hò với người phụ nữ khó chiều nhất trên thế giới đấy!"

"Em ấy không phiền phức đến thế. Em ấy có một số nhu cầu bất thường, như ba mươi nụ hôn một ngày, hoặc một buổi đóng vai em bé sáu mươi phút, nhưng em ấy không phiền phức như cô!"

"Đừng có phun ra những lời nhảm nhí đó với tôi! Grừ!" cô rên rỉ. "Đủ rồi! Dù sao đi nữa, nếu Michelle nhận được những bức ảnh này, mối quan hệ của hai người sẽ kết thúc. Đáng đời anh."

"N-Này, cô tốt hơn là không nên!" Michelle sẽ nổi cơn ghen và nổi điên lên.

"Đồ ngốc. Dĩ nhiên là tôi sẽ cho chị ta xem. Trời lạnh thế này. Tại sao tôi lại phải cởi đồ chứ?"

"Làm ơn đừng. Em ấy có thể sẽ thổi bay cả thủ đô!!!"

"Điều đó sẽ làm cho mỗi ngày của tôi vui hơn. Vị vua hiện tại chắc chắn sẽ đau buồn vì nó. Đáng đời ông ta. A ha ha!!!"

"Không chỉ có vậy đâu!"

"Xin lỗi?" cô khinh bỉ. "Còn có thể có gì khác nữa?"

"Nếu Marco thấy điều đó..." tôi bắt đầu. Cơ thể của Chichi giật mình ngạc nhiên. "Anh ấy sẽ buồn."

"Hừ... Thì sao? Marco sẽ tha thứ cho tôi dù thế nào đi nữa. Anh ta là loại người như vậy!" Chichi quay đi như thể cô đã trở nên hờn dỗi. Khoan đã, chẳng lẽ, cô ấy lo lắng về Marco à? Tôi đã nghĩ cô ấy chỉ đang lợi dụng anh ta, nhưng có vẻ như đó không phải là tất cả những gì có trong mối quan hệ của họ.

"Về Marco... Cô thực sự..."

"Dĩ nhiên là không! Anh ta giống như thú cưng của tôi. Tôi đối xử tốt với anh ta vì anh ta quá gắn bó với tôi. Tôi dự định sẽ vứt bỏ anh ta khi tôi chán. Dù sao thì tôi cũng sẽ đảm bảo anh ta không bao giờ nhìn thấy những bức ảnh này, nên tôi không lo lắng. Khi Michelle giải phóng Ma thuật Tối đa của mình, tôi sẽ ra khỏi đất nước này."

Sau đó, với một tiếng "hừm" cáu kỉnh, Chichi rời khỏi phòng.