Đã Là Em Gái Thì Sao Làm Người Yêu Được Nhỉ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tiếng Ồn Nơi Thiên Đường

(Đang ra)

Tiếng Ồn Nơi Thiên Đường

Hikaru Sugii

Câu chuyện về chàng trai giao nhau với những cô gái, tình yêu, tuổi trẻ và ban nhạc!

49 193

Kẹo giả kim của Gisele

(Đang ra)

Kẹo giả kim của Gisele

Shiba

Một câu chuyện fantasy về việc chế tác tự do và vui vẻ của Giselle, một nhà giả kim thuật vô cùng tài năng mà không hề hay biết, cùng với Tinh linh mềm mại Taa-chan, xin được phép bắt đầu

81 404

Đến Dị Giới Mới Biết Không Có Phép Phản Chứng

(Đang ra)

Đến Dị Giới Mới Biết Không Có Phép Phản Chứng

Ki kuro massugu

Bị ném vào một thế giới nơi lý lẽ của mình trở nên vô nghĩa, liệu Juntarou có thể dùng chính kiến thức toán học độc nhất của bản thân để đánh bại Ma vương và tìm đường trở về?

5 2

Nàng công chúa của trường, người chỉ lén cho tôi thấy dáng vẻ xấu hổ của mình

(Đang ra)

Nàng công chúa của trường, người chỉ lén cho tôi thấy dáng vẻ xấu hổ của mình

雨音恵 - Amane Megumi

Một câu chuyện hài lãng mạn bí mật đã bắt đầu chỉ bằng một bức ảnh duy nhất!

11 92

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

119 3052

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

165 2160

Vol 1 - Mở Đầu

Trần nhà gần quá.

Tôi mỗi sáng thức dậy đều nghĩ như vậy.

Tôi nằm trên giường tầng trên, ngắm nhìn khung cảnh đã quen thuộc từ thuở nhỏ.

Bây giờ tôi đã là học sinh cao trung năm nhất, nằm trên chiếc giường tầng từ thuở bé đến giờ, quả thực cảm thấy chật chội và không thoải mái.

Ở quá gần trần nhà tạo ra một cảm giác bị đè nén, tôi không thích điều này cho lắm.

Haruta mỗi buổi sáng sau khi tỉnh dậy đều nghĩ như vậy, thế nhưng lại chưa từng mở lời nhờ bố mẹ mua cho một chiếc giường bình thường.

Cậu chạm vào màn hình chiếc điện thoại đặt bên gối.

Màn hình tinh thể lỏng sáng lên, hiển thị thời gian hiện tại, bây giờ là sáu giờ ba mươi hai phút.

Vẫn còn hơi sớm để thức dậy.

Ngủ thêm ba mươi phút nữa cũng vẫn kịp đến trường.

Mặc dù vậy, sáng nay cậu đã hoàn toàn tỉnh táo.

Haruta cầm lấy điện thoại, rồi trở mình, đặt chân lên chiếc thang của giường tầng.

Cậu chống người dậy, trèo xuống một bậc thang──

「Oa……!?」

Trước mặt cậu là một cô gái.

Cô ấy sở hữu một mái tóc dài màu nâu thẳng mượt và óng ả, được tết lại theo kiểu rất thời thượng và cài một chiếc kẹp tóc màu đỏ.

Ngũ quan của cô ấy thật tinh xảo, bờ vai trắng ngần mảnh dẻ, bộ ngực tròn trịa đầy đặn, mặc trên người một chiếc áo lót màu trắng tinh.

Nửa thân dưới thì được bao bọc bởi một chiếc váy ngắn màu xanh đậm.

Chỉ có chân phải là đang mang một chiếc vớ dài đến đùi cùng màu xanh đậm.

Cô thiếu nữ này đang thay đồ.

Đôi mắt to tròn của cô ấy lại càng mở to hơn, và hít một hơi thật sâu──

「Á á á á á á á á á á á á á á á á á!」

「Này, này……!」

Đối phương hét lên một tiếng thất thanh.

Đồng thời lùi lại về sau như thể đang bỏ chạy──

「Phù~ Hết cả hồn, không ngờ Anh lại dậy sớm thế.」

Cô gái mỉm cười và thở phào một hơi nặng nhọc, rồi nói với vẻ mặt đầy rắc rối.

「Yukiko, xin lỗi nhé, hôm nay anh dậy hơi sớm. Nhưng mà em cũng không cần phải giật mình đến thế chứ.」

Haruta cười khổ, từ từ trèo xuống thang.

Căn phòng rộng bốn chiếu rưỡi này là phòng ngủ của hai anh em.

Trong phòng đặt một chiếc giường tầng, cạnh tường là hai chiếc bàn học đã dùng từ hồi tiểu học.

Tủ sách thì dùng chung, bên trên có cả manga shounen của anh trai và manga shoujo của em gái.

Bên trong chiếc tủ quần áo đang mở, quần áo của hai anh em được treo chung, mỗi người vừa vặn dùng một nửa.

「Lạ thật đấy, anh vẫn có thể ngủ thêm nửa tiếng nữa mà, em sẽ gọi anh dậy, nên anh có muốn ngủ thêm chút nữa không?」

「Khó khăn lắm mới dậy được rồi, thỉnh thoảng dậy sớm một chút cũng tốt. Xin lỗi vì đã dậy đúng lúc em đang thay đồ.」

「Ahaha, không sao đâu mà.」

Yukiko quay lưng về phía Haruta, cúi người xuống để mang nốt chiếc vớ dài còn lại.

Chiếc quần lót màu trắng tinh khôi thấp thoáng ẩn hiện bên dưới chiếc váy ngắn của cô.

「……Yukiko, váy của em lại ngắn đi nữa rồi à?」

「A, anh phát hiện ra rồi à?」

Yukiko quay người lại rồi lè chiếc lưỡi hồng ra.

Cử chỉ này dễ thương đến mức có chút gian xảo.

「Em chỉ sửa nó ngắn đi một chút thôi…… là độ dài mà em đã nghiên cứu để trông dễ thương nhất đó, không được ạ?」

「Vì em vốn đã dễ thương rồi nên cũng không sao đâu, nhưng mà chỉ cần cúi người một chút là lộ hàng đó.」

「Ừm~ Trường cấp hai của bọn em không hiểu sao lại cấm mặc quần bảo hộ, để em sửa nó dài ra một chút vậy.」

「Làm vậy đi. Chân em thon dài lắm, nên hợp với váy ngắn lắm đấy.」

「Fuhehe.」

Yukiko bật ra một tiếng cười kỳ lạ, rồi xỏ nốt chiếc vớ dài và xoay một vòng.

Vạt váy ngắn nhẹ nhàng tung bay, khiến cho chiếc quần lót trắng tinh lại một lần nữa lộ ra.

「Anh hai, em trông có xinh không?」

「Xinh lắm, siêu cấp đáng yêu.」

Yukiko biết rõ mình dễ thương đến nhường nào.

Cô ấy đã tự nhận thức được điều đó từ trước, và khi lên cấp hai lại càng không tiếc công sức để chăm chút cho bản thân.

Lên năm hai cấp hai, cô nhuộm tóc sang màu nâu, và bắt đầu biết cách trang điểm nhẹ.

Cô cũng rất chú trọng việc chăm sóc tóc và da, nghiên cứu cách ăn mặc, và cũng rất kĩ tính trong việc chọn đồ lót, không hề lơ là.

「Được anh khen em vui quá, em sẽ sửa váy dài ra một chút…… nhưng mà có một chuyện hơi đau đầu anh ạ.」

「Đau đầu?」

「Anh xem, như anh thấy đấy, ngực em lại to ra nữa rồi.」

「Ừm ừm……? Anh không nhìn ra lắm.」

Haruta nhìn chằm chằm vào bộ ngực được bao bọc trong chiếc áo lót trắng tinh của Yukiko.

Yukiko vẫn đang học năm ba cấp hai.

Tuy đang ở tuổi dậy thì, nhưng ngực cô bé đã nhô lên đáng kể, tạo thành một hình bán cầu tròn trịa.

Nhưng dù cho nó có lớn thêm khoảng một centimet, cậu cũng chẳng thể nào nhận ra được sự khác biệt.

「Anh xem, chỉ cần sờ một chút là biết ngay sự khác biệt mà.」

「Ai mà biết được, dù có sờ thì chắc cũng không phân biệt được đâu.」

Haruta, qua lớp áo lót của Yukiko, thử sờ lên ngực cô bé.

Dù cách một lớp áo lót, lòng bàn tay cậu vẫn cảm nhận được sự mềm mại, cùng cảm giác đầy đặn không thể nắm trọn trong một tay.

「Này, này, anh hai!」

「Gì, gì thế?」

Bị sờ ngực, hai má Yukiko đỏ ửng lên, cô bé lườm Haruta một cái sắc lẹm.

「Anh sờ mạnh bạo quá đi! Người ta khó khăn lắm mới chỉnh được áo lót cho vừa vặn, giờ nó lệch đi rồi đây này!」

「Em giận vì chuyện đó đấy à!」

Cậu đã tưởng rằng cô bé sẽ tức giận vì bị mình đường đột tấn công vòng một, nhưng hoàn toàn không phải vậy.

「Thiệt tình~ Mặc áo lót cho đẹp cũng mệt lắm chứ bộ.」

「Dù sao thì em cũng có cho ai xem đâu, với lại nếu cử động thì nó cũng lệch đi thôi đúng không?」

「Nhưng mà lúc vừa mới mặc xong, em muốn nó phải ôm trọn lấy ngực một cách hoàn hảo cơ.」

「Thế, thế à…… Xin lỗi nhé.」

Haruta lên tiếng xin lỗi, nhưng cũng có chút ngớ người.

Cậu không biết thế nào mới là hoàn hảo, và lúc nãy thì có gì không được chứ.

Yukiko có những điểm cố chấp một cách khó hiểu.

Ngay cả chiếc điều khiển TV cũng phải đặt ở một vị trí cố định, chỉ cần lệch đi một chút là nhất định phải đặt lại cho ngay ngắn.

「Em tha cho anh đó, nhưng mà lại phải đổi cỡ áo lót lớn hơn rồi.」

「Chẳng phải em vừa mới mua cái mới sao?」

Haruta nhớ rằng Yukiko đã đặc biệt mặc thử lần lượt những chiếc áo lót mới mua màu trắng tinh, hồng và xanh da trời cho cậu xem.

Cô bé có vẻ như muốn anh trai xác nhận xem những chiếc áo lót mới có hợp với mình không.

「Áo lót cũng đâu có rẻ, tiền tiêu vặt không đủ mua đâu, em nhờ mẹ mua cho đi.」

「Anh có đi nói giúp em không……?」

Cô em gái ngước mắt lên nhìn anh trai mình khẩn khoản.

「Được rồi, được rồi, mẹ lúc nào cũng cưng chiều em mà, nên chắc là không có vấn đề gì đâu.」

Tiền tiêu vặt nhà Haruta có nhiều hơn một chút so với những gia đình bình thường, nhưng nguyên tắc là con cái cũng phải tự chi trả cho những vật dụng cá nhân.

Nhưng đồ lót của con trai và con gái lại hoàn toàn khác nhau.

Số tiền tiêu vặt quý giá của Yukiko cứ liên tục bị tiêu tốn vào cơ thể ngày càng phát triển đầy đặn, nghĩ cũng thấy thương.

Nếu Haruta nói đỡ vài câu, chắc mẹ cũng sẽ đồng ý chi tiền mua đồ lót thôi.

Nếu vẫn không được, thì Haruta sẽ hỗ trợ tài chính cho em ấy là được.

「Tốt quá, vậy em mặc đồ cho xong nhanh đây. Hôm nay thắt cà vạt đi, anh thắt giúp em được không?」

「Anh mà thắt thì nút cà vạt sẽ to lắm đấy.」

Haruta cười khổ cầm lấy chiếc cà vạt mà Yukiko đưa cho.

Yukiko đã mặc xong áo sơ mi và cài hết cúc áo.

Trường cấp hai cô bé đang theo học quy định rằng học sinh nữ có thể tự chọn thắt cà vạt hoặc đeo nơ.

Yukiko hợp với cả hai kiểu, nhưng Haruta thầm nghĩ rằng cà vạt trông dễ thương hơn.

Cậu vòng chiếc cà vạt qua chiếc cổ thon dài trắng ngần của em gái, và thắt một cách thuần thục.

「Ừm~ Nút cà vạt em tự thắt trông không đẹp lắm nhỉ……」

「Như thế này là được rồi, trông phong cách tùy hứng lại có vẻ tinh nghịch, dễ thương lắm đó.」

「Ưm oaa.」

Đúng lúc này, Yukiko nhảy bổ tới ôm chầm lấy Haruta.

「Này, này, anh khó khăn lắm mới thắt xong, làm thế này thì nó lại lệch mất bây giờ!」

「Đây là cái ôm buổi sáng đó, lúc nãy em quên mất.」

Yukiko ôm cậu thật chặt.

Haruta không có thói quen ôm em gái mỗi sáng…… nhưng thỉnh thoảng khi Yukiko nổi hứng, cô bé thường hay làm nũng với cậu.

Dù cười khổ, Haruta vẫn ôm chặt lấy thân hình mềm mại của Yukiko.

Tuy cô bé có thân hình mảnh mai nhưng lại khá cao, và vòng một cũng rất phát triển.

Dù vậy, cô bé vẫn là đứa em gái bé bỏng của cậu.

Vẫn là cô em gái đáng yêu mà cậu đã biết từ khi còn nhỏ──

「Vậy em đi làm bữa sáng đây, Anh hai, hôm nay anh muốn ăn trứng kiểu gì?」

「Hôm qua ăn trứng ốp la rồi, hôm nay ăn trứng bác đi.」

「Cứ để em lo, em sẽ làm món trứng bác vừa mềm vừa ngon cho anh xem.」

Yukiko nở một nụ cười đầy tự tin, hai tay nắm chặt lại.

Cô bé không chỉ dễ thương xinh xắn, mà còn biết phụ giúp làm bữa sáng.

Trên đời này liệu có người em gái nào hoàn hảo đến thế không chứ?

Ngay từ sáng sớm, Haruta đã là người anh trai hạnh phúc nhất trên thế giới.

Vào giây phút này── cậu chính là người hạnh phúc nhất thế gian.