Đã Là Em Gái Thì Sao Làm Người Yêu Được Nhỉ

Truyện tương tự

Tiếng Ồn Nơi Thiên Đường

(Đang ra)

Tiếng Ồn Nơi Thiên Đường

Hikaru Sugii

Câu chuyện về chàng trai giao nhau với những cô gái, tình yêu, tuổi trẻ và ban nhạc!

49 193

Kẹo giả kim của Gisele

(Đang ra)

Kẹo giả kim của Gisele

Shiba

Một câu chuyện fantasy về việc chế tác tự do và vui vẻ của Giselle, một nhà giả kim thuật vô cùng tài năng mà không hề hay biết, cùng với Tinh linh mềm mại Taa-chan, xin được phép bắt đầu

81 404

Đến Dị Giới Mới Biết Không Có Phép Phản Chứng

(Đang ra)

Đến Dị Giới Mới Biết Không Có Phép Phản Chứng

Ki kuro massugu

Bị ném vào một thế giới nơi lý lẽ của mình trở nên vô nghĩa, liệu Juntarou có thể dùng chính kiến thức toán học độc nhất của bản thân để đánh bại Ma vương và tìm đường trở về?

5 2

Nàng công chúa của trường, người chỉ lén cho tôi thấy dáng vẻ xấu hổ của mình

(Đang ra)

Nàng công chúa của trường, người chỉ lén cho tôi thấy dáng vẻ xấu hổ của mình

雨音恵 - Amane Megumi

Một câu chuyện hài lãng mạn bí mật đã bắt đầu chỉ bằng một bức ảnh duy nhất!

11 92

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

119 3052

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

165 2160

Vol 1 - Chương 02: Em Gái Không Muốn Em Trai Của Mình Phải Làm Việc Vất Vả

Sau khi hai anh em ăn uống và mua sắm xong trở về nhà──

Mẹ lại nhắn tin LINE cho Haruta.

Cậu đặt chiếc túi mua sắm vào bếp, rồi kiểm tra điện thoại.

Tin nhắn viết rằng [Con cứ ngủ trước đi nhé]. Nói đơn giản, mẹ sẽ tăng ca cho đến chuyến tàu cuối cùng mới về.

Bố thì hầu như lúc nào cũng về nhà bằng chuyến tàu cuối, nhưng mẹ thì hiếm khi về muộn như vậy.

Mới hôm trước mẹ còn nói với vẻ mặt kiệt sức rằng “Quyết toán cuối năm (chú thích của biên tập viên: khác với Đài Loan, năm tài chính của Nhật Bản kết thúc vào tháng 3 và bắt đầu vào tháng 4.) bận tối mắt tối mũi”, nhưng xem ra đầu năm tài chính mới cũng bận rộn không ngớt.

“Mẹ không sao chứ ạ…”

Yuki đã ăn món sushi yêu thích nhất nên tâm trạng cũng tốt lên. Lúc này, em ấy ngó vào điện thoại của anh trai và lo lắng nói.

“Trước đây mẹ có nói là cơ thể chịu không nổi nữa nên muốn đổi việc. Không ngờ đó có lẽ không phải là lời nói đùa.”

“Ể, mẹ có nói vậy ạ? Mẹ toàn nói với anh những chuyện quan trọng nhỉ. So với bố, mẹ còn tin tưởng anh hơn.”

“Đâu có đến mức đó, à── nhưng anh nhớ là lúc mẹ định đi làm lại, mẹ cũng có bàn với anh.”

Đó là lúc Haruta còn học lớp hai tiểu học.

Nhiều năm sau mẹ từng nói “Nếu Haruta không thích thì có lẽ mẹ đã không đi làm lại rồi”.

Có phải mẹ đã quá tôn trọng ý kiến của một cậu con trai nhỏ tuổi rồi không?

“Nhưng mẹ không định nghỉ việc, mà là đổi việc. Anh phải nhanh chóng đi kiếm tiền để mẹ được hưởng phúc mới được.”

“Nhưng nhà mình cấm đi làm thêm mà.”

“Ừ nhỉ.”

Sau khi lên cấp ba, Haruta đã định đi làm thêm ngay lập tức, nhưng bố mẹ──đặc biệt là mẹ đã kịch liệt phản đối.

Mẹ cho rằng lên đại học cũng có thể đi làm thêm, con cái nên nhân lúc còn học cấp ba mà vui chơi thỏa thích.

Mẹ còn nói “Nếu vậy thì mẹ có thể tăng tiền tiêu vặt cho con”, nhưng Haruta đã từ chối.

Dù sao thì tiền tiêu vặt của cậu vốn đã nhiều hơn những đứa trẻ khác rồi.

“So với việc kiếm tiền, anh chỉ đơn thuần là muốn đi làm thêm thử thôi.”

“Cũng đành chịu thôi, vì nhà ngoại của mẹ hình như gia giáo rất nghiêm khắc.”

“Bên đó đúng là một ẩn số nhỉ.”

Mặc dù vậy, Haruta và Yuki thực ra đều chưa từng gặp họ hàng bên ngoại.

Dù mẹ không nhắc đến nhiều, nhưng nhà ngoại có vẻ rất nghiêm khắc, nghe nói từ hồi cấp ba đã phải tự đi làm thêm để kiếm tiền học phí.

Tình hình kinh tế của nhà ngoại không hề eo hẹp, nói đúng hơn là khá giả.

Theo phương châm của gia đình họ, để nuôi dạy con cái một cách nghiêm khắc, họ đã yêu cầu con cái phải trải nghiệm lao động là gì ngay từ khi còn trẻ.

Có lẽ vì phản ứng ngược lại với điều đó mà mẹ hy vọng con cái của mình có thể lớn lên một cách tự do tự tại, không phải khổ sở vì tiền bạc.

“Dù sao thì mẹ cũng dùng cả kính ngữ khi nói chuyện với con cái mà… Mẹ đã được dạy dỗ như thế nào nhỉ?”

“Đúng là đáng tò mò thật, nhưng em cũng bị ảnh hưởng sâu sắc từ mẹ đấy.”

Việc Yuki thích dùng kính ngữ rất giống mẹ, mẹ không hề ép buộc em ấy, nhưng tự nhiên lại trở thành như vậy.

Có lẽ là vì trước khi mẹ đi làm lại, Yuki đã rất quấn quýt mẹ.

“Thôi kệ, chúng ta cứ giúp bố mẹ trong khả năng của mình là được rồi nhỉ. Dù nói vậy chứ anh cũng chẳng giúp được gì.”

“A, không được đâu nhé, anh định nói ‘anh cũng phụ làm việc nhà’ chứ gì. Anh đừng hòng được toại nguyện nhé.”

“Cách dùng từ của một cô bé cấp hai như em đúng là đặc biệt thật đấy.”

Vốn từ của cô em gái đôi lúc khiến người anh không thể hiểu nổi.

“Em tuy là học sinh cấp hai nhưng vẫn làm được việc nhà mà.”

“Thì đúng là vậy… nhưng anh gần như chẳng làm gì cả cũng không hay lắm.”

Tám phần việc nhà của gia đình Sakuraba đều do Yuki đảm nhiệm.

Nấu ăn, dọn dẹp, giặt giũ──gần như có thể nói là toàn bộ.

Vào ngày nghỉ mẹ cũng làm việc nhà, nhưng về cơ bản đều do một tay Yuki lo liệu.

Tuy em ấy không giỏi học hành, cũng chẳng giỏi thể thao, nhưng chỉ riêng việc có thể quán xuyến hết việc nhà thôi là cô em gái đã đủ tuyệt vời rồi.

“Em muốn làm nên mới làm, dọn dẹp phòng chúng ta, giặt quần áo và nấu cơm cho anh trai ăn, tất cả những việc đó em đều muốn tự mình bao trọn. Dù là anh trai, em cũng sẽ không nhường cho anh đâu.”

“V-Vậy à.”

Haruta đã từng nghe em ấy nói như vậy nhiều lần.

Dù Yuki là một cô em gái luôn vâng lời anh trai, nhưng hễ nhắc đến chuyện này là em ấy lại không hề nhượng bộ, khiến Haruta dần từ bỏ việc thuyết phục.

“Bố và mẹ cũng muốn anh trai chăm chỉ học hành đó, em cũng mong như vậy.”

“Mọi người chiều anh quá nhỉ.”

“Em sẽ siêu chiều anh luôn. A, nếu bố mẹ về muộn thì anh trai cứ đi tắm trước đi ạ.”

Yuki qua bảng điều khiển nước tắm bên cạnh nhà bếp, bắt đầu xả nước nóng vào bồn.

Haruta có thói quen tắm xong rồi mới chuyên tâm học bài.

Cậu cất nguyên liệu hai người mua về vào tủ lạnh hoặc tủ bếp, sau đó dùng TV ở phòng khách xem một trang web video, chẳng mấy chốc nước tắm đã đầy.

“Vậy anh đi tắm trước nhé.”

“Vâng ạ~”

Haruta về phòng lấy đồ thay và khăn tắm trước, rồi mới đi về phía phòng tắm.

Nhà Sakuraba là một căn nhà riêng nhỏ nhắn, phòng tắm không được rộng rãi.

Haruta bước vào phòng tắm chật hẹp, nghiêm túc gội đầu và tắm rửa cơ thể.

Em gái và bố mẹ lát nữa cũng sẽ ngâm bồn, nếu để vết bẩn trên người mình chảy vào bồn tắm thì sẽ áy náy lắm.

Sau khi cậu xả người thật kỹ càng──

“Anh trai, em vào được không?”

“Yu-Yuki…!?”

Đúng lúc này bỗng có tiếng nói vang lên, khi Haruta quay đầu lại, cậu nhìn thấy một thiếu nữ xinh đẹp không một mảnh vải che thân.

Dù em ấy dùng khăn tắm che người, nhưng căn bản không thể che hết được cặp gò bồng đảo đáng tự hào, vòng eo và cặp đùi trắng như tuyết.

Haruta nhìn lại em ấy, mắt không rời khỏi thân thể yêu kiều kia──

“Không được… ạ?”

“Em hỏi anh có được không thì…”

Haruta nhìn chằm chằm vào thân hình thon thả của cô em gái──

“Anh giật cả mình, không phải trước đây em nói hai người tắm chung hơi chật nên không muốn tắm chung nữa sao?”

“Thỉnh thoảng tắm chung cũng có sao đâu ạ ♡”

Cô em gái dễ dàng rút lại lời nói trước đó.

Yuki tuy không có bất mãn gì với gia đình, nhưng lại hơi phàn nàn về việc phòng tắm quá hẹp.

Em ấy thích ngâm bồn, vì vậy không thích lắm chiếc bồn tắm không thể duỗi thẳng người ra được.

Mấy hôm trước lúc hai người tắm chung, em ấy đã nói “Lần sau em tự ngâm một mình là được rồi”.

Cô em gái đã quên mất phát ngôn của mấy ngày trước rồi.

“Vả lại dạo này chúng ta cũng không có mấy cơ hội tắm chung, hôm nay bố mẹ đều về rất muộn, nên có thể cùng nhau ngâm bồn thong thả.”

“Cũng phải…”

“Dù sao thì nếu một đứa em gái học lớp chín và một ông anh trai học lớp mười mà tắm chung với nhau, thì đến bố mẹ cũng thấy kỳ quặc nhỉ.”

“Nhưng chúng ta có làm gì đâu.”

Haruta và Yuki cũng hiểu biết thường thức thông thường.

Họ không cho rằng việc anh trai lớp mười và em gái lớp chín tắm chung là chuyện đương nhiên.

Hiểu rằng nếu bị bố mẹ phát hiện sẽ khiến họ phải lo lắng vô ích.

Nhưng cả hai không cho rằng đây là chuyện gì đặc biệt.

Hai anh em đã tắm chung với nhau từ nhỏ.

Chỉ là cơ thể của Haruta đã cao lớn và trở nên săn chắc, còn cơ thể của Yuki thì trở nên lồi lõm đúng chỗ mà thôi.

“Nói cũng phải, a, em cũng phải tắm đây.”

Yuki bỏ khăn tắm ra, phô bày trước mặt anh trai những đường cong quyến rũ không hề giống một nữ sinh cấp hai.

Cặp gò bồng của em ấy ưỡn cao, nụ hoa hồng nhạt trên đỉnh nhô ra, chiếc rốn nhỏ xinh lõm vào trên vùng bụng trắng nõn, còn vòng eo thì thon gọn tinh tế.

Phần thân dưới là một cặp──đùi thon dài.

Yuki không hề keo kiệt mà phô bày toàn bộ bản thân trước mặt anh trai, em ấy xả mái tóc dài màu nâu, cẩn thận gột rửa từng tấc da thịt trên cơ thể.

Còn Haruta thì ngẩn ngơ nhìn cảnh em gái mình tắm.

Em ấy thật sự trở nên xinh đẹp rồi.

Nhưng, em ấy là em gái của mình.

Haruta không cảm nhận được thứ ham muốn như khi nhìn thấy ngực của Tsukiyomi Akiho.

Vẻ đẹp của Yuki không hề thua kém Akiho, thân hình cũng gợi cảm khiêu khích, nhưng lại không khiến cậu nảy sinh tà niệm.

“Anh trai, dịch qua một chút đi, chúng ta đều lớn quá rồi.”

Yuki gội đầu và tắm rửa xong, rồi cười tủm tỉm bước vào bồn tắm.

Hai anh em mặt đối mặt ngâm mình trong chiếc bồn tắm không mấy rộng rãi.

Bên trong bồn tắm cực kỳ chật chội, khiến cho chân của hai người quấn vào nhau.

“A, anh trai, tắm xong đừng đặt khăn tắm lên quần áo của em nhé, hãy bỏ vào giỏ đựng khăn tắm. Phải đặt dưới khăn tắm của em, nếu thứ tự không đúng sẽ đáng nghi lắm đấy.”

“Em kỹ tính quá đấy, bố mẹ sẽ không cố tình kiểm tra giỏ đồ giặt đâu nhỉ.”

“Anh ngây thơ quá rồi!”

Yuki rướn mạnh nửa người trên ra.

Hành động này khiến cho hai bán cầu tròn trịa của em ấy mềm mại rung rinh.

“Nhà chúng ta là gia đình có cả hai người đi làm, bố mẹ không quản chuyện con cái nhiều──nếu anh nghĩ vậy thì ngây thơ quá rồi đấy! Phụ huynh đều để ý đến con cái một cách bất ngờ đấy.”

“Anh còn không biết là em có con rồi đấy, anh sắp thành bác cả nhanh vậy sao.”

“Xin anh đừng có đánh trống lảng.”

Yuki tức giận phồng má.

“Chính vì là gia đình có cả bố mẹ đi làm, có nhiều chỗ không quan tâm đến con cái được, nên họ sẽ rất để ý đến những phần nhìn thấy được, đặc biệt là mẹ. Anh trai, trước đây anh đã đổi từ quần sịp đùi rộng sang quần sịp đùi bó rồi phải không? Mẹ có phát hiện ra đấy, mẹ bảo ‘Haruta cũng lớn rồi nhỉ~’.”

“Ồ…”

Điều này đối với Haruta có chút bất ngờ.

Ngày nghỉ cũng là do Yuki phụ trách giặt giũ.

Cậu cứ nghĩ rằng mẹ thậm chí sẽ không nhìn thấy đồ thay của mình.

“Dù chúng ta không làm gì khuất tất, nhưng để bố mẹ lo lắng cũng không tốt. Họ đi làm đã vất vả rồi, nếu mà nghi ngờ chúng ta có mối tình loạn luân anh em gì đó, thì sẽ ngất xỉu mất.”

“...Chúng ta quả nhiên không nên tắm chung nữa nhỉ.”

“Đúng vậy ạ, ngoài những ngày tuyệt đối không thể bị phát hiện ra thì đừng tắm chung nữa.”

Điều Haruta nói là từ nay về sau sẽ không tắm chung nữa, nhưng cô em gái dường như lại diễn giải thành một ý khác.

“Haiz~ Phiền phức thật đấy, dù chúng ta có tắm chung cũng đâu có làm phiền ai đâu.”

“Nếu bị phát hiện, anh không chỉ bị coi là một tên siscon đâu.”

Haruta nhìn vào cơ thể trần trụi của em gái và cười khổ nói.

“Ồ~ Anh không muốn bị chị Akiho xem là biến thái đến vậy sao? Ra là thế à.”

97f6d417-ed4d-43b4-8348-cc50da3c19dd.jpg

“Anh có nói về cậu Tsukiyomi đâu!?”

“Vậy à~ Dù sao thì anh trai cũng là con trai mà. Người ta vừa xinh, ngực lại còn to hơn cả em nữa.”

“Anh cũng đâu có nói về chuyện vòng một…”

Thú thật, Yuki đã là một vũ khí nhân gian rồi.

Hơn nữa với độ tuổi của em ấy, tương lai vô cùng đáng để mong đợi.

Dù cho em ấy có không vui vì điều đó, thì phận làm anh cũng thấy đau đầu.

“Anh trai, nếu anh có bạn gái thì hãy nói cho em biết nhé.”

“Em định đi giết người ta à?”

“Em có phải là cô em gái yandere đâu!”

Yuki lại tức giận phồng má lên.

“Để anh không bị mấy người phụ nữ xấu lừa gạt, em phải thẩm định đã chứ.”

Haruta thầm nghĩ “Đây không phải là em gái yandere thì là gì?”, nhưng không cố tình vạch trần.

“Vậy thì, nếu em có bạn trai cũng sẽ nói cho anh biết chứ?”

“Anh định đi giết người ta à?”

“Nếu mục đích của đối phương chỉ là thể xác của em, anh không dám chắc hắn có toàn mạng được không đâu.”

Tuy cậu nửa đùa nửa thật, nhưng cũng khá là nghiêm túc.

“Sau năm sau là bắt đầu phải lo lắng rồi nhỉ. Nếu được, anh mong em sẽ vào một trường cấp ba có thể đi bộ hoặc đi xe đạp tới.”

“Nếu đi học bằng tàu điện, sẽ sợ gặp phải yêu râu xanh nhỉ…”

“Đúng vậy… A, phải rồi, em học cùng trường cấp ba với anh là được rồi. Sáng tối đều đi cùng anh thì yêu râu xanh sẽ không thể lại gần em được.”

“Học cùng trường cấp ba với anh trai!? Ch-Chuyện đó hơi khó ạ…”

Yuki tỏ ra rụt rè, hoàn toàn không tự tin vào thành tích của mình.

Dù em ấy là một brocon hạng nặng, nhưng cũng có những việc làm được và không làm được.

Haruta dĩ nhiên cũng chỉ nói đùa.

Trường cấp ba mà Haruta đang theo học có trình độ khá cao trong khu vực này.

Với thành tích hiện tại của Yuki, gần như không thể thi đỗ vào được.

“Nhưng đây là giải pháp tốt nhất rồi nhỉ. Đợi anh tốt nghiệp sẽ đi thi bằng lái, lái xe đưa đón em là được.”

“L-Làm đến mức đó… Dù để em nói ra thì cũng kỳ, nhưng anh trai thật sự rất chiều em đó.”

“Để em nói ra đúng là kỳ thật đấy.”

“A~♡”

Haruta xoa rối mái tóc của Yuki.

Khoảng thời gian có thể nuông chiều em gái như thế này có lẽ cũng không còn dài nữa.

Haruta nhìn vào cơ thể đã phát triển của Yuki, bất giác nghĩ thầm.

Thông thường mà nói, hai người đã sớm không thể tắm chung được nữa rồi.

Chính vì Haruta và Yuki là một cặp anh em đặc biệt, nên thời gian tắm chung mới có thể kéo dài thêm vài năm.

Haruta hiểu rằng điều này sắp kết thúc──và có lẽ Yuki cũng biết rõ điều đó.

Chuông reo lên, tiết học kết thúc──bầu không khí trong lớp học thả lỏng hẳn.

Haruta cũng thở phào một hơi, gấp cuốn tập đang mở lại.

Cậu lên cấp ba chưa được một tháng, vẫn chưa nắm bắt được nhịp độ của các buổi học.

Tóm lại, các tiết học buổi sáng đã kết thúc, đã đến giờ nghỉ trưa.

“Ê~ Harutaro, cậu ăn gì đấy?”

“Ồ, hôm nay tôi cũng mang cơm hộp, Matsukaze thì sao?”

Haruta lấy hộp cơm từ trong cặp ra, giơ lên cho Matsukaze đang lại gần mình xem.

Đây dĩ nhiên là hộp cơm do chính tay Yuki làm.

Yuki học cấp hai cũng tự mang cơm hộp, mỗi sáng đều làm luôn phần của anh trai.

“Vậy à, hôm nay tôi chén trước hộp cơm rồi, để tôi ra căng tin mua vậy.”

“Không chỉ hôm nay, ngày nào cậu cũng ăn cơm hộp sớm mà.”

Vì câu lạc bộ bóng rổ của Matsukaze có buổi tập luyện buổi sáng, nên cậu đói đến mức không thể chờ đến trưa mới ăn cơm.

“Cậu cũng có thể ăn ở nhà ăn học sinh rồi quay lại mà.”

“Nhà ăn học sinh thì đông người, ngon nhưng không nhiều, ở căng tin mua vài hộp cơm hộp với bánh mì mặn là có CP cao nhất rồi.”

“Vậy à.”

Tuy Matsukaze là người chu đáo, nhưng có vẻ cậu không đến nhà ăn học sinh đơn thuần không phải vì để ăn trưa cùng Haruta.

Trường cấp ba Yuurinkan mà Haruta đang theo học có nhà ăn học sinh và căng tin với hàng hóa phong phú.

Căng tin có bán nhiều loại cơm hộp và bánh mì mặn, số lượng cũng rất đủ.

“Vậy tôi đi rồi về ngay. Harutaro, tôi mua nước cho cậu nhé, cậu uống gì?”

“Nước lọc.”

“Giản dị thật đấy… Rồi, nhận lệnh.”

Matsukaze cười khổ rồi bước ra khỏi lớp học.

Haruta không muốn vì hương vị thừa thãi của đồ uống mà làm ảnh hưởng đến thú vui thưởng thức hộp cơm của Yuki.

“Cậu Sakuraba.”

“…À, cậu Tsukiyomi.”

Tsukiyomi Akiho đột nhiên ngồi xuống chiếc ghế phía trước Haruta.

Hôm nay cô ấy buộc mái tóc đen dài thành kiểu tết ba.

Kiểu tóc của Akiho về cơ bản là tóc dài thẳng, nhưng mỗi ngày đều có một chút thay đổi.

“Lần trước cảm ơn nhé, em gái cậu vẫn ổn chứ?”

“Em ấy ổn lắm. À phải, em ấy đã đăng ký kênh của cậu rồi.”

“Ồ ồ, tôi vui quá. Em ấy chịu xem video của tôi à?”

“Nhưng em ấy nói không hiểu lắm về bài hát của cậu.”

“Ồ ồ, cô bé đáng yêu thế mà nghiêm khắc ghê.”

Akiho nở một nụ cười khổ, hai vai rũ xuống thất vọng.

“Em ấy nói ‘Hay là mình cũng thử đăng video xem sao’.”

“Vậy thì lại thấy hơi vui, tôi vẫn luôn muốn hát những bài hát có thể ảnh hưởng đến người khác.”

“Em gái tôi không phải muốn hát, mà hình như là muốn nhảy.”

“Cũng phải, nữ sinh cấp ba thì nhảy múa thịnh hành hơn nhỉ. A, nhưng mà em ấy vẫn là nữ sinh cấp hai.”

“Nhưng tôi không muốn cho em ấy đăng video đâu.”

“Cậu lo thân phận sẽ bị lộ?”

“Một phần là vậy, nhưng tôi lo không biết em gái tôi có thể quay được một video coi được không nữa.”

Xét trên phương diện một cô gái, Yuki khá thiếu cảnh giác, đặc biệt là trước mặt anh trai.

Nếu em ấy muốn quay phim, chắc chắn sẽ nhờ anh trai quay giúp.

Haruta có thể tưởng tượng ra khung cảnh đó──em ấy mặc đồng phục, váy tung bay nhẹ nhàng theo điệu nhảy, để lộ ra chiếc quần lót ẩn hiện.

“Phải rồi, em ấy nói dáng vẻ cậu chơi guitar rất ngầu, cũng muốn xem mặt cậu nữa.”

“Vậy à, dưới video cũng có nhiều bình luận như vậy lắm.”

“Tôi cũng nghĩ vậy.”

Haruta cũng đã cùng em gái xem video biểu diễn của Akiho.

Đó là loại video tự đệm guitar và hát, được quay từ một góc độ vừa vặn không thấy mặt.

Trang phục trên người là bộ đồng phục thủy thủ giống như khi cosplay.

Dù cách một lớp đồng phục thủy thủ cũng có thể thấy được vòng một hùng vĩ của cô, mỗi khi cơ thể lắc lư theo điệu nhạc, cặp gò bồng lại dập dờn như sóng vỗ.

Cũng có thể thấy vài dòng bình luận tục tĩu, viết rằng “video ca hát của nữ sinh cấp ba ngực khủng”.

“Tuy tôi không quan tâm việc lộ mặt, nhưng tôi nghĩ không lộ mặt sẽ更能 kích thích trí tưởng tượng của khán giả hơn.”

“Nếu là cậu, sau khi lộ mặt chắc chắn số người đăng ký sẽ tăng lên nhỉ?”

“Đó là suy nghĩ của em gái cậu, hay là của cậu?”

“…Tùy cậu tưởng tượng.”

Đây là suy nghĩ của Haruta, nhưng câu này không thích hợp để nói với một người bạn cùng lớp không mấy thân thiết.

“Thôi được rồi, tôi sẽ không ép cậu nữa. Mà này, rõ ràng tôi đã đưa danh thiếp cho hai người rồi, nhưng cậu và em gái đều không thêm LINE của tôi nhỉ?”

“Tự nhiên thêm vào cũng mặt dày quá nhỉ?”

“Kỹ tính quá, tôi đã cho cậu ID rồi, cậu cứ yên tâm mà thêm đi.”

Akiho có vẻ thấy rất buồn cười, không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Dù cô ấy nói vậy, nhưng Haruta không phải kiểu con trai sẽ tích cực tương tác với con gái.

Còn Yuki thì nhát người, việc trò chuyện qua LINE với một người chị chỉ mới biết mặt, đối với em ấy là một thử thách quá lớn.

“Mà nói đi cũng phải nói lại, vậy là cậu cũng xem AKIHO tự đệm hát rồi à?”

“Ồ, tôi có xem… nhưng tôi không hay nghe nhạc lắm, không biết phải nói thế nào.”

Tuy nói bừa “hát rất hay” cũng được, nhưng Haruta cảm thấy như vậy không được thành thật cho lắm.

“À~ cậu cũng là thế hệ mới nhỉ, không rành về âm nhạc lắm à.”

“Tuy không phải là hoàn toàn không nghe… Bố tôi có đăng ký gói dịch vụ, nên tôi có nghe các bài hát thịnh hành.”

Haruta phần lớn là nghe nhạc nền của game, nhưng đây có lẽ không phải là câu trả lời mà Akiho mong đợi.

“Có nghe là tốt rồi, bạn bè của tôi còn chẳng nghe nhạc của các ban nhạc, tôi đoán chắc họ còn không biết có thứ gọi là đĩa CD nữa.”

“CD à, bố tôi mua nhiều lắm.”

“Ể!? Thật không!?”

Akiho rướn mạnh nửa người trên ra.

Khiến cho cặp gò bồng đảo đáng tự hào kia đè nặng lên bàn.

“Th-Thật mà, tuy tôi không rõ lắm, chắc bố tôi thuộc thế hệ hay nghe CD nhỉ? Hồi trước ông ấy còn có nhiều đĩa than nữa, nhưng vì chiếm chỗ quá nên vứt đi rồi.”

“Ồ~ Bố cậu còn mua cả đĩa than thì đúng là một fan âm nhạc thực thụ rồi, có phải ngày xưa bố cậu cũng chơi nhạc không?”

“Ông ấy không chơi trong ban nhạc, nhưng hình như có biết chơi guitar acoustic, trước đây tôi từng nghe ông ấy đàn rồi.”

Guitar acoustic là loại guitar không cần dùng đến thiết bị điện tử để phát ra âm thanh.

Cây guitar đó không biết từ lúc nào đã biến mất khỏi nhà, hiện tại không còn nữa.

“Vậy à~ Không lẽ bố cậu cũng rất cầu kỳ về âm thanh? Nhà cậu có dàn âm thanh stereo không?”

“Dàn âm thanh stereo? À, cậu nói cái dùng để nghe nhạc ấy à? Phòng khách nhà tôi có một cái máy kỳ lạ, giống như là bộ khuếch đại âm thanh gì đó, loa cũng rất to. Chúng tôi định dọn đi, nhưng bố tôi sống chết không chịu, nên cứ để đó luôn, dù dạo gần đây ông ấy cũng hoàn toàn không nghe nữa.”

“Cậu Sakuraba…!”

“C-Có chuyện gì sao?”

Akiho còn rướn người về phía trước hơn nữa, dùng sức nắm chặt lấy hai tay Haruta.

Cô ấy nắm lấy tay Haruta và kéo lại, khiến cho đầu ngón tay của Haruta hơi lún vào giữa cặp gò bồng của cô.

Ngay lúc Haruta đang đơ người vì cảm giác quá đỗi mềm mại và đàn hồi từ bộ ngực của cô bạn cùng lớp──

Akiho với đôi mắt sáng lấp lánh nói:

“Hôm nay tôi có thể đến nhà cậu được không!?”

Xin nhắc lại một lần nữa, nhà Sakuraba là một căn nhà riêng nhỏ nhắn xinh xắn.

Một gia đình bốn người chen chúc sống cùng nhau.

Em gái không hay dẫn bạn về nhà chơi, còn lý do Haruta không mời bạn bè đến nhà cũng là vì nhà chật.

Chỉ có Matsukaze là được Haruta mời đến nhà chơi vài lần.

Do Matsukaze khá lễ phép, gặp bố mẹ Haruta cũng có thể chào hỏi cung kính, nên rất được lòng bố mẹ cậu.

“Ồ~ Không tệ nhỉ.”

Khi vị khách mới này được dẫn vào phòng khách, cô liền đột nhiên bắt đầu nhìn ngó xung quanh.

Haruta đè nén tâm trạng khó có thể bình tĩnh của mình, mời Akiho ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách.

Cậu đi vào bếp, rót trà từ chai nhựa vào cốc, sau đó quay lại phòng khách.

“Cảm ơn, rồi thì──”

“A, phải rồi, ờ… cái này dùng thế nào vậy?”

Bên cạnh bức tường phòng khách có một cái tủ, phía trên đặt dọc hai cỗ máy mang ánh kim loại.

Dù cậu ít nhất cũng biết hai chiếc hộp gỗ hình chữ nhật đặt ở hai bên là loa…

“Phía trên là máy phát CD, cái có núm xoay ở dưới là amply, amply là máy dùng để khuếch đại âm lượng. Ồ~ là dòng máy cũ rồi nhỉ, tôi cũng không rõ lắm.”

Akiho ngồi xổm trước tủ, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm vào cỗ máy.

“Tôi thật sự có thể chạm vào cái này không?”

“Bố tôi nói có thể tự do sử dụng, ông ấy có vẻ ngược lại còn rất mong cậu dùng.”

“Bởi vì không thường xuyên dùng sẽ dễ bị hỏng nhỉ. A, cậu Sakuraba, nhà cậu có đĩa CD không?”

“Có, ở đây này.”

Haruta mở một cái tủ khác bên cạnh dàn âm thanh.

Bên trong nhét kín mít hàng trăm đĩa CD.

“Oa, nhiều hơn tôi nghĩ!”

“Trước đây còn nhiều hơn, bây giờ đã giảm xuống còn chưa đến một nửa rồi.”

Haruta có lẽ cũng đã lâu không mở cái tủ này.

“Tôi xem một chút được không…?”

“Được, cậu cứ tự nhiên xem.”

Tâm trạng của Akiho có vẻ vô cùng kích động.

Mỗi khi cô lấy ra một đĩa CD liền vui vẻ reo lên.

“Có rất nhiều đĩa CD của Nhật từ hơn hai mươi năm trước nhỉ, còn đĩa CD Âu Mỹ thì còn cũ hơn nữa, những thứ này không phải là thời của bố cậu đâu nhỉ.”

“Ồ… Nếu là CD Âu Mỹ, tôi ít nhất cũng có nghe qua tên ban nhạc.”

Haruta cũng nhặt mấy đĩa CD đặt trên sàn lên xem.

Có vài đĩa của ban nhạc rock Anh nổi tiếng nhất thế giới.

“Âm nhạc Nhật Bản hai mươi năm trước có rất nhiều bài là triệu bản hit nhỉ, ca sĩ thần tượng bây giờ nếu không được lan truyền trên mạng thì gần như không thể bán được triệu bản.”

“Bố tôi cũng từng nói những lời tương tự, ông nói lúc đó có quá nhiều bài hát muốn nghe, còn từng đi thuê đĩa CD nữa.”

“Bây giờ những cửa hàng cho thuê CD ít lắm rồi, gần nhà tôi hoàn toàn không có.”

“Bởi vì mọi người không còn muốn thuê CD nữa, chỉ dùng điện thoại đăng ký dịch vụ âm nhạc để nghe thôi.”

Với túi tiền của một học sinh cấp ba, việc đăng ký dịch vụ một nghìn yên mỗi tháng là khá eo hẹp, nhưng nhà Sakuraba do bố đăng ký gói gia đình, nên Haruta và Yuki cũng có thể nghe nhạc thỏa thích.

“Sở thích của tôi và bố cậu có lẽ rất hợp nhau, tôi rất thích âm nhạc của thời đại này.”

“Với bố tôi? Cảm giác có gì đó không đúng lắm…”

Một ông chú trung niên và một nữ sinh cấp ba có sở thích giống nhau, thật sự có chút không ổn.

Nếu phải nói, thì chắc là Akiho tương đối đặc biệt.

“Nè, tôi nghe thử được không?”

“Được chứ, cậu cứ tự nhiên đi.”

Haruta cầm ly trà lên, ngồi phịch xuống ghế sofa.

“Tôi không biết dùng cái máy đó, cậu dùng được không?”

“Cũng tàm tạm, tôi từng dùng dàn âm thanh tương tự ở nhà họ hàng rồi.”

Akiho thao tác máy phát CD với vẻ không thể kìm nén sự phấn khích.

Sau khi bật nguồn và cho đĩa CD vào thành công──bản nhạc bắt đầu được phát.

“Ồ~ có amply và loa lớn đúng là khác hẳn, độ chi tiết và áp lực của âm thanh thật đáng nể~”

“Vậy à…”

Đó là tiếng nhạc mà Haruta đã nghe nhiều lần, nên cậu không có cảm nhận gì đặc biệt.

Tuy nhiên, bây giờ thì Akiho đã cảm động đến vậy, cũng không cần phải cố tình dội gáo nước lạnh.

“Tôi rất thích bài hát này… Tuy đây là một bản tình ca bình thường, nhưng tiếng guitar nghe như đang khóc, rất đau buồn. Ừm~ âm thanh từ loa nhà tôi quả nhiên quá mỏng, không đủ dày dặn~”

“…Nhà cậu không có dàn âm thanh như thế này à? Mà này, tôi có thể nói chuyện với cậu không?”

“Được chứ~ tôi vẫn đang nghe nhạc rất kỹ. Nhà tôi không có dàn âm thanh, nhiều nhất chỉ là dùng loa rẻ tiền kết nối với laptop để nghe nhạc thôi.”

Akiho quỳ gối trước dàn âm thanh, lắng nghe giai điệu như thể toàn thân đang tắm mình trong tiếng nhạc.

“Gia đình tôi không hay nghe nhạc, xem như là ghét âm nhạc, nên nhà tôi không có dàn âm thanh, bản thân tôi cũng không mua nổi.”

“Nhưng cậu có guitar mà? Cậu chơi guitar thì họ không nói gì à?”

“Cây guitar đó là của một người bạn không dùng nữa, nên bán rẻ lại cho tôi. Lúc bố mẹ ở nhà tôi không chơi, nên cũng không bị mắng, tôi sẽ tranh thủ lúc bố mẹ không có nhà mà nhảy lên nhảy xuống chơi guitar đó.”

Akiho nhẹ nhàng nhảy lên, làm động tác chơi guitar một cách dữ dội, cô giơ cao chân quay một vòng, thực hiện một động tác hoa mỹ.

Điều này khiến cho bộ ngực dưới chiếc áo hoodie của cô rung lắc dữ dội, và từ chiếc váy tung bay nhẹ nhàng có thể thoáng thấy chiếc quần lót màu đen.

Không đúng, nếu là màu đen, có lẽ là quần bảo hộ.

Haruta quyết định không nghĩ nhiều nữa.

“Ấy, xin lỗi vì đã quá phóng túng ở nhà người khác trong lần đầu ghé thăm. Mà này, nóng lên rồi đó.”

“Đ-Đúng vậy, để tôi bật máy lạnh.”

Dù hiện tại vẫn còn sớm để đến mùa bật máy lạnh.

“Ừm, không sao đâu, tôi cởi cái áo này ra là được, nào…”

Akiho nhanh chóng cởi chiếc áo hoodie ra.

Cặp gò bồng đảo đáng tự hào theo động tác của cô mà rung rinh đầy đàn hồi.

“…………”

Dưới lớp áo hoodie, cô chỉ mặc một chiếc áo hai dây trắng viền ren.

Chiếc áo hai dây nhấn mạnh khe ngực sâu hun hút của cô, khiến người ta có thể thấy rõ hình dạng của hai khối phồng lên trông có phần bạo lực trước ngực.

Đó được xem là đồ lót rồi nhỉ… Haruta tuy nghĩ vậy nhưng không hề vạch trần.

Con trai phải đủ can đảm mới dám hỏi một cô gái “Chiếc áo hai dây gợi cảm đó là đồ lót phải không?”.

“Ừm? Như thế này quả nhiên là mặc hơi ít? Ở nhà người khác như vậy rất vô lễ phải không?”

“Không… tôi không sao đâu.”

Nghĩ kỹ lại, Yuki ở nhà còn mặc đồ mỏng manh hơn thế này đi tới đi lui.

Haruta tuy không nóng, nhưng nếu Akiho cảm thấy mát mẻ, thì cũng chẳng sao──cậu quyết định nghĩ như vậy.

“Quy tắc nhà tôi không nghiêm khắc đến thế, cậu không cần để ý.”

“Mà nói đi cũng phải nói lại, bố mẹ cậu ban ngày cũng không có ở nhà nhỉ, nên cậu mới có thể dẫn con gái trong lớp về nhà khi không có người lớn.”

“Tôi dùng dàn âm thanh của bố làm mồi câu được một cô gái cuồng nhạc rồi nhỉ, thủ đoạn cao tay phết chứ?”

Có bạn nữ cùng lớp đến nhà, Haruta cũng không phải là không hồi hộp.

Đặc biệt Akiho là cô gái mà cậu đã thấy rất dễ thương từ trước.

Nhưng Akiho lại vô cùng thoải mái một cách kỳ lạ, rõ ràng chỉ có hứng thú với âm nhạc, nên cậu có hồi hộp cũng vô nghĩa.

“Tôi nghe nói bộ đôi Sakura-Matsu hai người đều là phái cứng rắn, nhưng không ngờ cậu lại chẳng có chút tiết tháo nào.”

“Saku-Saku… Tôi và Matsukaze từ lúc nào đã bị coi là một cặp rồi. Hơn nữa, Matsukaze căn bản không phải phái cứng rắn, cậu ta chỉ là mới lên cấp ba, chưa lộ nguyên hình thôi.”

“Cậu nói toạc ra bộ mặt thật của bạn thân mình nhanh thật đấy.”

“Dù sao thì cậu ta cũng sẽ sớm lộ đuôi thôi. Mà chính cậu cũng dễ dàng cắn câu như vậy, cái này thì nói sao?”

“Mồi câu thế này dĩ nhiên tôi sẽ đớp mạnh rồi, tôi muốn làm con của nhà cậu.”

“Không chỉ là dàn âm thanh, phòng khách nhà tôi bình thường cũng không có ai dùng, cậu có thể tự do sử dụng. Nhưng cậu muốn làm con nhà tôi, vấn đề nằm ở ngày sinh của cậu đó.”

“Sinh nhật? Cậu định tặng quà cho tôi à?”

“Không phải, vì tôi sinh tháng Tám, phải xem cậu sinh trước hay sau tôi.”

“Tôi sinh tháng Mười… a, ra là vậy!”

Đầu óc của Akiho có vẻ khá nhanh nhạy.

Cũng phải thôi, đã có thể thi đỗ vào trường cấp ba Yuurinkan, thành tích tự nhiên không tệ.

“C-Cậu sinh tháng Mười à… Vậy thì không thể làm con nhà này được rồi…”

“Oa, Yuki!?”

Yuki mặc đồng phục đứng ngay cửa phòng khách, trên vai đeo cặp sách.

Toàn thân cô bé toát ra một luồng khí tức bực bội…

“A… a… Anh trai cuối cùng cũng dẫn con gái về nhà rồi…”

Yuki đứng ở cửa, khoa trương phát ra một tiếng ‘phịch’ rồi ngã xuống.

Váy của cô bé bị tốc lên, chiếc quần lót trắng tinh dễ thương lộ ra hoàn toàn.

“Quần lót trắng cotton, phía trước còn có nơ hồng, diện tích vải khá nhiều… Dù có chút tính toán, nhưng lại rất trong sáng, cũng tạm được. Xét trên phương diện một nữ sinh cấp hai thì là một chiếc quần lót hoàn hảo.”

“Đừng có giải thích chi tiết.”

Akiho thản nhiên buông lời trêu chọc, còn Haruta thì chạy đến bên cạnh em gái, giúp cô bé kéo váy xuống.

Không để em gái phải xấu hổ cũng là trách nhiệm của người anh.

Cậu nhẹ nhàng phủi váy, sau đó kéo tay em gái, đỡ cô bé đứng dậy.

Rõ ràng có khách ở nhà, mà cô bé lại ngã lăn ra đất, thật là vô phép tắc.

Yuki miễn cưỡng ngồi bệt xuống đất, mắt không chớp mà nhìn qua lại giữa Haruta và Akiho.

Xem ra hôm nay cô bé sẽ không để yên rồi.

“A, phải rồi, em Yuki, mừng em về nhà.”

“…Ừm, em về rồi.”

“Tôi hiểu rồi, nhà này không thể có hai cô em gái, phải không?”

Akiho đưa mắt nhìn Haruta, Haruta thì liên tục gật đầu trên ghế sofa.

Như lời cô ấy nói, em gái sẽ không cho phép sự tồn tại của một cô em gái khác.

Nếu sinh nhật của Akiho sớm hơn Haruta thì có thể làm con của nhà Sakuraba──dù điều đó cũng không thể nào.

Nhưng hiện tại đã không còn là lúc thảo luận về số lượng em gái nữa rồi.

Cô em gái duy nhất của Haruta giờ đây rõ ràng đang toát ra một luồng khí tức khó chịu.

“Sao chị lại ăn mặc thiếu vải thế… Đó phải coi là đồ lót rồi chứ…?”

Và Yuki đã mở lời trong khi nhìn chằm chằm vào chiếc áo hai dây của Akiho.

Akiho dường như không nghe thấy tiếng lẩm bẩm thì thầm của cô bé, nhưng Haruta lại nghe rất rõ.

Em gái đã nói ra tiếng lòng mà anh trai không dám nói.

“Thôi được rồi, tạm thời không nói đến chị Akiho nữa.”

Yuki lắc đầu, sau đó lại nhìn Haruta với ánh mắt hung dữ và nói:

“Anh trai, anh dám nhân lúc em không có ở nhà mà lén lút dẫn con gái về… Anh có thể quỳ xuống cho em trước được không?”

“Em định dạy dỗ anh đấy à!?”

“Anh định ngồi trên ghế sofa từ trên cao nhìn xuống đến bao giờ? Anh cũng quá cao cao tại thượng rồi đấy.”

“Em muốn anh quỳ xuống dập đầu à!?”

“Em đùa thôi mà, anh trai. Hai người rõ ràng đang nghe nhạc, không được nói to như vậy đâu nhé.”

“Còn không phải tại em sao…”

“Xin lỗi em nhé, chị đã tự tiện vào nhà trong lúc em Yuki không có ở đây.”

“Không sao đâu ạ, chị đến để nghe dàn âm thanh nhà em phải không, mời chị cứ tự nhiên.”

Yuki đặt cặp sách xuống, sau đó thản nhiên cầm lấy ly trà của Haruta và uống một hơi.

“A, ngon quá. Mà này, anh trai, anh lại dám dùng dàn âm thanh của bố làm mồi, dụ dỗ cô gái mê âm nhạc về nhà, thủ đoạn cũng cao tay thật đấy.”

“Hai người đúng là anh em ruột… nói y hệt nhau nhỉ.”

“Yuki bị tôi ảnh hưởng nhiều quá rồi.”

Khi Akiho và Haruta đang cảm thấy cạn lời thì Yuki lại ngẩn người ra.

“Hai người trong lúc em không biết đã trở nên thân thiết như vậy rồi à… cũng không sao cả, vậy em về phòng đây, làm phiền hai người rồi.”

Yuki uống xong trà thì nhét ly vào tay Haruta, sau đó bước ra khỏi phòng khách.

Akiho nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng khách đóng lại rồi nói:

“Haiz~ đáng thương quá.”

“Ể?”

“Tuy đây là một quan điểm thông thường thôi──”

“Gì cơ?”

“Dù là một cô em gái bình thường, khi thấy anh trai mình nhìn người phụ nữ khác với ánh mắt hau háu cũng sẽ cảm thấy rất ghét bỏ thôi.”

“…Tôi đâu có nhìn hau háu.”

Nếu trông có vẻ như vậy, trách nhiệm phải thuộc về ai đó ăn mặc quá mát mẻ chứ?

Hơn nữa, cách nói này của cô ấy cứ như thể Yuki không phải là một cô em gái bình thường vậy.

“Trời mới biết, nhưng mà đuổi con bé đi đúng là áy náy quá. Cậu Sakuraba, gọi em gái cậu quay lại đi.”

“Cậu muốn nghe nhạc mà đúng không? Yuki không có ở đây sẽ yên tĩnh hơn chứ.”

“Người ta muốn vừa cưng nựng gái xinh vừa nghe nhạc hay cơ.”

“…Thôi được rồi, tùy cậu vui vậy.”

Haruta dùng LINE liên lạc với em gái, bảo cô bé quay lại phòng khách.

“Em về rồi đây!”

“Nhanh thế!”

Gần như ngay lúc Haruta gửi tin nhắn đi, Yuki đã trượt vào phòng khách như trượt gôn.

“Ờm, rồi thì… em có thể ở lại đây không ạ?”

“Ừ ừ, có em ở đây chị còn vui hơn. Chà, âm nhạc hay bên cạnh gái xinh… tuyệt cú mèo.”

“Cậu Tsukiyomi, cậu đúng là biết hưởng thụ nhỉ.”

Mặc dù vậy, vừa nghe nhạc vừa có gái xinh bầu bạn, quả thật là tuyệt cú mèo.

“Anh trai mới là người hưởng thụ chứ?”

“…Cũng có thể nói như vậy.”

Đứng từ góc độ của Haruta, đúng là cậu đang được hai mỹ少女 bầu bạn.

Dù nói như vậy, nhưng một trong hai người là em gái cậu.

“Sao cũng được~ a~ bài này hay thật… yêu một người không thể yêu, tình huống này tuy cũ rích nhưng lời bài hát viết hay thật đấy. A, hai người cũng là mối quan hệ cấm kỵ không thể yêu nhau nhỉ.”

“Cậu có thể đừng tùy tiện thêm vào một câu giật gân được không!?”

“Cái đó, em và anh trai không phải mối quan hệ đó đâu ạ.”

“Vậy à… Ồ, tôi cũng thích bài này, hồi nhỏ tuy không hiểu lắm, nhưng lời bài hát rất bậy bạ.”

“…Đúng thật, trước đây tôi cũng từng nghe bài này, nhưng không ngờ lời bài hát lại như vậy.”

Đây là ca khúc của một ban nhạc rock Nhật Bản nổi tiếng đã thịnh hành mấy chục năm.

Trong đó có rất nhiều tiếng lóng mà trẻ con không hiểu được, lời bài hát khá khêu gợi và kích thích.

“Em Yuki không muốn làm chuyện bậy bạ với anh trai sao?”

“…………!?”

“Tsukiyomi──! Cậu rốt cuộc đang hỏi linh tinh cái gì với em gái tôi vậy!?”

Yuki giật mình, mặt đỏ bừng lên, còn Haruta thì không nhịn được mà đứng bật dậy khỏi ghế sofa.

“Ồ, cuối cùng cậu cũng gọi thẳng tên tôi rồi nhỉ. Không sao đâu, con trai học cùng trường cấp hai với tôi cũng đều gọi tôi như vậy.”

“…Vậy thì tôi xin cung kính không bằng tuân mệnh. Akiho, lần đầu đến nhà tôi mà cậu dám ăn nói tùy tiện như vậy à.”

“Gọi tôi là Akiho cũng được mà, cậu khách sáo thật đấy. Em Yuki thấy sao? Mà này, không lẽ em đã có kinh nghiệm rồi?”

“Em-em chưa có! Em mới học lớp chín thôi ạ!”

“Có nhiều bạn nữ lớp chín đã có kinh nghiệm rồi đó. Thôi, cũng có khá nhiều người chưa có. Em Yuki, em cũng hay nói chuyện này với bạn bè phải không?”

“E-bọn em──tuy cũng có nói, nhưng em vẫn còn là trẻ con.”

“Ồ~ ồ~ nghe bài hát bậy bạ, ngắm nhìn thiếu nữ xinh đẹp e thẹn… tuyệt quá đi.”

“Tôi ngày càng hiểu rõ định vị của cậu rồi đấy.”

Lần trước ở Al cũng vậy, cô ấy dường như hoàn toàn không biết nhìn sắc mặt người khác.

“V-Vì em là em gái… ch-cho nên sẽ không cùng anh trai… làm chuyện b-bậy bạ.”

“Ồ~ câu trả lời này bất ngờ lại rất bình thường nhỉ.”

“Cậu mong đợi em gái tôi nói gì hả.”

“Cái đó… mà-mà này, chị Akiho… ch-chị đã có kinh nghiệm chưa ạ?”

“Yuki cũng đừng hỏi linh tinh.”

Thành thật mà nói, Haruta không muốn nghe chuyện kinh nghiệm tình trường của bạn nữ cùng lớp.

Bởi vì cậu không muốn tưởng tượng những điều thừa thãi.

“A~ nếu mà chơi nhạc, bất kể là nam hay nữ, người ta đều sẽ nghĩ giới của các người loạn thật đấy. A, tôi cũng muốn nghe album này, đổi CD được không?”

“…Tùy cậu vui.”

Nghe thấy câu trả lời của Haruta, Akiho liền thao tác dàn âm thanh đổi đĩa CD.

Cô ấy dường như đã hoàn toàn quen thuộc với việc thao tác.

Akiho thậm chí còn điều chỉnh cả núm xoay và các nút bấm trên amply để tinh chỉnh chi tiết.

“Anh trai, anh trai, chị ấy rõ ràng toàn hỏi người khác những câu hỏi không giới hạn, nhưng đến khi mình bị hỏi thì lại giả điếc có chọn lọc.”

“Thôi kệ, đối với anh, thà rằng cô ấy không trả lời còn hơn…”

“Hai anh em các người đừng có nói chuyện thì thầm. Nào, bài này cũng rất tuyệt đúng không? Hợp âm guitar ở đoạn dạo đầu thật thấm vào lòng người. Thôi được rồi, tôi còn trinh đó.”

“Cậu đừng có thản nhiên mà nói ra thông tin gây sốc như vậy chứ!”

“Tôi không thể chỉ để mỗi em gái cậu phải xấu hổ được, đúng không.”

“Vậy à.”

Haruta quyết định giả vờ như không nghe thấy.

Dĩ nhiên, cậu sẽ không nói cho Matsukaze hay bất kỳ ai khác.

Nhân tiện, cậu cũng không có ý định công khai ở đây xem mình đã có kinh nghiệm hay chưa.

“Dù sao đi nữa,bây giờ thì các người không làm chuyện bậy bạ cũng không có ý định làm chuyện bậy bạ, thì không cần phải quan tâm đến việc bị người ta nói là brocon, siscon làm gì, đúng không?”

“Để nói được chủ đề này, cậu đúng là vòng vo tam quốc thật đấy.”

“Điều tôi muốn nói là con người nên sống theo ý mình muốn, hai anh em các cậu có phát cẩu lương thế nào cũng chẳng ảnh hưởng đến ai cả, đúng không.”

“Đúng vậy ạ!”

Yuki vui vẻ gật đầu hưởng ứng.

Cô bé dường như đã quên mất chủ đề về kinh nghiệm tình trường rồi.

“Hai anh em các cậu tình cảm thật tốt, để tôi viết một bài hát cho hai người nhé.”

“…Viết xong thì cho tôi nghe thử nhé.”

“Dĩ nhiên rồi.”

Akiho lại một lần nữa làm động tác chơi guitar một cách hoa mỹ.

Haruta tuy đang tự kiểm điểm liệu có phải mình không nên mời Akiho đến nhà không, nhưng cũng khá là tận hưởng khoảng thời gian này.

Ngay cả Yuki nhút nhát cũng bất ngờ lại thích Akiho.

Bản thân Akiho cũng khá là tận hưởng dàn âm thanh, có lẽ vẫn có thể mời cô ấy đến chơi nữa.

Haruta cảm thấy một bầu không khí thoải mái đến lạ.